Chương 785: Một chút lòng thành
Hải Yến
20/06/2021
Sau khi đưa Mã Đào về nhà, trên đường về nhà, Triệu Phong gọi đến số 9526, để yêu cầu cô ta sắp xếp người đối phó với đám Lưu Côn.
Lẽ ra phải giao loại chuyện như thế này cho Lý Mạc xử lý.
Thế nhưng, Triệu Phong sợ gần đây Lý Mạc bận xây dựng các mối quan hệ trong công việc, ít xử lý những loại chuyện như này thì tốt hơn.
Dù sao thì nếu Lý Mạc mà ra tay thì sẽ có nhiều người biết, chuyện này không tốt cho hình tượng mà Lý Mạc đang xây dựng gần đây.
Tiểu khu Nam An, sau khi xuống xe, Triệu Phong vừa đi vừa nghĩ đến chuyện cho Lăng Sương Nguyệt leo cây, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy.
"A...
nên giải thích thế nào đây."
Triệu Phong cảm thấy đau đầu, dù nói mình cứu Lưu Quế Lan thì cũng sẽ không có ai tin.
"Không được nhúc nhích, cướp đây!" Đúng lúc này, giọng nói hơi khàn khàn của một người đàn ông truyền đến từ phía sau lưng Triệu Phong.
Triệu Phong có thể cảm nhận rõ ràng được, đang có thứ đồ vật gì đó bằng kim loại đè lên eo mình vào lúc này.
Nếu chuyện này rơi vào một người bình thường, nửa đêm nghe thấy tiếng như vậy cộng thêm có cái gì đó chạm vào người thì chắc chắn sẽ lạnh sống lưng vì sợ hãi, hoặc sẽ bỏ chạy đi, hoặc xin tha rồi rời đi.
Nhưng sau khi Triệu Phong nghe thấy lời nói đó, khóe miệng không khỏi cong lên.
"Ôi, Mạc sói, tinh thần anh sa sút đến mức chặn đường cướp sao!".
"Ha ha...
Chẳng phải do gần đây thiếu tiền sao.
Cậu Triệu đi đâu vậy? Sao lại về muộn thể này."
Lý Mạc cầm điếu thuốc đi đến trước mặt Triệu Phong, châm cái bật lửa vừa chạm vào Triệu Phong.
Triệu Phong nhận lấy điếu thuốc, hít vào một hơi thật sâu, cười nói: "Tôi đi làm anh hùng" "Anh không đến quán bar xem, đến đây làm gì? Không phải là đến đây chuẩn bị làm cướp thật đấy chứ?" Lý Mạc cười bất lực, châm điếu thuốc trong miệng, sau đó phân chia điếu thuốc cho mấy tên thuộc hạ của mình.
"Cậu đừng nhắc nữa, đó chẳng phải là vì để kiếm ăn sao? Dạo gần đây, tôi thật sự thiếu tiền, nên đã nhận việc của con trai đại gia tập đoàn Lam Hải, đến đây trói người giúp bạn gái của cậu ta, sau đó thì gặp cậu" Lý Mạc nói.
"Thiếu tiền?" Triệu Phong nửa tin nửa ngờ, cười.
nói: "Anh định mua nhà à? Hay là muốn mua đất? Bây giờ quán bar Dạ Sắc Phỉ Thúy là cái máy in tiền, sao anh có thể thiếu tiền được?" "Tôi muốn mở nhà thi đấu quyền anh!" Lý Mạc nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Triệu Phong suy nghĩ một lúc, sau đó nói: "Đây là một ý kiến hay, anh có thể huấn luyện người của mình, còn có thể kiếm tiền bằng cách tổ chức thi đấu..."
"Sau khi nhà thi đấu quyền anh của Vương Huy bị đóng cửa, nhiều người đã để mắt đến cục thịt béo bởi này..."
Sau đó, Lý Mạc nói với Triệu Phong về kế hoạch mở nhà thi đấu quyền anh.
Nhà thi đấu quyền anh mà Lý Mạc muốn làm hoàn toàn khác với nhà thi đấu quyền anh bí mật của Vương Huy trước đây.
Ngoài các trận đấu quyền anh đen, nhà thi đấu quyền anh của Lý Mạc cũng cần phải được mở rộng thêm nhiều thứ.
Nhà thi đấu quyền anh sẽ mở nhiều môn võ thuật khác như: Quyền anh, tán thủ, Taekwondo, Judo, võ cổ truyền, Muay Thái để tuyển sinh.
Những cái này sẽ mang lại rất nhiều thu nhập cho phòng tập quyền anh, ngoài ra Lý Mạc còn có thể dùng nhiều chiến binh tài năng mà mình chiêu mộ được.
Ngoại trừ những điều đó, trong kế hoạch của Lý Mạc cũng tích hợp các chức năng của phòng tập thể hình vào nhà thi đấu quyền anh, đây cũng là một nguồn thu nhập quan trọng.
Với mức sống ngày càng được nâng cao, những nơi như phòng tập thể hình sẽ ngày càng là lựa chọn của nhiều người.
Nếu được quản lý và Marketing hợp lý, lợi nhuận thu được sẽ không kém gì so với thu nhập của quán bar Dạ Sắc Phỉ Thúy.
Sau khi nghe kế hoạch của Lý Mạc xong, Triệu Phong cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì anh biết rằng với đầu óc và phương pháp của Lý Mạc, thì quán bar Dạ Sắc Phỉ Thúy sẽ chỉ là khởi đầu của anh ây.
"Nói đi, anh cần bao nhiêu?" Triệu Phong cười hỏi.
Trên mặt Lý Mạc đột nhiên nở ra một nụ cười xấu xa, anh ấy nói: "50 triệu tệ!" "Nếu đã làm thì phải làm thành cái lớn nhất thành phổ Giang Nam, tôi đưa anh 100 triệu tệ " Triệu Phong nói thản nhiên.
"Cậu nói thật hay đùa vậy?" Lý Mạc nhìn Triệu Phong, anh ấy biết Triệu Phong không thiếu tiền, nhưng mới nói mà đã nói 100 triệu tệ, điều này làm cho Lý Mạc có cảm giác không thể tin được.
Sau đó, Triệu Phong ngáp một cái, nhún vai và nói: "Chỉ có 100 triệu tệ mà thôi, một chút lòng thành của tôi! Ngày mai ra ngân hàng chuyển cho anh, tôi phải về nhà ngủ đây, anh tiếp tục công việc làm cướp của anh đi..."
Lý Mạc nhìn Triệu Phong rời đi, trên mặt nở một nụ cười.
Giờ phút này, trong mắt của Lý Mạc, Triệu Phong chính là hóa thân của Thần Tài.
Sau khi Triệu Phong rời đi, Lý Mạc ở dưới tầng hút hết một điếu thuốc trong khi đợi.
Lúc này, một người em của Lý Mạc đến trước mặt của Lý Mạc và nói: "Anh Mạc, cậu nhóc kia đã về nhà, đã bật đèn sáng!" Lý Mạc nhìn lên tầng, kiểm tra lại địa chỉ Diane đưa, kiểm tra xong anh ấy đứng dậy và dập tắt điếu thuốc trên tay.
"Đi thôi, kết thúc sớm, hoàn thành công việc sớm một chút!" Nói xong, Lý Mạc đưa người đi đến phía cửa của đơn nguyên.
Đi vào thang máy, nhóm người của Lý Mạc lên tầng mười sáu.
Sau khi đến cửa, Lý Mạc định trực tiếp đạp cửa đi vào.
Nhưng sau đó nghĩ đây là tầng mười sáu, Lý Mạc đã từ bỏ cách làm phiền thô lỗ này.
Mấy người thuộc hạ của anh đang định dùng xà beng cạy cửa nhưng bị Lý Mạc ngăn lại.
"Nửa đêm nửa hôm rồi đừng gây ồn ào, gõ cửa đi" Lý Mạc nói với thuộc hạ.
Vẻ mặt của mấy người thuộc hạ của Lý Mạc hiện lên dấu chấm hỏi, đi cướp nhà người ta mà còn văn minh như vậy? Nếu gõ cửa mà bên trong không mở cửa thì chẳng phải là sẽ rất xấu hổ? Nhưng đại ca đã nói vậy thì mấy người thuộc hạ bọn họ cũng không dám hỏi nhiều, giơ tay lên gõ cửa vài cái.
"Gì thế? Đã muộn thế này rồi còn làm gì vậy?" Giọng nói của một người đàn ông vọng ra từ trong nhà.
Lý Mạc lập tức bóp cổ hét lớn vào cánh cửa đối diện: "Tôi là người ở tầng dưới, nhà của anh bị dột, mau ra xem."
"Gì thế..."
Triệu Phong thầm nguyền rủa, choàng khăn tắm đi ra cửa.
"Két! Cửa mở ra.
Lý Mạc và mấy người thuộc hạ của anh ấy bị hóa đá ngay tại chỗ.
Bởi vì người xuất hiện trước mặt bọn họ là Triệu Phong với áo choàng tắm và mái tóc vẫn còn ướt! Triệu Phong cũng sửng sốt, sau đó lập tức lau nước trên tóc, cười khổ: "Gì thế, anh nghèo đến điên rồi sao? Đã nửa đêm nửa hôm rồi sao tôi ra ngân hàng chuyển khoản cho anh được, không phải đã nói ngày mai sẽ đi chuyển cho anh sao, sao anh theo lên tận đây vậy?" Lúc này Lý Mạc nhìn địa chỉ trong tay, sau đó nghiêng người nhìn số phòng của Triệu Phong, sau khi xác nhận là không nhầm, Lý Mạc không khỏi bật cười.
"Ha ha, chuyện này."
Lý Mạc vừa nói vừa đưa tời giấy ghi địa chỉ vào tay của Triệu Phong.
Lẽ ra phải giao loại chuyện như thế này cho Lý Mạc xử lý.
Thế nhưng, Triệu Phong sợ gần đây Lý Mạc bận xây dựng các mối quan hệ trong công việc, ít xử lý những loại chuyện như này thì tốt hơn.
Dù sao thì nếu Lý Mạc mà ra tay thì sẽ có nhiều người biết, chuyện này không tốt cho hình tượng mà Lý Mạc đang xây dựng gần đây.
Tiểu khu Nam An, sau khi xuống xe, Triệu Phong vừa đi vừa nghĩ đến chuyện cho Lăng Sương Nguyệt leo cây, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy.
"A...
nên giải thích thế nào đây."
Triệu Phong cảm thấy đau đầu, dù nói mình cứu Lưu Quế Lan thì cũng sẽ không có ai tin.
"Không được nhúc nhích, cướp đây!" Đúng lúc này, giọng nói hơi khàn khàn của một người đàn ông truyền đến từ phía sau lưng Triệu Phong.
Triệu Phong có thể cảm nhận rõ ràng được, đang có thứ đồ vật gì đó bằng kim loại đè lên eo mình vào lúc này.
Nếu chuyện này rơi vào một người bình thường, nửa đêm nghe thấy tiếng như vậy cộng thêm có cái gì đó chạm vào người thì chắc chắn sẽ lạnh sống lưng vì sợ hãi, hoặc sẽ bỏ chạy đi, hoặc xin tha rồi rời đi.
Nhưng sau khi Triệu Phong nghe thấy lời nói đó, khóe miệng không khỏi cong lên.
"Ôi, Mạc sói, tinh thần anh sa sút đến mức chặn đường cướp sao!".
"Ha ha...
Chẳng phải do gần đây thiếu tiền sao.
Cậu Triệu đi đâu vậy? Sao lại về muộn thể này."
Lý Mạc cầm điếu thuốc đi đến trước mặt Triệu Phong, châm cái bật lửa vừa chạm vào Triệu Phong.
Triệu Phong nhận lấy điếu thuốc, hít vào một hơi thật sâu, cười nói: "Tôi đi làm anh hùng" "Anh không đến quán bar xem, đến đây làm gì? Không phải là đến đây chuẩn bị làm cướp thật đấy chứ?" Lý Mạc cười bất lực, châm điếu thuốc trong miệng, sau đó phân chia điếu thuốc cho mấy tên thuộc hạ của mình.
"Cậu đừng nhắc nữa, đó chẳng phải là vì để kiếm ăn sao? Dạo gần đây, tôi thật sự thiếu tiền, nên đã nhận việc của con trai đại gia tập đoàn Lam Hải, đến đây trói người giúp bạn gái của cậu ta, sau đó thì gặp cậu" Lý Mạc nói.
"Thiếu tiền?" Triệu Phong nửa tin nửa ngờ, cười.
nói: "Anh định mua nhà à? Hay là muốn mua đất? Bây giờ quán bar Dạ Sắc Phỉ Thúy là cái máy in tiền, sao anh có thể thiếu tiền được?" "Tôi muốn mở nhà thi đấu quyền anh!" Lý Mạc nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Triệu Phong suy nghĩ một lúc, sau đó nói: "Đây là một ý kiến hay, anh có thể huấn luyện người của mình, còn có thể kiếm tiền bằng cách tổ chức thi đấu..."
"Sau khi nhà thi đấu quyền anh của Vương Huy bị đóng cửa, nhiều người đã để mắt đến cục thịt béo bởi này..."
Sau đó, Lý Mạc nói với Triệu Phong về kế hoạch mở nhà thi đấu quyền anh.
Nhà thi đấu quyền anh mà Lý Mạc muốn làm hoàn toàn khác với nhà thi đấu quyền anh bí mật của Vương Huy trước đây.
Ngoài các trận đấu quyền anh đen, nhà thi đấu quyền anh của Lý Mạc cũng cần phải được mở rộng thêm nhiều thứ.
Nhà thi đấu quyền anh sẽ mở nhiều môn võ thuật khác như: Quyền anh, tán thủ, Taekwondo, Judo, võ cổ truyền, Muay Thái để tuyển sinh.
Những cái này sẽ mang lại rất nhiều thu nhập cho phòng tập quyền anh, ngoài ra Lý Mạc còn có thể dùng nhiều chiến binh tài năng mà mình chiêu mộ được.
Ngoại trừ những điều đó, trong kế hoạch của Lý Mạc cũng tích hợp các chức năng của phòng tập thể hình vào nhà thi đấu quyền anh, đây cũng là một nguồn thu nhập quan trọng.
Với mức sống ngày càng được nâng cao, những nơi như phòng tập thể hình sẽ ngày càng là lựa chọn của nhiều người.
Nếu được quản lý và Marketing hợp lý, lợi nhuận thu được sẽ không kém gì so với thu nhập của quán bar Dạ Sắc Phỉ Thúy.
Sau khi nghe kế hoạch của Lý Mạc xong, Triệu Phong cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì anh biết rằng với đầu óc và phương pháp của Lý Mạc, thì quán bar Dạ Sắc Phỉ Thúy sẽ chỉ là khởi đầu của anh ây.
"Nói đi, anh cần bao nhiêu?" Triệu Phong cười hỏi.
Trên mặt Lý Mạc đột nhiên nở ra một nụ cười xấu xa, anh ấy nói: "50 triệu tệ!" "Nếu đã làm thì phải làm thành cái lớn nhất thành phổ Giang Nam, tôi đưa anh 100 triệu tệ " Triệu Phong nói thản nhiên.
"Cậu nói thật hay đùa vậy?" Lý Mạc nhìn Triệu Phong, anh ấy biết Triệu Phong không thiếu tiền, nhưng mới nói mà đã nói 100 triệu tệ, điều này làm cho Lý Mạc có cảm giác không thể tin được.
Sau đó, Triệu Phong ngáp một cái, nhún vai và nói: "Chỉ có 100 triệu tệ mà thôi, một chút lòng thành của tôi! Ngày mai ra ngân hàng chuyển cho anh, tôi phải về nhà ngủ đây, anh tiếp tục công việc làm cướp của anh đi..."
Lý Mạc nhìn Triệu Phong rời đi, trên mặt nở một nụ cười.
Giờ phút này, trong mắt của Lý Mạc, Triệu Phong chính là hóa thân của Thần Tài.
Sau khi Triệu Phong rời đi, Lý Mạc ở dưới tầng hút hết một điếu thuốc trong khi đợi.
Lúc này, một người em của Lý Mạc đến trước mặt của Lý Mạc và nói: "Anh Mạc, cậu nhóc kia đã về nhà, đã bật đèn sáng!" Lý Mạc nhìn lên tầng, kiểm tra lại địa chỉ Diane đưa, kiểm tra xong anh ấy đứng dậy và dập tắt điếu thuốc trên tay.
"Đi thôi, kết thúc sớm, hoàn thành công việc sớm một chút!" Nói xong, Lý Mạc đưa người đi đến phía cửa của đơn nguyên.
Đi vào thang máy, nhóm người của Lý Mạc lên tầng mười sáu.
Sau khi đến cửa, Lý Mạc định trực tiếp đạp cửa đi vào.
Nhưng sau đó nghĩ đây là tầng mười sáu, Lý Mạc đã từ bỏ cách làm phiền thô lỗ này.
Mấy người thuộc hạ của anh đang định dùng xà beng cạy cửa nhưng bị Lý Mạc ngăn lại.
"Nửa đêm nửa hôm rồi đừng gây ồn ào, gõ cửa đi" Lý Mạc nói với thuộc hạ.
Vẻ mặt của mấy người thuộc hạ của Lý Mạc hiện lên dấu chấm hỏi, đi cướp nhà người ta mà còn văn minh như vậy? Nếu gõ cửa mà bên trong không mở cửa thì chẳng phải là sẽ rất xấu hổ? Nhưng đại ca đã nói vậy thì mấy người thuộc hạ bọn họ cũng không dám hỏi nhiều, giơ tay lên gõ cửa vài cái.
"Gì thế? Đã muộn thế này rồi còn làm gì vậy?" Giọng nói của một người đàn ông vọng ra từ trong nhà.
Lý Mạc lập tức bóp cổ hét lớn vào cánh cửa đối diện: "Tôi là người ở tầng dưới, nhà của anh bị dột, mau ra xem."
"Gì thế..."
Triệu Phong thầm nguyền rủa, choàng khăn tắm đi ra cửa.
"Két! Cửa mở ra.
Lý Mạc và mấy người thuộc hạ của anh ấy bị hóa đá ngay tại chỗ.
Bởi vì người xuất hiện trước mặt bọn họ là Triệu Phong với áo choàng tắm và mái tóc vẫn còn ướt! Triệu Phong cũng sửng sốt, sau đó lập tức lau nước trên tóc, cười khổ: "Gì thế, anh nghèo đến điên rồi sao? Đã nửa đêm nửa hôm rồi sao tôi ra ngân hàng chuyển khoản cho anh được, không phải đã nói ngày mai sẽ đi chuyển cho anh sao, sao anh theo lên tận đây vậy?" Lúc này Lý Mạc nhìn địa chỉ trong tay, sau đó nghiêng người nhìn số phòng của Triệu Phong, sau khi xác nhận là không nhầm, Lý Mạc không khỏi bật cười.
"Ha ha, chuyện này."
Lý Mạc vừa nói vừa đưa tời giấy ghi địa chỉ vào tay của Triệu Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.