Chương 31
Nàng lười
24/09/2023
Bên kia Đình Kiều đợi khi tiểu Linh nhi ra khỏi phòng liền lần nữa mở điện thoại lên nhắn cho cô một đoạn tin nhắn, ngụ ý là để chúc cô ngủ ngon.
Khi tin nhắn gửi đi xong hắn vẫn ngồi một chổ mà đợi, đợi khoản 20p mà vẫn không thấy cô trả lời bản thân hắn liền có chút tức giận vì cô không thèm quan tâm đến hắn.
Hắn cảm thấy bản thân có chọc gì đến cô đâu chứ, hơn nữa quan tâm bạn học nhiều chút cũng không được à sao cứ lạnh lùng xa cách với hắn đến vậy chứ.
Mà nhắc đến lạnh lùng xa cách thì hắn đột nhiên nhớ đến cái tên Vũ Duy đáng ghét mà ban chiều gặp ở khu giải trí, gõ ràng cô chỉ gặp tên kia có một hai lần sao lại thân thiết như vậy.
Nhìn giáng vẻ lúc đó của cô còn giống như là đã quen biết từ lâu, thân hơn cái người mà ngày nào cũng gặp mặt là hắn đây. Mà nghĩ đến đây hắn lại cảm thấy có khi nào giờ này cô đang ib vui vẻ với tên kia mà không thèm quan tâm đến tin nhắn của hắn không nhỉ?
Không nghĩ đến thì thôi thế nhưng vừa nghĩ đến hắn liền cảm thấy tức đến sôi máu, nhất là cái cảnh ở trong nha ma kia nếu mà hắn không đến hoặc đến muộn chút thì có khi nào cô sẻ bị tên kia ôm ấp vào lòng mà vỗ về an ủi hay không?
Rõ ràng hắn không muốn suy nghĩ nhiều nhưng khi vừa nghĩ đến một vấn đề gì của cô hắn liền vô thức nghĩ nhiều hơn nữa, đúng điên thật mà.
Hắn ở bên này tự bổ não chính mình, làm nguyên đêm không ngủ được còn bên kia cô và Nhã Tuyên đã sớm quăng điện thoại của chính mình sang một bên mà bắt đầu mở lap lên xem phim ma.
Tiếng la hét khi con ma xuất hiện của Nhã Tuyên còn kinh hơn là cái lúc mà cô vào nhà ma rồi nghe các vị khách khác hét, cũng mai là căn phòng của cô cách âm nếu không chắc phải dọa cả nhà bên dưới chạy tới chạy lui vài lần.
Cả hai xem phim ma đến tận 2h sáng mới đi ngủ, mà Nhã Tuyên vì sợ nên nằm ngủ cùng cô mà cứ ôm cô cứng ngắt làm cô cứ sợ Nhã Tuyên lúc nữa đêm ôm dùng quá nhiều sức mà nghẹt chết cô.
Và rồi thành quả của việc thức tới tận 2h sáng của hai người chính là mẹ Vu buổi sáng lên đập cửa phòng.
"Tiểu Nghi, tiểu Tuyên hai đứa mau dậy đi hơn 6h30 rồi đấy dậy chuẩn bị đi học được rồi" mẹ Vu đứng bên ngoài đập cửa hơn 5p mới có thể gọi được cô và Nhã Tuyên dậy.
Vừa thức dậy cô liền vội vàng nói vọng ra bên ngoài thông báo cho mẹ Vu việc bản thân đã thức, sau đó liền tìm điện thoại xem ruốt cuộc vì sao báo thức lại không kêu.
Không xem thì thôi đến khi xem liền phát hiện ra báo thức mà cô đặt đã sớm bị tắt toàn bộ, chắc là do lúc ngáo ngủ cô đã vô tức tắt đi.
Lúc này cô liền quay sang gọi Nhã Tuyên đang ngủ đến quên trời trăng mây đất dậy, lúc này Nhã Tuyên còn muốn dậy hai mắt thì nhắm chặt cứ ôm lấy cô.
"Tiểu Nghi ơi, ngủ tiếp đi trời còn chưa sáng mà"
Nghe vậy cô liền đầy bất lực kéo cái người mê ngủ kia dậy "Thức thức, ấp trể học rồi này dậy thôi nếu không dậy anh tớ sẻ đi bỏ chúng ta đấy"
Nhã Tuyên không biết là bị chữ nào trong số câu nói của cô kéo dậy mà vội vàng mở mắt thức dậy, sau đó nhanh chóng vọt vào nhà tắm bỏ lại cô vẫn còn ngơ ngác trên giường.
Nhìn tình hình này thì cô đã dự đoán được hôm nay bản thân mình lại đến trể nữa rồi.
Và quả thật là thế cả hai đến trường khi tiếng chuông vào giờ sinh hoạt vừa vang lên, khai giảng mới có mấy ngày mà hai người đã đi trễ hai lần việc này thế nào cũng chọc Lão Hổ tức chết cho mà xem.
Nhưng khi cả hai đến lớp liền nghe bên trong ồn ào hơn mọi ngày mà vừa nghe thấy sự ồn ào hai người liền biết, cả hai hôm nay mai mắn rồi bởi ồn ào thế này thì tất nhiên Lão Hổ không đến.
Hai người cứ thế thông thả đi vào lớp nhưng đi được mấy bước liền nhìn thấy tiểu Linh nhi đang ngồi lẫn trong đám bạn học.
Mà tiểu Linh nhi vừa nhìn thấy cô cũng liền rời khỏi chổ ngồi của mình mà chạy ôm lấy chân cô, hơn nữa còn ngẫn đầu vui vẻ mà nhìn cô "Chị ơi, hôm nay tiểu Linh nhi đến chơi với chị nè chị có vui không?"
Nghe thế cô nhìn cô bé mĩm cười nhưng nụ cười có chút gượng, cô căn bản không nghĩ đến con bé thế mà thật sự sẻ đến đây.
Nhìn bé con hôm nay mặc một chiếc váy hồng hơn nữa còn cố tình buối tóc củ tỏi hai bên vừa đáng yêu lại mang vẻ mặt nghịch ngợm cô liền không biết nới thế nào cho phải.
Lúc này Nhã Tuyên liền mĩm cười nhìn tiểu Linh nhi "Em thật sự đến đấy à, đêm qua nghe em nói chuyện với tiểu Nghi chị cong tưởng em nói đùa chứ"
Tiểu Linh nhi nghe Nhã Tuyên hỏi liền mĩm cười "Em chào chị ạ, tối qua em nói đến thì thật sự đến mà em đến chơi cùng chị Tinh Nghi."
Nghe tiều Linh nói thế cô liền lên tiếng "Em buôn chân chị ra trước có được không?"
Tiểu Linh nhi nghe cô nói liền ngoan ngoãn gật đầu mà buôn chân cô ra, cô thấy thế liền có chút thở dài mà nhìn con bé.
Khi tin nhắn gửi đi xong hắn vẫn ngồi một chổ mà đợi, đợi khoản 20p mà vẫn không thấy cô trả lời bản thân hắn liền có chút tức giận vì cô không thèm quan tâm đến hắn.
Hắn cảm thấy bản thân có chọc gì đến cô đâu chứ, hơn nữa quan tâm bạn học nhiều chút cũng không được à sao cứ lạnh lùng xa cách với hắn đến vậy chứ.
Mà nhắc đến lạnh lùng xa cách thì hắn đột nhiên nhớ đến cái tên Vũ Duy đáng ghét mà ban chiều gặp ở khu giải trí, gõ ràng cô chỉ gặp tên kia có một hai lần sao lại thân thiết như vậy.
Nhìn giáng vẻ lúc đó của cô còn giống như là đã quen biết từ lâu, thân hơn cái người mà ngày nào cũng gặp mặt là hắn đây. Mà nghĩ đến đây hắn lại cảm thấy có khi nào giờ này cô đang ib vui vẻ với tên kia mà không thèm quan tâm đến tin nhắn của hắn không nhỉ?
Không nghĩ đến thì thôi thế nhưng vừa nghĩ đến hắn liền cảm thấy tức đến sôi máu, nhất là cái cảnh ở trong nha ma kia nếu mà hắn không đến hoặc đến muộn chút thì có khi nào cô sẻ bị tên kia ôm ấp vào lòng mà vỗ về an ủi hay không?
Rõ ràng hắn không muốn suy nghĩ nhiều nhưng khi vừa nghĩ đến một vấn đề gì của cô hắn liền vô thức nghĩ nhiều hơn nữa, đúng điên thật mà.
Hắn ở bên này tự bổ não chính mình, làm nguyên đêm không ngủ được còn bên kia cô và Nhã Tuyên đã sớm quăng điện thoại của chính mình sang một bên mà bắt đầu mở lap lên xem phim ma.
Tiếng la hét khi con ma xuất hiện của Nhã Tuyên còn kinh hơn là cái lúc mà cô vào nhà ma rồi nghe các vị khách khác hét, cũng mai là căn phòng của cô cách âm nếu không chắc phải dọa cả nhà bên dưới chạy tới chạy lui vài lần.
Cả hai xem phim ma đến tận 2h sáng mới đi ngủ, mà Nhã Tuyên vì sợ nên nằm ngủ cùng cô mà cứ ôm cô cứng ngắt làm cô cứ sợ Nhã Tuyên lúc nữa đêm ôm dùng quá nhiều sức mà nghẹt chết cô.
Và rồi thành quả của việc thức tới tận 2h sáng của hai người chính là mẹ Vu buổi sáng lên đập cửa phòng.
"Tiểu Nghi, tiểu Tuyên hai đứa mau dậy đi hơn 6h30 rồi đấy dậy chuẩn bị đi học được rồi" mẹ Vu đứng bên ngoài đập cửa hơn 5p mới có thể gọi được cô và Nhã Tuyên dậy.
Vừa thức dậy cô liền vội vàng nói vọng ra bên ngoài thông báo cho mẹ Vu việc bản thân đã thức, sau đó liền tìm điện thoại xem ruốt cuộc vì sao báo thức lại không kêu.
Không xem thì thôi đến khi xem liền phát hiện ra báo thức mà cô đặt đã sớm bị tắt toàn bộ, chắc là do lúc ngáo ngủ cô đã vô tức tắt đi.
Lúc này cô liền quay sang gọi Nhã Tuyên đang ngủ đến quên trời trăng mây đất dậy, lúc này Nhã Tuyên còn muốn dậy hai mắt thì nhắm chặt cứ ôm lấy cô.
"Tiểu Nghi ơi, ngủ tiếp đi trời còn chưa sáng mà"
Nghe vậy cô liền đầy bất lực kéo cái người mê ngủ kia dậy "Thức thức, ấp trể học rồi này dậy thôi nếu không dậy anh tớ sẻ đi bỏ chúng ta đấy"
Nhã Tuyên không biết là bị chữ nào trong số câu nói của cô kéo dậy mà vội vàng mở mắt thức dậy, sau đó nhanh chóng vọt vào nhà tắm bỏ lại cô vẫn còn ngơ ngác trên giường.
Nhìn tình hình này thì cô đã dự đoán được hôm nay bản thân mình lại đến trể nữa rồi.
Và quả thật là thế cả hai đến trường khi tiếng chuông vào giờ sinh hoạt vừa vang lên, khai giảng mới có mấy ngày mà hai người đã đi trễ hai lần việc này thế nào cũng chọc Lão Hổ tức chết cho mà xem.
Nhưng khi cả hai đến lớp liền nghe bên trong ồn ào hơn mọi ngày mà vừa nghe thấy sự ồn ào hai người liền biết, cả hai hôm nay mai mắn rồi bởi ồn ào thế này thì tất nhiên Lão Hổ không đến.
Hai người cứ thế thông thả đi vào lớp nhưng đi được mấy bước liền nhìn thấy tiểu Linh nhi đang ngồi lẫn trong đám bạn học.
Mà tiểu Linh nhi vừa nhìn thấy cô cũng liền rời khỏi chổ ngồi của mình mà chạy ôm lấy chân cô, hơn nữa còn ngẫn đầu vui vẻ mà nhìn cô "Chị ơi, hôm nay tiểu Linh nhi đến chơi với chị nè chị có vui không?"
Nghe thế cô nhìn cô bé mĩm cười nhưng nụ cười có chút gượng, cô căn bản không nghĩ đến con bé thế mà thật sự sẻ đến đây.
Nhìn bé con hôm nay mặc một chiếc váy hồng hơn nữa còn cố tình buối tóc củ tỏi hai bên vừa đáng yêu lại mang vẻ mặt nghịch ngợm cô liền không biết nới thế nào cho phải.
Lúc này Nhã Tuyên liền mĩm cười nhìn tiểu Linh nhi "Em thật sự đến đấy à, đêm qua nghe em nói chuyện với tiểu Nghi chị cong tưởng em nói đùa chứ"
Tiểu Linh nhi nghe Nhã Tuyên hỏi liền mĩm cười "Em chào chị ạ, tối qua em nói đến thì thật sự đến mà em đến chơi cùng chị Tinh Nghi."
Nghe tiều Linh nói thế cô liền lên tiếng "Em buôn chân chị ra trước có được không?"
Tiểu Linh nhi nghe cô nói liền ngoan ngoãn gật đầu mà buôn chân cô ra, cô thấy thế liền có chút thở dài mà nhìn con bé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.