Chương 38
Nàng lười
24/09/2023
Cứ như thế thêm vài ngày buổi sáng và chiều hầu như là luôn ở trường một câu không hợp liền lên tiếng đâm chọt Đình Kiều, cô cảm nhận được việc đâm chọt Đình Kiều đã trở thành thú vui của mình.
Ban ngày phải ngồi nhiều tiếng đồng hồ ở trường ngồi đau lưng đau đầu, chỉ có ban đêm cô mới được thoải mái mà ở nhà nghĩ ngơi thư giản.
Thế nhưng gần đây những buổi tối của cô không còn yên tĩnh nữa, cứ hể 7h30 điện thoại của cô lại nhận được cuộc gọi từ Đình Kiều hay nói đúng hơn là tiểu Linh nhi lấy điện thoại của Đình Kiều gọi cho cô.
Mới gặp nhau có hai lần thế nhưng cô không hiểu sao tiểu Linh nhi lại thích cô đến thế nữa.
Cô ấn mở cuộc gọi, ngay lập tức khuôn mặt của tiểu Linh nhi hiện lên, bé con với khuôn mặt bánh bao trắng trẻo đáng yêu mắt tròn xoe đang mĩm cười mà nhìn cô.
Nhìn thấy búi tóc củ tỏi ở ngay trên chóp đầu của nhóc con cô không khỏi buồn cười "Tiểu Linh nhi ơi, ai búi tóc cho em thế hả?"
Tiểu Linh nghe thế liền đưa tay lên sờ sờ búi tóc trên đầu mình sau đó cười toe toét "Là anh trai búi đấy ạ"
Vừa nói cô bé vừa nghiên điện thoại về hướng Đình Kiều, chỉ thấy hắn hiện giờ đang ngồi tựa vào đầu giường mà ôm lap bộ dáng cực kì lười biến.
Đình Kiều thấy em gái đưa điện thoại sang cũng hơi đưa mắt nhìn sau đó liền dùng một bộ dáng ngã nghến đáp "Bạn học Tinh Nghi có phải thấy tôi búi tóc cho tiểu Linh rất đẹp nên mới cố ý hỏi để khen ngợi tôi hay không hả?"
Nghe hắn nói cô liền bỉu môi "Bạn học Đình Kiều đúng thật là tự mình ảo tưởng mà, nói thật chứ bạn học Đình Kiều sau này vui lòng đừng có mà đụng đến tóc Linh nhi, xấu lắm."
Tiểu Linh nhi nghe cô nói thế liền nhìn cô tay bóp bóp búi tóc cùa mình "Xấu lắm hả chị?"
Nghe thế cô liền gật đầu "Đúng vậy, em nghe lời chị sau này đừng có cho anh trai búi tóc nữa, anh trai em không biết búi tóc nên búi lung tung hết cả lên."
Tiểu Linh nhi nghe thế thì ngoan ngoãn mà gật "Dạ được ạ, em cũng thấy anh trai búi rất xấu nên em sau này sẻ không cho anh trai búi nữa đâu."
Đình Kiều nghe em gái mình nói như thế liền ngay lập tức quăng lap sang một bên, sau đó nhìn em gái mình với ánh mắt cực kì khó tin.
Nhớ rõ ràng ban nãy khi hắn búi tóc cho tiểu Linh thì em gái khen hắn búi đẹp, thế nhưng vừa mới một lúc khi nghe cô bảo xấu thì em gái hắn liền nói là xấu.
Hắn không vui nha, em gái hắn vì người ngoài là cô mà phủ phàng với anh trai ruột thịt của mình như thế.
Hắn đưa tay cầm lấy điện thoại trên tay em gái mình, giọng điệu chứa đầy vẻ giận dỗi "Không cho em dùng máy của anh gọi cậu ta nữa, gọi cậu ta xong thì quay sang chê người anh này đúng thật là không nên cho em chơi với cậu ta nữa."
"Anh trả điện thoại lại cho em" Tiểu Linh rất không vui khi bản thân đang nói chuyện với chị gái mà bị anh ba cướp mất điện thoại.
Đình Kiều nghe thế thì lập tức hừ lạnh "Không trả, đây rõ làm điện thoại của anh."
Hai anh em cứ thế mà bắt đầu lên tiếng cự cãi với nhau, cô vừa nghe hai anh em nhà họ cãi nhau vừa chứng kiến cảnh tượng bên trong màn hình bị đão lộn hết cả lên liền không khỏi đau đầu.
"Này đừng lắc điện thoại nữa, đau đầu lắm." Cô bất lực mà lên tiếng nhắc nhở.
Thế nhưng anh em bọn họ chẳng thèm để ý đến cô mà chỉ ở đó tranh giành cái điện thoại. Nhìn hai người họ không quan tâm đến mình cô liền quyết định tắt luôn cuộc trò chuyện sau đó đi ngủ sớm cho khỏe.
Bên kia tiểu Linh nhi bị anh trai làm cho ấm ức nước mắt bắt đầu rơi xuống "Anh không thương em, anh không muốn em chơi với chị ấy không cho em nói chuyện với chị ấy vậy em đi tìm anh hai."
Vừa nói tiểu Linh như vừa leo xuống khổi giường hướng thẳng ra cửa mà đi. Đình Kiều thấy vậy thì vội vàng ôm em gái đặt lại lên giường.
"Em tìm anh hai làm gì? Định mách anh ấy anh chọc em đấy à, nếu em mách anh hai cũng vô dụng anh ấy không quản được anh đâu." Vừa nói Đình Kiều vừa dùng tay lau đi nước mắt của tiểu Linh.
"Em muốn đi tìm anh hai để gọi cho chị ấy." Vừa nói tiểu Linh vừa muốn vùng vẫy thoát khỏi tay anh trai đang ôm mình.
Đình Kiều nghe thế thì khóe môi giật giật mấy cái, "Em nói gì vậy, chẳng phải cuộc gọi với chị Tinh Nghi vẫn đang còn đây hay sao?."
Hắn vừa nói vừa đưa tay với lấy cái điện thoại đã sớm bị úp màng hình xuống đưa đến trước mặt tiểu Linh nhi.
Thế như lúc này hắn liền phát hiện ra màng hình điện thoại sớm đã bị đen, chứng tỏ cuộc gọi đã sớm bị kết thúc từ lâu.
Lúc này tiểu Linh nhi liền đưa mắt nhìn hắn "Anh nói dối, anh đã sớm tắt điện thoại."
Nghe thế hắn liền muốn kiêu oan, hắn thật không có cố ý tắt chắc là do lúc nãy vô tình chạm phải thôi.
Nhìn anh trai lừa gạt mình như thế tiểu Linh nhi càng muốn đi tìm anh hai hơn.
Thấy thế hắn liền vội lên tiếng "Chắc vô tìm chạm phải nên mới tắt thôi, em đợi chút anh gọi lại cho cậu ấy."
Nói xong hắn liền vội vàng ấn gọi lại cho cô, mà Linh nhi nghe hắn nói thế cũng liền ngồi đợi hắn.
Ban ngày phải ngồi nhiều tiếng đồng hồ ở trường ngồi đau lưng đau đầu, chỉ có ban đêm cô mới được thoải mái mà ở nhà nghĩ ngơi thư giản.
Thế nhưng gần đây những buổi tối của cô không còn yên tĩnh nữa, cứ hể 7h30 điện thoại của cô lại nhận được cuộc gọi từ Đình Kiều hay nói đúng hơn là tiểu Linh nhi lấy điện thoại của Đình Kiều gọi cho cô.
Mới gặp nhau có hai lần thế nhưng cô không hiểu sao tiểu Linh nhi lại thích cô đến thế nữa.
Cô ấn mở cuộc gọi, ngay lập tức khuôn mặt của tiểu Linh nhi hiện lên, bé con với khuôn mặt bánh bao trắng trẻo đáng yêu mắt tròn xoe đang mĩm cười mà nhìn cô.
Nhìn thấy búi tóc củ tỏi ở ngay trên chóp đầu của nhóc con cô không khỏi buồn cười "Tiểu Linh nhi ơi, ai búi tóc cho em thế hả?"
Tiểu Linh nghe thế liền đưa tay lên sờ sờ búi tóc trên đầu mình sau đó cười toe toét "Là anh trai búi đấy ạ"
Vừa nói cô bé vừa nghiên điện thoại về hướng Đình Kiều, chỉ thấy hắn hiện giờ đang ngồi tựa vào đầu giường mà ôm lap bộ dáng cực kì lười biến.
Đình Kiều thấy em gái đưa điện thoại sang cũng hơi đưa mắt nhìn sau đó liền dùng một bộ dáng ngã nghến đáp "Bạn học Tinh Nghi có phải thấy tôi búi tóc cho tiểu Linh rất đẹp nên mới cố ý hỏi để khen ngợi tôi hay không hả?"
Nghe hắn nói cô liền bỉu môi "Bạn học Đình Kiều đúng thật là tự mình ảo tưởng mà, nói thật chứ bạn học Đình Kiều sau này vui lòng đừng có mà đụng đến tóc Linh nhi, xấu lắm."
Tiểu Linh nhi nghe cô nói thế liền nhìn cô tay bóp bóp búi tóc cùa mình "Xấu lắm hả chị?"
Nghe thế cô liền gật đầu "Đúng vậy, em nghe lời chị sau này đừng có cho anh trai búi tóc nữa, anh trai em không biết búi tóc nên búi lung tung hết cả lên."
Tiểu Linh nhi nghe thế thì ngoan ngoãn mà gật "Dạ được ạ, em cũng thấy anh trai búi rất xấu nên em sau này sẻ không cho anh trai búi nữa đâu."
Đình Kiều nghe em gái mình nói như thế liền ngay lập tức quăng lap sang một bên, sau đó nhìn em gái mình với ánh mắt cực kì khó tin.
Nhớ rõ ràng ban nãy khi hắn búi tóc cho tiểu Linh thì em gái khen hắn búi đẹp, thế nhưng vừa mới một lúc khi nghe cô bảo xấu thì em gái hắn liền nói là xấu.
Hắn không vui nha, em gái hắn vì người ngoài là cô mà phủ phàng với anh trai ruột thịt của mình như thế.
Hắn đưa tay cầm lấy điện thoại trên tay em gái mình, giọng điệu chứa đầy vẻ giận dỗi "Không cho em dùng máy của anh gọi cậu ta nữa, gọi cậu ta xong thì quay sang chê người anh này đúng thật là không nên cho em chơi với cậu ta nữa."
"Anh trả điện thoại lại cho em" Tiểu Linh rất không vui khi bản thân đang nói chuyện với chị gái mà bị anh ba cướp mất điện thoại.
Đình Kiều nghe thế thì lập tức hừ lạnh "Không trả, đây rõ làm điện thoại của anh."
Hai anh em cứ thế mà bắt đầu lên tiếng cự cãi với nhau, cô vừa nghe hai anh em nhà họ cãi nhau vừa chứng kiến cảnh tượng bên trong màn hình bị đão lộn hết cả lên liền không khỏi đau đầu.
"Này đừng lắc điện thoại nữa, đau đầu lắm." Cô bất lực mà lên tiếng nhắc nhở.
Thế nhưng anh em bọn họ chẳng thèm để ý đến cô mà chỉ ở đó tranh giành cái điện thoại. Nhìn hai người họ không quan tâm đến mình cô liền quyết định tắt luôn cuộc trò chuyện sau đó đi ngủ sớm cho khỏe.
Bên kia tiểu Linh nhi bị anh trai làm cho ấm ức nước mắt bắt đầu rơi xuống "Anh không thương em, anh không muốn em chơi với chị ấy không cho em nói chuyện với chị ấy vậy em đi tìm anh hai."
Vừa nói tiểu Linh như vừa leo xuống khổi giường hướng thẳng ra cửa mà đi. Đình Kiều thấy vậy thì vội vàng ôm em gái đặt lại lên giường.
"Em tìm anh hai làm gì? Định mách anh ấy anh chọc em đấy à, nếu em mách anh hai cũng vô dụng anh ấy không quản được anh đâu." Vừa nói Đình Kiều vừa dùng tay lau đi nước mắt của tiểu Linh.
"Em muốn đi tìm anh hai để gọi cho chị ấy." Vừa nói tiểu Linh vừa muốn vùng vẫy thoát khỏi tay anh trai đang ôm mình.
Đình Kiều nghe thế thì khóe môi giật giật mấy cái, "Em nói gì vậy, chẳng phải cuộc gọi với chị Tinh Nghi vẫn đang còn đây hay sao?."
Hắn vừa nói vừa đưa tay với lấy cái điện thoại đã sớm bị úp màng hình xuống đưa đến trước mặt tiểu Linh nhi.
Thế như lúc này hắn liền phát hiện ra màng hình điện thoại sớm đã bị đen, chứng tỏ cuộc gọi đã sớm bị kết thúc từ lâu.
Lúc này tiểu Linh nhi liền đưa mắt nhìn hắn "Anh nói dối, anh đã sớm tắt điện thoại."
Nghe thế hắn liền muốn kiêu oan, hắn thật không có cố ý tắt chắc là do lúc nãy vô tình chạm phải thôi.
Nhìn anh trai lừa gạt mình như thế tiểu Linh nhi càng muốn đi tìm anh hai hơn.
Thấy thế hắn liền vội lên tiếng "Chắc vô tìm chạm phải nên mới tắt thôi, em đợi chút anh gọi lại cho cậu ấy."
Nói xong hắn liền vội vàng ấn gọi lại cho cô, mà Linh nhi nghe hắn nói thế cũng liền ngồi đợi hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.