Chương 46: Nhân sinh như kỳ (3)
Vô Danh
21/05/2014
Cuối giờ Hợi (23h)
"Cốc, cốc, cốc"
Có tiếng gõ cửa, Lý Lộc vừa đứng dậy mở cửa, vừa làu bàu nguyền rủa vài câu. Giờ này thì còn ai đến nữa.
Mở cửa ra, một tên lạ mặt, nhỏ con với bộ râu xồm xoàm, xấu xí. Lý Lộc bực mình gắt lên: "Có chuyện gì? Nửa đêm canh ba mà không cho ai ngủ thế hả?"
Thanh Nguyên không hề phật lòng, lắc đầu cười.
Lý Lộc nổi đóa: "Ngươi cười cái cứt gì thế?"
"Ta cười ngài vừa bị cắm sừng, vừa bị đâm lén sau lưng, tính mạng xém tí cũng bị mất đi, vậy mà vẫn ngủ ngon cho được. Bái phục, bái phục."
Lý Lộc gằn từng tiếng: "Ngươi nói bậy bạ gì thế? Có tin ta sẽ lột da ngươi không?"
"Tin chứ, ngài là thủ lĩnh băng cướp lớn nhất nhì Chung quốc mà. Muốn giết ta là việc dễ như trở bàn tay thôi. Chỉ là ngài thực sự không muốn nghe những gì ta nói ư? Nghe xong hãy giết cũng chưa muộn mà"
Lý Lộc dịu lại, nhíu máy suy nghĩ, nhìn chằm chằm Thanh Nguyên. "Nếu ngươi nói bậy, ta sẽ cắt đầu ngươi ném vào rừng làm mồi cho sói đấy."
Thanh Nguyên gật đầu rồi tự tin đi vào phòng. Lý Lộc đốt nến lên.
"Ta cho ngươi nửa canh giờ, nói."
Trước ánh mắt hung tàn như loài dã thú của một tên đồ tể, nàng vẫn không hề thấy sợ. Dướng như nàng đã nắm chắc phần thắng. Có lẽ chính sự tự tin đó đã khiến Lý Lộc có phần tin vào những gì nàng nói, dù nàng vẫn chưa tiết lộ điều gì.
Thanh Nguyên hỏi: "Có phải ngài vừa "ăn" được một vụ lớn ở Châu thành không?"
Lý Lộc gật đầu.
"Có phải để giành được vụ này, ngài đã tiêu diệt sạch bọn cướp Hắc Sơn ở núi Vu thuộc Châu thành không?"
Lý Lộc bực bội: "Ngươi muốn nói gì?"
Thanh Nguyên nghiêm túc, chậm rãi, nói: "Lần này, ngài vừa đánh cướp được hàng, vừa tiêu diệt được một băng cướp, ngoài mặt thì nhìn oai phong, là một chiến thắng lớn, nhưng ngài đã bao giờ nghĩ đến điều này chưa? Chúng ta là đạo tặc, cái quan trọng nhất của một đạo tặc không phải là tiền tài, không phải danh tiếng, mà là một chữ "nghĩa", là nghĩa khí. Cùng là đồng đạo với nhau, vậy mà chỉ vì giành ăn, ngài đã thẳng tay hạ sát cả trăm mạng người của băng Hắc Sơn. Trong mắt mọi người, ngài đã trở thành một kẻ tham lam vô độ, không nghĩa khí. Tuy ngoài mặt không ai nói gì, nhưng trong lòng họ nghĩ sao thì....."
Lý Lộc phản bác ngay: "Vớ vẩn, đạo tặc bọn ta có quy tắc không giết trẻ con, không cướp của người già, không hãm hiếp phụ nữ. Vậy mà băng Hắc Sơn không từ thủ đoạn nào, cả đứa bé mười tuổi cũng cưỡng bức, giết chúng, chỉ coi như thanh lí môn hộ thôi."
Thanh Nguyên cười. "Để ta đoán nhé, nhị thủ lĩnh đã dùng những lí lẽ này để thuyết phục ngài phải không? Đúng, chúng đáng chết. Nhưng đại thủ lĩnh à, nếu người giết chúng là quan phủ hay một thế lực nào khác, thì mọi người sẽ nghĩ chúng đáng tội. Nhưng chính ngài cũng là một đạo tặc mà. Ngài thử đặt mình vào vị trí người khác mà nghĩ đi. Tặc là chuột, quan là mèo, mèo bắt chuột là hiển nhiên. Khi dấn thân vào hắc đạo, ai cũng lường trước được điều đó rồi. Có khi người khác còn hả hê, cho là thanh lí môn hộ, đúng người đúng tội. Nhưng cùng là đạo tặc với nhau, có thể ngài không hãm hiếp trẻ con, không đánh cướp của người già, nhưng ngài cũng đâu phải phường lương thiện gì, làm gì có tư cách phán xử người khác. "
Ngừng một lúc, lại nói tiếp: "Đó là chưa kể, chuyến hàng lần này là hàng của Trương gia. Ai chả biết Trương gia là phú thương một vùng, nhưng không phải ai cũng biết mối quan hệ thân thiết giữa Trương gia và Dung gia. Trước đây, Trương gia từng ra tay giúp đỡ Dung gia trong lúc bần hàn. Bây giờ Dung gia đã trở thành "Nhất đẳng công tộc", thao túng cả triều đình, dĩ nhiên Trương gia cũng được thơm lây. Họ đâu dễ dàng tha cho kẻ dám "Động thổ trên đầu thái tuế", cướp hàng của họ. Ngài chẳng những đắc tội với hắc đạo, mà còn chọc giận cả Trương gia và triều đình nữa. Câu chuyện của Trương gia được lưu truyền khắp nơi, nhưng một người ít ăn học, quanh năm suốt tháng sống trong rừng như ngài không biết thì cũng không lạ. Nhưng nhị thủ lĩnh vốn là người gốc Hạo thành mà lại không biết ư? Hơn nữa, chuyến hàng này rất có giá trị, tại sao những băng cướp khác lại không nhắm đến, tại sao ngài lại dành được quá dễ dàng, ngài đã từng suy nghĩ chưa? Trương gia ỷ vào thế lực của Dung gia, cho rằng không ai dám cướp của họ, nên mới không thèm cảnh giác. Mà những băng cướp khác, cũng vì e sợ điều đó nên không ai dám ra tay. Chỉ có phường hỗn tạp, không biết trời cao đất dày như Hắc Sơn mới dòm ngó thôi. Điều này, ngay cả tên tiểu tốt như ta còn nhìn ra, huống chi là một người thông minh như nhị thủ lĩnh. Thế mà ngài ấy lại còn cố tình thuyết phục ngài nhận vụ này, chẳng phải đâm lén sau lưng là gì? "
Lại dừng thêm một lúc nữa. Nhìn sắc mặt lúc đen lúc trắng của hắn, Thanh Nguyên biết mình đã thành công phân nửa rồi. Lý Lộc này cũng được xem là một kẻ thông minh, chỉ tiếc là quá nhỏ nhen và đa nghi. Với tính cách này, có khi ngay cả chính bản thân mình hắn còn không dám tin tưởng huống hồ là người khác, cho dù người đó có là người anh em vào sinh ra tử cũng vậy thôi.
Quả nhiên, hắn bắt đầu dao động: "Nhưng tại sao? Nhị đệ không phải là người như vậy" Dường như hắn đang cố thuyết phục bản thân.
Thanh Nguyên vỗ đùi cười lớn. Chả biết đây là lần thứ bao nhiêu cô nghe câu hỏi dạng này rồi. "Thôi nào. Rõ ràng cả hai chúng ta đều hiểu mà. Trong lòng ngài đã có sắn đáp án rồi, chỉ cần một người xác nhận thôi. "Chim chết vì mồi" mà, quyền lực thì ai mà không ham. Chữ "Nhị" so với "Đại", cho dù có tôn quý mấy thì cũng thua mất một bậc. Ngài quen với nhị thủ lĩnh bao năm nay, cũng biết hắn không phải là người chịu an phận, sao có thể chịu cảnh ngồi dưới cơ người khác."
Lý Lộc suy nghĩ rất lâu, trên mặt là một sự thất vọng, ê chề pha lẫn tức giận. Hắn nhớ lại lần đầu tiên gặp nhị đệ. Bùi Tuấn vốn là con nhà quan, dòng dõi thư hương danh giá, tương lai sáng lạn. Nhưng sau đó cha bị kết tội tham ô, gia sản bị tịch biên, hắn cũng bị bắt xung quân. Rồi ba người gặp nhau, kết làm anh em, từ trong quân ngũ đến sơn trại, thân còn hơn anh em ruột thịt. Hắn thật sự không muốn tin Bùi Tuấn phản bội mình. Rồi bất chợt nhớ ra điều gì đó: "Vậy ngươi nói vợ ta cắm sừng ta là sao? Gian phu là kẻ nào?"
"Còn ai khác ngoài người anh em tốt của ngài chứ?"
"Cái gì? Nói dối, Bùi Tuấn tuy háo sắc nhưng không bao giờ nhắm đến phụ nữ có chồng. Bọn ta đã từng thề trước Thủy thần, không bao giờ vì phụ nữ mà làm mất lòng nhau. Ta có thể nghi hắn tham lam nhưng tuyệt không tin hắn dám thề điêu trước thủy thần."
"Đúng." Anh em như tay chân, phụ nữ là quần áo", vậy tại sao ngài lại giành người "quần áo" của bạn chứ? Bùi Tuấn không thề điêu, người thề điêu là ngài"
Lý Lộc đập mạnh xuống bàn, chiếc bàn gãy làm đôi: "Ngươi càng nói càng điêu. Rốt cuộc ngươi có ý đồ gì? Ta không phải người hiền lành gì, nhưng sẽ không bao giờ giành phụ nữ với kẻ khác. Ngươi có tin ta sẽ bóp chết người không?"
Thanh Nguyên thong thả đứng dậy, dù trong lòng rất căng thẳng, nhưng ngoài mặt lại bình thản như không.
"Tên thật của vợ ngài là Dương Kim Xuân. Là con gái của thầy đồ họ Dương, quê gốc Hạo thành. Một trong những môn sinh tâm đắc của ông ta mang họ Bùi, vì sa cơ lỡ vận nên không thể theo đuổi đường công danh. Lúc còn ở Hạo thành, hai người từng là đồng môn, việc con gái thầy đồ Dương thầm cảm mến Bùi công tử là việc được lưu truyền khắp giới nho văn. Thậm chí nếu không vì gặp chuyện chẳng may, có lẽ hai người đã nên duyên vợ chồng cũng nên. Vậy chẳng phải chính ngài mới là người chia long rẽ phượng, cướp người yêu của bạn sao?"
Lý Lộc mặt trắng bệch, phản bác một cách yếu ớt: "Không thể nào. Ta gặp nàng ấy ở Phong thành mà, sao có thể...."
"Sau khi về hưu, thầy đồ Dương chọn Phong thành là nơi dưỡng già. Nếu ngài không tin, cứ cho điều tra, chỉ sợ ngài không dám thôi, kết quả rõ như ban ngày. Còn một điều nữa, ngài không thấy gã tình nhân trước của phu nhân có vài nét tương tự nhị thủ lĩnh ư? E rằng có người muốn "Nhìn bóng nhớ người" thôi"
Lý Lộc nắm chặt tay đến mức thấy cả gân xanh, nghiến răng ken két.
Ở thời đại này, bị cắm sừng là nỗi nhục lớn nhất của đàn ông. Bị người phụ nữ của mình và anh em tốt cắm sừng, là nỗi nhục lớn nhất trong các nỗi nhục.
Tuy nhiên, một lúc sau, hắn đã bình tĩnh lại, nhịp thở đã trở nên bình thường, nhìn Thanh Nguyên: "Ngươi là ai? Do ai phái tới? Ngươi đừng hòng ly gián bọn ta, trừ khi tận mắt thấy, còn không ta sẽ không tin. Nhưng trước hết, ta phải giết ngươi đã, biết quá nhiều cũng là một cái tội."
Lý Lộc cầm thanh đao trên tay, lăm le bước đến gần Thanh Nguyên. Đao đã tuốt khỏi vỏ, tử thần dang đến gần. Nàng sợ đến mức muốn nhũn chân ra, nhưng hình như nụ cười túc trực trên môi đã trở thành một phản xạ vô điều kiện mỗi khi gặp nguy hiểm thì phải.
Thanh Nguyên vẫn duy trì nụ cười hết sức bình thản, nói: "Ta đã đến đây thì không sợ chết. Nhưng ngài không thắc mắc mục đích ta đến đây ư?"
Lý Lộc trầm tư suy nghĩ một lát, hỏi: "Ngươi muốn gì?"
"Rất đơn giản, một cuộc giao dịch."
"Giao dịch?"
"Ta cần tiền, ngài cần quyền. Mặc dù ngài là đại thủ lĩnh, nhưng người có tiếng nói nhất ở đây, người được kính trọng nhất, lại là nhị thủ lĩnh. Dĩ nhiên, nếu tình cảm anh em ngài thực sự thắm thiết như tay chân, thì cũng không phải vấn đề gì lớn, ai nắm quyền cũng thế thôi. Nhưng hình như, nhị thủ lĩnh không thỏa mãn với vị trí thứ hai. Nếu không ra tay diệt trừ, người chết sẽ là ngài. "Người không thương mình, trời chu đất diệt.", anh em rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là bản thân mình, phải không?"
Lý Lộc lắc đầu. "Từ khi chúng ta có chút tiếng tăm trong giang hồ, có rất nhiều kẻ đến đây giở trò ly gián. Nếu dễ dàng tin người thế, chúng ta đã phơi thây ngoài đường. Bùi Tuấn đi theo ta từ thời trai trẻ, tâm can hắn thế nào ta không biết, nhưng tình thủ túc bao năm qua của chúng ta cũng không phải giả. Giang sơn này là do ba chúng ta cùng đổ xương máu gầy dựng nên, từng đồng từng cắc đều do chúng ta liều mạng mà có. Bằng cái gì mà ngươi đòi ngồi không hưởng lợi?"
Thanh Nguyên đập bàn đứng dậy, giọng nói trầm nhưng có một sức mạnh bá đạo áp đảo.
"Chỉ bằng vào việc ta có bằng chứng nhị thủ lĩnh lén lút tư tình với phu nhân. Ta không nói sẽ ăn không ngồi hưởng. Ta sẽ cho ngài mượn binh lực, ngài chỉ cần trả đúng công sức ta đã bỏ ra, thế thôi."
Lý Lộc nghiến chặt răng, ánh mắt lóe lên sự hung tợn đáng sợ.
Thật lâu sau, mới nghe thấy tiếng trả lời của hắn. Vỏn vẹn một chữ "Được", nhưng dường như đã rút hết sức mạnh của hắn. Trông hắn có sự tuyệt vọng, đau khổ, tức giận và rất nhiều cảm xúc xen lẫn.
"Cốc, cốc, cốc"
Có tiếng gõ cửa, Lý Lộc vừa đứng dậy mở cửa, vừa làu bàu nguyền rủa vài câu. Giờ này thì còn ai đến nữa.
Mở cửa ra, một tên lạ mặt, nhỏ con với bộ râu xồm xoàm, xấu xí. Lý Lộc bực mình gắt lên: "Có chuyện gì? Nửa đêm canh ba mà không cho ai ngủ thế hả?"
Thanh Nguyên không hề phật lòng, lắc đầu cười.
Lý Lộc nổi đóa: "Ngươi cười cái cứt gì thế?"
"Ta cười ngài vừa bị cắm sừng, vừa bị đâm lén sau lưng, tính mạng xém tí cũng bị mất đi, vậy mà vẫn ngủ ngon cho được. Bái phục, bái phục."
Lý Lộc gằn từng tiếng: "Ngươi nói bậy bạ gì thế? Có tin ta sẽ lột da ngươi không?"
"Tin chứ, ngài là thủ lĩnh băng cướp lớn nhất nhì Chung quốc mà. Muốn giết ta là việc dễ như trở bàn tay thôi. Chỉ là ngài thực sự không muốn nghe những gì ta nói ư? Nghe xong hãy giết cũng chưa muộn mà"
Lý Lộc dịu lại, nhíu máy suy nghĩ, nhìn chằm chằm Thanh Nguyên. "Nếu ngươi nói bậy, ta sẽ cắt đầu ngươi ném vào rừng làm mồi cho sói đấy."
Thanh Nguyên gật đầu rồi tự tin đi vào phòng. Lý Lộc đốt nến lên.
"Ta cho ngươi nửa canh giờ, nói."
Trước ánh mắt hung tàn như loài dã thú của một tên đồ tể, nàng vẫn không hề thấy sợ. Dướng như nàng đã nắm chắc phần thắng. Có lẽ chính sự tự tin đó đã khiến Lý Lộc có phần tin vào những gì nàng nói, dù nàng vẫn chưa tiết lộ điều gì.
Thanh Nguyên hỏi: "Có phải ngài vừa "ăn" được một vụ lớn ở Châu thành không?"
Lý Lộc gật đầu.
"Có phải để giành được vụ này, ngài đã tiêu diệt sạch bọn cướp Hắc Sơn ở núi Vu thuộc Châu thành không?"
Lý Lộc bực bội: "Ngươi muốn nói gì?"
Thanh Nguyên nghiêm túc, chậm rãi, nói: "Lần này, ngài vừa đánh cướp được hàng, vừa tiêu diệt được một băng cướp, ngoài mặt thì nhìn oai phong, là một chiến thắng lớn, nhưng ngài đã bao giờ nghĩ đến điều này chưa? Chúng ta là đạo tặc, cái quan trọng nhất của một đạo tặc không phải là tiền tài, không phải danh tiếng, mà là một chữ "nghĩa", là nghĩa khí. Cùng là đồng đạo với nhau, vậy mà chỉ vì giành ăn, ngài đã thẳng tay hạ sát cả trăm mạng người của băng Hắc Sơn. Trong mắt mọi người, ngài đã trở thành một kẻ tham lam vô độ, không nghĩa khí. Tuy ngoài mặt không ai nói gì, nhưng trong lòng họ nghĩ sao thì....."
Lý Lộc phản bác ngay: "Vớ vẩn, đạo tặc bọn ta có quy tắc không giết trẻ con, không cướp của người già, không hãm hiếp phụ nữ. Vậy mà băng Hắc Sơn không từ thủ đoạn nào, cả đứa bé mười tuổi cũng cưỡng bức, giết chúng, chỉ coi như thanh lí môn hộ thôi."
Thanh Nguyên cười. "Để ta đoán nhé, nhị thủ lĩnh đã dùng những lí lẽ này để thuyết phục ngài phải không? Đúng, chúng đáng chết. Nhưng đại thủ lĩnh à, nếu người giết chúng là quan phủ hay một thế lực nào khác, thì mọi người sẽ nghĩ chúng đáng tội. Nhưng chính ngài cũng là một đạo tặc mà. Ngài thử đặt mình vào vị trí người khác mà nghĩ đi. Tặc là chuột, quan là mèo, mèo bắt chuột là hiển nhiên. Khi dấn thân vào hắc đạo, ai cũng lường trước được điều đó rồi. Có khi người khác còn hả hê, cho là thanh lí môn hộ, đúng người đúng tội. Nhưng cùng là đạo tặc với nhau, có thể ngài không hãm hiếp trẻ con, không đánh cướp của người già, nhưng ngài cũng đâu phải phường lương thiện gì, làm gì có tư cách phán xử người khác. "
Ngừng một lúc, lại nói tiếp: "Đó là chưa kể, chuyến hàng lần này là hàng của Trương gia. Ai chả biết Trương gia là phú thương một vùng, nhưng không phải ai cũng biết mối quan hệ thân thiết giữa Trương gia và Dung gia. Trước đây, Trương gia từng ra tay giúp đỡ Dung gia trong lúc bần hàn. Bây giờ Dung gia đã trở thành "Nhất đẳng công tộc", thao túng cả triều đình, dĩ nhiên Trương gia cũng được thơm lây. Họ đâu dễ dàng tha cho kẻ dám "Động thổ trên đầu thái tuế", cướp hàng của họ. Ngài chẳng những đắc tội với hắc đạo, mà còn chọc giận cả Trương gia và triều đình nữa. Câu chuyện của Trương gia được lưu truyền khắp nơi, nhưng một người ít ăn học, quanh năm suốt tháng sống trong rừng như ngài không biết thì cũng không lạ. Nhưng nhị thủ lĩnh vốn là người gốc Hạo thành mà lại không biết ư? Hơn nữa, chuyến hàng này rất có giá trị, tại sao những băng cướp khác lại không nhắm đến, tại sao ngài lại dành được quá dễ dàng, ngài đã từng suy nghĩ chưa? Trương gia ỷ vào thế lực của Dung gia, cho rằng không ai dám cướp của họ, nên mới không thèm cảnh giác. Mà những băng cướp khác, cũng vì e sợ điều đó nên không ai dám ra tay. Chỉ có phường hỗn tạp, không biết trời cao đất dày như Hắc Sơn mới dòm ngó thôi. Điều này, ngay cả tên tiểu tốt như ta còn nhìn ra, huống chi là một người thông minh như nhị thủ lĩnh. Thế mà ngài ấy lại còn cố tình thuyết phục ngài nhận vụ này, chẳng phải đâm lén sau lưng là gì? "
Lại dừng thêm một lúc nữa. Nhìn sắc mặt lúc đen lúc trắng của hắn, Thanh Nguyên biết mình đã thành công phân nửa rồi. Lý Lộc này cũng được xem là một kẻ thông minh, chỉ tiếc là quá nhỏ nhen và đa nghi. Với tính cách này, có khi ngay cả chính bản thân mình hắn còn không dám tin tưởng huống hồ là người khác, cho dù người đó có là người anh em vào sinh ra tử cũng vậy thôi.
Quả nhiên, hắn bắt đầu dao động: "Nhưng tại sao? Nhị đệ không phải là người như vậy" Dường như hắn đang cố thuyết phục bản thân.
Thanh Nguyên vỗ đùi cười lớn. Chả biết đây là lần thứ bao nhiêu cô nghe câu hỏi dạng này rồi. "Thôi nào. Rõ ràng cả hai chúng ta đều hiểu mà. Trong lòng ngài đã có sắn đáp án rồi, chỉ cần một người xác nhận thôi. "Chim chết vì mồi" mà, quyền lực thì ai mà không ham. Chữ "Nhị" so với "Đại", cho dù có tôn quý mấy thì cũng thua mất một bậc. Ngài quen với nhị thủ lĩnh bao năm nay, cũng biết hắn không phải là người chịu an phận, sao có thể chịu cảnh ngồi dưới cơ người khác."
Lý Lộc suy nghĩ rất lâu, trên mặt là một sự thất vọng, ê chề pha lẫn tức giận. Hắn nhớ lại lần đầu tiên gặp nhị đệ. Bùi Tuấn vốn là con nhà quan, dòng dõi thư hương danh giá, tương lai sáng lạn. Nhưng sau đó cha bị kết tội tham ô, gia sản bị tịch biên, hắn cũng bị bắt xung quân. Rồi ba người gặp nhau, kết làm anh em, từ trong quân ngũ đến sơn trại, thân còn hơn anh em ruột thịt. Hắn thật sự không muốn tin Bùi Tuấn phản bội mình. Rồi bất chợt nhớ ra điều gì đó: "Vậy ngươi nói vợ ta cắm sừng ta là sao? Gian phu là kẻ nào?"
"Còn ai khác ngoài người anh em tốt của ngài chứ?"
"Cái gì? Nói dối, Bùi Tuấn tuy háo sắc nhưng không bao giờ nhắm đến phụ nữ có chồng. Bọn ta đã từng thề trước Thủy thần, không bao giờ vì phụ nữ mà làm mất lòng nhau. Ta có thể nghi hắn tham lam nhưng tuyệt không tin hắn dám thề điêu trước thủy thần."
"Đúng." Anh em như tay chân, phụ nữ là quần áo", vậy tại sao ngài lại giành người "quần áo" của bạn chứ? Bùi Tuấn không thề điêu, người thề điêu là ngài"
Lý Lộc đập mạnh xuống bàn, chiếc bàn gãy làm đôi: "Ngươi càng nói càng điêu. Rốt cuộc ngươi có ý đồ gì? Ta không phải người hiền lành gì, nhưng sẽ không bao giờ giành phụ nữ với kẻ khác. Ngươi có tin ta sẽ bóp chết người không?"
Thanh Nguyên thong thả đứng dậy, dù trong lòng rất căng thẳng, nhưng ngoài mặt lại bình thản như không.
"Tên thật của vợ ngài là Dương Kim Xuân. Là con gái của thầy đồ họ Dương, quê gốc Hạo thành. Một trong những môn sinh tâm đắc của ông ta mang họ Bùi, vì sa cơ lỡ vận nên không thể theo đuổi đường công danh. Lúc còn ở Hạo thành, hai người từng là đồng môn, việc con gái thầy đồ Dương thầm cảm mến Bùi công tử là việc được lưu truyền khắp giới nho văn. Thậm chí nếu không vì gặp chuyện chẳng may, có lẽ hai người đã nên duyên vợ chồng cũng nên. Vậy chẳng phải chính ngài mới là người chia long rẽ phượng, cướp người yêu của bạn sao?"
Lý Lộc mặt trắng bệch, phản bác một cách yếu ớt: "Không thể nào. Ta gặp nàng ấy ở Phong thành mà, sao có thể...."
"Sau khi về hưu, thầy đồ Dương chọn Phong thành là nơi dưỡng già. Nếu ngài không tin, cứ cho điều tra, chỉ sợ ngài không dám thôi, kết quả rõ như ban ngày. Còn một điều nữa, ngài không thấy gã tình nhân trước của phu nhân có vài nét tương tự nhị thủ lĩnh ư? E rằng có người muốn "Nhìn bóng nhớ người" thôi"
Lý Lộc nắm chặt tay đến mức thấy cả gân xanh, nghiến răng ken két.
Ở thời đại này, bị cắm sừng là nỗi nhục lớn nhất của đàn ông. Bị người phụ nữ của mình và anh em tốt cắm sừng, là nỗi nhục lớn nhất trong các nỗi nhục.
Tuy nhiên, một lúc sau, hắn đã bình tĩnh lại, nhịp thở đã trở nên bình thường, nhìn Thanh Nguyên: "Ngươi là ai? Do ai phái tới? Ngươi đừng hòng ly gián bọn ta, trừ khi tận mắt thấy, còn không ta sẽ không tin. Nhưng trước hết, ta phải giết ngươi đã, biết quá nhiều cũng là một cái tội."
Lý Lộc cầm thanh đao trên tay, lăm le bước đến gần Thanh Nguyên. Đao đã tuốt khỏi vỏ, tử thần dang đến gần. Nàng sợ đến mức muốn nhũn chân ra, nhưng hình như nụ cười túc trực trên môi đã trở thành một phản xạ vô điều kiện mỗi khi gặp nguy hiểm thì phải.
Thanh Nguyên vẫn duy trì nụ cười hết sức bình thản, nói: "Ta đã đến đây thì không sợ chết. Nhưng ngài không thắc mắc mục đích ta đến đây ư?"
Lý Lộc trầm tư suy nghĩ một lát, hỏi: "Ngươi muốn gì?"
"Rất đơn giản, một cuộc giao dịch."
"Giao dịch?"
"Ta cần tiền, ngài cần quyền. Mặc dù ngài là đại thủ lĩnh, nhưng người có tiếng nói nhất ở đây, người được kính trọng nhất, lại là nhị thủ lĩnh. Dĩ nhiên, nếu tình cảm anh em ngài thực sự thắm thiết như tay chân, thì cũng không phải vấn đề gì lớn, ai nắm quyền cũng thế thôi. Nhưng hình như, nhị thủ lĩnh không thỏa mãn với vị trí thứ hai. Nếu không ra tay diệt trừ, người chết sẽ là ngài. "Người không thương mình, trời chu đất diệt.", anh em rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là bản thân mình, phải không?"
Lý Lộc lắc đầu. "Từ khi chúng ta có chút tiếng tăm trong giang hồ, có rất nhiều kẻ đến đây giở trò ly gián. Nếu dễ dàng tin người thế, chúng ta đã phơi thây ngoài đường. Bùi Tuấn đi theo ta từ thời trai trẻ, tâm can hắn thế nào ta không biết, nhưng tình thủ túc bao năm qua của chúng ta cũng không phải giả. Giang sơn này là do ba chúng ta cùng đổ xương máu gầy dựng nên, từng đồng từng cắc đều do chúng ta liều mạng mà có. Bằng cái gì mà ngươi đòi ngồi không hưởng lợi?"
Thanh Nguyên đập bàn đứng dậy, giọng nói trầm nhưng có một sức mạnh bá đạo áp đảo.
"Chỉ bằng vào việc ta có bằng chứng nhị thủ lĩnh lén lút tư tình với phu nhân. Ta không nói sẽ ăn không ngồi hưởng. Ta sẽ cho ngài mượn binh lực, ngài chỉ cần trả đúng công sức ta đã bỏ ra, thế thôi."
Lý Lộc nghiến chặt răng, ánh mắt lóe lên sự hung tợn đáng sợ.
Thật lâu sau, mới nghe thấy tiếng trả lời của hắn. Vỏn vẹn một chữ "Được", nhưng dường như đã rút hết sức mạnh của hắn. Trông hắn có sự tuyệt vọng, đau khổ, tức giận và rất nhiều cảm xúc xen lẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.