Giấc Mộng Đế Hậu

Chương 82: Thân hồng nhan nơi sa trường (Phần 2)

Vô Danh

27/09/2016

Gương mặt cao ngạo cùng tông giọng nhẹ hẫng của Thanh Nguyên khiến hắn chỉ hận không thể băm vằm cô ra từng mảnh. Nhưng một khi đã bị nắm cán dao thì đành cam chịu thế hạ phong. Cuối cùng hắn cũng phải khai ra cho bằng hết.

Hóa ra chúng định bụng đợi thêm vài ngày nữa cho êm chuyện, rồi mới dắt ngựa đem bán. Nhưng hôm qua lại chợt nghe tin đại quân của Hứa Sơn đã nhổ trại lên đường. Tên thủ lĩnh ngỡ rằng Hứa Sơn không muốn truy cứu việc mất ngựa, bèn mừng thầm, định bụng hôm nay lên đường ngay. Không ngờ chưa kịp khởi hành đã bị bắt gọn.

Nghe xong, Chân Tam mới chợt vỡ lẽ ra dụng ý của Thanh Nguyên, trong lòng không nén được cơn tò mò, bèn dè dặt quay sang hỏi đám Lương Quan

"Này, người thử nói xem, có phải phó tướng đã sớm tiên đoán được hành động của chúng không? Có phải vì muốn "dụ chuột ra khỏi hang" nên mới để Hứa tướng quân dẫn đại quân lên đường trước?"

Lương Quan không để ý đến gã, quay sang kín đáo nhún vai với Bùi Tuấn. Bùi Tuấn không tỏ thái độ gì, Văn Tái Sinh đảo mắt nhìn sang Thanh Nguyên. Lúc này, cô chống cằm nhìn trân trân ly trà trên tay, ra chiều nghĩ ngợi. Nhưng tuyệt nhiên không ai hiểu thấu được cô đang nghĩ gì.

Sư gia tỉ mỉ ghi chép địa điểm giao ngựa, ám hiệu liên lạc. Tri phủ đọc lướt qua rồi vội trình bản khẩu cung lên, Thanh Nguyên đặt ly trà xuống, đón lấy xấp giấy dày cộp, rồi hỏi gã cầm đầu lũ mã tặc.

"Có biết người mua là ai không?"

Tề Du cúi mặt xuống che đậy sát khí lóe lên trong mắt, rồi trả lời

"Mua bán đều thông qua mã sư (người lái mối mua bán ngựa), tiểu nhân không biết mặt người mua."

"Vậy mã sư cần bao nhiêu con ngựa."

"Mã sư chỉ nói càng nhiều càng tốt."

Thanh Nguyên chau mày lại, càng nghĩ càng bất an. Chiếu lý mà nói, lúc này là thời điểm cuối năm, có muốn làm ăn buôn bán gì cũng nên gác lại sang năm. Huống hồ ngựa ở thời này còn quý hơn ruộng vườn, lại vô cùng khó nuôi, ngay cả những thương gia buôn ngựa lớn cũng chỉ dám mua chục con một lần, đột nhiên sao lại có người muốn mua cả trăm con thế này?

Nghĩ đoạn lại liếc mắt đọc sơ bản khẩu cung, thấy địa điểm giao ngựa là ở trấn Mạc Nhân. Ngẫm thấy nơi đấy cũng không xa, bèn lệnh cho Chân Tam đuổi theo đại quân quay về phục mệnh với Hứa Sơn, còn bản thân cô thì dắt theo đàn ngựa lên đường đến trấn Mạc Nhân.

Lúc Chân Tam quay về truyền đạt ý của Thanh Nguyên, giáo úy Liễu Dương tức giận đập bàn mắng to

"Người này thật quá phận. Hắn tưởng chúng ta đang đi du ngoạn sao? Ngựa quân cũng dám dắt đi lung tung thế này, nhỡ lại gặp thêm một toán mã tặc thì sao. Tướng quân, người phải trừng trị hắn thích đáng."

Khác với Liễu Dương hữu dũng vô mưu, Hứa Sơn là người cơ trí vô cùng, vừa nghe qua có người muốn mua hàng trăm con ngựa đã lập tức sinh nghi. Hắn dễ dàng lí giải được tại sao Thanh Nguyên lại liều lĩnh như vậy, nên không hề lấy làm tức giận, chỉ nhàn nhạt nói

"Họ Trần này là người biết chừng mực, cứ mặc hắn thôi."

Nói xong, lại nhìn Liễu Dương, nghiêm giọng bảo

"Liễu Dương, dù muốn dù không thì hắn cũng là phó tướng do hoàng thượng khâm điển. Ngươi cứ chống đối hắn mãi, nhỡ hắn muốn thi hành quân pháp thì ta cũng không bênh ngươi được đâu."

Liễu Dương bị người nói trúng tim đen, nhất thời quẫn bách không biết đáp gì, đành cúi đầu im lặng.

Hứa Sơn thấy hắn tuy nóng nảy nhưng cũng không cự cãi câu nào, trong bụng cũng thầm hài lòng, giọng điệu trở nên hòa hoãn hơn, phất tay nói với Chân Tam

"Ngươi lập tức quay về Tế thành truyền ý của ta, rằng bổn tướng ân chuẩn y. Nhưng trong vòng ba ngày phải quay về đại quân."

Thế nhưng Chân Tam lại không đi ngay mà cứ quỳ đấy ngập ngừng mãi, như có điều khó xử. Hứa Sơn thấy vậy, khẽ nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc, bèn bật cười hỏi

"Hay là phó tướng của các ngươi vốn đã lên đường mất rồi?"

Chân Tam thấy Hứa Sơn tuy đã đoán ra nhưng không hề nổi cơn thịnh nộ, bèn như được ân xá, vội nói

"Bẩm, đích thực là phó tưởng đã lên đường. Người nói chắc chắn tướng quân sẽ không phản đối, còn..còn hứa nội trong ba ngày sẽ dẫn ngựa về."

Hứa Sơn nghe xong, sắc mặt bèn đanh lại. Chân Tam lại thấp thỏm không thôi. Nhưng cuối cùng hắn chỉ lệnh mọi người lui, không nói gì đến việc xử phạt, Liễu Dương vừa bị hắn giáo huấn, cũng không dám đề cập đến. Việc này xem như lắng xuống.



Thanh Nguyên cùng đám quân của tri phủ lên đường từ sớm, đến tối thì tới trấn Mạc Nhân. Đúng như cái tên Mạc Nhân(không người), thị trấn này chỉ loe hoe vài chục mái nhà. Hễ trời vừa nhá nhem chập tối là chìm trong bóng đêm, yên ắng như chốn không người. Cả trấn chỉ có một trà lâu, cũng chính là địa điểm giao ngựa.

Lũ mã tặc ngồi trong gian chính, sắc mặt ai nấy đều đăm chiêu lo sợ. Thanh Nguyên cùng đám người Bùi Tuấn ngồi trên lầu, có thể dễ dàng quan sát toàn cảnh. Thanh Nguyên cố tình buộc lũ ngựa ngay ngoài tàu để lừa con mồi.

Đúng giờ Tý hai khắc, chợt nghe tiếng bước chân, Bùi Tuấn nắm chặt thanh đao bên người, cúi đầu nói nhỏ

"Bước chân quá nhẹ nhàng, võ công chắc phải thuộc hạng thượng thừa."

Vừa dứt lời, cánh cửa liền mở tung, có bốn người đứng trước cửa. Người đầu tiên, cũng chính là tên mã sư, bước đến bên đám mã tặc kia, gõ hai cái xuống bàn hỏi

"Người bán thịt heo họ gì?"

Tề Du giương mắt, thấp giọng trả lời

"Họ Mã."

Sau khi xác nhận người đến là đúng là bọn Tề Du, những người còn lại mới bước vào. Tri phủ thấy người đã lọt bẫy, vừa định xông ra tóm gọn, Thanh Nguyên bèn vội xua tay cản lại, vẻ mặt pha chút hoảng hốt.

Ở dưới đó, sau khi ngồi vào bàn, một người đã lên tiếng hỏi ngay

"Có bao nhiêu con?"

Tề Du đáp

"Ba trăm con."

"Ngựa chiến hay ngựa thường?"

"Tất cả là đều là ngựa chiến."

Vừa nghe là ngựa chiến, người kia vội hỏi tiếp

"Giá?"

"Năm chục lượng một con."

Mã sư nghe vậy, bèn hừ mắng át

"Chi bằng ngươi đi ăn cướp cho rồi."

Tề Du liếc mắt nhìn lên lầu một chốc, nhớ lại lời Thanh Nguyên đã mớm sẵn, bèn thuật lại y đúc

"Lũ ngựa này đều từng chiến đấu trên chiến trường, dẻo dai vô cùng, có thể nhịn đói nhịn khát nhiều ngày. Chúng tôi chỉ bán một giá, nếu không mua thì đêm nay chúng tôi sẽ cắt tiết tất cả. Các ông đừng mong cướp lại từ tay tôi."

Người kia vừa nghe câu "từng chiến đấu trên chiến trường", ánh mắt bèn lóe sáng lên, nói

"Thành giao. Ngựa đâu?"

Ngay lúc này, Thanh Nguyên bèn phất tay ra hiệu, nhanh như chớp, đã có hơn vài chục quân sĩ xông ra từ tứ phía. Mã sư hốt hoảng trốn xuống gầm bàn, đám mã tặc cũng vội chạy thoát thân, chỉ còn lại ba người kia bị vây thành vòng tròn. Chúng không hề tỏ vẻ hoảng loạn, ngược lại còn bình tĩnh rút đao ra đánh trả. Thanh Nguyên nhìn thanh đao to như dao mổ heo của chúng, trong đầu càng thêm khẳng định suy đoán của mình, lại càng thêm vài phần lo sợ.

Quả đúng như Bùi Tuấn dự đoán, võ công lẫn kiếm pháp của chúng vốn cao cường, hơn nữa đều thông thạo việc chém giết, chém xuống đao nào đao nấy đều ngay mạch hiểm, những quân sĩ bình thường vốn không địch lại. Chưa đầy một khắc mà đã có hơn mười người phe ta bị hạ gục, trong khi địch lại không hề hấn gì.



Tri phủ sốt ruột không thôi, Lương Quan thấy vậy, bèn rút kiếm muốn nhảy xuống tương trợ, nhưng Thanh Nguyên đã vươn tay giữ hắn lại, trầm giọng nói

"Không nên đổ máu vô ích."

Lương Quan nghe thế, liền thu kiếm lại ngay. Tri phủ lo lắng hỏi

"Tướng quân, cứ tiếp tục thế này e là không ổn. Người thấy nên làm thế nào?"

Thanh Nguyên suy nghĩ một hồi, đoạn lại chậm rãi bước đến bên lan can, nói vọng xuống

"Này Tề Du, nếu các ngươi có thẻ bắt sống ba người này, ta sẽ thả các ngươi đi ngay trong đêm nay."

Tề Du vốn đang dửng dưng đứng xem kịch hay, nghe thế bèn ngước mắt lên, kích động hét to

"Quân tử nhất ngôn."

Thanh Nguyên đáp lại

"Tứ mã nan truy." xong rồi lại nói thêm "Phải bắt sống."

Đám mã tặc cứ ngỡ phải cầm chắc cái chết, nay đột nhiên lại có cơ hội được thả, bèn bất chấp tính mạng lao vào vung kiếm chém giết loạn xạ, khí thế gặp người giết người gặp phật giết phật dần dần đánh lùi được ba tên kia, một khắc sau thì bị trói gô lại.

Tri phủ chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã ba người nọ trao đổi ánh mắt với nhau, rồi cùng cắn mạnh xuống lưỡi, máu tươi hun ra như suối. Thanh Nguyên vội la lên

"Mau giữ chúng lại."

Nhưng đã quá trễ, lúc Thanh Nguyên chạy đến nơi, chúng đã chết cả. Mùi máu tươi tanh nồng nặc bay khắp gian phòng, khiến ngay cả Bùi Tuấn cũng phải nhíu mày khó chịu. Nhưng Thanh Nguyên lại không nề hà, cô đến bên cái xác, giở vạt áo của chúng lên, khẽ sờ vào đôi giày chúng đang mang, sắc mặt đăm chiêu vô cùng.

Xem xét xong cô đứng thẳng người dậy, do bật dậy quá đột ngột, chân lại mỏi nhừ, nên cả người bèn lảo đảo muốn ngã nhào. Ngay tức khắc đã có ba vòng tay giang ra cùng một lúc. Nhưng cuối cùng, tự cô giữ được thăng bằng cho mình, không ngả vào vòng tay của ai cả. Đám Bùi Tuấn thấy thế lại không hẹn mà cùng rút tay về. Thanh Nguyên nhìn lướt qua cả ba người, xua tay nói không sao một tiếng, đoạn lại đảo mắt nhìn sang Tề Du. Tề Du biết tính mạng của hắn và tất cả huynh đệ phụ thuộc vào một câu nói của Thanh Nguyên. Nhất thời vừa hận vừa mong, không biết phải nói gì đành trừng nhìn đáp trả. Lát sau, Thanh Nguyên quay sang hỏi tri phủ

"Tri phủ, đám mã tặc lúc nãy đâu hết rồi?"

Tri phủ ngẩn người ra, định đáp "không phải đứng ngay trước mặt ngài sao?", nhưng rồi sực hiểu ra, lại vội im bặt, không dám trả lời.

Bất thình lình Thanh Nguyên vươn tay rút thanh kiếm bên hông Lương Quan, kề vào cổ tri phủ, nhẹ giọng lặp lại

"Nghe không hiểu bổn tướng đang nói gì sao? Đám mã tặc đâu cả rồi?"

Tri phủ nuốt nước bọt liếc nhìn thanh gươm sáng toang đặt trên cổ, lại nhìn đám mã tặc đứng ngay trước mặt, cuối cùng đành run giọng đáp

"Bẩm, bẩm trong lúc chém giết hỗn loạn, không may đã bị giết sạch ạ."

Nghe thế, đám mã như vớ được cọng rơm cứu mạng, ai nấy mừng rỡ như điên, đồng loạt quỳ xuống tạ ơn Thanh Nguyên. Nhưng cô lại cười nhạt bảo

"Là do các ngươi tự nhặt mạng về, không liên quan gì đến ta."

Đám người kia nghe thế lại càng ríu rít tạ ơn, Tề Du đi lên phía trước chắp tay thi lễ rồi nói

"Ơn cứu mạng ngày hôm nay, tất có ngày báo."

Nói xong bèn dẫn cả đoàn người bỏ đi. Thanh Nguyên cũng nhanh chóng dắt ngựa phi nhanh vào màn đêm. Tri phủ chỉ biết oán hận nhìn theo, nhỏ giọng chửi rủa, nhưng lại không dám sai người bắt lại. Văn Tái Sinh thấy thế thì chỉ cảm thấy buồn cười, bèn chỉ vào đám binh sĩ do tri phủ dẫn theo, nói

"Với đám tàn binh kia, đại nhân nghĩ có thể địch lại chúng sao? Không thả chúng đi thì đại nhân định làm thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giấc Mộng Đế Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook