Chương 7: Thi hội (2)
Vô Danh
21/05/2014
Nhờ điều trị đúng cách, bệnh của tiểu thư dần được đẩy lùi.Một tháng sau thì khỏi hẳn.
Thực ra, nàng không phải tự nhiên nổi thiện tâm mà bỏ công chữa trị cho nàng ta. Theo nàng đoán, tam tiểu thư này không thích giữ những kẻ quá yếu đuối, lúc nào cũng sợ sệt lại không rõ xuất thân, ở bên mình. Hơn nữa, nàng lại còn từng là nha hoàn bên biệt viện đại phu nhân, với tính đa nghi của nàng ta thì lại càng không thể. Vì vậy, lúc đầu nàng mới giả vờ tỏ vẻ yếu đuối, nhu nhược.
Nàng chỉ muốn trị khỏi bệnh cho nàng ta, rồi tìm cách moi một số tiền lớn, lấy lại giấy bán thân, chuồn ra khỏi phủ. Nàng đến đây đã bốn tháng rồi, cũng bắt đầu quen thuộc với nơi này, không muốn phải làm trâu chó cho người ta nữa.
Nhưng hôm đó, "Giận quá mất khôn", tự nhiên lại đi gây hấn với tên đại phu đó. Cuối cùng, còn tự tay phá nát cái vỏ bọc yếu đuối của mình.
Bây giờ nghĩ lại, thấy hóa ra làm vậy mà tốt. Bởi nàng thay đổi quá nhanh, tam tiểu thư sẽ cho nàng là một kẻ tâm cơ, hai mặt, càng không thể giữ nàng lại được.
Vốn đã tính vậy, nhưng không hiểu sao đến giờ bên phía tam tiểu thư còn chưa có động thái "đuổi người".
Cũng may lúc trước nha hoàn ngủ chung với nàng rất hâm mộ "Văn Sinh công tử", suốt ngày lải nhải những truyền kì của hắn, thân thế ra sao, rồi vĩ đại thế nào... nàng mới vượt qua cơn nạn kiếp này.
Cha hắn là một tiều phu nghèo. May mắn gặp được một cao nhân. Vị cao nhân này rất quý ông ta, truyền hết y thuật cả đời, mong ông ta cứu nhân độ thế. Một lần may mắn gặp tiên hoàng đang bị thích khách đuổi giết, bèn hết sức cứu chữa. Tiên hoàng cảm kích, đưa ông ta vào thái y viện. Sau đó còn được tiến cử trở thành Đại thái y - người đứng đầu thái y viện. Nhưng Văn Sinh chán ghét tính cách kiêu ngạo, "ra vẻ ta đây" của lũ hoàng tộc, nên nhất quyết không chịu tiến cung. Không thích người ta kiêu ngạo? Vậy mà nàng lại mắng hắn kiêu ngạo. Hèn chi hắn tức như bị đạp trúng đuôi.
Đang ngẩn người suy nghĩ, chợt có tiếng gọi khiến nàng giật mình quay lại. Là San San.
"Tiểu thư có việc tìm ngươi đấy"
"San San tỷ có biết là việc gì không?"
San San chỉ nhìn nàng chằm chằm không trả lời. Khuôn mặt không cảm xúc nhưng ánh mắt thì lộ vẻ thù địch.
Thanh Nguyên chột dạ, không hỏi nữa mà đi thẳng.
----------
Vẫn như hôm trước, nhưng lúc này căn phòng đã không còn bịt kín bằng những mảnh vài đen nữa, cửa sổ mở toang, hương hòa nhài thơm ngát, dễ chịu. Lúc trước mỗi lần vào đây, chỗ này đều tối thui, nàng không có dịp quan sát kĩ. Bây giờ mới thấy, căn phòng này khá đẹp. Cách bài trí mang đậm phong vị của một tài nữ, nghĩa là lịch thiệp, nhã nhặn, mà cổ kính.
Giá sách đầy ắp, sách hơi cũ, chứng tỏ chủ nhân của chúng thường xuyên lôi ra đọc. Trên tường là một vài bức tranh vẽ cảnh non nước rất đẹp. Thứ lỗi nàng chỉ là người phàm tục, chẳng thưởng thức nổi những thứ tao nhã này.
Vẫn ngồi ở vị trí chính giữa. Sắc thái ôn hòa, gương mặt trắng trẻo, không con dấu tích gì của "căn bệnh lạ". Vốn lúc đầu gặp nàng ta đã rất đẹp, bây giờ lại còn đẹp hơn bội phần. Cùng là phận gái, sao ông trời lại bất công đến vậy.
"Em đến rồi à." Tiêu Lam nở nụ cười thân thiện, hòa nhã.
"Em đã giúp ta trị khỏi chứng bệnh lạ, ta còn chưa kịp thưởng cho em"
Bỏ tách trà xuống, nàng ta nói tiếp.
"Kim Thư có việc nên đã về quê, ta cần một thiếp thân nha hoàn mới bổ sung vào vị trí của Kim Thư. Ta muốn cất nhắc em vào vị trí đó. Em thấy thế nào?"
"Thưa tiểu thư, em..." Ở lại? Để làm trâu bò phục vụ nàng ta? Bị tát vào má trái còn phải cầu xin chủ nhân tát luôn vào má phải cho đều ư?
Sau sự việc hôm đó, một người hầu cũng có mặt ở đó, nói rằng nàng rất may mắn vì được phục vụ cho Tam tiểu thư này. Rằng rõ ràng nàng đã vô lễ nhưng tam tiểu thư vẫn bao bọc, che chở. Rằng nàng ta thật tốt bụng, thương cả những người hầu. Nàng mỉm cười không trả lời nhưng trong lòng thầm cười lạnh. Có thực sự tốt hay không chính nàng hiểu rõ. Nàng ta bao che nàng chẳng qua vì đang ôm cục tức với gã đại phu đó thôi. Chẳng phải nàng ta đã ngấm ngầm tán thành để Văn Sinh "xử" nàng nếu không biện minh được đó sao? Nàng qua được ải này là hoàn toàn nhờ vào bản thân mình. Có lẽ, gã Văn Sinh đó cũng biết được con người thật của vị tiểu thư này nên mới cố tình trước mặt nhiều người nói nàng không có lỗi. Nếu không có câu nói đó của hắn, bây giờ không biết nàng đã bị xử trí thế nào. Xem ra hắn cũng không tệ lắm. Ít ra nếu ghét ai đó hắn sẽ trực tiếp công kích, chứ không phải giả vờ thanh tao trước mặt, rồi hãm hại người ta sau lưng.
Loại người này là đáng sợ nhất.
Nhìn gương Kim Thư thì biết. Trước đây, nàng chỉ nghĩ Kim Thư là một người hầu bình thường nên đoán nàng ta sẽ trị thẳng tay. Nhưng nàng chỉ đoán đúng một nửa. Đúng là nàng ta đã bán Kim Thư vào lầu xanh. Chính mắt nàng đã thấy. Nhưng sau đó nàng mới biết, mẹ của Kim Thư đã từng cứu mạng mẹ nàng ta, ngay lúc nàng ta bần hàn nhất, chỉ có Kim Thư không hắt hủi, không xem thường, chịu đến hầu hạ, làm bạn với nàng ta.
Vậy mà khi sang quý rồi lại không tiếc vứt bỏ người ta. Về quê ư, cái cớ nghe hay thật.
Nghĩ lại, sao nàng lại trùng hợp nhìn thấy mấy gã đàn ông bắt Kim Thư nhỉ? Đúng lúc cả biệt viện đều đi hết chỉ còn mình nàng ở lại thì lũ người đó đi ngang. Những người đó cũng thấy rõ việc nàng đứng đó xem trộm. Vậy thì Tiêu Lam cũng phải biết chứ, cớ sao nàng ta lại nói dối trắng trợn như vậy? Là trùng hợp hay là ......
Một lời cảnh cáo.
Ý là nếu chống đối thì nàng cũng sẽ "được" về quê ư?
Thấy những sắc thái thay đổi trên gương mặt nàng, Tiêu Lam biết ngay nàng đã hiểu lời cảnh cáo đó. Thực ra những gì Thanh Nguyên cảm nhận về nàng ta là chính xác. Vốn nàng ta cũng muốn đuổi nàng đi, thậm chí phạt nặng nữa. Tiêu Lam không thích những kẻ quá mồm mép, thông minh như vậy. Những người này khiến nàng ta có cảm giác bị uy hiếp, như đang nuôi hổ vậy. Văn Sinh vốn là kẻ lạnh nhạt, chẳng quan tâm gì ngoài y thuật. Vậy mà hôm đó hắn đã ngầm xin tha cho con nha đầu. Chứng tỏ hắn cũng có ít nhiều hứng thú với nàng ta. Sau này nàng còn nhiều việc phải nhờ đến cha con nhà họ Văn, tốt nhất nên giữ lấy quân cờ tốt này.
Nàng khẽ cười rồi nói tiếp
"Em yên tâm, công việc này rất dễ, đến Kim Thư còn làm được mà. Nhưng nếu em muốn VỀ QUÊ thì ta đây cũng không cản."
Cố ý nhấn mạnh chữ VỀ QUÊ, tin rằng đã đủ rõ ràng.
"Cứu vật, vật trả ơn, cứu nhân, nhân trả oán." Cổ nhân nói không sai mà. Xem ra lần này nàng chạm trúng ổ kiến lửa.
"Tiểu thư đã tin tưởng em như vậy, em đành nghe lệnh vậy. Em đâu còn người thân nào mà VỀ QUÊ, em xin cảm ơn tiểu thư".
"Tốt lắm, em chuẩn bị đi, sáng mai ta sẽ cùng xuất phát đi Phong thành dự "Thi hội". Em lui đi." Nói chuyện với người thông minh thật thoải mái, không cần vòng vo nhiều.
Nàng lui ra ngoài. Phong thành. Thi hội.
Thực ra, nàng không phải tự nhiên nổi thiện tâm mà bỏ công chữa trị cho nàng ta. Theo nàng đoán, tam tiểu thư này không thích giữ những kẻ quá yếu đuối, lúc nào cũng sợ sệt lại không rõ xuất thân, ở bên mình. Hơn nữa, nàng lại còn từng là nha hoàn bên biệt viện đại phu nhân, với tính đa nghi của nàng ta thì lại càng không thể. Vì vậy, lúc đầu nàng mới giả vờ tỏ vẻ yếu đuối, nhu nhược.
Nàng chỉ muốn trị khỏi bệnh cho nàng ta, rồi tìm cách moi một số tiền lớn, lấy lại giấy bán thân, chuồn ra khỏi phủ. Nàng đến đây đã bốn tháng rồi, cũng bắt đầu quen thuộc với nơi này, không muốn phải làm trâu chó cho người ta nữa.
Nhưng hôm đó, "Giận quá mất khôn", tự nhiên lại đi gây hấn với tên đại phu đó. Cuối cùng, còn tự tay phá nát cái vỏ bọc yếu đuối của mình.
Bây giờ nghĩ lại, thấy hóa ra làm vậy mà tốt. Bởi nàng thay đổi quá nhanh, tam tiểu thư sẽ cho nàng là một kẻ tâm cơ, hai mặt, càng không thể giữ nàng lại được.
Vốn đã tính vậy, nhưng không hiểu sao đến giờ bên phía tam tiểu thư còn chưa có động thái "đuổi người".
Cũng may lúc trước nha hoàn ngủ chung với nàng rất hâm mộ "Văn Sinh công tử", suốt ngày lải nhải những truyền kì của hắn, thân thế ra sao, rồi vĩ đại thế nào... nàng mới vượt qua cơn nạn kiếp này.
Cha hắn là một tiều phu nghèo. May mắn gặp được một cao nhân. Vị cao nhân này rất quý ông ta, truyền hết y thuật cả đời, mong ông ta cứu nhân độ thế. Một lần may mắn gặp tiên hoàng đang bị thích khách đuổi giết, bèn hết sức cứu chữa. Tiên hoàng cảm kích, đưa ông ta vào thái y viện. Sau đó còn được tiến cử trở thành Đại thái y - người đứng đầu thái y viện. Nhưng Văn Sinh chán ghét tính cách kiêu ngạo, "ra vẻ ta đây" của lũ hoàng tộc, nên nhất quyết không chịu tiến cung. Không thích người ta kiêu ngạo? Vậy mà nàng lại mắng hắn kiêu ngạo. Hèn chi hắn tức như bị đạp trúng đuôi.
Đang ngẩn người suy nghĩ, chợt có tiếng gọi khiến nàng giật mình quay lại. Là San San.
"Tiểu thư có việc tìm ngươi đấy"
"San San tỷ có biết là việc gì không?"
San San chỉ nhìn nàng chằm chằm không trả lời. Khuôn mặt không cảm xúc nhưng ánh mắt thì lộ vẻ thù địch.
Thanh Nguyên chột dạ, không hỏi nữa mà đi thẳng.
----------
Vẫn như hôm trước, nhưng lúc này căn phòng đã không còn bịt kín bằng những mảnh vài đen nữa, cửa sổ mở toang, hương hòa nhài thơm ngát, dễ chịu. Lúc trước mỗi lần vào đây, chỗ này đều tối thui, nàng không có dịp quan sát kĩ. Bây giờ mới thấy, căn phòng này khá đẹp. Cách bài trí mang đậm phong vị của một tài nữ, nghĩa là lịch thiệp, nhã nhặn, mà cổ kính.
Giá sách đầy ắp, sách hơi cũ, chứng tỏ chủ nhân của chúng thường xuyên lôi ra đọc. Trên tường là một vài bức tranh vẽ cảnh non nước rất đẹp. Thứ lỗi nàng chỉ là người phàm tục, chẳng thưởng thức nổi những thứ tao nhã này.
Vẫn ngồi ở vị trí chính giữa. Sắc thái ôn hòa, gương mặt trắng trẻo, không con dấu tích gì của "căn bệnh lạ". Vốn lúc đầu gặp nàng ta đã rất đẹp, bây giờ lại còn đẹp hơn bội phần. Cùng là phận gái, sao ông trời lại bất công đến vậy.
"Em đến rồi à." Tiêu Lam nở nụ cười thân thiện, hòa nhã.
"Em đã giúp ta trị khỏi chứng bệnh lạ, ta còn chưa kịp thưởng cho em"
Bỏ tách trà xuống, nàng ta nói tiếp.
"Kim Thư có việc nên đã về quê, ta cần một thiếp thân nha hoàn mới bổ sung vào vị trí của Kim Thư. Ta muốn cất nhắc em vào vị trí đó. Em thấy thế nào?"
"Thưa tiểu thư, em..." Ở lại? Để làm trâu bò phục vụ nàng ta? Bị tát vào má trái còn phải cầu xin chủ nhân tát luôn vào má phải cho đều ư?
Sau sự việc hôm đó, một người hầu cũng có mặt ở đó, nói rằng nàng rất may mắn vì được phục vụ cho Tam tiểu thư này. Rằng rõ ràng nàng đã vô lễ nhưng tam tiểu thư vẫn bao bọc, che chở. Rằng nàng ta thật tốt bụng, thương cả những người hầu. Nàng mỉm cười không trả lời nhưng trong lòng thầm cười lạnh. Có thực sự tốt hay không chính nàng hiểu rõ. Nàng ta bao che nàng chẳng qua vì đang ôm cục tức với gã đại phu đó thôi. Chẳng phải nàng ta đã ngấm ngầm tán thành để Văn Sinh "xử" nàng nếu không biện minh được đó sao? Nàng qua được ải này là hoàn toàn nhờ vào bản thân mình. Có lẽ, gã Văn Sinh đó cũng biết được con người thật của vị tiểu thư này nên mới cố tình trước mặt nhiều người nói nàng không có lỗi. Nếu không có câu nói đó của hắn, bây giờ không biết nàng đã bị xử trí thế nào. Xem ra hắn cũng không tệ lắm. Ít ra nếu ghét ai đó hắn sẽ trực tiếp công kích, chứ không phải giả vờ thanh tao trước mặt, rồi hãm hại người ta sau lưng.
Loại người này là đáng sợ nhất.
Nhìn gương Kim Thư thì biết. Trước đây, nàng chỉ nghĩ Kim Thư là một người hầu bình thường nên đoán nàng ta sẽ trị thẳng tay. Nhưng nàng chỉ đoán đúng một nửa. Đúng là nàng ta đã bán Kim Thư vào lầu xanh. Chính mắt nàng đã thấy. Nhưng sau đó nàng mới biết, mẹ của Kim Thư đã từng cứu mạng mẹ nàng ta, ngay lúc nàng ta bần hàn nhất, chỉ có Kim Thư không hắt hủi, không xem thường, chịu đến hầu hạ, làm bạn với nàng ta.
Vậy mà khi sang quý rồi lại không tiếc vứt bỏ người ta. Về quê ư, cái cớ nghe hay thật.
Nghĩ lại, sao nàng lại trùng hợp nhìn thấy mấy gã đàn ông bắt Kim Thư nhỉ? Đúng lúc cả biệt viện đều đi hết chỉ còn mình nàng ở lại thì lũ người đó đi ngang. Những người đó cũng thấy rõ việc nàng đứng đó xem trộm. Vậy thì Tiêu Lam cũng phải biết chứ, cớ sao nàng ta lại nói dối trắng trợn như vậy? Là trùng hợp hay là ......
Một lời cảnh cáo.
Ý là nếu chống đối thì nàng cũng sẽ "được" về quê ư?
Thấy những sắc thái thay đổi trên gương mặt nàng, Tiêu Lam biết ngay nàng đã hiểu lời cảnh cáo đó. Thực ra những gì Thanh Nguyên cảm nhận về nàng ta là chính xác. Vốn nàng ta cũng muốn đuổi nàng đi, thậm chí phạt nặng nữa. Tiêu Lam không thích những kẻ quá mồm mép, thông minh như vậy. Những người này khiến nàng ta có cảm giác bị uy hiếp, như đang nuôi hổ vậy. Văn Sinh vốn là kẻ lạnh nhạt, chẳng quan tâm gì ngoài y thuật. Vậy mà hôm đó hắn đã ngầm xin tha cho con nha đầu. Chứng tỏ hắn cũng có ít nhiều hứng thú với nàng ta. Sau này nàng còn nhiều việc phải nhờ đến cha con nhà họ Văn, tốt nhất nên giữ lấy quân cờ tốt này.
Nàng khẽ cười rồi nói tiếp
"Em yên tâm, công việc này rất dễ, đến Kim Thư còn làm được mà. Nhưng nếu em muốn VỀ QUÊ thì ta đây cũng không cản."
Cố ý nhấn mạnh chữ VỀ QUÊ, tin rằng đã đủ rõ ràng.
"Cứu vật, vật trả ơn, cứu nhân, nhân trả oán." Cổ nhân nói không sai mà. Xem ra lần này nàng chạm trúng ổ kiến lửa.
"Tiểu thư đã tin tưởng em như vậy, em đành nghe lệnh vậy. Em đâu còn người thân nào mà VỀ QUÊ, em xin cảm ơn tiểu thư".
"Tốt lắm, em chuẩn bị đi, sáng mai ta sẽ cùng xuất phát đi Phong thành dự "Thi hội". Em lui đi." Nói chuyện với người thông minh thật thoải mái, không cần vòng vo nhiều.
Nàng lui ra ngoài. Phong thành. Thi hội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.