Chương 39: Thiên hạ đệ nhất tài tử (17)
Vô Danh
21/05/2014
Vậy là chỉ còn năm người. Lúc đầu náo nhiệt, vui vẻ bao nhiêu thì bây giờ quạnh quẽ bấy nhiêu.
Thụy vương mỉm cười hài lòng nhìn Lâm Công Khanh, ánh mắt tràn ngập vẻ tán thưởng. Thanh Nguyên cảm thấy một cơn lạnh dọc sống lưng. Nếu không biết âm mưu của hắn, có lẽ nàng còn tưởng hắn là thật tâm mến trọng Lâm Công Khanh. Biết rồi càng thấy nực cười mỉa mai, chua xót làm sao.
Kể ra so với Thụy vương “Miệng nam mô bụng mồ dao găm” này, Kỳ vương coi bộ tốt hơn nhiều. Ít ra tuy hắn nóng nảy, nhỏ nhen nhưng rất thẳng thắn. Ví dụ như lúc này, thấy vẻ mặt hớn hở chướng mắt của nàng, là không ngại châm chọc ngay.
“ Tiểu nhân đắc chí.”
“Nếu được đắc chí kiểu này thì ta đây cũng không ngại làm tiểu nhân.” Như mọi khi, Thanh Nguyên lập tức giễu lại.
“……”
Bình vương bước lên phía trước: “Bốn ngày nữa, nghĩa là trước ngày thi cuối một này, ta sẽ cho thết đãi yến tiệc tiễn người bị loại về nhà, đồng thời chúc mừng những người lọt vòng cuối. Mời tất cả đến dự đầy đủ. Và để an toàn, xin mời năm người ở lại tại khu nhà phía Tây của biệt viện này cho đến khi cuộc thi kết thúc. ”
Được ăn, ở miễn phí, dại gì từ chối.
Những người bị loại, và các giám khảo lục tục rời khỏi biệt viện.
Thanh Nguyên nhìn Văn Sinh, cảm thấy rất khó hiểu. Những người được chọn làm giám khảo cuộc thi này đều là những nhân vật lớn. Càng vào vòng trong, thân phận của giám khảo càng tôn quý hơn. Ba vị vương gia thì khỏi nói, La Viện Nghi là một tài nữ nức tiếng, cha là nhất đẳng công thần, miễn cưỡng cũng xem như một nhân vật có thế lực. Nhưng Văn Sinh cùng lắm chỉ là một đại phu, thậm chí so với những giám khảo ở vòng trước, danh tiếng của hắn cũng không nổi bằng, tại sao hắn lại được chọn?
Chỉ có hai khả năng, thứ nhất, hắn là một kẻ thâm tàng bất lộ, là một nhân vật lớn đang giấu mình trong cái vỏ bọc bình thường.
Thứ hai, hắn là người cùa một trong hai vị vương gia, đến đây để trợ giúp một trong hai người. Nhưng không biết là Kỳ vương hay Bình vương đây?
Dù sao thì, chỉ cần không xung đột lợi ích thì cũng không cần trở mặt nhau làm gì. Hắn làm việc cho ai là chuyện của hắn.
Kỳ vương xoay người bỏ đi. Thanh Nguyên đi thật nhanh theo hắn, bước chân thùm thụp như động đất, nhưng Kỳ vương mải suy nghĩ chuyện gì đó nên không để ý.
Nàng dẫm phải một cành cây khô.
Khi chỉ còn cách bóng lưng hắn một khoảng nhỏ, nàng chợt ngừng lại, cúi xuống nhặt ….đồng tiền.
Xong, nhẹ nhàng đi lướt qua Kỳ vương.
Kỳ vương thắc mắc nhìn Thanh Nguyên, tên này làm gì thế nhỉ?
Quả nhiên.
May mà lúc nãy nàng không manh động.
Kỳ vương chọn lối đi vắng vẻ nhất ra cổng chính. Lối đi này phải băng qua một khu vườn tiêu điều, xác xơ. Chỉ có Thanh Nguyên và hắn trong khu vườn, vậy mà Thanh Nguyên lại nghe thấy tiếng lạo xạo của cành cây khô, trong khi cả hai người đều không dẫm phải. Khu vườn rất yên tĩnh nên tiếng vang này không thoát khỏi tai Thanh Nguyên.
Để không kinh động đến “kẻ thứ ba”, nàng cũng “vô tình” đạp phải một cành cây.
Thanh Nguyên bước đi thật nhanh tạo tiếng động thật lớn, sau đó dừng lại ngay. Rõ ràng đã dừng lại rồi thế mà vẫn nghe tiếng bước chân mạnh mẽ, chỉ dừng sau nàng đúng nửa nhịp. “Kẻ thứ ba” này không ngờ nàng sẽ dửng lại nên không kịp khống chế bước chạy. Chỉ chậm có nửa nhịp thôi, hắn đã để lộ dấu vết rồi.
Vậy là rõ rồi, Kỳ vương đang bị theo dõi. Các thí sinh không được phép mang theo người vào đây, chỉ còn các giám khảo thôi. Bây giờ chưa biết chủ nhân của những kẻ tho dõi này là ai. Nếu là ba người kia thì không sao, còn nếu là Thụy vương thì …… Rất nguy hiểm. Lúc đầu, nàng cũng đoán Thụy vương sẽ cho người theo dõi Kỳ vương. Vì vậy mới không dám đưa tin trực tiếp cho Kỳ vương, chỉ dám đưa cho người hầu. Nàng nghĩ sở dĩ hắn làm vậy không phải vì hắn nghi ngờ điều gì, mà chỉ để chắc ăn thôi. Chờ một thời gian thấy không có động tĩnh gì thì sẽ rút người về.
Ai ngờ hắn lại kiên quyết cắn không chịu buông. Hoặc là hắn là một kẻ cực kì đa nghi và thận trọng. Hoặc là hắn đã nghi ngờ có người thứ ba biết được âm mưu đầu độc của hắn, và hắn đang lập sẵn cái lồng chờ con chuột đó đến báo tin cho Kỳ vương là “thịt” ngay.
Nếu thực sự là vậy thì có nghĩa lúc nãy nàng vừa mới dạo một vòng quỷ môn quan xong.
Nghĩ mà phát sợ.
Nhưng dù sao cũng phải tìm cách đưa thứ này cho Kỳ vương. Không thể để lâu được.
----------
Kỳ vương đến chỗ hẹn. Chiều nay, tên gian xảo kia cho người đưa tin bảo hắn đến khu vườn vắng trong khu nhà phía Tây của biệt viện.
Trong hồ lô của gã này đang bán thuốc gì đây?
Hắn thấy Thanh Nguyên đang ngồi dưới gốc cây.
“Ngươi hẹn ta đến đây làm gì? Ta đây không có nhiều thơi gian đâu”
Nàng xoay mặt lại, “thẹn thùng’ nhìn hắn. Không, không nghe lầm đâu, là “thẹn thùng”.
Kỳ vương rùng mình. Ánh mắt như cô gái nhìn thấy người yêu này là sao? Lại còn đỏ mặt nữa. Một cô gái mặt đỏ ửng thì rất đáng yêu, nhưng một tên đàn ông râu ria xồm xoàm mà đỏ mặt thì thấy mà kinh.
Hắn cười khan vài tiếng, lắp bắp: “Ngươi làm gì mà nhìn ta như chó thấy phân vậy. Không, ý ta là…ta không phải phân.”
Thanh Nguyên cúi đầu xuống, chân này để lên chân kia, hai tay khẽ vân vê vạt áo, khẽ cắn môi, ngẩng lên nhìn hắn rồi lại như sợ hãi, ngượng ngùng cúi đầu xuống ngay, do dự nói: “Ta thích anh”
Nếu hồi trưa hắn có ăn cơm, chắc chắn sẽ nôn ra hết ngay. Nhưng hắn lại không ăn, miệng thì há hốc kinh ngạc, nên không cách nào thể hiện sự ghê tởm trong lòng được.
Chưa kịp phản ứng, nàng đã bước đến gần, ôm cổ hắn, ghé sát vào tai, thủ thỉ: “Có người đang theo dõi huynh, phối hợp đi, còn nữa, đây không phải là hôn, chỉ là truyền tin thôi”
Hắn còn chưa kịp hiểu truyền tin là sao, thì khuôn mặt với bộ râu luộm thuộm của Thanh Nguyên chợt phóng đại trước mắt, đôi môi áp vào môi hắn.
Dùng lưỡi khẽ khều nhẹ cái bọc rất nhỏ được giấu sẵn dưới lưỡi, đẩy cái bọc vào khoang miệng Kỳ vương, thì ra đây là cái gọi “Truyền tin”, không phải nụ hôn.
Động tác này diễn ra rất nhanh nên những kẻ đang trốn ần đó không thấy được. Mà chúng vẫn đang nổi da gà, quay mặt sang chỗ khác, sao mà thấy được. Trong cái thời đại này, không ai có thể bình tĩnh nhìn chằm chằm hai tên đàn ông hôn nhau, cho dù là sát thủ chuyên nghiệp nhất.
Buông Kỳ vương đang choáng váng ra, thấy một mảnh vải lòi ra từ khóe miệng phải đang há ra của hắn, Thanh Nguyên lại áp môi vào. Lần này là một nụ hôn phớt theo kiểu chuồn chuồn nước, chiếc lưỡi của nàng chỉ “thám hiểm” ngoài viền môi, đẩy nhẹ mảnh vải vào miệng.
Rồi lại cắn cắn môi, giậm chân nũng nịu: “Thấy ghét quá đi” ( em phục sát đất chị này >”<)
Chạy đi mất. Để lại “nạn nhân cùng “khán giả” vẫn còn trong cơn rùng mình.
----------
Tại biệt viện của Kỳ vương
Hắn đã súc miệng cả chục lần mà vẫn không ngăn nổi cơn buồn nôn.
Tông đế đang cực lực nhịn cười một cách lộ liễu. Mắt vẫn đang tập trung vào bàn cờ, ra vẻ nghiêm túc nghiên cứu ván cờ, nhưng nửa canh giờ rồi vẫn không đi được nước nào. Khóe miệng run rẩy, các cơ mặt giật giật đã bán đứng hắn.
Kỳ vương bực mình nhìn ông anh mình, bực mình cầm cái bánh lên ăn, bực mình nhớ lại cái cảm giác ngứa ngứa khi bộ râu cọ vào mặt, rồi cảm giác cái lưỡi như con rắn trườn bò trong khoang miệng hắn, bực mình ném chiếc bánh đậu xanh đáng thương xuống đất.
Cuối cùng, không còn nhịn dược nữa, Tông đế cười phá lên, cười ngặt nghẽo, cười lớn đến nỗi thấy cả cuống họng, mất cả hình tượng bí hiểm, lạnh lùng thường ngày.
Kỳ vương nghiến răng: “Đệ sẽ giết hắn”
Tông đế vừa nói vừa cười, tiếng nói ngắt quãng liên tục: “Thôi…nào, bất đắc dĩ thôi,…đúng là trong tình hình này thì cách đó là hợp lý và ít bị nghi ngờ nhất”
“Tốt thôi. Vậy thì từ nay về sau, huynh sẽ giúp đệ nhận tin từ hắn nhé. Để huynh biết cái cách hắn truyền tin kinh tởm cỡ nào. Rõ ràng là hắn muốn chơi đệ mà. Sao không nhờ một cô gái chứ?”
Tông đế lại càng cười to hơn. “Không ai đáng tin hơn bản thân mình.”
Cười hết nỗi, hắn ngồi nghiêm túc lại, nhìn vào cái bọc nhỏ đính đầy nước bọt. Bên ngoài là mảnh vải trắng, phía trong bọc thêm hai mảnh vải khác nhau, tin tức được viết vào mảnh vải cuối cùng để tránh bị nước bọt làm ướt.
Trong đó ghi: “Lâm Công Khanh là người Mẫn thành”
Tông đế trầm ngâm tán thưởng: “Tên này quả không tầm thường. Ta phải có hắn”
“Hắn chỉ là một tên tiểu nhân thôi” Kỳ vương phản đối.
“Đệ tưởng làm tiểu nhân dễ lắm sao? Chẳng phải có câu “Thà đắc tội quân tử còn hơn đắc tội tiểu nhân” sao? Muốn làm quân tử, chỉ cần cao thượng, đàng hoàng, chính trực. Nhưng muốn làm tiểu nhân cần nhiều “phẩm chất” hơn kìa. Người thông minh trên đời này rất nhiều, gọi là người thông minh. Người tinh ranh, lanh lẹ, biết xoay chuyển theo tình huống, tùy cơ ứng biến, gọi là người khôn khéo. Người có thủ đoạn, có tâm kế, mặt dày, không dễ bị công kích, không dễ gì bị nắm điểm yếu, là kẻ tâm cơ. Người biết lấy điểm yếu của kẻ khác để thành lợi thế của mình, không từ mọi thứ để đạt mục đích, thì gọi là kẻ thủ đoạn. Nhưng, người có tất cả những tính cách đó, ta gọi chung là kẻ tiểu nhân. Trần Thanh Nguyên tuyệt đối là một kẻ tiểu nhân. Ta thà giữ những kẻ tiểu nhân được việc, còn hơn những tay quân tử vô dụng, chỉ biết nói đạo lý, chỉ biết sống bám vào những quy tắc đạo đức cứng ngắc trong sách vở, chỉ là những con mọt sách. Quân tử chỉ có đất dụng võ vào thời bình, còn trong thời loạn, tiểu nhân mới là kẻ hữu dụng.”
Kỳ vương suy nghĩ một lát rồi thán phục: “Anh hai à, huynh đúng là một tiểu nhân”
Hắc hắc
“Cộc, cộc”
“Vào đi” là giọng của Tông đế
Tên áo đen đi vào, hai tay kính cẩn dâng lên một xấp tài liệu.
Tông đế cầm sấp giấy dày cộm lên, rồi phất tay, tên áo đen lui ngay, trong cả quá trình không cần lấy một lời nói.
Kỳ vương tò mò nhìn anh trai đang đọc tài liệu, chân mày nhíu lại
“Huynh, trong đó viết gì vậy?”
Tông đế đưa xấp tài liệu cho Kỳ vương. Vừa nhận được tin của Thanh Nguyên, hắn đã thả bồ câu gửi thư cho gián điệp Lục quốc đi điều tra, đồng thời cho người phi nhanh đến Mẫn thành tìm kiếm mọi tin tức liên quan đến Lâm Công Khanh. Quả nhiên….
Kỳ vương đón lấy xấp giấy, đọc. Trên đó viết: “Mười năm trước ở Mẫn thành, có một người phụ nữ chưa chồng mà có chửa với một vị công tử, sinh ra một đứa bé trai. Khi đứa con được tròn mười tuổi, do không chịu được lời đàm tiếu của thiên hạ, người mẹ dắt theo con mình bỏ đi, không rõ tung tích. Tuy nhiên. Hai tháng trước, em trai của người phụ nữ nói rằng, có người đã chi trả mọi chi phí để đưa ông ta đến Lục quốc dự lễ tang của chị gái. Thì ra hai mẹ con bà đã lưu lạc đến Lục quốc, trở thành người hầu của một vị quan trong triều đình Lục quốc. Hiện thời vẫn chưa biết đứa con đó ở đâu”
Xấp tài liệu thứ hai, được gửi từ Lục quốc. “Lâm Hùng tướng quân, là phó tướng của La Khiêm đại tướng, chỉ có một đứa con trai là Lâm Công Khanh. Lâm tướng quân và Lâm phu nhân đã thành hôn và có một đứa con trai ở quê nhà. Sau, Lâm tướng quân đi tòng quân, rồi mất tung tích vợ con. Mười năm sau, mới tìm lại được hai người, đặt tên cho con là Lâm Công Khanh. Trong Lâm phủ, có một vú nuôi họ Trương, theo hầu chăm sóc Lâm Công Khanh từ nhỏ, hai tháng trước mới qua đời.”
Kỳ vương trầm ngâm, quá rõ ràng rồi còn gì.
Lúc phát hiện ra Lâm Công Khanh là người Chung quốc, Thanh Nguyên đã hiểu ra kế hoạch của Thụy vương.
Nếu giết tất cả mọi người trừ Lâm Công Khanh, tất nhiên mọi hướng nghi ngờ sẽ chuyển qua Lục quốc, bởi giết người trên lãnh thổ của mình thì khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Tuy nhiên, nếu “đột nhiên” việc Lâm Công Khanh là người Chung quốc bị phát hiện, mọi việc sẽ dễ hiểu hơn nhiều. “Chung quốc cài Lâm Công Khanh vào Lục quốc làm gián điệp, nhằm giá họa cho Lục quốc”, như vậy, mọi vấn đề sẽ được giải quyết, các nước khác sẽ có cớ gây chiến, còn Lục quốc có thể ung dung làm “kẻ bị hại”, không cần can thiệp vào trận chiến.
Lâm Công Khanh bị đem ra vật tế thần.
Thụy vương mỉm cười hài lòng nhìn Lâm Công Khanh, ánh mắt tràn ngập vẻ tán thưởng. Thanh Nguyên cảm thấy một cơn lạnh dọc sống lưng. Nếu không biết âm mưu của hắn, có lẽ nàng còn tưởng hắn là thật tâm mến trọng Lâm Công Khanh. Biết rồi càng thấy nực cười mỉa mai, chua xót làm sao.
Kể ra so với Thụy vương “Miệng nam mô bụng mồ dao găm” này, Kỳ vương coi bộ tốt hơn nhiều. Ít ra tuy hắn nóng nảy, nhỏ nhen nhưng rất thẳng thắn. Ví dụ như lúc này, thấy vẻ mặt hớn hở chướng mắt của nàng, là không ngại châm chọc ngay.
“ Tiểu nhân đắc chí.”
“Nếu được đắc chí kiểu này thì ta đây cũng không ngại làm tiểu nhân.” Như mọi khi, Thanh Nguyên lập tức giễu lại.
“……”
Bình vương bước lên phía trước: “Bốn ngày nữa, nghĩa là trước ngày thi cuối một này, ta sẽ cho thết đãi yến tiệc tiễn người bị loại về nhà, đồng thời chúc mừng những người lọt vòng cuối. Mời tất cả đến dự đầy đủ. Và để an toàn, xin mời năm người ở lại tại khu nhà phía Tây của biệt viện này cho đến khi cuộc thi kết thúc. ”
Được ăn, ở miễn phí, dại gì từ chối.
Những người bị loại, và các giám khảo lục tục rời khỏi biệt viện.
Thanh Nguyên nhìn Văn Sinh, cảm thấy rất khó hiểu. Những người được chọn làm giám khảo cuộc thi này đều là những nhân vật lớn. Càng vào vòng trong, thân phận của giám khảo càng tôn quý hơn. Ba vị vương gia thì khỏi nói, La Viện Nghi là một tài nữ nức tiếng, cha là nhất đẳng công thần, miễn cưỡng cũng xem như một nhân vật có thế lực. Nhưng Văn Sinh cùng lắm chỉ là một đại phu, thậm chí so với những giám khảo ở vòng trước, danh tiếng của hắn cũng không nổi bằng, tại sao hắn lại được chọn?
Chỉ có hai khả năng, thứ nhất, hắn là một kẻ thâm tàng bất lộ, là một nhân vật lớn đang giấu mình trong cái vỏ bọc bình thường.
Thứ hai, hắn là người cùa một trong hai vị vương gia, đến đây để trợ giúp một trong hai người. Nhưng không biết là Kỳ vương hay Bình vương đây?
Dù sao thì, chỉ cần không xung đột lợi ích thì cũng không cần trở mặt nhau làm gì. Hắn làm việc cho ai là chuyện của hắn.
Kỳ vương xoay người bỏ đi. Thanh Nguyên đi thật nhanh theo hắn, bước chân thùm thụp như động đất, nhưng Kỳ vương mải suy nghĩ chuyện gì đó nên không để ý.
Nàng dẫm phải một cành cây khô.
Khi chỉ còn cách bóng lưng hắn một khoảng nhỏ, nàng chợt ngừng lại, cúi xuống nhặt ….đồng tiền.
Xong, nhẹ nhàng đi lướt qua Kỳ vương.
Kỳ vương thắc mắc nhìn Thanh Nguyên, tên này làm gì thế nhỉ?
Quả nhiên.
May mà lúc nãy nàng không manh động.
Kỳ vương chọn lối đi vắng vẻ nhất ra cổng chính. Lối đi này phải băng qua một khu vườn tiêu điều, xác xơ. Chỉ có Thanh Nguyên và hắn trong khu vườn, vậy mà Thanh Nguyên lại nghe thấy tiếng lạo xạo của cành cây khô, trong khi cả hai người đều không dẫm phải. Khu vườn rất yên tĩnh nên tiếng vang này không thoát khỏi tai Thanh Nguyên.
Để không kinh động đến “kẻ thứ ba”, nàng cũng “vô tình” đạp phải một cành cây.
Thanh Nguyên bước đi thật nhanh tạo tiếng động thật lớn, sau đó dừng lại ngay. Rõ ràng đã dừng lại rồi thế mà vẫn nghe tiếng bước chân mạnh mẽ, chỉ dừng sau nàng đúng nửa nhịp. “Kẻ thứ ba” này không ngờ nàng sẽ dửng lại nên không kịp khống chế bước chạy. Chỉ chậm có nửa nhịp thôi, hắn đã để lộ dấu vết rồi.
Vậy là rõ rồi, Kỳ vương đang bị theo dõi. Các thí sinh không được phép mang theo người vào đây, chỉ còn các giám khảo thôi. Bây giờ chưa biết chủ nhân của những kẻ tho dõi này là ai. Nếu là ba người kia thì không sao, còn nếu là Thụy vương thì …… Rất nguy hiểm. Lúc đầu, nàng cũng đoán Thụy vương sẽ cho người theo dõi Kỳ vương. Vì vậy mới không dám đưa tin trực tiếp cho Kỳ vương, chỉ dám đưa cho người hầu. Nàng nghĩ sở dĩ hắn làm vậy không phải vì hắn nghi ngờ điều gì, mà chỉ để chắc ăn thôi. Chờ một thời gian thấy không có động tĩnh gì thì sẽ rút người về.
Ai ngờ hắn lại kiên quyết cắn không chịu buông. Hoặc là hắn là một kẻ cực kì đa nghi và thận trọng. Hoặc là hắn đã nghi ngờ có người thứ ba biết được âm mưu đầu độc của hắn, và hắn đang lập sẵn cái lồng chờ con chuột đó đến báo tin cho Kỳ vương là “thịt” ngay.
Nếu thực sự là vậy thì có nghĩa lúc nãy nàng vừa mới dạo một vòng quỷ môn quan xong.
Nghĩ mà phát sợ.
Nhưng dù sao cũng phải tìm cách đưa thứ này cho Kỳ vương. Không thể để lâu được.
----------
Kỳ vương đến chỗ hẹn. Chiều nay, tên gian xảo kia cho người đưa tin bảo hắn đến khu vườn vắng trong khu nhà phía Tây của biệt viện.
Trong hồ lô của gã này đang bán thuốc gì đây?
Hắn thấy Thanh Nguyên đang ngồi dưới gốc cây.
“Ngươi hẹn ta đến đây làm gì? Ta đây không có nhiều thơi gian đâu”
Nàng xoay mặt lại, “thẹn thùng’ nhìn hắn. Không, không nghe lầm đâu, là “thẹn thùng”.
Kỳ vương rùng mình. Ánh mắt như cô gái nhìn thấy người yêu này là sao? Lại còn đỏ mặt nữa. Một cô gái mặt đỏ ửng thì rất đáng yêu, nhưng một tên đàn ông râu ria xồm xoàm mà đỏ mặt thì thấy mà kinh.
Hắn cười khan vài tiếng, lắp bắp: “Ngươi làm gì mà nhìn ta như chó thấy phân vậy. Không, ý ta là…ta không phải phân.”
Thanh Nguyên cúi đầu xuống, chân này để lên chân kia, hai tay khẽ vân vê vạt áo, khẽ cắn môi, ngẩng lên nhìn hắn rồi lại như sợ hãi, ngượng ngùng cúi đầu xuống ngay, do dự nói: “Ta thích anh”
Nếu hồi trưa hắn có ăn cơm, chắc chắn sẽ nôn ra hết ngay. Nhưng hắn lại không ăn, miệng thì há hốc kinh ngạc, nên không cách nào thể hiện sự ghê tởm trong lòng được.
Chưa kịp phản ứng, nàng đã bước đến gần, ôm cổ hắn, ghé sát vào tai, thủ thỉ: “Có người đang theo dõi huynh, phối hợp đi, còn nữa, đây không phải là hôn, chỉ là truyền tin thôi”
Hắn còn chưa kịp hiểu truyền tin là sao, thì khuôn mặt với bộ râu luộm thuộm của Thanh Nguyên chợt phóng đại trước mắt, đôi môi áp vào môi hắn.
Dùng lưỡi khẽ khều nhẹ cái bọc rất nhỏ được giấu sẵn dưới lưỡi, đẩy cái bọc vào khoang miệng Kỳ vương, thì ra đây là cái gọi “Truyền tin”, không phải nụ hôn.
Động tác này diễn ra rất nhanh nên những kẻ đang trốn ần đó không thấy được. Mà chúng vẫn đang nổi da gà, quay mặt sang chỗ khác, sao mà thấy được. Trong cái thời đại này, không ai có thể bình tĩnh nhìn chằm chằm hai tên đàn ông hôn nhau, cho dù là sát thủ chuyên nghiệp nhất.
Buông Kỳ vương đang choáng váng ra, thấy một mảnh vải lòi ra từ khóe miệng phải đang há ra của hắn, Thanh Nguyên lại áp môi vào. Lần này là một nụ hôn phớt theo kiểu chuồn chuồn nước, chiếc lưỡi của nàng chỉ “thám hiểm” ngoài viền môi, đẩy nhẹ mảnh vải vào miệng.
Rồi lại cắn cắn môi, giậm chân nũng nịu: “Thấy ghét quá đi” ( em phục sát đất chị này >”<)
Chạy đi mất. Để lại “nạn nhân cùng “khán giả” vẫn còn trong cơn rùng mình.
----------
Tại biệt viện của Kỳ vương
Hắn đã súc miệng cả chục lần mà vẫn không ngăn nổi cơn buồn nôn.
Tông đế đang cực lực nhịn cười một cách lộ liễu. Mắt vẫn đang tập trung vào bàn cờ, ra vẻ nghiêm túc nghiên cứu ván cờ, nhưng nửa canh giờ rồi vẫn không đi được nước nào. Khóe miệng run rẩy, các cơ mặt giật giật đã bán đứng hắn.
Kỳ vương bực mình nhìn ông anh mình, bực mình cầm cái bánh lên ăn, bực mình nhớ lại cái cảm giác ngứa ngứa khi bộ râu cọ vào mặt, rồi cảm giác cái lưỡi như con rắn trườn bò trong khoang miệng hắn, bực mình ném chiếc bánh đậu xanh đáng thương xuống đất.
Cuối cùng, không còn nhịn dược nữa, Tông đế cười phá lên, cười ngặt nghẽo, cười lớn đến nỗi thấy cả cuống họng, mất cả hình tượng bí hiểm, lạnh lùng thường ngày.
Kỳ vương nghiến răng: “Đệ sẽ giết hắn”
Tông đế vừa nói vừa cười, tiếng nói ngắt quãng liên tục: “Thôi…nào, bất đắc dĩ thôi,…đúng là trong tình hình này thì cách đó là hợp lý và ít bị nghi ngờ nhất”
“Tốt thôi. Vậy thì từ nay về sau, huynh sẽ giúp đệ nhận tin từ hắn nhé. Để huynh biết cái cách hắn truyền tin kinh tởm cỡ nào. Rõ ràng là hắn muốn chơi đệ mà. Sao không nhờ một cô gái chứ?”
Tông đế lại càng cười to hơn. “Không ai đáng tin hơn bản thân mình.”
Cười hết nỗi, hắn ngồi nghiêm túc lại, nhìn vào cái bọc nhỏ đính đầy nước bọt. Bên ngoài là mảnh vải trắng, phía trong bọc thêm hai mảnh vải khác nhau, tin tức được viết vào mảnh vải cuối cùng để tránh bị nước bọt làm ướt.
Trong đó ghi: “Lâm Công Khanh là người Mẫn thành”
Tông đế trầm ngâm tán thưởng: “Tên này quả không tầm thường. Ta phải có hắn”
“Hắn chỉ là một tên tiểu nhân thôi” Kỳ vương phản đối.
“Đệ tưởng làm tiểu nhân dễ lắm sao? Chẳng phải có câu “Thà đắc tội quân tử còn hơn đắc tội tiểu nhân” sao? Muốn làm quân tử, chỉ cần cao thượng, đàng hoàng, chính trực. Nhưng muốn làm tiểu nhân cần nhiều “phẩm chất” hơn kìa. Người thông minh trên đời này rất nhiều, gọi là người thông minh. Người tinh ranh, lanh lẹ, biết xoay chuyển theo tình huống, tùy cơ ứng biến, gọi là người khôn khéo. Người có thủ đoạn, có tâm kế, mặt dày, không dễ bị công kích, không dễ gì bị nắm điểm yếu, là kẻ tâm cơ. Người biết lấy điểm yếu của kẻ khác để thành lợi thế của mình, không từ mọi thứ để đạt mục đích, thì gọi là kẻ thủ đoạn. Nhưng, người có tất cả những tính cách đó, ta gọi chung là kẻ tiểu nhân. Trần Thanh Nguyên tuyệt đối là một kẻ tiểu nhân. Ta thà giữ những kẻ tiểu nhân được việc, còn hơn những tay quân tử vô dụng, chỉ biết nói đạo lý, chỉ biết sống bám vào những quy tắc đạo đức cứng ngắc trong sách vở, chỉ là những con mọt sách. Quân tử chỉ có đất dụng võ vào thời bình, còn trong thời loạn, tiểu nhân mới là kẻ hữu dụng.”
Kỳ vương suy nghĩ một lát rồi thán phục: “Anh hai à, huynh đúng là một tiểu nhân”
Hắc hắc
“Cộc, cộc”
“Vào đi” là giọng của Tông đế
Tên áo đen đi vào, hai tay kính cẩn dâng lên một xấp tài liệu.
Tông đế cầm sấp giấy dày cộm lên, rồi phất tay, tên áo đen lui ngay, trong cả quá trình không cần lấy một lời nói.
Kỳ vương tò mò nhìn anh trai đang đọc tài liệu, chân mày nhíu lại
“Huynh, trong đó viết gì vậy?”
Tông đế đưa xấp tài liệu cho Kỳ vương. Vừa nhận được tin của Thanh Nguyên, hắn đã thả bồ câu gửi thư cho gián điệp Lục quốc đi điều tra, đồng thời cho người phi nhanh đến Mẫn thành tìm kiếm mọi tin tức liên quan đến Lâm Công Khanh. Quả nhiên….
Kỳ vương đón lấy xấp giấy, đọc. Trên đó viết: “Mười năm trước ở Mẫn thành, có một người phụ nữ chưa chồng mà có chửa với một vị công tử, sinh ra một đứa bé trai. Khi đứa con được tròn mười tuổi, do không chịu được lời đàm tiếu của thiên hạ, người mẹ dắt theo con mình bỏ đi, không rõ tung tích. Tuy nhiên. Hai tháng trước, em trai của người phụ nữ nói rằng, có người đã chi trả mọi chi phí để đưa ông ta đến Lục quốc dự lễ tang của chị gái. Thì ra hai mẹ con bà đã lưu lạc đến Lục quốc, trở thành người hầu của một vị quan trong triều đình Lục quốc. Hiện thời vẫn chưa biết đứa con đó ở đâu”
Xấp tài liệu thứ hai, được gửi từ Lục quốc. “Lâm Hùng tướng quân, là phó tướng của La Khiêm đại tướng, chỉ có một đứa con trai là Lâm Công Khanh. Lâm tướng quân và Lâm phu nhân đã thành hôn và có một đứa con trai ở quê nhà. Sau, Lâm tướng quân đi tòng quân, rồi mất tung tích vợ con. Mười năm sau, mới tìm lại được hai người, đặt tên cho con là Lâm Công Khanh. Trong Lâm phủ, có một vú nuôi họ Trương, theo hầu chăm sóc Lâm Công Khanh từ nhỏ, hai tháng trước mới qua đời.”
Kỳ vương trầm ngâm, quá rõ ràng rồi còn gì.
Lúc phát hiện ra Lâm Công Khanh là người Chung quốc, Thanh Nguyên đã hiểu ra kế hoạch của Thụy vương.
Nếu giết tất cả mọi người trừ Lâm Công Khanh, tất nhiên mọi hướng nghi ngờ sẽ chuyển qua Lục quốc, bởi giết người trên lãnh thổ của mình thì khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Tuy nhiên, nếu “đột nhiên” việc Lâm Công Khanh là người Chung quốc bị phát hiện, mọi việc sẽ dễ hiểu hơn nhiều. “Chung quốc cài Lâm Công Khanh vào Lục quốc làm gián điệp, nhằm giá họa cho Lục quốc”, như vậy, mọi vấn đề sẽ được giải quyết, các nước khác sẽ có cớ gây chiến, còn Lục quốc có thể ung dung làm “kẻ bị hại”, không cần can thiệp vào trận chiến.
Lâm Công Khanh bị đem ra vật tế thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.