Chương 31: Thiên hạ đệ nhất tài tử (9)
Vô Danh
21/05/2014
Vòng ba sẽ diễn ra vào ngày hôm nay.
Vẫn như cũ, vẫn những người đó, vẫn những giám khảo này, vẫn ông lão MC Vương Kiên lên phát biểu. "Vậy là đã tới vòng ba. Chúc mừng các vị. Luật của vòng này như sau: mười lăm người các vị sẽ chia làm bảy cặp đấu cờ với nhau, người cuối cùng sẽ đấu với giám khảo Lâm Thông. Chúng ta sẽ dùng phương thức bốc thăm để chọn ra người này"
"Không cần đâu ạ." vừa nói xong đã nghe thấy một tiếng nói từ đám đông.
Thanh Nguyên đi ra từ trong đám người.
"Từ lâu ta đã luôn ngưỡng mộ kì nghệ của Lâm Thông. Ta muốn được đấu với ngài ấy"
Mọi người há hốc mồm nhìn nàng. Từ ánh mắt của họ có thể dịch ra "Tên này ấm đầu rồi chắc"
Lâm Thông là kỳ thủ nổi tiếng năm nước. Trước giờ trong đấu cờ chỉ thua có hai lần. Một lần là thua trong tay Tông đế. Lần khác là thua Thụy vương, một lần đấu hòa với thừa tướng Lục quốc, Mạc Tuân. Trong năm năm qua, ông ta ngày nào cũng đấu hai trận cờ, khắp năm nước số người đến khiêu chiến không hề ít, đấu hơn cả chục ngàn ván cờ mà chỉ thua có hai lần, hòa một lần. Chứng tỏ tài năng của ông ta đã cao siêu đến mức nào.
Chẳng ai ngu ngốc đến nỗi đòi đấu cờ với một kì tài như vậy. Khác nào gián tiếp nhận thua.
Ngay cả Lâm Thông cũng tròn mắt nhìn Thanh Nguyên.
Tên này hoặc là một thiên tài cờ vây, hoặc là một kẻ thiểu năng, không biết trời cao đất dày.
Vương Kiên hắng giọng, hỏi: "Vậy, có ai có ý kiến gì không?"
Mọi người còn lo "dính chưởng" của Lâm Thông, nay có kẻ chết thay, ngu sao mà có ý kiến.
Vương Kiên tất nhiên cũng hiểu, chỉ là hỏi cho có lệ thôi. "Vậy thì quyết định vậy đi. Sau đây, ta sẽ đọc danh sách những cặp đấu với nhau"
Hứa Thu, Lâm Công Khanh, Tiêu Lam, La Viện Kỳ đều được chọn đấu cặp với một thư sinh bình thường, không hề nổi bật.
Ai cũng nói đây là danh sách bốc thăm ngẫu nhiên, nhưng tất nhiên không phải vậy.
"Ngẫu nhiên" thế nào mà những người quan trọng, có giá trị đều được chọn đấu với những kẻ bình thường. Phần thắng coi như là nắm trong tay.
Người đấu với Hứa Thu là một thư sinh rất giỏi làm thơ nhưng đánh cờ rất tệ. Tài năng của Hứa Thu chỉ có thể thắng được anh chàng này.
Nhìn thì như một cuộc thi công bằng nhưng thực tế mọi thứ đều đã được sắp xếp rất tinh vi.
Bảy cặp kia được đưa vào bảy phòng khác nhau. Thanh Nguyên và lâm Thông được đưa vào phòng cuối.
Căn phòng rộng rãi, rất đẹp, bàn cờ bằng gỗ quý, kế bên có sẵn trà và bánh trái.
Lâm Thông ngồi vào bàn, cười: "Chúng ta bắt đầu đi"
Thanh Nguyên cũng ngồi vào, nhìn thẳng vào mắt người đối diện, nói: "Trước khi bắt đầu, ta muốn kể một câu chuyện cho ngài nghe, dù sao vòng này cũng không giới hạn thời gian mà, được không?"
Lâm Thông lịch sự gật đầu
"Ngài không phải người Châu thành, đúng không? Câu chuyện về sợi chỉ buộc chân chỉ là do ta bịa ra để thử ngài thôi, vốn không có tục lệ này. Quê quán của ngài là ngay tại đây, Phong thành, đúng không?"
Lâm Thông sững sờ tới độ làm rớt cả tách trà, mấp mấy môi muốn nói gì đó nhưng không kịp nói, Thanh Nguyên đã chen miệng vào
"Tôi biết một cậu bé. Cha cậu ta là một thư sinh tài năng nhưng không gặp thời, không biết luồn cúi nên đã gần tuổi trung niên mà vẫn không thể nổi danh. Mẹ cậu bé là một nông phụ một chữ bẻ đôi cũng không biết, mỗi ngày oặt lưng ra làm việc để mua giấy bút cho chồng theo đuổi công danh. Gia đình ba người của cậu bé rất hạnh phúc. Mãi tới một ngày, người cha đến Châu thành để tham dự một cuộc gặp của các tài tử, hứa ba tháng sau sẽ trở về. Nhưng đùng một cái, đi biền biệt năm năm liền. Người mẹ vì quá nhớ chông, đã bỏ con thơ lại cho bà ngoại ở Phong thành, đến Châu thành tìm chồng. Cuối cùng, gặp phải cướp đường, bị giết tại chỗ, chết nơi đất khách quê người. Người chồng đó, thì ra đã cưới một vị góa phụ giàu có, thế lực ở Châu thành. Nhờ sự giúp đỡ của vợ mà thăng tiến nhanh chóng trở thành một tài tử nổi danh. Để che giấu thân phận, ông ta không dám nhận mình là người Phong thành, muốn gặp mặt con trai, cũng phải lấy cớ đến Phong thành làm giám khảo, rồi lén lút kiếm tìm. Một người cha như vậy, một người chồng như vậy, ngài nghĩ sao?"
Lâm Thông tái mặt đi, môi run run, tay nắm chặt lại, vẻ đau khổ bi thương đến não lòng. Mỗi câu nói của Thanh Nguyên cứ như những con dao khác nhau cắm vào lòng hắn.
Cuối cùng, hắn bình tĩnh lại, giọng nói như lạc đi: "Ta không hiểu cậu nói gì?"
"Ông hiểu mà. Sáu ngón chân là một đặc tính di truyền, từ đời cha sang đời con. Cậu bé đó cũng có sáu ngón chân như ông vậy. Khuôn mặt hai người rất giống nhau, ngay lần đầu gặp là ta đã thấy nghi ngờ. Rồi khi phát hiện hai người đều có tật hay cắn móng tay, cùng có một vết bớt màu đỏ ở lòng bàn chân, ta đã lờ mờ nhìn ra mọi chuyện. Ta đã cho người đến Châu thành điều tra rồi, cũng hỏi những ngươi hàng xóm, họ hàng của ông ở Phong thành. Ta thậm chí còn tìm ra mộ của vợ cũ của ông ở Châu thành, cũng đã tìm được cậu bé đó. Ông đặt tên cho cậu ta là Lâm Nhất Ngôn, có phải muốn cậu ta sẽ trở thành một người quân tử không? Quân tử dám làm dám chịu. Vậy tại sao ông lại không dám thừa nhận những gì mình làm chứ ? Đấy là hình tượng quân tử mà ông muốn cậu bé trở thành ư? Bà ngoại cậu bé nhận được tin con gái chết, con rể mất tích, chết vì quá đau lòng. Lúc đó cậu bé mới chỉ tròn bảy tuổi. Phải ra đường ăn xin, lừa gạt, lê lết khắp các sòng bài, kỹ viện để kiếm hai bữa. Ông là cha, ông nhẫn tâm vậy ư? Đó là cốt nhục của ông mà. Cậu bé vẫn chưa biết được sự thật này, vẫn ngây ngô chờ cha về tìm nó. Ước mơ của nó là kiếm thật nhiều tiền, hoàn thành ước mơ của cha, phụng dưỡng cha già. Cậu bé đã đổi tên thành Lâm Mân Phi. Cậu ta nói mình không thích tên Nhất Ngôn. Nhưng ta biết, cậu ta không muốn một ngày nào đó ông trở về tìm, rồi phát hiện trong thành có một thằng bé ăn xin lừa gạt tên Lâm Nhất Ngôn. "
Lâm Thông gục đầu xuồng bàn cờ, vai run rẩy, tiếng nức nở vang lên khe khẽ rồi to dần. Thanh Nguyên quay lưng lại, đây là giây phút yếu đuối nhất của một người đàn ông, nàng không muốn nhìn thấy, giữ cho ông ta một chút riêng tư, tự trọng cuối cùng. Một lúc thật lâu sau, ông ta ngồi dậy, mắt vẫn ươn ướt
"Thật ra cậu muốn ta làm gì? Ta muốn gặp Nhất Ngôn. Cậu đang giữ nó phải không? Ta đã lật ngược cả Phong thành này lên, cậu giấu nó ở đâu?"
Thanh Nguyên quay người lại, cười: "Ta không biết chơi cờ. Ta chưa bao giờ học thứ này. Ông là người thông minh, ông hiểu sẽ phải làm gì chứ? Mỗi người đều có một câu chuyện của mình. Ta không quan tâm quá khứ của ông là gì. Đối với ta, đây chỉ là một vụ làm ăn. Ta được thứ ta muốn, ông sẽ được gặp con, ta hứa bí mật này sẽ theo ta đến cùng. Sao? Thành giao chứ?"
"Ta không thể thua, ta là Tiên Kỳ, danh dự của ta sẽ mất hết."
Thanh Nguyên thật sự thấy xem thường, ghê tởm người này. Nàng mỉa mai
"Ồ, vậy ra sĩ diện của ông quan trọng hơn con trai à? Vậy thì ta cũng không có gì để nói"
Lâm Thông nhìn nàng với vẻ khó xử, xấu hổ. Cuối cùng, ông ta dè dặt hỏi: "Cậu sẽ không để ai biết chứ?"
"Tất nhiên, Trần Thanh Nguyên ta không có gì tốt, chỉ duy một ưu điểm là biết giữ chữ tín. Hứa là làm. Ta cũng rất mến Nhất Ngôn, ta biết vợ ông bị vô sinh, bà ấy luôn muốn có một đứa con, ta hứa sẽ giúp cậu bé được về sống với ông, vợ ông sẽ không có ý kiến. Yêu cầu của ta rất đơn giản, chỉ cần ông ghi lại món nợ nhân tình này, sau này hãy giúp lại ta một lần. Thế thôi. Ông suy nghĩ kĩ đi, tiền bạc, danh vọng đâu thể chôn theo ông, đưa tang cho ông, khóc thương cho ông. Ông cần một người kế thừa hương quả mà, phải không"
Lâm Thông không do dự nữa, lập tức gật đầu: "Ta đồng ý"
"Tốt. Ta sẽ lo mọi việc còn lại."
----------
Hai người bước ra khỏi phòng, hình như những phòng khác vẫn chưa đấu xong, hai người là người đi ra đầu tiên.
Những người kia không kinh ngạc lắm, với tài năng của Lâm Thông, đấu được lâu như vậy cũng đã là khá lắm rồi. Nên khi biết người thua chính là Tiên kỳ Lâm Thông, mọi người gần như bị sét đánh.
Ai uống trà sững sờ tới mức phun trà, cầm ly thì làm rớt ly, ngồi ghế cũng phải té xuống.
Họ nhìn Thanh Nguyên với ánh mắt như nhìn một con quái thú.
Tất nhiên, khi những người khác đấu xong đi ra, tình trạng còn trầm trọng hơn. suốt ngày hôm đó, ở đâu cũng nghe tiếng tách vỡ, tiếng nước phun. Họ bắt đầu nể sợ nàng. Ngay cả Lâm Công Khanh nổi tiếng lạnh lùng cũng hơi nhếch mi khi nghe nàng thắng Lâm Thông.
Vậy là Thanh Nguyên chính thức nâng số lần thua của Lâm Thông lên ba lần, chính thức trở thành huyền thoại của Chung quốc, người Chung thứ hai từng thắng Lâm Thông. Mà khôi hài nhất, vị huyền thoại này chỉ biết cờ vây thì có hai quân trắng và đen. Đó là toàn bộ kiến thức về cờ vây của nàng.
Vẫn như cũ, vẫn những người đó, vẫn những giám khảo này, vẫn ông lão MC Vương Kiên lên phát biểu. "Vậy là đã tới vòng ba. Chúc mừng các vị. Luật của vòng này như sau: mười lăm người các vị sẽ chia làm bảy cặp đấu cờ với nhau, người cuối cùng sẽ đấu với giám khảo Lâm Thông. Chúng ta sẽ dùng phương thức bốc thăm để chọn ra người này"
"Không cần đâu ạ." vừa nói xong đã nghe thấy một tiếng nói từ đám đông.
Thanh Nguyên đi ra từ trong đám người.
"Từ lâu ta đã luôn ngưỡng mộ kì nghệ của Lâm Thông. Ta muốn được đấu với ngài ấy"
Mọi người há hốc mồm nhìn nàng. Từ ánh mắt của họ có thể dịch ra "Tên này ấm đầu rồi chắc"
Lâm Thông là kỳ thủ nổi tiếng năm nước. Trước giờ trong đấu cờ chỉ thua có hai lần. Một lần là thua trong tay Tông đế. Lần khác là thua Thụy vương, một lần đấu hòa với thừa tướng Lục quốc, Mạc Tuân. Trong năm năm qua, ông ta ngày nào cũng đấu hai trận cờ, khắp năm nước số người đến khiêu chiến không hề ít, đấu hơn cả chục ngàn ván cờ mà chỉ thua có hai lần, hòa một lần. Chứng tỏ tài năng của ông ta đã cao siêu đến mức nào.
Chẳng ai ngu ngốc đến nỗi đòi đấu cờ với một kì tài như vậy. Khác nào gián tiếp nhận thua.
Ngay cả Lâm Thông cũng tròn mắt nhìn Thanh Nguyên.
Tên này hoặc là một thiên tài cờ vây, hoặc là một kẻ thiểu năng, không biết trời cao đất dày.
Vương Kiên hắng giọng, hỏi: "Vậy, có ai có ý kiến gì không?"
Mọi người còn lo "dính chưởng" của Lâm Thông, nay có kẻ chết thay, ngu sao mà có ý kiến.
Vương Kiên tất nhiên cũng hiểu, chỉ là hỏi cho có lệ thôi. "Vậy thì quyết định vậy đi. Sau đây, ta sẽ đọc danh sách những cặp đấu với nhau"
Hứa Thu, Lâm Công Khanh, Tiêu Lam, La Viện Kỳ đều được chọn đấu cặp với một thư sinh bình thường, không hề nổi bật.
Ai cũng nói đây là danh sách bốc thăm ngẫu nhiên, nhưng tất nhiên không phải vậy.
"Ngẫu nhiên" thế nào mà những người quan trọng, có giá trị đều được chọn đấu với những kẻ bình thường. Phần thắng coi như là nắm trong tay.
Người đấu với Hứa Thu là một thư sinh rất giỏi làm thơ nhưng đánh cờ rất tệ. Tài năng của Hứa Thu chỉ có thể thắng được anh chàng này.
Nhìn thì như một cuộc thi công bằng nhưng thực tế mọi thứ đều đã được sắp xếp rất tinh vi.
Bảy cặp kia được đưa vào bảy phòng khác nhau. Thanh Nguyên và lâm Thông được đưa vào phòng cuối.
Căn phòng rộng rãi, rất đẹp, bàn cờ bằng gỗ quý, kế bên có sẵn trà và bánh trái.
Lâm Thông ngồi vào bàn, cười: "Chúng ta bắt đầu đi"
Thanh Nguyên cũng ngồi vào, nhìn thẳng vào mắt người đối diện, nói: "Trước khi bắt đầu, ta muốn kể một câu chuyện cho ngài nghe, dù sao vòng này cũng không giới hạn thời gian mà, được không?"
Lâm Thông lịch sự gật đầu
"Ngài không phải người Châu thành, đúng không? Câu chuyện về sợi chỉ buộc chân chỉ là do ta bịa ra để thử ngài thôi, vốn không có tục lệ này. Quê quán của ngài là ngay tại đây, Phong thành, đúng không?"
Lâm Thông sững sờ tới độ làm rớt cả tách trà, mấp mấy môi muốn nói gì đó nhưng không kịp nói, Thanh Nguyên đã chen miệng vào
"Tôi biết một cậu bé. Cha cậu ta là một thư sinh tài năng nhưng không gặp thời, không biết luồn cúi nên đã gần tuổi trung niên mà vẫn không thể nổi danh. Mẹ cậu bé là một nông phụ một chữ bẻ đôi cũng không biết, mỗi ngày oặt lưng ra làm việc để mua giấy bút cho chồng theo đuổi công danh. Gia đình ba người của cậu bé rất hạnh phúc. Mãi tới một ngày, người cha đến Châu thành để tham dự một cuộc gặp của các tài tử, hứa ba tháng sau sẽ trở về. Nhưng đùng một cái, đi biền biệt năm năm liền. Người mẹ vì quá nhớ chông, đã bỏ con thơ lại cho bà ngoại ở Phong thành, đến Châu thành tìm chồng. Cuối cùng, gặp phải cướp đường, bị giết tại chỗ, chết nơi đất khách quê người. Người chồng đó, thì ra đã cưới một vị góa phụ giàu có, thế lực ở Châu thành. Nhờ sự giúp đỡ của vợ mà thăng tiến nhanh chóng trở thành một tài tử nổi danh. Để che giấu thân phận, ông ta không dám nhận mình là người Phong thành, muốn gặp mặt con trai, cũng phải lấy cớ đến Phong thành làm giám khảo, rồi lén lút kiếm tìm. Một người cha như vậy, một người chồng như vậy, ngài nghĩ sao?"
Lâm Thông tái mặt đi, môi run run, tay nắm chặt lại, vẻ đau khổ bi thương đến não lòng. Mỗi câu nói của Thanh Nguyên cứ như những con dao khác nhau cắm vào lòng hắn.
Cuối cùng, hắn bình tĩnh lại, giọng nói như lạc đi: "Ta không hiểu cậu nói gì?"
"Ông hiểu mà. Sáu ngón chân là một đặc tính di truyền, từ đời cha sang đời con. Cậu bé đó cũng có sáu ngón chân như ông vậy. Khuôn mặt hai người rất giống nhau, ngay lần đầu gặp là ta đã thấy nghi ngờ. Rồi khi phát hiện hai người đều có tật hay cắn móng tay, cùng có một vết bớt màu đỏ ở lòng bàn chân, ta đã lờ mờ nhìn ra mọi chuyện. Ta đã cho người đến Châu thành điều tra rồi, cũng hỏi những ngươi hàng xóm, họ hàng của ông ở Phong thành. Ta thậm chí còn tìm ra mộ của vợ cũ của ông ở Châu thành, cũng đã tìm được cậu bé đó. Ông đặt tên cho cậu ta là Lâm Nhất Ngôn, có phải muốn cậu ta sẽ trở thành một người quân tử không? Quân tử dám làm dám chịu. Vậy tại sao ông lại không dám thừa nhận những gì mình làm chứ ? Đấy là hình tượng quân tử mà ông muốn cậu bé trở thành ư? Bà ngoại cậu bé nhận được tin con gái chết, con rể mất tích, chết vì quá đau lòng. Lúc đó cậu bé mới chỉ tròn bảy tuổi. Phải ra đường ăn xin, lừa gạt, lê lết khắp các sòng bài, kỹ viện để kiếm hai bữa. Ông là cha, ông nhẫn tâm vậy ư? Đó là cốt nhục của ông mà. Cậu bé vẫn chưa biết được sự thật này, vẫn ngây ngô chờ cha về tìm nó. Ước mơ của nó là kiếm thật nhiều tiền, hoàn thành ước mơ của cha, phụng dưỡng cha già. Cậu bé đã đổi tên thành Lâm Mân Phi. Cậu ta nói mình không thích tên Nhất Ngôn. Nhưng ta biết, cậu ta không muốn một ngày nào đó ông trở về tìm, rồi phát hiện trong thành có một thằng bé ăn xin lừa gạt tên Lâm Nhất Ngôn. "
Lâm Thông gục đầu xuồng bàn cờ, vai run rẩy, tiếng nức nở vang lên khe khẽ rồi to dần. Thanh Nguyên quay lưng lại, đây là giây phút yếu đuối nhất của một người đàn ông, nàng không muốn nhìn thấy, giữ cho ông ta một chút riêng tư, tự trọng cuối cùng. Một lúc thật lâu sau, ông ta ngồi dậy, mắt vẫn ươn ướt
"Thật ra cậu muốn ta làm gì? Ta muốn gặp Nhất Ngôn. Cậu đang giữ nó phải không? Ta đã lật ngược cả Phong thành này lên, cậu giấu nó ở đâu?"
Thanh Nguyên quay người lại, cười: "Ta không biết chơi cờ. Ta chưa bao giờ học thứ này. Ông là người thông minh, ông hiểu sẽ phải làm gì chứ? Mỗi người đều có một câu chuyện của mình. Ta không quan tâm quá khứ của ông là gì. Đối với ta, đây chỉ là một vụ làm ăn. Ta được thứ ta muốn, ông sẽ được gặp con, ta hứa bí mật này sẽ theo ta đến cùng. Sao? Thành giao chứ?"
"Ta không thể thua, ta là Tiên Kỳ, danh dự của ta sẽ mất hết."
Thanh Nguyên thật sự thấy xem thường, ghê tởm người này. Nàng mỉa mai
"Ồ, vậy ra sĩ diện của ông quan trọng hơn con trai à? Vậy thì ta cũng không có gì để nói"
Lâm Thông nhìn nàng với vẻ khó xử, xấu hổ. Cuối cùng, ông ta dè dặt hỏi: "Cậu sẽ không để ai biết chứ?"
"Tất nhiên, Trần Thanh Nguyên ta không có gì tốt, chỉ duy một ưu điểm là biết giữ chữ tín. Hứa là làm. Ta cũng rất mến Nhất Ngôn, ta biết vợ ông bị vô sinh, bà ấy luôn muốn có một đứa con, ta hứa sẽ giúp cậu bé được về sống với ông, vợ ông sẽ không có ý kiến. Yêu cầu của ta rất đơn giản, chỉ cần ông ghi lại món nợ nhân tình này, sau này hãy giúp lại ta một lần. Thế thôi. Ông suy nghĩ kĩ đi, tiền bạc, danh vọng đâu thể chôn theo ông, đưa tang cho ông, khóc thương cho ông. Ông cần một người kế thừa hương quả mà, phải không"
Lâm Thông không do dự nữa, lập tức gật đầu: "Ta đồng ý"
"Tốt. Ta sẽ lo mọi việc còn lại."
----------
Hai người bước ra khỏi phòng, hình như những phòng khác vẫn chưa đấu xong, hai người là người đi ra đầu tiên.
Những người kia không kinh ngạc lắm, với tài năng của Lâm Thông, đấu được lâu như vậy cũng đã là khá lắm rồi. Nên khi biết người thua chính là Tiên kỳ Lâm Thông, mọi người gần như bị sét đánh.
Ai uống trà sững sờ tới mức phun trà, cầm ly thì làm rớt ly, ngồi ghế cũng phải té xuống.
Họ nhìn Thanh Nguyên với ánh mắt như nhìn một con quái thú.
Tất nhiên, khi những người khác đấu xong đi ra, tình trạng còn trầm trọng hơn. suốt ngày hôm đó, ở đâu cũng nghe tiếng tách vỡ, tiếng nước phun. Họ bắt đầu nể sợ nàng. Ngay cả Lâm Công Khanh nổi tiếng lạnh lùng cũng hơi nhếch mi khi nghe nàng thắng Lâm Thông.
Vậy là Thanh Nguyên chính thức nâng số lần thua của Lâm Thông lên ba lần, chính thức trở thành huyền thoại của Chung quốc, người Chung thứ hai từng thắng Lâm Thông. Mà khôi hài nhất, vị huyền thoại này chỉ biết cờ vây thì có hai quân trắng và đen. Đó là toàn bộ kiến thức về cờ vây của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.