Chương 18: Trò chơi cân não (5)
Vô Danh
21/05/2014
Hôm nay là một ngày đại loạn của Phong thành.
Thi hội chưa diễn ra, đoàn sứ giả mới vào cổng là gặp thích khách, cả cổng Tây và cổng Bắc đều bị tấn công, gây ra cảnh náo loạn. Tri huyện không biết vì sao bị cách chức, Bình vương dâng sớ về kinh, đề nghị trừng phạt Kỳ vương vì tội tự ý điều động binh lính, mạo phạm đoàn hộ tống Lục quốc. Và tin tức chấn động nhất là, Thụy vương đích thân đến dự Thi hội.
----------
Bình vương đang rất tức giận. Nhưng gương mặt lại rất bình tĩnh, thậm chí có vẻ vui nữa.
Chỉ có người thị vệ thân cận hắn mới hiểu, vương gia càng tức giận thì ngoài mặt lại càng hòa ái, dễ gần.
Cô hầu nữ có lẽ cũng bị gương mặt dịu dàng của hắn đánh lừa, nên mới si mê đến nỗi làm đổ cả trà nóng lên người hắn.
Cứ nghĩ Bình vương nổi tiếng nhân hậu sẽ không trách phạt. Nhưng không ngờ, hắn vẫn giữ vẻ mặt hết sức dịu dàng đó, ra lệnh: "Người hầu trà nước mà đến rót trà cũng làm đổ, đôi tay như vậy thì giữ làm gì? Lôi xuống cắt hết hai tay."
Cô thị nữ khóc rống lên xin tha mạng, nhưng không ai dám lên tiếng nói đỡ dù là một câu. Sợ đến nỗi ngất xỉu, nhưng hắn thậm chí không thèm nhíu mày lấy một lần. Cứ như việc giết một người đơn giản như đạp chết một con kiến.
Căn phòng lại rơi vào yên tĩnh.
Cứ tưởng bắt được người, ai dè ngay lúc hắn vui vẻ nhất, mới phát hiện bị trúng kế. Tên kia chỉ là một tên thế thân. Quá tức giận, hắn kết liễu tên tử sĩ tại chỗ. Thế là mất cả chì lẫn chài.
Bây giờ bình tĩnh suy nghĩ lại, mới cảm thấy hắn đã quá sơ suất. Rõ ràng mọi việc quá thuận lợi, thuận lợi đến kì lạ.
Hắn biết Kỳ vương tuy là một mãnh tướng, nhưng lại khá đơn thuần, không có tâm kế. Chính vì vậy hắn mới chủ quan, không thèm suy xét lại.
Kế hoạch hôm nay rất hoàn hảo. Chuẩn xác đến từng chi tiết. Tính toán cẩn thận, nắm rõ mọi hành động của đối phương.
Tên tiểu tử đó không thể thiết kế một cái bẫy hoàn hảo như vậy được.
Chỉ có đầu óc cơ mưu của "tên kia" mới nghĩ ra được thôi.
Nếu đây là kế hoạch của một người khác, Kỳ vương nhất định không xuất hiện tại cổng Bắc.
Kỳ vương bỏ công truy bắt Mạc Đĩnh Chí đã hơn một năm, từ Hạo thành đến tận Phong thành. Phong thành giáp ngay Lục quốc, nếu hắn mà chạy thoát thì sẽ không cách nào bắt lại được.
Kỳ vương không thể chỉ vì muốn lừa hắn mà bỏ qua cơ hội bắt người. Cũng không ai có thể ra lệnh cho Kỳ vương đến cổng Bắc, trừ một người.
Hơn nữa, chỉ có người kia mới hiểu rõ tính cách đa nghi của hắn, cũng hiểu rõ sự nóng nảy của Kỳ vương, mới bố trí được kế hoạch này.
Nếu kế hoạch này là của một người khác, Kỳ vương sẽ không chịu gác nhiệm vụ bắt người lại, làm nghi binh như vậy. Người có thể làm Kỳ vương nổi tiếng tin tưởng hết mực, ngoan ngoãn phục tùng...
Chỉ có kẻ đó thôi.
Hắn cười khẽ. Tuy không bắt được người nhưng hắn lại có một thu hoạch ngoài dự định.
Hắn bước đến bên bàn đọc sách, viết tấu chương đưa về kinh, đề nghị thánh thượng xử lý Kỳ vương.
Tất nhiên, hắn biết, cùng lắm chỉ là phạt giảm bổng lộc hay tự sám hối gì đó.
Quan trọng là thăm dò xem người kia có còn ở trong cung không thôi.
Muốn duyệt tấu sớ phải có Ngọc ấn. Mà Ngọc ấn là một vật cực kỳ quan trọng, chỉ có vua mới được giữ, là đại diện cho thân phận thiên tử.
Từ Phong thành đến Hạo thành chạy thật nhanh chỉ mất khoảng hơn một tháng, tấu sớ trình lên Bộ hình, rồi vào cung thì mất khoảng năm ngày. Như vậy, nếu người kia thực sự có mặt trong cung thì mất khoảng một tháng rưỡi đến hai tháng là duyệt xong.
Nếu quá thời hạn đó thì,...
Hừ, đại ca, tốt nhất đừng để ta biết được ngươi đang ở đây.
----------
Hôm nay không chỉ có mình Bình vương tâm trạng không tốt.
Trong biệt viện Kỳ vương, không khí cũng u ám, căng thẳng như vậy.
Vẫn gã thanh niên nọ, vẫn ván cờ chỉ có mình hắn. Ván cờ đang ở thế bí, hắn trầm ngâm rất lâu vẫn không tìm ra cách giải.
Kỳ vương cũng không nói một lời, ngồi bên cạnh.
Một người áo đen đi vào phòng, quỳ xuống báo cáo với cả hai: "Bẩm chủ nhân, vương gia, thuộc hạ đã lấy được tấu chương của Bình vương."
"Để lên bàn rồi lui đi." mắt hắn vẫn không rời khỏi bàn cờ.
Sau khi người áo đen lui ra, hắn mới ung dung đi đến bàn, rút Ngọc ấn ra, viết lời phê vào, rồi in Ngọc ấn vào.
Kỳ vương trợn mắt, không thể tin được. "Đạ ca, sao huynh lại biết nhị ca sẽ gửi tấu chương về kinh? Đừng nói huynh có tài tiên tri nha."
Hắn mỉm cười trìu mến nhìn cậu em trai đơn thuần của mình: "Cần gì có tài tiên tri. Nhị ca của đệ không phải một kẻ ngu ngốc, sau ngày hôm nay chắc chắn hắn đã lờ mờ nhìn ra ai đã đứng sau chuyện này. Nhưng biệt viện này canh gác quá kỹ lưỡng, thâm nhập vào đây dò xét là chuyện không thể. Chỉ còn cách hướng sự điều tra về phía hoàng cung. Bắn một mũi tên về cung, xem có con thú nào bị trúng tên hay chỉ bắn vào không khí? Khi nghe nói hắn cũng đến Phong thành, ta đã đem sẵn Ngọc tỷ, chuẩn bị cho tình huống bị lộ rồi."
Kỳ vương đành phải cảm thán, sao cùng cha cùng mẹ mà đại ca lại thông minh như thế, còn mình thì..
Hắn đưa tấu chương cho Kỳ vương: "Đệ cất tấu chương này, đợi khoảng hai tháng sau thì gửi cho nhị đệ, hắn rất đa nghi nên tốt nhất làm sao cho thật giống như vừa từ hoàng cung gửi đến."
Kỳ vương nói: "Đại ca, đệ điều tra rồi, những kẻ ngáng chân chúng ta có hai toán. Một toán là người của Nha môn, lão tri huyện nói là họ nhận được tin báo có băng cướp muốn làm loạn nên phái binh đến bắt. Một toán khác thì không tra ra, nhưng...." nhưng cả hai đều biết đó là người Nam quốc.
"Ai báo tin." hắn vừa hỏi vừa ngồi vào bàn cờ, nghiên cứu cách phá thế bí.
"Một cô gái, họ không biết thân phận nàng ta."
"Hay thật, chưa biết người báo tin là ai, nguồn tin có đáng tin không mà đi bắt ngươi. Hồ đồ. Truyền lệnh của ta, "Tri huyện Phong thành làm việc tắc trách, làm nhục Quốc mệnh, cách chức, tịch biên gia sản."
"Tuân mệnh."
Kỳ vương bước ra khỏi phòng nhưng rồi khựng lại, vẻ do dự muốn hỏi rồi lại thôi, cuối cùng không nhịn được, quay lại bên bàn cờ, ngồi trước mặt người nọ, hỏi: "Hoàng huynh, sao huynh biết được Thụy vương sẽ đến mà mai phục quanh đó, sao huynh lại giao cổng Tây cho người khác, nếu huynh ở đó chắc chắn Mạc Đĩnh Chí không thể chạy thoát. Chuyện huynh đến đây rồi bày kế cho đệ vốn rất bí mật, sao hắn đoán được kế hoạch của ta? Đệ không hiểu"
Nếu không giải thích rõ ràng thì hắn sẽ bứt rứt không yên.
"Cuối cùng đệ cũng hỏi rồi sao? Có thể nhịn không hỏi nãy giờ, tiến bộ rồi nhỉ."
"Huynh..." sao cứ thích trêu hắn.
"Hắn không biết. Hắn không hề biết mình đã trúng kế. Nếu biết, hắn sẽ không đích thân xuất hiện tại cổng Tây. Ta nhận được tin báo Thụy vương đích thân đến đây từ trước giờ Ngọ. Lúc đó ta bèn nghĩ ngay từ đầu hắn không hề có ý "Giương Đông kích Tây", thực sự người của hắn trà trộn trong đoàn người Lục quốc. Nam quốc chỉ là mồi nhử thôi. Thụy vương đến là để tiếp ứng hắn. Thế nên ta mới để người lại ở cổng Tây đề phòng bất trắc, rồi mang thêm người đến cổng Bắc để giúp đệ. Nhưng khi thấy người xuất hiện chỉ là kẻ thế thân, ta mới biết hóa ra hắn thực sự trúng kế của ta, đoàn người Nam quốc mới là người tiếp ứng thực sự."
Ngừng lại một chút, hắn thở dài. "Thực tế, ngay từ đầu, Thụy vương đến đây với mục đích khác, chỉ đơn giản là sự trùng hợp mà thôi. Còn ta thì mắc vào cái bẫy do ta tự tưởng tượng, thêu dệt. Còn việc xảy ra ở thành Tây, ta nghĩ là do hắn tình cờ phát hiện, mới lên kế hoạch chạy trốn."
"Mạc Đĩnh Chí đúng là Mạc Đĩnh Chí, thật thông minh." Kỳ vương thán phục.
"Không, kế hoạch này không phải của hắn. Người đến báo tin cho tri huyện là một cô gái, mà theo miêu tả thì không giống với Lạc Quế Ngọc. Người của ta nói từ đầu chí cuối Mạc Đĩnh Chí không hề ra chỉ thị gì cho nàng ta, không có một hành động đáng ngờ nào. Chính vì vậy bọn thuộc hạ của ta mới không nhận hắn. Bọn chúng tưởng là hắn chỉ mang theo Lạc Quế Ngọc, không ngờ lại có thêm một cô gái khác, nên mới sơ suất. Nàng ta đã tự tìm cách xác định đâu là người của ta, rồi bày kế đánh lừa quan sai. Cái lồng ta thiết kế chặt chẽ như vậy, chỉ sót một lỗ nhỏ, vậy mà lũ chuột này cũng chạy thoát được. Ta quá đa nghi, suy tính quá kỹ, nên mới tạo ra lỗ hổng đó. Nghi ngờ đúng chỗ thì gọi là thận trọng, sai chỗ thì trở thành đa nghi mất rồi"
Câu nói mang hàm ý tự trách nhưng giọng điệu thoải mái, nhẹ nhàng.
"Huynh à, dũng mãnh như Tào Tháo mà còn bị tính đa nghi hại mà. Dù sao người cũng đang ở Phong thành, chúng ta từ từ mà bắt " Kỳ vương an ủi.
"Đệ ngây thơ quá rồi. Thụy vương đến đây chắc chắn có mục đích. Một mình Mạc Đĩnh Chí đã khó đối phó nay lại thêm một Thụy vương nữa. Ta thà rằng hắn đến cứu Mạc Đĩnh Chí, chứ như bây giờ ta thật sự không nhìn thấu mục đích của hắn. Chưa kể, hắn sẽ trợ giúp cho Mạc Đĩnh Chí chạy trốn nữa. Bây giờ ta đã có đến hai kẻ thù trong bóng tối, còn cả nhị ca luôn thích phá rối của đệ. Thật sự là một ván cờ khó giải mà."
Kỳ vương cũng không biết nói gì. Những trò cân não này thực sự không hợp với hắn mà.
"Đệ hãy hết sức cảnh giác, canh gác cẩn thận. Từ bây giờ đến khi Thi hội khai mạc chỉ còn 5 ngày thôi. Sau khi khai mạc, Phong thành sẽ đóng cổng hoàn toàn. Hắn chỉ còn có 5 ngày thôi. Ta nghĩ, hắn sẽ nhanh chóng có hành động thôi."
Hắn di chuyển một quân cờ trắng, cười sáng lạng, chỉ là một quân cờ nhỏ, không ai chú ý, nhưng đã nhanh chóng tháo gỡ tình thế bí bách, không phân thắng bại trên bàn cờ. Vai trò của quân cờ thật ngoài dự kiến.
"Xem nè, ta đã phá được thế cờ này rồi."
Quân trắng đã thắng, nhưng lần này trên bàn cờ thật sự, ai sẽ giành phần thắng đây?
Thi hội chưa diễn ra, đoàn sứ giả mới vào cổng là gặp thích khách, cả cổng Tây và cổng Bắc đều bị tấn công, gây ra cảnh náo loạn. Tri huyện không biết vì sao bị cách chức, Bình vương dâng sớ về kinh, đề nghị trừng phạt Kỳ vương vì tội tự ý điều động binh lính, mạo phạm đoàn hộ tống Lục quốc. Và tin tức chấn động nhất là, Thụy vương đích thân đến dự Thi hội.
----------
Bình vương đang rất tức giận. Nhưng gương mặt lại rất bình tĩnh, thậm chí có vẻ vui nữa.
Chỉ có người thị vệ thân cận hắn mới hiểu, vương gia càng tức giận thì ngoài mặt lại càng hòa ái, dễ gần.
Cô hầu nữ có lẽ cũng bị gương mặt dịu dàng của hắn đánh lừa, nên mới si mê đến nỗi làm đổ cả trà nóng lên người hắn.
Cứ nghĩ Bình vương nổi tiếng nhân hậu sẽ không trách phạt. Nhưng không ngờ, hắn vẫn giữ vẻ mặt hết sức dịu dàng đó, ra lệnh: "Người hầu trà nước mà đến rót trà cũng làm đổ, đôi tay như vậy thì giữ làm gì? Lôi xuống cắt hết hai tay."
Cô thị nữ khóc rống lên xin tha mạng, nhưng không ai dám lên tiếng nói đỡ dù là một câu. Sợ đến nỗi ngất xỉu, nhưng hắn thậm chí không thèm nhíu mày lấy một lần. Cứ như việc giết một người đơn giản như đạp chết một con kiến.
Căn phòng lại rơi vào yên tĩnh.
Cứ tưởng bắt được người, ai dè ngay lúc hắn vui vẻ nhất, mới phát hiện bị trúng kế. Tên kia chỉ là một tên thế thân. Quá tức giận, hắn kết liễu tên tử sĩ tại chỗ. Thế là mất cả chì lẫn chài.
Bây giờ bình tĩnh suy nghĩ lại, mới cảm thấy hắn đã quá sơ suất. Rõ ràng mọi việc quá thuận lợi, thuận lợi đến kì lạ.
Hắn biết Kỳ vương tuy là một mãnh tướng, nhưng lại khá đơn thuần, không có tâm kế. Chính vì vậy hắn mới chủ quan, không thèm suy xét lại.
Kế hoạch hôm nay rất hoàn hảo. Chuẩn xác đến từng chi tiết. Tính toán cẩn thận, nắm rõ mọi hành động của đối phương.
Tên tiểu tử đó không thể thiết kế một cái bẫy hoàn hảo như vậy được.
Chỉ có đầu óc cơ mưu của "tên kia" mới nghĩ ra được thôi.
Nếu đây là kế hoạch của một người khác, Kỳ vương nhất định không xuất hiện tại cổng Bắc.
Kỳ vương bỏ công truy bắt Mạc Đĩnh Chí đã hơn một năm, từ Hạo thành đến tận Phong thành. Phong thành giáp ngay Lục quốc, nếu hắn mà chạy thoát thì sẽ không cách nào bắt lại được.
Kỳ vương không thể chỉ vì muốn lừa hắn mà bỏ qua cơ hội bắt người. Cũng không ai có thể ra lệnh cho Kỳ vương đến cổng Bắc, trừ một người.
Hơn nữa, chỉ có người kia mới hiểu rõ tính cách đa nghi của hắn, cũng hiểu rõ sự nóng nảy của Kỳ vương, mới bố trí được kế hoạch này.
Nếu kế hoạch này là của một người khác, Kỳ vương sẽ không chịu gác nhiệm vụ bắt người lại, làm nghi binh như vậy. Người có thể làm Kỳ vương nổi tiếng tin tưởng hết mực, ngoan ngoãn phục tùng...
Chỉ có kẻ đó thôi.
Hắn cười khẽ. Tuy không bắt được người nhưng hắn lại có một thu hoạch ngoài dự định.
Hắn bước đến bên bàn đọc sách, viết tấu chương đưa về kinh, đề nghị thánh thượng xử lý Kỳ vương.
Tất nhiên, hắn biết, cùng lắm chỉ là phạt giảm bổng lộc hay tự sám hối gì đó.
Quan trọng là thăm dò xem người kia có còn ở trong cung không thôi.
Muốn duyệt tấu sớ phải có Ngọc ấn. Mà Ngọc ấn là một vật cực kỳ quan trọng, chỉ có vua mới được giữ, là đại diện cho thân phận thiên tử.
Từ Phong thành đến Hạo thành chạy thật nhanh chỉ mất khoảng hơn một tháng, tấu sớ trình lên Bộ hình, rồi vào cung thì mất khoảng năm ngày. Như vậy, nếu người kia thực sự có mặt trong cung thì mất khoảng một tháng rưỡi đến hai tháng là duyệt xong.
Nếu quá thời hạn đó thì,...
Hừ, đại ca, tốt nhất đừng để ta biết được ngươi đang ở đây.
----------
Hôm nay không chỉ có mình Bình vương tâm trạng không tốt.
Trong biệt viện Kỳ vương, không khí cũng u ám, căng thẳng như vậy.
Vẫn gã thanh niên nọ, vẫn ván cờ chỉ có mình hắn. Ván cờ đang ở thế bí, hắn trầm ngâm rất lâu vẫn không tìm ra cách giải.
Kỳ vương cũng không nói một lời, ngồi bên cạnh.
Một người áo đen đi vào phòng, quỳ xuống báo cáo với cả hai: "Bẩm chủ nhân, vương gia, thuộc hạ đã lấy được tấu chương của Bình vương."
"Để lên bàn rồi lui đi." mắt hắn vẫn không rời khỏi bàn cờ.
Sau khi người áo đen lui ra, hắn mới ung dung đi đến bàn, rút Ngọc ấn ra, viết lời phê vào, rồi in Ngọc ấn vào.
Kỳ vương trợn mắt, không thể tin được. "Đạ ca, sao huynh lại biết nhị ca sẽ gửi tấu chương về kinh? Đừng nói huynh có tài tiên tri nha."
Hắn mỉm cười trìu mến nhìn cậu em trai đơn thuần của mình: "Cần gì có tài tiên tri. Nhị ca của đệ không phải một kẻ ngu ngốc, sau ngày hôm nay chắc chắn hắn đã lờ mờ nhìn ra ai đã đứng sau chuyện này. Nhưng biệt viện này canh gác quá kỹ lưỡng, thâm nhập vào đây dò xét là chuyện không thể. Chỉ còn cách hướng sự điều tra về phía hoàng cung. Bắn một mũi tên về cung, xem có con thú nào bị trúng tên hay chỉ bắn vào không khí? Khi nghe nói hắn cũng đến Phong thành, ta đã đem sẵn Ngọc tỷ, chuẩn bị cho tình huống bị lộ rồi."
Kỳ vương đành phải cảm thán, sao cùng cha cùng mẹ mà đại ca lại thông minh như thế, còn mình thì..
Hắn đưa tấu chương cho Kỳ vương: "Đệ cất tấu chương này, đợi khoảng hai tháng sau thì gửi cho nhị đệ, hắn rất đa nghi nên tốt nhất làm sao cho thật giống như vừa từ hoàng cung gửi đến."
Kỳ vương nói: "Đại ca, đệ điều tra rồi, những kẻ ngáng chân chúng ta có hai toán. Một toán là người của Nha môn, lão tri huyện nói là họ nhận được tin báo có băng cướp muốn làm loạn nên phái binh đến bắt. Một toán khác thì không tra ra, nhưng...." nhưng cả hai đều biết đó là người Nam quốc.
"Ai báo tin." hắn vừa hỏi vừa ngồi vào bàn cờ, nghiên cứu cách phá thế bí.
"Một cô gái, họ không biết thân phận nàng ta."
"Hay thật, chưa biết người báo tin là ai, nguồn tin có đáng tin không mà đi bắt ngươi. Hồ đồ. Truyền lệnh của ta, "Tri huyện Phong thành làm việc tắc trách, làm nhục Quốc mệnh, cách chức, tịch biên gia sản."
"Tuân mệnh."
Kỳ vương bước ra khỏi phòng nhưng rồi khựng lại, vẻ do dự muốn hỏi rồi lại thôi, cuối cùng không nhịn được, quay lại bên bàn cờ, ngồi trước mặt người nọ, hỏi: "Hoàng huynh, sao huynh biết được Thụy vương sẽ đến mà mai phục quanh đó, sao huynh lại giao cổng Tây cho người khác, nếu huynh ở đó chắc chắn Mạc Đĩnh Chí không thể chạy thoát. Chuyện huynh đến đây rồi bày kế cho đệ vốn rất bí mật, sao hắn đoán được kế hoạch của ta? Đệ không hiểu"
Nếu không giải thích rõ ràng thì hắn sẽ bứt rứt không yên.
"Cuối cùng đệ cũng hỏi rồi sao? Có thể nhịn không hỏi nãy giờ, tiến bộ rồi nhỉ."
"Huynh..." sao cứ thích trêu hắn.
"Hắn không biết. Hắn không hề biết mình đã trúng kế. Nếu biết, hắn sẽ không đích thân xuất hiện tại cổng Tây. Ta nhận được tin báo Thụy vương đích thân đến đây từ trước giờ Ngọ. Lúc đó ta bèn nghĩ ngay từ đầu hắn không hề có ý "Giương Đông kích Tây", thực sự người của hắn trà trộn trong đoàn người Lục quốc. Nam quốc chỉ là mồi nhử thôi. Thụy vương đến là để tiếp ứng hắn. Thế nên ta mới để người lại ở cổng Tây đề phòng bất trắc, rồi mang thêm người đến cổng Bắc để giúp đệ. Nhưng khi thấy người xuất hiện chỉ là kẻ thế thân, ta mới biết hóa ra hắn thực sự trúng kế của ta, đoàn người Nam quốc mới là người tiếp ứng thực sự."
Ngừng lại một chút, hắn thở dài. "Thực tế, ngay từ đầu, Thụy vương đến đây với mục đích khác, chỉ đơn giản là sự trùng hợp mà thôi. Còn ta thì mắc vào cái bẫy do ta tự tưởng tượng, thêu dệt. Còn việc xảy ra ở thành Tây, ta nghĩ là do hắn tình cờ phát hiện, mới lên kế hoạch chạy trốn."
"Mạc Đĩnh Chí đúng là Mạc Đĩnh Chí, thật thông minh." Kỳ vương thán phục.
"Không, kế hoạch này không phải của hắn. Người đến báo tin cho tri huyện là một cô gái, mà theo miêu tả thì không giống với Lạc Quế Ngọc. Người của ta nói từ đầu chí cuối Mạc Đĩnh Chí không hề ra chỉ thị gì cho nàng ta, không có một hành động đáng ngờ nào. Chính vì vậy bọn thuộc hạ của ta mới không nhận hắn. Bọn chúng tưởng là hắn chỉ mang theo Lạc Quế Ngọc, không ngờ lại có thêm một cô gái khác, nên mới sơ suất. Nàng ta đã tự tìm cách xác định đâu là người của ta, rồi bày kế đánh lừa quan sai. Cái lồng ta thiết kế chặt chẽ như vậy, chỉ sót một lỗ nhỏ, vậy mà lũ chuột này cũng chạy thoát được. Ta quá đa nghi, suy tính quá kỹ, nên mới tạo ra lỗ hổng đó. Nghi ngờ đúng chỗ thì gọi là thận trọng, sai chỗ thì trở thành đa nghi mất rồi"
Câu nói mang hàm ý tự trách nhưng giọng điệu thoải mái, nhẹ nhàng.
"Huynh à, dũng mãnh như Tào Tháo mà còn bị tính đa nghi hại mà. Dù sao người cũng đang ở Phong thành, chúng ta từ từ mà bắt " Kỳ vương an ủi.
"Đệ ngây thơ quá rồi. Thụy vương đến đây chắc chắn có mục đích. Một mình Mạc Đĩnh Chí đã khó đối phó nay lại thêm một Thụy vương nữa. Ta thà rằng hắn đến cứu Mạc Đĩnh Chí, chứ như bây giờ ta thật sự không nhìn thấu mục đích của hắn. Chưa kể, hắn sẽ trợ giúp cho Mạc Đĩnh Chí chạy trốn nữa. Bây giờ ta đã có đến hai kẻ thù trong bóng tối, còn cả nhị ca luôn thích phá rối của đệ. Thật sự là một ván cờ khó giải mà."
Kỳ vương cũng không biết nói gì. Những trò cân não này thực sự không hợp với hắn mà.
"Đệ hãy hết sức cảnh giác, canh gác cẩn thận. Từ bây giờ đến khi Thi hội khai mạc chỉ còn 5 ngày thôi. Sau khi khai mạc, Phong thành sẽ đóng cổng hoàn toàn. Hắn chỉ còn có 5 ngày thôi. Ta nghĩ, hắn sẽ nhanh chóng có hành động thôi."
Hắn di chuyển một quân cờ trắng, cười sáng lạng, chỉ là một quân cờ nhỏ, không ai chú ý, nhưng đã nhanh chóng tháo gỡ tình thế bí bách, không phân thắng bại trên bàn cờ. Vai trò của quân cờ thật ngoài dự kiến.
"Xem nè, ta đã phá được thế cờ này rồi."
Quân trắng đã thắng, nhưng lần này trên bàn cờ thật sự, ai sẽ giành phần thắng đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.