Chương 14: Trò chơi cân não
Vô Danh
21/05/2014
Trời vừa tờ mờ sáng là nàng đã dậy, rửa mặt chải tóc xong, nàng vẫn lấy tro than bội mặt cho đen đi, vẽ lông mày thật đậm, độn nhiều vải vào ngực, vào mông. Nhìn nàng như những con ở chanh chua, dữ dằn, ngực to não bé. Hết sức xấu xí, thô kệch. Đến chính nàng còn không nhận ra mình nữa là người khác. Tối qua, nàng được biết hôm nay cả ba vị tiểu thư cùng phu nhân đều được mời đến buổi gặp gỡ với những người tham dự "Thi hội" khác. Gọi là gặp mặt nhưng thực tế là dò xét thực lực lẫn nhau.
Hôm nay gã Văn Sinh cũng đến, một nhân vật nhỏ bé như nàng có biến mất trong vài canh giờ thì cũng không ai buồn để ý.
Vừa đi nàng vừa nghĩ về những thông tin nàng biết được về cái người gọi là Minh đế đó. Đúng như cái tên, ông ta thật sự là một minh quân. Dưới sự cai trị của Minh đế, Chung quốc trở thành quốc gia cường mạnh nhất trong năm nước. Cô hầu nữ chung phòng với nàng nói rằng, Minh đế yêu dân như con, rất ghét chiến tranh, không bao giờ gây chuyện với lân bang, luôn giữ hòa khí. Ông ta là ông nội của Tông đế hiện nay. Mất vì một căn bệnh lạ.
Ghét chiến tranh ư? Nàng thấy ông ta đang diễn kịch, giả mù sa mưa thì có. Có điều, diễn kịch cả đời, đến lúc chết cũng không ai nhìn ra được dã tâm của mình, sống giả dối như vậy, ông ta không mệt sao?
----------
Thoáng chốc đã đến nơi, dọc đường đi vẫn vắng tanh, không một bóng người. Phong thành nổi danh hoa lệ, lúc này cũng bình thường như bất kì tòa thành nào khác. Bỏ đi cái lớp áo đẹp bên ngoài, nó chỉ là một ngôi thành cổ kính, nhuốm màu mệt mỏi, phủ một lớp bụi thời gian.
Có cảm giác như nàng đang làm chủ cả con đường vậy.
Nàng đem những bộ đồ đã mua hôm qua cùng một ít thức ăn đến ngôi miếu hoang. Chỉ một lát sau, Mạc Đĩnh Chí xuất hiện, nàng lập tức đi theo hắn, hai người không buồn nói một câu nào với nhau, hắn cũng không thắc mắc gì về vẻ ngoài của nàng, có sự ăn ý đến kì lạ. Không khí có chút khẩn trương, căng thẳng. Hắn cũng không trêu ghẹo nàng như mọi khi. Hôm nay trời đẹp. Mặt đất vẫn còn ẩm sương đêm, hơi lạnh.
Lúc này trong căn phòng riêng của hắn trong mật đạo, có thêm một cô gái. Chính là cô gái bị thương hôm nọ. Nàng ta rất đẹp. Một vẻ đẹp hết sức lạnh lùng, kiêu ngạo. Thấy Thanh Nguyên đi vào, nàng ta chỉ gật đầu nhẹ. Mắt nàng ta vẫn một mực dán vào thân hình của Mạc Đĩnh Chí. Ánh mắt nồng cháy đối lập với vẻ lạnh lùng lí trí bên ngoài.
Thanh Nguyên không khỏi cảm thấy tủi thân, sao bất kì cô gái nào nàng gặp đều đẹp hơn mình. Thấy gương mặt nàng phụng phịu, ghen tị, hắn đang căng thẳng cũng phải bật cười. Đúng là cô bé con.
Nhìn thấy nụ cười của hắn, cô gái chợt giật mình, thảng thốt, như chua xót như đau đớn.
Hắn lại như không thấy, bình tĩnh ngồi xuống ghế, nhìn Thanh Nguyên.
"Hôm nay là ngày rất quan trọng, sống chết ra sao cũng nhờ ván cờ này. Ta thề, nếu hôm nay ta thoát được, ta sẽ không bạc đãi nàng, nàng sẽ có những thứ mình muốn. Nhưng nếu ta thua, chúng ta sẽ chôn cùng. Nàng sẽ phải trả giá bằng tính mạng. Tất nhiên, nàng đã không còn đường rút lui. Ta muốn nàng phải hành động cẩn thận, đừng dại dột. Sự việc tương tự như xấp ngân phiếu kia, ta sẽ không bỏ qua lần nữa đâu."
Cô gái khó hiểu nhìn hắn rồi quay qua nhìn Thanh Nguyên. Hiển nhiên là không hiểu những gì hắn nói.
Quả nhiên hắn đã hiểu ý định chống đối của nàng ở ngôi miếu hoang hôm nọ. Hắn đã thấy nàng cầm xấp ngân phiếu kia, cũng hiểu toan tính của nàng. Nhưng lần này thì hắn đã lo xa.
"Ta biết mình đã rơi vào vũng lầy, sẽ không ngu ngốc mà vùng vẫy đâu, chỉ tổ lún sâu thêm. Nếu lần này huynh thắng, ta chỉ yêu cầu anh giúp ta ba việc thôi. Tất cả đều nằm trong khả năng của huynh. Yên tâm."
Cô gái nọ bất bình
"Ngươi đừng được nước làm tới." chưa từng có ai dám yêu cầu như vậy với chủ nhân. Ngài hoàn toàn có thể một dao giết chết nàng ta, chỉ là một vật che mắt thôi, ai chẳng làm được. Được phục vụ chủ nhân đã là một vinh dự lớn. Vậy mà còn dám yêu cầu này nọ ư?
Mạc Đĩnh Chí giơ tay ra hiệu nàng ta không được nói tiếp, hắn nhìn chằm chằm vào Thanh Nguyên, nàng cũng không hề sợ hãi nhìn đáp trả hắn. "Ta tin mạng của mình hoàn toàn xứng đáng với ba điều ước."
"Nàng muốn gì?" hắn hỏi, vẫn tiếp tục "giao lưu ánh mắt" với nàng.
"Ta chưa biết địa vị của huynh như thế nào. Nếu yêu cầu việc quá dễ dàng, chẳng phải đang xem thường huynh ư? Ta sẽ không "Lấy dao mổ trâu cắt cổ gà" đâu"
Im lặng đến tuyệt đối, không ai nói gì cả. Cô gái xinh đẹp nọ như sắp phát hỏa nhưng vẫn phải nén lại. Đúng là tự cao, nàng ta nghĩ mình là ai chứ?
"Ta đồng ý. Nhưng có lấy được ba điều ước này hay không thì phải xem bản lĩnh của nàng đến đâu, cô bé ạ." giọng nói ngả ngớn đậm chất phong lưu. Mặt hắn giãn ra, thoải mái mà đồng ý với nàng.
"Tất nhiên, "Vô công bất thụ lộc." mà (1)."
"Quế Ngọc, đưa cái đó ra." Ánh mắt hắn vẫn dán vào Thanh Nguyên, còn tay thì xòe về phía cô gái tên Quế Ngọc. Trước ánh mắt đang chiếu tướng mình, Thanh Nguyên bình tĩnh mở cái bọc ra, lấy cái bánh bao đang bốc khói nóng hổi, thản nhiên đưa lên miệng ăn.
Cô gái tên Quế Ngọc chần chừ mãi không chịu giao ra, đây là bảo vật quốc gia, kí hiệu riêng của chủ nhân, sao có thể đưa cho con bé tham lam này được, mạng của nàng ta đâu đáng giá tới vậy.
"Chủ nhân,...."
"Đưa đây, đừng để ta nói đến lần thứ ba." hắn khẽ trầm giọng quát lên, giọng hắn nghe dễ sợ đến nỗi Quế Ngọc đang định mở miệng khuyên răn cũng phải ngậm lại, không dám nói gì, mau chóng lấy từ trong ra áo một cây sáo ngọc, hai tay dâng lên.
Hắn cầm lấy cây sao, vẫn không thèm nhìn Quế Ngọc lấy một lần, đưa đến trước mặt Thanh Nguyên, đặt vào tay nàng.
"Cây sáo này là ấn hiệu riêng của ta. Sau này, khi nàng nghĩ ra yêu cầu của mình, hãy đến Lục quốc, chỉ cần trưng cây sáo này ra, cho dù nàng đang ở bất kì nơi nào của Lục quốc, cũng sẽ có người đưa nàng đến chỗ ta. Tuy nhiên, đừng bao giờ để bất kì một người Chung hay người nước nào thấy được nó ngoài người nước Lục. Nếu không, nàng sẽ mang họa sát thân."
Vẻ mặt hắn khi đó, thành kính, nghiêm túc như đang thực hiện một nghi lễ tôn kính. Hắn cúi người xuống, cầm bàn tay đang nắm cây sáo của nàng lên, hôn vào, nàng có cảm giác hắn đang thông qua tay nàng, hôn cây sáo.
----------
(1): nghĩa là không có công cán gì thì không nhận ân huệ của người khác.
Hôm nay gã Văn Sinh cũng đến, một nhân vật nhỏ bé như nàng có biến mất trong vài canh giờ thì cũng không ai buồn để ý.
Vừa đi nàng vừa nghĩ về những thông tin nàng biết được về cái người gọi là Minh đế đó. Đúng như cái tên, ông ta thật sự là một minh quân. Dưới sự cai trị của Minh đế, Chung quốc trở thành quốc gia cường mạnh nhất trong năm nước. Cô hầu nữ chung phòng với nàng nói rằng, Minh đế yêu dân như con, rất ghét chiến tranh, không bao giờ gây chuyện với lân bang, luôn giữ hòa khí. Ông ta là ông nội của Tông đế hiện nay. Mất vì một căn bệnh lạ.
Ghét chiến tranh ư? Nàng thấy ông ta đang diễn kịch, giả mù sa mưa thì có. Có điều, diễn kịch cả đời, đến lúc chết cũng không ai nhìn ra được dã tâm của mình, sống giả dối như vậy, ông ta không mệt sao?
----------
Thoáng chốc đã đến nơi, dọc đường đi vẫn vắng tanh, không một bóng người. Phong thành nổi danh hoa lệ, lúc này cũng bình thường như bất kì tòa thành nào khác. Bỏ đi cái lớp áo đẹp bên ngoài, nó chỉ là một ngôi thành cổ kính, nhuốm màu mệt mỏi, phủ một lớp bụi thời gian.
Có cảm giác như nàng đang làm chủ cả con đường vậy.
Nàng đem những bộ đồ đã mua hôm qua cùng một ít thức ăn đến ngôi miếu hoang. Chỉ một lát sau, Mạc Đĩnh Chí xuất hiện, nàng lập tức đi theo hắn, hai người không buồn nói một câu nào với nhau, hắn cũng không thắc mắc gì về vẻ ngoài của nàng, có sự ăn ý đến kì lạ. Không khí có chút khẩn trương, căng thẳng. Hắn cũng không trêu ghẹo nàng như mọi khi. Hôm nay trời đẹp. Mặt đất vẫn còn ẩm sương đêm, hơi lạnh.
Lúc này trong căn phòng riêng của hắn trong mật đạo, có thêm một cô gái. Chính là cô gái bị thương hôm nọ. Nàng ta rất đẹp. Một vẻ đẹp hết sức lạnh lùng, kiêu ngạo. Thấy Thanh Nguyên đi vào, nàng ta chỉ gật đầu nhẹ. Mắt nàng ta vẫn một mực dán vào thân hình của Mạc Đĩnh Chí. Ánh mắt nồng cháy đối lập với vẻ lạnh lùng lí trí bên ngoài.
Thanh Nguyên không khỏi cảm thấy tủi thân, sao bất kì cô gái nào nàng gặp đều đẹp hơn mình. Thấy gương mặt nàng phụng phịu, ghen tị, hắn đang căng thẳng cũng phải bật cười. Đúng là cô bé con.
Nhìn thấy nụ cười của hắn, cô gái chợt giật mình, thảng thốt, như chua xót như đau đớn.
Hắn lại như không thấy, bình tĩnh ngồi xuống ghế, nhìn Thanh Nguyên.
"Hôm nay là ngày rất quan trọng, sống chết ra sao cũng nhờ ván cờ này. Ta thề, nếu hôm nay ta thoát được, ta sẽ không bạc đãi nàng, nàng sẽ có những thứ mình muốn. Nhưng nếu ta thua, chúng ta sẽ chôn cùng. Nàng sẽ phải trả giá bằng tính mạng. Tất nhiên, nàng đã không còn đường rút lui. Ta muốn nàng phải hành động cẩn thận, đừng dại dột. Sự việc tương tự như xấp ngân phiếu kia, ta sẽ không bỏ qua lần nữa đâu."
Cô gái khó hiểu nhìn hắn rồi quay qua nhìn Thanh Nguyên. Hiển nhiên là không hiểu những gì hắn nói.
Quả nhiên hắn đã hiểu ý định chống đối của nàng ở ngôi miếu hoang hôm nọ. Hắn đã thấy nàng cầm xấp ngân phiếu kia, cũng hiểu toan tính của nàng. Nhưng lần này thì hắn đã lo xa.
"Ta biết mình đã rơi vào vũng lầy, sẽ không ngu ngốc mà vùng vẫy đâu, chỉ tổ lún sâu thêm. Nếu lần này huynh thắng, ta chỉ yêu cầu anh giúp ta ba việc thôi. Tất cả đều nằm trong khả năng của huynh. Yên tâm."
Cô gái nọ bất bình
"Ngươi đừng được nước làm tới." chưa từng có ai dám yêu cầu như vậy với chủ nhân. Ngài hoàn toàn có thể một dao giết chết nàng ta, chỉ là một vật che mắt thôi, ai chẳng làm được. Được phục vụ chủ nhân đã là một vinh dự lớn. Vậy mà còn dám yêu cầu này nọ ư?
Mạc Đĩnh Chí giơ tay ra hiệu nàng ta không được nói tiếp, hắn nhìn chằm chằm vào Thanh Nguyên, nàng cũng không hề sợ hãi nhìn đáp trả hắn. "Ta tin mạng của mình hoàn toàn xứng đáng với ba điều ước."
"Nàng muốn gì?" hắn hỏi, vẫn tiếp tục "giao lưu ánh mắt" với nàng.
"Ta chưa biết địa vị của huynh như thế nào. Nếu yêu cầu việc quá dễ dàng, chẳng phải đang xem thường huynh ư? Ta sẽ không "Lấy dao mổ trâu cắt cổ gà" đâu"
Im lặng đến tuyệt đối, không ai nói gì cả. Cô gái xinh đẹp nọ như sắp phát hỏa nhưng vẫn phải nén lại. Đúng là tự cao, nàng ta nghĩ mình là ai chứ?
"Ta đồng ý. Nhưng có lấy được ba điều ước này hay không thì phải xem bản lĩnh của nàng đến đâu, cô bé ạ." giọng nói ngả ngớn đậm chất phong lưu. Mặt hắn giãn ra, thoải mái mà đồng ý với nàng.
"Tất nhiên, "Vô công bất thụ lộc." mà (1)."
"Quế Ngọc, đưa cái đó ra." Ánh mắt hắn vẫn dán vào Thanh Nguyên, còn tay thì xòe về phía cô gái tên Quế Ngọc. Trước ánh mắt đang chiếu tướng mình, Thanh Nguyên bình tĩnh mở cái bọc ra, lấy cái bánh bao đang bốc khói nóng hổi, thản nhiên đưa lên miệng ăn.
Cô gái tên Quế Ngọc chần chừ mãi không chịu giao ra, đây là bảo vật quốc gia, kí hiệu riêng của chủ nhân, sao có thể đưa cho con bé tham lam này được, mạng của nàng ta đâu đáng giá tới vậy.
"Chủ nhân,...."
"Đưa đây, đừng để ta nói đến lần thứ ba." hắn khẽ trầm giọng quát lên, giọng hắn nghe dễ sợ đến nỗi Quế Ngọc đang định mở miệng khuyên răn cũng phải ngậm lại, không dám nói gì, mau chóng lấy từ trong ra áo một cây sáo ngọc, hai tay dâng lên.
Hắn cầm lấy cây sao, vẫn không thèm nhìn Quế Ngọc lấy một lần, đưa đến trước mặt Thanh Nguyên, đặt vào tay nàng.
"Cây sáo này là ấn hiệu riêng của ta. Sau này, khi nàng nghĩ ra yêu cầu của mình, hãy đến Lục quốc, chỉ cần trưng cây sáo này ra, cho dù nàng đang ở bất kì nơi nào của Lục quốc, cũng sẽ có người đưa nàng đến chỗ ta. Tuy nhiên, đừng bao giờ để bất kì một người Chung hay người nước nào thấy được nó ngoài người nước Lục. Nếu không, nàng sẽ mang họa sát thân."
Vẻ mặt hắn khi đó, thành kính, nghiêm túc như đang thực hiện một nghi lễ tôn kính. Hắn cúi người xuống, cầm bàn tay đang nắm cây sáo của nàng lên, hôn vào, nàng có cảm giác hắn đang thông qua tay nàng, hôn cây sáo.
----------
(1): nghĩa là không có công cán gì thì không nhận ân huệ của người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.