Chương 12: Chương 12
Cuồng Càng Thêm Cuồng
15/01/2018
Trong lòng Vệ Lãnh Hầu biết tỏng miệng lưỡi đứa trẻ này trơn tuột, cũng lười đôi co với hắn ta, bèn lệnh cung nữ mang nội sam đến cho tiểu Hoàng đế thay.
Niếp Thanh Lân nhận lấy nội sam, liếc mắt nhìn Thái phó đại nhân cũng đang thay y phục. Nàng kiếm cớ hơi lạnh nhưng không cho thị nữ hầu hạ, chỉ cấp tốc buông màn giường xuống thay.
May là nội sam dùng cho mùa đông chất vải mềm lại dày, hơn nữa y phục của Vệ Lãnh Hầu rất lớn, khoác lên người như một cái bao bố, không lộ ra sơ hở nào.
đang lúc thay y phục, cơm nước đã được bưng vào.
Chỉ là bưng cơm nước vào không chỉ có Lưu tổng quản và hạ nhân mà còn có một vị thiếu nữ xinh xắn đương tuổi xuân, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo là nụ cười ngọt ngào: “Thiếp nghe nói Thái phó giục ngựa đi chơi, nghĩ rằng sau khi hồi phủ nhất định sẽ rất lạnh, nên đã chuẩn bị một chén canh trùng thảo hầm với xương heo từ sớm. Thiếp vẫn luôn trông chừng không dám ngủ, ngài vừa trở về nên thừa dịp còn nóng thiếp mang tới luôn.”
nói xong, liền giơ lên một chiếc khay vuông, bên trên bày một chén sứ nhỏ màu chu sa đang tỏa ra mùi thơm vấn vít.
Giai nhân tri kỷ thế này, Niếp Thanh Lân cách màn cũng còn ngửi thấy mùi thơm, thế nhưng mặt mày Vệ Thái phó lại lạnh dần xuống.
không đợi mỹ nhân bước tới gần, hắn liền quát Lưu tổng quản phía sau nàng ta: “Hương nhi mới vừa vào phủ, không hiểu quy củ của Vệ phủ, chẳng lẽ ngươi cũng mới vào phủ sao? Thiếp thất chưa được triệu đến, sao có thể tự ý vào phòng bản Hầu?”
Lưu tổng quản ngược lại là một nô tài hiểu chuyện, lập tức cúi đầu nhận sai với Thái phó, nhưng trong lòng lại nghĩ: Tiểu thư đích xuất của Thượng phủ này vừa mới vào phủ, vẫn còn chưa biết gia pháp nghiêm khắc của Thái phó, lại còn bày ra điệu bộ quý nữ thiên kim nữa, mình nào ngăn được chứ! Bất tri bất giác trong lòng đối với vị Tứ phu nhân mới vào phủ này, phản cảm thêm vài phần.
Người tên Hương nhi bị Thái phó trách mắng mất cả thể diện, nụ cười ngọt ngào cũng không duy trì nổi nữa, mặt mày đỏ bừng, cắn chặt môi dưới, thấp giọng nói: “Chuyện này vốn không liên quan đến tổng quản, là do Hương nhi lỗ mãng. Thái phó nghìn vạn lần chớ nên tức giận, Hương nhi ra ngoài đây.”
Vệ Lãnh Hầu lúc này mới điều chỉnh giọng nói: “Hương nhi ngươi mới vào phủ, không nên mệt nhọc quá. Sau này những việc dành cho trù phòng thế này, thì không nên làm nữa. Ngươi là đích xuất của Thượng phủ, bản Hầu vốn không nên nạp ngươi làm thiếp, nhưng đây là ý tốt của ca ca ngươi, hơn nữa ngươi cũng bằng lòng ủy khuất bản thân... Ngươi đi nghỉ ngơi đi, lát nữa bản Hầu sẽ đến phòng ngươi nghỉ ngơi.”
Lời vừa nói ra, lập tức khiến Thượng Vân Hương như mở cờ trong bụng. Nàng ta hôm qua mới vào phủ, bởi vì quốc tang của tiên hoàng chưa qua, nên nghi thức nạp thiếp cũng không làm, lại chưa được hầu hạ Thái phó. Ý của Thái phó... Lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn như ráng chiều ngày tuyết, hây hây ửng hồng.
Khi nàng ta thẹn thùng xoay người rời đi, cũng là lúc hơi hơi ngẩng đầu liếc về phía màn liêm đang buông xuống.
Niếp Thanh Lân núp trên giường thay mỹ nhân kia khổ sở, Vệ Lãnh Hầu thực sự là một cái túi da chấn động lục cung không hơn không kém, nửa điểm thương hương tiếc ngọc cũng không có, thực rất xứng đôi với đám huynh đệ tắm rửa trong hồ băng kia của hắn, đều là lục lâm hán tử nên lên núi làm sơn tặc đi là vừa.
Chỉ tiếc cho cái chén canh ninh nức mũi kia thôi...
Có điều nghe ý tứ kia, sau một cái tát vang dội, chính là một viên mứt ngọt lớn dỗ mỹ nhân nha.
Aiz, thì ra nữ nhân ngoài cung hay trong cung cũng đều như nhau, tính kế đằng đẵng cả đời, chỉ vì muốn nắm bắt lòng dạ nam nhân vốn dĩ không thể một người độc hưởng.
Trong thoại bản, giai thoại hai người cử án tề mi, bên nhau đến già, quả thật chỉ thích hợp cho phần đất diễn ê ê a a trên đài mà thôi, để đám người xem trong trạch viện dùng hương vị ngọt ngào hư cấu bù đắp đau khổ thực tế...
Đợi sau khi Hương nhi rời khỏi phòng, Lưu tổng quản vội vàng phân phó hạ nhân phía sau bày cơm nước xong, liền cũng theo bọn hạ nhân lui xuống.
Lúc Lưu tổng quản đi ra, ông mới vừa rẽ vào hành lang đã thấy Thượng Vân Hương không về phòng, mà đang đứng đó đợi mình. Nàng ta lập tức ôn nhu nói: “Lưu tổng quản, ban nãy là ta không phải, hại ông bị Thái phó trách phạt.”
Lưu tổng quản vội vàng cúi đầu nói: “Tứ phu nhân, ngài quá khách khí rồi.”
Thượng Vân Hương lại mỉm cười ra hiệu cho nha hoàn bên người, đem một khối ngọc bích trong như nước đưa cho Lưu tổng quản: “Đây là ta từ nhà mẹ đẻ mang tới, đưa cho tổng quản thưởng thức, sau này nếu có chỗ nào không chu toàn thì xin Lưu tổng quản khoan dung hơn!”
Lưu tổng quản từ chối một phen, sau đó chỉ có thể tươi cười cảm ơn ý tốt của Tứ phu nhân, nhận lấy ngọc bích.
Thượng Vân Hương thấy tổng quản đã nhận thì cười hỏi: “Ban nãy hình như thấy Thái phó ôm ai đó đi vào, màn giường thì lại buông xuống, khôngphải là có vị tỷ tỷ nào khác trong phòng ngài ấy chứ?”
Lưu tổng quản lập tức hiểu rõ, đây là một câu hỏi khách sáo, thế nhưng có vài chuyện không phải là một thiếp thất như nàng ta có thể hỏi.
Phủ Thái phó từ trước đến giờ không có chính thất, mặc dù không biết Thái phó có tâm tư gì, nhưng ngôi vị chính thất này chính là nước lên thìthuyền lên. Có ai lại không biết, hôm nay là chính thê của Thái phó, thì ngày mai sẽ là chủ lục cung!
Cho dù Thái phó vẫn luôn không chịu lập chính thất, nhưng vị trí thiếp thất cũng là người người tranh đoạt, sau này cho dù không thể trở thành Hoàng hậu, thì từ phủ Thái phó nhập vào cửa cung, dầu gì cũng là một phi tử!
Sau cung biến, các phủ trạch thích dựa dẫm đều không kềm chế được, lũ lượt dâng chân dung tự họa vào phủ Thái phó.
Có thể tưởng tượng Thượng phủ mặt cũng đủ dày, đầu tiên là một thứ nữ hủy hôn, hiện tại mắt thấy Thái phó nắm chắc binh quyền, một bước lên mây, liền đề cử Tam tiểu thư đích xuất làm tiểu thiếp.
Thế nhưng Thái phó thật sự ngoài dự đoán của mọi người, trong một đống lớn bức họa lại chọn ra vị này, chẳng lẽ thực sự có tình có ý với những cônương Thượng gia hay sao?
Nghĩ vậy, Lưu tổng quản cho rằng vị mới vào phủ này, cộng thêm nhà mẹ đẻ lại là vọng tộc, không chừng còn có thể được sủng ái một thời gian, vì vậy không thể đắc tội, liền tươi cười nói: “Tứ phu nhân, ngài quá lo lắng rồi, ban nãy nếu Thái phó đại nhân đã nói tối nay nghỉ ngơi trong phòng ngài, thì tuyệt đối sẽ không gọi vị phu nhân khác. Thời gian cũng không còn sớm, ngài vẫn nên về phòng chuẩn bị đi.”
Thượng Vân Hương thấy Lưu tổng quản tránh nặng tìm nhẹ, trên mặt hiện lên một tia giận dữ. Dựa vào tính tình của mình ở Thượng phủ trước đây, nhất định sẽ lôi tên nô tài lừa gạt chủ tử này ra trừng trị một phen, nhưng trong lòng nàng ta cũng biết mình vừa mới vào phủ, không thể đắc tội tổng quản trong phủ, chỉ có thể cười cười xoay người rời đi.
Đợi sau khi Tứ phu nhân biến mất nơi cuối hành lang, Lưu tổng quản thu hồi nụ cười, khinh miệt bĩu môi, nhét bừa khối ngọc bích đắt giá kia vào trong hà bao đựng bạc vụn...
Lại nói về Thái phó ở trong phòng, Vệ Lãnh Hầu đang vén màn, hướng về phía Hoàng đế đã xem diễn xong bảo: “Hoàng thượng, dùng bữa đi!”
Niếp Thanh Lân mới vừa nghe thấy Vệ Thái phó muốn đi đến phòng thiếp thất qua đêm, lòng liền nhẹ nhõm, vì thế vui vẻ xuống giường, ngồi vào bàn.
Đồ ăn trên bàn đều đã dùng ngân châm thử qua, hạ nhân mới vừa rồi cũng ăn thử từng món. Xem ra cảnh giới trong phủ Thái phó tuyệt không thua kém Hoàng cung.
Chỉ có điều, thích khách cũng đều có mắt nhìn, biết nên giết ai mới có thể vang danh thiên hạ. Luyện được một thân kiếm vũ hạ độc tuyệt học, lại tới giết một Hoàng đế bù nhìn, chẳng phải là phung phí tài năng sao? Nếu như giết được nịnh thần tặc tử “Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu”, vậy thì chính là lòng son kiên cường vang danh sử sách rồi!
Nghĩ đến đây, nàng hơi đồng tình liếc mắt nhìn TháipPhó.
Thái phó đại nhân dường như không đói cho lắm, hắn không nói gì mà chỉ nhìn tiểu Hoàng đế ăn một hồi, bỗng đứng bật dậy sắc mặt ngưng trọng bước ra khỏi phòng, chắc là đi đến phòng của Tứ phu nhân rồi.
Niếp Thanh Lân rốt cuộc có thể vui vẻ dùng cơm một mình, cuối cùng canh xương heo mỹ vị do mỹ nhân chuẩn bị đều vào bụng thiên tử hết.
Đến khi tiểu Hoàng đế nằm trên chiếc giường rộng lớn của Thái phó, ngửi thấy hương vị đặc trưng của Thái phó trên gối đầu, nàng mơ mơ màng màng nghĩ: Phụ hoàng trước đây là một vị hôn quân hồ đồ phóng đãng xa xỉ, lười quản chuyện triều chính, cuối cùng là khí mệt thận hư, thân thể không còn tráng kiện nữa.
Nhưng hiện tại Thái phó vừa phải vất vả chuyện quốc sự, tính toán đoạt vị, phòng bị thích khách, mỗi đêm lại còn phải hồi phủ cần cù cày cấy mấy phòng phu nhân phì nhiêu màu mỡ...
Quả thật còn vất vả hơn phụ hoàng gấp trăm lần, đại khái cách khí mệt thận hư cũng không còn xa nữa đi? Cũng khó trách sủng hạnh một tân phụ, mà sắc mặt thì lại âm u như bị tra tấn ấy.
Chỉ mong đám đại thần ham mê quyền thế nhiều thêm chút nữa, để Thái phó nạp thêm vài phòng mỹ thiếp, đợi đến khi Thái phó tửu sắc lưỡng toàn, bên trong suy nhược, cứ thế hiển nhiên sẽ đi đời nhà ma thôi... “Vô chiêu thắng hữu chiêu” chính là đây!
Nghĩ đến có lẽ tương lai của mình sẽ không quá u ám đâu! Nàng ở trong chăn thoải mái lăn vài vòng, không lâu sau đã ngủ say.
Lại nói đến Thái phó đại nhân, lúc ra khỏi cửa sắc mặt đích thực là không được tốt, nhưng nguyên nhân không tốt thì chỉ có trong lòng hắn biết rõ.
Hôm trước lúc tổng quản đem tới một sọt tranh cho mình chọn, hắn nhìn vài bức cũng chỉ thuận mắt một nữ tử, hỏi ra mới biết, hóa ra là Tam tiểu thư đích xuất của Thượng phủ, đang tuổi thanh xuân, rất ư kiều diễm.
Vệ Lãnh Hầu thoáng cái đã rõ tính toán của Binh Bộ Thị Lang Thượng Ngưng Hiên: Thượng Vân Sơ trong cung đã là bữa tiệc tàn rồi, Thượng thị lang dĩ nhiên phải dâng lên một bàn mỹ vị khác để lấy lòng mình rồi.
Thượng Ngưng Hiên này là một kẻ biết xem xét thời thế, khi đó vào thời điểm cung biến y đứng về phía mình, nhưng chung quy vẫn không phải là bộ hạ Vệ Lãnh Hầu đích thân bồi dưỡng, nên y cần phải dùng liên hôn để duy trì mối quan hệ quyền thần triều Đại Ngụy này.
Thế nhưng Thái phó trước sau vẫn chưa lập chính thê, cho dù Thượng thị lang có tám lá gan cũng không dám khoe khoang thân phận nữ đích của muội muội y mà bức hôn Thái phó. Chỉ mong muội muội mỹ mạo thông minh chiếm được lòng Thái phó, vậy thì sau này y ở trước mặt Thái phó tự nhiên cũng được nể trọng hơn rồi.
Nghĩ đến chút tâm tư ấy của Thượng Ngưng Hiên, Vệ Lãnh Hầu cảm thấy vô cùng nực cười, liền biểu thị thân cận nhằm lôi kéo vị trọng thần này. Nhưng trong lòng Vệ Lãnh Hầu đối với thái độ làm người của Thượng Ngưng Hiên lại hơi khinh thường: Vốn tưởng rằng là một nhân vật mạnh mẽ lỗi lạc, ai dè lại là hạng người luồn cúi lợi dụng danh dự muội muội ruột.
Chỉ có điều tiểu nhân như thế, tiện tay thì dùng, vứt bỏ cũng không đau lòng...
Vì vậy cứ thế mà thuận lý thành chương chọn Tam tiểu thư Thượng Vân Hương nhập phủ.
Vốn là giai thoại lưỡng toàn hai bên đều đẹp, thế nhưng ban nãy khi Thượng Vân Hương vào phòng, đã khiến Thái phó lòng đầy buồn bực.
Thiếp thất mới nạp đứng giữa căn phòng, cùng tiểu Long Châu chỉ cách một tấm mành che kia, khiến Vệ Lãnh Diêu chợt bừng tỉnh hiểu ra vì sao khi đó bản thân hắn chỉ thuận mắt mỗi mình thiên kim Thượng phủ!
Đường nét chiếc cằm tinh tế kia, cùng với nhân nhi phía sau màn che có chút tương tự.
Niếp Thanh Lân nhận lấy nội sam, liếc mắt nhìn Thái phó đại nhân cũng đang thay y phục. Nàng kiếm cớ hơi lạnh nhưng không cho thị nữ hầu hạ, chỉ cấp tốc buông màn giường xuống thay.
May là nội sam dùng cho mùa đông chất vải mềm lại dày, hơn nữa y phục của Vệ Lãnh Hầu rất lớn, khoác lên người như một cái bao bố, không lộ ra sơ hở nào.
đang lúc thay y phục, cơm nước đã được bưng vào.
Chỉ là bưng cơm nước vào không chỉ có Lưu tổng quản và hạ nhân mà còn có một vị thiếu nữ xinh xắn đương tuổi xuân, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo là nụ cười ngọt ngào: “Thiếp nghe nói Thái phó giục ngựa đi chơi, nghĩ rằng sau khi hồi phủ nhất định sẽ rất lạnh, nên đã chuẩn bị một chén canh trùng thảo hầm với xương heo từ sớm. Thiếp vẫn luôn trông chừng không dám ngủ, ngài vừa trở về nên thừa dịp còn nóng thiếp mang tới luôn.”
nói xong, liền giơ lên một chiếc khay vuông, bên trên bày một chén sứ nhỏ màu chu sa đang tỏa ra mùi thơm vấn vít.
Giai nhân tri kỷ thế này, Niếp Thanh Lân cách màn cũng còn ngửi thấy mùi thơm, thế nhưng mặt mày Vệ Thái phó lại lạnh dần xuống.
không đợi mỹ nhân bước tới gần, hắn liền quát Lưu tổng quản phía sau nàng ta: “Hương nhi mới vừa vào phủ, không hiểu quy củ của Vệ phủ, chẳng lẽ ngươi cũng mới vào phủ sao? Thiếp thất chưa được triệu đến, sao có thể tự ý vào phòng bản Hầu?”
Lưu tổng quản ngược lại là một nô tài hiểu chuyện, lập tức cúi đầu nhận sai với Thái phó, nhưng trong lòng lại nghĩ: Tiểu thư đích xuất của Thượng phủ này vừa mới vào phủ, vẫn còn chưa biết gia pháp nghiêm khắc của Thái phó, lại còn bày ra điệu bộ quý nữ thiên kim nữa, mình nào ngăn được chứ! Bất tri bất giác trong lòng đối với vị Tứ phu nhân mới vào phủ này, phản cảm thêm vài phần.
Người tên Hương nhi bị Thái phó trách mắng mất cả thể diện, nụ cười ngọt ngào cũng không duy trì nổi nữa, mặt mày đỏ bừng, cắn chặt môi dưới, thấp giọng nói: “Chuyện này vốn không liên quan đến tổng quản, là do Hương nhi lỗ mãng. Thái phó nghìn vạn lần chớ nên tức giận, Hương nhi ra ngoài đây.”
Vệ Lãnh Hầu lúc này mới điều chỉnh giọng nói: “Hương nhi ngươi mới vào phủ, không nên mệt nhọc quá. Sau này những việc dành cho trù phòng thế này, thì không nên làm nữa. Ngươi là đích xuất của Thượng phủ, bản Hầu vốn không nên nạp ngươi làm thiếp, nhưng đây là ý tốt của ca ca ngươi, hơn nữa ngươi cũng bằng lòng ủy khuất bản thân... Ngươi đi nghỉ ngơi đi, lát nữa bản Hầu sẽ đến phòng ngươi nghỉ ngơi.”
Lời vừa nói ra, lập tức khiến Thượng Vân Hương như mở cờ trong bụng. Nàng ta hôm qua mới vào phủ, bởi vì quốc tang của tiên hoàng chưa qua, nên nghi thức nạp thiếp cũng không làm, lại chưa được hầu hạ Thái phó. Ý của Thái phó... Lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn như ráng chiều ngày tuyết, hây hây ửng hồng.
Khi nàng ta thẹn thùng xoay người rời đi, cũng là lúc hơi hơi ngẩng đầu liếc về phía màn liêm đang buông xuống.
Niếp Thanh Lân núp trên giường thay mỹ nhân kia khổ sở, Vệ Lãnh Hầu thực sự là một cái túi da chấn động lục cung không hơn không kém, nửa điểm thương hương tiếc ngọc cũng không có, thực rất xứng đôi với đám huynh đệ tắm rửa trong hồ băng kia của hắn, đều là lục lâm hán tử nên lên núi làm sơn tặc đi là vừa.
Chỉ tiếc cho cái chén canh ninh nức mũi kia thôi...
Có điều nghe ý tứ kia, sau một cái tát vang dội, chính là một viên mứt ngọt lớn dỗ mỹ nhân nha.
Aiz, thì ra nữ nhân ngoài cung hay trong cung cũng đều như nhau, tính kế đằng đẵng cả đời, chỉ vì muốn nắm bắt lòng dạ nam nhân vốn dĩ không thể một người độc hưởng.
Trong thoại bản, giai thoại hai người cử án tề mi, bên nhau đến già, quả thật chỉ thích hợp cho phần đất diễn ê ê a a trên đài mà thôi, để đám người xem trong trạch viện dùng hương vị ngọt ngào hư cấu bù đắp đau khổ thực tế...
Đợi sau khi Hương nhi rời khỏi phòng, Lưu tổng quản vội vàng phân phó hạ nhân phía sau bày cơm nước xong, liền cũng theo bọn hạ nhân lui xuống.
Lúc Lưu tổng quản đi ra, ông mới vừa rẽ vào hành lang đã thấy Thượng Vân Hương không về phòng, mà đang đứng đó đợi mình. Nàng ta lập tức ôn nhu nói: “Lưu tổng quản, ban nãy là ta không phải, hại ông bị Thái phó trách phạt.”
Lưu tổng quản vội vàng cúi đầu nói: “Tứ phu nhân, ngài quá khách khí rồi.”
Thượng Vân Hương lại mỉm cười ra hiệu cho nha hoàn bên người, đem một khối ngọc bích trong như nước đưa cho Lưu tổng quản: “Đây là ta từ nhà mẹ đẻ mang tới, đưa cho tổng quản thưởng thức, sau này nếu có chỗ nào không chu toàn thì xin Lưu tổng quản khoan dung hơn!”
Lưu tổng quản từ chối một phen, sau đó chỉ có thể tươi cười cảm ơn ý tốt của Tứ phu nhân, nhận lấy ngọc bích.
Thượng Vân Hương thấy tổng quản đã nhận thì cười hỏi: “Ban nãy hình như thấy Thái phó ôm ai đó đi vào, màn giường thì lại buông xuống, khôngphải là có vị tỷ tỷ nào khác trong phòng ngài ấy chứ?”
Lưu tổng quản lập tức hiểu rõ, đây là một câu hỏi khách sáo, thế nhưng có vài chuyện không phải là một thiếp thất như nàng ta có thể hỏi.
Phủ Thái phó từ trước đến giờ không có chính thất, mặc dù không biết Thái phó có tâm tư gì, nhưng ngôi vị chính thất này chính là nước lên thìthuyền lên. Có ai lại không biết, hôm nay là chính thê của Thái phó, thì ngày mai sẽ là chủ lục cung!
Cho dù Thái phó vẫn luôn không chịu lập chính thất, nhưng vị trí thiếp thất cũng là người người tranh đoạt, sau này cho dù không thể trở thành Hoàng hậu, thì từ phủ Thái phó nhập vào cửa cung, dầu gì cũng là một phi tử!
Sau cung biến, các phủ trạch thích dựa dẫm đều không kềm chế được, lũ lượt dâng chân dung tự họa vào phủ Thái phó.
Có thể tưởng tượng Thượng phủ mặt cũng đủ dày, đầu tiên là một thứ nữ hủy hôn, hiện tại mắt thấy Thái phó nắm chắc binh quyền, một bước lên mây, liền đề cử Tam tiểu thư đích xuất làm tiểu thiếp.
Thế nhưng Thái phó thật sự ngoài dự đoán của mọi người, trong một đống lớn bức họa lại chọn ra vị này, chẳng lẽ thực sự có tình có ý với những cônương Thượng gia hay sao?
Nghĩ vậy, Lưu tổng quản cho rằng vị mới vào phủ này, cộng thêm nhà mẹ đẻ lại là vọng tộc, không chừng còn có thể được sủng ái một thời gian, vì vậy không thể đắc tội, liền tươi cười nói: “Tứ phu nhân, ngài quá lo lắng rồi, ban nãy nếu Thái phó đại nhân đã nói tối nay nghỉ ngơi trong phòng ngài, thì tuyệt đối sẽ không gọi vị phu nhân khác. Thời gian cũng không còn sớm, ngài vẫn nên về phòng chuẩn bị đi.”
Thượng Vân Hương thấy Lưu tổng quản tránh nặng tìm nhẹ, trên mặt hiện lên một tia giận dữ. Dựa vào tính tình của mình ở Thượng phủ trước đây, nhất định sẽ lôi tên nô tài lừa gạt chủ tử này ra trừng trị một phen, nhưng trong lòng nàng ta cũng biết mình vừa mới vào phủ, không thể đắc tội tổng quản trong phủ, chỉ có thể cười cười xoay người rời đi.
Đợi sau khi Tứ phu nhân biến mất nơi cuối hành lang, Lưu tổng quản thu hồi nụ cười, khinh miệt bĩu môi, nhét bừa khối ngọc bích đắt giá kia vào trong hà bao đựng bạc vụn...
Lại nói về Thái phó ở trong phòng, Vệ Lãnh Hầu đang vén màn, hướng về phía Hoàng đế đã xem diễn xong bảo: “Hoàng thượng, dùng bữa đi!”
Niếp Thanh Lân mới vừa nghe thấy Vệ Thái phó muốn đi đến phòng thiếp thất qua đêm, lòng liền nhẹ nhõm, vì thế vui vẻ xuống giường, ngồi vào bàn.
Đồ ăn trên bàn đều đã dùng ngân châm thử qua, hạ nhân mới vừa rồi cũng ăn thử từng món. Xem ra cảnh giới trong phủ Thái phó tuyệt không thua kém Hoàng cung.
Chỉ có điều, thích khách cũng đều có mắt nhìn, biết nên giết ai mới có thể vang danh thiên hạ. Luyện được một thân kiếm vũ hạ độc tuyệt học, lại tới giết một Hoàng đế bù nhìn, chẳng phải là phung phí tài năng sao? Nếu như giết được nịnh thần tặc tử “Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu”, vậy thì chính là lòng son kiên cường vang danh sử sách rồi!
Nghĩ đến đây, nàng hơi đồng tình liếc mắt nhìn TháipPhó.
Thái phó đại nhân dường như không đói cho lắm, hắn không nói gì mà chỉ nhìn tiểu Hoàng đế ăn một hồi, bỗng đứng bật dậy sắc mặt ngưng trọng bước ra khỏi phòng, chắc là đi đến phòng của Tứ phu nhân rồi.
Niếp Thanh Lân rốt cuộc có thể vui vẻ dùng cơm một mình, cuối cùng canh xương heo mỹ vị do mỹ nhân chuẩn bị đều vào bụng thiên tử hết.
Đến khi tiểu Hoàng đế nằm trên chiếc giường rộng lớn của Thái phó, ngửi thấy hương vị đặc trưng của Thái phó trên gối đầu, nàng mơ mơ màng màng nghĩ: Phụ hoàng trước đây là một vị hôn quân hồ đồ phóng đãng xa xỉ, lười quản chuyện triều chính, cuối cùng là khí mệt thận hư, thân thể không còn tráng kiện nữa.
Nhưng hiện tại Thái phó vừa phải vất vả chuyện quốc sự, tính toán đoạt vị, phòng bị thích khách, mỗi đêm lại còn phải hồi phủ cần cù cày cấy mấy phòng phu nhân phì nhiêu màu mỡ...
Quả thật còn vất vả hơn phụ hoàng gấp trăm lần, đại khái cách khí mệt thận hư cũng không còn xa nữa đi? Cũng khó trách sủng hạnh một tân phụ, mà sắc mặt thì lại âm u như bị tra tấn ấy.
Chỉ mong đám đại thần ham mê quyền thế nhiều thêm chút nữa, để Thái phó nạp thêm vài phòng mỹ thiếp, đợi đến khi Thái phó tửu sắc lưỡng toàn, bên trong suy nhược, cứ thế hiển nhiên sẽ đi đời nhà ma thôi... “Vô chiêu thắng hữu chiêu” chính là đây!
Nghĩ đến có lẽ tương lai của mình sẽ không quá u ám đâu! Nàng ở trong chăn thoải mái lăn vài vòng, không lâu sau đã ngủ say.
Lại nói đến Thái phó đại nhân, lúc ra khỏi cửa sắc mặt đích thực là không được tốt, nhưng nguyên nhân không tốt thì chỉ có trong lòng hắn biết rõ.
Hôm trước lúc tổng quản đem tới một sọt tranh cho mình chọn, hắn nhìn vài bức cũng chỉ thuận mắt một nữ tử, hỏi ra mới biết, hóa ra là Tam tiểu thư đích xuất của Thượng phủ, đang tuổi thanh xuân, rất ư kiều diễm.
Vệ Lãnh Hầu thoáng cái đã rõ tính toán của Binh Bộ Thị Lang Thượng Ngưng Hiên: Thượng Vân Sơ trong cung đã là bữa tiệc tàn rồi, Thượng thị lang dĩ nhiên phải dâng lên một bàn mỹ vị khác để lấy lòng mình rồi.
Thượng Ngưng Hiên này là một kẻ biết xem xét thời thế, khi đó vào thời điểm cung biến y đứng về phía mình, nhưng chung quy vẫn không phải là bộ hạ Vệ Lãnh Hầu đích thân bồi dưỡng, nên y cần phải dùng liên hôn để duy trì mối quan hệ quyền thần triều Đại Ngụy này.
Thế nhưng Thái phó trước sau vẫn chưa lập chính thê, cho dù Thượng thị lang có tám lá gan cũng không dám khoe khoang thân phận nữ đích của muội muội y mà bức hôn Thái phó. Chỉ mong muội muội mỹ mạo thông minh chiếm được lòng Thái phó, vậy thì sau này y ở trước mặt Thái phó tự nhiên cũng được nể trọng hơn rồi.
Nghĩ đến chút tâm tư ấy của Thượng Ngưng Hiên, Vệ Lãnh Hầu cảm thấy vô cùng nực cười, liền biểu thị thân cận nhằm lôi kéo vị trọng thần này. Nhưng trong lòng Vệ Lãnh Hầu đối với thái độ làm người của Thượng Ngưng Hiên lại hơi khinh thường: Vốn tưởng rằng là một nhân vật mạnh mẽ lỗi lạc, ai dè lại là hạng người luồn cúi lợi dụng danh dự muội muội ruột.
Chỉ có điều tiểu nhân như thế, tiện tay thì dùng, vứt bỏ cũng không đau lòng...
Vì vậy cứ thế mà thuận lý thành chương chọn Tam tiểu thư Thượng Vân Hương nhập phủ.
Vốn là giai thoại lưỡng toàn hai bên đều đẹp, thế nhưng ban nãy khi Thượng Vân Hương vào phòng, đã khiến Thái phó lòng đầy buồn bực.
Thiếp thất mới nạp đứng giữa căn phòng, cùng tiểu Long Châu chỉ cách một tấm mành che kia, khiến Vệ Lãnh Diêu chợt bừng tỉnh hiểu ra vì sao khi đó bản thân hắn chỉ thuận mắt mỗi mình thiên kim Thượng phủ!
Đường nét chiếc cằm tinh tế kia, cùng với nhân nhi phía sau màn che có chút tương tự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.