Chương 35: Không còn là giấc mơ
Biến Kỷ
10/07/2021
Tôi là người đang bị em giam giữ
Nên của tôi là của em tất cả.
William Shakespeare
**********
"Thịnh Hi, sao hôm qua mình đến nhà cậu thì quản gia lại bảo cậu không ở đó nữa?"
Cố Tịnh Miên ngồi trong quán cà phê vội vàng hỏi cô.
Thịnh Hi xoay xoay tách cà phê, hơi ngập ngừng đáp.
"Gia đình mình xảy ra chuyện. Mình đã dọn ra khỏi Nhật Quang rồi."
"Có chuyện gì vậy nói cho mình biết được không?"
Cô nàng lo lắng nhìn cô.
Cả tuần rồi, Thịnh Hi gần như biến mất biệt tăm biệt tích. Thì ra là do chuyện gia đình sao?
Thịnh Hi im lặng một hồi mới mở miệng.
"Mình phát hiện mẹ đã ngoại tình với người khác và mình không phải con của Khương Dao Quang."
Cố Tịnh Miên mở to mắt sửng sốt nhìn cô.
"Chuyện này... Là thật sao?"
Thịnh Hi khó khăn gật đầu.
"Vì mình không phải con gái của nhà họ Khương nên cha mình muốn mình rời khỏi Khương gia."
"Sao có thể như thế? Dù gì hai người cũng đã là cha con bao nhiêu năm nay, vậy mà giờ lại tàn nhẫn đuổi cậu đi sao?"
Cố Tịnh Miên không chấp nhận được cách hành xử như vậy.
"Vậy giờ cậu ở đâu?"
Cô nàng rất lo cho cô.
"Mình đang ở cùng Viễn Tước."
Thịnh Hi nhỏ giọng đáp.
Cố Tịnh Miên lại bị dọa cho kinh ngạc.
"Thịnh Hi, không phải chứ? Sao cậu lại ở cùng cậu ấy? Chẳng lẽ..."
"Mình và Viễn Tước đã chính thức xác nhận tình cảm rồi. Trước đây bọn mình bị bức tường thân phận ngăn cách cho nên cứ day dưa đau khổ một hồi, nhưng giờ thì không còn nữa... Mình mong cậu có thể chúc phúc cho mình."
Thịnh Hi cụp mắt, thành thật nói với bạn mình.
Lời nói của cô làm Cố Tịnh Miên không dám nói gì thêm. Thực sự Thịnh Hi thông báo bất ngờ như vậy làm cô nàng chưa kịp tiếp nhận được mối quan hệ của hai người. Nhưng với tư cách là bạn bè lâu năm, cô nàng rất muốn Thịnh Hi được hạnh phúc.
**************
Sau hai tuần rời khỏi Khương gia, điều Thịnh Hi không mong muốn nhất đã tới. Cha mẹ đã tuyên bố ly dị. Một tin tức rúng động trong ngành kinh doanh thực phẩm. Hơn nữa còn đưa nhau ra tòa để chia tài sản. Mấy ngày sau đó, không biết từ đâu ra những tờ báo lá cải đăng tin Khương chủ tịch phát hiện vợ mình ngoại tình với người khác, sau đó sinh ra Khương Thịnh Hi là cô nhưng lại giấu giếm lừa Khương Dao Quang đó là con gái ông.
Những tai tiếng trước kia của cô vừa mới lắng xuống thì nay sóng gió lại ập đến. Không tránh được những lời bàn tán ra vào trong công ty. Thịnh Hi chỉ có thể im lặng làm tốt công việc của mình.
Chỉ có một điểm may mắn hơn lúc trước là cô có Khương Viễn Tước ở bên cạnh. Hắn lúc nào cũng ở bên trấn an cô.
Vài ngày sau khi tin tức phát ra cô đột ngột nhận được điện thoại của Cao Khải. Ông nói ông muốn gặp cô. Và Thịnh Hi đã đồng ý.
Lúc đầu khi hai người gặp mặt ở quán cà phê, bầu không khí rất gượng gạo. Cô không biết phải đối mặt với ông ra sao.
Thịnh Hi khi gặp Vệ Thành đã nghe anh ta nói Cao Khải đã bị đuổi khỏi Khương gia.
"Xin lỗi con."
Giọng nói của ông cất lên phá tan bầu không khí ngượng ngùng.
Thịnh Hi không nghĩ đến ông lại nói câu này với cô.
"Xin lỗi vì giấu con. Xin lỗi vì đã gây nên tất cả chuyện này. Con đừng trách mẹ con, hãy cứ trách ta. Là ta đã bám theo bà ấy, yêu bà ấy bất chấp việc bà đã lấy chồng."
Cao Khải rất yêu Hạ Lan. Ông từng là đầu bếp tại nhà bà một thời gian trước khi ra bên ngoài nhà hàng làm. Bắt đầu từ khi đó ông đã yêu bà. Nhưng ông biết thân phận của mình không xứng với thiên kim tiểu thư như bà.
Nhưng trớ trêu thay, khi ông đến Khương gia làm việc thì gặp lại bà. Dù khi đó bà là vợ của Khương Dao Quang nhưng ông biết hai người vì gia đình hai bên mà kết hôn, không phải vì tình yêu. Ông thấy rõ bà không hề hạnh phúc, mà trái tim ông lại mong muốn có Hạ Lan. Cho nên hai người đã bí mật qua lại với nhau mất chục năm trời. Ông tình nguyện sống trong bóng tối mà yêu bà.
Thịnh Hi nghe ông nói, trái tim không khỏi vừa giận lại vừa đau lòng. Cao Khải sai nhưng cô có thể thấy ông rất yêu mẹ cô. Một tình yêu không màng vụ lợi.
"Tôi tha thứ cho ông."
Cô cũng không có can đảm để trách ông. Thịnh Hi không làm nổi.
Cao Khải bất ngờ trước lời nói của cô.
"Thịnh Hi, con... Nói thật sao?"
"Nhưng điều đó không có nghĩa tôi chấp nhận ông là cha của tôi."
Cô lạnh nhạt nói.
Ông mỉm cười đau thương nhìn cô.
"Không sao cả, như thế này là tốt lắm rồi..."
Thịnh Hi hít sâu một hơi để tránh xúc động. Cô thấp giọng hỏi ông.
"Vậy bây giờ ông làm việc ở đâu?"
"Ta cũng đã 60 tuổi rồi, không thể làm việc ở nơi khác nữa. Ta định mở một quán ăn nhỏ để kiếm tiền, quan trọng là để duy trì đam mê của mình."
Đôi mắt nhăn nheo của ông hằn lên nụ cười.
Cô nhìn lại tóc ông đã bạc đi rất nhiều. Ông đã có tuổi như thế, một mình ông mở quán sao có thể làm nổi.
"Hay ông đến nhà Viễn Tước làm việc đi. Anh ấy đang cần thuê đầu bếp mới. Hơn nữa, tôi cũng... Nhớ mấy món ăn của ông."
Thịnh Hi không biết mình đang nói gì cô chỉ biết cô không chịu đựng được cảnh Cao Khải tuổi già cô độc một mình.
"Thịnh Hi..."
Ông bất ngờ trước lời đề nghị của cô.
"Con muốn ta đến thật sao? Con sẽ không thấy bất tiện chứ?"
Thịnh Hi lắc đầu, cụp mắt lấy một tờ giấy ghi ra địa chỉ của Lâu Đài Trắng rồi đưa cho ông.
"Ông hãy đến địa chỉ này, quản gia sẽ hướng dẫn cho ông. Bây giờ tôi phải về công ty rồi."
Thịnh Hi nói xong liền ngại ngùng cầm túi xách rời đi.
Cao Khải ở lại một mình cầm tờ giấy trong tay cười hiền từ. Ít ra quãng đời còn lại của ông vẫn được nhìn thấy con gái của mình.
***************
Buổi tối, Thịnh Hi ngồi ăn cơm với Viễn Tước đã kể lại với hắn chuyện này. Hắn đương nhiên đồng ý với mọi quyết định của cô.
"Nhà anh cũng là nhà của em, em là bà chủ thì có toàn quyền quyết định."
Khương Viễn Tước ở bên cạnh nịnh nọt cô.
Thịnh Hi liếc mắt nhìn hắn, vếnh vếnh miệng nói.
"Em không thèm làm bà chủ nhà anh đâu."
Người đàn ông liền kề sát mặt vào cô.
"Thịnh Hi em trốn không thoát được đâu, chỗ này không chừng là đã có con của anh rồi."
Vừa nói hắn vừa thò tay xuống sờ bụng của cô.
Thịnh Hi giật mình, ngay lập tức xấu hổ đập tay hắn.
"Không có đâu, anh đừng nói bậy."
Đúng là hai tuần nay hai người đêm nào cũng quấn lấy nhau trên giường, lại còn không thực hiện phương pháp phòng tránh nào. Với tần suất này cô sẽ sớm mang thai mất thôi nhưng hiện tại Thịnh Hi vẫn muốn tập trung cho công việc. Một năm nữa rồi có con cũng chưa muộn.
"Chắc không?"
Người đàn ông bên môi hiện lên một nụ cười xảo quyệt.
Thịnh Hi trừng mắt nhìn hắn, quẫn bách nói.
"Anh xấu xa, em không thèm nói chuyện với anh."
Thấy cô giận dỗi nên hắn cũng không dám chòng ghẹo nữa. Nhưng người đàn ông đang âm thầm tính toán phải nâng cao tần suất làm việc để mau chóng làm cô có thai. Như vậy hắn mới dễ dàng bưng cô về nhà.
Ăn cơm xong, Khương Viễn Tước cùng cô nhàn nhã ngồi trên ghế sofa xem chương trình tivi. Thịnh Hi tự dưng nhìn qua chiếc đàn piano đặt ở một góc phòng khách, suy nghĩ vài chuyện. Lúc trước cô đã tự hỏi, Viễn Tước hắn đâu có biết chơi dương cầm, mua về để làm gì.
"Anh bây giờ biết chơi đàn dương cầm rồi sao?"
Thịnh Hi cảm thấy tò mò nên phải hỏi.
Khương Viễn Tước nhìn xuống cô, khẽ lắc đầu.
"Không có. Anh không biết đàn. Cây đàn đó là mua cho em."
Cô cảm thấy nghi ngờ lời của hắn, cười cười nói.
"Nè, anh đừng có xạo. Ngày đầu tiên em đến đây đã thấy cây đàn đó rồi."
Người đàn ông đan ngón tay mình vào tay cô, nhìn người con gái dịu dàng nói.
"Ngay từ khi bắt đầu xây dựng toà lâu đài này anh đã mơ đến viễn cảnh được sống cùng em ở đây rồi. Anh đã tưởng tượng em ngồi trên cây dương cầm đó, đàn cho một mình anh nghe."
Thịnh Hi không ngờ hắn lại nghĩ như vậy, trái tim lại rung động mãnh liệt. Cô nhướng người hôn lên môi hắn vài cái rồi nói.
"Vậy từ bây giờ sẽ không còn là tưởng tượng nữa."
Nói rồi, Thịnh Hi đứng lên bước tới cây đàn piano ngồi xuống. Bàn tay cô hơi lướt nhẹ qua phím đàn, định ngước lên hỏi hắn xem muốn nghe cô đàn bài gì. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt xanh ngọc lam tham luyến nhìn mình, Thịnh Hi cảm thấy mình không cần hỏi nữa.
Cô bắt đầu lướt bàn tay trắng nõn nhịp nhàng trên phím đàn. Từng ngón tay nhảy múa điêu luyện cảm giác vô cùng thoải mái. Âm điệu của bản I Love You vang lên trong phòng khách.
Thịnh Hi rất yêu thích bản nhạc này ngay từ lần đầu tiên nghe nó trong một bộ phim. Khi tập bài này cô đã có suy nghĩ rằng chỉ đàn bản nhạc này cho người đàn ông cô yêu.
Khương Viễn Tước ngồi trên ghế sofa si ngốc ngắm nhìn, trước mắt là giấc mộng đẹp đẽ mà hắn luôn mơ tưởng đến. Nhưng giờ đây đã không còn là mơ nữa. Cô ngồi đó thật xinh đẹp đàn bản nhạc dành riêng cho hắn.
Khương Viễn Tước giờ đây đã có thể thoải mái ngắm cô cho thoả nỗi mong nhớ. Âm thanh du dương len lỏi vào trái tim người đàn ông khiến cảm xúc của hắn dâng trào.
Bản nhạc đã kết thúc, Thịnh Hi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy thân hình cao lớn từ lúc nào đã tiến lại gần mình. Khương Viễn Tước bất chợt nhấc bổng cô lên, ôm hôn cô điên cuồng.
"Viễn... Tước..."
Hơi thở dồn dập như bão cát quét qua khuôn miệng ướt át của cô. Bàn tay hắn bắt đầu vuốt ve sóng lưng người con gái.
Thịnh Hi biết hắn lại muốn, nhưng mà đây là phòng khách. Cô chống tay lên ngực hắn muốn cản người đàn ông đang dồi dào sinh lực kia.
"Viễn Tước, không được... Sander sẽ nghe thấy mất..."
Sander vẫn còn ở trong bếp.
Khương Viễn Tước vẫn ngang ngược ức hiếp môi cô, một lúc sau mới không tình nguyện thả cô ra.
"Chờ anh ở đây."
Giọng hắn khàn khàn ra lệnh.
Sau đó, Viễn Tước đi ra ngoài phòng khách, xuống bếp nói chuyện với Sander.
"Hôm nay ông nghỉ sớm đi, không cần dọn dẹp đâu."
Sander liền tuân lệnh, đi ra khu nhà phía sau dành cho quản gia.
Khương Viễn Tước trong tích tắc trở về phòng khách, như con hổ đói vồ lấy cô. Thịnh Hi cố kiềm chế sự hung hăng của hắn nhưng người đàn ông này quá mức mãnh liệt, điên cuồng khám phá cơ thể mật ngọt của cô.
Quần áo nhanh chóng bị cởi bỏ rơi xuống khắp thảm. Mỗi món lại rơi mỗi nơi. Thịnh Hi xấu hổ muốn lên phòng nhưng người đàn ông lại ấn cô dựa vào cây đàn dương cầm kịch liệt luân động trong cô.
"Viễn Tước... Đừng mà..."
Cô không quen với chỗ này, nức nở trong ngực hắn.
"Thịnh Hi... Em... Thật khiến anh điên cuồng."
Tiếng gầm gừ của hắn cùng với tiếng va chạm cơ thể kích thích từng dây thần kinh trong cơ thể cô. Thịnh Hi bất lực ôm lấy hắn, cùng người đàn ông quấn quýt một chỗ không rời.
Đêm càng khuya, ái tình hoá thành mật ngọt lan ra khắp không gian.
Nên của tôi là của em tất cả.
William Shakespeare
**********
"Thịnh Hi, sao hôm qua mình đến nhà cậu thì quản gia lại bảo cậu không ở đó nữa?"
Cố Tịnh Miên ngồi trong quán cà phê vội vàng hỏi cô.
Thịnh Hi xoay xoay tách cà phê, hơi ngập ngừng đáp.
"Gia đình mình xảy ra chuyện. Mình đã dọn ra khỏi Nhật Quang rồi."
"Có chuyện gì vậy nói cho mình biết được không?"
Cô nàng lo lắng nhìn cô.
Cả tuần rồi, Thịnh Hi gần như biến mất biệt tăm biệt tích. Thì ra là do chuyện gia đình sao?
Thịnh Hi im lặng một hồi mới mở miệng.
"Mình phát hiện mẹ đã ngoại tình với người khác và mình không phải con của Khương Dao Quang."
Cố Tịnh Miên mở to mắt sửng sốt nhìn cô.
"Chuyện này... Là thật sao?"
Thịnh Hi khó khăn gật đầu.
"Vì mình không phải con gái của nhà họ Khương nên cha mình muốn mình rời khỏi Khương gia."
"Sao có thể như thế? Dù gì hai người cũng đã là cha con bao nhiêu năm nay, vậy mà giờ lại tàn nhẫn đuổi cậu đi sao?"
Cố Tịnh Miên không chấp nhận được cách hành xử như vậy.
"Vậy giờ cậu ở đâu?"
Cô nàng rất lo cho cô.
"Mình đang ở cùng Viễn Tước."
Thịnh Hi nhỏ giọng đáp.
Cố Tịnh Miên lại bị dọa cho kinh ngạc.
"Thịnh Hi, không phải chứ? Sao cậu lại ở cùng cậu ấy? Chẳng lẽ..."
"Mình và Viễn Tước đã chính thức xác nhận tình cảm rồi. Trước đây bọn mình bị bức tường thân phận ngăn cách cho nên cứ day dưa đau khổ một hồi, nhưng giờ thì không còn nữa... Mình mong cậu có thể chúc phúc cho mình."
Thịnh Hi cụp mắt, thành thật nói với bạn mình.
Lời nói của cô làm Cố Tịnh Miên không dám nói gì thêm. Thực sự Thịnh Hi thông báo bất ngờ như vậy làm cô nàng chưa kịp tiếp nhận được mối quan hệ của hai người. Nhưng với tư cách là bạn bè lâu năm, cô nàng rất muốn Thịnh Hi được hạnh phúc.
**************
Sau hai tuần rời khỏi Khương gia, điều Thịnh Hi không mong muốn nhất đã tới. Cha mẹ đã tuyên bố ly dị. Một tin tức rúng động trong ngành kinh doanh thực phẩm. Hơn nữa còn đưa nhau ra tòa để chia tài sản. Mấy ngày sau đó, không biết từ đâu ra những tờ báo lá cải đăng tin Khương chủ tịch phát hiện vợ mình ngoại tình với người khác, sau đó sinh ra Khương Thịnh Hi là cô nhưng lại giấu giếm lừa Khương Dao Quang đó là con gái ông.
Những tai tiếng trước kia của cô vừa mới lắng xuống thì nay sóng gió lại ập đến. Không tránh được những lời bàn tán ra vào trong công ty. Thịnh Hi chỉ có thể im lặng làm tốt công việc của mình.
Chỉ có một điểm may mắn hơn lúc trước là cô có Khương Viễn Tước ở bên cạnh. Hắn lúc nào cũng ở bên trấn an cô.
Vài ngày sau khi tin tức phát ra cô đột ngột nhận được điện thoại của Cao Khải. Ông nói ông muốn gặp cô. Và Thịnh Hi đã đồng ý.
Lúc đầu khi hai người gặp mặt ở quán cà phê, bầu không khí rất gượng gạo. Cô không biết phải đối mặt với ông ra sao.
Thịnh Hi khi gặp Vệ Thành đã nghe anh ta nói Cao Khải đã bị đuổi khỏi Khương gia.
"Xin lỗi con."
Giọng nói của ông cất lên phá tan bầu không khí ngượng ngùng.
Thịnh Hi không nghĩ đến ông lại nói câu này với cô.
"Xin lỗi vì giấu con. Xin lỗi vì đã gây nên tất cả chuyện này. Con đừng trách mẹ con, hãy cứ trách ta. Là ta đã bám theo bà ấy, yêu bà ấy bất chấp việc bà đã lấy chồng."
Cao Khải rất yêu Hạ Lan. Ông từng là đầu bếp tại nhà bà một thời gian trước khi ra bên ngoài nhà hàng làm. Bắt đầu từ khi đó ông đã yêu bà. Nhưng ông biết thân phận của mình không xứng với thiên kim tiểu thư như bà.
Nhưng trớ trêu thay, khi ông đến Khương gia làm việc thì gặp lại bà. Dù khi đó bà là vợ của Khương Dao Quang nhưng ông biết hai người vì gia đình hai bên mà kết hôn, không phải vì tình yêu. Ông thấy rõ bà không hề hạnh phúc, mà trái tim ông lại mong muốn có Hạ Lan. Cho nên hai người đã bí mật qua lại với nhau mất chục năm trời. Ông tình nguyện sống trong bóng tối mà yêu bà.
Thịnh Hi nghe ông nói, trái tim không khỏi vừa giận lại vừa đau lòng. Cao Khải sai nhưng cô có thể thấy ông rất yêu mẹ cô. Một tình yêu không màng vụ lợi.
"Tôi tha thứ cho ông."
Cô cũng không có can đảm để trách ông. Thịnh Hi không làm nổi.
Cao Khải bất ngờ trước lời nói của cô.
"Thịnh Hi, con... Nói thật sao?"
"Nhưng điều đó không có nghĩa tôi chấp nhận ông là cha của tôi."
Cô lạnh nhạt nói.
Ông mỉm cười đau thương nhìn cô.
"Không sao cả, như thế này là tốt lắm rồi..."
Thịnh Hi hít sâu một hơi để tránh xúc động. Cô thấp giọng hỏi ông.
"Vậy bây giờ ông làm việc ở đâu?"
"Ta cũng đã 60 tuổi rồi, không thể làm việc ở nơi khác nữa. Ta định mở một quán ăn nhỏ để kiếm tiền, quan trọng là để duy trì đam mê của mình."
Đôi mắt nhăn nheo của ông hằn lên nụ cười.
Cô nhìn lại tóc ông đã bạc đi rất nhiều. Ông đã có tuổi như thế, một mình ông mở quán sao có thể làm nổi.
"Hay ông đến nhà Viễn Tước làm việc đi. Anh ấy đang cần thuê đầu bếp mới. Hơn nữa, tôi cũng... Nhớ mấy món ăn của ông."
Thịnh Hi không biết mình đang nói gì cô chỉ biết cô không chịu đựng được cảnh Cao Khải tuổi già cô độc một mình.
"Thịnh Hi..."
Ông bất ngờ trước lời đề nghị của cô.
"Con muốn ta đến thật sao? Con sẽ không thấy bất tiện chứ?"
Thịnh Hi lắc đầu, cụp mắt lấy một tờ giấy ghi ra địa chỉ của Lâu Đài Trắng rồi đưa cho ông.
"Ông hãy đến địa chỉ này, quản gia sẽ hướng dẫn cho ông. Bây giờ tôi phải về công ty rồi."
Thịnh Hi nói xong liền ngại ngùng cầm túi xách rời đi.
Cao Khải ở lại một mình cầm tờ giấy trong tay cười hiền từ. Ít ra quãng đời còn lại của ông vẫn được nhìn thấy con gái của mình.
***************
Buổi tối, Thịnh Hi ngồi ăn cơm với Viễn Tước đã kể lại với hắn chuyện này. Hắn đương nhiên đồng ý với mọi quyết định của cô.
"Nhà anh cũng là nhà của em, em là bà chủ thì có toàn quyền quyết định."
Khương Viễn Tước ở bên cạnh nịnh nọt cô.
Thịnh Hi liếc mắt nhìn hắn, vếnh vếnh miệng nói.
"Em không thèm làm bà chủ nhà anh đâu."
Người đàn ông liền kề sát mặt vào cô.
"Thịnh Hi em trốn không thoát được đâu, chỗ này không chừng là đã có con của anh rồi."
Vừa nói hắn vừa thò tay xuống sờ bụng của cô.
Thịnh Hi giật mình, ngay lập tức xấu hổ đập tay hắn.
"Không có đâu, anh đừng nói bậy."
Đúng là hai tuần nay hai người đêm nào cũng quấn lấy nhau trên giường, lại còn không thực hiện phương pháp phòng tránh nào. Với tần suất này cô sẽ sớm mang thai mất thôi nhưng hiện tại Thịnh Hi vẫn muốn tập trung cho công việc. Một năm nữa rồi có con cũng chưa muộn.
"Chắc không?"
Người đàn ông bên môi hiện lên một nụ cười xảo quyệt.
Thịnh Hi trừng mắt nhìn hắn, quẫn bách nói.
"Anh xấu xa, em không thèm nói chuyện với anh."
Thấy cô giận dỗi nên hắn cũng không dám chòng ghẹo nữa. Nhưng người đàn ông đang âm thầm tính toán phải nâng cao tần suất làm việc để mau chóng làm cô có thai. Như vậy hắn mới dễ dàng bưng cô về nhà.
Ăn cơm xong, Khương Viễn Tước cùng cô nhàn nhã ngồi trên ghế sofa xem chương trình tivi. Thịnh Hi tự dưng nhìn qua chiếc đàn piano đặt ở một góc phòng khách, suy nghĩ vài chuyện. Lúc trước cô đã tự hỏi, Viễn Tước hắn đâu có biết chơi dương cầm, mua về để làm gì.
"Anh bây giờ biết chơi đàn dương cầm rồi sao?"
Thịnh Hi cảm thấy tò mò nên phải hỏi.
Khương Viễn Tước nhìn xuống cô, khẽ lắc đầu.
"Không có. Anh không biết đàn. Cây đàn đó là mua cho em."
Cô cảm thấy nghi ngờ lời của hắn, cười cười nói.
"Nè, anh đừng có xạo. Ngày đầu tiên em đến đây đã thấy cây đàn đó rồi."
Người đàn ông đan ngón tay mình vào tay cô, nhìn người con gái dịu dàng nói.
"Ngay từ khi bắt đầu xây dựng toà lâu đài này anh đã mơ đến viễn cảnh được sống cùng em ở đây rồi. Anh đã tưởng tượng em ngồi trên cây dương cầm đó, đàn cho một mình anh nghe."
Thịnh Hi không ngờ hắn lại nghĩ như vậy, trái tim lại rung động mãnh liệt. Cô nhướng người hôn lên môi hắn vài cái rồi nói.
"Vậy từ bây giờ sẽ không còn là tưởng tượng nữa."
Nói rồi, Thịnh Hi đứng lên bước tới cây đàn piano ngồi xuống. Bàn tay cô hơi lướt nhẹ qua phím đàn, định ngước lên hỏi hắn xem muốn nghe cô đàn bài gì. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt xanh ngọc lam tham luyến nhìn mình, Thịnh Hi cảm thấy mình không cần hỏi nữa.
Cô bắt đầu lướt bàn tay trắng nõn nhịp nhàng trên phím đàn. Từng ngón tay nhảy múa điêu luyện cảm giác vô cùng thoải mái. Âm điệu của bản I Love You vang lên trong phòng khách.
Thịnh Hi rất yêu thích bản nhạc này ngay từ lần đầu tiên nghe nó trong một bộ phim. Khi tập bài này cô đã có suy nghĩ rằng chỉ đàn bản nhạc này cho người đàn ông cô yêu.
Khương Viễn Tước ngồi trên ghế sofa si ngốc ngắm nhìn, trước mắt là giấc mộng đẹp đẽ mà hắn luôn mơ tưởng đến. Nhưng giờ đây đã không còn là mơ nữa. Cô ngồi đó thật xinh đẹp đàn bản nhạc dành riêng cho hắn.
Khương Viễn Tước giờ đây đã có thể thoải mái ngắm cô cho thoả nỗi mong nhớ. Âm thanh du dương len lỏi vào trái tim người đàn ông khiến cảm xúc của hắn dâng trào.
Bản nhạc đã kết thúc, Thịnh Hi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy thân hình cao lớn từ lúc nào đã tiến lại gần mình. Khương Viễn Tước bất chợt nhấc bổng cô lên, ôm hôn cô điên cuồng.
"Viễn... Tước..."
Hơi thở dồn dập như bão cát quét qua khuôn miệng ướt át của cô. Bàn tay hắn bắt đầu vuốt ve sóng lưng người con gái.
Thịnh Hi biết hắn lại muốn, nhưng mà đây là phòng khách. Cô chống tay lên ngực hắn muốn cản người đàn ông đang dồi dào sinh lực kia.
"Viễn Tước, không được... Sander sẽ nghe thấy mất..."
Sander vẫn còn ở trong bếp.
Khương Viễn Tước vẫn ngang ngược ức hiếp môi cô, một lúc sau mới không tình nguyện thả cô ra.
"Chờ anh ở đây."
Giọng hắn khàn khàn ra lệnh.
Sau đó, Viễn Tước đi ra ngoài phòng khách, xuống bếp nói chuyện với Sander.
"Hôm nay ông nghỉ sớm đi, không cần dọn dẹp đâu."
Sander liền tuân lệnh, đi ra khu nhà phía sau dành cho quản gia.
Khương Viễn Tước trong tích tắc trở về phòng khách, như con hổ đói vồ lấy cô. Thịnh Hi cố kiềm chế sự hung hăng của hắn nhưng người đàn ông này quá mức mãnh liệt, điên cuồng khám phá cơ thể mật ngọt của cô.
Quần áo nhanh chóng bị cởi bỏ rơi xuống khắp thảm. Mỗi món lại rơi mỗi nơi. Thịnh Hi xấu hổ muốn lên phòng nhưng người đàn ông lại ấn cô dựa vào cây đàn dương cầm kịch liệt luân động trong cô.
"Viễn Tước... Đừng mà..."
Cô không quen với chỗ này, nức nở trong ngực hắn.
"Thịnh Hi... Em... Thật khiến anh điên cuồng."
Tiếng gầm gừ của hắn cùng với tiếng va chạm cơ thể kích thích từng dây thần kinh trong cơ thể cô. Thịnh Hi bất lực ôm lấy hắn, cùng người đàn ông quấn quýt một chỗ không rời.
Đêm càng khuya, ái tình hoá thành mật ngọt lan ra khắp không gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.