Chương 17: Đối xử bình đẳng
HTTV. Thanh Ngọc Vy
26/03/2023
Phong nhị thiếu gia, tôi thừa biết anh đang nghĩ gì trong đầu chỉ là không muốn vạch trần anh mà thôi. Chuyện ly hôn sớm muộn gì cũng phải giải quyết. Bằng mọi giá tôi sẽ chấm dứt cuộc hôn này.
Tạ Vô Song lạnh nhạt đẩy Phong Bác Thần ra. Cô điều chỉnh lại quần áo, sắc mặt vô cảm nhìn hắn. Cuối cùng, cô cũng lấy lại tỉnh táo để thoát khỏi sự dẫn dắt ma mị của Phong Bác Thần. Hắn muốn cô sinh con cho mình là để đứa bé trở thành sợi dây ràng buộc vô hình giữa hai người. Đến lúc đó, Tạ Vô Song khó mà ly hôn bởi vì không nỡ rời xa con. Phong Bác Thần nhất định tìm mọi cách tranh giành quyền nuôi con nếu cô đòi ly hôn.
Phong Bác Thần có đủ điều kiện tốt để nuôi dưỡng con, còn cô thì không. Tạ Vô Song quay mặt cười chua xót. Phong Bác Thần quả nhiên quá mù quáng. Vì thế, cô đành giúp hắn tỉnh ngộ. Nếu không Paula Vega chắc gì để yên cho cô. Bà ấy rất yêu thương Phong Bác Thần không phải sao.
Tạ Vô Song rời đi chưa được bao lâu thì trong phòng ngủ vang lên tiếng đồ đạc bị đập phá. Phong Bác Thần tìm đến quán bar uống rượu. Hắn đã từ bỏ thói quen này trước khi theo đuổi Tạ Vô Song. Bây giờ thì hắn rất muốn bản thân được say.
- Anh đẹp trai à, sao ngồi một mình buồn thế. Để Mẫn Nhu ngồi cùng chung vui nha. Anh là lần đầu tiên đến quán đúng không nhỉ? Cái nhan sắc hút hồn lạ lắm.
Cô ta cố ý dựa bầu ngực căng tròn sát vào người Phong Bác Thần, thân hình vô cùng gợi dục không ngừng động đậy. Các ngón tay để móng dài sơn đỏ sờ lung tung trên cơ thể hắn. Phong Bác Thần không đẩy cô ta ra, cứ tiếp tục uống rượu.
- Đừng uống nữa, chơi với Mẫn Nhu đi.
Lôi Mẫn Nhu giật lấy ly rượu trên tay hắn.
- Cút!
Phong Bác Thần ném cho cô ta cặp mắt sắc lạnh. Lôi Mẫn Nhu nhất thời bị làm kinh hãi nhưng rồi cũng điềm tĩnh lại.
- Lạnh lùng như vậy là gu Mẫn Nhu nha.
- Á!
- Anh đừng...
Cổ cô ta bị Phong Bác Thần dùng sức bóp chặt, hắn kinh tởm hạng đàn bà như ả. Lôi Mẫn Nhu tay bấu víu cánh tay hắn, sắc mặt vô cùng trắng bệch. Phong Bác Thần vứt cô ta sang một bên. Lôi Mẫn Nhu ngồi dậy, ả hoảng sợ nhìn hắn.
Mọi người xung quanh không ai dám ra mặt cứu cô ta. Bởi vì bọn họ chọc sai người, nên họ cứ làm ngơ như không thấy. Trong mắt Phong Bác Thần hiện lên một vệt tàn nhẫn, hắn đưa bàn tay đập mạnh chai rượu, thủy tinh vỡ vụn. Hắn cúi người cầm mảnh vỡ sắc bén, đi tới chỗ ả.
- Cứu...cứu tôi.
Lôi Mẫn Nhu giọng nói run rẩy.
- Không phải cô muốn chơi với tôi sao?
Phong Bác Thần nở nụ cười ác quỷ, cô ta vẫn bị chìm đắm trong gương mặt đó. Người đàn ông trước mắt Lôi Mẫn Nhu thần sắc lạnh lùng, ngũ quang rõ ràng, đôi mắt sâu thẳm chứa chất nguy hiểm.
- Đừng mà...tôi xin lỗi.
Lôi Mẫn Nhu quỳ gối. Chết rồi, lần này cô ta đụng đến người không nên đụng.
- Lại đây.
Phong Bác Thần ra lệnh.
- Không...cầu xin anh tha cho tôi.
Cô ta run rẩy lùi về sau.
- Thằng Thần.
Âu Dương Dị tới kịp lúc. Lôi Mẫn Nhu thấy có người đến vội vàng đứng dậy bỏ chạy. Phong Bác Thần ném mảnh thủy tinh.
- Mày giở chứng gì vậy hả?
Phong Bác Thần nhếch miệng. Hắn ngồi lại ghế, gọi phục vụ đưa rượu. Âu Dương Dị lắc đầu, ngồi bên cạnh hắn. Người phụ nữ mới nãy chắc bị Phong Bác Thần dọa mất hồn. Nếu Âu Dương Dị không xuất hiện kịp thời, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Phong Bác Thần càng uống càng cảm thấy bản thân tỉnh. Hắn nhìn chằm chằm ly rượu trong tay. Uống rượu không phải để say. Uống rượu để biết cay đắng thế nào. Uống rượu không phải để sầu, mà để biết trong đầu hắn nhớ đến ai.
Biệt thự, Tạ Vô Song tay cầm những bức ảnh chụp rõ nét. Sắc mặt cô trở nên phức tạp, bỏ chúng vào thùng rác. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, Phong Bác Thần hắn đêm nay chắc không về nhà đâu.
Gần 2 giờ sáng.
- Tạ Vô Song, cô cút ra đây cho tôi.
- Mày im lặng một chút đi.
- Khốn khiếp! Tạ Vô Song cô bị điếc hả.
Phong Bác Thần cả người lảo đảo muốn đổ về phía trước. Âu Dương Dị cố gắng đỡ, trong lòng chửi thề vì hắn quá nặng. Phong Bác Thần đột nhiên đẩy mạnh Âu Dương Dị. Hắn hướng đến phía phòng ngủ của mình, từng bước không vững đi lên. Âu Dương Dị vội vàng đuổi theo hắn thì bị trượt chân té dập mông khá đau.
"Rầm!"
Phong Bác Thần đưa chân đạp mạnh cánh cửa. Bên trong không có ai, căn phòng tối om không chút ánh sáng. Hắn quay người bỏ đi xuống dưới thì thấy Tạ Vô Song đang từ phòng dì Nguyệt đi ra.
- Tạ Vô Song.
Hắn gọi lớn tên cô.
Tạ Vô Song giật mình.
"Phong Bác Thần, anh ta không phải..."
Phong Bác Thần chậm rãi di chuyển đến vị trí Tạ Vô Song. Mùi rượu nồng nặc sặc vào mũi cô khó chịu. Hắn uống nhiều tới mức này sao. Tạ Vô Song nhớ lại mấy tấm ảnh kia, cô siết chặt bàn tay bỏ đi.
- Con mẹ nó! Cô chán ghét tôi lắm sao?
Phong Bác Thần kéo cô lại.
- Anh say rồi, lên phòng ngủ.
- Tôi không ngủ. Tôi muốn nói chuyện với cô. Tạ Vô Song cô vẫn còn thích thằng khốn Giang Hạo Hiên hả? Tôi thua hắn ở điểm nào? Nói đi, tôi có gì không bằng hắn ta? Tôi thậm chí còn giàu hơn hắn.
- Tôi không muốn nói chuyện với kẻ điên.
- Kẻ điên? Cô gọi chồng mình thế sao?
Tạ Vô Song ngửi được mùi nước hoa phụ nữ trên người Phong Bác Thần. Cô nhìn chiếc áo sơmi trắng của hắn có dính vết son môi đỏ chót đáng ghét. Tạ Vô Song ánh mắt vô hồn. Nếu Phong Bác Thần đã lên giường với người phụ nữ khác, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn. Tạ Vô Song hận nhất là đàn ông ngoại tình.
- Anh ngủ với cô ta rồi, đúng không?
Tạ Vô Song thấp giọng hỏi.
- Phải. Cô ngủ với nhiều thằng khác, còn tôi thì không thể à? Tạ Vô Song, cô đừng có mà ích kỷ như vậy. Vợ chồng chúng ta phải nên đổi xử nhau công bằng chứ nhỉ.
Phong Bác Thần vỗ má cô.
- Đừng để bàn tay dơ bẩn đụng vào tôi.
Tạ Vô Song hất mạnh.
- Dơ bẩn? Haha, cô thì trong sạch lắm. Thân thể đã bị không biết bao nhiêu tên đàn ông chơi qua mà vẫn cố tỏ vẻ bản thân thanh cao làm gì không biết nữa.
Hắn cười lớn.
- Đây, trong chiếc thẻ vàng này có hơn 9000 vạn tệ. Đêm nay, cô phục vụ tôi. Nếu tôi thấy tốt, sáng mai trả thêm tiền.
Phong Bác Thần lấy trong ví ra một chiếc thẻ trực tiếp ném thẳng vào mặt cô.
Tạ Vô Song lạnh nhạt đẩy Phong Bác Thần ra. Cô điều chỉnh lại quần áo, sắc mặt vô cảm nhìn hắn. Cuối cùng, cô cũng lấy lại tỉnh táo để thoát khỏi sự dẫn dắt ma mị của Phong Bác Thần. Hắn muốn cô sinh con cho mình là để đứa bé trở thành sợi dây ràng buộc vô hình giữa hai người. Đến lúc đó, Tạ Vô Song khó mà ly hôn bởi vì không nỡ rời xa con. Phong Bác Thần nhất định tìm mọi cách tranh giành quyền nuôi con nếu cô đòi ly hôn.
Phong Bác Thần có đủ điều kiện tốt để nuôi dưỡng con, còn cô thì không. Tạ Vô Song quay mặt cười chua xót. Phong Bác Thần quả nhiên quá mù quáng. Vì thế, cô đành giúp hắn tỉnh ngộ. Nếu không Paula Vega chắc gì để yên cho cô. Bà ấy rất yêu thương Phong Bác Thần không phải sao.
Tạ Vô Song rời đi chưa được bao lâu thì trong phòng ngủ vang lên tiếng đồ đạc bị đập phá. Phong Bác Thần tìm đến quán bar uống rượu. Hắn đã từ bỏ thói quen này trước khi theo đuổi Tạ Vô Song. Bây giờ thì hắn rất muốn bản thân được say.
- Anh đẹp trai à, sao ngồi một mình buồn thế. Để Mẫn Nhu ngồi cùng chung vui nha. Anh là lần đầu tiên đến quán đúng không nhỉ? Cái nhan sắc hút hồn lạ lắm.
Cô ta cố ý dựa bầu ngực căng tròn sát vào người Phong Bác Thần, thân hình vô cùng gợi dục không ngừng động đậy. Các ngón tay để móng dài sơn đỏ sờ lung tung trên cơ thể hắn. Phong Bác Thần không đẩy cô ta ra, cứ tiếp tục uống rượu.
- Đừng uống nữa, chơi với Mẫn Nhu đi.
Lôi Mẫn Nhu giật lấy ly rượu trên tay hắn.
- Cút!
Phong Bác Thần ném cho cô ta cặp mắt sắc lạnh. Lôi Mẫn Nhu nhất thời bị làm kinh hãi nhưng rồi cũng điềm tĩnh lại.
- Lạnh lùng như vậy là gu Mẫn Nhu nha.
- Á!
- Anh đừng...
Cổ cô ta bị Phong Bác Thần dùng sức bóp chặt, hắn kinh tởm hạng đàn bà như ả. Lôi Mẫn Nhu tay bấu víu cánh tay hắn, sắc mặt vô cùng trắng bệch. Phong Bác Thần vứt cô ta sang một bên. Lôi Mẫn Nhu ngồi dậy, ả hoảng sợ nhìn hắn.
Mọi người xung quanh không ai dám ra mặt cứu cô ta. Bởi vì bọn họ chọc sai người, nên họ cứ làm ngơ như không thấy. Trong mắt Phong Bác Thần hiện lên một vệt tàn nhẫn, hắn đưa bàn tay đập mạnh chai rượu, thủy tinh vỡ vụn. Hắn cúi người cầm mảnh vỡ sắc bén, đi tới chỗ ả.
- Cứu...cứu tôi.
Lôi Mẫn Nhu giọng nói run rẩy.
- Không phải cô muốn chơi với tôi sao?
Phong Bác Thần nở nụ cười ác quỷ, cô ta vẫn bị chìm đắm trong gương mặt đó. Người đàn ông trước mắt Lôi Mẫn Nhu thần sắc lạnh lùng, ngũ quang rõ ràng, đôi mắt sâu thẳm chứa chất nguy hiểm.
- Đừng mà...tôi xin lỗi.
Lôi Mẫn Nhu quỳ gối. Chết rồi, lần này cô ta đụng đến người không nên đụng.
- Lại đây.
Phong Bác Thần ra lệnh.
- Không...cầu xin anh tha cho tôi.
Cô ta run rẩy lùi về sau.
- Thằng Thần.
Âu Dương Dị tới kịp lúc. Lôi Mẫn Nhu thấy có người đến vội vàng đứng dậy bỏ chạy. Phong Bác Thần ném mảnh thủy tinh.
- Mày giở chứng gì vậy hả?
Phong Bác Thần nhếch miệng. Hắn ngồi lại ghế, gọi phục vụ đưa rượu. Âu Dương Dị lắc đầu, ngồi bên cạnh hắn. Người phụ nữ mới nãy chắc bị Phong Bác Thần dọa mất hồn. Nếu Âu Dương Dị không xuất hiện kịp thời, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Phong Bác Thần càng uống càng cảm thấy bản thân tỉnh. Hắn nhìn chằm chằm ly rượu trong tay. Uống rượu không phải để say. Uống rượu để biết cay đắng thế nào. Uống rượu không phải để sầu, mà để biết trong đầu hắn nhớ đến ai.
Biệt thự, Tạ Vô Song tay cầm những bức ảnh chụp rõ nét. Sắc mặt cô trở nên phức tạp, bỏ chúng vào thùng rác. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, Phong Bác Thần hắn đêm nay chắc không về nhà đâu.
Gần 2 giờ sáng.
- Tạ Vô Song, cô cút ra đây cho tôi.
- Mày im lặng một chút đi.
- Khốn khiếp! Tạ Vô Song cô bị điếc hả.
Phong Bác Thần cả người lảo đảo muốn đổ về phía trước. Âu Dương Dị cố gắng đỡ, trong lòng chửi thề vì hắn quá nặng. Phong Bác Thần đột nhiên đẩy mạnh Âu Dương Dị. Hắn hướng đến phía phòng ngủ của mình, từng bước không vững đi lên. Âu Dương Dị vội vàng đuổi theo hắn thì bị trượt chân té dập mông khá đau.
"Rầm!"
Phong Bác Thần đưa chân đạp mạnh cánh cửa. Bên trong không có ai, căn phòng tối om không chút ánh sáng. Hắn quay người bỏ đi xuống dưới thì thấy Tạ Vô Song đang từ phòng dì Nguyệt đi ra.
- Tạ Vô Song.
Hắn gọi lớn tên cô.
Tạ Vô Song giật mình.
"Phong Bác Thần, anh ta không phải..."
Phong Bác Thần chậm rãi di chuyển đến vị trí Tạ Vô Song. Mùi rượu nồng nặc sặc vào mũi cô khó chịu. Hắn uống nhiều tới mức này sao. Tạ Vô Song nhớ lại mấy tấm ảnh kia, cô siết chặt bàn tay bỏ đi.
- Con mẹ nó! Cô chán ghét tôi lắm sao?
Phong Bác Thần kéo cô lại.
- Anh say rồi, lên phòng ngủ.
- Tôi không ngủ. Tôi muốn nói chuyện với cô. Tạ Vô Song cô vẫn còn thích thằng khốn Giang Hạo Hiên hả? Tôi thua hắn ở điểm nào? Nói đi, tôi có gì không bằng hắn ta? Tôi thậm chí còn giàu hơn hắn.
- Tôi không muốn nói chuyện với kẻ điên.
- Kẻ điên? Cô gọi chồng mình thế sao?
Tạ Vô Song ngửi được mùi nước hoa phụ nữ trên người Phong Bác Thần. Cô nhìn chiếc áo sơmi trắng của hắn có dính vết son môi đỏ chót đáng ghét. Tạ Vô Song ánh mắt vô hồn. Nếu Phong Bác Thần đã lên giường với người phụ nữ khác, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn. Tạ Vô Song hận nhất là đàn ông ngoại tình.
- Anh ngủ với cô ta rồi, đúng không?
Tạ Vô Song thấp giọng hỏi.
- Phải. Cô ngủ với nhiều thằng khác, còn tôi thì không thể à? Tạ Vô Song, cô đừng có mà ích kỷ như vậy. Vợ chồng chúng ta phải nên đổi xử nhau công bằng chứ nhỉ.
Phong Bác Thần vỗ má cô.
- Đừng để bàn tay dơ bẩn đụng vào tôi.
Tạ Vô Song hất mạnh.
- Dơ bẩn? Haha, cô thì trong sạch lắm. Thân thể đã bị không biết bao nhiêu tên đàn ông chơi qua mà vẫn cố tỏ vẻ bản thân thanh cao làm gì không biết nữa.
Hắn cười lớn.
- Đây, trong chiếc thẻ vàng này có hơn 9000 vạn tệ. Đêm nay, cô phục vụ tôi. Nếu tôi thấy tốt, sáng mai trả thêm tiền.
Phong Bác Thần lấy trong ví ra một chiếc thẻ trực tiếp ném thẳng vào mặt cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.