Chương 9: Hai cái tát trong phòng làm việc
HTTV. Thanh Ngọc Vy
26/03/2023
Sau vài ngày bị Phong Bác Thần bắt ở nhà dưỡng bệnh cho khỏe. Tạ Vô Song nếu muốn ra ngoài tìm bằng chứng chỉ còn cách đồng ý đến tập đoàn Phong gia làm việc với vị trí thư ký của hắn. Tạ Vô Song từng tốt nghiệp đại học Cambridge nên năng lực cô không thể xem nhẹ.
- Phó chủ tịch, mời ngài xem qua rồi ký tên. Tối nay khoảng 19h00, ngài có buổi tiệc khá là quan trọng cần tham dự.
Tạ Vô Song hai tay đưa bản tài liệu cho Phong Bác Thần. Hắn nhìn cô bằng ánh mắt không vui. Hắn không thích vợ mình xưng hô xa cách như vậy. Phong Bác Thần không cần đọc sơ tài liệu, hắn mở nắp bút ký nhanh. Tạ Vô Song diện đồ công sở, trông rất thanh lịch và gợi cảm.
Gợi cảm ở đây, chính là cái vóc dáng của cô. Chiếc đầm màu camel dài trên đầu gối ôm gọn body khoe trọn ba vòng hoàn hảo. Thần thái thì khỏi phải bàn, như một quý cô sang chảnh. Lúc cùng Phong Bác Thần sánh vai vào tập đoàn, không ít người nhòm ngó. Tạ Vô Song đem tài liệu đã ký, chuẩn bị rời đi thì bị hắn kéo lại.
- Ăn mặc quyến rũ như vậy, là cố tình mời gọi tôi thưởng thức sao cô thư ký yêu?
Phong Bác Thần ép Tạ Vô Song ngồi lên đùi hắn với tư thế ám muội. Cô lần này không tránh né mà thuận theo hắn.
- Đây là phong cách mới để tôi câu dẫn đàn ông đấy. Phó chủ tịch đáng kính, ngài thấy thích thì đương nhiên những người khác cũng không dễ kiềm lòng được.
Tạ Vô Song cười xinh đẹp.
Sắc mặt Phong Bác Thần tối sầm lại.
Hắn bế cô ném mạnh lên ghế lông dài. Tạ Vô Song thấy hắn đang cởi từng cúc áo liền nâng cao cảnh giác. Phong Bác Thần đè trên người Tạ Vô Song, trực tiếp hôn môi cô. Hắn không nhớ nổi lần cuối khi hôn cô là lúc nào. Hắn chỉ biết, đã quá lâu rồi hắn không ngậm giấm bờ môi này.
Phong Bác Thần luôn phải đè nén dục vọng của mình mỗi khi nhìn thấy Tạ Vô Song. Nhưng bắt đầu từ hôm nay trở đi, hắn sẽ không cố gắng chịu đựng nữa.
- Tránh ra! Anh bị điên hả? Lỡ may có người nhìn thấy thì sao? Đây là nơi làm việc, anh giữ mặt mũi chút không được ư? Anh không cần thể diện nhưng tôi cần.
Tạ Vô Song đẩy hắn.
- Thể diện? Loại đàn bà dâm đãng như cô mà cũng cần được người ta tôn trọng à? Ngoài việc bị lũ đàn ông chơi qua, cô còn cái gì để người khác tôn trọng không hử?
"Chát!"
Phong Bác Thần ngây người, gương mặt hắn hơi nghiêng.
- Bỉ ổi! Cứ việc thoải mái nhạo báng tôi đi. Rồi cũng sẽ có một ngày, anh quỳ gối trước mặt tôi cầu xin sự tha thứ của tôi. Đợi khi tôi tìm được bằng chứng, anh lúc đó hối hận cũng muộn. Tôi thề đấy!
Tạ Vô Song đứng dậy chỉnh tề quần áo, cô quay mặt rời đi thì thấy Paula. Bà bước chân nhanh đến thẳng tay tát mạnh cô.
"Chát!"
- Cô có quyền gì mà đánh cháu trai tôi hả?
- Dì Paula.
- Thần, sao con có thể mặc kệ cho cô ta đánh mình. Cô ta chỉ là vợ, không phải mẹ con. Còn cô, mau xin lỗi Thần ngay.
Phong Bác Thần lo lắng nhìn Tạ Vô Song. Hắn không ngờ, dì Paula lại tìm tới phòng làm việc của mình. Người phụ nữ trước mắt, cô biết. Bà ấy là người Phong Bác Thần yêu quý nhất. Hắn vội nắm tay Tạ Vô Song nhưng bị cô lạnh nhạt hất ra.
- Phó chủ tịch, tôi xin lỗi.
Thấy Tạ Vô Song rời khỏi phòng, hắn muốn đuổi theo. Paula ngăn chặn hắn.
- Con không được đuổi theo cô ta.
- Dì Paula. Dì không nên đánh cô ấy.
- Tại sao dì không thể? Tận mắt chứng kiến cháu trai mình bị tát, dì không thể không làm gì. Dì nuôi nấng con từ nhỏ, thương yêu không hết, ngay cả khi đi học con bị cô giáo mắng về nhà mách dì. Dì cũng phải lên tận trường giáo huấn đấy.
Paula không thể chấp nhận người khác đụng chạm đến Phong Bác Thần. Chuyện hai người kết hôn, bà không hề hay biết. Nếu như Paula biết, bà sẽ tìm mọi cách phản đối. Nhưng vì muốn Phong Bác Thần hạnh phúc bà đành cho qua. Không ngờ, Tạ Vô Song lại dám đánh Phong Bác Thần. Việc này, khiến bà thật sự tức giận.
Phong Bác Thần sốt ruột. Hắn muốn biết Tạ Vô Song bỏ đi đâu rồi. Paula cảm thấy vừa nãy có hơi to giọng với Phong Bác Thần. Bà nhanh chóng làm dịu sắc mặt.
- Thần à, dì xin lỗi. Dì không cố ý lớn tiếng.
Paula Vega đưa bàn tay xoa xoa bên má bị đánh của hắn. Bà đau lòng nhìn bao quát Phong Bác Thần, hình như cháu trai mình ốm đi thì phải. Hắn nắm tay Paula.
- Tối nay, con cùng vợ về ăn cơm với dì.
- Ừ. Dì sẽ đích thân nấu mấy món con thích nhất. Nghe dì, công việc trên tập đoàn con không cần phải chú tâm quá nhiều. Cứ lo giữ gìn sức khỏe cho tốt nhé.
- Dì Paula. Con muốn phụ giúp dì mà, con sợ dì vất vả rồi ngã bệnh thì khổ. Dì vừa chăm sóc ba mẹ con vừa quản lí việc tập đoàn. Con không thể ngồi không được.
Phong Bác Thần ôm bà.
- Dì chỉ cần thấy con vui là dì khỏe thôi.
Paula vuốt ve tấm lưng Phong Bác Thần.
Bên cạnh khác, Tạ Vô Song đang ở trong phòng vệ sinh trang điểm lại gương mặt. Cái tát vừa rồi, nó không hề nhẹ. Cô giờ vẫn cảm thấy đau, chắc phải lại bôi thuốc. Khoảng 15 phút sau, cô mới đi ra.
- Đứng lại.
Tạ Vô Song dừng bước, cô quay người.
- Chào, chủ tịch.
Paula Vega gương mặt toát vẻ quý tộc. Bà mang trong người hai dòng máu Pháp và Anh nên nét đẹp của bà có thể sánh ngang nữ thần Hy Lạp. Tạ Vô Song không thể không thừa nhận, bà ấy rất, rất đẹp.
- Tối nay Thần sẽ dẫn cô về nhà lớn dùng cơm. Cô tìm cách từ chối đi, bởi vì tôi không muốn ngồi ăn chung bàn với cô.
Paula nhìn Tạ Vô Song, cái nhìn cực kỳ lạ.
- Được. Cảm ơn bà.
Tạ Vô Song đáp nhẹ rồi bỏ đi. Dù sao cô cũng nên cảm ơn bà ấy thông báo trước. Tối nay cô phải hẹn gặp Phương Hoa, không tiện cùng Phong Bác Thần về nhà.
Phong Bác Thần tìm kiếm Tạ Vô Song khắp nơi, mãi khi thấy cô đang đứng pha cafe hắn ngay lập tức đi nhanh đến đó.
- Buổi tiệc 19h00 tối nay, tôi đích thân gửi lời xin lỗi không tham dự. Dì Paula muốn vợ chồng chúng ta về nhà dùng cơm.
- Không được. Buổi tiệc rất quan trọng, không thể không tham gia. Hay là vậy đi, anh cứ về nhà ăn cơm còn tôi sẽ thay anh dự tiệc. Nếu một trong hai không tới, thật không nể mặt chủ tiệc. Họ không vui.
- Tạ Vô Song. Đừng hòng qua mặt được tôi. Cô không muốn về nhà cùng tôi là vì không nỡ hủy hẹn với nhân tình của mình chứ không phải sợ chủ tiệc mất lòng.
Cô vén tóc, khoanh tay trước ngực.
- Tôi thề. Tôi sẽ nghiêm túc đi dự tiệc. Nếu tôi như lời anh nói, cứ việc xử.
Tạ Vô Song cầm lấy ly cafe chưa kịp nhấc giày cao gót thì bị Phong Bác Thần kéo.
- Hy vọng cô không lừa chồng mình.
- Phó chủ tịch, mời ngài xem qua rồi ký tên. Tối nay khoảng 19h00, ngài có buổi tiệc khá là quan trọng cần tham dự.
Tạ Vô Song hai tay đưa bản tài liệu cho Phong Bác Thần. Hắn nhìn cô bằng ánh mắt không vui. Hắn không thích vợ mình xưng hô xa cách như vậy. Phong Bác Thần không cần đọc sơ tài liệu, hắn mở nắp bút ký nhanh. Tạ Vô Song diện đồ công sở, trông rất thanh lịch và gợi cảm.
Gợi cảm ở đây, chính là cái vóc dáng của cô. Chiếc đầm màu camel dài trên đầu gối ôm gọn body khoe trọn ba vòng hoàn hảo. Thần thái thì khỏi phải bàn, như một quý cô sang chảnh. Lúc cùng Phong Bác Thần sánh vai vào tập đoàn, không ít người nhòm ngó. Tạ Vô Song đem tài liệu đã ký, chuẩn bị rời đi thì bị hắn kéo lại.
- Ăn mặc quyến rũ như vậy, là cố tình mời gọi tôi thưởng thức sao cô thư ký yêu?
Phong Bác Thần ép Tạ Vô Song ngồi lên đùi hắn với tư thế ám muội. Cô lần này không tránh né mà thuận theo hắn.
- Đây là phong cách mới để tôi câu dẫn đàn ông đấy. Phó chủ tịch đáng kính, ngài thấy thích thì đương nhiên những người khác cũng không dễ kiềm lòng được.
Tạ Vô Song cười xinh đẹp.
Sắc mặt Phong Bác Thần tối sầm lại.
Hắn bế cô ném mạnh lên ghế lông dài. Tạ Vô Song thấy hắn đang cởi từng cúc áo liền nâng cao cảnh giác. Phong Bác Thần đè trên người Tạ Vô Song, trực tiếp hôn môi cô. Hắn không nhớ nổi lần cuối khi hôn cô là lúc nào. Hắn chỉ biết, đã quá lâu rồi hắn không ngậm giấm bờ môi này.
Phong Bác Thần luôn phải đè nén dục vọng của mình mỗi khi nhìn thấy Tạ Vô Song. Nhưng bắt đầu từ hôm nay trở đi, hắn sẽ không cố gắng chịu đựng nữa.
- Tránh ra! Anh bị điên hả? Lỡ may có người nhìn thấy thì sao? Đây là nơi làm việc, anh giữ mặt mũi chút không được ư? Anh không cần thể diện nhưng tôi cần.
Tạ Vô Song đẩy hắn.
- Thể diện? Loại đàn bà dâm đãng như cô mà cũng cần được người ta tôn trọng à? Ngoài việc bị lũ đàn ông chơi qua, cô còn cái gì để người khác tôn trọng không hử?
"Chát!"
Phong Bác Thần ngây người, gương mặt hắn hơi nghiêng.
- Bỉ ổi! Cứ việc thoải mái nhạo báng tôi đi. Rồi cũng sẽ có một ngày, anh quỳ gối trước mặt tôi cầu xin sự tha thứ của tôi. Đợi khi tôi tìm được bằng chứng, anh lúc đó hối hận cũng muộn. Tôi thề đấy!
Tạ Vô Song đứng dậy chỉnh tề quần áo, cô quay mặt rời đi thì thấy Paula. Bà bước chân nhanh đến thẳng tay tát mạnh cô.
"Chát!"
- Cô có quyền gì mà đánh cháu trai tôi hả?
- Dì Paula.
- Thần, sao con có thể mặc kệ cho cô ta đánh mình. Cô ta chỉ là vợ, không phải mẹ con. Còn cô, mau xin lỗi Thần ngay.
Phong Bác Thần lo lắng nhìn Tạ Vô Song. Hắn không ngờ, dì Paula lại tìm tới phòng làm việc của mình. Người phụ nữ trước mắt, cô biết. Bà ấy là người Phong Bác Thần yêu quý nhất. Hắn vội nắm tay Tạ Vô Song nhưng bị cô lạnh nhạt hất ra.
- Phó chủ tịch, tôi xin lỗi.
Thấy Tạ Vô Song rời khỏi phòng, hắn muốn đuổi theo. Paula ngăn chặn hắn.
- Con không được đuổi theo cô ta.
- Dì Paula. Dì không nên đánh cô ấy.
- Tại sao dì không thể? Tận mắt chứng kiến cháu trai mình bị tát, dì không thể không làm gì. Dì nuôi nấng con từ nhỏ, thương yêu không hết, ngay cả khi đi học con bị cô giáo mắng về nhà mách dì. Dì cũng phải lên tận trường giáo huấn đấy.
Paula không thể chấp nhận người khác đụng chạm đến Phong Bác Thần. Chuyện hai người kết hôn, bà không hề hay biết. Nếu như Paula biết, bà sẽ tìm mọi cách phản đối. Nhưng vì muốn Phong Bác Thần hạnh phúc bà đành cho qua. Không ngờ, Tạ Vô Song lại dám đánh Phong Bác Thần. Việc này, khiến bà thật sự tức giận.
Phong Bác Thần sốt ruột. Hắn muốn biết Tạ Vô Song bỏ đi đâu rồi. Paula cảm thấy vừa nãy có hơi to giọng với Phong Bác Thần. Bà nhanh chóng làm dịu sắc mặt.
- Thần à, dì xin lỗi. Dì không cố ý lớn tiếng.
Paula Vega đưa bàn tay xoa xoa bên má bị đánh của hắn. Bà đau lòng nhìn bao quát Phong Bác Thần, hình như cháu trai mình ốm đi thì phải. Hắn nắm tay Paula.
- Tối nay, con cùng vợ về ăn cơm với dì.
- Ừ. Dì sẽ đích thân nấu mấy món con thích nhất. Nghe dì, công việc trên tập đoàn con không cần phải chú tâm quá nhiều. Cứ lo giữ gìn sức khỏe cho tốt nhé.
- Dì Paula. Con muốn phụ giúp dì mà, con sợ dì vất vả rồi ngã bệnh thì khổ. Dì vừa chăm sóc ba mẹ con vừa quản lí việc tập đoàn. Con không thể ngồi không được.
Phong Bác Thần ôm bà.
- Dì chỉ cần thấy con vui là dì khỏe thôi.
Paula vuốt ve tấm lưng Phong Bác Thần.
Bên cạnh khác, Tạ Vô Song đang ở trong phòng vệ sinh trang điểm lại gương mặt. Cái tát vừa rồi, nó không hề nhẹ. Cô giờ vẫn cảm thấy đau, chắc phải lại bôi thuốc. Khoảng 15 phút sau, cô mới đi ra.
- Đứng lại.
Tạ Vô Song dừng bước, cô quay người.
- Chào, chủ tịch.
Paula Vega gương mặt toát vẻ quý tộc. Bà mang trong người hai dòng máu Pháp và Anh nên nét đẹp của bà có thể sánh ngang nữ thần Hy Lạp. Tạ Vô Song không thể không thừa nhận, bà ấy rất, rất đẹp.
- Tối nay Thần sẽ dẫn cô về nhà lớn dùng cơm. Cô tìm cách từ chối đi, bởi vì tôi không muốn ngồi ăn chung bàn với cô.
Paula nhìn Tạ Vô Song, cái nhìn cực kỳ lạ.
- Được. Cảm ơn bà.
Tạ Vô Song đáp nhẹ rồi bỏ đi. Dù sao cô cũng nên cảm ơn bà ấy thông báo trước. Tối nay cô phải hẹn gặp Phương Hoa, không tiện cùng Phong Bác Thần về nhà.
Phong Bác Thần tìm kiếm Tạ Vô Song khắp nơi, mãi khi thấy cô đang đứng pha cafe hắn ngay lập tức đi nhanh đến đó.
- Buổi tiệc 19h00 tối nay, tôi đích thân gửi lời xin lỗi không tham dự. Dì Paula muốn vợ chồng chúng ta về nhà dùng cơm.
- Không được. Buổi tiệc rất quan trọng, không thể không tham gia. Hay là vậy đi, anh cứ về nhà ăn cơm còn tôi sẽ thay anh dự tiệc. Nếu một trong hai không tới, thật không nể mặt chủ tiệc. Họ không vui.
- Tạ Vô Song. Đừng hòng qua mặt được tôi. Cô không muốn về nhà cùng tôi là vì không nỡ hủy hẹn với nhân tình của mình chứ không phải sợ chủ tiệc mất lòng.
Cô vén tóc, khoanh tay trước ngực.
- Tôi thề. Tôi sẽ nghiêm túc đi dự tiệc. Nếu tôi như lời anh nói, cứ việc xử.
Tạ Vô Song cầm lấy ly cafe chưa kịp nhấc giày cao gót thì bị Phong Bác Thần kéo.
- Hy vọng cô không lừa chồng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.