Chương 49: Nhẫn cưới quay trở về
HTTV. Thanh Ngọc Vy
26/03/2023
Bảy năm trôi qua…
Khoảng thời gian ấy dường như đủ dài để con người ta bắt đầu lại mọi thứ nhưng không đủ để chữa lành vết thương lòng.
Kể từ khi Phong Bác Thần bị rơi xuống biển, và Tạ Vô Song biết mình đã mang thai con của hắn. Dưới sự khuyên bảo thật lòng từ Giang Hạo Hiên cô đã quyết định cùng hắn ra nước ngoài sinh sống một khoảng thời gian. Tạ Vô Song luôn nhắc nhở bản thân phải thật mạnh mẽ, bảy năm trước cô đã mất đi Phong Bác Thần nhưng cũng không thể vì hắn mà suy sụp mãi. Họ còn có một thiên thần nhỏ đang dần lớn, đứa bé chính là nguồn duy trì sự sống của cô. Tạ Vô Song phải cùng con sống thật tốt, chờ hắn về.
Thụy Sĩ, làng Murren…
Ngôi làng quyến rũ này nằm trên ngọn núi cao ngất và hoàn toàn tách biệt với cuộc sống xô bồ bên ngoài. Nằm trên sườn đá dốc cao hơn 1.650m so với mực nước biển, xung quanh Murren là các ngọn núi cao vút hùng vĩ. Ở nơi đây, cuộc sống lúc nào cũng thật thanh nhàn, yên bình. Cho dù là người phải chịu bao thê lương, chỉ cần đặt chân đến đây là trong nháy mắt sẽ quên đi tất cả khổ đau.
Sau trưa, ánh nắng mặt trời càng rực rỡ hơn. Trong không khí cũng ngập tràn hương hoa oải hương, hương thơm bay đi cả ngàn dặm, từng đợt từng đợt phiêu tán khiến người ta không khỏi say mê. Dưới ánh nắng chói chan, biển lớn màu tím mở ra một chân trời vô tận.
Ánh dương rọi xuống vùng hoa. Giữa vùng đồng quê này, kề sát những cánh đồng mênh mông, còn có ngôi nhà trắng nhỏ xinh. Ngôi nhà này không cao cũng không thấp, chỉ có hai tầng, cấu trúc đơn giản. Cái làm nên nét thơ mộng cho ngôi nhà này chính là khung cửa sổ lớn, cùng với tấm rèm màu hồng nhẹ.
Không biết từ khi nào, một bé gái mặc váy trắng ôm theo bó hoa oải hương chạy vào cổng. Mái tóc con bé thật dài, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn nở nụ cười rạng rỡ như ánh dương. Người phụ nữ đứng quay lưng về phía cổng nhà tưới hoa thì nghe thấy tiếng con gái đang chạy về hướng mình, cô chậm rãi xoay người đôi lông mày tinh tế không khỏi nhíu.
- Tịnh Nhan! Mẹ đã dặn con là không được chạy cơ mà.
Tạ Vô Song nhẹ nhàng đặt bình tưới hoa xuống. Hai tay rộng mở chào đón con gái.
- Mẹ! Đẹp không? Con hái tặng mẹ đó!
Phong Tịnh Nhan nằm trong lòng mẹ, con bé cảm nhận rất rõ sự ấm áp từ Tạ Vô Song. Tịnh Nhan tay đưa bó hoa oải hương lên.
- Cảm ơn con gái.
Tạ Vô Song cúi người hôn trán con gái, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc nhận lấy bó hoa.
Hạnh phúc đơn giản chỉ có vậy, nó không nhất thiết phải xa hoa, nó không cần thiết phải đủ lớn, nó là những điều giản đơn xung quanh chúng ta. Những lúc con người ta cảm thấy hạnh phúc nhất, chính là vào thời điểm đó, họ nhắc nhở bản thân phải thật mạnh mẽ, kiên cường để bảo vệ hạnh phúc của mình.
- Mẹ à, vừa rồi có một chú trông rất soái ca bị đánh rơi cái này ạ.
Phong Tịnh Nhan lấy trong túi ra đưa cho cô.
Tạ Vô Song tay cầm chiếc nhẫn, đôi mắt vốn đang hạnh phúc ngay lập tức biến hóa nặng nề. Sắc mặt Tạ Vô Song trở nên hốt hoảng, bàn tay nắm chặt chiếc nhẫn không ngừng run rẩy. Đây, đây là nhẫn cưới của bọn họ.
Phong Bác Thần…
Cái tên mà hằng đêm Tạ Vô Song luôn nhớ nhung xuất hiện trong đầu cô. Suốt bao năm qua, chẳng có đêm nào Tạ Vô Song được yên giấc. Mỗi lần mơ thấy ác mộng đều khó khăn muốn thức tỉnh khỏi nó, cứ như thế ngày dài nối tiếp nhau hành hạ thể xác lẫn tinh thần cô. Có lần Tạ Vô Song gặp được Phong Bác Thần trong mộng, trong giấc mơ cô thấy bàn tay người đàn ông ấy chìa về hướng mình, cô cũng đưa tay ra nắm nhưng không thể chạm tới. Dáng người Phong Bác Thần vô cùng đơn độc, đứng mãi một chỗ chờ đợi Tạ Vô Song, bàn tay vẫn giữ giữa không trung chờ người con gái ấy nắm lấy.
“Song, đừng bỏ rơi anh…”
“Không, em sẽ không bao giờ bỏ rơi anh. Thần, đừng vội thu tay. Đợi em!”
“Song, anh mỏi tay quá…”
“Đừng Thần, anh cố lên. Em sắp nắm được tay anh rồi. Chúng ta hãy cùng nhau trở về có được không anh? Làm ơn, đừng hạ tay…”
“Song, anh yêu…tạm biệt!”
- Mẹ, mẹ khóc sao?
Tịnh Nhan đưa bàn tay mềm mại nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đau thương của cô. Tạ Vô Song ôm chặt con gái mình, tiếng khóc nghẹn ngào không thể nén được.
- Con…nhặt được chiếc nhẫn ở đâu?
Tạ Vô Song giọng nói ngắt quãng.
- Ở trước cổng nhà mình ạ!
Cái gì?
Tim Tạ Vô Song đập mạnh.
Trước cổng nhà?
Tạ Vô Song không thể tin nổi những gì mình đang nghe. Tịnh Nhan nhặt được nhẫn cưới của Phong Bác Thần trước cổng nhà mình?
Nếu đúng như lời con bé nói…
- Tịnh Nhan, mẹ đi chút rồi sẽ về sớm.
Tạ Vô Song như người mất hồn chạy nhanh ra khỏi nhà. Phong Bác Thần, tại sao hắn không xuất hiện trước mặt cô? Tại sao hắn lại chọn cách này để thông báo cho cô biết bản thân vẫn còn sống? Tại sao? Tại sao hắn làm thế? Phong Bác Thần, tại sao lại trốn cô?
Chạy dọc các con đường làng, Tạ Vô Song gấp gáp tìm kiếm bóng dáng Phong Bác Thần. Nội tâm cô liên tục gào thét tên hắn. Tạ Vô Song như muốn phát điên. Phong Bác Thần xuất hiện ở sau lưng cô nhưng bản thân lại không hề hay biết. Tạ Vô Song cứ chạy mãi, chỉ biết chạy để tìm kiếm người đàn ông ấy. Ánh mắt đẫm lệ giờ đã trở nên vô hồn.
Làm ơn, đừng trốn tránh em nữa Thần…
Mệt mỏi dừng bên bờ hồ, mặt nước trong phản chiếu gương mặt đau khổ Tạ Vô Song. Tay cô đánh mạnh lên ngực, nước mắt cay đắng hòa vào làn nước mát cứ thế mà trôi đi, như trôi cả hy vọng. Tạ Vô Song ngẩng đầu oán hận ông trời. Tại sao lại đối xử tàn nhẫn với cô và Phong Bác Thần như vậy? Bảy năm…cô không thể đợi chờ thêm được nữa.
- Thần, nếu anh cứ trốn em…em sẽ hận anh.
Tạ Vô Song khóc thành tiếng bên bờ hồ.
Khoảng thời gian ấy dường như đủ dài để con người ta bắt đầu lại mọi thứ nhưng không đủ để chữa lành vết thương lòng.
Kể từ khi Phong Bác Thần bị rơi xuống biển, và Tạ Vô Song biết mình đã mang thai con của hắn. Dưới sự khuyên bảo thật lòng từ Giang Hạo Hiên cô đã quyết định cùng hắn ra nước ngoài sinh sống một khoảng thời gian. Tạ Vô Song luôn nhắc nhở bản thân phải thật mạnh mẽ, bảy năm trước cô đã mất đi Phong Bác Thần nhưng cũng không thể vì hắn mà suy sụp mãi. Họ còn có một thiên thần nhỏ đang dần lớn, đứa bé chính là nguồn duy trì sự sống của cô. Tạ Vô Song phải cùng con sống thật tốt, chờ hắn về.
Thụy Sĩ, làng Murren…
Ngôi làng quyến rũ này nằm trên ngọn núi cao ngất và hoàn toàn tách biệt với cuộc sống xô bồ bên ngoài. Nằm trên sườn đá dốc cao hơn 1.650m so với mực nước biển, xung quanh Murren là các ngọn núi cao vút hùng vĩ. Ở nơi đây, cuộc sống lúc nào cũng thật thanh nhàn, yên bình. Cho dù là người phải chịu bao thê lương, chỉ cần đặt chân đến đây là trong nháy mắt sẽ quên đi tất cả khổ đau.
Sau trưa, ánh nắng mặt trời càng rực rỡ hơn. Trong không khí cũng ngập tràn hương hoa oải hương, hương thơm bay đi cả ngàn dặm, từng đợt từng đợt phiêu tán khiến người ta không khỏi say mê. Dưới ánh nắng chói chan, biển lớn màu tím mở ra một chân trời vô tận.
Ánh dương rọi xuống vùng hoa. Giữa vùng đồng quê này, kề sát những cánh đồng mênh mông, còn có ngôi nhà trắng nhỏ xinh. Ngôi nhà này không cao cũng không thấp, chỉ có hai tầng, cấu trúc đơn giản. Cái làm nên nét thơ mộng cho ngôi nhà này chính là khung cửa sổ lớn, cùng với tấm rèm màu hồng nhẹ.
Không biết từ khi nào, một bé gái mặc váy trắng ôm theo bó hoa oải hương chạy vào cổng. Mái tóc con bé thật dài, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn nở nụ cười rạng rỡ như ánh dương. Người phụ nữ đứng quay lưng về phía cổng nhà tưới hoa thì nghe thấy tiếng con gái đang chạy về hướng mình, cô chậm rãi xoay người đôi lông mày tinh tế không khỏi nhíu.
- Tịnh Nhan! Mẹ đã dặn con là không được chạy cơ mà.
Tạ Vô Song nhẹ nhàng đặt bình tưới hoa xuống. Hai tay rộng mở chào đón con gái.
- Mẹ! Đẹp không? Con hái tặng mẹ đó!
Phong Tịnh Nhan nằm trong lòng mẹ, con bé cảm nhận rất rõ sự ấm áp từ Tạ Vô Song. Tịnh Nhan tay đưa bó hoa oải hương lên.
- Cảm ơn con gái.
Tạ Vô Song cúi người hôn trán con gái, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc nhận lấy bó hoa.
Hạnh phúc đơn giản chỉ có vậy, nó không nhất thiết phải xa hoa, nó không cần thiết phải đủ lớn, nó là những điều giản đơn xung quanh chúng ta. Những lúc con người ta cảm thấy hạnh phúc nhất, chính là vào thời điểm đó, họ nhắc nhở bản thân phải thật mạnh mẽ, kiên cường để bảo vệ hạnh phúc của mình.
- Mẹ à, vừa rồi có một chú trông rất soái ca bị đánh rơi cái này ạ.
Phong Tịnh Nhan lấy trong túi ra đưa cho cô.
Tạ Vô Song tay cầm chiếc nhẫn, đôi mắt vốn đang hạnh phúc ngay lập tức biến hóa nặng nề. Sắc mặt Tạ Vô Song trở nên hốt hoảng, bàn tay nắm chặt chiếc nhẫn không ngừng run rẩy. Đây, đây là nhẫn cưới của bọn họ.
Phong Bác Thần…
Cái tên mà hằng đêm Tạ Vô Song luôn nhớ nhung xuất hiện trong đầu cô. Suốt bao năm qua, chẳng có đêm nào Tạ Vô Song được yên giấc. Mỗi lần mơ thấy ác mộng đều khó khăn muốn thức tỉnh khỏi nó, cứ như thế ngày dài nối tiếp nhau hành hạ thể xác lẫn tinh thần cô. Có lần Tạ Vô Song gặp được Phong Bác Thần trong mộng, trong giấc mơ cô thấy bàn tay người đàn ông ấy chìa về hướng mình, cô cũng đưa tay ra nắm nhưng không thể chạm tới. Dáng người Phong Bác Thần vô cùng đơn độc, đứng mãi một chỗ chờ đợi Tạ Vô Song, bàn tay vẫn giữ giữa không trung chờ người con gái ấy nắm lấy.
“Song, đừng bỏ rơi anh…”
“Không, em sẽ không bao giờ bỏ rơi anh. Thần, đừng vội thu tay. Đợi em!”
“Song, anh mỏi tay quá…”
“Đừng Thần, anh cố lên. Em sắp nắm được tay anh rồi. Chúng ta hãy cùng nhau trở về có được không anh? Làm ơn, đừng hạ tay…”
“Song, anh yêu…tạm biệt!”
- Mẹ, mẹ khóc sao?
Tịnh Nhan đưa bàn tay mềm mại nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đau thương của cô. Tạ Vô Song ôm chặt con gái mình, tiếng khóc nghẹn ngào không thể nén được.
- Con…nhặt được chiếc nhẫn ở đâu?
Tạ Vô Song giọng nói ngắt quãng.
- Ở trước cổng nhà mình ạ!
Cái gì?
Tim Tạ Vô Song đập mạnh.
Trước cổng nhà?
Tạ Vô Song không thể tin nổi những gì mình đang nghe. Tịnh Nhan nhặt được nhẫn cưới của Phong Bác Thần trước cổng nhà mình?
Nếu đúng như lời con bé nói…
- Tịnh Nhan, mẹ đi chút rồi sẽ về sớm.
Tạ Vô Song như người mất hồn chạy nhanh ra khỏi nhà. Phong Bác Thần, tại sao hắn không xuất hiện trước mặt cô? Tại sao hắn lại chọn cách này để thông báo cho cô biết bản thân vẫn còn sống? Tại sao? Tại sao hắn làm thế? Phong Bác Thần, tại sao lại trốn cô?
Chạy dọc các con đường làng, Tạ Vô Song gấp gáp tìm kiếm bóng dáng Phong Bác Thần. Nội tâm cô liên tục gào thét tên hắn. Tạ Vô Song như muốn phát điên. Phong Bác Thần xuất hiện ở sau lưng cô nhưng bản thân lại không hề hay biết. Tạ Vô Song cứ chạy mãi, chỉ biết chạy để tìm kiếm người đàn ông ấy. Ánh mắt đẫm lệ giờ đã trở nên vô hồn.
Làm ơn, đừng trốn tránh em nữa Thần…
Mệt mỏi dừng bên bờ hồ, mặt nước trong phản chiếu gương mặt đau khổ Tạ Vô Song. Tay cô đánh mạnh lên ngực, nước mắt cay đắng hòa vào làn nước mát cứ thế mà trôi đi, như trôi cả hy vọng. Tạ Vô Song ngẩng đầu oán hận ông trời. Tại sao lại đối xử tàn nhẫn với cô và Phong Bác Thần như vậy? Bảy năm…cô không thể đợi chờ thêm được nữa.
- Thần, nếu anh cứ trốn em…em sẽ hận anh.
Tạ Vô Song khóc thành tiếng bên bờ hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.