Chương 7: Ba đóa hoa đêm liên hoan
Hân Hân Hướng Vinh
13/06/2014
Một tuần huấn luyện quân sự nghiêm khắc đã ép nhóm tân sinh viên tới mức sức cùng lực kiệt, hơn nữa ngày ngày phơi nắng chang chang
khiến cả đám học viên đều đen như than hết.Tính ra, bốn cô gái nhỏ phòng 308 còn tốt hơn người khác rất nhiều, cái này hoàn toàn là nhờ công lao của kẻ thích trang điểm Lý Dĩnh.Mẹ Lý Dĩnh là nhà bào chế thuốc, vì sợ
ánh nắng sẽ làm tổn thương cô con gái mềm mại của mình cho nên bà tự tay điều chế phương thuốc dưỡng da, làm luôn vài hộp lớn, nghe nói được
chiết suất từ lô hội thiên nhiên tinh khiết.
Cái gì gọi là có phúc cùng hưởng, Lý Dĩnh quả thực đã đạt tới một cảnh giới nhất định rồi, mang tặng luôn cho mỗi người một hộp.Hà Hiểu Vân là người đầu tiên hưởng ứng, mà cũng không muốn một mình mình đồng tình, cô còn khăng khăng đốc thúc cả Cố Lăng Vi và Trương Lệ Hồng làm theo.Lúc đầu Cố Lăng Vi còn ngại phiền, nhưng rất nhanh sau đó cô đã phát hiện ra sự thần kì của sản phẩm này.Buổi tối chỉ cần thoa một lớp kem dưỡng da, ngày hôm sau thoa thêm một lớp kem chống nắng nữa, làn da đảm bảo sẽ không bị ánh nắng làm tổn thương.Hơn nữa mặc dù không thể bảo toàn làn da trắng nõn như ban đầu, nhưng vẫn còn tốt hơn những bạn học khác rất nhiều lần.
Thấy được hiệu quả rõ rệt như thế, vậy là ngày ngày cô cũng rất tích cực cùng mấy người Lý Dĩnh chét chét bôi bôi, thật ra cường độ tập luyện của tuần huấn luyện quân sự đầu tiên cũng không cao, ngoài tập đội hình đội ngũ cũng chỉ có công việc nội vụ và học tập điều lệnh mà thôi, tương đối thoải mái.Mà Cố Lăng Vi cũng đã có kinh nghiệm trước rồi, cho nên cô biết, sau này còn có những khảo nghiệm nghiêm khắc hơn nhiều, nhưng mà nhìn tình cảnh sung sướng hỉ hả của ba người kia, Cố Lăng Vi cô cũng không muốn trở thành người giết chết phong cảnh.
Hà Hiểu Vân đặt mông ngồi xuống giường cô, gác khuỷa tay lên bả vai cô nói :
"Lăng Vi, buổi liên hoan đón tân sinh viên tối nay, cậu tính thế nào?"
Cố Lăng Vi nghiêng đầu nhìn cô một cái:
"Đại tiểu thư của chúng ta muốn trình diễn cái gì?"
Hà Hiểu Vân cười hắc hắc:
"Mình và Lý Dĩnh đã thương lượng xong xuôi rồi, hai người bọn mình sẽ hát bài 'Vùng sông nước trong mơ', sao, thấy hay không?"
Cố Lăng Vi cố gắng tìm kiếm chút ấn tượng trong đầu mình, chỉ nhớ đó hình như là một ca khúc rất có phong vị Giang Nam, tươi mát tuyệt đẹp, vì thế gật gật đầu, Trương Lệ Hồng đi, tới nói :
"Này! Lăng Vi, đừng có để ý tới hai kẻ phản đồ này, có tiết mục của mình liền quên ngay hai người chúng ta."
Hà Hiểu Vân hơi đỏ mặt:
"Mình với Lý Dĩnh chẳng qua chỉ bàn bạc chút thôi, cũng chưa có quyết định cuối cùng, bằng không cả phòng chúng ta cùng nhau hát là được rồi".
Lý Dĩnh vội khoát tay:
"Hiểu Vân, vấn đề là giọng địa phương của Lệ Hồng nặng như vậy, một khi hát lên, còn không làm cho người ta cười chết sao, cái mặt này của tôi cũng không chịu nổi đâu."
Trương Lệ Hồng hừ một tiếng, trừng mắt lườm Lý Dĩnh:
"Tiếng địa phương thì làm sao, cả làng tôi đều nói như vậy, nói suốt mấy đời, tôi thấy rất dễ nghe."
Ánh mắt Cố Lăng Vi sáng lên nói:
"Lệ Hồng, cậu là người Đông Bắc, có thể hát kiểu Nhị Nhân Chuyển [1] không?
Trương Lệ Hồng rướn cổ tự hào nói:
"Đương nhiên có thể, ở chỗ mình kể cả đứa trẻ nhỏ cũng có thể hát hai câu."
Nói xong, nhìn trái nhìn phải, cô bạn giật luôn cái khăn mặt trắng Lý Dĩnh vừa dùng lau mặt đang cầm trong tay, vung lên hát:
"Tháng giêng tới là năm mới đến nha a, ngày mùng một đầu năm nha a, mọi nhà sẽ đoàn viên nha a, người nhỏ tuổi chúc tết người già nha a, không kể nam nữ nha a a u ô ô u u ô ô a, tất cả đều mặc trên mình quần áo mới nha a a ô ô ô ô, tất cả đều mặc quần áo mới a a nha a . . ."
Dáng vẻ cao lớn thô kệch lại còn làm dáng điệu nũng nịu hát khúc chúc tết, khỏi nói có bao nhiêu khôi hài, hơn nữa khăn mặt trắng trong tay ẩm ướt, vung đi vẩy lại, vẫn là một hình chữ nhật, vẫy sao cũng không bay lên được, chẳng những không có chút mỹ cảm nào, ngược lại càng tăng thêm tính hài hước, ba người kia ôm bụng cười ha hả.Trương Lệ Hồng hát xong một khúc nhạc chúc tết, liền bị Lý Dĩnh giật lại khăn mặt, chỉ vào cô nói:
"Lệ Hồng, cậu biểu diễn cái này đi, nói không chừng chúng ta có thể làm cả bộ mặt cứng ngắc của đội trưởng cũng phải nở nụ cười."
Hà Hiểu Vân không nhịn nổi cười, xoay người úp mặt vào giường, cắn chăn của Cố Lăng Vi, bả vai run lẩy bẩy, Cố Lăng Vi khom lưng cười, chỉ còn Trương lệ Hồng không hề cười đùa, nhìn ba người nói:
"Sao, cái này nghe không hay, vậy tôi đây hát Vương tam tỷ tư phu, ngoài tấm màn trúc cây đào cao sánh đôi cùng hoa sen, Vương nhị tỷ ngồi trong phòng rất tự do . . ."
Nói xong, lại bắt đầu hát hai câu, Lý Dĩnh vội vàng bước tới che miệng cô lại:
"Được rồi, cậu đừng có thể hiện tài năng nữa, muốn bọn mình cười đến chết hay sao, cái gì mà tư phu, nếu mà hát thêm một lúc thì chắc sẽ được chính trị viên mời tới văn phòng giáo dục tư tưởng luôn đấy, cái gì mà Vương tam tỷ tư phu, quả thực chính là độc tố còn sót lại của thời phong kiến."
Trương Lệ Hồng không đồng ý:
"Đây là nghệ thuật dân tộc, cái gì mà độc tố thời phong kiến, cậu với Hiểu Vân cũng có phải cái người tiên tiến gì đâu, hai cậu nếu có sự giác ngộ như mình nói, vậy thì hát cái khúc "Tôi là một người lính" mà chúng ta học đi, hát cái gì mà "Vùng sông nước trong mơ" ! m nhạc đồi trụy."
Cố Lăng Vi xì một tiếng bật cười, cừ thật, đến cả âm nhạc đồi trụy mà cũng nói ra rồi.
"Lăng Vi, cậu nói xem mình hát thế nào?"
Trương Lệ Hồng cố chấp hỏi, đúng cái dáng vẻ nếu không bức được một kẻ cùng nhận thức, thề nhất quyết không bỏ qua.
Cố Lăng Vi nói đúng trọng tâm:
"Rất êm tai, nhưng mà động tác vừa rồi có hơi bị buồn cười."
"Thật sao?"
Trương Lệ Hồng nhức đầu:
"Mình đây vẫn còn có thể hát bài chúc tết, dù sao quan trọng là có tham dự là được rồi! Hắc hắc hắc."
Lý Dĩnh đi tới tò mò hỏi:
"Lăng Vi, bọn mình đều có tiết mục rồi, cậu biểu diễn cái gì, đừng nói với mình là hát quân ca thật nhá?"
Cố Lăng Vi cười lắc đầu, đứng lên kéo một cái túi vải ra khỏi ngăn tủ, mở ra lấy ra một cái Sáo Bầu [2] nói:
"Mình thổi cái này là được rồi, rất đơn giản."
Lý Dĩnh đưa tay cầm lấy:
"Oa! Lăng Vi, cậu sẽ thổi cái này thật à, mình có nhìn thấy người ta thổi cái này trong TV, hình như gọi là Sáo Bầu phải không?"
Hà Hiểu Vân cướp lấy đưa lên miệng thổi thổi, một hồi âm thanh ong ong khó nghe vang lên, Trương Lệ Hồng vội bịt lỗ tai không ngừng nói:
"Được rồi, Hiểu Vân, đừng có tạo ra tạp âm nữa, mình nghe xong lông tơ dựng đứng hết cả lên rồi."
Hà Hiểu Vân trả lại cho Lăng Vi:
"Cậu thổi cái này thật sao, cậu học qua?"
Cố Lăng Vi nở nụ cười:
"Không, chưa từng học, ba mình thích, hơn nữa biết thổi, mình chỉ học theo ba biết thổi hai khúc, những cái khác thì chịu thôi."
Nói xong cô đặt Sáo Bầu bên miệng, thổi một đoạn đơn giản, Hà Hiểu Vân là thanh niên ít nhiều có chút cảm tính nghệ thuật, nâng cằm mê muội nói:
"Nghe thật là hay, khúc nhạc này tên là gì?"
"Phượng vĩ trúc dưới ánh trăng."
Cố Lăng Vi cười trả lời:
"Là khúc nhạc ba mình thích nhất, cho nên mình cũng thuần thục hơn."
"Phượng vĩ trúc dưới ánh trăng, đẹp quá, Lăng Vi cậu giấu tài a, còn biết thổi Sáo Bầu."
Đội trưởng đi ngang qua cửa tuần tra, lúc này mới hoàn hồn lại, nâng chân bước tiếp về phía trước, khúc nhạc Sáo Bầu duyên dáng này, làm chị nhớ tới một người chiến hữu đã hy sinh.Trong khi truy bắt tội phạm ma túy ở Vân Nam, cô ấy đã ngã xuống dưới họng súng của kẻ buôn ma túy, so với cô ấy, chị may mắn hơn rất nhiều, mà khúc nhạc này, trước kia chị thường xuyên được nghe người bạn ấy thổi, không câu nệ phải dùng Sáo Bầu, đôi khi tùy tiện ngắt một cái lá cây, cũng có thể tạo nên khúc nhạc êm ả khiến người ta nhớ mãi.
Buổi liên hoan được tổ chức ở sân thể dục lớn, dù sao trường quân đội không thiếu nhân lực, hơn nữa hiệu suất cực kỳ cao, một lát sau, vừa tới buổi tối, sân thể dục đã chìm trong ánh đèn sáng ngời.Ánh đèn bừng sáng cả bóng đêm, làm cho trường quân đội vốn trang trọng uy nghiêm cũng nhuộm một chút màu sắc vui tươi.
Toàn bộ tân sinh viên đều ngồi ở phía trước, phía sau là các đàn anh đàn chị trong học viện, quan trọng nhất là các thủ trưởng của học viện, các vị lãnh đạo, các thầy cô đều rất nể tình mà đến tham dự.Tuy rằng là hội liên hoan, nhưng mà liếc mắt một cái sẽ nhìn thấy một rừng quân phục xanh lục hợp quy cách, ai ai cũng có tư thế ngồi thẳng tiêu chuẩn, ngay cả nhóm tân sinh viên vừa trải qua một tuần huấn luyện quân sự, dáng ngồi cũng đã có khuôn có dạng rồi, ngay ngắn chỉnh tề đúng là đặc sắc lớn nhất của trường quân đội mà.
Cô giáo Lưu phụ trách chủ trì liên hoan, thật ra cũng không yêu cầu ai cũng phải có tiết mục, chủ yếu là tự nguyện đăng ký, nhưng mà nhóm tân sinh viên vừa trải qua một chu kỳ huấn luyện quân sự, sắp bị bức đến điên rồi, khó có được cơ hội giải trí như thế này, đương nhiên ai cũng sẽ chạy tới hăng hái mà đăng ký tham gia.Vì thế trình tự phân chia các tiết mục cũng không kém phần đặc sắc, ngâm thơ, ca hát, khiêu vũ, thậm chí còn có tấu nói [3], cũng có nam sinh vác tới một cây đàn ghi ta đàn hát, mặc dù cũng không đạt đến tiêu chuẩn chuyên nghiệp, nhưng mà không khí cũng sôi động hơn rất nhiều.
Lý Dĩnh và Hiểu Vân vừa lên đài, Cố Lăng Vi liền mẫn cảm phát hiện các nam sinh phía sau bắt đầu khe khẽ bàn luận, cô mỉm cười, liếc nhanh qua trên đài, hai nữ sinh trẻ tuổi mỗi người một vẻ, một người xinh đẹp trắng trẻo, mặc trên người bộ quân trang anh tuấn, một người hiên ngang anh khí, lại càng hấp dẫn hơn so với bình thường, vô cùng đáng chú ý.Hai người vừa bước lên, phỏng chừng phần đông nam sinh phía sau đều nhiệt liệt hoan nghênh, hát hay hát dở gì đều được quẳng sang một bên hết.
Mập mạp Lục trong nhóm Diệp Bành Đào mở to mắt nhìn, nói oa oa:
"Đây là hai trong ba đóa hoa của hệ tin tức, một người tên là Hà Hiểu Vân, một người tên là Lý Dĩnh, mày xem nhìn thật là thuận mắt nha, nhưng mà vẫn còn kém Cố Lăng Vi một chút, không biết hôm nay Cố Lăng Vi ca hát hay là khiêu vũ nhỉ, hôm qua mấy người ở ký túc xá chúng ta vì thế ngồi đoán cả nửa ngày đấy."
Diệp Bành Đào liếc mắt nhìn Mập mạp một cái:
"Cái gì mà ba đóa hoa, mấy người trong ký túc xá bọn mày mắt mù hết cả rồi, rõ ràng là một nhành siêu quần xuất chúng, hai người này xem như quá bình thường đi."
Mập mạp cười hắc hắc nói:
"Được rồi, Diệp thiếu, mấy người chúng tôi đây so về việc từng trải xuân sắc không thể nào sánh với ngài, ba năm quân doanh, heo mẹ cũng có thể sánh với Điêu Thuyền, hai cô bé này đã xem như không tồi rồi.Cô bé Cố Lăng Vi kia, vẫn là để cho ngài đi, bạn đây sợ hãi, cô bé kia là người tài ba, mày không thấy sao, đứng nghiêm một cái là liền hai giờ, không lung lay không hoảng hốt, mạnh mẽ hơn bạn đây biết bao nhiêu, bạn không dám trèo cao."
Trịnh Viễn không khỏi cúi đầu nhếch khóe miệng cười, trong đầu không khỏi nhớ tới hình ảnh đợt huấn luyện quân sự mấy ngày nay, vốn chỉ là huấn luyện đội ngũ tư thế quân đội thông thường, thê mà Cố Lăng Vi lại vô cùng nổi bật.Sự kiên cường biểu lộ ra từ tận trong xương tủy, làm nam sinh bọn anh cũng không thể không âm thầm thán phục, tựa như ông cụ nhà đã từng nói qua, có những người trời sinh đã là binh sĩ, Trịnh Viễn cảm thấy Cố Lăng Vi chính là như vậy.
Còn đang mải mê trong dòng suy nghĩ của mình, bỗng nhiên xung quanh vang lên tiếng cười ầm ầm, Trịnh Viễn ngẩng đầu nhìn cũng không nhịn được mỉm cười, mới nói về ba đóa hoa, mảnh lá cây duy nhất này cũng đi ra, mặc quân phục màu xanh, trong tay cầm một mảnh lụa màu đỏ au to bằng lòng bàn tay, không biết là tìm đâu ra nữa.Vừa mở miệng chính là giọng ca hát kiểu Nhị Nhân Chuyển mang đậm phong vị vùng Đông Bắc, thật ra hát không tồi, nhưng mà phối hợp với một thân quân trang và vóc dáng cao lớn uy mãnh của cô bé, có vẻ đặc biệt không hòa hợp, tràn ngập sắc thái khôi hài, khiến ai cũng phải phì cười.
Diệp Bành Đào ha ha cười vài tiếng:
"Viễn, tôi nhớ ông cụ nhà cậu, khi còn ở trong viện cũng từng hát khúc này, nhìn thấy cái này tự nhiên lại nhớ đến ông cụ nhà cậu ghê, cũng một kiểu kết hợp vô cùng mâu thuẫn như vậy."
Trịnh Viễn bật cười, ông cụ nhà anh tất nhiên là người Đông Bắc, rất thích kiểu hát Nhị Nhân Chuyển, nghe còn không nói làm gì, ông cụ còn thường thường ở trong viện khoa chân múa tay hát, Diệp Bành Đào từng được xem qua vài lần, lần nào cũng cười đến gần ngất xỉu. Nếu mà mang so sánh, tiết mục hiện tại cũng không tính là quá buồn cười đâu.
Một khúc chúc tết của Trương Lệ Hồng đã mang tới không khí vui vẻ nhất, bất kể là tân sinh viên hay sinh viên cũ, thậm chí thầy cô giáo và thủ trưởng học viện cũng đều không nhịn được nở nụ cười.Trong không khí ngập tràn vui vẻ đó, Cố Lăng Vi lên đài, đứng nghiêm trang, giơ tay chào đúng theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn, tư thế quân nhân thẳng tắp, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, khí thế cao ngất, thủ trưởng học viện ở phía dưới không khỏi vuốt cằm:
"Ai huấn luyện vậy, có chút thú vị."
Cô Lưu ngồi bên cạnh nói:
"Còn có thể là ai ngoài đội trưởng mặt sắt của chúng ta chứ, nhưng mà cô gái nhỏ này đích thực rất có linh tính, theo như cách nói của ngài là linh hồn quân nhân có từ trong xương tủy, giống như một nhân tài trời sinh để tham gia quân ngũ vậy."
Thủ trưởng nở nụ cười:
"Nếu là mầm tốt, hai người phải tôi luyện thật tốt cho tôi, tương lai mà cho ra một hùng binh hèn nhát, tôi tới hỏi tội hai người."
Một khúc nhạc du dương êm ái lan tỏa cùng gió đêm, cắt ngang câu chuyện của hai người, cũng khiến cho toàn sân huấn luyện to lớn nhất thời chìm vào yên lặng, bầu trời đầy sao, ánh trăng sáng vằng vặc, lá cây hai bên đường lay động xuyến xao, tiếng lá xào xạc như hòa cùng nhạc khúc, đưa người ta tới với rừng trúc phượng vĩ bên bờ sông xanh biếc, sóng gợn lăn tăn, cực kỳ xinh đẹp.
[1] Nhị Nhân Chuyển là kiểu hát đặc trưng của người vùng Đông Bắc, hình thức gồm một nam một nữ, mặc quần áo hoa lệ, tay cầm quạt, khăn lụa vừa đi vừa hát vừa múa, kể lại một đoạn chuyện xưa nào đó, giọng hát cao vút tục tằng, ca từ khôi hài.
[2] Sáo Bầu là lọai nhạc cụ thổi dân tộc thiểu số Trung Quốc, là một trong những loại nhạc cụ thổi được bà con các dân tộc Tày, A Xương, Oa yêu thích nhất và thường xuyên sử dụng nhất. m thanh của Sáo Bầu rất êm dịu, khiến người nghe có cảm giác mang theo vẻ đẹp kín đáo mông lung. Bởi vì âm thanh láy nền của nó mượt mà thướt tha như ̀ tiếng tơ lụa bay theo chiều gió, cho nên người ta còn gọi Sáo Bầu là “Sáo Bầu tơ”.
[3] Tấu nói : một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt
Cái gì gọi là có phúc cùng hưởng, Lý Dĩnh quả thực đã đạt tới một cảnh giới nhất định rồi, mang tặng luôn cho mỗi người một hộp.Hà Hiểu Vân là người đầu tiên hưởng ứng, mà cũng không muốn một mình mình đồng tình, cô còn khăng khăng đốc thúc cả Cố Lăng Vi và Trương Lệ Hồng làm theo.Lúc đầu Cố Lăng Vi còn ngại phiền, nhưng rất nhanh sau đó cô đã phát hiện ra sự thần kì của sản phẩm này.Buổi tối chỉ cần thoa một lớp kem dưỡng da, ngày hôm sau thoa thêm một lớp kem chống nắng nữa, làn da đảm bảo sẽ không bị ánh nắng làm tổn thương.Hơn nữa mặc dù không thể bảo toàn làn da trắng nõn như ban đầu, nhưng vẫn còn tốt hơn những bạn học khác rất nhiều lần.
Thấy được hiệu quả rõ rệt như thế, vậy là ngày ngày cô cũng rất tích cực cùng mấy người Lý Dĩnh chét chét bôi bôi, thật ra cường độ tập luyện của tuần huấn luyện quân sự đầu tiên cũng không cao, ngoài tập đội hình đội ngũ cũng chỉ có công việc nội vụ và học tập điều lệnh mà thôi, tương đối thoải mái.Mà Cố Lăng Vi cũng đã có kinh nghiệm trước rồi, cho nên cô biết, sau này còn có những khảo nghiệm nghiêm khắc hơn nhiều, nhưng mà nhìn tình cảnh sung sướng hỉ hả của ba người kia, Cố Lăng Vi cô cũng không muốn trở thành người giết chết phong cảnh.
Hà Hiểu Vân đặt mông ngồi xuống giường cô, gác khuỷa tay lên bả vai cô nói :
"Lăng Vi, buổi liên hoan đón tân sinh viên tối nay, cậu tính thế nào?"
Cố Lăng Vi nghiêng đầu nhìn cô một cái:
"Đại tiểu thư của chúng ta muốn trình diễn cái gì?"
Hà Hiểu Vân cười hắc hắc:
"Mình và Lý Dĩnh đã thương lượng xong xuôi rồi, hai người bọn mình sẽ hát bài 'Vùng sông nước trong mơ', sao, thấy hay không?"
Cố Lăng Vi cố gắng tìm kiếm chút ấn tượng trong đầu mình, chỉ nhớ đó hình như là một ca khúc rất có phong vị Giang Nam, tươi mát tuyệt đẹp, vì thế gật gật đầu, Trương Lệ Hồng đi, tới nói :
"Này! Lăng Vi, đừng có để ý tới hai kẻ phản đồ này, có tiết mục của mình liền quên ngay hai người chúng ta."
Hà Hiểu Vân hơi đỏ mặt:
"Mình với Lý Dĩnh chẳng qua chỉ bàn bạc chút thôi, cũng chưa có quyết định cuối cùng, bằng không cả phòng chúng ta cùng nhau hát là được rồi".
Lý Dĩnh vội khoát tay:
"Hiểu Vân, vấn đề là giọng địa phương của Lệ Hồng nặng như vậy, một khi hát lên, còn không làm cho người ta cười chết sao, cái mặt này của tôi cũng không chịu nổi đâu."
Trương Lệ Hồng hừ một tiếng, trừng mắt lườm Lý Dĩnh:
"Tiếng địa phương thì làm sao, cả làng tôi đều nói như vậy, nói suốt mấy đời, tôi thấy rất dễ nghe."
Ánh mắt Cố Lăng Vi sáng lên nói:
"Lệ Hồng, cậu là người Đông Bắc, có thể hát kiểu Nhị Nhân Chuyển [1] không?
Trương Lệ Hồng rướn cổ tự hào nói:
"Đương nhiên có thể, ở chỗ mình kể cả đứa trẻ nhỏ cũng có thể hát hai câu."
Nói xong, nhìn trái nhìn phải, cô bạn giật luôn cái khăn mặt trắng Lý Dĩnh vừa dùng lau mặt đang cầm trong tay, vung lên hát:
"Tháng giêng tới là năm mới đến nha a, ngày mùng một đầu năm nha a, mọi nhà sẽ đoàn viên nha a, người nhỏ tuổi chúc tết người già nha a, không kể nam nữ nha a a u ô ô u u ô ô a, tất cả đều mặc trên mình quần áo mới nha a a ô ô ô ô, tất cả đều mặc quần áo mới a a nha a . . ."
Dáng vẻ cao lớn thô kệch lại còn làm dáng điệu nũng nịu hát khúc chúc tết, khỏi nói có bao nhiêu khôi hài, hơn nữa khăn mặt trắng trong tay ẩm ướt, vung đi vẩy lại, vẫn là một hình chữ nhật, vẫy sao cũng không bay lên được, chẳng những không có chút mỹ cảm nào, ngược lại càng tăng thêm tính hài hước, ba người kia ôm bụng cười ha hả.Trương Lệ Hồng hát xong một khúc nhạc chúc tết, liền bị Lý Dĩnh giật lại khăn mặt, chỉ vào cô nói:
"Lệ Hồng, cậu biểu diễn cái này đi, nói không chừng chúng ta có thể làm cả bộ mặt cứng ngắc của đội trưởng cũng phải nở nụ cười."
Hà Hiểu Vân không nhịn nổi cười, xoay người úp mặt vào giường, cắn chăn của Cố Lăng Vi, bả vai run lẩy bẩy, Cố Lăng Vi khom lưng cười, chỉ còn Trương lệ Hồng không hề cười đùa, nhìn ba người nói:
"Sao, cái này nghe không hay, vậy tôi đây hát Vương tam tỷ tư phu, ngoài tấm màn trúc cây đào cao sánh đôi cùng hoa sen, Vương nhị tỷ ngồi trong phòng rất tự do . . ."
Nói xong, lại bắt đầu hát hai câu, Lý Dĩnh vội vàng bước tới che miệng cô lại:
"Được rồi, cậu đừng có thể hiện tài năng nữa, muốn bọn mình cười đến chết hay sao, cái gì mà tư phu, nếu mà hát thêm một lúc thì chắc sẽ được chính trị viên mời tới văn phòng giáo dục tư tưởng luôn đấy, cái gì mà Vương tam tỷ tư phu, quả thực chính là độc tố còn sót lại của thời phong kiến."
Trương Lệ Hồng không đồng ý:
"Đây là nghệ thuật dân tộc, cái gì mà độc tố thời phong kiến, cậu với Hiểu Vân cũng có phải cái người tiên tiến gì đâu, hai cậu nếu có sự giác ngộ như mình nói, vậy thì hát cái khúc "Tôi là một người lính" mà chúng ta học đi, hát cái gì mà "Vùng sông nước trong mơ" ! m nhạc đồi trụy."
Cố Lăng Vi xì một tiếng bật cười, cừ thật, đến cả âm nhạc đồi trụy mà cũng nói ra rồi.
"Lăng Vi, cậu nói xem mình hát thế nào?"
Trương Lệ Hồng cố chấp hỏi, đúng cái dáng vẻ nếu không bức được một kẻ cùng nhận thức, thề nhất quyết không bỏ qua.
Cố Lăng Vi nói đúng trọng tâm:
"Rất êm tai, nhưng mà động tác vừa rồi có hơi bị buồn cười."
"Thật sao?"
Trương Lệ Hồng nhức đầu:
"Mình đây vẫn còn có thể hát bài chúc tết, dù sao quan trọng là có tham dự là được rồi! Hắc hắc hắc."
Lý Dĩnh đi tới tò mò hỏi:
"Lăng Vi, bọn mình đều có tiết mục rồi, cậu biểu diễn cái gì, đừng nói với mình là hát quân ca thật nhá?"
Cố Lăng Vi cười lắc đầu, đứng lên kéo một cái túi vải ra khỏi ngăn tủ, mở ra lấy ra một cái Sáo Bầu [2] nói:
"Mình thổi cái này là được rồi, rất đơn giản."
Lý Dĩnh đưa tay cầm lấy:
"Oa! Lăng Vi, cậu sẽ thổi cái này thật à, mình có nhìn thấy người ta thổi cái này trong TV, hình như gọi là Sáo Bầu phải không?"
Hà Hiểu Vân cướp lấy đưa lên miệng thổi thổi, một hồi âm thanh ong ong khó nghe vang lên, Trương Lệ Hồng vội bịt lỗ tai không ngừng nói:
"Được rồi, Hiểu Vân, đừng có tạo ra tạp âm nữa, mình nghe xong lông tơ dựng đứng hết cả lên rồi."
Hà Hiểu Vân trả lại cho Lăng Vi:
"Cậu thổi cái này thật sao, cậu học qua?"
Cố Lăng Vi nở nụ cười:
"Không, chưa từng học, ba mình thích, hơn nữa biết thổi, mình chỉ học theo ba biết thổi hai khúc, những cái khác thì chịu thôi."
Nói xong cô đặt Sáo Bầu bên miệng, thổi một đoạn đơn giản, Hà Hiểu Vân là thanh niên ít nhiều có chút cảm tính nghệ thuật, nâng cằm mê muội nói:
"Nghe thật là hay, khúc nhạc này tên là gì?"
"Phượng vĩ trúc dưới ánh trăng."
Cố Lăng Vi cười trả lời:
"Là khúc nhạc ba mình thích nhất, cho nên mình cũng thuần thục hơn."
"Phượng vĩ trúc dưới ánh trăng, đẹp quá, Lăng Vi cậu giấu tài a, còn biết thổi Sáo Bầu."
Đội trưởng đi ngang qua cửa tuần tra, lúc này mới hoàn hồn lại, nâng chân bước tiếp về phía trước, khúc nhạc Sáo Bầu duyên dáng này, làm chị nhớ tới một người chiến hữu đã hy sinh.Trong khi truy bắt tội phạm ma túy ở Vân Nam, cô ấy đã ngã xuống dưới họng súng của kẻ buôn ma túy, so với cô ấy, chị may mắn hơn rất nhiều, mà khúc nhạc này, trước kia chị thường xuyên được nghe người bạn ấy thổi, không câu nệ phải dùng Sáo Bầu, đôi khi tùy tiện ngắt một cái lá cây, cũng có thể tạo nên khúc nhạc êm ả khiến người ta nhớ mãi.
Buổi liên hoan được tổ chức ở sân thể dục lớn, dù sao trường quân đội không thiếu nhân lực, hơn nữa hiệu suất cực kỳ cao, một lát sau, vừa tới buổi tối, sân thể dục đã chìm trong ánh đèn sáng ngời.Ánh đèn bừng sáng cả bóng đêm, làm cho trường quân đội vốn trang trọng uy nghiêm cũng nhuộm một chút màu sắc vui tươi.
Toàn bộ tân sinh viên đều ngồi ở phía trước, phía sau là các đàn anh đàn chị trong học viện, quan trọng nhất là các thủ trưởng của học viện, các vị lãnh đạo, các thầy cô đều rất nể tình mà đến tham dự.Tuy rằng là hội liên hoan, nhưng mà liếc mắt một cái sẽ nhìn thấy một rừng quân phục xanh lục hợp quy cách, ai ai cũng có tư thế ngồi thẳng tiêu chuẩn, ngay cả nhóm tân sinh viên vừa trải qua một tuần huấn luyện quân sự, dáng ngồi cũng đã có khuôn có dạng rồi, ngay ngắn chỉnh tề đúng là đặc sắc lớn nhất của trường quân đội mà.
Cô giáo Lưu phụ trách chủ trì liên hoan, thật ra cũng không yêu cầu ai cũng phải có tiết mục, chủ yếu là tự nguyện đăng ký, nhưng mà nhóm tân sinh viên vừa trải qua một chu kỳ huấn luyện quân sự, sắp bị bức đến điên rồi, khó có được cơ hội giải trí như thế này, đương nhiên ai cũng sẽ chạy tới hăng hái mà đăng ký tham gia.Vì thế trình tự phân chia các tiết mục cũng không kém phần đặc sắc, ngâm thơ, ca hát, khiêu vũ, thậm chí còn có tấu nói [3], cũng có nam sinh vác tới một cây đàn ghi ta đàn hát, mặc dù cũng không đạt đến tiêu chuẩn chuyên nghiệp, nhưng mà không khí cũng sôi động hơn rất nhiều.
Lý Dĩnh và Hiểu Vân vừa lên đài, Cố Lăng Vi liền mẫn cảm phát hiện các nam sinh phía sau bắt đầu khe khẽ bàn luận, cô mỉm cười, liếc nhanh qua trên đài, hai nữ sinh trẻ tuổi mỗi người một vẻ, một người xinh đẹp trắng trẻo, mặc trên người bộ quân trang anh tuấn, một người hiên ngang anh khí, lại càng hấp dẫn hơn so với bình thường, vô cùng đáng chú ý.Hai người vừa bước lên, phỏng chừng phần đông nam sinh phía sau đều nhiệt liệt hoan nghênh, hát hay hát dở gì đều được quẳng sang một bên hết.
Mập mạp Lục trong nhóm Diệp Bành Đào mở to mắt nhìn, nói oa oa:
"Đây là hai trong ba đóa hoa của hệ tin tức, một người tên là Hà Hiểu Vân, một người tên là Lý Dĩnh, mày xem nhìn thật là thuận mắt nha, nhưng mà vẫn còn kém Cố Lăng Vi một chút, không biết hôm nay Cố Lăng Vi ca hát hay là khiêu vũ nhỉ, hôm qua mấy người ở ký túc xá chúng ta vì thế ngồi đoán cả nửa ngày đấy."
Diệp Bành Đào liếc mắt nhìn Mập mạp một cái:
"Cái gì mà ba đóa hoa, mấy người trong ký túc xá bọn mày mắt mù hết cả rồi, rõ ràng là một nhành siêu quần xuất chúng, hai người này xem như quá bình thường đi."
Mập mạp cười hắc hắc nói:
"Được rồi, Diệp thiếu, mấy người chúng tôi đây so về việc từng trải xuân sắc không thể nào sánh với ngài, ba năm quân doanh, heo mẹ cũng có thể sánh với Điêu Thuyền, hai cô bé này đã xem như không tồi rồi.Cô bé Cố Lăng Vi kia, vẫn là để cho ngài đi, bạn đây sợ hãi, cô bé kia là người tài ba, mày không thấy sao, đứng nghiêm một cái là liền hai giờ, không lung lay không hoảng hốt, mạnh mẽ hơn bạn đây biết bao nhiêu, bạn không dám trèo cao."
Trịnh Viễn không khỏi cúi đầu nhếch khóe miệng cười, trong đầu không khỏi nhớ tới hình ảnh đợt huấn luyện quân sự mấy ngày nay, vốn chỉ là huấn luyện đội ngũ tư thế quân đội thông thường, thê mà Cố Lăng Vi lại vô cùng nổi bật.Sự kiên cường biểu lộ ra từ tận trong xương tủy, làm nam sinh bọn anh cũng không thể không âm thầm thán phục, tựa như ông cụ nhà đã từng nói qua, có những người trời sinh đã là binh sĩ, Trịnh Viễn cảm thấy Cố Lăng Vi chính là như vậy.
Còn đang mải mê trong dòng suy nghĩ của mình, bỗng nhiên xung quanh vang lên tiếng cười ầm ầm, Trịnh Viễn ngẩng đầu nhìn cũng không nhịn được mỉm cười, mới nói về ba đóa hoa, mảnh lá cây duy nhất này cũng đi ra, mặc quân phục màu xanh, trong tay cầm một mảnh lụa màu đỏ au to bằng lòng bàn tay, không biết là tìm đâu ra nữa.Vừa mở miệng chính là giọng ca hát kiểu Nhị Nhân Chuyển mang đậm phong vị vùng Đông Bắc, thật ra hát không tồi, nhưng mà phối hợp với một thân quân trang và vóc dáng cao lớn uy mãnh của cô bé, có vẻ đặc biệt không hòa hợp, tràn ngập sắc thái khôi hài, khiến ai cũng phải phì cười.
Diệp Bành Đào ha ha cười vài tiếng:
"Viễn, tôi nhớ ông cụ nhà cậu, khi còn ở trong viện cũng từng hát khúc này, nhìn thấy cái này tự nhiên lại nhớ đến ông cụ nhà cậu ghê, cũng một kiểu kết hợp vô cùng mâu thuẫn như vậy."
Trịnh Viễn bật cười, ông cụ nhà anh tất nhiên là người Đông Bắc, rất thích kiểu hát Nhị Nhân Chuyển, nghe còn không nói làm gì, ông cụ còn thường thường ở trong viện khoa chân múa tay hát, Diệp Bành Đào từng được xem qua vài lần, lần nào cũng cười đến gần ngất xỉu. Nếu mà mang so sánh, tiết mục hiện tại cũng không tính là quá buồn cười đâu.
Một khúc chúc tết của Trương Lệ Hồng đã mang tới không khí vui vẻ nhất, bất kể là tân sinh viên hay sinh viên cũ, thậm chí thầy cô giáo và thủ trưởng học viện cũng đều không nhịn được nở nụ cười.Trong không khí ngập tràn vui vẻ đó, Cố Lăng Vi lên đài, đứng nghiêm trang, giơ tay chào đúng theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn, tư thế quân nhân thẳng tắp, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, khí thế cao ngất, thủ trưởng học viện ở phía dưới không khỏi vuốt cằm:
"Ai huấn luyện vậy, có chút thú vị."
Cô Lưu ngồi bên cạnh nói:
"Còn có thể là ai ngoài đội trưởng mặt sắt của chúng ta chứ, nhưng mà cô gái nhỏ này đích thực rất có linh tính, theo như cách nói của ngài là linh hồn quân nhân có từ trong xương tủy, giống như một nhân tài trời sinh để tham gia quân ngũ vậy."
Thủ trưởng nở nụ cười:
"Nếu là mầm tốt, hai người phải tôi luyện thật tốt cho tôi, tương lai mà cho ra một hùng binh hèn nhát, tôi tới hỏi tội hai người."
Một khúc nhạc du dương êm ái lan tỏa cùng gió đêm, cắt ngang câu chuyện của hai người, cũng khiến cho toàn sân huấn luyện to lớn nhất thời chìm vào yên lặng, bầu trời đầy sao, ánh trăng sáng vằng vặc, lá cây hai bên đường lay động xuyến xao, tiếng lá xào xạc như hòa cùng nhạc khúc, đưa người ta tới với rừng trúc phượng vĩ bên bờ sông xanh biếc, sóng gợn lăn tăn, cực kỳ xinh đẹp.
[1] Nhị Nhân Chuyển là kiểu hát đặc trưng của người vùng Đông Bắc, hình thức gồm một nam một nữ, mặc quần áo hoa lệ, tay cầm quạt, khăn lụa vừa đi vừa hát vừa múa, kể lại một đoạn chuyện xưa nào đó, giọng hát cao vút tục tằng, ca từ khôi hài.
[2] Sáo Bầu là lọai nhạc cụ thổi dân tộc thiểu số Trung Quốc, là một trong những loại nhạc cụ thổi được bà con các dân tộc Tày, A Xương, Oa yêu thích nhất và thường xuyên sử dụng nhất. m thanh của Sáo Bầu rất êm dịu, khiến người nghe có cảm giác mang theo vẻ đẹp kín đáo mông lung. Bởi vì âm thanh láy nền của nó mượt mà thướt tha như ̀ tiếng tơ lụa bay theo chiều gió, cho nên người ta còn gọi Sáo Bầu là “Sáo Bầu tơ”.
[3] Tấu nói : một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.