Chương 27
Thẩm Thạch Khê
18/03/2016
Một mùi đậm đặc xông lên đánh thức Tử Lam khỏi giấc mơ màng. Ban đầu, Tử Lam cứ ngỡ trời đất đang nổi cơn cuồng phong trước lúc mưa giông, nhưng khi mở mắt nhìn lên trời cao, thấy bầu trời trong xanh như ngọc, không một gợn mây. Lẽ nào nó nằm mơ chăng? Tử Lam nhắm mắt định tiếp tục giấc ngủ còn dang dở thì nó lại cảm nhận một mùi nồng nặc xông lên từ phía sau. Thứ mùi ấy mang theo vị tanh ngọt riêng có của loài động vật ăn thịt. Tử Lam vội vã quay người nhìn lại, thì ra là một con kim điêu đang sải đôi cánh rộng lớn trên bầu trời. Dáng người con kim điêu vẽ lên một vòng cung tuyệt đẹp phía sau lưng Tử Lam, rồi nó lại bay vút lên tầng không. Cái nhìn thoáng qua cũng giúp Tử Lam thấy rõ gương mặt nó, đám lông vũ trắng trên mặt và trên trán nó đùng đục và biến sắc, đám lông trên họng kết thành những sợi dài như râu dê, ồ, thì ra là một con kim điêu già.
Kim điêu tuy bản tính hung hãn nhưng vào những lúc bình thường chúng không khi nào dám chủ động tấn công một con sói trưởng thành. Chắc hẳn con kim điêu này ngỡ rằng Tử Lam nằm chết giữa chốn đồng hoang hoặc nghĩ Tử Lam đã già, chỉ còn lại chút hơi thở tàn nên mới dám bay tới hòng đục nước béo cò. Nghĩ thế, trong lòng Tử Lam tự nhiên thấy oán hận, đúng là đồ có mắt không tròng, đừng coi thường tao đã bước tới tuổi xế chiều, tao vẫn còn dư sức để cắn đứt bộ móng vuốt hay đôi cánh của mày đấy! Tử Lam xốc lại tinh thần, ngửa mặt lên trời, hướng về phía con kim điêu đang bay lượn tru lên một tiếng dài.
Con kim điêu thấy thế cũng gầm gào một tiếng, bay vút tận tầng mây, sải đôi cánh hào hoa bay về phía hang của Mi Mi. Bên trong hang, Mi Mi sắp lâm bồn.
Tư duy của Tử Lam bất chợt quay trở về cái ngày mà trái tim nó như vỡ vụn của mấy năm trước. Hắc Tử là đứa con khiến nó hài lòng nhất, vậy mà lại bị con kim điêu ác độc quắp mất cũng chính tại nơi này. Chắc chắn con kim điêu đang bay lượn trên đầu kia là kẻ đã ra tay hại chết Hắc Tử yêu quý của nó. Khoảng không vài chục dặm quanh hang của Tử Lam là lãnh địa sinh sống của con kim điêu già này. Hôm ấy, nếu như Hắc Tử không đen đủi gặp phải sự tấn công của nó thì hôm nay, Hắc Tử có lẽ đã đường hoàng ngôi lên ngôi báu Sói Vương rồi, và có lẽ Tử Lam cũng không phải chịu nhiều nỗi đau tột cùng đến thế. Con kim điêu đang thong thả bay lượn trên trời kia là ngọn nguồn của biết bao khổ nạn trong cuộc đời Tử Lam. Nếu không phải do nó tác oai tác quái thì Tử Lam đâu đến nông nỗi cô đơn lẻ loi, không nhà cửa như ngày hôm nay. Kẻ thù gặp nhau, mắt bừng lửa hận, Tử Lam giận bản thân mình không thể mọc ngay thêm đôi cánh để bay vù lên trên tầng không mà đuổi theo con kim điêu đáng chết đó, rồi chọc thủng đôi mắt màu nâu nhạt của nó. Tiếc thay, đó chỉ là một giấc mộng đẹp, nó là một con sói, là loài động vật trên cạn, không thể bay lên trời được. Còn con kim điêu già đó sẽ không hành sự tùy theo cảm hứng mà lao từ trên trời cao xuống dưới đất để quyết một trận tử chiến với Tử Lam. Nó sẽ kiên nhẫn đợi đến khi Tử Lam không còn sinh mạng hoặc chỉ sót lại chút hơi thở tàn, lúc ấy nó sẽ thong thả nghiêng mình xuống mặt đất mà mổ rỉa thi thể của Tử Lam.
Quyền chủ động vĩnh viễn nằm trong tay con kim điêu già ấy. Tử Lam lắc đầu bất lực. Nó đang định bước chân ra đi thì nghe thấy tiếng tru của Mi Mi từ trong hang vọng ra. Tiếng tru ấy thật lạ kỳ, vừa gấp gáp vừa uyển chuyển, vừa như tiếng rên rỉ đau đớn quằn quại vừa như tiếng reo vui của niềm hạnh phúc, vừa ngọt ngào vừa đau khổ, vừa sợ hãi vừa khát khao, vừa như tiễn biệt sinh mệnh vừa như đón chào mạng sống mới... tất cả những xúc cảm phức tạp đó hòa lẫn cùng nhau một cách tuyệt diệu trong tiếng tru ấy. Đó là tiếng tru của một con sói mẹ phát ra trong cơn đau đớn trước giờ sinh nở. Tử Lam đã trải qua giờ phút ấy, trong kí ức của nó sự việc như vừa mới đây thôi nên âm thanh đó nó không thể nào nghe lầm được. Trong nháy mắt, trung khu thần kinh của Tử Lam ở vào trạng thái hưng phấn cực độ, các cháu của nó sắp chào đời rồi! Một thế hệ mới và ưu tú của gia tộc nó đang từ từ đến với thế giới này! Sói Vương tương lai sắp mỉm cười với sinh mệnh! Tử Lam ngẩng đầu, tru lên một tiếng dài thể hiện nỗi mừng vui hoan hỉ trong tâm. Và khi đôi mắt của nó ngưng đọng trên nền trời xanh biếc, nó chợt ngây dại cả người, trái tim trong lồng ngực như ngừng đập. Con kim điêu già đang chao liệng giữa tầng không phía trên hang cũng bị tiếng tru trước giờ sinh nở của Mi Mi kích thích sự chú ý, hàm trên và hàm dưới của nó chuyển động, đôi cánh của nó hết lật trái lại lật phải. Rõ ràng, đó là biểu hiện của sự hưng phấn trước khi vồ mồi. Con kim điêu đáng chết nhất định là đang nhớ lại mùi vị tươi ngon khoái khẩu của da thịt Hắc Tử.
Con kim điêu lượn vài vòng phía trên hang. Cái hang như một cục nam châm hút chặt lấy nó, khiến nó không chịu rời đi. Tử Lam dường như đã nhìn thấy gương mặt gớm ghiếc và từng giọt nước dãi đang nhỏ ra từ cái mỏ của nó.
Những đứa cháu đáng yêu của nó không đủ khả năng tự bảo vệ mình trước móng vuốt của con kim điêu cho tới khi chúng tròn một tuổi. Mi Mi dù cảnh giác đến đâu cũng khó tránh khỏi những lúc sơ sót. Đám sói con khỏe mạnh và tinh nghịch chắc chắn sẽ có lúc chạy tới bãi cỏ ngoài cửa hang nô đùa. Chỉ cần chúng vừa thò cổ ra khỏi động thì đôi mắt sắc sảo của con kim điêu đã liếc thấy rồi.
Con kim điêu sẽ nhẹ nhàng sà xuống như một chiếc lá khô lặng lẽ rơi nghiêng giữa trời và ngay khi đám sói con còn chưa kịp phản ứng thì những chiếc móng vuốt sắc nhọn của nó đã găm sâu vào da thịt chúng. Bi kịch của Hắc Tử sẽ tiếp diễn thêm lần nữa ở mấy đứa cháu này của Tử Lam.
Không, Tử Lam quyết không thể nào để bi kịch ấy lặp lại được. Nó nhất định phải dùng nốt chút sức lực còn lại này để xua đuổi cái bóng đen chết chóc đang lượn vòng trên hang.
Tử Lam không có cách nào để bay lên trời cao mà chiến đấu với con kim điêu đáng chết ấy. Cách duy nhất nó có thể thực hiện ấy là dùng kế để dụ con kim điêu nhào từ trên cao xuống. Tử Lam hiểu rằng, con kim điêu già ấy không phải là kẻ ngốc, sẽ không dễ mắc lừa. Trận chiến này là một cuộc đọ sức gian nan cả về cơ thể lẫn trí tuệ. Nhưng dù thế nào, Tử Lam cũng tình nguyện dùng sinh mạng đã lụi tàn của mình để bảo vệ niềm hi vọng cuối cùng trong cuộc đời nó.
Kim điêu tuy bản tính hung hãn nhưng vào những lúc bình thường chúng không khi nào dám chủ động tấn công một con sói trưởng thành. Chắc hẳn con kim điêu này ngỡ rằng Tử Lam nằm chết giữa chốn đồng hoang hoặc nghĩ Tử Lam đã già, chỉ còn lại chút hơi thở tàn nên mới dám bay tới hòng đục nước béo cò. Nghĩ thế, trong lòng Tử Lam tự nhiên thấy oán hận, đúng là đồ có mắt không tròng, đừng coi thường tao đã bước tới tuổi xế chiều, tao vẫn còn dư sức để cắn đứt bộ móng vuốt hay đôi cánh của mày đấy! Tử Lam xốc lại tinh thần, ngửa mặt lên trời, hướng về phía con kim điêu đang bay lượn tru lên một tiếng dài.
Con kim điêu thấy thế cũng gầm gào một tiếng, bay vút tận tầng mây, sải đôi cánh hào hoa bay về phía hang của Mi Mi. Bên trong hang, Mi Mi sắp lâm bồn.
Tư duy của Tử Lam bất chợt quay trở về cái ngày mà trái tim nó như vỡ vụn của mấy năm trước. Hắc Tử là đứa con khiến nó hài lòng nhất, vậy mà lại bị con kim điêu ác độc quắp mất cũng chính tại nơi này. Chắc chắn con kim điêu đang bay lượn trên đầu kia là kẻ đã ra tay hại chết Hắc Tử yêu quý của nó. Khoảng không vài chục dặm quanh hang của Tử Lam là lãnh địa sinh sống của con kim điêu già này. Hôm ấy, nếu như Hắc Tử không đen đủi gặp phải sự tấn công của nó thì hôm nay, Hắc Tử có lẽ đã đường hoàng ngôi lên ngôi báu Sói Vương rồi, và có lẽ Tử Lam cũng không phải chịu nhiều nỗi đau tột cùng đến thế. Con kim điêu đang thong thả bay lượn trên trời kia là ngọn nguồn của biết bao khổ nạn trong cuộc đời Tử Lam. Nếu không phải do nó tác oai tác quái thì Tử Lam đâu đến nông nỗi cô đơn lẻ loi, không nhà cửa như ngày hôm nay. Kẻ thù gặp nhau, mắt bừng lửa hận, Tử Lam giận bản thân mình không thể mọc ngay thêm đôi cánh để bay vù lên trên tầng không mà đuổi theo con kim điêu đáng chết đó, rồi chọc thủng đôi mắt màu nâu nhạt của nó. Tiếc thay, đó chỉ là một giấc mộng đẹp, nó là một con sói, là loài động vật trên cạn, không thể bay lên trời được. Còn con kim điêu già đó sẽ không hành sự tùy theo cảm hứng mà lao từ trên trời cao xuống dưới đất để quyết một trận tử chiến với Tử Lam. Nó sẽ kiên nhẫn đợi đến khi Tử Lam không còn sinh mạng hoặc chỉ sót lại chút hơi thở tàn, lúc ấy nó sẽ thong thả nghiêng mình xuống mặt đất mà mổ rỉa thi thể của Tử Lam.
Quyền chủ động vĩnh viễn nằm trong tay con kim điêu già ấy. Tử Lam lắc đầu bất lực. Nó đang định bước chân ra đi thì nghe thấy tiếng tru của Mi Mi từ trong hang vọng ra. Tiếng tru ấy thật lạ kỳ, vừa gấp gáp vừa uyển chuyển, vừa như tiếng rên rỉ đau đớn quằn quại vừa như tiếng reo vui của niềm hạnh phúc, vừa ngọt ngào vừa đau khổ, vừa sợ hãi vừa khát khao, vừa như tiễn biệt sinh mệnh vừa như đón chào mạng sống mới... tất cả những xúc cảm phức tạp đó hòa lẫn cùng nhau một cách tuyệt diệu trong tiếng tru ấy. Đó là tiếng tru của một con sói mẹ phát ra trong cơn đau đớn trước giờ sinh nở. Tử Lam đã trải qua giờ phút ấy, trong kí ức của nó sự việc như vừa mới đây thôi nên âm thanh đó nó không thể nào nghe lầm được. Trong nháy mắt, trung khu thần kinh của Tử Lam ở vào trạng thái hưng phấn cực độ, các cháu của nó sắp chào đời rồi! Một thế hệ mới và ưu tú của gia tộc nó đang từ từ đến với thế giới này! Sói Vương tương lai sắp mỉm cười với sinh mệnh! Tử Lam ngẩng đầu, tru lên một tiếng dài thể hiện nỗi mừng vui hoan hỉ trong tâm. Và khi đôi mắt của nó ngưng đọng trên nền trời xanh biếc, nó chợt ngây dại cả người, trái tim trong lồng ngực như ngừng đập. Con kim điêu già đang chao liệng giữa tầng không phía trên hang cũng bị tiếng tru trước giờ sinh nở của Mi Mi kích thích sự chú ý, hàm trên và hàm dưới của nó chuyển động, đôi cánh của nó hết lật trái lại lật phải. Rõ ràng, đó là biểu hiện của sự hưng phấn trước khi vồ mồi. Con kim điêu đáng chết nhất định là đang nhớ lại mùi vị tươi ngon khoái khẩu của da thịt Hắc Tử.
Con kim điêu lượn vài vòng phía trên hang. Cái hang như một cục nam châm hút chặt lấy nó, khiến nó không chịu rời đi. Tử Lam dường như đã nhìn thấy gương mặt gớm ghiếc và từng giọt nước dãi đang nhỏ ra từ cái mỏ của nó.
Những đứa cháu đáng yêu của nó không đủ khả năng tự bảo vệ mình trước móng vuốt của con kim điêu cho tới khi chúng tròn một tuổi. Mi Mi dù cảnh giác đến đâu cũng khó tránh khỏi những lúc sơ sót. Đám sói con khỏe mạnh và tinh nghịch chắc chắn sẽ có lúc chạy tới bãi cỏ ngoài cửa hang nô đùa. Chỉ cần chúng vừa thò cổ ra khỏi động thì đôi mắt sắc sảo của con kim điêu đã liếc thấy rồi.
Con kim điêu sẽ nhẹ nhàng sà xuống như một chiếc lá khô lặng lẽ rơi nghiêng giữa trời và ngay khi đám sói con còn chưa kịp phản ứng thì những chiếc móng vuốt sắc nhọn của nó đã găm sâu vào da thịt chúng. Bi kịch của Hắc Tử sẽ tiếp diễn thêm lần nữa ở mấy đứa cháu này của Tử Lam.
Không, Tử Lam quyết không thể nào để bi kịch ấy lặp lại được. Nó nhất định phải dùng nốt chút sức lực còn lại này để xua đuổi cái bóng đen chết chóc đang lượn vòng trên hang.
Tử Lam không có cách nào để bay lên trời cao mà chiến đấu với con kim điêu đáng chết ấy. Cách duy nhất nó có thể thực hiện ấy là dùng kế để dụ con kim điêu nhào từ trên cao xuống. Tử Lam hiểu rằng, con kim điêu già ấy không phải là kẻ ngốc, sẽ không dễ mắc lừa. Trận chiến này là một cuộc đọ sức gian nan cả về cơ thể lẫn trí tuệ. Nhưng dù thế nào, Tử Lam cũng tình nguyện dùng sinh mạng đã lụi tàn của mình để bảo vệ niềm hi vọng cuối cùng trong cuộc đời nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.