Giấc Mộng Sói Vương

Chương 30

Thẩm Thạch Khê

18/03/2016

Bầu không khí buốt lạnh trên cao chích vào da thịt gọi Tử Lam thức dậy. Nó mở bừng đôi mắt. Thảo nguyên Ga Marr mênh mông trông như một tấm thảm màu lục trải lộn xộn trên thung lũng bị núi cao bao bọc, vũng nước thối mà ngày thường nó vẫn hay lui tới giải khát bé xíu như một mảnh kính bị vỡ. Một con báo tuyết đang tung tăng nhảy nhót trên bãi cỏ, nhưng trông nó chỉ nhỏ như một con đom đóm. Cái hang nơi Tử Lam gửi lại những vui buồn trong hơn nửa cuộc đời giờ chỉ còn là một chấm đen mờ mờ ảo ảo. Tử Lam phán đoán độ cao của mình, có lẽ gần bằng với đường tuyết chạy cong cong trên đỉnh ngọn núi tuyết Streca vút tận mây mờ. Cảm giác nôn nao vì mất trọng lực không còn nữa, bởi con kim điêu đã thôi không lên cao nữa mà giữ nguyên vị trí, cứ thế bay về phía trước.

Tử Lam biết rõ mình đã rơi vào tuyệt cảnh. Bị treo lơ lửng trên tầng không, bộ móng vuốt và hàm răng sắc nhọn của nó không thể phát huy sức mạnh, trở nên mềm nhũn như móng vuốt và hàm răng của một con cừu hiền lành. Nó vẫn sống nhưng đã trở thành món mỹ vị của con kim điêu. Nó không sợ cái chết đang cầm chắc trong tay, bởi khi quyết định lao vào cuộc sinh tử với con kim điêu, nó đã chuẩn bị sẵn tinh thần xuống suối vàng. Nó chỉ mong sao có thể cùng sống mái với con kim điêu. Tiếc là, niềm mong mỏi cuối cùng của cuộc đời nó không thành hiện thực. Nó thua một cách thê thảm. Nó không thể cắn chết con kim điêu, không thể diệt đi ẩn họa khôn lường đe dọa mạng sống của những đứa cháu đáng yêu của nó, ngược lại, nó bị con kim điêu nuốt gọn cả xương lẫn thịt. Trời ạ!

Tử Lam đoán rằng con kim điêu đang quắp bay về tổ của nó để từ từ nhấm nháp. Con kim điêu đắc ý hót lên những lảnh lót đầy khoái trá, nó giang cánh bay trên bầu trời với phong thái của một kẻ chiến thắng, rất điềm đạm và bình tĩnh. Con kim điêu tất nhiên phải tự hào, bởi một con sói sống sờ sờ thế này chẳng những làm nó no nê trong mấy ngày liền mà còn giúp nó thể hiện sức mạnh, nâng cao uy thế và địa vị của nó trong họ nhà chim ưng. Ngọn núi tuyết Streca hiện ra mỗi lúc một gần. Đường tuyết cong cong vắt vẻo trên đỉnh núi trở nên huyền ảo với ba màu đỏ, vàng, xanh lam lung linh trong nắng. Dãy núi xanh rì phơi mình trong ánh mặt trời vàng tươi. Những bụi tuyết li ti phất phơ bay trong không khí, găm vào da thịt Tử Lam mang theo cái lạnh thấu tim gan.

Lẽ nào mình lại ngoan ngoãn để con kim điêu ăn thịt như thế ư? Giả như dưới móng vuốt con kim điêu hiện giờ là một con động vật ăn cỏ hiền lành thì nó sớm đã sợ hãi mất mật và giã từ sinh mệnh ngay khi vừa bị cắp bổng lên không trung; hoặc giả là một con vật ăn thịt tầm thường như cáo, sài hay chồn chó thì e rằng đã mất đi ý chí phản kháng từ lâu. Nhưng không, con kim điêu đang quắp theo một con sói – loài động vật tinh anh của thảo nguyên, hiện thân của thế giới hoang dã. Con sói ấy cũng không phải là một con sói tầm thường mà là một con sói già đã trải qua đủ mọi khổ nạn của cuộc sống hiểm ác trong thế giới tự nhiên, một con sói già mà ý chí sắt thép của nó đã được tôi mài qua biết bao bất hạnh. Bởi thế, dù có rơi vào tuyệt cảnh, nó cũng không bao giờ mất đi ý chí phản kháng. Trong từ điển sống của loài sói, không có cụm từ bó tay chịu chết, loài sói đã quen chiến đấu tới giọt máu cuối cùng.

Lẽ nào nó ngoan ngoãn để mặc con kim điêu xẻ thịt lột da mình như thế ư? Không, dù có chết nó cũng phải liều mạng một phen. Dĩ nhiên, bây giờ, nó đang bị treo lơ lửng giữa tầng không nên không thể thể hiện bản lĩnh cắn xé con mồi của mình nhưng con kim điêu không thể quắp nó bay mãi được. Con kim điêu đang cố gắng bay về tổ. Khi về tới nơi và bốn chân chạm đất, con kim điêu sẽ quẳng Tử Lam xuống đất, rồi dùng cái mỏ nhọn hoắt của nó chọc thủng đôi mắt và xương sọ của Tử Lam, lôi ra từng đoạn ruột. Trước khi nhắm mắt từ biệt cõi đời, Tử Lam chỉ còn một cơ hội duy nhất để tấn công một đòn trí mạng cuối cùng vào con kim điêu đáng ghét.

Con kim điêu từ từ bay về phía một vách núi cheo leo, Tử Lam trông thấy cạnh cây tùng sừng sững vươn mình khỏi khe hẹp giữa vách đá dựng đứng có một khe đá hình thoi, bên trong rải đầy lá rơi và những chiếc lông vũ sặc sỡ của loài chim. Phía trước khe đá là một phiến đá xanh rì và bằng phẳng, vấn vít giữa làn mây trắng như sữa. Tử Lam đoán, ấy chính là cái tổ thân yêu của con kim điêu. Loài kim điêu thường hay làm tổ trên những vách đá dựng đứng. Phiến đá xanh rì và bằng phẳng kia hẳn là nơi con kim điêu tế linh hồn của những con mồi về với đất. Con kim điêu bay cách khe đá mỗi lúc một gần nên Tử Lam càng lúc càng nhìn rõ đám xương trắng hếu, da thú và lông chim vung vãi trên phiến đá. Biết đâu trong đám xương trắng đó còn vương lại một vài mẫu xương tàn của Hắc Tử yêu dấu? Trái tim của Tử Lam bị kích động mạnh, cồn lên nỗi khát khao báo thù rửa hận.

Khoảng cách giữa Tử Lam với cái tổ của con kim điêu đang nhích lại gần từng tí một. Nhờ có vách núi cao che chắn nên luồng không khí buốt lạnh giữa tầng không bớt gay gắt. Con kim điêu từ từ giảm tốc độ bay. Mười mét, bảy mét, ba mét... các cơ bắp trên khắp cơ thể Tử Lam như nén chặt lại. Tử Lam gắng hết sức giữ cho cơ thể được cân bằng để khỏi bị lộn nhào theo lực quán tính của con kim điêu khi nó tiếp đất. Vết thương ở chỗ xương sườn của Tử Lam đã ngưng chảy máu, chút sức lực còn lại của nó chỉ đủ để giữ cho cái đầu không cắm ngẳm xuống dưới, bởi như thế nó sẽ chết ngay tức khắc. Một mét rồi nửa mét, con kim điêu thình lình áp đôi cánh sát vào phiến đá xanh rồi xoay một vòng, vẽ lên không trung một đường cong tuyệt mỹ rồi lại vỗ cánh bay khỏi tổ, băng qua vách núi cheo leo. Nó vừa bay vừa rú lên những tiếng căm hận nghe khô khốc.

Tử Lam biết rõ, một loạt động tác chuẩn bị tiếp đất của mình đã rút dây động rừng, khiến con kim điêu kinh hoàng phát hiện thấy con mồi đã tỉnh giấc mê man, thoát khỏi trạng thái nửa sống nửa chết. Nó sợ con mồi sẽ phản công lại ngay khi nó vừa tiếp đất nên nó từ bỏ ý định tiếp đất vào giây cuối cùng. Trên không, nó vĩnh viễn là kẻ chiếm ưu thế.

Tử Lam căng thẳng suy đoán xem bước tiếp theo con kim điêu xảo quyệt sẽ hành động ra sao. Con kim điêu lượn vòng trên một sơn cốc, dường như nó đang kiếm tìm cái gì đó.

Tử Lam cảm nhận rõ, đôi cánh của con kim điêu đã không còn mạnh mẽ để quạt tới từng luồng gió ào ạt như lúc trước, thay vào đó là làn gió mơn man êm nhẹ. Con kim điêu hẳn đã thấm mệt, bởi lẽ nó phải quắp con sói nặng gấp đôi trọng lượng của mình bay trong không trung. Nó sẽ không thể trụ lâu được nữa, sức lực của nó sắp kiệt quệ, nó muốn nhanh chóng kết thúc cuộc bắt mồi này.

Tinh thần của Tử Lam căng thẳng tới cực độ. Con kim điêu bay hướng về mạn bên trái của sơn cốc và từ từ hạ thấp độ cao. Dưới đáy cốc lổn nhổn những viên đá trần truồng bị che phủ bởi đám cỏ dại. Núi cao tít tắp làm mờ khuất ánh mặt trời khiến bãi đá trở nên vô cùng âm u, hoang lạnh, phả lên luồng không khí đầy mùi chết chóc.

Con kim điêu kêu lên sung sướng.

Cả người Tử Lam bất giác co rút như bị điện giật. Giờ thì nó đã hiểu con kim điêu bay tới bãi đá để làm gì. Con kim điêu chết tiệt chẳng hề có nhã hứng quắp nó du ngoạn trên bầu trời mà muốn thả nó từ trên cao xuống. Chờ khi Tử Lam ngã xuống và chết hẳn, con kim điêu quỷ quyệt sẽ tới đánh chén xương thịt nó một cách an toàn. Ban nãy nó không thả Tử Lam trước tổ là vì dưới vách núi cây cối rậm rạp, thả rồi sẽ rất khó tìm. Còn ở đây, phía dưới đáy sơn cốc chỉ là một bãi đá trống trải, con kim điêu sẽ chẳng phải tốn công nhọc sức tìm miếng bánh thịt ngon lành của nó.



Thật thế, xương thịt của Tử Lam chắc chắn sẽ nát vụn. Rơi từ độ cao như thế này sẽ không có một tia hi vọng sống sót. Dẫu may mắn không rơi vào mấy tảng đá cứng nặng, mà rơi xuống lớp cỏ mềm như tơ thì lục phủ ngũ tạng của Tử Lam cũng bị nghiền vụn.

Con kim điêu già thật ác độc và thâm hiểm!

Tử Lam dồn sức để vặn mình, những mong có thể chộp lấy phần ức hoặc cánh của con kim điêu, nhưng ở trên không trung, sức mạnh của nó không có điểm tựa, nên chân đạp loạn xạ mà không thể vồ được mục tiêu.

Con kim điêu ngừng bay, đôi cánh của nó dang rộng như một cánh buồm, mượn lực của không khí để làm chúng chao liệng. Tử Lam biết ấy là tín hiệu con kim điêu sắp sửa thả nó xuống.

Sống hay chết chỉ trông chờ vào sự thay đổi ở thời khắc này. Tử Lam dồn toàn bộ sức mạnh của cơ thể lên hai chân sau, đạp mạnh một cái lên trên. Hai chân vừa vặn xuyên qua bụng con kim điêu và cắm chặt lên sống lưng của nó. Đúng lúc ấy, con kim điêu nới lỏng đôi móng vuốt đang quắp chặt Tử Lam. Tử Lam cảm thấy toàn bộ cơ thể mình giống như một cành cây rơi vào luồng nước xoáy, đang từ từ sa xuống. Nó chỉ còn cách giữ chặt cái chân sau đang cắm chặt vào sống lưng đối phương để giành giật mạng sống đến cùng, để thể hiện bản lĩnh đấu tranh sinh tử danh bất hư truyền của loài sói. Luồng không khí chuyển động mạnh trên cao thổi bạt Tử Lam, làm người nó nghiêng ngã. Móng vuốt của loài sói không thể quặp chặt con mồi như móng vuốt của chim ưng. Tử Lam sắp không trụ nổi nữa, nó chỉ có thể duy trì cục diện này trong vài giây nữa rồi cái chân sau đang kéo cả cơ thể treo lơ lửng của nó sẽ bị tê cứng, không đủ lực để giữ chặt sống lưng của con kim điêu nữa, lúc ấy, thân mình nó sẽ lao thẳng xuống bãi đá lởm chởm dưới đáy cốc.

Lúc này, chỉ một cái chao người, hoặc một tuyệt kỹ bay liệng như bay ngửa, bay nghiêng, quay tròn hay bay vút lên cao của con kim điêu cũng có thể buông rơi Tử Lam, giúp con kim điêu kết thúc trận bắt giết này. Nhưng vào những giây then chốt ấy, con kim điêu đã phạm một sai lầm chí mạng, nó rú lên một tiếng tức tối rồi cúi đầu xuống, dùng cái mỏ cứng nhọn của mình mổ thật mạnh vào mắt Tử Lam. Nó cho rằng, Tử Lam sẽ không chịu đựng nổi cơn đau quằn quại khi con mắt bị chọc thủng, bởi thế sẽ nới lỏng cái chân đang găm vào sống lưng nó. Dù sao con kim điêu chỉ là loài vật ấp trứng, trí tuệ của nó xét cho cùng không thắng nổi đầu óc của loài vật có vú như loài sói.

Con kim điêu dùng chiếc mỏ nhọn của mình mổ vào mắt phải của Tử Lam, Tử Lam cũng chớp thời cơ tung hai chân trước lên bấu chặt vào cổ, và dùng nốt chiếc chân sau còn lại quặp lên sống lưng của đối phương. Con kim điêu mổ trúng một con ngươi mắt của nó, làm nó đau đớn quằn quại, toàn thân co giật, nhưng nó vẫn chịu đựng được nhờ nghị lực siêu phàm, bốn chân của nó quắp chặt người con kim điêu, không hề nơi lỏng.

Lúc này, con kim điêu mới sực nhớ tới việc sử dụng những tuyệt kỹ bay lượn của nó để thoát khỏi vòng chân quấn chặt của Tử Lam. Nó thu đôi cánh, lao thẳng xuống từ độ cao cách mặt đất mười mấy trượng và khi chỉ còn cách mặt đất hai trượng, nó lại thình lình dang rộng đôi cánh, bay vút lên không trung, vượt qua núi đá. Cứ thế, nó hết thu cánh rồi lại mở cánh, đám lông đuôi của nó lắc lư như một bánh lái khiến thân mình nó xoay tít trong không trung như một con quay; chốc chốc nó lại bay lên cao rồi sà xuống thấp, chốc chốc nó lại đung đưa người qua trái rồi sang phải... Nhưng tất cả đã muộn, Tử Lam quyết tâm ép chặt người mình vào người nó, nồng nàn và cuồng nhiệt như khi ôm ấp bạn tình, dù bị con kim điêu hành hạ thế nào cũng nhất định không chịu buông lơi.

Con kim điêu lại nhắm vào con mắt bên trái của Tử Lam mà mổ xuống. Một dòng máu đỏ ối tuôn trào. Bầu trời xanh trong, đám mây trắng lững lờ trôi không còn nữa, thế giới trở nên đen sẫm một màu. Tử Lam đau đớn cùng cực nhưng nó vẫn lợi dụng tư thế thăng bằng và tốc độ bay chầm chậm khi con kim điêu mổ vào mắt trái của nó để ngửa miệng lên trên cắn xé như điên. Đôi mắt bị mù khiến nó không thể cắn trúng cổ con kim điêu, nó cắn lệnh sang một bên, trúng một bên cánh của đối phương. Con kim điêu tức lồng lộn, vỗ cánh thật mạnh, rồi cứ nhè vào mặt, vào đầu của Tử Lam mà mổ lia lịa. Mũi, tai và hai bên má của Tử Lam bị mổ nát như tương, hàm răng già nua của nó cũng bị đôi cánh của con kim điêu lôi gãy hai chiếc, một bên mép cũng bị cắn rách. Nhưng Tử Lam vẫn ngậm chặt xương quai hàm, liều mạng ăn miếng trả miếng. “Rắc”, một bên cánh của con kim điêu bị cắn đứt. Chỉ còn lại một bên cánh, con kim điêu mất thăng bằng loạng choạng rơi xuống bãi đá.

“Rầm”, một âm thanh chát chúa vang lên, Tử Lam và con kim điêu cùng đáp người xuống bãi đá âm u và lạnh lẽo. Tử Lam vẫn ôm chặt con kim điêu và bởi nằm dưới đối phương nên sống lưng của nó tiếp đất trước, cắm phập vào một góc đá nhọn hoắt. Khung xương gãy lìa, trái tim ngừng đập, nhưng bốn chân của nó vẫn còn bám chặt con kim điêu.

Con kim điêu cũng tử nạn vì cú ngã. Một bên cánh của nó đập đập hai cái cuối cùng trước khi ngừng hẳn. Đôi cánh của nó hướng thẳng lên bầu trời, rực vàng trong ánh chiều tà đỏ như lửa làm thành một tấm bia mộ đặt trước nấm mồ của sói mẹ Tử Lam.

Bên trong cái hang đông ấm hè mát thân thuộc của Tử Lam, Mi Mi đang tru lên những tiếng vừa hạnh phúc vừa đau khổ để chào đón năm chú sói con lần lượt cất tiếng oe oe chào đời. Hai con sói đực, một con có bộ lông đen tuyền, một con có bộ lông ánh lên sắc tím, giống hệt như Hắc Tang và Tử Lam. Mong sao một trong số chúng sẽ giành được ngôi vị Sói Vương tối cao vô thượng.

HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giấc Mộng Sói Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook