Chương 77: Cùng nhay cosplay "cậu" & "cháu" (2)
Tiểu Di
01/11/2024
Nghe Cổ Tây Châu nói, khiến người ta cảm giác anh chỉ coi Vãn Tri Ý như một tiểu bối mà đối đãi. Mọi người ai nấy đã nghe nói về mối quan hệ thân thiết giữa Vãn Tri Ý và Thời Niếp Hoan.
Gặp nhiều thì quen, họ cũng không lạ khi Cố Tây Châu giúp đỡ cô.
Những người ngồi trong bàn đều là đàn ông, tâm đặt ở sự nghiệp, suy nghĩ không phức tạp như phụ nữ. Họ chỉ nghĩ, có lẽ vì người khác ghen tị với Văn Tri Ý, cho rằng cô quá may mắn khi được Cố Tây Châu che chở và bảo vệ nên mới có những tin đồn không hay như vậy.
Ý
Văn Tri Ý nghe xong lời Cố Tây Châu nói thì cười híp mắt, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Một vị giám đốc rất niềm nở rót cho cô một ly trà: "Chỉ là bữa tiệc thôi, ngồi ở đâu cũng được, không cần câu nệ quá, chỗ chúng ta ngồi cũng khá tốt mà"
"Đúng thế, đúng thế..."
Cố Tây Châu kéo ghế bên cạnh ngồi xuống.
Món ăn cũng lần lượt được bày lên.
Mọi người đều đang bàn luận về chuyện Ôn Uyển phải một mình tổ chức lễ cưới.
"Đang yên đang lành, từ một đám cưới tốt đẹp không ngờ lại thành ra như vậy, cô Ôn này cũng thật xui xẻo.
"Còn chưa nói đến bố của cô gái này, có mà như không, đến cưới con gái cũng không thèm trở về."
"Nhắc đến Trì Giản, tôi nhớ trước đây có nghe vợ tôi buôn chuyện với bạn, nói là Trì Giản nhất quyết muốn ly hôn với Ôn Nhã Khuê, hiềm nỗi tài sản phân chia quá phức tạp, đến tận giờ vẫn chưa chia rõ ràng, thế là ông ấy bèn. bỏ ra nước ngoài."
"Ôn Nhã Khuê cũng không phải dạng vừa, thân gái dặm trường mà một mình lèo lái công ty, đã thế còn thu mua được cổ phần của Sở Thị, nghe nói trước lễ cưới đã sang nhượng cổ phần cho con gái làm của hồi môn. Cậu Sở này đúng là số hưởng.
Vãn Tri Ý uống trà, lắng nghe mọi người trò chuyện.
Trì Giản không về là điều Văn Tri Ý đã biết chắc. Cô từng nghe ông ngoại nói, năm xưa vốn dĩ Trì Giản và mẹ cô mới là một đôi, cả hai có hôn ước từ nhỏ, thế nhưng Hứa Vĩnh Dật dùng mưu kế lừa mẹ cô, khiến mẹ cô có thai, buộc phải gả cho ông ta. Ngày tháng sau khi cưới, mẹ cô cũng chấp nhận hiện thực, quyết định mở lòng với Hứa Vĩnh Dật, ai ngờ cuối cùng ông ta chỉ ngụy trang yêu thương mẹ cô, hòng chiếm đoạt nhà họ Văn. Đã thế, con gái của ông ta và người tình cũ còn sinh trước cô vài tháng.
Trì Giản sau khi biết tin mẹ cô lấy chồng, cũng đau khổ một thời gian, phó mặc cho gia đình sắp đặt, mãi đến khi biết tin nhà họ Văn đứng trước nguy cơ sụp đổ, Ôn Nhã Khuê hợp mưu cùng Ôn Nhã Bích, ngấm ngấm thu mua cổ phiếu bị tụt giảm chạm đáy của Vãn Thị, hại ông ngoại cô tức đến nhồi máu cơ tim, mất ngay trên bàn làm việc, khiến mẹ cô đau khổ tự vẫn, lúc đó ông mới phát hiện ra bộ mặt thật của vợ mình, làm rùm beng đòi ly dị.
Văn Tri Ý lắc lư ly rượu, đầu óc bay về nơi xa.
Lúc này, chắc chú Giản đang tận hưởng một ly rượu vang trong vườn nho biệt thự được mua làm sính lễ để cưới mẹ cô.
"Cô bé, chúng tôi hút thuốc ở đây không sao chứ? "Một ông chú bụng bia hỏi Vãn Tri Ý, kéo cô quay về thực tại.
Vãn Tri Ý lắc đầu: "Các chú cứ tự nhiên"
Không gian ở đây khá thoáng. Vả lại, bản thân cũng hút thuốc, dù là thuốc lá cho phụ nữ, nhưng mùi thuốc cô cũng ngửi quen rồi.
Mọi người còn đưa cho Cố Tây Châu một điếu thuốc, anh nhận lấy, kẹp vào miệng, hơi cúi đầu, người bên cạnh bật chiếc zippo, giúp anh châm thuốc.
Cố Tây Châu tựa lưng thoải mái vào ghế, tay cầm điếu thuốc, thảnh thơi nhả khói thuốc.
Khi canh được dọn lên, anh múc cho cô một bát.
"E... Cháu có thể tự làm, cậu cứ nói chuyện với mọi người đi" Văn Tri Ý ánh
mắt long lanh, nhận lấy chiếc thìa từ tay anh, tự tay làm.
Nghe tiếng gọi “cậu” một cách tự nhiên ấy, Cố Tây Châu bật cười: “Vậy thì múc cho cậu một bát đi."
"Dạ, thưa cậu."
Hàn Tri Ngôn ngồi một bên, biểu cảm cứng nhắc: ".."
Hình như dù ở bất cứ độ tuổi nào, mấy cặp tình nhân đều rất hứng thú với trò cosplay nhân vật, luôn thích cảm giác cấm kỵ, ví dụ như mối quan hệ giữa y tá và bệnh nhân, giữa chú và cháu nuôi...
Hàn Tri Ngôn vỡ lẽ, hóa ra Cố Tây Châu là người như vậy, dù là bạn thân bao năm, nhưng chưa bao giờ anh thấy Cố Tây Châu có dáng vẻ này.
Tiệc của người giàu không khác gì tiệc nhà dân thường.
Ai nấy vừa ăn vừa trò chuyện, chỉ là chuyện họ nói đều liên quan đến công việc làm ăn.
Vãn Tri Ý thì chỉ lo ăn.
Khoảng một giờ sau khi tiệc bắt đầu, ở bệnh viện, Sở Yến Tuy dần dần tỉnh lại.
Vết thương trên đầu phải khâu bốn, năm mũi, lúc tỉnh lại thuốc tê đã hết, cơn đau ập tới khiến anh nhíu mày.
Trợ lý của Sở Yến Tuy vẫn luôn ở bên cạnh, thấy anh tỉnh lại liền nói: “Sếp tong."
Sở Yến Tuy dần lấy lại ý thức, từ từ ngồi dậy trên giường: “Đám cưới thế nào rồi?”
“Vẫn đang diễn ra.” Trợ lý đáp lời: “Ôn Uyển rất tin vào tình yêu của anh dành cho cô ta.”
“Tình yêu ư?”
Sở Yến Tuy cười nhạt.
Ánh mắt anh tựa như mùa đông lạnh giá, khiến người khác rùng mình.
Đôi mắt sâu thẳm, giống như một vũng nước chết, chẳng chút gợn sóng.
Sở Yến Tuy lại hỏi: “Còn ngôi sao kia đâu?”
Trợ lý khựng lại một chút: “Chúng tôi đã cử người đi tìm nhưng vẫn không thấy.”
Gió mạnh như vậy, chỉ là một mảnh giấy mỏng manh, bên cạnh sân của khách sạn lại là một một vùng mênh mông nước, sao mà tìm thấy được chứ.
Thứ đã mất đi rồi, muốn tìm lại chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Trợ lý Hà vốn là bạn học cấp ba của Sở Yến Tuy, theo anh nhiều năm, khi nhìn đôi mắt hơi đỏ lên của Sở Yến Tuy, bất giác cảm thấy thương xót cho anh.
Giọng của Sở Yến Tuy đầy sự cố chấp: “Tìm, tiếp tục tìm cho tôi.”
Gặp nhiều thì quen, họ cũng không lạ khi Cố Tây Châu giúp đỡ cô.
Những người ngồi trong bàn đều là đàn ông, tâm đặt ở sự nghiệp, suy nghĩ không phức tạp như phụ nữ. Họ chỉ nghĩ, có lẽ vì người khác ghen tị với Văn Tri Ý, cho rằng cô quá may mắn khi được Cố Tây Châu che chở và bảo vệ nên mới có những tin đồn không hay như vậy.
Ý
Văn Tri Ý nghe xong lời Cố Tây Châu nói thì cười híp mắt, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Một vị giám đốc rất niềm nở rót cho cô một ly trà: "Chỉ là bữa tiệc thôi, ngồi ở đâu cũng được, không cần câu nệ quá, chỗ chúng ta ngồi cũng khá tốt mà"
"Đúng thế, đúng thế..."
Cố Tây Châu kéo ghế bên cạnh ngồi xuống.
Món ăn cũng lần lượt được bày lên.
Mọi người đều đang bàn luận về chuyện Ôn Uyển phải một mình tổ chức lễ cưới.
"Đang yên đang lành, từ một đám cưới tốt đẹp không ngờ lại thành ra như vậy, cô Ôn này cũng thật xui xẻo.
"Còn chưa nói đến bố của cô gái này, có mà như không, đến cưới con gái cũng không thèm trở về."
"Nhắc đến Trì Giản, tôi nhớ trước đây có nghe vợ tôi buôn chuyện với bạn, nói là Trì Giản nhất quyết muốn ly hôn với Ôn Nhã Khuê, hiềm nỗi tài sản phân chia quá phức tạp, đến tận giờ vẫn chưa chia rõ ràng, thế là ông ấy bèn. bỏ ra nước ngoài."
"Ôn Nhã Khuê cũng không phải dạng vừa, thân gái dặm trường mà một mình lèo lái công ty, đã thế còn thu mua được cổ phần của Sở Thị, nghe nói trước lễ cưới đã sang nhượng cổ phần cho con gái làm của hồi môn. Cậu Sở này đúng là số hưởng.
Vãn Tri Ý uống trà, lắng nghe mọi người trò chuyện.
Trì Giản không về là điều Văn Tri Ý đã biết chắc. Cô từng nghe ông ngoại nói, năm xưa vốn dĩ Trì Giản và mẹ cô mới là một đôi, cả hai có hôn ước từ nhỏ, thế nhưng Hứa Vĩnh Dật dùng mưu kế lừa mẹ cô, khiến mẹ cô có thai, buộc phải gả cho ông ta. Ngày tháng sau khi cưới, mẹ cô cũng chấp nhận hiện thực, quyết định mở lòng với Hứa Vĩnh Dật, ai ngờ cuối cùng ông ta chỉ ngụy trang yêu thương mẹ cô, hòng chiếm đoạt nhà họ Văn. Đã thế, con gái của ông ta và người tình cũ còn sinh trước cô vài tháng.
Trì Giản sau khi biết tin mẹ cô lấy chồng, cũng đau khổ một thời gian, phó mặc cho gia đình sắp đặt, mãi đến khi biết tin nhà họ Văn đứng trước nguy cơ sụp đổ, Ôn Nhã Khuê hợp mưu cùng Ôn Nhã Bích, ngấm ngấm thu mua cổ phiếu bị tụt giảm chạm đáy của Vãn Thị, hại ông ngoại cô tức đến nhồi máu cơ tim, mất ngay trên bàn làm việc, khiến mẹ cô đau khổ tự vẫn, lúc đó ông mới phát hiện ra bộ mặt thật của vợ mình, làm rùm beng đòi ly dị.
Văn Tri Ý lắc lư ly rượu, đầu óc bay về nơi xa.
Lúc này, chắc chú Giản đang tận hưởng một ly rượu vang trong vườn nho biệt thự được mua làm sính lễ để cưới mẹ cô.
"Cô bé, chúng tôi hút thuốc ở đây không sao chứ? "Một ông chú bụng bia hỏi Vãn Tri Ý, kéo cô quay về thực tại.
Vãn Tri Ý lắc đầu: "Các chú cứ tự nhiên"
Không gian ở đây khá thoáng. Vả lại, bản thân cũng hút thuốc, dù là thuốc lá cho phụ nữ, nhưng mùi thuốc cô cũng ngửi quen rồi.
Mọi người còn đưa cho Cố Tây Châu một điếu thuốc, anh nhận lấy, kẹp vào miệng, hơi cúi đầu, người bên cạnh bật chiếc zippo, giúp anh châm thuốc.
Cố Tây Châu tựa lưng thoải mái vào ghế, tay cầm điếu thuốc, thảnh thơi nhả khói thuốc.
Khi canh được dọn lên, anh múc cho cô một bát.
"E... Cháu có thể tự làm, cậu cứ nói chuyện với mọi người đi" Văn Tri Ý ánh
mắt long lanh, nhận lấy chiếc thìa từ tay anh, tự tay làm.
Nghe tiếng gọi “cậu” một cách tự nhiên ấy, Cố Tây Châu bật cười: “Vậy thì múc cho cậu một bát đi."
"Dạ, thưa cậu."
Hàn Tri Ngôn ngồi một bên, biểu cảm cứng nhắc: ".."
Hình như dù ở bất cứ độ tuổi nào, mấy cặp tình nhân đều rất hứng thú với trò cosplay nhân vật, luôn thích cảm giác cấm kỵ, ví dụ như mối quan hệ giữa y tá và bệnh nhân, giữa chú và cháu nuôi...
Hàn Tri Ngôn vỡ lẽ, hóa ra Cố Tây Châu là người như vậy, dù là bạn thân bao năm, nhưng chưa bao giờ anh thấy Cố Tây Châu có dáng vẻ này.
Tiệc của người giàu không khác gì tiệc nhà dân thường.
Ai nấy vừa ăn vừa trò chuyện, chỉ là chuyện họ nói đều liên quan đến công việc làm ăn.
Vãn Tri Ý thì chỉ lo ăn.
Khoảng một giờ sau khi tiệc bắt đầu, ở bệnh viện, Sở Yến Tuy dần dần tỉnh lại.
Vết thương trên đầu phải khâu bốn, năm mũi, lúc tỉnh lại thuốc tê đã hết, cơn đau ập tới khiến anh nhíu mày.
Trợ lý của Sở Yến Tuy vẫn luôn ở bên cạnh, thấy anh tỉnh lại liền nói: “Sếp tong."
Sở Yến Tuy dần lấy lại ý thức, từ từ ngồi dậy trên giường: “Đám cưới thế nào rồi?”
“Vẫn đang diễn ra.” Trợ lý đáp lời: “Ôn Uyển rất tin vào tình yêu của anh dành cho cô ta.”
“Tình yêu ư?”
Sở Yến Tuy cười nhạt.
Ánh mắt anh tựa như mùa đông lạnh giá, khiến người khác rùng mình.
Đôi mắt sâu thẳm, giống như một vũng nước chết, chẳng chút gợn sóng.
Sở Yến Tuy lại hỏi: “Còn ngôi sao kia đâu?”
Trợ lý khựng lại một chút: “Chúng tôi đã cử người đi tìm nhưng vẫn không thấy.”
Gió mạnh như vậy, chỉ là một mảnh giấy mỏng manh, bên cạnh sân của khách sạn lại là một một vùng mênh mông nước, sao mà tìm thấy được chứ.
Thứ đã mất đi rồi, muốn tìm lại chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Trợ lý Hà vốn là bạn học cấp ba của Sở Yến Tuy, theo anh nhiều năm, khi nhìn đôi mắt hơi đỏ lên của Sở Yến Tuy, bất giác cảm thấy thương xót cho anh.
Giọng của Sở Yến Tuy đầy sự cố chấp: “Tìm, tiếp tục tìm cho tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.