Chương 70: Hôn lễ không chú rể (1)
Tiểu Di
27/10/2024
Trong biệt thự nhà họ Hứa, một đám người cả chủ lẫn ở đợ đứng vây quanh cánh cửa phòng cô chủ. Ôn Nhã Bích đứng giữa đám người, gõ cửa, vẻ mặt đầy lo lắng.
"Phù Tang, nghe lời mẹ, mở cửa ra nào."
Bên trong không có tiếng đáp lại, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng nức nở của Hứa Phù Tang.
"Phù Tang, rốt cuộc ở Đô Giang Yểm có chuyện gì? Con đã nhốt mình trong phòng hơn hai ngày rồi, con muốn để mẹ lo đến chết sao?"
"..."
"Phù Tang, mẹ bị bệnh tim đấy."
Một lúc sau, cửa cuối cùng cũng mở hé một khe. Hứa Phù Tang tóc tai bù xù, mắt sưng húp vì khóc nhiều, lớp trang điểm trên mặt chưa tẩy, ngay đến bộ đồ xinh đẹp mặc tới Đô Giang Yểm cũng chưa thay ra, giờ đã nhăn nhúm đến khó tả.
Nhìn thấy Ôn Nhã Bích, cô òa khóc: "Mẹ, Tây Châu từ chối con rồi, anh ấy có bạn gái rồi."
Cõi lòng Hứa Phù Tang như đã chết, bộ dạng thê thảm của cô không giống quý cô thành đạt.
Ôn Nhã Bích ôm con gái vào trong lòng, xót xa.
"Mẹ, có phải đây là báo ứng không?"
"Bao ung gi?"
"Báo ứng dì Vãn nguyền..." - "Hứa Phù Tang!"
Hứa Phù Tang còn chưa nói hết, Ôn Nhã Bích đã quát lên. Bà đuổi hết người hầu xung quanh đi, sau đó giữ lấy vai cô con gái đang bị tình vây khôn:
"Phù Tang, con phải nhớ, đó là lời của một mụ điên. Không phải mẹ đã nói với con rồi sao, năm xưa nếu không phải cô ta chen chân vào, mẹ và bố cũng không đến mức phải chia lìa, hại con bị chửi oan là con hoang bao năm trời."
Hứa Phù Tang sụt sịt: "Nhưng... dù là vậy, cô bé kia... cũng không có tội. Chúng ta để mặc em ấy lưu lạc bên ngoài, dì Vãn chắc chắn rất oán hận chúng ta, cho nên mới trả thù..."
"Hứa Phù Tang! Từ khi nào con lại tin vào mấy thứ mê tín dị đoan thế hả? Cô ta chết rồi, còn về đứa con gái kia....
bố con tuy không đón về nhưng vẫn cử người chăm nom, chu cấp đầy đủ, con không cần để trong lòng nữa. Chỉ là bị đàn ông từ chối thôi mà, con vực lại tinh thần cho mẹ. Mấy hôm nữa kết thúc hồn lễ, mẹ bảo con bé Uyển đến hiến kế cho con.
Hứa Phù Tang vẫn rất buồn, nhưng nghe lời mẹ cũng xuôi xuôi. Cô để mặc Ôn Nhã Bích dắt tay vào trong phòng, vừa đi vừa nghĩ lại. Căn phòng này vốn là của thiên kim nhà họ Hứa, sau khi bố cô ly hôn với vợ trước xong đã đón mẹ con cô về, căn phòng này cũng nghiễm nhiên trở thành phòng ngủ của cô. Lúc cô đến không có cơ hội gặp mặt đứa em gái cùng cha khác mẹ kia, trong lòng luôn rất tò mò, nhưng Ồn Nhã Bích rất nghiêm khắc, hễ cô nhắc tới hai người đó là sẽ bị quở trách, dần dần, Hứa Phù Tang cũng không còn tò mò hỏi thêm gì nữa, mãi cho đến mấy ngày nay cô thất bại tình trường mới nghĩ quẩn....
Mười hai giờ trưa, điện thoại để trên đầu giường của Vãn Tri Y đồ chuông.
Cô không để chế độ im lặng, vì sợ bản thân ngủ quá sâu, người khác gọi điện đến có việc gấp không tìm được cô.
Vãn Tri Ý mở mắt, cô với điện thoại trên đầu giường, người gọi tới là Cố Tây Châu, chất giọng ấm áp đầy khí thế sếp tổng của anh vang lên bên tai cô:
"Đừng ngủ nữa, dì giúp việc đã chuẩn bị bữa trưa cho em, sắp đến nơi rổi."
Vãn Tri Ý kéo cơ thể đau nhức lăn một vòng trên giường, cô lười không muốn động đậy, nhưng khí thế áp bức truyền qua điện thoại của người đàn ông khiền cô nảy ra cơn giận dôi nho nhỏ:
"Em ngủ không đủ giấc còn không phải tại anh!"
Giọng mỹ nhân rất nũng nịu.
Cô còn bổ sung thêm một câu: "Quay cảnh đánh nhau trên cáp treo còn chẳng mệt như vậy. Hừ!"
Cố Tây Châu vừa kết thúc cuộc họp, anh chưa rời khỏi phòng họp mà ngồi lại, chân vắt chéo, người ngả ra sau, một tay cẩm bút ký tài liệu trên bàn.
Tần Trục Hoài đứng bên cạnh chờ anh ký nốt tờ giấy cuối cùng, vẻ mặt cứng đờ. Rõ ràng, ban nãy sếp tổng nổi giận lôi đình trong cuộc họp, còn khiến một nhân viên mới sợ đến òa khóc, thế mà chỉ trong phút chốc nghe điện thoại, khí thế bức người lại thu về, còn hơi nhếch miệng cười.
Tần Trục Hoài nghĩ thầm: Toi rồi, toi rồi, sếp tổng đại nhân rơi vào biển tình rồi cũng hóa nô lệ của vợ yêu thôi.
Xem ra sau này mình về phe cô Vãn là lựa chọn sáng suốt.
Cố Tây Châu ra hiệu cho Tần Trục Hoài mang đồ ra ngoài. Sau đó anh quay lại cuộc trò chuyện với Vãn Tri Ý.
Người đàn ông không hề nhận vấn đề nằm ở phía mình:
"Điều đó chỉ chứng tỏ thể lực của em quá yếu. Sau này hàng ngày 5 giờ sáng ra ngoài chạy bộ rèn luyện sức khỏe với anh, tăng thêm sức bền."
Vãn Tri Ý lại lăn một vòng trên giường, chỉ muốn làm cá mặn. Cô nhanh chóng đổi chủ đề: "Để sau có thời gian rồi tính. Anh ăn cơm chưa?"
"Chuẩn bị đi ăn rồi."
"Không nói với anh nữa, dì mang đồ ăn đến rồi, em ăn xong buổi chiều còn phải tham gia họp báo phim."
Cố Tây Châu cũng đứng lên: "Ừ, gửi địa điểm họp báo cho anh, buổi tối đến đón em."
"Vâng." Vãn Tri Ý hôn gió qua điện thoại, sau đó rời khỏi giường.
Vãn Tri Ý tắm rửa và vệ sinh cá nhân xong mới đi xuống dưới. Dì giúp việc thấy cô xuống, bèn bỏ đồ ăn từ túi giữ nhiệt ra:
"Cô Vãn tỉnh rồi à. Hôm nay cậu Cố dặn tôi hầm một ít gà ác cho cô ăn lại sức, mau ăn đi kẻo nguội."
Vãn Tri Ý cúi xuống vuốt vuốt Cố Phát Tài đang cọ mõm dưới chân cô, sau đó đi tới bàn ăn ngồi xuống. Nhìn bữa cơm dinh dưỡng không khác gì cơm cữ, cô cười trừ:
"Vất vả cho dì rồi, dì cũng ngồi xuống ăn đi ạ."
"Thôi, tôi ăn rồi, giờ tôi cũng phải về nhà tổ, cô ăn xong cứ để bát đó, chiều tôi sẽ đến dọn dẹp."
"Vâng, vậy cháu không giữ gì nữa."
Vãn Tri Ý bắt đầu bữa ăn, đầu tiên cô chụp hình bàn ăn, đăng lên trang cá nhân kèm theo mô tả:
(Bữa cơm đầy tình thương~)
Vừa đăng xong, trang Tiktok cá nhân của cô nhận được một tin nhắn riêng.
Người gửi là Ôn Uyển.
Vãn Tri Ý bấm ra đọc.
"Vãn Tri Ý, dù gì cô cũng miễn cưỡng được tính là chị họ tôi, đám cưới của tôi và Yến Tuy, hy vọng cô tham gia."
"Phù Tang, nghe lời mẹ, mở cửa ra nào."
Bên trong không có tiếng đáp lại, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng nức nở của Hứa Phù Tang.
"Phù Tang, rốt cuộc ở Đô Giang Yểm có chuyện gì? Con đã nhốt mình trong phòng hơn hai ngày rồi, con muốn để mẹ lo đến chết sao?"
"..."
"Phù Tang, mẹ bị bệnh tim đấy."
Một lúc sau, cửa cuối cùng cũng mở hé một khe. Hứa Phù Tang tóc tai bù xù, mắt sưng húp vì khóc nhiều, lớp trang điểm trên mặt chưa tẩy, ngay đến bộ đồ xinh đẹp mặc tới Đô Giang Yểm cũng chưa thay ra, giờ đã nhăn nhúm đến khó tả.
Nhìn thấy Ôn Nhã Bích, cô òa khóc: "Mẹ, Tây Châu từ chối con rồi, anh ấy có bạn gái rồi."
Cõi lòng Hứa Phù Tang như đã chết, bộ dạng thê thảm của cô không giống quý cô thành đạt.
Ôn Nhã Bích ôm con gái vào trong lòng, xót xa.
"Mẹ, có phải đây là báo ứng không?"
"Bao ung gi?"
"Báo ứng dì Vãn nguyền..." - "Hứa Phù Tang!"
Hứa Phù Tang còn chưa nói hết, Ôn Nhã Bích đã quát lên. Bà đuổi hết người hầu xung quanh đi, sau đó giữ lấy vai cô con gái đang bị tình vây khôn:
"Phù Tang, con phải nhớ, đó là lời của một mụ điên. Không phải mẹ đã nói với con rồi sao, năm xưa nếu không phải cô ta chen chân vào, mẹ và bố cũng không đến mức phải chia lìa, hại con bị chửi oan là con hoang bao năm trời."
Hứa Phù Tang sụt sịt: "Nhưng... dù là vậy, cô bé kia... cũng không có tội. Chúng ta để mặc em ấy lưu lạc bên ngoài, dì Vãn chắc chắn rất oán hận chúng ta, cho nên mới trả thù..."
"Hứa Phù Tang! Từ khi nào con lại tin vào mấy thứ mê tín dị đoan thế hả? Cô ta chết rồi, còn về đứa con gái kia....
bố con tuy không đón về nhưng vẫn cử người chăm nom, chu cấp đầy đủ, con không cần để trong lòng nữa. Chỉ là bị đàn ông từ chối thôi mà, con vực lại tinh thần cho mẹ. Mấy hôm nữa kết thúc hồn lễ, mẹ bảo con bé Uyển đến hiến kế cho con.
Hứa Phù Tang vẫn rất buồn, nhưng nghe lời mẹ cũng xuôi xuôi. Cô để mặc Ôn Nhã Bích dắt tay vào trong phòng, vừa đi vừa nghĩ lại. Căn phòng này vốn là của thiên kim nhà họ Hứa, sau khi bố cô ly hôn với vợ trước xong đã đón mẹ con cô về, căn phòng này cũng nghiễm nhiên trở thành phòng ngủ của cô. Lúc cô đến không có cơ hội gặp mặt đứa em gái cùng cha khác mẹ kia, trong lòng luôn rất tò mò, nhưng Ồn Nhã Bích rất nghiêm khắc, hễ cô nhắc tới hai người đó là sẽ bị quở trách, dần dần, Hứa Phù Tang cũng không còn tò mò hỏi thêm gì nữa, mãi cho đến mấy ngày nay cô thất bại tình trường mới nghĩ quẩn....
Mười hai giờ trưa, điện thoại để trên đầu giường của Vãn Tri Y đồ chuông.
Cô không để chế độ im lặng, vì sợ bản thân ngủ quá sâu, người khác gọi điện đến có việc gấp không tìm được cô.
Vãn Tri Ý mở mắt, cô với điện thoại trên đầu giường, người gọi tới là Cố Tây Châu, chất giọng ấm áp đầy khí thế sếp tổng của anh vang lên bên tai cô:
"Đừng ngủ nữa, dì giúp việc đã chuẩn bị bữa trưa cho em, sắp đến nơi rổi."
Vãn Tri Ý kéo cơ thể đau nhức lăn một vòng trên giường, cô lười không muốn động đậy, nhưng khí thế áp bức truyền qua điện thoại của người đàn ông khiền cô nảy ra cơn giận dôi nho nhỏ:
"Em ngủ không đủ giấc còn không phải tại anh!"
Giọng mỹ nhân rất nũng nịu.
Cô còn bổ sung thêm một câu: "Quay cảnh đánh nhau trên cáp treo còn chẳng mệt như vậy. Hừ!"
Cố Tây Châu vừa kết thúc cuộc họp, anh chưa rời khỏi phòng họp mà ngồi lại, chân vắt chéo, người ngả ra sau, một tay cẩm bút ký tài liệu trên bàn.
Tần Trục Hoài đứng bên cạnh chờ anh ký nốt tờ giấy cuối cùng, vẻ mặt cứng đờ. Rõ ràng, ban nãy sếp tổng nổi giận lôi đình trong cuộc họp, còn khiến một nhân viên mới sợ đến òa khóc, thế mà chỉ trong phút chốc nghe điện thoại, khí thế bức người lại thu về, còn hơi nhếch miệng cười.
Tần Trục Hoài nghĩ thầm: Toi rồi, toi rồi, sếp tổng đại nhân rơi vào biển tình rồi cũng hóa nô lệ của vợ yêu thôi.
Xem ra sau này mình về phe cô Vãn là lựa chọn sáng suốt.
Cố Tây Châu ra hiệu cho Tần Trục Hoài mang đồ ra ngoài. Sau đó anh quay lại cuộc trò chuyện với Vãn Tri Ý.
Người đàn ông không hề nhận vấn đề nằm ở phía mình:
"Điều đó chỉ chứng tỏ thể lực của em quá yếu. Sau này hàng ngày 5 giờ sáng ra ngoài chạy bộ rèn luyện sức khỏe với anh, tăng thêm sức bền."
Vãn Tri Ý lại lăn một vòng trên giường, chỉ muốn làm cá mặn. Cô nhanh chóng đổi chủ đề: "Để sau có thời gian rồi tính. Anh ăn cơm chưa?"
"Chuẩn bị đi ăn rồi."
"Không nói với anh nữa, dì mang đồ ăn đến rồi, em ăn xong buổi chiều còn phải tham gia họp báo phim."
Cố Tây Châu cũng đứng lên: "Ừ, gửi địa điểm họp báo cho anh, buổi tối đến đón em."
"Vâng." Vãn Tri Ý hôn gió qua điện thoại, sau đó rời khỏi giường.
Vãn Tri Ý tắm rửa và vệ sinh cá nhân xong mới đi xuống dưới. Dì giúp việc thấy cô xuống, bèn bỏ đồ ăn từ túi giữ nhiệt ra:
"Cô Vãn tỉnh rồi à. Hôm nay cậu Cố dặn tôi hầm một ít gà ác cho cô ăn lại sức, mau ăn đi kẻo nguội."
Vãn Tri Ý cúi xuống vuốt vuốt Cố Phát Tài đang cọ mõm dưới chân cô, sau đó đi tới bàn ăn ngồi xuống. Nhìn bữa cơm dinh dưỡng không khác gì cơm cữ, cô cười trừ:
"Vất vả cho dì rồi, dì cũng ngồi xuống ăn đi ạ."
"Thôi, tôi ăn rồi, giờ tôi cũng phải về nhà tổ, cô ăn xong cứ để bát đó, chiều tôi sẽ đến dọn dẹp."
"Vâng, vậy cháu không giữ gì nữa."
Vãn Tri Ý bắt đầu bữa ăn, đầu tiên cô chụp hình bàn ăn, đăng lên trang cá nhân kèm theo mô tả:
(Bữa cơm đầy tình thương~)
Vừa đăng xong, trang Tiktok cá nhân của cô nhận được một tin nhắn riêng.
Người gửi là Ôn Uyển.
Vãn Tri Ý bấm ra đọc.
"Vãn Tri Ý, dù gì cô cũng miễn cưỡng được tính là chị họ tôi, đám cưới của tôi và Yến Tuy, hy vọng cô tham gia."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.