Chương 26: Lần nữa bị từ chối
Tiểu Di
08/09/2024
Vừa bước ra ngoài thảm cỏ, Hàn Tri Ngôn đã xuất hiện.
Văn Tri Ý theo phản xạ lùi lại.
“Tiệc đã kết thúc, Thẩm lão phu nhân đã đi nghỉ rồi, giờ chỉ còn lại đám thanh niên ngồi với nhau, tôi đến mời em qua ngồi chơi cùng thôi, không có ý gì khác đâu.”
Như sợ cô sẽ bài xích, vừa xuất hiện Hàn Tri Ngôn đã nói rõ mục đích của mình.
Cô nhìn ra phía xa, quả thực một đám cậu ấm cô chiêu đang ngồi uống rượu trò chuyện trong nhà kính trong suốt, nổi bật giữa đám người là Cố Tây Châu. Ánh mắt Vãn Tri Ý lóe lên, tối nay cô nhất định phải canh chừng người đàn ông này.
“Được, phiền anh Hàn dẫn đường”
Lúc Hàn Tri dẫn Vãn Tri Ý bước vào, cả phòng bỗng lặng ngắt, tất cả đều hướng ánh mắt ra cửa. Một người trong nhóm huýt sáo: “Ôi chao, Hàn thiếu dẫn theo mỹ nhân quay lại rồi này.”
Hàn Tri Ngôn sợ Văn Tri Ý khó chịu, bèn xua xua tay: “Bạn, là bạn thôi, tôi tình cờ gặp cô ấy ở ngoài nên rủ đến đây cho vui.”
“Chào mọi người.” Vãn Tri Ý mỉm cười lịch sự.
Sau đó, cô đi theo Hàn Tri Ngôn vào một góc, ngồi xuống bên cạnh anh.
“Tri Ý, em muốn uống gì, nước ép hoặc sinh tố?”
“Rượu là được rồi, không cần phiền phức thế đâu.”
Hàn Tri Ngôn trong lòng lâng lâng.
Ban nãy đứng trên tầng hai anh có để ý Văn Tri Ý chỉ uống nước ép, người lạ mời rượu cô tuyệt đối từ chối. Thế nhưng lần trước ở Bồng Lai, cả lần này ngồi cạnh anh cô đều uống rượu, vậy chứng tỏ ở bên cạnh anh thấy an toàn nên mới yên tâm uống rượu?
Xem ra lời Hứa Phù Tang nói rất đúng, cô đang chơi chiêu lạt mềm buộc chặt.
“Được, có rượu cho em.” Hàn Tri Ngôn cười rạng rỡ, rót rượu cho Văn Tri Ý.
“Ngồi uống không thì tẻ nhạt lắm, hay là chúng ta chơi trò chơi đi, ai thua bị phạt rượu”
“Được!” Tất cả mọi người đồng thanh đáp, duy chỉ có Cố Tây Châu vẫn đang ngồi lắc lư cái ly không, không biết anh đang nghĩ gì.
“Tri Ý, em chơi chứ?”
Cô gật đầu đáp lại Hàn Tri Ngôn: “Được.”
Trò chơi bắt đầu.
Suốt cả quá trình, Văn Tri Ý vô cùng xui xẻo, cô không giỏi chơi mấy trò chơi của đám cậu ấm cô chiêu này, đã bị phạt uống cạn ly thứ ba rồi.
Lúc ngửa cổ uống cạn ly thứ ba, đuôi mắt Vãn Tri Ý thấy Cố Tây Châu đi ra ngoài.
Cô cũng lấy cớ đi vệ sinh.
Văn Tri Ý vừa ra khỏi cửa đã có một nhân viên phục vụ đến tìm cô.
“Thưa cô, cô họ Văn đúng không?”
“Phải, có chuyện gì thế?”
“Anh Cố mời cô sang phòng nghỉ bên kia một chút.”
“Được.” Văn Tri Ý gật đầu, đi theo nhân viên phục vụ.
Lúc Vãn Tri Ý đẩy cửa bước vào, cô nhìn thấy Cố Tây Châu đang ngồi vắt chéo chân trên sofa, một tay anh đặt trên tay vịn ghế, một tay đang bấm điện thoại.
Tư thái ung dung, đầy quyền uy.
“Về đi, tôi phái người đưa cô về.” Cố Tây Châu mở miệng, giọng đã hơi khàn. Văn Tri Ý nhớ hôm nay anh hút hơi nhiều thuốc, có lẽ cổ họng đã khô lắm rồi. Nhưng cô vẫn bướng bỉnh lắc đầu.
“Không được, anh Hàn nhiệt tình mời em đến đây, sao có thể về sớm như vậy, há chẳng phải không nể mặt người ta?”
“Hàn Tri Ngôn là loại người gì, lẽ nào trong lòng cô không biết? Trong tương lai nếu biết tận dụng, giá trị thương mại của cô rất cao. Tài nguyên trong tay Hàn Tri Ngôn, cô có thể lợi dụng nó, lại đầu tư chút thời gian, ắt có thể thoát khỏi cảnh khốn cùng như bây giờ. Còn chơi trò tình cảm nam nữ với cậu ta, cô đã nghĩ tới hậu quả chưa?”
Cô bướng bỉnh đáp lời: “Chưa từng nghĩ đến. Sao phải nghĩ đến?”
Cô đâu có ý với Hàn Tri Ngôn.
Nghe xong câu nói của Vãn Tri Ý, vẻ mặt Cố Tây Châu vẫn đoán không ra cảm xúc, nhưng ánh mắt của anh lại u ám đến đáng sợ.
Vãn Tri Ý không muốn bản thân đắm chìm trong bầu không khí đáng sợ này, cô bước đến, ngồi xuống cạnh Cố Tây Châu, sau đó túm cổ tay áo anh, mỉm cười: “Cố Tây Châu, có phải anh đang ghen không? Cho rằng em là loại phụ nữ lăng nhăng, tiếp cận anh không được bèn đổi mục tiêu qua bạn anh?”
Dứt lời, môi đỏ yêu kiều ghé sát tai người đàn ông, thì thầm: “Từ đầu đến cuối, em không chơi trò tình cảm, cũng không có mục tiêu thứ hai. Em chỉ muốn chiếm được trái tim của anh thôi.”
Cố Tây Châu không đẩy cô ra, chỉ hắng giọng: “Tôi không có hứng chơi trò tình cảm, cũng không có thời gian cho những việc vô bổ ấy. Sở dĩ tôi khoan dung
với cô, một là vì nể mặt Niếp Hoan, hai là vì cảm thấy cô đang đi sai đường, có lòng tốt nhắc nhở.”
Văn Tri Ý: “. ”
“Vãn Tri Ý, trên thế gian này ngoại trừ sinh ly tử biệt, chẳng có cửa ải nào không thể vượt qua.”
Ngoại trừ sinh ly tử biệt, chẳng có cửa ải nào không thể vượt qua?
Đừng hòng cô nghe.
Hận ý găm sâu trong tim cô, đến người thân thiết như Trì Bích còn không thể nào lý giải nổi, sao chỉ bằng một vài câu khuyên nhủ của anh là có thể buông bỏ.
Văn Tri Ý giận dỗi ngồi lùi ra: “Anh đừng khuyên em, em sẽ không nghe đâu. Muốn em đi về cũng được, nhưng anh phải đồng ý hẹn hò với em, em không ngại anh nuôi em mà không chạm vào”
Cố Tây Châu: '
“Chẳng phải anh nói em có giá trị thương mại rất cao sao, em nhớ là Cố thị cũng có sản nghiệp ở mảng Giải trí, hay là anh ký hợp đồng với em đi, em kiếm tiền về cho anh
Cố Tây Châu thở dài: “Lời tôi nói đến đây thôi, cô nghe hay không thì tùy, tự làm tự chịu.” Anh vừa dứt lời, Văn Tri Ý đã thấy người đàn ông mở danh bạ trên WeChat ra, đưa tên cô vào danh sách chặn, sau đó đứng lên bỏ đi.
Cô gái này, một khi dính vào sẽ khiến cuộc sống bình lặng của anh bị đảo lộn hoàn toàn.
Anh không có thời gian để ý đến cô.
Văn Tri Ý. “. ”
Cố Tây Châu ra ngoài được một lúc, Văn Tri Ý mới sắp xếp lại tâm trạng ủ rũ của mình, đứng lên mở cửa. Cô vừa mới thò một chân ra ngoài đã nghe thấy tiếng của Ôn Nhã Bích, lại quyết định rụt chân về, khép hờ cửa.
Văn Tri Ý theo phản xạ lùi lại.
“Tiệc đã kết thúc, Thẩm lão phu nhân đã đi nghỉ rồi, giờ chỉ còn lại đám thanh niên ngồi với nhau, tôi đến mời em qua ngồi chơi cùng thôi, không có ý gì khác đâu.”
Như sợ cô sẽ bài xích, vừa xuất hiện Hàn Tri Ngôn đã nói rõ mục đích của mình.
Cô nhìn ra phía xa, quả thực một đám cậu ấm cô chiêu đang ngồi uống rượu trò chuyện trong nhà kính trong suốt, nổi bật giữa đám người là Cố Tây Châu. Ánh mắt Vãn Tri Ý lóe lên, tối nay cô nhất định phải canh chừng người đàn ông này.
“Được, phiền anh Hàn dẫn đường”
Lúc Hàn Tri dẫn Vãn Tri Ý bước vào, cả phòng bỗng lặng ngắt, tất cả đều hướng ánh mắt ra cửa. Một người trong nhóm huýt sáo: “Ôi chao, Hàn thiếu dẫn theo mỹ nhân quay lại rồi này.”
Hàn Tri Ngôn sợ Văn Tri Ý khó chịu, bèn xua xua tay: “Bạn, là bạn thôi, tôi tình cờ gặp cô ấy ở ngoài nên rủ đến đây cho vui.”
“Chào mọi người.” Vãn Tri Ý mỉm cười lịch sự.
Sau đó, cô đi theo Hàn Tri Ngôn vào một góc, ngồi xuống bên cạnh anh.
“Tri Ý, em muốn uống gì, nước ép hoặc sinh tố?”
“Rượu là được rồi, không cần phiền phức thế đâu.”
Hàn Tri Ngôn trong lòng lâng lâng.
Ban nãy đứng trên tầng hai anh có để ý Văn Tri Ý chỉ uống nước ép, người lạ mời rượu cô tuyệt đối từ chối. Thế nhưng lần trước ở Bồng Lai, cả lần này ngồi cạnh anh cô đều uống rượu, vậy chứng tỏ ở bên cạnh anh thấy an toàn nên mới yên tâm uống rượu?
Xem ra lời Hứa Phù Tang nói rất đúng, cô đang chơi chiêu lạt mềm buộc chặt.
“Được, có rượu cho em.” Hàn Tri Ngôn cười rạng rỡ, rót rượu cho Văn Tri Ý.
“Ngồi uống không thì tẻ nhạt lắm, hay là chúng ta chơi trò chơi đi, ai thua bị phạt rượu”
“Được!” Tất cả mọi người đồng thanh đáp, duy chỉ có Cố Tây Châu vẫn đang ngồi lắc lư cái ly không, không biết anh đang nghĩ gì.
“Tri Ý, em chơi chứ?”
Cô gật đầu đáp lại Hàn Tri Ngôn: “Được.”
Trò chơi bắt đầu.
Suốt cả quá trình, Văn Tri Ý vô cùng xui xẻo, cô không giỏi chơi mấy trò chơi của đám cậu ấm cô chiêu này, đã bị phạt uống cạn ly thứ ba rồi.
Lúc ngửa cổ uống cạn ly thứ ba, đuôi mắt Vãn Tri Ý thấy Cố Tây Châu đi ra ngoài.
Cô cũng lấy cớ đi vệ sinh.
Văn Tri Ý vừa ra khỏi cửa đã có một nhân viên phục vụ đến tìm cô.
“Thưa cô, cô họ Văn đúng không?”
“Phải, có chuyện gì thế?”
“Anh Cố mời cô sang phòng nghỉ bên kia một chút.”
“Được.” Văn Tri Ý gật đầu, đi theo nhân viên phục vụ.
Lúc Vãn Tri Ý đẩy cửa bước vào, cô nhìn thấy Cố Tây Châu đang ngồi vắt chéo chân trên sofa, một tay anh đặt trên tay vịn ghế, một tay đang bấm điện thoại.
Tư thái ung dung, đầy quyền uy.
“Về đi, tôi phái người đưa cô về.” Cố Tây Châu mở miệng, giọng đã hơi khàn. Văn Tri Ý nhớ hôm nay anh hút hơi nhiều thuốc, có lẽ cổ họng đã khô lắm rồi. Nhưng cô vẫn bướng bỉnh lắc đầu.
“Không được, anh Hàn nhiệt tình mời em đến đây, sao có thể về sớm như vậy, há chẳng phải không nể mặt người ta?”
“Hàn Tri Ngôn là loại người gì, lẽ nào trong lòng cô không biết? Trong tương lai nếu biết tận dụng, giá trị thương mại của cô rất cao. Tài nguyên trong tay Hàn Tri Ngôn, cô có thể lợi dụng nó, lại đầu tư chút thời gian, ắt có thể thoát khỏi cảnh khốn cùng như bây giờ. Còn chơi trò tình cảm nam nữ với cậu ta, cô đã nghĩ tới hậu quả chưa?”
Cô bướng bỉnh đáp lời: “Chưa từng nghĩ đến. Sao phải nghĩ đến?”
Cô đâu có ý với Hàn Tri Ngôn.
Nghe xong câu nói của Vãn Tri Ý, vẻ mặt Cố Tây Châu vẫn đoán không ra cảm xúc, nhưng ánh mắt của anh lại u ám đến đáng sợ.
Vãn Tri Ý không muốn bản thân đắm chìm trong bầu không khí đáng sợ này, cô bước đến, ngồi xuống cạnh Cố Tây Châu, sau đó túm cổ tay áo anh, mỉm cười: “Cố Tây Châu, có phải anh đang ghen không? Cho rằng em là loại phụ nữ lăng nhăng, tiếp cận anh không được bèn đổi mục tiêu qua bạn anh?”
Dứt lời, môi đỏ yêu kiều ghé sát tai người đàn ông, thì thầm: “Từ đầu đến cuối, em không chơi trò tình cảm, cũng không có mục tiêu thứ hai. Em chỉ muốn chiếm được trái tim của anh thôi.”
Cố Tây Châu không đẩy cô ra, chỉ hắng giọng: “Tôi không có hứng chơi trò tình cảm, cũng không có thời gian cho những việc vô bổ ấy. Sở dĩ tôi khoan dung
với cô, một là vì nể mặt Niếp Hoan, hai là vì cảm thấy cô đang đi sai đường, có lòng tốt nhắc nhở.”
Văn Tri Ý: “. ”
“Vãn Tri Ý, trên thế gian này ngoại trừ sinh ly tử biệt, chẳng có cửa ải nào không thể vượt qua.”
Ngoại trừ sinh ly tử biệt, chẳng có cửa ải nào không thể vượt qua?
Đừng hòng cô nghe.
Hận ý găm sâu trong tim cô, đến người thân thiết như Trì Bích còn không thể nào lý giải nổi, sao chỉ bằng một vài câu khuyên nhủ của anh là có thể buông bỏ.
Văn Tri Ý giận dỗi ngồi lùi ra: “Anh đừng khuyên em, em sẽ không nghe đâu. Muốn em đi về cũng được, nhưng anh phải đồng ý hẹn hò với em, em không ngại anh nuôi em mà không chạm vào”
Cố Tây Châu: '
“Chẳng phải anh nói em có giá trị thương mại rất cao sao, em nhớ là Cố thị cũng có sản nghiệp ở mảng Giải trí, hay là anh ký hợp đồng với em đi, em kiếm tiền về cho anh
Cố Tây Châu thở dài: “Lời tôi nói đến đây thôi, cô nghe hay không thì tùy, tự làm tự chịu.” Anh vừa dứt lời, Văn Tri Ý đã thấy người đàn ông mở danh bạ trên WeChat ra, đưa tên cô vào danh sách chặn, sau đó đứng lên bỏ đi.
Cô gái này, một khi dính vào sẽ khiến cuộc sống bình lặng của anh bị đảo lộn hoàn toàn.
Anh không có thời gian để ý đến cô.
Văn Tri Ý. “. ”
Cố Tây Châu ra ngoài được một lúc, Văn Tri Ý mới sắp xếp lại tâm trạng ủ rũ của mình, đứng lên mở cửa. Cô vừa mới thò một chân ra ngoài đã nghe thấy tiếng của Ôn Nhã Bích, lại quyết định rụt chân về, khép hờ cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.