Chương 62: Vợ nhỏ cảnh cáo sếp Cổ
Tiểu Di
04/10/2024
Đã đến giữa trưa.
Tần Trục Hoài tới Bác Cảng Vân Loan đón Văn Tri Ý rồi đưa cô đến thẳng một nhà hàng ẩm thực Đông Nam Á, món chủ đạo là món Việt Nam, phong cách trang trí gần gũi với thiên nhiên, trông rất tao nhã. Là giữa trưa nên khách khứa không nhiều lắm. Tần Trục Hoài dẫn Vãn Tri Ý đến một phòng bao riêng ở cuối hành lang.
Khi cô đẩy cửa bước vào, Cố Tây Châu vẫn đang trao đổi qua điện thoại. Anh nhìn thấy cô tới, bèn giơ tay vẫy lại.
Văn Tri Ý ngoan ngoãn đi tới, ngồi xuống bên cạnh, tháo mũ, tháo kính để qua một bên.
Nhân viên phục vụ tiến lên, rót cho hai người mỗi người một chén trà Bích Loa Xuân.
Văn Tri Ý nhìn Tần Trục Hoài đi phía sau, cô ngoảnh lại khẽ hỏi:
“Trợ lý Tần, còn ai nữa không?”
Tần Trục Hoài lắc đầu: “Hết rồi ạ, sếp Cố đã từ chối hết mấy lời mời xã giao để đi ăn riêng với cô Văn.”
Vinh hạnh ngần này, chắc chỉ có người phụ nữ của Cố Tây Châu mới được quyền hưởng thụ.
Vãn Tri Ý nghĩ vậy, tay vô thức cầm vào tách trà, ai ngờ hơi nóng tỏa ra từ chén khiến cô rụt tay lại.
Mấy đầu ngón tay bỏng rát một hồi.
“Cô Văn, không sao chứ?” Tần Trục Hoài quan tâm.
Văn Tri Ý lắc đầu.
Lúc này, Cố Tây Châu cũng kết thúc cuộc gọi: “Được rồi, nói đến đây thôi, có gì đợi tôi về công ty trao đổi tiếp. Cúp máy đây”
Anh ngắt máy, đặt điện thoại sang một bên, sau đó xoay sang cầm lấy bàn tay bị bỏng của Văn Tri Ý, nắm trong lòng bàn tay của mình: “Đang nghĩ gì trong đầu mà bất cẩn như vậy?”
Tần Trục Hoài biết ý, gọi nhân viên rút lui cùng mình, để lại không gian riêng cho hai người.
Cố Tây Châu kiểm tra mấy đầu ngón tay không bị bỏng rộp, mãi không buông ra.
Vãn Tri Ý chủ động rút tay ra, ánh mắt cô nhìn anh đầy hờn dỗi: “Nghĩ đến anh đó, rõ ràng hẹn người ta ra ngoài ăn mà điện thoại không lúc nào rời tay. Tin nhắn em nhắn cũng chẳng thèm trả lời lại.”
Cố Tây Châu hỏi: “Tin nào cũng cần trả lời lại?”
“Khi nào nói chuyện quan trọng đều phải trả lời lại.”
Anh gật đầu, tỏ ý đã hiểu, sau đó hỏi cô: “Tại sao không muốn công khai?”
Văn Tri Ý mím môi, lý do cô đã nghĩ kĩ trong đầu: “Quan hệ của chúng ta chưa ổn định, nhỡ mấy ngày nữa anh đột nhiên đổi ý, đá em đi thì sao?”
Văn Tri Ý đã tìm rất nhiều cái cớ để biện bạch cho việc cô muốn che giấu mối quan hệ này, nhưng cuối cùng, cái cớ rõ ràng nhất là cô không tự tin mình có thể nắm giữ được người đàn ông này, cô lo tình cảm của anh với mình không sâu đậm.
Cố Tây Châu không trả lời cô, anh nói sang chuyện khác:
“Chiều nay anh phải đi công tác, khoảng 2 tuần.”
Vãn Tri Ý mắt tròn xoe.
Mới xác định quan hệ yêu đương đã phải yêu xa?
Cô hỏi: “Anh đi đâu?”
“Đô Giang Yểm
Vãn Tri Ý nhẩm tính, đi máy bay mất 3 tiếng, cũng không xa lắm.
“Vừa hay, công ty mới đăng ký một chương trình cho em tham gia, địa điểm quay ở thành phố khác. Thế nên, nếu trưa nay anh không hẹn em ra ngoài ăn, anh sẽ không được nhìn thấy em ít nhất 1 tháng rồi.”
Dáng vẻ của cô, trông chẳng có gì là buồn bã khi phải xa anh nửa tháng.
Ánh mắt Cố Tây Châu tối sầm, anh vòng tay qua giữ chặt cổ cô, sau đó áp môi lên.
Văn Tri Ý bất ngờ đón nhận nụ hôn, hai tay đè ngực anh, tai lúc nào cũng vểnh lên lắng nghe, sợ có người đột ngột đẩy cửa đi vào.
Cố Tây Châu hơi thả cô ra: “Sẽ không có ai vào đâu, em tập trung chút.” Sau đó anh lại ngậm lấy môi cô.
Sau bữa cơm, nhân lúc nhân viên phục vụ vào dọn dẹp đồ ăn, mang tráng miệng lên, Văn Tri Ý vào nhà vệ sinh.
Cô nhìn đôi môi sưng tấy, đỏ mọng, ướt át của mình trong gương, hai tay hớt nước lạnh đưa lên áp vào đôi gò má nóng bừng của mình. Mỗi lần ở cạnh Cố Tây Châu, cô đều vô thức bị anh dẫn dắt, có mấy lần suýt nữa lần qua ranh giới. May là có nhân viên phục vụ gõ cửa, cứu cô khỏi cảnh bị ăn thịt tại chỗ.
Văn Tri Ý chỉnh lại tóc tai, liếc sang cô gái vừa xuất hiện bên cạnh. Chỉ nhìn ở góc nghiêng, Văn Tri Ý suýt nữa nghĩ mắt mình hoa. Cô gái xa lạ đứng cạnh có đến bảy, tám phần giống cô, chỉ khác ở thần thái, kiểu tóc và cách ăn mặc.
Cô gái có vẻ đang suy nghĩ gì đó nên không để ý đến cô. Trái lại, Văn Tri Ý tò mò đi theo sau cô gái, phát hiện cô ấy vừa đi tới gần cuối hành lang thì bị một người đàn ông kéo vào trong, gương mặt chỉ thoáng xuất hiện ở cửa vài giây.
Rất giống Sở Yến Tuy.
Âm thanh còn vang vọng trước khi cánh cửa đóng lại...
“Em không chạy lung tung, yên tâm, không ai trông thấy cả, anh đừng giận mà, được không?”
Không có tiếng đàn ông đáp lại.
Vãn Tri Ý cảm thấy mình quá đa nghi. Có lẽ chỉ là trong khoảnh khắc nào đó nhìn giống mà thôi.
Cô nhìn đồng hồ, đã tới giờ hẹn với Đường Tranh, mà người đàn ông của cô cũng chuẩn bị ra sân bay luôn.
Văn Tri Ý vội vàng quay về phòng bao để tạm biệt sugar daddy của mình.
Cô đi đến gần cửa, phát hiện Hứa Phù Tang đang đứng bên trong, trên tay còn cầm một túi thuốc, tay kia đang níu ống áo anh, giọng nghe có vẻ rất ấm ức:
“Cố Tây Châu, em chỉ đang quan tâm anh mà thôi.”
Cố Tây Châu một tay đút túi, một tay cầm điện thoại, giọng anh lạnh lùng vang lên: “Quan tâm của cô, tôi có quyền từ chối.”
Đường Tranh đứng một góc xa quan sát, lúc này bèn đi tới nói nhỏ với Văn Tri Ý:
“Đến giờ phải đi rồi”
Văn Tri Ý gật đầu: “Đi thôi, nhưng trước đó chúng ta vào chào hỏi sếp Cố một câu đã.”
Nói xong, cô làm bộ như tình cờ đi ngang qua: “Sếp Cổ, không ngờ anh ở đây.
Đường Tranh cũng rất tinh ý, đi đến bên cô, phối hợp: “Chào sếp Cố, không biết anh ở đây để qua chào hỏi từ sớm. Giờ Tri Ý phải đi làm rồi, xin phép cho chúng tôi mạo muội đi trước”
Cố Tây Châu nhìn Vãn Tri Ý, giọng hờ hững: “Ừm.”
Sau khi lên xe, Đường Tranh đưa cho Văn Tri Ý một chiếc chăn mỏng che đùi, giọng than thở:
“Hứa Phù Tang có ý đồ gì với sếp Cổ, ai ai cũng biết, thế mà em còn yên tâm để họ ở riêng với nhau.”
Văn Tri Ý ngắm móng tay của mình, giọng hờ hững: “Đàn ông bạc tình chỉ dịu dàng với người phụ nữ anh ta phải lòng, người khác có nhiệt tình đến mấy, trong mắt anh ta chỉ trở nên phản cảm.”
Nhưng mà, trong lòng cô vẫn thấy không thoải mái, thế là cô rút điện thoại ra, nhắn cho Cố Tây Châu một tin:
“Cố Tây Châu, em không thích người đàn ông của mình bị người phụ nữ khác chạm vào. Đừng để cô ta chạm vào người anh một lần nào nữa, anh biết đó, em mà dỗi sẽ rất khó dỗ (••)>"
Ngữ khí như một nữ chủ nhân, đây có lẽ là cảm giác của kẻ thượng vị thành công.
Cố Tây Châu chỉ nhắn lại: “Quay chương trình xong ngoan ngoãn về phòng nghỉ ngơi, đừng để gã trai lạ nào vào phòng nữa”
Quả nhiên, anh vẫn ghi thù hôm bị nhốt trong phòng tắm.
Trong lòng cô bỗng thấy ngọt ngào.
Tần Trục Hoài tới Bác Cảng Vân Loan đón Văn Tri Ý rồi đưa cô đến thẳng một nhà hàng ẩm thực Đông Nam Á, món chủ đạo là món Việt Nam, phong cách trang trí gần gũi với thiên nhiên, trông rất tao nhã. Là giữa trưa nên khách khứa không nhiều lắm. Tần Trục Hoài dẫn Vãn Tri Ý đến một phòng bao riêng ở cuối hành lang.
Khi cô đẩy cửa bước vào, Cố Tây Châu vẫn đang trao đổi qua điện thoại. Anh nhìn thấy cô tới, bèn giơ tay vẫy lại.
Văn Tri Ý ngoan ngoãn đi tới, ngồi xuống bên cạnh, tháo mũ, tháo kính để qua một bên.
Nhân viên phục vụ tiến lên, rót cho hai người mỗi người một chén trà Bích Loa Xuân.
Văn Tri Ý nhìn Tần Trục Hoài đi phía sau, cô ngoảnh lại khẽ hỏi:
“Trợ lý Tần, còn ai nữa không?”
Tần Trục Hoài lắc đầu: “Hết rồi ạ, sếp Cố đã từ chối hết mấy lời mời xã giao để đi ăn riêng với cô Văn.”
Vinh hạnh ngần này, chắc chỉ có người phụ nữ của Cố Tây Châu mới được quyền hưởng thụ.
Vãn Tri Ý nghĩ vậy, tay vô thức cầm vào tách trà, ai ngờ hơi nóng tỏa ra từ chén khiến cô rụt tay lại.
Mấy đầu ngón tay bỏng rát một hồi.
“Cô Văn, không sao chứ?” Tần Trục Hoài quan tâm.
Văn Tri Ý lắc đầu.
Lúc này, Cố Tây Châu cũng kết thúc cuộc gọi: “Được rồi, nói đến đây thôi, có gì đợi tôi về công ty trao đổi tiếp. Cúp máy đây”
Anh ngắt máy, đặt điện thoại sang một bên, sau đó xoay sang cầm lấy bàn tay bị bỏng của Văn Tri Ý, nắm trong lòng bàn tay của mình: “Đang nghĩ gì trong đầu mà bất cẩn như vậy?”
Tần Trục Hoài biết ý, gọi nhân viên rút lui cùng mình, để lại không gian riêng cho hai người.
Cố Tây Châu kiểm tra mấy đầu ngón tay không bị bỏng rộp, mãi không buông ra.
Vãn Tri Ý chủ động rút tay ra, ánh mắt cô nhìn anh đầy hờn dỗi: “Nghĩ đến anh đó, rõ ràng hẹn người ta ra ngoài ăn mà điện thoại không lúc nào rời tay. Tin nhắn em nhắn cũng chẳng thèm trả lời lại.”
Cố Tây Châu hỏi: “Tin nào cũng cần trả lời lại?”
“Khi nào nói chuyện quan trọng đều phải trả lời lại.”
Anh gật đầu, tỏ ý đã hiểu, sau đó hỏi cô: “Tại sao không muốn công khai?”
Văn Tri Ý mím môi, lý do cô đã nghĩ kĩ trong đầu: “Quan hệ của chúng ta chưa ổn định, nhỡ mấy ngày nữa anh đột nhiên đổi ý, đá em đi thì sao?”
Văn Tri Ý đã tìm rất nhiều cái cớ để biện bạch cho việc cô muốn che giấu mối quan hệ này, nhưng cuối cùng, cái cớ rõ ràng nhất là cô không tự tin mình có thể nắm giữ được người đàn ông này, cô lo tình cảm của anh với mình không sâu đậm.
Cố Tây Châu không trả lời cô, anh nói sang chuyện khác:
“Chiều nay anh phải đi công tác, khoảng 2 tuần.”
Vãn Tri Ý mắt tròn xoe.
Mới xác định quan hệ yêu đương đã phải yêu xa?
Cô hỏi: “Anh đi đâu?”
“Đô Giang Yểm
Vãn Tri Ý nhẩm tính, đi máy bay mất 3 tiếng, cũng không xa lắm.
“Vừa hay, công ty mới đăng ký một chương trình cho em tham gia, địa điểm quay ở thành phố khác. Thế nên, nếu trưa nay anh không hẹn em ra ngoài ăn, anh sẽ không được nhìn thấy em ít nhất 1 tháng rồi.”
Dáng vẻ của cô, trông chẳng có gì là buồn bã khi phải xa anh nửa tháng.
Ánh mắt Cố Tây Châu tối sầm, anh vòng tay qua giữ chặt cổ cô, sau đó áp môi lên.
Văn Tri Ý bất ngờ đón nhận nụ hôn, hai tay đè ngực anh, tai lúc nào cũng vểnh lên lắng nghe, sợ có người đột ngột đẩy cửa đi vào.
Cố Tây Châu hơi thả cô ra: “Sẽ không có ai vào đâu, em tập trung chút.” Sau đó anh lại ngậm lấy môi cô.
Sau bữa cơm, nhân lúc nhân viên phục vụ vào dọn dẹp đồ ăn, mang tráng miệng lên, Văn Tri Ý vào nhà vệ sinh.
Cô nhìn đôi môi sưng tấy, đỏ mọng, ướt át của mình trong gương, hai tay hớt nước lạnh đưa lên áp vào đôi gò má nóng bừng của mình. Mỗi lần ở cạnh Cố Tây Châu, cô đều vô thức bị anh dẫn dắt, có mấy lần suýt nữa lần qua ranh giới. May là có nhân viên phục vụ gõ cửa, cứu cô khỏi cảnh bị ăn thịt tại chỗ.
Văn Tri Ý chỉnh lại tóc tai, liếc sang cô gái vừa xuất hiện bên cạnh. Chỉ nhìn ở góc nghiêng, Văn Tri Ý suýt nữa nghĩ mắt mình hoa. Cô gái xa lạ đứng cạnh có đến bảy, tám phần giống cô, chỉ khác ở thần thái, kiểu tóc và cách ăn mặc.
Cô gái có vẻ đang suy nghĩ gì đó nên không để ý đến cô. Trái lại, Văn Tri Ý tò mò đi theo sau cô gái, phát hiện cô ấy vừa đi tới gần cuối hành lang thì bị một người đàn ông kéo vào trong, gương mặt chỉ thoáng xuất hiện ở cửa vài giây.
Rất giống Sở Yến Tuy.
Âm thanh còn vang vọng trước khi cánh cửa đóng lại...
“Em không chạy lung tung, yên tâm, không ai trông thấy cả, anh đừng giận mà, được không?”
Không có tiếng đàn ông đáp lại.
Vãn Tri Ý cảm thấy mình quá đa nghi. Có lẽ chỉ là trong khoảnh khắc nào đó nhìn giống mà thôi.
Cô nhìn đồng hồ, đã tới giờ hẹn với Đường Tranh, mà người đàn ông của cô cũng chuẩn bị ra sân bay luôn.
Văn Tri Ý vội vàng quay về phòng bao để tạm biệt sugar daddy của mình.
Cô đi đến gần cửa, phát hiện Hứa Phù Tang đang đứng bên trong, trên tay còn cầm một túi thuốc, tay kia đang níu ống áo anh, giọng nghe có vẻ rất ấm ức:
“Cố Tây Châu, em chỉ đang quan tâm anh mà thôi.”
Cố Tây Châu một tay đút túi, một tay cầm điện thoại, giọng anh lạnh lùng vang lên: “Quan tâm của cô, tôi có quyền từ chối.”
Đường Tranh đứng một góc xa quan sát, lúc này bèn đi tới nói nhỏ với Văn Tri Ý:
“Đến giờ phải đi rồi”
Văn Tri Ý gật đầu: “Đi thôi, nhưng trước đó chúng ta vào chào hỏi sếp Cố một câu đã.”
Nói xong, cô làm bộ như tình cờ đi ngang qua: “Sếp Cổ, không ngờ anh ở đây.
Đường Tranh cũng rất tinh ý, đi đến bên cô, phối hợp: “Chào sếp Cố, không biết anh ở đây để qua chào hỏi từ sớm. Giờ Tri Ý phải đi làm rồi, xin phép cho chúng tôi mạo muội đi trước”
Cố Tây Châu nhìn Vãn Tri Ý, giọng hờ hững: “Ừm.”
Sau khi lên xe, Đường Tranh đưa cho Văn Tri Ý một chiếc chăn mỏng che đùi, giọng than thở:
“Hứa Phù Tang có ý đồ gì với sếp Cổ, ai ai cũng biết, thế mà em còn yên tâm để họ ở riêng với nhau.”
Văn Tri Ý ngắm móng tay của mình, giọng hờ hững: “Đàn ông bạc tình chỉ dịu dàng với người phụ nữ anh ta phải lòng, người khác có nhiệt tình đến mấy, trong mắt anh ta chỉ trở nên phản cảm.”
Nhưng mà, trong lòng cô vẫn thấy không thoải mái, thế là cô rút điện thoại ra, nhắn cho Cố Tây Châu một tin:
“Cố Tây Châu, em không thích người đàn ông của mình bị người phụ nữ khác chạm vào. Đừng để cô ta chạm vào người anh một lần nào nữa, anh biết đó, em mà dỗi sẽ rất khó dỗ (••)>"
Ngữ khí như một nữ chủ nhân, đây có lẽ là cảm giác của kẻ thượng vị thành công.
Cố Tây Châu chỉ nhắn lại: “Quay chương trình xong ngoan ngoãn về phòng nghỉ ngơi, đừng để gã trai lạ nào vào phòng nữa”
Quả nhiên, anh vẫn ghi thù hôm bị nhốt trong phòng tắm.
Trong lòng cô bỗng thấy ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.