Quyển 1 - Chương 12: Nghiệt duyên
Chino
18/04/2013
Kinh đô Đồ Bàn đất nước Chiêm Thành.
Tại ngự thư phòng có một người đàn ông trung niên đang ngồi xem tấu. Người này mái tóc đã điểm bạc, bộ dáng có chút hơi già, khoảng hơn năm mươi tuổi, tuy nhiên ánh mắt vẫn còn vô cùng sắc bén. Đây chính là quốc vương Chế Mân, người cầm quyền một cõi. Có tiếng bước chân, một thái giám đi vào quỳ xuống nói :
" Muôn tâu quốc vương, sứ đoàn đi Đại Việt đã trở về, đang đợi ở ngoài"
Chế Mân nghe vậy liền dừng tay nói :
" gọi vào"
Thái giám cung kính một tiếng rồi đi ra ngoài, một lúc sau có một người vừa lùn vừa béo bước vào quỳ xuống nói :
" Tham kiến quốc vương"
Chế Mân hỏi :
" Chuyến đi sứ lần này thuận lợi cả chứ ?"
Gã kia nói :
" Muôn tâu quốc vương, bên Đại Việt đang dụng kế trì hoãn, hẳn là đang đợi chúng ta xuất một cái giá lớn hơn"
Chế Mân nhíu mày không vui nói :
" Giá lớn hơn ? chẳng phải vàng bạc châu báu lần này đã mang theo không ít rồi sao ?"
Gã lùn nói :
" Bẩm quốc vương, hạ thần đã từng gặp công chúa, thần hiểu được vì sao Đại Việt còn chê ít"
Chế Mân tỏ vẻ hứng thú :
" Ồ, khanh nói thử xem"
Gã nói :
" Hạ thần chỉ có thể nói hai chữ “ hoàn hảo” . Công chúa Huyền Trân vô cùng xinh đẹp, lại sắc sảo thông minh, người nói tiếng chiêm Thành cũng vô cùng thông thạo. Thần đã nhờ đại họa sĩ Chế Nhã vẽ một bức tranh của công chúa"
Chế Mân phất tay, gã béo lùn liền lấy một cuộn tranh dâng lên. Chế Mân quốc vương mở tranh ra nhìn thì nhíu mày lại, dường như có chút tức giận, điều này làm gã vô cùng khó hiểu. Quốc vương khi nhìn thấy Huyền Trân công chúa phải vui mừng mới đúng. Đang đoán già đoán non trong bụng thì Chế Mân đặt bức tranh xuống nói :
" Cho mời họa sĩ Chế Nhã tới đây"
Lập tức có thái giám thực hiện, một lúc sau Chế Nhã bước vào quỳ xuống, Chế Mân ném cuộn tranh xuống nổi giận quát hỏi :
" Khanh là một đại họa sĩ có tiếng nhất nước, vậy khanh giải thích điều này đi"
Gã lùn tò mò cầm cuộn tranh lên thì bị hù dọa cho hồn vía lên mây.
Là một cuộn giấy trắng !
Chế Nhã bình tĩnh trả lời :
" Muôn tâu quốc vương, hạ thần không thể vẽ"
Chế Mân hỏi :
" Vì sao không thể vẽ ?"
Chế Nhã nói :
" Vì vẻ đẹp của Huyền Trân công chúa không có bút mực nào có thể vẽ lại !"
Kinh thành Thăng Long!
Diên Hồng điện rộng lớn, bá quan văn võ đông đủ. Anh Tông hoàng đế ngồi trên ngai cửu ngũ, tâm tình có vẻ vô cùng cao hứng nói :
" Chư vị khanh gia, đây là lần thứ ba sứ đoàn Chiêm Thành tới, lần trước họ đã bỏ ra một hậu lễ cực lớn làm hồi môn đã khiến trẫm động tâm, không biết lần này họ sẽ bỏ ra cái giá như thế nào nữa đây"
Hành Khiển Đoàn Nhữ Hài nói :
" Xin hoàng thượng hãy triệu kiến sứ giả để chúng thần cùng nghe một chút, rốt cuộc Chiêm Thành thành ý tới đâu trong việc cầu hôn Huyền Trân công chúa"
Hành Khiển vừa nói xong thì bá quan văn võ cũng luôn miệng kêu phải. Anh Tông hoàng đế ha ha cười lớn nói :
" Được, cho mời sứ giả"
Một lúc sau, một trung niên tướng mạo đường hoàng, uy thế của người nắm quyền lớn bước vào, đây là một vương gia quyền thế của Chiêm Thành, đi kèm là người thông ngôn. Cả hai cùng quỳ xuống, người trung niên nói :
" Tiểu vương Chế Phục bái kiến Đại Việt hoàng đế vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế"
Anh Tông mỉm cười hòa ái, có chút tinh quái nói :
" Bình thân, vương gia đường xá xa xôi, hay trước cứ nghỉ ngơi rồi chuyện hôn sự sẽ bàn sau ?"
Chế Phục tạ ơn đứng dậy vội vàng nói :
" Khởi bẩm hoàng thượng, việc bang giao của hai nước vốn là việc lớn, quốc vương tại hạ vô cùng coi trọng nên có ý muốn nhanh chóng thực hiện hôn sự này. Chiêm Thành rất có thành ý muốn làm đồng minh vĩnh viễn với Đại Việt, lầm này tiểu thần đại diện quốc vương chiêm thành, ngoài vàng bạc châu báu đã đưa đến hai lần trước đây, xin dâng lên hai châu Ô, Rý, làm của hồi môn xin cưới Huyền Trân công chúa , mong hoàng thượng định đoạt"
Nghe được lời này Trần Khắc Chung do biết tiếng Chiêm Thành nên giật mình đánh thụp một cái, khiến Anh Tông hoàng đế và bá quan văn võ nhìn thấy thì vô cùng tò mò, tới khi nghe thông ngôn nói lại, mọi người đều giật mình không nhỏ. Anh Tông mừng rỡ trong lòng, nhưng dù sao cũng là một đấng chí tôn, lại trước mặt bá quan văn võ nên cũng không thể thể hiện thái quá. Sau khi để bá quan yên lặng một chút thì điềm nhiên nói :
" Xem ra Chiêm Vương rất có thành ý, nếu trẫm còn không quyết thì quả là không phải. Việc hôn sự này chính là để bắt đầu cho mối bang giao hữu hảo hai nước chúng ta, vương gia hãy truyền lời trẫm, báo quốc vương chọn ngày lành tháng tốt đón công chúa về"
Hai châu Ô, Rý chính là vùng đất biên giới phía bắc của Chiêm Thành, sau này đổi thành Thuận Châu và Hóa Châu của Đại Việt
Ngọc Ma Châu, trong khoảng sân rộng ở một tòa phủ đệ lớn, Đăng Phong cùng Đạt Tử Thành ngồi trên bàn đá giữa sân chơi cờ so tài. Đạt Tử Thành thở dài nói :
" Đăng Phong lão đệ, hà cớ gì phải như vậy ?"
Đăng Phong im lặng không nói, tay đi tiếp một nước cờ. Đạt Tử Thành không tiếp tục chơi cờ mà ngồi yên nhìn Đăng Phong một lúc rồi đứng dậy, quay lưng bước đi, chỉ còn giọng nói vọng lại :
" Lão đệ, một tháng nữa Tư lão ca và Trung lão ca sẽ theo bên cạnh đại nhân bảo vệ ngài đi xa một chuyến, chính là hộ tống đoàn rước dâu đưa Huyền Trân công chúa sang Chiêm Thành. Còn ta được lệnh giám sát lão đệ ở nơi này. Từ hôm nay ta đột nhiên lâm bệnh nặng, nằm suốt mấy tháng trời. Lão đệ tự quyết đi"
Đăng Phong im lặng ngồi im, một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ trôi qua. Rồi đột nhiên cậu đứng bật dậy nhìn về phía căn phòng trước mặt ôm quyền cúi đầu nói :
" Đa tạ Đạt đại ca!"
Nói rồi Đăng Phong quay người bước đi khuất dạng. Lúc này Đạt Tử Thành mới từ trong nhà bước ra, nhìn trời thở dài nói :
" Đúng là một đoạn nghiệt duyên !"
Tin Tức Chiêm Vương dùng hai vùng đất rộng lớn làm của hồi môn đã gây xôn xao dư luận khắp nơi Đại Việt. Ai ai cũng cảm thông cho tấm lòng cao cả của Huyền Trân công chúa, không hẹn mà cùng nhau cầu trời khấn phật cho công chúa bình an !
Tại ngự thư phòng có một người đàn ông trung niên đang ngồi xem tấu. Người này mái tóc đã điểm bạc, bộ dáng có chút hơi già, khoảng hơn năm mươi tuổi, tuy nhiên ánh mắt vẫn còn vô cùng sắc bén. Đây chính là quốc vương Chế Mân, người cầm quyền một cõi. Có tiếng bước chân, một thái giám đi vào quỳ xuống nói :
" Muôn tâu quốc vương, sứ đoàn đi Đại Việt đã trở về, đang đợi ở ngoài"
Chế Mân nghe vậy liền dừng tay nói :
" gọi vào"
Thái giám cung kính một tiếng rồi đi ra ngoài, một lúc sau có một người vừa lùn vừa béo bước vào quỳ xuống nói :
" Tham kiến quốc vương"
Chế Mân hỏi :
" Chuyến đi sứ lần này thuận lợi cả chứ ?"
Gã kia nói :
" Muôn tâu quốc vương, bên Đại Việt đang dụng kế trì hoãn, hẳn là đang đợi chúng ta xuất một cái giá lớn hơn"
Chế Mân nhíu mày không vui nói :
" Giá lớn hơn ? chẳng phải vàng bạc châu báu lần này đã mang theo không ít rồi sao ?"
Gã lùn nói :
" Bẩm quốc vương, hạ thần đã từng gặp công chúa, thần hiểu được vì sao Đại Việt còn chê ít"
Chế Mân tỏ vẻ hứng thú :
" Ồ, khanh nói thử xem"
Gã nói :
" Hạ thần chỉ có thể nói hai chữ “ hoàn hảo” . Công chúa Huyền Trân vô cùng xinh đẹp, lại sắc sảo thông minh, người nói tiếng chiêm Thành cũng vô cùng thông thạo. Thần đã nhờ đại họa sĩ Chế Nhã vẽ một bức tranh của công chúa"
Chế Mân phất tay, gã béo lùn liền lấy một cuộn tranh dâng lên. Chế Mân quốc vương mở tranh ra nhìn thì nhíu mày lại, dường như có chút tức giận, điều này làm gã vô cùng khó hiểu. Quốc vương khi nhìn thấy Huyền Trân công chúa phải vui mừng mới đúng. Đang đoán già đoán non trong bụng thì Chế Mân đặt bức tranh xuống nói :
" Cho mời họa sĩ Chế Nhã tới đây"
Lập tức có thái giám thực hiện, một lúc sau Chế Nhã bước vào quỳ xuống, Chế Mân ném cuộn tranh xuống nổi giận quát hỏi :
" Khanh là một đại họa sĩ có tiếng nhất nước, vậy khanh giải thích điều này đi"
Gã lùn tò mò cầm cuộn tranh lên thì bị hù dọa cho hồn vía lên mây.
Là một cuộn giấy trắng !
Chế Nhã bình tĩnh trả lời :
" Muôn tâu quốc vương, hạ thần không thể vẽ"
Chế Mân hỏi :
" Vì sao không thể vẽ ?"
Chế Nhã nói :
" Vì vẻ đẹp của Huyền Trân công chúa không có bút mực nào có thể vẽ lại !"
Kinh thành Thăng Long!
Diên Hồng điện rộng lớn, bá quan văn võ đông đủ. Anh Tông hoàng đế ngồi trên ngai cửu ngũ, tâm tình có vẻ vô cùng cao hứng nói :
" Chư vị khanh gia, đây là lần thứ ba sứ đoàn Chiêm Thành tới, lần trước họ đã bỏ ra một hậu lễ cực lớn làm hồi môn đã khiến trẫm động tâm, không biết lần này họ sẽ bỏ ra cái giá như thế nào nữa đây"
Hành Khiển Đoàn Nhữ Hài nói :
" Xin hoàng thượng hãy triệu kiến sứ giả để chúng thần cùng nghe một chút, rốt cuộc Chiêm Thành thành ý tới đâu trong việc cầu hôn Huyền Trân công chúa"
Hành Khiển vừa nói xong thì bá quan văn võ cũng luôn miệng kêu phải. Anh Tông hoàng đế ha ha cười lớn nói :
" Được, cho mời sứ giả"
Một lúc sau, một trung niên tướng mạo đường hoàng, uy thế của người nắm quyền lớn bước vào, đây là một vương gia quyền thế của Chiêm Thành, đi kèm là người thông ngôn. Cả hai cùng quỳ xuống, người trung niên nói :
" Tiểu vương Chế Phục bái kiến Đại Việt hoàng đế vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế"
Anh Tông mỉm cười hòa ái, có chút tinh quái nói :
" Bình thân, vương gia đường xá xa xôi, hay trước cứ nghỉ ngơi rồi chuyện hôn sự sẽ bàn sau ?"
Chế Phục tạ ơn đứng dậy vội vàng nói :
" Khởi bẩm hoàng thượng, việc bang giao của hai nước vốn là việc lớn, quốc vương tại hạ vô cùng coi trọng nên có ý muốn nhanh chóng thực hiện hôn sự này. Chiêm Thành rất có thành ý muốn làm đồng minh vĩnh viễn với Đại Việt, lầm này tiểu thần đại diện quốc vương chiêm thành, ngoài vàng bạc châu báu đã đưa đến hai lần trước đây, xin dâng lên hai châu Ô, Rý, làm của hồi môn xin cưới Huyền Trân công chúa , mong hoàng thượng định đoạt"
Nghe được lời này Trần Khắc Chung do biết tiếng Chiêm Thành nên giật mình đánh thụp một cái, khiến Anh Tông hoàng đế và bá quan văn võ nhìn thấy thì vô cùng tò mò, tới khi nghe thông ngôn nói lại, mọi người đều giật mình không nhỏ. Anh Tông mừng rỡ trong lòng, nhưng dù sao cũng là một đấng chí tôn, lại trước mặt bá quan văn võ nên cũng không thể thể hiện thái quá. Sau khi để bá quan yên lặng một chút thì điềm nhiên nói :
" Xem ra Chiêm Vương rất có thành ý, nếu trẫm còn không quyết thì quả là không phải. Việc hôn sự này chính là để bắt đầu cho mối bang giao hữu hảo hai nước chúng ta, vương gia hãy truyền lời trẫm, báo quốc vương chọn ngày lành tháng tốt đón công chúa về"
Hai châu Ô, Rý chính là vùng đất biên giới phía bắc của Chiêm Thành, sau này đổi thành Thuận Châu và Hóa Châu của Đại Việt
Ngọc Ma Châu, trong khoảng sân rộng ở một tòa phủ đệ lớn, Đăng Phong cùng Đạt Tử Thành ngồi trên bàn đá giữa sân chơi cờ so tài. Đạt Tử Thành thở dài nói :
" Đăng Phong lão đệ, hà cớ gì phải như vậy ?"
Đăng Phong im lặng không nói, tay đi tiếp một nước cờ. Đạt Tử Thành không tiếp tục chơi cờ mà ngồi yên nhìn Đăng Phong một lúc rồi đứng dậy, quay lưng bước đi, chỉ còn giọng nói vọng lại :
" Lão đệ, một tháng nữa Tư lão ca và Trung lão ca sẽ theo bên cạnh đại nhân bảo vệ ngài đi xa một chuyến, chính là hộ tống đoàn rước dâu đưa Huyền Trân công chúa sang Chiêm Thành. Còn ta được lệnh giám sát lão đệ ở nơi này. Từ hôm nay ta đột nhiên lâm bệnh nặng, nằm suốt mấy tháng trời. Lão đệ tự quyết đi"
Đăng Phong im lặng ngồi im, một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ trôi qua. Rồi đột nhiên cậu đứng bật dậy nhìn về phía căn phòng trước mặt ôm quyền cúi đầu nói :
" Đa tạ Đạt đại ca!"
Nói rồi Đăng Phong quay người bước đi khuất dạng. Lúc này Đạt Tử Thành mới từ trong nhà bước ra, nhìn trời thở dài nói :
" Đúng là một đoạn nghiệt duyên !"
Tin Tức Chiêm Vương dùng hai vùng đất rộng lớn làm của hồi môn đã gây xôn xao dư luận khắp nơi Đại Việt. Ai ai cũng cảm thông cho tấm lòng cao cả của Huyền Trân công chúa, không hẹn mà cùng nhau cầu trời khấn phật cho công chúa bình an !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.