Quyển 2 - Chương 76: Tán tu trúc cơ kỳ ( II )
Chino
18/04/2013
Huyền Long đã có phần do dự, nhưng khi hai mắt hẹp như đường chỉ của lão đảo qua Đinh Huyền thì phải nuốt ực một ngụm nước miếng. Đinh Huyền đúng là vưu vật của trời, bất luộn da dẻ hay dáng người đều cực kỳ hoàn mỹ, khuôn mặt lại không thể nào chê nổi, khiến bất kỳ nam nhân nào cũng hận không thể vuốt ve một hồi. Nhưng cái đó vẫn chưa phải quan trọng nhất. Huyền Long tư chất tầm thường, cơ duyên xảo hợp tiến cấp lên trúc cơ kỳ, nhưng đã dẫm chân tại bình cảnh sơ kỳ hơn bốn mươi năm. Trong suốt thời gian đó Huyền Long không hề nhàn rỗi mà chu du khắp thiên hạ, cuối cùng tới tay một bộ song tu công pháp, chắc chắn có thể trợ giúp lão đột phá trúc cơ trung kỳ. Nhưng bộ công pháp này yêu cầu khá đặc biệt, không phải nữ tu nào cũng có hiệu quả. Tuy không đến nỗi hiếm như vảy rồng lông phượng, nhưng chắc chắn lão sẽ phải tốn rất nhiều thời gian để tìm được loại nữ tu thích hợp. Vừa hay lão bắt gặp Đinh Huyền hội tụ đầy đủ những yêu cầu cần thiết, nói sao lão có thể dễ dàng bỏ qua. Nhưng nơi này không phải đất phương nam, lại bên cạnh hai đại phái lớn nhất nên Huyền Long cũng hành động rất có chừng mực, trước dùng lợi ích dụ dỗ Đinh Huyền. Khi không có kết quả đang định dùng đến vũ lực thì Đỗ Thiên xuất hiện.
Huyền Long đảo thần thức qua Tiểu Mộ Sơn một lượt, phát hiện không còn người thứ tư, quyết định giết tên thiếu niên trước mắt, sau đó chế trụ nữ tử nọ rồi không ở lại nữa mà lập tức lên đường về phương nam. Như vậy dù Xích Diễm Môn có phát hiện ra thì cũng đã là một thời gian sau đó, muốn đuổi bắt được lão thì rất khó. Đó là chưa nói đến Xích Diễm Môn chưa chắc đã vì hai tiểu bối luyện khí kỳ mà phái ra trúc cơ kỳ cao thủ. Chỉ có điều như vậy sẽ bỏ qua bí thị dành cho trúc cơ kỳ sắp tổ chức, có phần đáng tiếc.
Đỗ Thiên vẫn luôn để ý nhất cử nhất động của đối phương, thấy tay lão nắm lại, sát khí bốc lên liền biết sự tình không ổn, vội hét lớn:
“Sư tỷ mau chạy”
Đỗ Thiên đối mặt với trúc cơ kỳ cũng không giám ẩn dấu gì, lập tức vỗ túi trữ vật tế ra tiểu khiên cổ pháp khí, đồng thời tiểu đao cũng cấp tốc xoay vòng xung quanh người, trên tay đã nhiều hơn mười tấm phù lục. Mà bên kia Đinh Huyền nghe Đỗ Thiên hét lên lại không hề vội vàng rời đi, ngược lại hai tay múa may đánh ra hàng chục đạo pháp quyết lên pháp khí khăn lụa, khiến pháp khí này mơ hồ một trận liền phun ra một màn mây trắng bao bọc hai người lại. Nàng không ngờ lựa chọn ở lại cùng Đỗ Thiên chiến đấu. Huyền Long chân nhân thấy một màn này thì giọng trầm xuống quát :
“Tiểu bối ngông cuồng”
Sau đó không thấy lão thi triển thần thông lợi hại gì, chỉ thấy một tay khẽ vung lên. Một quang nhận hư không xuất hiện, xé gió chém thẳng vào bạch vân. Bạch Vân quay cuồng huyễn hóa ra một cự khiên nhìn như vô cùng vững chắc, nhưng quang nhận lại dễ dàng cắt thành hai mảnh không khác gì cắt đậu hũ. Quang nhận chém sâu vào trong bạch vân khoảng ba xích thì “ầm” một tiếng gọn gẽ, toàn bộ bạch vân hơi lay đông dịch về phía sau, nhưng chốc lát lại trở lại ổn định. Huyền Long “nga” một tiếng kinh ngạc. Tuy vừa rồi chỉ là một kích tiện tay, nhưng muốn lấy mạng tiểu bối luyện khí kỳ thì khác nào dùng quạt ba tiêu mà đập muỗi. Thật không ngờ kết quả quang nhận lại không thể xuyên phá nổi phòng ngự của đối phương.
“Có chút ý tứ!”
Tuy ngoài dự liệu nhưng Huyền Long cũng không để vào mắt, nhếch miệng cười nhạt, đang định hiển lộ vài phần công phu đem đối phương nhanh chóng diệt sát thì bạch vân trước mặt bỗng phun ra hai đoàn bạch khí một trước một sau, bên trong phân biệt chứa một đạo kiếm khí trong suốt và một đạo huyết sắc kiếm khí.
“Hừ! chút tài mọn cũng giám khoe mẽ”
Huyền Long triệt để bị chọc giận. Rõ ràng chỉ là hai tiểu tu sĩ luyện khí kỳ vậy mà cũng giám phóng tay công kích lão. Thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Huyền Long thậm chí không thèm thi triển bất cứ thủ đoạn phòng thủ nào, hai tay chập lại trước ngực bấm quyết, linh lực trong người theo hai tay phóng xuất ra ngưng tụ thành một đạo kiếm quang bổ thẳng về phía trước, ý đồ một kích phá tan toàn bộ công kích đối phương. Sau đó lão hai tay vòng sau lưng nhàn nhã đứng nhìn, không hề có thêm động tác nào.
Bên trong bạch vân, ngay khi phát ra một đạo phá huyết phá thiên kiếm khí, Đỗ Thiên liền không ngừng nghỉ phun ra một ngụm tinh huyết lên mười tấm băng châm phù trong tay rồi ném ra ngoài, sau đó điểm về phía phi đao quát một tiếng “đi”. Phi đao tỏa ra hào quang cực thịnh kích bắn ra ngoài theo ngay sau mấy trăm băng châm. Dùng tinh huyết kích phát phù lục là một biện pháp dùng lúc khẩn cấp, không phải đề tăng uy lực phù lục mà có thể trong nháy mắt kích phát thành công. Đinh Huyền phát ra đạo kiếm khí nọ trên trán đã lấm tấm mồ hôi, nhưng nàng không hề quan tâm, không tiếc pháp lực đánh ra mấy đạo pháp quyết lên pháp khí giải khăn trước người. Đối phương đang khinh địch mà không bày ra phòng thủ, đây là cơ hội đắc thủ duy nhất của hai người, liền không ai tiếc hao gì thi triển những thủ đoạn mạnh nhất của mình.
Hàng loạt những công kích thẳng hướng đối phương đánh tới. Kiếm quang của Huyền Long va chạm với kiếm khí của Đinh Huyền “oành oành” một trận, chấn nát cát đá xung quanh thành bụi bay mù trời. kiếm quang tuy triệt tiêu được kiếm khí nhưng đã suy yếu đi không ít, ngay sau đó va chạm với phá huyết phá thiên kiếm khí tạo ra một hồi tiếng bạo liệt, cả hai pháp thuật đồng quy vu tận. Những công kích sau đó không còn gì cản trở xuyên qua màn khói bụi đánh tới. Chỉ nghe Huyền Long thốt lên “ không tốt” rồi “roạt roạt” âm thanh như xé vải truyền ra, sau đó yên tĩnh trở lại.
Đinh Huyền lúc này thở nhẹ một hơi, đang định quay sang nói gì đó với Đỗ Thiên thì sắc mặt Đỗ Thiên bỗng tái nhợt kêu lên:
“Sư tỷ mau tránh”
Đỗ Thiên một chân đạp mạnh, hóa thành một cơn gió lao tới Đinh Huyền nâng tay đánh ra một chưởng. Chưởng phong quét tới đẩy Đinh Huyền lệch sang một bên. Nàng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã cảm nhận được một luồng linh lực dao động cực kỳ cường đại lướt qua ngay chỗ nàng vừa đứng
Oanh long long !
Âm thanh như xé rách màng nhĩ, khí lãng quét ra tứ phía chấn nát không ít tảng đá to lớn xung quanh. Đinh Huyền sau khi giật mình liền nhanh tay thi triển một quang tráo hộ thân, nhưng cũng bị khí lãng chấn lui mấy chục bước, máu huyết toàn thân loạn chuyển. Nhưng nàng không có thời gian xem xét tình cảnh bản thân, đôi mắt đỏ ứng hét lên:
“Không ! Đỗ sư đệ!”
Vừa rồi nếu không phải Đỗ Thiên đẩy nàng tránh khỏi công kích thì chắc chắn nàng phải chết. Nhưng vì cứu nàng mà Đỗ Thiên đã phải đưa thân vào hiểm cảnh. Chấn động truyền ra đã cường đại như vậy, Đỗ Thiên lại ở ngay trung tâm hứng chịu toàn bộ uy lực của chiêu thức vừa rồi... Đinh Huyền khóe mắt đã ướt lệ. Lúc này Huyền Long lơ lửng một chỗ không quá cao trên không, ngoài ống tay áo bên trái bị cắt nát thì hoàn toàn không hư hao gì. Đinh Huyền lúc này mới biết nàng đã đánh giá thấp mức độ cường đại của cao thủ trúc cơ kỳ. Lại nói về Huyền Long, lúc trước khinh thị suýt nữa phải ăn quả đắng, thẹn quá hóa giận, ngay lập tức xuất ra Hỏa Linh Đích đánh tới đối phương. Hỏa Linh Đích là một pháp khí hình cây sáo, tuy chỉ là trung phẩm pháp khí nhưng lại có thể thi triển mấy loại thần thông hỏa thuộc tính cường đại, hơn nữa phù hợp với hỏa linh căn của lão nên so với thượng phẩm pháp khí cũng không chút thua kém. Huyền Long xuất chiêu rồi lập tức hối hận. Với mức độ cường đại của Hỏa Linh Đích thì cả hai phải chết không thể nghi ngờ. Giận quá mất khôn, nhưng thu tay đã không còn kịp, lão đi đâu tìm ra nữ tu thích hợp làm lô đỉnh đây? Lúc này Huyền Long ngưng thần nhìn xuống, tuy bên dưới cát bụi hỗn loạn nhưng dưới thần thức của lão thì một chút tác dụng ngăn cản cũng không có. Khóe miệng lão hơi giật giật nói:
“Tiểu tử ngông cuồng nhưng hóa ra cũng có chút thực lực”
Một cơn gió thổi bay bụi mù, để lộ ra một vùng trũng như một miệng chảo khổng lồ rộng mấy chục trượng và một rãnh dài trượt từ vùng trũng ra. Phía cuối rãnh trượt là một người đang nửa đứng nửa quỳ, trước người là một cự khiên chớp động không ngừng. Đúng là Đỗ Thiên vừa gánh chịu một kích không lưu thủ của trúc cơ kỳ tu sĩ. Quần áo rách nát, toàn thân loang lổ máu, khóe miệng vẫn còn rỉ ra một dòng máu. Tuy rằng không chết nhưng tình trạng Đỗ Thiên lúc này cũng không khá hơn là mấy. Pháp lực trong kinh mạch rối loạn tới giờ vẫn chưa thể bình ổn, ánh mắt nhìn đối phương băng lạnh những đã nhiều hơn mấy tia sợ hãi. Trúc cơ kỳ thật quá mức cường hãn!
Đinh Huyền thấy Đỗ Thiên chưa chết thì nhất thời mừng rỡ, gạt lệ vương nơi khóe mắt bước tới. Nhưng chưa đợi nàng đi tới Đỗ Thiên đã liếc mắt lạnh lùng nhìn nàng quát:
“Sư tỷ còn không mau tìm người tới giúp? sư tỷ thật muốn tiểu đệ phải oan uổng táng thân nơi này?”
Đỗ Thiên chủ ý nhấn mạnh hai chữ “oan uổng”, nhưng lúc này Đinh Huyền lại dễ dàng nhận ra hắn đang muốn dành đường sống cho nàng. Đinh Huyền hai nắm tay siết chặt, nhìn kỹ Đỗ Thiên như muốn khắc sâu hình bóng hắn rồi không nói một lời xoay người rời đi. Đỗ Thiên đã đánh đổi tính mạng vì nàng, nàng không thể phụ lòng hắn. Ít nhất nàng phải thay hắn báo thù xong, rồi sẽ đoàn tụ với hắn nơi âm tào địa phủ.
Huyền Long bỗng bật cười một tràng dài khục khặc nói:
“Đi? Ai cho các ngươi quyền tự quyết? Nha đầu đứng lại cho ta!”
Vừa nói lão vừa hướng bàn tay phía Đinh Huyền, năm ngón tay xòe ra chụp mạnh xuống. Lập tức không khí trên đỉnh đầu Đinh Huyền giao động một trận, một cự thủ màu đỏ máu ngưng kết từ hư không xuất hiện. Đỗ Thiên xuất thủ lại không hề chậm hơn, lạnh giọng nói:
“Lão già muốn làm gì? đối thủ của ngươi là ta!”
Từ tay Đỗ Thiên một đạo thanh quang tốc độ cực nhanh bắn ra, xuất sau mà đến trước, hóa thành một trường đao to lớn chém mạnh vào cự thủ. Hàng loạt tia lửa bắn ra kèm theo những tiếng “ đinh đang đang” chói tai như kim loại va chạm. Đối với mọi thứ diễn ra xung quanh Đinh Huyền hoàn toàn không để ý, đạp lên pháp khí bay đi, mặc lão giả thi triển thần thông gì, mặc Đỗ Thiên ngăn cản ra sao. Nàng bên trong vẻ ngoài yếu đuối cũng là một con người quyết đoán.
Huyền Long mắt thấy Đinh Huyền ngày càng xa cực kỳ giận dữ, nhưng Đỗ Thiên lại cứ như giòi trong xương theo sát lão. Đường đường một cao thủ trúc cơ kỳ không ngờ nhất thời nửa khắc cũng không có biện pháp làm gì được đối phương. Đỗ Thiên lúc này không khác gì một huyết nhân, thậm chí hai mắt cũng giăng đầy tơ máu. Hắn đang dùng bí thuật phá huyết phá thiên kích phát tiềm lực, trong một lúc có thể đề thăng thực lực lên ngang bằng với luyện khí kỳ đại viên mãn, cộng với cổ pháp khí và phù lục như vô biên vô hạn ngược lại cầm chân được lão giả một hồi. Huyền Long không phải không có cơ hội diệt sát Đỗ Thiên, nhưng với đấu pháp điên cuồng liều mạng của hắn, muốn giết hắn chắc chắn phải bị trọng thương. Ở một nơi xa lạ như nơi này nếu bị thương thì vô cùng nguy hiểm, cho nên Huyền Long cũng chưa tìm ra biện pháp nào hữu dụng
Huyền Long đảo thần thức qua Tiểu Mộ Sơn một lượt, phát hiện không còn người thứ tư, quyết định giết tên thiếu niên trước mắt, sau đó chế trụ nữ tử nọ rồi không ở lại nữa mà lập tức lên đường về phương nam. Như vậy dù Xích Diễm Môn có phát hiện ra thì cũng đã là một thời gian sau đó, muốn đuổi bắt được lão thì rất khó. Đó là chưa nói đến Xích Diễm Môn chưa chắc đã vì hai tiểu bối luyện khí kỳ mà phái ra trúc cơ kỳ cao thủ. Chỉ có điều như vậy sẽ bỏ qua bí thị dành cho trúc cơ kỳ sắp tổ chức, có phần đáng tiếc.
Đỗ Thiên vẫn luôn để ý nhất cử nhất động của đối phương, thấy tay lão nắm lại, sát khí bốc lên liền biết sự tình không ổn, vội hét lớn:
“Sư tỷ mau chạy”
Đỗ Thiên đối mặt với trúc cơ kỳ cũng không giám ẩn dấu gì, lập tức vỗ túi trữ vật tế ra tiểu khiên cổ pháp khí, đồng thời tiểu đao cũng cấp tốc xoay vòng xung quanh người, trên tay đã nhiều hơn mười tấm phù lục. Mà bên kia Đinh Huyền nghe Đỗ Thiên hét lên lại không hề vội vàng rời đi, ngược lại hai tay múa may đánh ra hàng chục đạo pháp quyết lên pháp khí khăn lụa, khiến pháp khí này mơ hồ một trận liền phun ra một màn mây trắng bao bọc hai người lại. Nàng không ngờ lựa chọn ở lại cùng Đỗ Thiên chiến đấu. Huyền Long chân nhân thấy một màn này thì giọng trầm xuống quát :
“Tiểu bối ngông cuồng”
Sau đó không thấy lão thi triển thần thông lợi hại gì, chỉ thấy một tay khẽ vung lên. Một quang nhận hư không xuất hiện, xé gió chém thẳng vào bạch vân. Bạch Vân quay cuồng huyễn hóa ra một cự khiên nhìn như vô cùng vững chắc, nhưng quang nhận lại dễ dàng cắt thành hai mảnh không khác gì cắt đậu hũ. Quang nhận chém sâu vào trong bạch vân khoảng ba xích thì “ầm” một tiếng gọn gẽ, toàn bộ bạch vân hơi lay đông dịch về phía sau, nhưng chốc lát lại trở lại ổn định. Huyền Long “nga” một tiếng kinh ngạc. Tuy vừa rồi chỉ là một kích tiện tay, nhưng muốn lấy mạng tiểu bối luyện khí kỳ thì khác nào dùng quạt ba tiêu mà đập muỗi. Thật không ngờ kết quả quang nhận lại không thể xuyên phá nổi phòng ngự của đối phương.
“Có chút ý tứ!”
Tuy ngoài dự liệu nhưng Huyền Long cũng không để vào mắt, nhếch miệng cười nhạt, đang định hiển lộ vài phần công phu đem đối phương nhanh chóng diệt sát thì bạch vân trước mặt bỗng phun ra hai đoàn bạch khí một trước một sau, bên trong phân biệt chứa một đạo kiếm khí trong suốt và một đạo huyết sắc kiếm khí.
“Hừ! chút tài mọn cũng giám khoe mẽ”
Huyền Long triệt để bị chọc giận. Rõ ràng chỉ là hai tiểu tu sĩ luyện khí kỳ vậy mà cũng giám phóng tay công kích lão. Thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Huyền Long thậm chí không thèm thi triển bất cứ thủ đoạn phòng thủ nào, hai tay chập lại trước ngực bấm quyết, linh lực trong người theo hai tay phóng xuất ra ngưng tụ thành một đạo kiếm quang bổ thẳng về phía trước, ý đồ một kích phá tan toàn bộ công kích đối phương. Sau đó lão hai tay vòng sau lưng nhàn nhã đứng nhìn, không hề có thêm động tác nào.
Bên trong bạch vân, ngay khi phát ra một đạo phá huyết phá thiên kiếm khí, Đỗ Thiên liền không ngừng nghỉ phun ra một ngụm tinh huyết lên mười tấm băng châm phù trong tay rồi ném ra ngoài, sau đó điểm về phía phi đao quát một tiếng “đi”. Phi đao tỏa ra hào quang cực thịnh kích bắn ra ngoài theo ngay sau mấy trăm băng châm. Dùng tinh huyết kích phát phù lục là một biện pháp dùng lúc khẩn cấp, không phải đề tăng uy lực phù lục mà có thể trong nháy mắt kích phát thành công. Đinh Huyền phát ra đạo kiếm khí nọ trên trán đã lấm tấm mồ hôi, nhưng nàng không hề quan tâm, không tiếc pháp lực đánh ra mấy đạo pháp quyết lên pháp khí giải khăn trước người. Đối phương đang khinh địch mà không bày ra phòng thủ, đây là cơ hội đắc thủ duy nhất của hai người, liền không ai tiếc hao gì thi triển những thủ đoạn mạnh nhất của mình.
Hàng loạt những công kích thẳng hướng đối phương đánh tới. Kiếm quang của Huyền Long va chạm với kiếm khí của Đinh Huyền “oành oành” một trận, chấn nát cát đá xung quanh thành bụi bay mù trời. kiếm quang tuy triệt tiêu được kiếm khí nhưng đã suy yếu đi không ít, ngay sau đó va chạm với phá huyết phá thiên kiếm khí tạo ra một hồi tiếng bạo liệt, cả hai pháp thuật đồng quy vu tận. Những công kích sau đó không còn gì cản trở xuyên qua màn khói bụi đánh tới. Chỉ nghe Huyền Long thốt lên “ không tốt” rồi “roạt roạt” âm thanh như xé vải truyền ra, sau đó yên tĩnh trở lại.
Đinh Huyền lúc này thở nhẹ một hơi, đang định quay sang nói gì đó với Đỗ Thiên thì sắc mặt Đỗ Thiên bỗng tái nhợt kêu lên:
“Sư tỷ mau tránh”
Đỗ Thiên một chân đạp mạnh, hóa thành một cơn gió lao tới Đinh Huyền nâng tay đánh ra một chưởng. Chưởng phong quét tới đẩy Đinh Huyền lệch sang một bên. Nàng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã cảm nhận được một luồng linh lực dao động cực kỳ cường đại lướt qua ngay chỗ nàng vừa đứng
Oanh long long !
Âm thanh như xé rách màng nhĩ, khí lãng quét ra tứ phía chấn nát không ít tảng đá to lớn xung quanh. Đinh Huyền sau khi giật mình liền nhanh tay thi triển một quang tráo hộ thân, nhưng cũng bị khí lãng chấn lui mấy chục bước, máu huyết toàn thân loạn chuyển. Nhưng nàng không có thời gian xem xét tình cảnh bản thân, đôi mắt đỏ ứng hét lên:
“Không ! Đỗ sư đệ!”
Vừa rồi nếu không phải Đỗ Thiên đẩy nàng tránh khỏi công kích thì chắc chắn nàng phải chết. Nhưng vì cứu nàng mà Đỗ Thiên đã phải đưa thân vào hiểm cảnh. Chấn động truyền ra đã cường đại như vậy, Đỗ Thiên lại ở ngay trung tâm hứng chịu toàn bộ uy lực của chiêu thức vừa rồi... Đinh Huyền khóe mắt đã ướt lệ. Lúc này Huyền Long lơ lửng một chỗ không quá cao trên không, ngoài ống tay áo bên trái bị cắt nát thì hoàn toàn không hư hao gì. Đinh Huyền lúc này mới biết nàng đã đánh giá thấp mức độ cường đại của cao thủ trúc cơ kỳ. Lại nói về Huyền Long, lúc trước khinh thị suýt nữa phải ăn quả đắng, thẹn quá hóa giận, ngay lập tức xuất ra Hỏa Linh Đích đánh tới đối phương. Hỏa Linh Đích là một pháp khí hình cây sáo, tuy chỉ là trung phẩm pháp khí nhưng lại có thể thi triển mấy loại thần thông hỏa thuộc tính cường đại, hơn nữa phù hợp với hỏa linh căn của lão nên so với thượng phẩm pháp khí cũng không chút thua kém. Huyền Long xuất chiêu rồi lập tức hối hận. Với mức độ cường đại của Hỏa Linh Đích thì cả hai phải chết không thể nghi ngờ. Giận quá mất khôn, nhưng thu tay đã không còn kịp, lão đi đâu tìm ra nữ tu thích hợp làm lô đỉnh đây? Lúc này Huyền Long ngưng thần nhìn xuống, tuy bên dưới cát bụi hỗn loạn nhưng dưới thần thức của lão thì một chút tác dụng ngăn cản cũng không có. Khóe miệng lão hơi giật giật nói:
“Tiểu tử ngông cuồng nhưng hóa ra cũng có chút thực lực”
Một cơn gió thổi bay bụi mù, để lộ ra một vùng trũng như một miệng chảo khổng lồ rộng mấy chục trượng và một rãnh dài trượt từ vùng trũng ra. Phía cuối rãnh trượt là một người đang nửa đứng nửa quỳ, trước người là một cự khiên chớp động không ngừng. Đúng là Đỗ Thiên vừa gánh chịu một kích không lưu thủ của trúc cơ kỳ tu sĩ. Quần áo rách nát, toàn thân loang lổ máu, khóe miệng vẫn còn rỉ ra một dòng máu. Tuy rằng không chết nhưng tình trạng Đỗ Thiên lúc này cũng không khá hơn là mấy. Pháp lực trong kinh mạch rối loạn tới giờ vẫn chưa thể bình ổn, ánh mắt nhìn đối phương băng lạnh những đã nhiều hơn mấy tia sợ hãi. Trúc cơ kỳ thật quá mức cường hãn!
Đinh Huyền thấy Đỗ Thiên chưa chết thì nhất thời mừng rỡ, gạt lệ vương nơi khóe mắt bước tới. Nhưng chưa đợi nàng đi tới Đỗ Thiên đã liếc mắt lạnh lùng nhìn nàng quát:
“Sư tỷ còn không mau tìm người tới giúp? sư tỷ thật muốn tiểu đệ phải oan uổng táng thân nơi này?”
Đỗ Thiên chủ ý nhấn mạnh hai chữ “oan uổng”, nhưng lúc này Đinh Huyền lại dễ dàng nhận ra hắn đang muốn dành đường sống cho nàng. Đinh Huyền hai nắm tay siết chặt, nhìn kỹ Đỗ Thiên như muốn khắc sâu hình bóng hắn rồi không nói một lời xoay người rời đi. Đỗ Thiên đã đánh đổi tính mạng vì nàng, nàng không thể phụ lòng hắn. Ít nhất nàng phải thay hắn báo thù xong, rồi sẽ đoàn tụ với hắn nơi âm tào địa phủ.
Huyền Long bỗng bật cười một tràng dài khục khặc nói:
“Đi? Ai cho các ngươi quyền tự quyết? Nha đầu đứng lại cho ta!”
Vừa nói lão vừa hướng bàn tay phía Đinh Huyền, năm ngón tay xòe ra chụp mạnh xuống. Lập tức không khí trên đỉnh đầu Đinh Huyền giao động một trận, một cự thủ màu đỏ máu ngưng kết từ hư không xuất hiện. Đỗ Thiên xuất thủ lại không hề chậm hơn, lạnh giọng nói:
“Lão già muốn làm gì? đối thủ của ngươi là ta!”
Từ tay Đỗ Thiên một đạo thanh quang tốc độ cực nhanh bắn ra, xuất sau mà đến trước, hóa thành một trường đao to lớn chém mạnh vào cự thủ. Hàng loạt tia lửa bắn ra kèm theo những tiếng “ đinh đang đang” chói tai như kim loại va chạm. Đối với mọi thứ diễn ra xung quanh Đinh Huyền hoàn toàn không để ý, đạp lên pháp khí bay đi, mặc lão giả thi triển thần thông gì, mặc Đỗ Thiên ngăn cản ra sao. Nàng bên trong vẻ ngoài yếu đuối cũng là một con người quyết đoán.
Huyền Long mắt thấy Đinh Huyền ngày càng xa cực kỳ giận dữ, nhưng Đỗ Thiên lại cứ như giòi trong xương theo sát lão. Đường đường một cao thủ trúc cơ kỳ không ngờ nhất thời nửa khắc cũng không có biện pháp làm gì được đối phương. Đỗ Thiên lúc này không khác gì một huyết nhân, thậm chí hai mắt cũng giăng đầy tơ máu. Hắn đang dùng bí thuật phá huyết phá thiên kích phát tiềm lực, trong một lúc có thể đề thăng thực lực lên ngang bằng với luyện khí kỳ đại viên mãn, cộng với cổ pháp khí và phù lục như vô biên vô hạn ngược lại cầm chân được lão giả một hồi. Huyền Long không phải không có cơ hội diệt sát Đỗ Thiên, nhưng với đấu pháp điên cuồng liều mạng của hắn, muốn giết hắn chắc chắn phải bị trọng thương. Ở một nơi xa lạ như nơi này nếu bị thương thì vô cùng nguy hiểm, cho nên Huyền Long cũng chưa tìm ra biện pháp nào hữu dụng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.