Quyển 1 - Chương 23: Tử Phong tái hiện
Chino
18/04/2013
Năm năm sau!
Một đứa bé mụ mẫn vô cùng đáng yêu hai tay ôm một đống trái cây đủ loại, không biết kiếm được ở nơi nào, bước về một gian nhà tranh đơn giản nơi sườn núi. Bên ngoài căn nhà đặt một chõng tre, một người đàn ông đang ngồi ngắm nhìn một chiếc trâm cài tóc. Đứa bé tới gần bỏ đống trái cây xuống chõng rồi leo lên lấy một quả màu vàng vàng ăn ngon lành. Đứa bé cứ như không nhìn thấy người đàn ông nọ, hoặc có thể nói người đàn ông nọ bây giờ ngoài trâm cài tóc trên tay thì không còn thấy gì nữa. Từ khi hiểu chuyện đứa bé đã thấy như vậy, cho nên không hề lấy làm lạ. Người đàn ông sau một lúc như tỉnh lại, cực kỳ cẩn thận cất trâm cài vào người, quay sang vuốt đầu đứa bé cưng chiều. Đứa bé hỏi :
“ Cha lại nhớ mẹ sao ?”
Người đàn ông gật đầu, ánh mắt chứa chất yêu thương hoài niệm cả đời nhìn xa xa, như nhìn thấu hết thảy núi non, hết thảy vạn vật, thấy một ngôi chùa mang tên Quảng Nghiêm Tự trên đỉnh Hồ Sơn, thấy một người con gái đang ngồi tụng kinh niệm phật :
“ Năm năm rồi”
Đứa bé ngừng ăn một chút, hỏi một câu mà cậu đã nghe đúng một đáp án suốt mấy năm trời :
“ Mẹ là công chúa sao ?”
Người đàn ông gật đầu nói :
“ Phải, mẹ con là công chúa xinh đẹp nhất trên thế gian này”
Đứa bé lại tò mò hỏi :
“ Sao cha không mang con đi tìm mẹ? “
Người đàn ông im lặng một lúc lâu không nói, sau đó thở dài, quay vào nhà lấy ra một thanh trường kiếm tử sắc. Đứa bé vui mừng reo lên :
“ Chúng ta sẽ rời khỏi nơi này hả cha ?”
Người đàn ông gật đầu ôn hòa nói :
“ Phải, Thiên nhi, chúng ta sẽ phiêu bạt giang hồ”
Hàn Long Môn, một môn phái có tiếng trên đất phương nam, vừa rồi con gái môn chủ lại lọt vào mắt xanh thiếu chủ Thiên Địa Môn, một trong bát đại môn phái đứng đầu thiên hạ nên ngày càng hống hách, thu thuế thương nhân, mở tiêu cục bây giờ chỉ là thứ yếu. Hàn Long Môn gần đây còn mở ra kỹ viện, rồi sai người bắt bớ con gái thường dân vô tội về đó tiếp khách. Quan địa phương dù biết chuyện nhưng cũng sợ hãi mà mắt nhắm mắt mở cho qua. Có thể nói Hàn Long Môn là vương một cõi, không một ai giám chống đối.
Hôm nay, một con ngựa đen bóng khỏe mạnh bước đi chậm rãi, ngồi trên là một thanh niên tuấn tú chừng hai lăm hai sáu tuổi, lưng đeo trường kiếm tử sắc, ngồi trước là một đứa bé chừng sáu tuổi khuôn mặt đáng yêu vô cùng. Hai người vừa đi vừa ngắm cảnh xung quanh. Cuỗi con phố là một biệt thự rộng lớn tường cao hào sâu bao quanh, trước cổng hớn có hai con rồng tạc từ đá trắng vô vùng uy nghiêm đặt hai bên, trên tấm biển treo trước cổng đề ba chữ Hàn Long Môn như rồng bay phượng múa. Đây đúng là tổng đàn Hàn Long môn
Người thanh niên đúng là Đỗ Đăng Phong, và cậu bé vốn phải là hoàng tử Chiêm Thành, nay mang tên Đỗ Thiên. Đỗ Thiên mang trong mình dòng máu của hai người cực kỳ xuất chúng, một vị minh vương hùng tài đại lược, và một nàng công chúa xinh đẹp tuyệt trần. Đỗ Thiên chỉ mới sáu tuổi, bên cạnh vẻ ngoài cực kỳ đáng yêu thì còn có một khí chất không nói nên lời, dường như là rồng trong cõi người, sẽ tung bay đến vô hạn.
Hai người một lớn một nhỏ cứ thong thả đi tới Hàn Long Môn. Bên ngoài có bốn gã thủ vệ khi thấy có người tới thì lật tức vây lại, một gã quát hỏi :
“ Ngươi là ai? hai mắt ngươi để làm gì, đến trước Hàn Long Môn còn không mau xuống ngựa”
Đỗ Thiên nhìn mấy gã xung quanh xề môi khinh thường, còn Đăng Phong thì ôn hòa ôm quyền cười nói :
“ Phiền mấy vị vào báo với Lâm môn chủ một tiếng, Tử Phong đợi ở bên ngoài, Lâm môn chủ nếu muốn chịu ít đau khổ thì hãy dẫn toàn bộ cao tầng Hàn Long cùng tại hạ tới huyện quan đại nhân chịu tội”
Lời nói nhẹ nhàng nhưng nội dung thì làm cho bốn gã thủ vệ nhất thời ngây người, sau đó ôm bụng cười ha ha. Một gã chỉ mặt Đăng Phong mắng:
“ Ngươi chẳng lẽ bệnh nặng hay sao? dẫn theo một thằng nhóc mà đòi tới gây phiền phức cho bổn môn sao? Lại còn muốn bắt chước Tử Phong Kiếm Khách, ta phải giáo huấn ngươi một chút”
Nói xong gã rút kiếm bên hông ra hướng hai người chém một nhát. Phập một tiếng gọn gẽ vang lên, sau đó máu tươi bắn tung tóe. Đăng Phong một tay vuốt đầu Đỗ Thiên nói :
“ Thiên nhi phải nhớ, người không phạm ta, ta không phạm người, người muốn giết ta, người phải chết. Muốn hành hiệp trượng nghĩa không thể tránh khỏi hai tay nhuốm máu. Đại hiệp hay là ác ma cũng chỉ cách nhau một bước nhỏ, con sợ không?”
Đỗ Thiên ánh mắt lóe lên đáp :
“ Con không sợ, đây toàn là những kẻ gây hại cho dân lành, đều đáng chết “
Khi hai người một lớn một nhỏ cất giọng nói chuyện thì ba gã thủ vệ còn lại đứng như tượng gỗ. Chuyện gì đã xảy ra? rõ ràng lão Kiểm chém người ta, sao bây giờ thành ra tự lấy kiếm chém mình thế kia? Ba gã đều nhìn thấy ngay bên ngựa là lão Kiểm nằm xõng xoài, một đường kiếm cắt đứt non nửa cái cổ, máu tươi ồng ộc tràn ra, hai mắt lão trợn trừng. Ba gã rùng mình, không hẹn mà trong lòng đánh thụp một tiếng, ba chữ “ đại cao thủ” tự nhiên hiển hiện trong đầu. Lập tức ba tên hét toáng lên mấy tiếng kinh hoàng rồi chạy vào trong mất dạng. Đăng Phong không hề ra tay ngăn cản, chỉ nhàn nhã đứng chờ
Hôm sau, một tin rung động toàn bộ võ lâm phương nam Đại Việt, Hàn Long Môn bị một kiếm khách tìm tới cửa, tiêu diệt hết những kẻ chống đối, dùng dây thừng trói toàn bộ cao tầng của môn phái giải lên quan phủ chịu tội. Toàn bộ kỹ viện đóng cửa, con gái nhà dân đều được thả về, đền bù một khoản tiền lớn. Một Hàn Long Môn làm mưa làm gió cứ thế biến mất khỏi giang hồ. Nghe nói hôm xử án nhân dân đã đến đứng chật cả nha môn, đều hoan hô rợp trời. Mọi người đồn đãi rằng vị kiếm khách đó thân pháp nhanh như một cơn gió, đúng vậy, như một ngọn Tử Phong, không một cao thủ nào của Hàn Long Môn dưới một chiêu mà sống sót. Tử Phong kiếm khách danh chấn giang hồ lại một lần nữa tái hiện. Chỉ khác so với trước đây, bên cạnh luôn có một cậu bé chừng sáu bảy tuổi !
Một đứa bé mụ mẫn vô cùng đáng yêu hai tay ôm một đống trái cây đủ loại, không biết kiếm được ở nơi nào, bước về một gian nhà tranh đơn giản nơi sườn núi. Bên ngoài căn nhà đặt một chõng tre, một người đàn ông đang ngồi ngắm nhìn một chiếc trâm cài tóc. Đứa bé tới gần bỏ đống trái cây xuống chõng rồi leo lên lấy một quả màu vàng vàng ăn ngon lành. Đứa bé cứ như không nhìn thấy người đàn ông nọ, hoặc có thể nói người đàn ông nọ bây giờ ngoài trâm cài tóc trên tay thì không còn thấy gì nữa. Từ khi hiểu chuyện đứa bé đã thấy như vậy, cho nên không hề lấy làm lạ. Người đàn ông sau một lúc như tỉnh lại, cực kỳ cẩn thận cất trâm cài vào người, quay sang vuốt đầu đứa bé cưng chiều. Đứa bé hỏi :
“ Cha lại nhớ mẹ sao ?”
Người đàn ông gật đầu, ánh mắt chứa chất yêu thương hoài niệm cả đời nhìn xa xa, như nhìn thấu hết thảy núi non, hết thảy vạn vật, thấy một ngôi chùa mang tên Quảng Nghiêm Tự trên đỉnh Hồ Sơn, thấy một người con gái đang ngồi tụng kinh niệm phật :
“ Năm năm rồi”
Đứa bé ngừng ăn một chút, hỏi một câu mà cậu đã nghe đúng một đáp án suốt mấy năm trời :
“ Mẹ là công chúa sao ?”
Người đàn ông gật đầu nói :
“ Phải, mẹ con là công chúa xinh đẹp nhất trên thế gian này”
Đứa bé lại tò mò hỏi :
“ Sao cha không mang con đi tìm mẹ? “
Người đàn ông im lặng một lúc lâu không nói, sau đó thở dài, quay vào nhà lấy ra một thanh trường kiếm tử sắc. Đứa bé vui mừng reo lên :
“ Chúng ta sẽ rời khỏi nơi này hả cha ?”
Người đàn ông gật đầu ôn hòa nói :
“ Phải, Thiên nhi, chúng ta sẽ phiêu bạt giang hồ”
Hàn Long Môn, một môn phái có tiếng trên đất phương nam, vừa rồi con gái môn chủ lại lọt vào mắt xanh thiếu chủ Thiên Địa Môn, một trong bát đại môn phái đứng đầu thiên hạ nên ngày càng hống hách, thu thuế thương nhân, mở tiêu cục bây giờ chỉ là thứ yếu. Hàn Long Môn gần đây còn mở ra kỹ viện, rồi sai người bắt bớ con gái thường dân vô tội về đó tiếp khách. Quan địa phương dù biết chuyện nhưng cũng sợ hãi mà mắt nhắm mắt mở cho qua. Có thể nói Hàn Long Môn là vương một cõi, không một ai giám chống đối.
Hôm nay, một con ngựa đen bóng khỏe mạnh bước đi chậm rãi, ngồi trên là một thanh niên tuấn tú chừng hai lăm hai sáu tuổi, lưng đeo trường kiếm tử sắc, ngồi trước là một đứa bé chừng sáu tuổi khuôn mặt đáng yêu vô cùng. Hai người vừa đi vừa ngắm cảnh xung quanh. Cuỗi con phố là một biệt thự rộng lớn tường cao hào sâu bao quanh, trước cổng hớn có hai con rồng tạc từ đá trắng vô vùng uy nghiêm đặt hai bên, trên tấm biển treo trước cổng đề ba chữ Hàn Long Môn như rồng bay phượng múa. Đây đúng là tổng đàn Hàn Long môn
Người thanh niên đúng là Đỗ Đăng Phong, và cậu bé vốn phải là hoàng tử Chiêm Thành, nay mang tên Đỗ Thiên. Đỗ Thiên mang trong mình dòng máu của hai người cực kỳ xuất chúng, một vị minh vương hùng tài đại lược, và một nàng công chúa xinh đẹp tuyệt trần. Đỗ Thiên chỉ mới sáu tuổi, bên cạnh vẻ ngoài cực kỳ đáng yêu thì còn có một khí chất không nói nên lời, dường như là rồng trong cõi người, sẽ tung bay đến vô hạn.
Hai người một lớn một nhỏ cứ thong thả đi tới Hàn Long Môn. Bên ngoài có bốn gã thủ vệ khi thấy có người tới thì lật tức vây lại, một gã quát hỏi :
“ Ngươi là ai? hai mắt ngươi để làm gì, đến trước Hàn Long Môn còn không mau xuống ngựa”
Đỗ Thiên nhìn mấy gã xung quanh xề môi khinh thường, còn Đăng Phong thì ôn hòa ôm quyền cười nói :
“ Phiền mấy vị vào báo với Lâm môn chủ một tiếng, Tử Phong đợi ở bên ngoài, Lâm môn chủ nếu muốn chịu ít đau khổ thì hãy dẫn toàn bộ cao tầng Hàn Long cùng tại hạ tới huyện quan đại nhân chịu tội”
Lời nói nhẹ nhàng nhưng nội dung thì làm cho bốn gã thủ vệ nhất thời ngây người, sau đó ôm bụng cười ha ha. Một gã chỉ mặt Đăng Phong mắng:
“ Ngươi chẳng lẽ bệnh nặng hay sao? dẫn theo một thằng nhóc mà đòi tới gây phiền phức cho bổn môn sao? Lại còn muốn bắt chước Tử Phong Kiếm Khách, ta phải giáo huấn ngươi một chút”
Nói xong gã rút kiếm bên hông ra hướng hai người chém một nhát. Phập một tiếng gọn gẽ vang lên, sau đó máu tươi bắn tung tóe. Đăng Phong một tay vuốt đầu Đỗ Thiên nói :
“ Thiên nhi phải nhớ, người không phạm ta, ta không phạm người, người muốn giết ta, người phải chết. Muốn hành hiệp trượng nghĩa không thể tránh khỏi hai tay nhuốm máu. Đại hiệp hay là ác ma cũng chỉ cách nhau một bước nhỏ, con sợ không?”
Đỗ Thiên ánh mắt lóe lên đáp :
“ Con không sợ, đây toàn là những kẻ gây hại cho dân lành, đều đáng chết “
Khi hai người một lớn một nhỏ cất giọng nói chuyện thì ba gã thủ vệ còn lại đứng như tượng gỗ. Chuyện gì đã xảy ra? rõ ràng lão Kiểm chém người ta, sao bây giờ thành ra tự lấy kiếm chém mình thế kia? Ba gã đều nhìn thấy ngay bên ngựa là lão Kiểm nằm xõng xoài, một đường kiếm cắt đứt non nửa cái cổ, máu tươi ồng ộc tràn ra, hai mắt lão trợn trừng. Ba gã rùng mình, không hẹn mà trong lòng đánh thụp một tiếng, ba chữ “ đại cao thủ” tự nhiên hiển hiện trong đầu. Lập tức ba tên hét toáng lên mấy tiếng kinh hoàng rồi chạy vào trong mất dạng. Đăng Phong không hề ra tay ngăn cản, chỉ nhàn nhã đứng chờ
Hôm sau, một tin rung động toàn bộ võ lâm phương nam Đại Việt, Hàn Long Môn bị một kiếm khách tìm tới cửa, tiêu diệt hết những kẻ chống đối, dùng dây thừng trói toàn bộ cao tầng của môn phái giải lên quan phủ chịu tội. Toàn bộ kỹ viện đóng cửa, con gái nhà dân đều được thả về, đền bù một khoản tiền lớn. Một Hàn Long Môn làm mưa làm gió cứ thế biến mất khỏi giang hồ. Nghe nói hôm xử án nhân dân đã đến đứng chật cả nha môn, đều hoan hô rợp trời. Mọi người đồn đãi rằng vị kiếm khách đó thân pháp nhanh như một cơn gió, đúng vậy, như một ngọn Tử Phong, không một cao thủ nào của Hàn Long Môn dưới một chiêu mà sống sót. Tử Phong kiếm khách danh chấn giang hồ lại một lần nữa tái hiện. Chỉ khác so với trước đây, bên cạnh luôn có một cậu bé chừng sáu bảy tuổi !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.