Chương 59: Cắn!
Giải Ngọc
09/02/2021
Quy tắc vòng thi thứ nhất: Trong ba ngày phải vượt qua Linh lâm, tập trung ở Hướng Linh Kiếm phong. Trong quá trình thi không được gây ra ẩu đả, không được giở trò gian lận. Sáng ngày thứ tư phải có mặt ở chỗ quy định, nếu không, coi như trượt thi.
Năm người Vân Ngạo Phong mỗi người một nhóm, chỉ có Vô Ly và Mộc Du Tử may mắn 'được ở cùng nhau, hạnh phúc viên mãn', khụ khụ,...
Ý Hiên thì khỏi nói, cho dù trên thế gian này chỉ có một mình y, y cũng vẫn sống tốt đẹp mà không bị cô độc giết chết đấy thôi.
Nhưng mà! Vân Tuân Vũ à, sao ngươi khổ thế? Đã bị 'người yêu' bỏ, bằng hữu cũng không thèm đoái hoài tới a...
Mà hiện tại, Vân Ngạo Phong đang thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tách được cái tên bám dai như đỉa kia rồi!
Mỗi nhóm mười người, đường đi cũng không được đi cùng, làm ai kia có chút bất mãn than vãn, nhưng chỉ biết lực bất tòng tâm.
Trong nhóm thứ ba, Vân Ngạo Phong hoàn toàn không quen biết một ai, nhưng là người trong đội ngũ đều thân thiện phóng khoáng, vì vậy, họ rất nhanh liền đã quen thuộc lẫn nhau, tán gẫu vui vẻ quên trời quên đất.
Cả nhóm gồm bảy nam và ba nữ, ai cũng là người thế gia, dung mạo không thể chê, thực lực lại càng khỏi bàn, trừ Vân Ngạo Phong.
Chính vì tu vi không bằng người ta, hắn liền cảm thấy... mình lạc loài rồi!
Bây giờ, đội ngũ thứ ba đã đi qua một đoạn đường nguy hiểm, đang nghỉ chân ở một gốc cây cổ thụ cao lớn.
Ngồi dưới bóng mát, Vân Ngạo Phong yên lặng lấy nước ra uống.
Lúc này, bỗng dưng một nam tử đi qua ngồi cạnh hắn, ngữ điệu vô tư ngây ngô nói: "Tiểu sư huynh, huynh có thể giúp đệ một chuyện được không?"
Vân Ngạo Phong tuy chẳng biết tại sao tiểu tử này lại nói như vậy. Nhưng chung quy, khi hắn nhìn vào đôi mắt to tròn ngây thơ này, trong thâm tâm liền bất giác dâng lên một loại vui mừng khó tả.
Vì vậy, Vân Ngạo Phong không chần chừ, gật nhẹ đầu: "Yên Dã có chuyện gì? Nói đi! Tiểu sư huynh giúp đệ hoàn thành!"
Nói xong, bàn tay còn không yên phận vươn lên nhéo vào hai má phúng phính đầy thịt kia, xúc cảm thật mềm mại.
Tiểu tử đáng yêu này tên gọi Yên Dã, là người của thôn Cư An thuộc Lộc trấn, Tây Châu. Y mới được bảy tuổi, chẳng qua tư chất quá tốt, may mắn thức tỉnh Linh Nguyên Thể.
Lần này Yên Dã là theo chân Nhạc Thanh Lan - biểu ca của y mà đến đây, phụ mẫu vốn dĩ không cho phép, nhưng là với mị lực khó cưỡng của bề ngoài, và cái kiểu suốt ngày bám lấy Nhạc Thanh Lan, cuối cùng tấm kiên định của phụ mẫu cũng đã bị y làm cho tan chảy.
Yên Dã nghe được câu trả lời như ý, liền cười híp mắt nói: "Vậy tiểu sư huynh nhắm mắt lại đi."
Vân Ngạo Phong câu lên khóe môi, lộ ra một vẻ đẹp vô trù, nhưng cuối cùng vẫn là thuận theo nhắm mắt lại.
Tiếp theo không có động tĩnh gì, Vân Ngạo Phong đang định mở miệng hối thúc Yên Dã. Nhưng đúng lúc này, trên má trái chợt đáp xuống cảm giác ươn ướt ấm áp, hơi chút đau nhói.
Cảm thấy có một đầu lưỡi mềm mại đang không ngừng càn quấy trên má, Vân Ngạo Phong lập tức giật nảy mình, theo quán tính xích ra xa.
Hắn mở mắt ra, hơi hơi cau mày nhăn mặt, vươn tay sờ sờ mặt mình, lau đi vết ướt trên đó.
Lúc này, Yên Dã ở bên cạch liền mang theo giận dỗi kinh hô: "Tiểu sư huynh, huynh không giữ lời!"
Vân Ngạo Phong đáy lòng vẫn còn khẩn trương, một tay ôm mặt, quay đầu nói: "Yên Dã, đệ vừa rồi làm gì?!"
Trên gương mặt non nớt kia đã nước mắt lưng tròng, một bộ dạng khờ khạo, ủy khuất mếu máo chu mỏ: "Tiểu sư huynh không giữ lời, đệ chỉ cảm thấy da mặt của huynh vừa trắng vừa mịn như vậy, chắc chắn sẽ ăn rất ngon, nên đệ muốn nếm thử...."
Nhìn tiểu manh con trước mặt sắp khóc tới nơi, Vân Ngạo Phong chỉ biết lắc đầu cười cười.
Hành động và lời lẽ của Yên Dã thật sự rất khiến hắn muốn cắn một cái. Loại sự tình này, hắn là lần đầu tiên gặp phải a!
Vân Ngạo Phong lấy ngón trỏ niết nhẹ chóp mũi Yên Dã, hơi cúi đầu nói: "Tiểu sư huynh không thể ăn được, ngốc quá!"
Rốt cuộc, lúc này Yên Dã mới chịu thu lại nước mắt sắp trực trào, đưa bàn tay nho nhỏ lên sờ chỗ mặt bị mình in dấu răng kia, nói: "Vậy tiểu sư huynh có đau không?"
Nghe lời này, Vân Ngạo Phong lại kìm không nổi véo má y: "Không đau, đệ không cắn huynh sẽ không bị đau!"
"Nhưng mà,... nhìn rất ngon...! Tiểu sư huynh lại cho đệ cắn một lần đi? Đệ hứa chỉ cắn một lần thôi!" Ánh mắt long lanh lóng lánh chờ mong nhìn hắn.
Vân Ngạo Phong: "......" Đệ bớt dễ thương lại giùm ta!
Chỉ là, lúc này từ phía xa xa truyền tới tiếng nói: "Yên Dã, đệ đừng nháo!"
Là Nhạc Thanh Lan, chỉ thấy trên người hắn vận một bộ trung y đơn sơ. Nhưng cũng không vì thế mà đánh mất đi khí thế sắc bén của hắn, nhìn khuôn mặt diễm lệ tuấn mỹ kia, thật khiến người khác muốn nổi lòng đen tối quá a.
Vừa nghe thấy tiếng nói quen thuộc của biểu ca, Yên Dã ngay tức khắc liền rụt tay lại, hồi phục vẻ đoan chính khi ở trước mặt Nhạc Thanh Lan. Trên mặt chậm rãi nở một nụ cười thật tươi: "Hì hì, biểu ca, huynh đã quay lại!"
Nhờ có Nhạc Thanh Lan, bảy người còn lại đang mỗi nơi cũng bị thu hút, tất cả ánh nhìn hết thảy hướng về phía Vân Ngạo Phong cùng Yên Dã.
Sau đó, đồng loạt vẻ mặt tươi rói, phảng phất sắp nở hoa.
Vừa rồi Nhạc Thanh Lan là đi đò đường, thấy phía trước không phát hiện nguy hiểm gì liền quay lại, đúng lúc nghe thấy tiểu ngốc manh nói ra lời kia.
Trong nháy mắt, Nhạc Thanh Lan liền đã vụt đến trước mặt Vân Ngạo Phong hai người, y rất coi trọng lễ tiết, giọng điệu thập phần thành tâm, y nói: "Vân công tử chê bai rồi, biểu đệ nhà ta tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, vừa rồi nếu có gì mạo phạm, vậy thì xin công tử bỏ qua cho."
Vân Ngạo Phong trong mắt còn đọng lại một tia kích động, xua tay: "Không mạo phạm a! Nếu đã là trẻ nhỏ, chúng ta cần phải bao dung, huynh không nên trách nó. Hơn nữa, Yên Dã thật sự rất đáng yêu nha!"
Nhạc Thanh Lan vẫn giữ nguyên thần sắc: "Vân công tử quá lời!"
Hắn ổn định tinh thần, đạm thanh nói: "Chúng ta đều là người quen biết rồi, cần gì phải khách khí như vậy chứ?!"
Nhạc Thanh Lan nhìn qua biểu đệ nhà hắn, một bên liếc mắt cảnh cáo, một bên lại đạo: "Công tử nói phải."
Nhìn cái vẻ khiêu khích ngu xuẩn của Yên Dã, Nhạc Thanh Lan liền lập tức nhíu mày, trừng mắt.
Yên Dã biết biểu ca nhất định sẽ không trách mắng mình, vì vậy càng ra vẻ. Nhưng cuối cùng vẫn là Nhạc Thanh Lan chịu thua, với cái vẻ khả ái chết người này, nếu ai không tan chảy, người đó xác thực chính là thiên tài. (Ý Hiên, ... , còn rất nhiều người là thiên tài a!)
Nghỉ ngơi cũng đã lâu, bọn họ cũng nên đi tiếp.
Tất cả mười người hướng về phía Nhạc Thanh Lan thăm dò mà đi. Nhưng thật không may, bọn họ gặp phải chút rắc rối.
***
Tác giả: Yên Dã tiểu manh con, sao ngươi lại thân mật với 'vợ người ta'?
Yên Dã: Là ngươi sắp xếp ta làm!
Tác giả: ........ Được được, là lỗi của ta, tuyệt đối không có lần sau a! À quên, ngươi giữ vợ cho cẩn thận, coi chừng bị người khác mưu đồ chuyện xấu mà cướp mất nha.
Yên Dã: Biết rồi!
Nhạc Thanh Lan: Hả? Yên Dã à, đệ mới chỉ bảy tuổi, lấy đâu ra vợ với chả chồng vậy?
Yên Dã:....... *ngượng ngùng đỏ mặt*.
Tác giả: ........ *kỳ thực chỉ số EQ của ngươi đâu cần thấp như vậy? Biết bao nhiêu người ngoài kia còn có thể nhìn ra Yên Dã coi ai là vợ a, ngu vừa thôi, hạn chế đần ra đi!"
Nhạc Thanh Lan: Rốt cuộc là ai?
Yên Dã: ......
Tác giả: .....
Chúng nhân: .......
Vân Ngạo Phong: Ủa là ai mới được? *hóng hớt từ nãy tới giờ.*
Nhạc Thanh Lan: Ai?!
Chúng nhân: ..... *chúng ta còn có thể nói là ngươi sao?*
*Ở một nơi nào đó!*
Vân Tuân Vũ: Mụ mẹ kế, ngươi sao cứ thích phá hoại con đường 'chinh phục' Tiểu Phong của ta?
Tác giả: Vì ta ế! Tạm thời không muốn ăn cẩu lương!
Vân Tuân Vũ: ..... Coi như ngươi gặp may, còn có lần sau ta sẽ đập chết ngươi, ném xuống biển cho cá ăn! *sư tử giáng thế*.
Tác giả: ...... *run, lạnh sống lưng* *ngươi quá ác độc, ta nhất định phải phá!*
...
Ý Hiên: Cảm ơn!
Tác giả: Hả???................. Ngươi thật biết điều! *nhưng mà cảm ơn ta làm gì a?"
...
Vô Ly: Tiểu Phong đâu? Tại sao ta phải dắt theo cục nợ này? *chỉ Mộc Du Tử*.
Tác giả: Bởi vì hắn là số mệnh của ngươi!
Mộc Du Tử: Dư! Ta nguyện cả đời làm cục nợ của ngươi.
Vô Ly: Làm cái đầu ngươi! *nổi đóa*.
Tác giả: ........ *bây giờ ngươi không cần hắn, sau này nhất định sẽ cần. Lo mà giữ cho tốt vợ, sau này kẻo hối hận không kịp*.
Mộc Du Tử:..... *cho dù sông cạn đá mòn, ta cũng sẽ không từ bỏ làm... cục nợ của ngươi!*
Dư! Đợi ta! Ngươi nhất định phải đợi ta!
Năm người Vân Ngạo Phong mỗi người một nhóm, chỉ có Vô Ly và Mộc Du Tử may mắn 'được ở cùng nhau, hạnh phúc viên mãn', khụ khụ,...
Ý Hiên thì khỏi nói, cho dù trên thế gian này chỉ có một mình y, y cũng vẫn sống tốt đẹp mà không bị cô độc giết chết đấy thôi.
Nhưng mà! Vân Tuân Vũ à, sao ngươi khổ thế? Đã bị 'người yêu' bỏ, bằng hữu cũng không thèm đoái hoài tới a...
Mà hiện tại, Vân Ngạo Phong đang thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tách được cái tên bám dai như đỉa kia rồi!
Mỗi nhóm mười người, đường đi cũng không được đi cùng, làm ai kia có chút bất mãn than vãn, nhưng chỉ biết lực bất tòng tâm.
Trong nhóm thứ ba, Vân Ngạo Phong hoàn toàn không quen biết một ai, nhưng là người trong đội ngũ đều thân thiện phóng khoáng, vì vậy, họ rất nhanh liền đã quen thuộc lẫn nhau, tán gẫu vui vẻ quên trời quên đất.
Cả nhóm gồm bảy nam và ba nữ, ai cũng là người thế gia, dung mạo không thể chê, thực lực lại càng khỏi bàn, trừ Vân Ngạo Phong.
Chính vì tu vi không bằng người ta, hắn liền cảm thấy... mình lạc loài rồi!
Bây giờ, đội ngũ thứ ba đã đi qua một đoạn đường nguy hiểm, đang nghỉ chân ở một gốc cây cổ thụ cao lớn.
Ngồi dưới bóng mát, Vân Ngạo Phong yên lặng lấy nước ra uống.
Lúc này, bỗng dưng một nam tử đi qua ngồi cạnh hắn, ngữ điệu vô tư ngây ngô nói: "Tiểu sư huynh, huynh có thể giúp đệ một chuyện được không?"
Vân Ngạo Phong tuy chẳng biết tại sao tiểu tử này lại nói như vậy. Nhưng chung quy, khi hắn nhìn vào đôi mắt to tròn ngây thơ này, trong thâm tâm liền bất giác dâng lên một loại vui mừng khó tả.
Vì vậy, Vân Ngạo Phong không chần chừ, gật nhẹ đầu: "Yên Dã có chuyện gì? Nói đi! Tiểu sư huynh giúp đệ hoàn thành!"
Nói xong, bàn tay còn không yên phận vươn lên nhéo vào hai má phúng phính đầy thịt kia, xúc cảm thật mềm mại.
Tiểu tử đáng yêu này tên gọi Yên Dã, là người của thôn Cư An thuộc Lộc trấn, Tây Châu. Y mới được bảy tuổi, chẳng qua tư chất quá tốt, may mắn thức tỉnh Linh Nguyên Thể.
Lần này Yên Dã là theo chân Nhạc Thanh Lan - biểu ca của y mà đến đây, phụ mẫu vốn dĩ không cho phép, nhưng là với mị lực khó cưỡng của bề ngoài, và cái kiểu suốt ngày bám lấy Nhạc Thanh Lan, cuối cùng tấm kiên định của phụ mẫu cũng đã bị y làm cho tan chảy.
Yên Dã nghe được câu trả lời như ý, liền cười híp mắt nói: "Vậy tiểu sư huynh nhắm mắt lại đi."
Vân Ngạo Phong câu lên khóe môi, lộ ra một vẻ đẹp vô trù, nhưng cuối cùng vẫn là thuận theo nhắm mắt lại.
Tiếp theo không có động tĩnh gì, Vân Ngạo Phong đang định mở miệng hối thúc Yên Dã. Nhưng đúng lúc này, trên má trái chợt đáp xuống cảm giác ươn ướt ấm áp, hơi chút đau nhói.
Cảm thấy có một đầu lưỡi mềm mại đang không ngừng càn quấy trên má, Vân Ngạo Phong lập tức giật nảy mình, theo quán tính xích ra xa.
Hắn mở mắt ra, hơi hơi cau mày nhăn mặt, vươn tay sờ sờ mặt mình, lau đi vết ướt trên đó.
Lúc này, Yên Dã ở bên cạch liền mang theo giận dỗi kinh hô: "Tiểu sư huynh, huynh không giữ lời!"
Vân Ngạo Phong đáy lòng vẫn còn khẩn trương, một tay ôm mặt, quay đầu nói: "Yên Dã, đệ vừa rồi làm gì?!"
Trên gương mặt non nớt kia đã nước mắt lưng tròng, một bộ dạng khờ khạo, ủy khuất mếu máo chu mỏ: "Tiểu sư huynh không giữ lời, đệ chỉ cảm thấy da mặt của huynh vừa trắng vừa mịn như vậy, chắc chắn sẽ ăn rất ngon, nên đệ muốn nếm thử...."
Nhìn tiểu manh con trước mặt sắp khóc tới nơi, Vân Ngạo Phong chỉ biết lắc đầu cười cười.
Hành động và lời lẽ của Yên Dã thật sự rất khiến hắn muốn cắn một cái. Loại sự tình này, hắn là lần đầu tiên gặp phải a!
Vân Ngạo Phong lấy ngón trỏ niết nhẹ chóp mũi Yên Dã, hơi cúi đầu nói: "Tiểu sư huynh không thể ăn được, ngốc quá!"
Rốt cuộc, lúc này Yên Dã mới chịu thu lại nước mắt sắp trực trào, đưa bàn tay nho nhỏ lên sờ chỗ mặt bị mình in dấu răng kia, nói: "Vậy tiểu sư huynh có đau không?"
Nghe lời này, Vân Ngạo Phong lại kìm không nổi véo má y: "Không đau, đệ không cắn huynh sẽ không bị đau!"
"Nhưng mà,... nhìn rất ngon...! Tiểu sư huynh lại cho đệ cắn một lần đi? Đệ hứa chỉ cắn một lần thôi!" Ánh mắt long lanh lóng lánh chờ mong nhìn hắn.
Vân Ngạo Phong: "......" Đệ bớt dễ thương lại giùm ta!
Chỉ là, lúc này từ phía xa xa truyền tới tiếng nói: "Yên Dã, đệ đừng nháo!"
Là Nhạc Thanh Lan, chỉ thấy trên người hắn vận một bộ trung y đơn sơ. Nhưng cũng không vì thế mà đánh mất đi khí thế sắc bén của hắn, nhìn khuôn mặt diễm lệ tuấn mỹ kia, thật khiến người khác muốn nổi lòng đen tối quá a.
Vừa nghe thấy tiếng nói quen thuộc của biểu ca, Yên Dã ngay tức khắc liền rụt tay lại, hồi phục vẻ đoan chính khi ở trước mặt Nhạc Thanh Lan. Trên mặt chậm rãi nở một nụ cười thật tươi: "Hì hì, biểu ca, huynh đã quay lại!"
Nhờ có Nhạc Thanh Lan, bảy người còn lại đang mỗi nơi cũng bị thu hút, tất cả ánh nhìn hết thảy hướng về phía Vân Ngạo Phong cùng Yên Dã.
Sau đó, đồng loạt vẻ mặt tươi rói, phảng phất sắp nở hoa.
Vừa rồi Nhạc Thanh Lan là đi đò đường, thấy phía trước không phát hiện nguy hiểm gì liền quay lại, đúng lúc nghe thấy tiểu ngốc manh nói ra lời kia.
Trong nháy mắt, Nhạc Thanh Lan liền đã vụt đến trước mặt Vân Ngạo Phong hai người, y rất coi trọng lễ tiết, giọng điệu thập phần thành tâm, y nói: "Vân công tử chê bai rồi, biểu đệ nhà ta tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, vừa rồi nếu có gì mạo phạm, vậy thì xin công tử bỏ qua cho."
Vân Ngạo Phong trong mắt còn đọng lại một tia kích động, xua tay: "Không mạo phạm a! Nếu đã là trẻ nhỏ, chúng ta cần phải bao dung, huynh không nên trách nó. Hơn nữa, Yên Dã thật sự rất đáng yêu nha!"
Nhạc Thanh Lan vẫn giữ nguyên thần sắc: "Vân công tử quá lời!"
Hắn ổn định tinh thần, đạm thanh nói: "Chúng ta đều là người quen biết rồi, cần gì phải khách khí như vậy chứ?!"
Nhạc Thanh Lan nhìn qua biểu đệ nhà hắn, một bên liếc mắt cảnh cáo, một bên lại đạo: "Công tử nói phải."
Nhìn cái vẻ khiêu khích ngu xuẩn của Yên Dã, Nhạc Thanh Lan liền lập tức nhíu mày, trừng mắt.
Yên Dã biết biểu ca nhất định sẽ không trách mắng mình, vì vậy càng ra vẻ. Nhưng cuối cùng vẫn là Nhạc Thanh Lan chịu thua, với cái vẻ khả ái chết người này, nếu ai không tan chảy, người đó xác thực chính là thiên tài. (Ý Hiên, ... , còn rất nhiều người là thiên tài a!)
Nghỉ ngơi cũng đã lâu, bọn họ cũng nên đi tiếp.
Tất cả mười người hướng về phía Nhạc Thanh Lan thăm dò mà đi. Nhưng thật không may, bọn họ gặp phải chút rắc rối.
***
Tác giả: Yên Dã tiểu manh con, sao ngươi lại thân mật với 'vợ người ta'?
Yên Dã: Là ngươi sắp xếp ta làm!
Tác giả: ........ Được được, là lỗi của ta, tuyệt đối không có lần sau a! À quên, ngươi giữ vợ cho cẩn thận, coi chừng bị người khác mưu đồ chuyện xấu mà cướp mất nha.
Yên Dã: Biết rồi!
Nhạc Thanh Lan: Hả? Yên Dã à, đệ mới chỉ bảy tuổi, lấy đâu ra vợ với chả chồng vậy?
Yên Dã:....... *ngượng ngùng đỏ mặt*.
Tác giả: ........ *kỳ thực chỉ số EQ của ngươi đâu cần thấp như vậy? Biết bao nhiêu người ngoài kia còn có thể nhìn ra Yên Dã coi ai là vợ a, ngu vừa thôi, hạn chế đần ra đi!"
Nhạc Thanh Lan: Rốt cuộc là ai?
Yên Dã: ......
Tác giả: .....
Chúng nhân: .......
Vân Ngạo Phong: Ủa là ai mới được? *hóng hớt từ nãy tới giờ.*
Nhạc Thanh Lan: Ai?!
Chúng nhân: ..... *chúng ta còn có thể nói là ngươi sao?*
*Ở một nơi nào đó!*
Vân Tuân Vũ: Mụ mẹ kế, ngươi sao cứ thích phá hoại con đường 'chinh phục' Tiểu Phong của ta?
Tác giả: Vì ta ế! Tạm thời không muốn ăn cẩu lương!
Vân Tuân Vũ: ..... Coi như ngươi gặp may, còn có lần sau ta sẽ đập chết ngươi, ném xuống biển cho cá ăn! *sư tử giáng thế*.
Tác giả: ...... *run, lạnh sống lưng* *ngươi quá ác độc, ta nhất định phải phá!*
...
Ý Hiên: Cảm ơn!
Tác giả: Hả???................. Ngươi thật biết điều! *nhưng mà cảm ơn ta làm gì a?"
...
Vô Ly: Tiểu Phong đâu? Tại sao ta phải dắt theo cục nợ này? *chỉ Mộc Du Tử*.
Tác giả: Bởi vì hắn là số mệnh của ngươi!
Mộc Du Tử: Dư! Ta nguyện cả đời làm cục nợ của ngươi.
Vô Ly: Làm cái đầu ngươi! *nổi đóa*.
Tác giả: ........ *bây giờ ngươi không cần hắn, sau này nhất định sẽ cần. Lo mà giữ cho tốt vợ, sau này kẻo hối hận không kịp*.
Mộc Du Tử:..... *cho dù sông cạn đá mòn, ta cũng sẽ không từ bỏ làm... cục nợ của ngươi!*
Dư! Đợi ta! Ngươi nhất định phải đợi ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.