Chương 144: Thân Phận.
Giải Ngọc
13/03/2021
Lúc này, Vân Ngạo Phong từng chiêu kiếm phóng ra giống như tận phong sậu vũ. Nhưng lại không thể đả kích đến Thiên Minh.
Hiện giờ, tốc độ của Thiên Minh vô cùng nhanh, mỗi lần động thủ đều chỉ còn lại tàn ảnh. Thậm chí, lực tấn công của hắn ta cũng càng lúc càng cường hãn, khó có thể tiếp chiêu.
Nguyên Tiên Quân vừa giải quyết một tên Ma tộc, liền lập tức tương trợ cho hắn.
Vân Tuân Vũ lúc này cũng đã chú ý tới hắn, không chút chậm trễ hướng mũi kiếm về phía Thiên Minh.
Nhưng ở trong tình thế này, lại chỉ giống như bước vào long đàm hổ huyệt. Một lần công kích không thành công, y vẫn không nản chí, tiếp tục giao đấu triền miên. Lâu lâu, lại giúp hắn đỡ được mấy chiêu.
Từ đầu chí cuối, Vân Ngạo Phong vẫn giữ nguyên một bộ khí định thần nhàn. Nhưng trong ánh mắt đỏ lửa chứa đựng vô vàn sát ý, cùng với ma khí nồng đậm quanh thân, lại cố tình gây nên cảm giác bức bách đối với người nhìn.
Cũng là lúc này, gã Oán Lê tộc kia cũng đang không ngừng giao tranh cùng với Tần Lạc.
"Mạnh Nhĩ Đường, ngươi từ đầu đến cuối cấu kết với Ma giới, hại chết phụ thân ta. Cũng hại chết vô số tu sĩ cùng người dân vô tội, khi ở Vẫn Mạng cốc, ta trơ mắt nhìn từng sinh mạng bị ngươi hút cạn nguyên khí, ngươi có biết vì sao ta không ngăn cản không?"
Vừa nói, Tần Lạc cũng không rảnh rỗi, đảo hướng kiếm, lại tiếp tục tranh phong với Mạnh Nhĩ Đường. Trong mắt hắn hằn lên sát khí cùng thù hận, chưa để đối phương kịp trả lời, hắn liền đã tự mình nói tiếp.
"Là bởi vì ta ghen tuông với bọn họ. Tại sao họ lại nhận được tình thân mà ta lại không? Ta phụng tùng ngươi cũng chỉ vì muốn báo thù, những kẻ đã trực tiếp và gián tiếp diệt sạch Tần gia ta, khiến ta phải sống độc lai độc vãng suốt ngàn năm. Đừng mong có thể sống vui vẻ!"
Ngữ điệu giống như rít ra từ kẽ răng, mang theo muôn vàn hận ý, khiến cho người khác bất giác rùng mình, đình trệ suy nghĩ.
Cũng vì một phút lơ là, Mạnh Nhĩ Đường ngay sau đó liền nhận được một vết thương dữ tợn ở trước lồng ngực. Chất lỏng ấm nóng đỏ đến chói mắt không ngừng tuôn rơi, thấm ướt một mảnh vạt áo trước ngực.
"Hừ! Cấu kết với Ma giới cũng đâu chỉ có mình ta? Ngươi đừng quên, thân phận của ngươi là gì!" Phản ứng lại rít lớn, Mạnh Nhĩ Đường ngay tức khắc híp mắt nguy hiểm nhìn Tần Lạc gần trong gang tấc.
Thân thể hơi khựng lại, Tần Lạc lại bất tri bất giác nhớ đến thân phận của mình.
Có thể nói, hắn vừa là người của Tần gia, vừa là thủ hạ dưới trướng của Mạnh Nhĩ Đường. Đồng thời, cũng là thuộc hạ thân tín của Tịch Quý Vu.
Nhưng hai thân phận phía sau trực tiếp bị hắn bác bỏ. Bởi vì... hắn có thù với Mạnh Nhĩ Đường và Thiên Minh, đồng thời cũng có thù với Tịch Quý Vu.
Tần gia tộc lực lượng mạnh mẽ, nhưng lại bị Thiên Minh một tay diệt sạch. Cũng may, lúc đó Tần Lạc còn nhỏ ham chơi, tự ý trốn ra ngoài lêu lổng khắp nơi, cũng vì vậy mà thoát được một kiếp nạn.
Khi trở về, cả tộc đã bị giết hại không sót một người, phụ thân hắn cũng không ngoại lệ. Lúc đó, Tần Lạc chỉ kịp nhìn thấy khuôn mặt của hung thủ, liền đã bị dọa sợ đến mất mật, không dám thò đầu ra.
Vì muốn trả thù, Tần Lạc bất chấp tất cả, trở thành thuộc hạ thân tín của Tịch Quý Vu. Nhưng một mảnh hồn phách được hắn tách ra, ở lại Nhân giới, tiếp cận với Mạnh Nhĩ Đường.
Tất cả mọi chuyện đều rất thuận lợi, chỉ là đã qua ba ngàn năm, hắn vẫn không tìm thấy tung tích của kẻ thù giết cha. Hắn chỉ biết, người kia là đệ đệ của Tam Tôn, được người ta gọi với cái danh: kẻ sát nhân!
Tần Lạc vẫn không ngừng tìm kiếm, rốt cuộc tìm thấy rồi. Hắn thật muốn một đao chém chết kẻ kia, nhưng lại muốn từ từ dày vò, khiến người kia phải chịu đủ cay đắng trên thế gian.
Chỉ là, khi mọi chuyện bắt đầu, Tần Lạc mới nhận ra rằng, công sức hơn ba ngàn năm của mình đều trở thành công cốc.
Kẻ sát nhân kia không phải ai khác chính là Tam Tôn, kẻ thù ở ngay bên cạnh, lại ngu ngốc đi tìm hơn mấy ngàn năm, ha... ông trời thật trêu ngươi!
Hồn phách của Tần Lạc một lần nữa dung hợp, hắn nực cười sự ngu si của bản thân. Nhận ra người mình dày vò lại chỉ là thế thân...
Hiện giờ, tốc độ của Thiên Minh vô cùng nhanh, mỗi lần động thủ đều chỉ còn lại tàn ảnh. Thậm chí, lực tấn công của hắn ta cũng càng lúc càng cường hãn, khó có thể tiếp chiêu.
Nguyên Tiên Quân vừa giải quyết một tên Ma tộc, liền lập tức tương trợ cho hắn.
Vân Tuân Vũ lúc này cũng đã chú ý tới hắn, không chút chậm trễ hướng mũi kiếm về phía Thiên Minh.
Nhưng ở trong tình thế này, lại chỉ giống như bước vào long đàm hổ huyệt. Một lần công kích không thành công, y vẫn không nản chí, tiếp tục giao đấu triền miên. Lâu lâu, lại giúp hắn đỡ được mấy chiêu.
Từ đầu chí cuối, Vân Ngạo Phong vẫn giữ nguyên một bộ khí định thần nhàn. Nhưng trong ánh mắt đỏ lửa chứa đựng vô vàn sát ý, cùng với ma khí nồng đậm quanh thân, lại cố tình gây nên cảm giác bức bách đối với người nhìn.
Cũng là lúc này, gã Oán Lê tộc kia cũng đang không ngừng giao tranh cùng với Tần Lạc.
"Mạnh Nhĩ Đường, ngươi từ đầu đến cuối cấu kết với Ma giới, hại chết phụ thân ta. Cũng hại chết vô số tu sĩ cùng người dân vô tội, khi ở Vẫn Mạng cốc, ta trơ mắt nhìn từng sinh mạng bị ngươi hút cạn nguyên khí, ngươi có biết vì sao ta không ngăn cản không?"
Vừa nói, Tần Lạc cũng không rảnh rỗi, đảo hướng kiếm, lại tiếp tục tranh phong với Mạnh Nhĩ Đường. Trong mắt hắn hằn lên sát khí cùng thù hận, chưa để đối phương kịp trả lời, hắn liền đã tự mình nói tiếp.
"Là bởi vì ta ghen tuông với bọn họ. Tại sao họ lại nhận được tình thân mà ta lại không? Ta phụng tùng ngươi cũng chỉ vì muốn báo thù, những kẻ đã trực tiếp và gián tiếp diệt sạch Tần gia ta, khiến ta phải sống độc lai độc vãng suốt ngàn năm. Đừng mong có thể sống vui vẻ!"
Ngữ điệu giống như rít ra từ kẽ răng, mang theo muôn vàn hận ý, khiến cho người khác bất giác rùng mình, đình trệ suy nghĩ.
Cũng vì một phút lơ là, Mạnh Nhĩ Đường ngay sau đó liền nhận được một vết thương dữ tợn ở trước lồng ngực. Chất lỏng ấm nóng đỏ đến chói mắt không ngừng tuôn rơi, thấm ướt một mảnh vạt áo trước ngực.
"Hừ! Cấu kết với Ma giới cũng đâu chỉ có mình ta? Ngươi đừng quên, thân phận của ngươi là gì!" Phản ứng lại rít lớn, Mạnh Nhĩ Đường ngay tức khắc híp mắt nguy hiểm nhìn Tần Lạc gần trong gang tấc.
Thân thể hơi khựng lại, Tần Lạc lại bất tri bất giác nhớ đến thân phận của mình.
Có thể nói, hắn vừa là người của Tần gia, vừa là thủ hạ dưới trướng của Mạnh Nhĩ Đường. Đồng thời, cũng là thuộc hạ thân tín của Tịch Quý Vu.
Nhưng hai thân phận phía sau trực tiếp bị hắn bác bỏ. Bởi vì... hắn có thù với Mạnh Nhĩ Đường và Thiên Minh, đồng thời cũng có thù với Tịch Quý Vu.
Tần gia tộc lực lượng mạnh mẽ, nhưng lại bị Thiên Minh một tay diệt sạch. Cũng may, lúc đó Tần Lạc còn nhỏ ham chơi, tự ý trốn ra ngoài lêu lổng khắp nơi, cũng vì vậy mà thoát được một kiếp nạn.
Khi trở về, cả tộc đã bị giết hại không sót một người, phụ thân hắn cũng không ngoại lệ. Lúc đó, Tần Lạc chỉ kịp nhìn thấy khuôn mặt của hung thủ, liền đã bị dọa sợ đến mất mật, không dám thò đầu ra.
Vì muốn trả thù, Tần Lạc bất chấp tất cả, trở thành thuộc hạ thân tín của Tịch Quý Vu. Nhưng một mảnh hồn phách được hắn tách ra, ở lại Nhân giới, tiếp cận với Mạnh Nhĩ Đường.
Tất cả mọi chuyện đều rất thuận lợi, chỉ là đã qua ba ngàn năm, hắn vẫn không tìm thấy tung tích của kẻ thù giết cha. Hắn chỉ biết, người kia là đệ đệ của Tam Tôn, được người ta gọi với cái danh: kẻ sát nhân!
Tần Lạc vẫn không ngừng tìm kiếm, rốt cuộc tìm thấy rồi. Hắn thật muốn một đao chém chết kẻ kia, nhưng lại muốn từ từ dày vò, khiến người kia phải chịu đủ cay đắng trên thế gian.
Chỉ là, khi mọi chuyện bắt đầu, Tần Lạc mới nhận ra rằng, công sức hơn ba ngàn năm của mình đều trở thành công cốc.
Kẻ sát nhân kia không phải ai khác chính là Tam Tôn, kẻ thù ở ngay bên cạnh, lại ngu ngốc đi tìm hơn mấy ngàn năm, ha... ông trời thật trêu ngươi!
Hồn phách của Tần Lạc một lần nữa dung hợp, hắn nực cười sự ngu si của bản thân. Nhận ra người mình dày vò lại chỉ là thế thân...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.