Chương 86: Vấn Thiên viện.
Giải Ngọc
09/02/2021
Nhìn bóng dáng hao gầy phía trước, Vân Ngạo Phong run run tham dò một chút: "Sư, sư phụ...?"
Trắc Từ vẫn đứng bất động, tựa hồ như đang suy ngẫm một chuyện gì đó, y phục mỏng manh trên người đến động cũng không động một cái.
Nếu đứng trước mặt Vân Ngạo Phong là người khác, hắn chắc chắn sẽ không sinh ra loại ảo giác nghẹn thở này. Không khí ở đây đã rất lạnh, lại bởi vì hàn khí tỏa ra từ trên người Trắc Từ, đã run lại càng run rẩy đến lợi hại.
"Ngươi có muốn trở thành một luyện đan sư đỉnh cấp không?"
Lúc này, Trắc Từ mới chậm rãi quay người lại, cảm thấy thiếu sót, sau đó bổ sung thêm một câu: "Thể chất của ngươi, rất thích hợp!"
Thoáng chốc, Vân Ngạo Phong cứng đơ, rốt cuộc lại có người phát hiện ra thể chất của hắn rồi.
Âm Dương Thể ngàn năm khó gặp, luyện khí, luyện đan, trận pháp,... đều thích hợp. Chỉ có điều, loại thể chất này ảnh hưởng đến việc tu luyện, tu vi tăng lên chậm gấp bội người thường, đặc biệt là muốn từ Linh Giả cảnh vượt lên Linh Sư cảnh, cần phải chịu lôi kiếp.
"Sư phụ, việc đó... đệ tử nhất định muốn..."
Trắc Từ cắt ngang lời hắn, gấp gáp kích động nói: "Chúng ta thực hiện giao dịch đi, có được không?"
Nếu không phải là ảo giác, Vân Ngạo Phong nghe thấy trong một câu vừa rồi hàm chứa khẩn cầu.
Còn bản thân hắn, tu vi thấp, linh lực không đủ, nếu luyện chế đan dược thì phải có người hỗ trợ, nói ra thì... hắn không khác nhiều so với một tên phàm nhân.
Như vậy, Trắc Từ có thể muốn thứ gì trên người Vân Ngạo Phong?
......(phân cách, phân cách, phân cách)......
Hơn một tháng sau...
Vân Ngạo Phong được chuyển đến ở một tòa viện riêng để ở, tòa viện này gọi là Vấn Thiên viện.
Nghe đồn, Vấn Thiên viện có một truyền thuyết rất đáng sợ...
Hơn hai mươi về năm trước, Hướng Linh Sơn phái thành lập chưa được bao lâu. Ở viện này từng xuất hiện một tà vật, người có được nó coi như thống trị được cả thiên hạ.
Vị trí của Vấn Thiên viện ở gần một cái vực sâu vạn trượng, nhìn không thấy đáy. Trước kia, vốn dĩ nơi đây từng là chỗ ở của rất nhiều đệ tử.
Nhưng khi tà vật hiện ra, người người tranh đoạt nó, các sư huynh đệ đồng môn chém giết lẫn nhau, lòng tham vô độ. Cho đến cuối cùng, tà vật không rơi vào tay bất cứ người nào.
Thời điểm lúc đó hỗn loạn khôn cùng, vì danh lợi mà che mất lý trí con người. Cả Hướng Linh Sơn phái rơi vào trạng thái náo động, bấy giờ có một đệ tử vẫn có thể giữ được lòng thanh tịnh.
Ngụy Khởi Thiên - bảy tuổi lên núi bái sư, mười tuổi trở thành đệ tử ưu tú nhất lúc bấy giờ, mười lăm tuổi đã vang danh khắp thiên hạ, được người người kính ngưỡng, coi trọng.
Ngụy Khởi Thiên được chính tay chưởng môn dạy dỗ, lúc thảm họa ập xuống, hắn hy sinh thân mình, lấy hồn phách chém tà vật thành nhiều mảnh, đánh tan lòng người chấp mê bất ngộ.
Vấn Thiên viện đệ tử đều chết hết, máu chảy thành sông, thi thể chất thành núi. Chân gãy treo đầy cửa viện, đầu rơi bị đạp nhuyễn dưới đất.
Khắp nơi đổ nát hoang tàn, người ta còn truyền miệng nhau rằng, từ rất lâu về trước, Vấn Thiên viện từng bị người hạ chú thuật.
Lúc đầu nghe Đàm Quân Thư kể, Vân Ngạo Phong vẫn là có chút sợ hãi. Nhưng hắn đã cùng sư phụ đồng ý làm giao dịch, không đi liền không được.
Vả lại, Vấn Thiên viện mà Vân Ngạo Phong nhìn thấy, ngoại trừ hoang sơ tĩnh mịch ra, cũng không có cái gì quái lạ khác. Chỉ là, ngôi viện này đã rất cũ, hết thảy mọi đồ vật đều bị phủ bụi dày đặc, cửa viện và mái hiên đều cần tu sửa lại.
Trong hơn một tháng qua, Vân Ngạo Phong thực ra cũng rất nhàn rỗi.
Lần tuyển chọn đệ tử đã qua, hai người đại ca, Ý Hiên đều trở thành đệ tử nội môn. Chỉ tiếc, Vô Ly từ lần trước đã không có tư cách tham gia, Mộc Du Tử cũng vì thế mà cố ý làm cho đối thủ của mình thắng trận.
Hôm tỷ thí, Vân Ngạo Phong cũng chỉ gặp họ một lần, bây giờ có chút nhớ họ. Ngày ngày hắn ở trong đình viện, nếu không nghiên cứu cách luyện đan, thì tĩnh tâm lĩnh ngộ những gì sư phụ chỉ dạy.
Nhưng, tu vi suốt một tháng vẫn như cũ không giao chuyển, Trắc Từ cứ cách vài ngày lại đến Vấn Thiên viện, đến xong đưa cho Vân Ngạo Phong vài công thức, bí tịch tu luyện, sau không nói gì nhiều liền đã rời đi.
À, nhắc đến một con bạn đồng hành của hắn, đó là hệ thống Tương Ái Tương Sát.
Khi Vân Ngạo Phong dời sang Vấn Thiên viện ở, Tương Ái Tương Sát liền tuyên bố một câu: "Ký chủ, bổn phận của hệ thống đã hoàn thành, từ nay về sau ký chủ xin hãy bảo trọng. Không cần nhớ Tương Ái Tương Sát, cũng không cần thương tâm đâu, còn có công lao của ta suốt những ngày qua nữa,bye bye."
Vân Ngạo Phong sau khi nghe lời này, cũng chẳng bày tỏ gì. 'Bạn đồng hành' này có cũng như không, không có gì lưu luyến, tiếc nuối. Đi càng tốt!
Chỉ là, hắn cảm thấy con mẹ nó hệ thống, ngươi quá ảo tưởng sức mạnh rồi đi? Hồi nào ngươi có công lao hả?
Nói về hiện tại, Vân Ngạo Phong đang luyện đan, hắn vừa mới nghiên cứu ra một loại đan dược, không biết có độc chết người hay không.
Nhưng chung quy vẫn thất bại, linh lực không đủ, hắn cũng đành bó tay. Thôi thì đi luyện kiếm!
Trắc Từ vẫn đứng bất động, tựa hồ như đang suy ngẫm một chuyện gì đó, y phục mỏng manh trên người đến động cũng không động một cái.
Nếu đứng trước mặt Vân Ngạo Phong là người khác, hắn chắc chắn sẽ không sinh ra loại ảo giác nghẹn thở này. Không khí ở đây đã rất lạnh, lại bởi vì hàn khí tỏa ra từ trên người Trắc Từ, đã run lại càng run rẩy đến lợi hại.
"Ngươi có muốn trở thành một luyện đan sư đỉnh cấp không?"
Lúc này, Trắc Từ mới chậm rãi quay người lại, cảm thấy thiếu sót, sau đó bổ sung thêm một câu: "Thể chất của ngươi, rất thích hợp!"
Thoáng chốc, Vân Ngạo Phong cứng đơ, rốt cuộc lại có người phát hiện ra thể chất của hắn rồi.
Âm Dương Thể ngàn năm khó gặp, luyện khí, luyện đan, trận pháp,... đều thích hợp. Chỉ có điều, loại thể chất này ảnh hưởng đến việc tu luyện, tu vi tăng lên chậm gấp bội người thường, đặc biệt là muốn từ Linh Giả cảnh vượt lên Linh Sư cảnh, cần phải chịu lôi kiếp.
"Sư phụ, việc đó... đệ tử nhất định muốn..."
Trắc Từ cắt ngang lời hắn, gấp gáp kích động nói: "Chúng ta thực hiện giao dịch đi, có được không?"
Nếu không phải là ảo giác, Vân Ngạo Phong nghe thấy trong một câu vừa rồi hàm chứa khẩn cầu.
Còn bản thân hắn, tu vi thấp, linh lực không đủ, nếu luyện chế đan dược thì phải có người hỗ trợ, nói ra thì... hắn không khác nhiều so với một tên phàm nhân.
Như vậy, Trắc Từ có thể muốn thứ gì trên người Vân Ngạo Phong?
......(phân cách, phân cách, phân cách)......
Hơn một tháng sau...
Vân Ngạo Phong được chuyển đến ở một tòa viện riêng để ở, tòa viện này gọi là Vấn Thiên viện.
Nghe đồn, Vấn Thiên viện có một truyền thuyết rất đáng sợ...
Hơn hai mươi về năm trước, Hướng Linh Sơn phái thành lập chưa được bao lâu. Ở viện này từng xuất hiện một tà vật, người có được nó coi như thống trị được cả thiên hạ.
Vị trí của Vấn Thiên viện ở gần một cái vực sâu vạn trượng, nhìn không thấy đáy. Trước kia, vốn dĩ nơi đây từng là chỗ ở của rất nhiều đệ tử.
Nhưng khi tà vật hiện ra, người người tranh đoạt nó, các sư huynh đệ đồng môn chém giết lẫn nhau, lòng tham vô độ. Cho đến cuối cùng, tà vật không rơi vào tay bất cứ người nào.
Thời điểm lúc đó hỗn loạn khôn cùng, vì danh lợi mà che mất lý trí con người. Cả Hướng Linh Sơn phái rơi vào trạng thái náo động, bấy giờ có một đệ tử vẫn có thể giữ được lòng thanh tịnh.
Ngụy Khởi Thiên - bảy tuổi lên núi bái sư, mười tuổi trở thành đệ tử ưu tú nhất lúc bấy giờ, mười lăm tuổi đã vang danh khắp thiên hạ, được người người kính ngưỡng, coi trọng.
Ngụy Khởi Thiên được chính tay chưởng môn dạy dỗ, lúc thảm họa ập xuống, hắn hy sinh thân mình, lấy hồn phách chém tà vật thành nhiều mảnh, đánh tan lòng người chấp mê bất ngộ.
Vấn Thiên viện đệ tử đều chết hết, máu chảy thành sông, thi thể chất thành núi. Chân gãy treo đầy cửa viện, đầu rơi bị đạp nhuyễn dưới đất.
Khắp nơi đổ nát hoang tàn, người ta còn truyền miệng nhau rằng, từ rất lâu về trước, Vấn Thiên viện từng bị người hạ chú thuật.
Lúc đầu nghe Đàm Quân Thư kể, Vân Ngạo Phong vẫn là có chút sợ hãi. Nhưng hắn đã cùng sư phụ đồng ý làm giao dịch, không đi liền không được.
Vả lại, Vấn Thiên viện mà Vân Ngạo Phong nhìn thấy, ngoại trừ hoang sơ tĩnh mịch ra, cũng không có cái gì quái lạ khác. Chỉ là, ngôi viện này đã rất cũ, hết thảy mọi đồ vật đều bị phủ bụi dày đặc, cửa viện và mái hiên đều cần tu sửa lại.
Trong hơn một tháng qua, Vân Ngạo Phong thực ra cũng rất nhàn rỗi.
Lần tuyển chọn đệ tử đã qua, hai người đại ca, Ý Hiên đều trở thành đệ tử nội môn. Chỉ tiếc, Vô Ly từ lần trước đã không có tư cách tham gia, Mộc Du Tử cũng vì thế mà cố ý làm cho đối thủ của mình thắng trận.
Hôm tỷ thí, Vân Ngạo Phong cũng chỉ gặp họ một lần, bây giờ có chút nhớ họ. Ngày ngày hắn ở trong đình viện, nếu không nghiên cứu cách luyện đan, thì tĩnh tâm lĩnh ngộ những gì sư phụ chỉ dạy.
Nhưng, tu vi suốt một tháng vẫn như cũ không giao chuyển, Trắc Từ cứ cách vài ngày lại đến Vấn Thiên viện, đến xong đưa cho Vân Ngạo Phong vài công thức, bí tịch tu luyện, sau không nói gì nhiều liền đã rời đi.
À, nhắc đến một con bạn đồng hành của hắn, đó là hệ thống Tương Ái Tương Sát.
Khi Vân Ngạo Phong dời sang Vấn Thiên viện ở, Tương Ái Tương Sát liền tuyên bố một câu: "Ký chủ, bổn phận của hệ thống đã hoàn thành, từ nay về sau ký chủ xin hãy bảo trọng. Không cần nhớ Tương Ái Tương Sát, cũng không cần thương tâm đâu, còn có công lao của ta suốt những ngày qua nữa,bye bye."
Vân Ngạo Phong sau khi nghe lời này, cũng chẳng bày tỏ gì. 'Bạn đồng hành' này có cũng như không, không có gì lưu luyến, tiếc nuối. Đi càng tốt!
Chỉ là, hắn cảm thấy con mẹ nó hệ thống, ngươi quá ảo tưởng sức mạnh rồi đi? Hồi nào ngươi có công lao hả?
Nói về hiện tại, Vân Ngạo Phong đang luyện đan, hắn vừa mới nghiên cứu ra một loại đan dược, không biết có độc chết người hay không.
Nhưng chung quy vẫn thất bại, linh lực không đủ, hắn cũng đành bó tay. Thôi thì đi luyện kiếm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.