Chương 6: Quý Phi Say Rượu
Hoa Quyển
20/09/2024
Gánh hát Dung gia của Dung Thuật biểu diễn ở Hỉ Duyệt Lâu, Hỉ Duyệt Lâu là một quán trà, cách bệnh viện không xa. Trời mưa, hoàng hôn xám xịt, gió lạnh ướt át, thời tiết như vậy, tiếng người trong rạp ồn ào, rất náo nhiệt.
Lúc đám người Tạ Lạc Sinh đến đó đã có thể nghe thấy tiếng đàn nhị hồ nguyệt cầm bên trong, bọn họ đặt chỗ ở tầng hai, dựa sát lan can, trên cao nhìn xuống có thể thấy sân khấu kịch, vị trí khá tốt.
Bên dưới mênh mông người xem, từng người dài cổ chờ đợi, đều là người dân bình thường, không còn chỗ ngồi, ồn ào náo động. Tạ Lạc Sinh hiếm khi thấy không khí bùng nổ cực kỳ náo nhiệt như vậy, cầm ly trà nóng, hơi có hứng thú.
Hàn Túc tặc lưỡi, nói: “Đông người quá.”
Tạ Lạc Sinh gật đầu.
Hôm nay Dung Thuật diễn vở "Quý Phi say rượu" mới vừa ra, đây là vở nổi tiếng, Tạ Lạc Sinh mơ hồ nhớ rõ khi còn nhỏ cùng ông ngoại nghe qua một lần.
Chỗ ngồi bên cạnh nói chuyện với nhau, anh một câu tôi một câu, nói về "Quý Phi say rượu", nói về Dung Thuật.
Nghề Lê viên là nghề hạ cửu lưu, đào hát nổi tiếng cỡ nào mà không có ai nâng đỡ, ở thời thế loạn lạc như vậy, dù thế nào cũng phải làm chim hoàng yến trong tay người khác. Dung Thuật thì không, hắn là người làm chủ Dung gia, bối cảnh vừng chắc, người ta có thể cười hắn đắm mình trong trụy lạc làm con hát, lại không ai dám có ý đồ với hắn.
Dung gia ở Thượng Hải, là danh môn vọng tộc chân chính.
Trà là trà hoa lài, hương vị đọng lại trên đầu lưỡi, trên sân khấu tiếng nhạc vang lên, đèn sáng, tiếng người cười nói không hẹn mà cùng nhỏ lại, Tạ Lạc Sinh ngước mắt nhìn lại, trên sân khấu kịch to như vậy đã có người lên đài.
Không biết sao, trong lòng Tạ Lạc Sinh đột nhiên có vài phần chờ mong không thể nói.
Ông chủ Dung hoá trang thật đẹp, Tạ Lạc Sinh chợt liếc mắt một cái cũng không nhận ra đó là Dung Thuật. Y gặp qua dáng vẻ Dung Thuật ăn mặc áo ngủ lười biếng tuỳ tiện, cũng gặp qua hắn mặc sườn xám phong tình vạn chủng lạnh lùng diễm lệ, nhưng Dung Thuật trên sân khấu kịch lại không giống vậy.
Trên sân khấu kịch không phải Dung Thuật, mà là Dương Quý Phi, một cái nhíu mày, một nụ cười, quạt khép khép mở mở, biểu cảm khi nhíu mày một cái tự nhiên khiến Tạ Lạc Sinh như đang ở trong khu vườn trăm hoa đua nở, trở về trăm ngàn năm trước.
Trên đài Quý Phi xướng: “Hải đảo băng luân sơ chuyển đằng, kiến ngọc thố, kiến ngọc thố hựu tảo đông thăng.”
Chờ mong không ngớt, vui sướng, tha thiết đãi tiệc, thướt tha lả lướt đi trên cầu kiều ngọc, thưởng nhạn ngắm cá, đều là cảnh đep ý vui.
Nhưng ai biết, đế vương đổi dời, chờ mong tràn ngập không còn, Quý Phi ảm đạm, nhưng chỉ là trong giây lát, vung tay áo, khép lại quạt nói: “Thả tự do cho hắn.”
“Đãi nương nương tự ẩm kỉ bôi.”
Dưới đài có người nâng chén uống, Tạ Lạc Sinh nhìn, cảm xúc cũng tự nhiên hơi phập phồng.
Dung Thuật trên đài vạn người theo dõi, ngắm cá, nâng ly, sóng mắt lưu chuyển, vô cùng sinh động, thoắt cái biến thành Quý phi u oán, tự uống tự tiêu sầu, uống say rồi lại xướng “Nhân sinh tại thế như xuân mộng, thả tự khai hoài ẩm kỉ chung”.
Vừa lơ đãng nâng mắt, trong lòng Tạ Lạc Sinh nhảy dựng, y gần như tưởng rằng Dung Thuật đang nhìn y.
Nhưng chỉ liếc mắt một cái như vậy, ánh mắt Dung Thuật lại dời đi, phảng phất chỉ là vô tình nhìn qua, không đáng kể.
Tâm hồn Tạ Lạc Sinh phiêu du chân trời rồi, trong lúc nhất thời không nói rõ được trong lòng có cảm xúc gì.
Cho đến kết thúc vở diễn, Dung Thuật lên sân khấu cảm ơn, phía dưới gào lên “ông chủ Dung”, âm thanh gào thét muốn banh cả nóc. Mấy bác sĩ bên cạnh Tạ Lạc Sinh dường như đều bị cảm xúc nhấn chìm, sôi nổi kêu gào ông chủ Dung ông chủ Dung.
Ông chủ Dung —— Tạ Lạc Sinh uống trà hoa lài đã nguội lạnh, nhìn ông chủ Dung đầu đầy châu ngọc, hoá trang còn chưa tẩy, đang thấp người đáp lại, dáng người mảnh mai duyên dáng.
Tạ Lạc Sinh nghe thấy Dung Thuật lạnh nhạt nói, “Đa tạ các vị ủng hộ.”
Lời nói vừa dứt, tiếng hò reo càng lớn, không biết có phải vì người trong rạp quá nhiều, vậy mà Tạ Lạc Sinh cảm thấy có hơi buồn, gương mặt cũng nóng lên, y nói: “Chúng ta đi thôi.”
Lúc đám người Tạ Lạc Sinh đến đó đã có thể nghe thấy tiếng đàn nhị hồ nguyệt cầm bên trong, bọn họ đặt chỗ ở tầng hai, dựa sát lan can, trên cao nhìn xuống có thể thấy sân khấu kịch, vị trí khá tốt.
Bên dưới mênh mông người xem, từng người dài cổ chờ đợi, đều là người dân bình thường, không còn chỗ ngồi, ồn ào náo động. Tạ Lạc Sinh hiếm khi thấy không khí bùng nổ cực kỳ náo nhiệt như vậy, cầm ly trà nóng, hơi có hứng thú.
Hàn Túc tặc lưỡi, nói: “Đông người quá.”
Tạ Lạc Sinh gật đầu.
Hôm nay Dung Thuật diễn vở "Quý Phi say rượu" mới vừa ra, đây là vở nổi tiếng, Tạ Lạc Sinh mơ hồ nhớ rõ khi còn nhỏ cùng ông ngoại nghe qua một lần.
Chỗ ngồi bên cạnh nói chuyện với nhau, anh một câu tôi một câu, nói về "Quý Phi say rượu", nói về Dung Thuật.
Nghề Lê viên là nghề hạ cửu lưu, đào hát nổi tiếng cỡ nào mà không có ai nâng đỡ, ở thời thế loạn lạc như vậy, dù thế nào cũng phải làm chim hoàng yến trong tay người khác. Dung Thuật thì không, hắn là người làm chủ Dung gia, bối cảnh vừng chắc, người ta có thể cười hắn đắm mình trong trụy lạc làm con hát, lại không ai dám có ý đồ với hắn.
Dung gia ở Thượng Hải, là danh môn vọng tộc chân chính.
Trà là trà hoa lài, hương vị đọng lại trên đầu lưỡi, trên sân khấu tiếng nhạc vang lên, đèn sáng, tiếng người cười nói không hẹn mà cùng nhỏ lại, Tạ Lạc Sinh ngước mắt nhìn lại, trên sân khấu kịch to như vậy đã có người lên đài.
Không biết sao, trong lòng Tạ Lạc Sinh đột nhiên có vài phần chờ mong không thể nói.
Ông chủ Dung hoá trang thật đẹp, Tạ Lạc Sinh chợt liếc mắt một cái cũng không nhận ra đó là Dung Thuật. Y gặp qua dáng vẻ Dung Thuật ăn mặc áo ngủ lười biếng tuỳ tiện, cũng gặp qua hắn mặc sườn xám phong tình vạn chủng lạnh lùng diễm lệ, nhưng Dung Thuật trên sân khấu kịch lại không giống vậy.
Trên sân khấu kịch không phải Dung Thuật, mà là Dương Quý Phi, một cái nhíu mày, một nụ cười, quạt khép khép mở mở, biểu cảm khi nhíu mày một cái tự nhiên khiến Tạ Lạc Sinh như đang ở trong khu vườn trăm hoa đua nở, trở về trăm ngàn năm trước.
Trên đài Quý Phi xướng: “Hải đảo băng luân sơ chuyển đằng, kiến ngọc thố, kiến ngọc thố hựu tảo đông thăng.”
Chờ mong không ngớt, vui sướng, tha thiết đãi tiệc, thướt tha lả lướt đi trên cầu kiều ngọc, thưởng nhạn ngắm cá, đều là cảnh đep ý vui.
Nhưng ai biết, đế vương đổi dời, chờ mong tràn ngập không còn, Quý Phi ảm đạm, nhưng chỉ là trong giây lát, vung tay áo, khép lại quạt nói: “Thả tự do cho hắn.”
“Đãi nương nương tự ẩm kỉ bôi.”
Dưới đài có người nâng chén uống, Tạ Lạc Sinh nhìn, cảm xúc cũng tự nhiên hơi phập phồng.
Dung Thuật trên đài vạn người theo dõi, ngắm cá, nâng ly, sóng mắt lưu chuyển, vô cùng sinh động, thoắt cái biến thành Quý phi u oán, tự uống tự tiêu sầu, uống say rồi lại xướng “Nhân sinh tại thế như xuân mộng, thả tự khai hoài ẩm kỉ chung”.
Vừa lơ đãng nâng mắt, trong lòng Tạ Lạc Sinh nhảy dựng, y gần như tưởng rằng Dung Thuật đang nhìn y.
Nhưng chỉ liếc mắt một cái như vậy, ánh mắt Dung Thuật lại dời đi, phảng phất chỉ là vô tình nhìn qua, không đáng kể.
Tâm hồn Tạ Lạc Sinh phiêu du chân trời rồi, trong lúc nhất thời không nói rõ được trong lòng có cảm xúc gì.
Cho đến kết thúc vở diễn, Dung Thuật lên sân khấu cảm ơn, phía dưới gào lên “ông chủ Dung”, âm thanh gào thét muốn banh cả nóc. Mấy bác sĩ bên cạnh Tạ Lạc Sinh dường như đều bị cảm xúc nhấn chìm, sôi nổi kêu gào ông chủ Dung ông chủ Dung.
Ông chủ Dung —— Tạ Lạc Sinh uống trà hoa lài đã nguội lạnh, nhìn ông chủ Dung đầu đầy châu ngọc, hoá trang còn chưa tẩy, đang thấp người đáp lại, dáng người mảnh mai duyên dáng.
Tạ Lạc Sinh nghe thấy Dung Thuật lạnh nhạt nói, “Đa tạ các vị ủng hộ.”
Lời nói vừa dứt, tiếng hò reo càng lớn, không biết có phải vì người trong rạp quá nhiều, vậy mà Tạ Lạc Sinh cảm thấy có hơi buồn, gương mặt cũng nóng lên, y nói: “Chúng ta đi thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.