Chương 7
Nguỵ Mãn Thập Tứ Thạch
15/06/2023
10
Tôi đến một công ty mới và tham gia vào bộ phận quan hệ công chúng, trong đó có một nhóm các em gái trẻ và xinh đẹp.
Nói trắng ra là khi các sếp đi bàn hợp đồng thì họ sẽ đến uống rượu với khách hàng.
Tôi không giỏi loại trò chúc tới chúc lui rượu này, lại sợ rằng việc từ chối sẽ khiến khách hàng không hài lòng, sau vài lần, lần nào cũng bị say mèm.
Hôm đó lại là một trò chơi khác.
Có một người mặc áo sơ mi màu tím khói mở hờ nửa cúc, lộ chút cơ ngực, anh ta đã đặc biệt chú ý đến tôi ngay khi tôi gặp anh ta.
Đó là một cái nhìn tò mò và thích thú.
Anh ta được gọi là Tiểu Thẩm tổng, bố anh ta làm giàu nhờ rượu.
Anh ta kéo tôi ngồi xuống bên cạnh, thì thầm vào tai tôi: “Em chắc là chị gái của bạn gái Cố tổng, giống nhau thật đấy.”
Anh ta cười, ý hữu sở chỉ [1]: "Em gái của em khá thú vị, cô ta giỏi đối phó với đàn ông. Tôi rất vui khi thấy Cố Sách bị cô ta giữ trong bóng tối."
[1] Bản gốc 意有所指: nghĩa là ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác.
Tim tôi thắt lại: "Ý anh là gì?"
Tiểu Thẩm tổng ngả người ra sau, dùng ngón tay nghịch tóc tôi: "Kết bạn WeChat đi, khi nào tôi thích xem phim sẽ nói cho em biết."
Trong tám ngày bị chôn vùi trong đống đổ nát đó, tôi bị đau dạ dày trầm trọng vì đói kéo dài.
Tôi trốn trong phòng tắm, suýt nôn cả ruột ra.
Mức lương của công việc này khá hậu hĩnh, khiến tôi giảm bớt rất nhiều áp lực.
Mẹ tôi qua đời trong trận động đất, nhà của tôi bị phá hủy, để chữa lành vết thương và đôi chân của tôi, còn trả tiền cho tôi với em gái học xong đại học, tôi đã vay mượn rất nhiều từ họ hàng khắp nơi.
Nếu kiên trì trong nửa năm, có lẽ sẽ trả hết nợ.
Vì quá mệt nên tôi đã ngủ quên trên bệ toilet.
Khi tôi bước ra, những người trong phòng riêng đã rời đi hết rồi.
Tôi bước ra khỏi cửa khách sạn.
Sau đó bắt gặp Cố Sách.
Khỏi phải nói cũng biết bây giờ tôi đang rất rối bời.
Lúng túng đến mức Cố Sách cảm thấy hơi thông cảm.
Anh ấy nói rằng con gái say rượu về nhà một mình là không an toàn, anh ấy có thể thuận đường đưa tôi về.
Vì tâm lý, tôi không từ chối.
Tôi đến một công ty mới và tham gia vào bộ phận quan hệ công chúng, trong đó có một nhóm các em gái trẻ và xinh đẹp.
Nói trắng ra là khi các sếp đi bàn hợp đồng thì họ sẽ đến uống rượu với khách hàng.
Tôi không giỏi loại trò chúc tới chúc lui rượu này, lại sợ rằng việc từ chối sẽ khiến khách hàng không hài lòng, sau vài lần, lần nào cũng bị say mèm.
Hôm đó lại là một trò chơi khác.
Có một người mặc áo sơ mi màu tím khói mở hờ nửa cúc, lộ chút cơ ngực, anh ta đã đặc biệt chú ý đến tôi ngay khi tôi gặp anh ta.
Đó là một cái nhìn tò mò và thích thú.
Anh ta được gọi là Tiểu Thẩm tổng, bố anh ta làm giàu nhờ rượu.
Anh ta kéo tôi ngồi xuống bên cạnh, thì thầm vào tai tôi: “Em chắc là chị gái của bạn gái Cố tổng, giống nhau thật đấy.”
Anh ta cười, ý hữu sở chỉ [1]: "Em gái của em khá thú vị, cô ta giỏi đối phó với đàn ông. Tôi rất vui khi thấy Cố Sách bị cô ta giữ trong bóng tối."
[1] Bản gốc 意有所指: nghĩa là ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác.
Tim tôi thắt lại: "Ý anh là gì?"
Tiểu Thẩm tổng ngả người ra sau, dùng ngón tay nghịch tóc tôi: "Kết bạn WeChat đi, khi nào tôi thích xem phim sẽ nói cho em biết."
Trong tám ngày bị chôn vùi trong đống đổ nát đó, tôi bị đau dạ dày trầm trọng vì đói kéo dài.
Tôi trốn trong phòng tắm, suýt nôn cả ruột ra.
Mức lương của công việc này khá hậu hĩnh, khiến tôi giảm bớt rất nhiều áp lực.
Mẹ tôi qua đời trong trận động đất, nhà của tôi bị phá hủy, để chữa lành vết thương và đôi chân của tôi, còn trả tiền cho tôi với em gái học xong đại học, tôi đã vay mượn rất nhiều từ họ hàng khắp nơi.
Nếu kiên trì trong nửa năm, có lẽ sẽ trả hết nợ.
Vì quá mệt nên tôi đã ngủ quên trên bệ toilet.
Khi tôi bước ra, những người trong phòng riêng đã rời đi hết rồi.
Tôi bước ra khỏi cửa khách sạn.
Sau đó bắt gặp Cố Sách.
Khỏi phải nói cũng biết bây giờ tôi đang rất rối bời.
Lúng túng đến mức Cố Sách cảm thấy hơi thông cảm.
Anh ấy nói rằng con gái say rượu về nhà một mình là không an toàn, anh ấy có thể thuận đường đưa tôi về.
Vì tâm lý, tôi không từ chối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.