Chương 4
Nhàn Đắc Vô Liêu Đích Tiên Nữ
15/06/2023
5.
Tôi thấy hơi nực cười.
Tối đó anh say khướt, mắt đỏ hoe, hỏi tôi: “Cô có phải là Trần Giai không?”
Tôi do dự một lúc: “Phải.”
Anh ta nhụt chí nhìn tôi: “Cô không phải.”
“Vậy anh muốn tìm cô ấy làm gì?” Tôi cười, hỏi anh ta.
“Đòi nợ.”
Đòi nợ?
Nụ cười của tôi cứng đờ.
“Nợ gì hả?”
“Nợ tình.” Sắc mặt anh ta tái nhợt, có vẻ như bất lực, lạnh lùng nói thêm: “Không ai đùa giỡn tôi cả.”
Nghe anh ta nói đến món nợ tình, tôi lập tức mất hồn.
Ngay giây tiếp theo, anh ta hôn tôi.
Tôi không đẩy ra.
Tất nhiên chuyện mất kiểm soát sau đó cũng có sự dung túng của tôi.
Trong khoảnh khắc mơ hồ ấy, tôi nghĩ có lẽ anh ta vẫn còn yêu tôi.
Tôi không biết mình đã đến khoa phụ sản như thế nào.
Cả quá trình đều như người mất hồn.
Thế rồi chợt nghe bác sĩ nói nồng độ HCG thấp, thành trong của tử cung rất mỏng, nguy cơ s.ả.y thai rất cao.
Bác sĩ chỉ định t.i.ê.m thuốc c.h.ố.n.g s.ả.y th.a.i cho tôi nhưng tôi từ chối.
Tôi nghĩ về những gì Cố Kiêu đã nói, còn bảo vệ t.h.a.i làm quái gì chứ…
Tôi ngao ngán ngồi xe về nhà.
Điện thoại bỗng reo vang, là một dãy số lạ.
“Đang ở đâu vậy?” Là Cố Tiêu.
Sáu năm không gọi điện nhưng vừa mới nghe tôi liền nhận ra giọng anh ta.
Kiêu ngạo, trong trẻo mà lạnh lùng.
“Trên xe.” Tôi điều chỉnh nhịp thở, lấy lại bình tĩnh.
“Vừa rồi cô tìm tôi à? Có chuyện gì thế?” Vẫn là cái giọng điệu chảnh c.h.ó như ban nãy.
Tôi ngập ngừng một lúc: “Ừm, giờ tôi ổn rồi.”
Ở đầu dây bên kia, anh ta im lặng một hồi: “Vẫn chưa hết hy vọng à? Chúng ta đã không thể nữa rồi.”
“… Được rồi, cúp máy đây.” Tôi chỉ muốn dứt khoát tắt máy.
Nhưng anh ta không bằng lòng.
“Tôi nghe bác sĩ chủ trị của cô nói tình trạng của cô không ổn lắm, cô vẫn nên về t.i.ê.m thuốc bảo vệ t.h.a.i đi, tôi sẽ nói qua với bác sĩ một tiếng, quen biết nhau, tôi chỉ có thể giúp cô đến đây được thôi.”
Tút! Tôi ngắt máy.
Tên cặn bã! Ai cần anh ta giúp hả.
Anh ta lại gửi một tin nhắn đến, ra chiều tức giận: “Trần Giai, sao bây giờ cô lại trở nên mất lịch sự thế hả?”
Tôi ấm ức tới mức muốn p.h.á.t n.ổ: “Rồi lịch sự thế nào nữa? Thời gian dạy đời tôi, chi bằng anh về nhà thay hai cái bỉm còn hơn.”
“?” Anh ta nhắn tiếp.
Tôi lười rep lại.
Anh ta nghĩ tôi vẫn còn là Trần Giai của năm đó sao?
Lúc ấy, mỗi một tin nhắn anh ta gửi, tôi đều cẩn thận ngẫm nghĩ cả nửa ngày.
Trò chuyện với anh ta, tôi chưa bao giờ dám kết thúc bằng câu trả lời của anh ta.
Tốn bao tâm tư để tìm các chủ đề, kết quả là anh ta luôn đáp: “Ngủ đi”, “Anh đi tắm đã”, “Gọi lại sau nhé”.
“…”
Về đến nhà, tôi nằm trên giường, lấy một bức ảnh chụp chung với anh ta ra, xé hết thành những mảnh nhỏ rồi vứt đ.ầ.u anh ta vào bồn cầu.
Đồ kh.ố.n, xuống gặp qu.ỷ đi!
Thế nhưng, nước mắt vẫn không chịu được mà tuôn rơi.
Tôi thấy hơi nực cười.
Tối đó anh say khướt, mắt đỏ hoe, hỏi tôi: “Cô có phải là Trần Giai không?”
Tôi do dự một lúc: “Phải.”
Anh ta nhụt chí nhìn tôi: “Cô không phải.”
“Vậy anh muốn tìm cô ấy làm gì?” Tôi cười, hỏi anh ta.
“Đòi nợ.”
Đòi nợ?
Nụ cười của tôi cứng đờ.
“Nợ gì hả?”
“Nợ tình.” Sắc mặt anh ta tái nhợt, có vẻ như bất lực, lạnh lùng nói thêm: “Không ai đùa giỡn tôi cả.”
Nghe anh ta nói đến món nợ tình, tôi lập tức mất hồn.
Ngay giây tiếp theo, anh ta hôn tôi.
Tôi không đẩy ra.
Tất nhiên chuyện mất kiểm soát sau đó cũng có sự dung túng của tôi.
Trong khoảnh khắc mơ hồ ấy, tôi nghĩ có lẽ anh ta vẫn còn yêu tôi.
Tôi không biết mình đã đến khoa phụ sản như thế nào.
Cả quá trình đều như người mất hồn.
Thế rồi chợt nghe bác sĩ nói nồng độ HCG thấp, thành trong của tử cung rất mỏng, nguy cơ s.ả.y thai rất cao.
Bác sĩ chỉ định t.i.ê.m thuốc c.h.ố.n.g s.ả.y th.a.i cho tôi nhưng tôi từ chối.
Tôi nghĩ về những gì Cố Kiêu đã nói, còn bảo vệ t.h.a.i làm quái gì chứ…
Tôi ngao ngán ngồi xe về nhà.
Điện thoại bỗng reo vang, là một dãy số lạ.
“Đang ở đâu vậy?” Là Cố Tiêu.
Sáu năm không gọi điện nhưng vừa mới nghe tôi liền nhận ra giọng anh ta.
Kiêu ngạo, trong trẻo mà lạnh lùng.
“Trên xe.” Tôi điều chỉnh nhịp thở, lấy lại bình tĩnh.
“Vừa rồi cô tìm tôi à? Có chuyện gì thế?” Vẫn là cái giọng điệu chảnh c.h.ó như ban nãy.
Tôi ngập ngừng một lúc: “Ừm, giờ tôi ổn rồi.”
Ở đầu dây bên kia, anh ta im lặng một hồi: “Vẫn chưa hết hy vọng à? Chúng ta đã không thể nữa rồi.”
“… Được rồi, cúp máy đây.” Tôi chỉ muốn dứt khoát tắt máy.
Nhưng anh ta không bằng lòng.
“Tôi nghe bác sĩ chủ trị của cô nói tình trạng của cô không ổn lắm, cô vẫn nên về t.i.ê.m thuốc bảo vệ t.h.a.i đi, tôi sẽ nói qua với bác sĩ một tiếng, quen biết nhau, tôi chỉ có thể giúp cô đến đây được thôi.”
Tút! Tôi ngắt máy.
Tên cặn bã! Ai cần anh ta giúp hả.
Anh ta lại gửi một tin nhắn đến, ra chiều tức giận: “Trần Giai, sao bây giờ cô lại trở nên mất lịch sự thế hả?”
Tôi ấm ức tới mức muốn p.h.á.t n.ổ: “Rồi lịch sự thế nào nữa? Thời gian dạy đời tôi, chi bằng anh về nhà thay hai cái bỉm còn hơn.”
“?” Anh ta nhắn tiếp.
Tôi lười rep lại.
Anh ta nghĩ tôi vẫn còn là Trần Giai của năm đó sao?
Lúc ấy, mỗi một tin nhắn anh ta gửi, tôi đều cẩn thận ngẫm nghĩ cả nửa ngày.
Trò chuyện với anh ta, tôi chưa bao giờ dám kết thúc bằng câu trả lời của anh ta.
Tốn bao tâm tư để tìm các chủ đề, kết quả là anh ta luôn đáp: “Ngủ đi”, “Anh đi tắm đã”, “Gọi lại sau nhé”.
“…”
Về đến nhà, tôi nằm trên giường, lấy một bức ảnh chụp chung với anh ta ra, xé hết thành những mảnh nhỏ rồi vứt đ.ầ.u anh ta vào bồn cầu.
Đồ kh.ố.n, xuống gặp qu.ỷ đi!
Thế nhưng, nước mắt vẫn không chịu được mà tuôn rơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.