Chương 1
James Dashner
29/04/2016
Cuộc sống mới của nó bắt đầu khi nó đứng dậy trong bóng tối lạnh lẽo và bầu không khí đầy bụi bặm hôi hám.
Kim loại chạm vào kim loại, một cú giật làm mặt sàn chao đảo. Nó ngã nhào và lồm cồm lùi lại, mồ hôi túa ra trên trán dù không khí lạnh tê người. Lưng nó chạm phải một tấm vách kim loại cứng ngắt. Nó lần mò dọc theo đó cho đến khi đụng phải góc tường. Buông mình xuống sàn, nó thu gối ngồi co ro, thầm mong mắt mình sớm quen với bóng tối.
Lại một cú dằn xóc nữa, rồi căn buồng thình lình di chuyển lên trên tựa như một cái thang máy hầm mỏ già cỗi.
Tiếng xích và ròng rọc loảng xoảng vang dội trên các tấm vách kim loại, nghe như tiếng ồn trong một nhà máy thép cổ lỗ. Buồng thang máy tối tăm lắc lư tới lui trong lúc đi chuyển lên trên làm thằng bé muốn ói. Mùi dầu khét xộc vào các giác quan của nó chỉ càng làm tình hình tồi tệ thêm. Muốn khóc mà không ra nước mắt, nó chỉ có thể ngồi đó trong đơn độc và chờ đợi.
Tên mình là Thomas - nó nghĩ bụng.
Điều đó … là thứ duy nhất mà nó có thể nhớ được về cuộc đời của mình.
Nó không thể hiểu được làm thế nào chuyện này lại xảy ra. Bộ óc của nó hoạt động không có chút sai sót nào trong khi nó cố gắng hiểu tình thế khó khăn hiện tại và những thứ quanh mình. Trong đầu nó đang chồng chéo hàng đống ý tưởng, sự việc và hình ảnh, ký ức và chi tiết của cuộc sống, cùng với cách thức hoạt động của chúng. Nó hình dung ra cảnh tuyết đọng trên cây, cảnh nó chạy trên một con đường trải đầy lá, ăn một cái hamburger, ánh trăng phủ một quầng sáng tai tái trên một đồng cỏ, cảnh nó bơi lặn trong một cái hồ, tiếp nối bằng hình ảnh của một quảng trường đông đúc với hàng trăm con người hối hả với công việc.
Thế nhưng nó vẫn không tài nào nhớ được mình từ đâu đến, làm thế nào mà nó đã rơi vào trong cái thang máy tối như hũ nút này, cha mẹ nó là ai. Thậm chí nó còn chẳng nhớ nổi họ của mình nữa. Những hình ảnh con người lướt nhanh qua tâm trí nó nhưng nó không nhận ra ai, khuôn mặt họ bị thay bằng những vệt màu mờ ảo ma quái. Nó không tài nào nghĩ ra một người mà nó từng biết, không thể nhớ được dù chỉ một mẩu đối thoại.
Buồng thang máy tiếp tục khệnh khạng đi lên. Thomas dần quen với những tiếng cành cạch không ngừng của những sợi xích đang kéo mình đi lên. Một quãng thời gian dài đã trôi qua. Nhiều phút, thậm chí nhiều giờ, mặc dù nó không thể biết chắc khi mà mỗi giây dường như dài vô tận. Không. Nó thông minh hơn thế này kia mà. Tin chắc vào bản năng của mình, nó biết mình đã di chuyển được khoảng nửa giờ đồng hồ là cùng.
Lạ một điều, nó cảm thấy nỗi sợ hãi tan dần như làn sương trước gió, thay thế bởi một sự tò mò dữ dội. Nó rất muốn biết xem mình đang ở đâu và chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi nghiến kèn kẹt rồi kêu thình một tiếng, căn buồng đứng lại. Cú ngừng đột ngột làm Thomas giật nảy người và lăn quay ra sàn. Trong khi lồm cồm bò dậy, Thomas cảm thấy thang máy lắc lư ít dần rồi ngưng hẳn. Bốn bề im lặng như tờ.
Một phút trôi qua. Rồi hai phút. Nó nhìn quanh nhưng chỉ thấy bóng tối. Nó lại lần mò dọc theo các bức vách tìm lối ra, nhưng không có gì ngoài lớp kim loại lạnh lẽo. Nó rên lên thất vọng. Âm thanh vang dội chung quanh nó, tựa như những tiếng rên rỉ ma quái của tử thần, nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt ngấm. Nó hét lên cầu cứu, tay đấm thình thình vào vách kim loại.
Vẫn không có gì.
Thomas lại lùi vào trong góc, khoanh tay run rẩy, cảm thấy sợ hãi trở lại. Nó thấy lồng ngực mình đang run bần bật một cách đáng ngại, như thể quả tim của nó chỉ chực nhảy vọt ra khỏi cơ thể.
- Ai đó … cứu … tôi! - Thomas gào lên, mỗi tiếng kêu như cào xé cái cổ họng rát buốt của nó.
Một tiếng kịch vang lên ở trên đầu khiến nó nín thở và ngước mắt nhìn lên. Thomas trông thấy một lằn sáng mảnh thẳng băng cắt ngang qua trần căn buồng và mở rộng dần. Tiếng rít kèn kẹt cho thấy cánh cửa trượt đang bị mở ra. Do ở quá lâu trong bóng tối, ánh sáng làm nó nhức nhối. Nó đưa hai tay bưng mặt, quay đi chỗ khác.
Nó nghe thấy những tiếng ồn ào bên trên - những giọng nói - và nỗi sợ làm lồng ngực nó thắt lại.
- Nhìn huynh ta kìa.
- Nó mấy tuổi vậy ta?
- Coi nó mặc cái áo thun tởm chưa!
- Có mày mới tởm, cái đồ mặt dẹp.
- Ê nhóc, dưới đó hôi hám ghê há!
- Này đầu xanh, hy vọng cậu thích thú với chuyến đi.
- Không có vé về đâu nha bồ.
Sự bối rối xen lẫn kinh sợ trùm lên Thomas. Các giọng nói thật kỳ quái và đầy âm vang. Một vài chữ nghe hoàn toàn lạ lẫm với nó, trong khi những chữ khác lại khá quen thuộc. Nó nheo mắt nhìn về phía ánh sáng và những giọng nói. Lúc đầu nó chỉ thấy những hình bóng mờ ảo, nhưng chúng nhanh chóng trở thành những hình người - người ta đang cúi xuống qua cái lỗ trên trần, nhìn ngó và chỉ trỏ nó.
Thế rồi, giống như khi thấu kính của một chiếc máy chụp hình đã lấy được nét, các khuôn mặt trở nên rõ rệt. Toàn là những thằng bé - lớn có nhỏ có. Thomas không biết nó đang đợi chờ cái gì, nhưng nhìn thấy những khuôn mặt này nó càng hoang mang tợn. Chúng chỉ là những đứa nhóc tuổi teen. Một bọn nhóc con. Nỗi sợ của nó tan đi phần nào, nhưng chừng ấy chưa đủ để làm cho nhịp tim nó trở về bình thường.
Ai đó thả một sơi dây thừng xuống, đầu dây đã thắt sẵn một nút thong lọng. Thomas ngập ngừng, rồi đặt bàn chân phải vào đó và tóm lấy sợi thừng trong lúc được kéo lên. Những bàn tay với xuống, kéo áo quần nó, lôi nó lên. Thế giới như quay cuồng quanh Thomas. Những khuôn mặt và sắc màu hòa lẫn với ánh sáng. Những giọng nói đã ngừng lại, ngoại trừ một đứa nào đó cất tiếng trong lúc nó được kéo qua khỏi cạnh của chiếc hộp tối tăm. Và Thomas hiểu nó sẽ không bao giờ quên câu nói này.
- Chào sư huynh, rất vui được gặp cậu. - Thằng bé nói. - Mừng cậu đến Trảng.
Kim loại chạm vào kim loại, một cú giật làm mặt sàn chao đảo. Nó ngã nhào và lồm cồm lùi lại, mồ hôi túa ra trên trán dù không khí lạnh tê người. Lưng nó chạm phải một tấm vách kim loại cứng ngắt. Nó lần mò dọc theo đó cho đến khi đụng phải góc tường. Buông mình xuống sàn, nó thu gối ngồi co ro, thầm mong mắt mình sớm quen với bóng tối.
Lại một cú dằn xóc nữa, rồi căn buồng thình lình di chuyển lên trên tựa như một cái thang máy hầm mỏ già cỗi.
Tiếng xích và ròng rọc loảng xoảng vang dội trên các tấm vách kim loại, nghe như tiếng ồn trong một nhà máy thép cổ lỗ. Buồng thang máy tối tăm lắc lư tới lui trong lúc đi chuyển lên trên làm thằng bé muốn ói. Mùi dầu khét xộc vào các giác quan của nó chỉ càng làm tình hình tồi tệ thêm. Muốn khóc mà không ra nước mắt, nó chỉ có thể ngồi đó trong đơn độc và chờ đợi.
Tên mình là Thomas - nó nghĩ bụng.
Điều đó … là thứ duy nhất mà nó có thể nhớ được về cuộc đời của mình.
Nó không thể hiểu được làm thế nào chuyện này lại xảy ra. Bộ óc của nó hoạt động không có chút sai sót nào trong khi nó cố gắng hiểu tình thế khó khăn hiện tại và những thứ quanh mình. Trong đầu nó đang chồng chéo hàng đống ý tưởng, sự việc và hình ảnh, ký ức và chi tiết của cuộc sống, cùng với cách thức hoạt động của chúng. Nó hình dung ra cảnh tuyết đọng trên cây, cảnh nó chạy trên một con đường trải đầy lá, ăn một cái hamburger, ánh trăng phủ một quầng sáng tai tái trên một đồng cỏ, cảnh nó bơi lặn trong một cái hồ, tiếp nối bằng hình ảnh của một quảng trường đông đúc với hàng trăm con người hối hả với công việc.
Thế nhưng nó vẫn không tài nào nhớ được mình từ đâu đến, làm thế nào mà nó đã rơi vào trong cái thang máy tối như hũ nút này, cha mẹ nó là ai. Thậm chí nó còn chẳng nhớ nổi họ của mình nữa. Những hình ảnh con người lướt nhanh qua tâm trí nó nhưng nó không nhận ra ai, khuôn mặt họ bị thay bằng những vệt màu mờ ảo ma quái. Nó không tài nào nghĩ ra một người mà nó từng biết, không thể nhớ được dù chỉ một mẩu đối thoại.
Buồng thang máy tiếp tục khệnh khạng đi lên. Thomas dần quen với những tiếng cành cạch không ngừng của những sợi xích đang kéo mình đi lên. Một quãng thời gian dài đã trôi qua. Nhiều phút, thậm chí nhiều giờ, mặc dù nó không thể biết chắc khi mà mỗi giây dường như dài vô tận. Không. Nó thông minh hơn thế này kia mà. Tin chắc vào bản năng của mình, nó biết mình đã di chuyển được khoảng nửa giờ đồng hồ là cùng.
Lạ một điều, nó cảm thấy nỗi sợ hãi tan dần như làn sương trước gió, thay thế bởi một sự tò mò dữ dội. Nó rất muốn biết xem mình đang ở đâu và chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi nghiến kèn kẹt rồi kêu thình một tiếng, căn buồng đứng lại. Cú ngừng đột ngột làm Thomas giật nảy người và lăn quay ra sàn. Trong khi lồm cồm bò dậy, Thomas cảm thấy thang máy lắc lư ít dần rồi ngưng hẳn. Bốn bề im lặng như tờ.
Một phút trôi qua. Rồi hai phút. Nó nhìn quanh nhưng chỉ thấy bóng tối. Nó lại lần mò dọc theo các bức vách tìm lối ra, nhưng không có gì ngoài lớp kim loại lạnh lẽo. Nó rên lên thất vọng. Âm thanh vang dội chung quanh nó, tựa như những tiếng rên rỉ ma quái của tử thần, nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt ngấm. Nó hét lên cầu cứu, tay đấm thình thình vào vách kim loại.
Vẫn không có gì.
Thomas lại lùi vào trong góc, khoanh tay run rẩy, cảm thấy sợ hãi trở lại. Nó thấy lồng ngực mình đang run bần bật một cách đáng ngại, như thể quả tim của nó chỉ chực nhảy vọt ra khỏi cơ thể.
- Ai đó … cứu … tôi! - Thomas gào lên, mỗi tiếng kêu như cào xé cái cổ họng rát buốt của nó.
Một tiếng kịch vang lên ở trên đầu khiến nó nín thở và ngước mắt nhìn lên. Thomas trông thấy một lằn sáng mảnh thẳng băng cắt ngang qua trần căn buồng và mở rộng dần. Tiếng rít kèn kẹt cho thấy cánh cửa trượt đang bị mở ra. Do ở quá lâu trong bóng tối, ánh sáng làm nó nhức nhối. Nó đưa hai tay bưng mặt, quay đi chỗ khác.
Nó nghe thấy những tiếng ồn ào bên trên - những giọng nói - và nỗi sợ làm lồng ngực nó thắt lại.
- Nhìn huynh ta kìa.
- Nó mấy tuổi vậy ta?
- Coi nó mặc cái áo thun tởm chưa!
- Có mày mới tởm, cái đồ mặt dẹp.
- Ê nhóc, dưới đó hôi hám ghê há!
- Này đầu xanh, hy vọng cậu thích thú với chuyến đi.
- Không có vé về đâu nha bồ.
Sự bối rối xen lẫn kinh sợ trùm lên Thomas. Các giọng nói thật kỳ quái và đầy âm vang. Một vài chữ nghe hoàn toàn lạ lẫm với nó, trong khi những chữ khác lại khá quen thuộc. Nó nheo mắt nhìn về phía ánh sáng và những giọng nói. Lúc đầu nó chỉ thấy những hình bóng mờ ảo, nhưng chúng nhanh chóng trở thành những hình người - người ta đang cúi xuống qua cái lỗ trên trần, nhìn ngó và chỉ trỏ nó.
Thế rồi, giống như khi thấu kính của một chiếc máy chụp hình đã lấy được nét, các khuôn mặt trở nên rõ rệt. Toàn là những thằng bé - lớn có nhỏ có. Thomas không biết nó đang đợi chờ cái gì, nhưng nhìn thấy những khuôn mặt này nó càng hoang mang tợn. Chúng chỉ là những đứa nhóc tuổi teen. Một bọn nhóc con. Nỗi sợ của nó tan đi phần nào, nhưng chừng ấy chưa đủ để làm cho nhịp tim nó trở về bình thường.
Ai đó thả một sơi dây thừng xuống, đầu dây đã thắt sẵn một nút thong lọng. Thomas ngập ngừng, rồi đặt bàn chân phải vào đó và tóm lấy sợi thừng trong lúc được kéo lên. Những bàn tay với xuống, kéo áo quần nó, lôi nó lên. Thế giới như quay cuồng quanh Thomas. Những khuôn mặt và sắc màu hòa lẫn với ánh sáng. Những giọng nói đã ngừng lại, ngoại trừ một đứa nào đó cất tiếng trong lúc nó được kéo qua khỏi cạnh của chiếc hộp tối tăm. Và Thomas hiểu nó sẽ không bao giờ quên câu nói này.
- Chào sư huynh, rất vui được gặp cậu. - Thằng bé nói. - Mừng cậu đến Trảng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.