Chương 31
James Dashner
29/04/2016
Ngay sau khi Thomas thấy tiếng đá nghiền lên nhau rầm rầm báo hiệu các cửa thành đóng lại, Alby xuất hiện để thả tự do cho nó. Đó là một ngạc nhiên lớn. Chìa khoá được tra vào ổ kêu lách cách, rồi cánh cửa bật mở.
- Chưa chết chứ hả sư huynh? - Alby hỏi. Thằng bé có vẻ khá hơn nhiều so với một ngày trước đó.
Thomas trơ mắt ếch nhìn Alby. Làn da thằng bé đã trở lại màu sắc bình thường, mắt không còn vằn đỏ nữa. Trông Alby như đã lấy lại được cả chục ký lô trong vòng có hai mươi bốn tiếng đồng hồ.
Alby nhận thấy cái nhìn của Thomas.
- Đồ quỷ, nhìn cái gì?
- Thomas khẽ lắc đầu, cảm thấy như tê dại. Đầu óc nó đang vận động hết tốc lực để đoán xem liệu Alby đã nhớ ra được những gì, biết những gì, và có thể nói điều gì về nó.
- Kh... không có gì. Chỉ thấy lạ là cậu bình phục nhanh đến thế. Bây giờ cậu đã khoẻ chưa?
Alby gồng con chuột ở cánh tay lên.
- Chưa bao giờ khoẻ hơn. Thôi, cậu ra ngoài đi.
Thomas làm theo, thầm hy vọng là mắt nó không chớp và để lộ nỗi lo lắng trong đầu.
Alby đóng cửa Trang thất, khoá lại, rồi quay qua đối diện với đối mặt với Thomas.
- Thiệt tình tôi nói xạo đó. Tôi cảm thấy yếu xìu như cái bánh bị Nhím sầu cán dẹp lép.
- Ừ, hôm qua thì nhìn cậu giống thế thật. - Khi bị Alby trừng mắt, Thomas thầm mong đó chỉ là giỡn thôi, và nhanh chóng nói thêm. - Nhưng hôm nay thì nhìn cậu bảnh lắm. Tôi thề.
Alby nhét chìa khoá vào túi và tựa lưng vào cửa Trang thất.
- Nè, về cuộc nói chuyện ngắn ngủi hôm qua của chúng ta...
Tim Thomas đập thình thịch. Nó không biết phải chờ đợi gì ở Alby về sự việc đó.
- À... ừ... tôi cũng còn nhớ.
- Tôi đã thấy điều mình thấy, Đầu xanh ạ. Nó đã mờ nhạt đi rồi, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên đâu. Nó thật kinh khủng. Khi cố thử nói về chuyện đó, thì có cái gì bóp nghẹt tôi. Còn giờ thì các hình ảnh đã trôi mất như thể không muốn bị tôi ghi lại.
Cảnh tượng một ngày trước đó tái xuất hiện trong đầu của Thomas. Alby vẫy vùng, cố gắng tự bóp cổ mình. Thomas chắc sẽ không thể nào tin nổi nếu không tận mắt chứng kiến. Mặc dù rất sợ một câu trả lời, nhưng nó biết mình vẫn phải hỏi câu hỏi sắp tới:
- Có chuyện gì về tôi vậy? Cậu cứ nói là cậu nhìn thấy tôi. Tôi đã làm gì?
Alby nhìn vào khoảng trống xa xôi mất một lúc, rồi trả lời:
- Cậu đã ở cùng với... các Hoá công. Cậu giúp họ. Nhưng đó không phải là điều làm tôi bất ngờ.
Thomas cảm thấy như có ai vừa mới đấm vào bụng mình. Giúp đỡ bọn họ ư? Nó không thể nói được thành lời để hỏi tiếp ý nghĩa của chuyện này.
Alby nói tiếp:
- Tôi hy vọng là sự Biến đổi không tạo cho chúng ta những ký ức thật, mà chỉ cấy vào đầu một trí nhớ giả tạo. Có vài người đã nghi ngờ chuyện đó. Tôi chỉ còn biết hy vọng. Nếu như thế giới quả thật giống như cái mà tôi đã nhìn thấy thì... - Thằng bé ngừng nói, tạo ra một sự im lặng đáng ngại.
Thomas thấy lúng túng, nhưng cố hỏi tới:
- Cậu không thể nói rõ hơn là cậu thấy tôi như thế nào sao?
Alby lắc đầu.
- Không đời nào, huynh à. Tôi không muốn tự giết mình lần nữa. Có lẽ là một thứ gì đó mà họ đã gắn vào trong đầu chúng ta để kiểm soát chúng ta, cũng giống như việc xoá ký ức.
- Vậy nếu tôi là đứa xấu xa thì có lẽ cậu nên nhốt tôi trong này. - Thomas nói bâng quơ.
- Đầu xanh à, cậu không xấu. Có thể cậu là một thằng đầu bã mặt dẹp, nhưng cậu không phải là một con quái vật. - Alby hé một nụ cười mỉm, gần như chỉ là một vết nhăn trên khuôn mặt thường xuyên đăm chiêu của mình. - Chuyện mà cậu đã làm, chuyện cậu liều cái mạng cậu để cứu sống tôi và Minho, nó không hề có một chút quỷ quái nào, theo như tôi biết. Không, nó chỉ khiến tôi nghĩ rằng Huyết sầu và quá trình Biến đổi này có cái gì đó lấn cấn. Hy vọng là vậy, vì cậu và tôi.
Thomas thấy nhẹ cả người khi Alby nghĩ rằng nó bình thường nên cũng chẳng lưu tâm lắm tới những điều thằng bé vừa nói.
- Chuyện đó tệ như thế nào? Ký ức ấy?
- Tôi nhớ ra những chuyện từ khi còn bé, về nơi tôi sống, đại loại như thế. Nếu như Chúa giáng thế ngay bây giờ và bảo rằng tôi có thể về nhà... - Alby nhìn xuống đất và lại lắc đầu. - Nếu điều đó xảy ra, Đầu xanh à, thì tôi thà đi ngủ với đám Nhím sầu trước khi quay về.
Thomas ngạc nhiên khi nghe thấy mức độ tồi tệ của sự việc. Nó ước gì Alby đưa thêm vài chi tiết, mô tả chút gì đó, bất cứ thứ gì. Nhưng nó cũng biết vụ tự bóp cổ kia vẫn còn đang hằn sâu trong tâm trí của Alby nên thằng bé sẽ không dám nói gì thêm.
- Ờ mà, chưa chắc nó là sự thật Alby ạ. Có lẽ Huyết sầu là một dạng thuốc gây ảo giác cho cậu thôi. - Thomas hiểu mình đang bấu víu vào một cọng rơm.
Alby ngẫm nghĩ một lúc.
- Một loại thuốc... ảo giác... - Thằng bé lắc đầu. - Nghi lắm.
Thomas thấy cũng đáng để thử.
- Chúng ta vẫn phải thoát ra khỏi nơi này. - Nó mớm lời.
- Ừ, cảm ơn cậu, Đầu xanh ạ. - Alby nói một cách mỉa mai. - Không biết chúng tôi sẽ làm gì nếu không có những lời động viên của cậu. - Lại một nụ cười mỉm nữa.
Sự biến đổi trong tâm trạng của Alby làm cho Thomas không còn bận lòng nữa. Nó nói:
- Đừng có gọi tôi là Đầu xanh. Bây giờ con nhỏ kia mới là Đầu xanh.
- Được rồi, Đầu xanh. - Alby thở dài, rõ ràng là đã nói hết. - Đi kiếm đồ ăn tối đi. Một ngày tù tệ hại của cậu đã chấm dứt rồi.
- Một là quá đủ. - Mặc dù vẫn còn muốn hỏi thêm, nhưng Thomas đã sẵn sàng rời khỏi Trang thất. Hơn nữa, nó đang đói. Nó nhăn nhở cười với Alby rồi đi thẳng tới chỗ nhà bếp.
Bữa tối thật là ngon.
Chảo chiên đã biết là Thomas sẽ đến muộn, nên thằng bé đã để phần lại một đĩa đầy thịt bò nướng và khoai tây. Một mảnh giấy ghi chú chỉ cho nó chỗ cất bánh quy ở trong chạn. thằng nhóc đầu bếp có vẻ như hoàn toàn có ý định bảo lưu sự ủng hộ mà nó đã dành cho Thomas trong buổi Trang nghị. Minho đến gặp Thomas trong lúc nó đang ăn, lên dây cót cho nó một chút trước ngày huấn luyện đầu tiên, đồng thời cho nó biết một vài chi tiết và dặn dò cần thiết. Đó là những điều mà nó có thể nghiền ngẫm trước khi ngủ.
Khi cả hai đã xong, Thomas quay lại cái chỗ vắng vẻ mà nó đã ngủ đêm hôm trước, nơi góc thành phía sau Nghĩa trang. Nó nghĩ về mẩu đối thoại với Chuck, tự hỏi khi được bố mẹ chúc ngủ ngon cho mình thì sẽ cảm thấy như thế nào.
Đêm hôm đó, nhiều đứa chộn rộn đi lòng vòng trong Trảng, nhưng phần lớn thời gian nó được yên thân, như thể mọi người chỉ muốn đi ngủ, kết thúc một ngày cho xong. Thomas không hề phàn nàn về chuyện này. Đó chính là điều mà nó cần.
Vài mảnh khăn mà người ta đã đắp cho nó đêm hôm trước vẫn còn nằm ở đó. Thomas nhấc chúng lên và chui vào nằm, thoải mái rúc vào góc tường, nơi có một đám thường xuân dày. Khu rừng chào đón nó bằng nhiều thứ mùi lẫn lộn khi nó hít một hơi thật sâu, cố gắng thư giãn. Không khí thật tuyệt vời, và điều này lại khiến nó thắc mắc về thời tiết của Trảng. Không bao giờ có mưa hay có tuyết, không bao giờ quá nóng hay quá lạnh. Nếu không phải vì chút phiền phức ở chỗ chúng bị tách khỏi gia đình, bạn bè và bị nhốt ở trung tâm của một mê cung đầy quái vật, thì nơi này có lẽ đã là thiên đường. Có điều gì ở đây quá hoàn hảo. Nó biết như vậy, nhưng không thể giải thích được.
Suy nghĩ của nó lại quay về với những điều mà Minho đã nói trong bữa tối về kích thước và quy mô của Mê cung. Nó tin vào những điều thằng bé nói. Nó đã cảm nhận được tầm vóc vĩ đại của Mê cung trong chuyến đi tới Vách đá. Nhưng nó không thể mường tượng nổi làm thế nào một công trình tầm cỡ như vậy được xây dựng nên. Mê cung trải dài hàng nhiều dặm. Các Tầm đạo sinh phải gần như có một thể lực siêu nhân để thực hiện được điều mà chúng làm hàng ngày. Vậy mà chúng vẫn chưa bao giờ tìm thấy lối ra. Và mặc dù như vậy, mặc cho nỗi tuyệt vọng sâu sắc của tình thế, chúng vẫn chưa bỏ cuộc.
Trong bữa tối Minho đã kể lại cho Thomas nghe một câu chuyện xưa. Một trong những điều kỳ quặc mà thằng bé đã ngẫu nhiên nhớ lại được, về một người phụ nữ bị mắc kẹt lại trong một cái mê cung. Bà ta đã thoát được chỉ bằng cách luôn luôn giữ cho bàn tay phải luôn chạm vào vách tường của mê cung, trượt nó theo tường khi bà di chuyển. Nhờ làm như vậy, bà luôn rẽ phải mỗi khi có lối rẽ, và như vậy, những nguyên tắc vật lý, hình học đơn giản đã giúp bà tìm được một lối ra. Điều này thật sự có ý nghĩa.
Nhưng không phải ở đây. ở đây thì mọi con đường đều dẫn về Trảng. Chắc chắn phải có cái gì đó bị thiếu.
Ngày mai, nó sẽ bắt đầu kỳ huấn luyện. Ngày mai, nó có thể bắt đầu giúp đám trẻ tìm ra cái bị thiếu đó. Đúng lúc đó Thomas quyết định luôn. Quên tất cả những thứ kỳ quặc đi. Quên tất cả những chuyện tồi tệ. Quên hết tất cả. Nó sẽ không bỏ cuộc cho đến khi giải xong câu đố này và tìm ra đường về nhà.
Ngày mai. Cái từ đó bập bềnh trong tâm trí Thomas cho đến khi cuối cùng nó cũng ngủ thiếp đi.
- Chưa chết chứ hả sư huynh? - Alby hỏi. Thằng bé có vẻ khá hơn nhiều so với một ngày trước đó.
Thomas trơ mắt ếch nhìn Alby. Làn da thằng bé đã trở lại màu sắc bình thường, mắt không còn vằn đỏ nữa. Trông Alby như đã lấy lại được cả chục ký lô trong vòng có hai mươi bốn tiếng đồng hồ.
Alby nhận thấy cái nhìn của Thomas.
- Đồ quỷ, nhìn cái gì?
- Thomas khẽ lắc đầu, cảm thấy như tê dại. Đầu óc nó đang vận động hết tốc lực để đoán xem liệu Alby đã nhớ ra được những gì, biết những gì, và có thể nói điều gì về nó.
- Kh... không có gì. Chỉ thấy lạ là cậu bình phục nhanh đến thế. Bây giờ cậu đã khoẻ chưa?
Alby gồng con chuột ở cánh tay lên.
- Chưa bao giờ khoẻ hơn. Thôi, cậu ra ngoài đi.
Thomas làm theo, thầm hy vọng là mắt nó không chớp và để lộ nỗi lo lắng trong đầu.
Alby đóng cửa Trang thất, khoá lại, rồi quay qua đối diện với đối mặt với Thomas.
- Thiệt tình tôi nói xạo đó. Tôi cảm thấy yếu xìu như cái bánh bị Nhím sầu cán dẹp lép.
- Ừ, hôm qua thì nhìn cậu giống thế thật. - Khi bị Alby trừng mắt, Thomas thầm mong đó chỉ là giỡn thôi, và nhanh chóng nói thêm. - Nhưng hôm nay thì nhìn cậu bảnh lắm. Tôi thề.
Alby nhét chìa khoá vào túi và tựa lưng vào cửa Trang thất.
- Nè, về cuộc nói chuyện ngắn ngủi hôm qua của chúng ta...
Tim Thomas đập thình thịch. Nó không biết phải chờ đợi gì ở Alby về sự việc đó.
- À... ừ... tôi cũng còn nhớ.
- Tôi đã thấy điều mình thấy, Đầu xanh ạ. Nó đã mờ nhạt đi rồi, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên đâu. Nó thật kinh khủng. Khi cố thử nói về chuyện đó, thì có cái gì bóp nghẹt tôi. Còn giờ thì các hình ảnh đã trôi mất như thể không muốn bị tôi ghi lại.
Cảnh tượng một ngày trước đó tái xuất hiện trong đầu của Thomas. Alby vẫy vùng, cố gắng tự bóp cổ mình. Thomas chắc sẽ không thể nào tin nổi nếu không tận mắt chứng kiến. Mặc dù rất sợ một câu trả lời, nhưng nó biết mình vẫn phải hỏi câu hỏi sắp tới:
- Có chuyện gì về tôi vậy? Cậu cứ nói là cậu nhìn thấy tôi. Tôi đã làm gì?
Alby nhìn vào khoảng trống xa xôi mất một lúc, rồi trả lời:
- Cậu đã ở cùng với... các Hoá công. Cậu giúp họ. Nhưng đó không phải là điều làm tôi bất ngờ.
Thomas cảm thấy như có ai vừa mới đấm vào bụng mình. Giúp đỡ bọn họ ư? Nó không thể nói được thành lời để hỏi tiếp ý nghĩa của chuyện này.
Alby nói tiếp:
- Tôi hy vọng là sự Biến đổi không tạo cho chúng ta những ký ức thật, mà chỉ cấy vào đầu một trí nhớ giả tạo. Có vài người đã nghi ngờ chuyện đó. Tôi chỉ còn biết hy vọng. Nếu như thế giới quả thật giống như cái mà tôi đã nhìn thấy thì... - Thằng bé ngừng nói, tạo ra một sự im lặng đáng ngại.
Thomas thấy lúng túng, nhưng cố hỏi tới:
- Cậu không thể nói rõ hơn là cậu thấy tôi như thế nào sao?
Alby lắc đầu.
- Không đời nào, huynh à. Tôi không muốn tự giết mình lần nữa. Có lẽ là một thứ gì đó mà họ đã gắn vào trong đầu chúng ta để kiểm soát chúng ta, cũng giống như việc xoá ký ức.
- Vậy nếu tôi là đứa xấu xa thì có lẽ cậu nên nhốt tôi trong này. - Thomas nói bâng quơ.
- Đầu xanh à, cậu không xấu. Có thể cậu là một thằng đầu bã mặt dẹp, nhưng cậu không phải là một con quái vật. - Alby hé một nụ cười mỉm, gần như chỉ là một vết nhăn trên khuôn mặt thường xuyên đăm chiêu của mình. - Chuyện mà cậu đã làm, chuyện cậu liều cái mạng cậu để cứu sống tôi và Minho, nó không hề có một chút quỷ quái nào, theo như tôi biết. Không, nó chỉ khiến tôi nghĩ rằng Huyết sầu và quá trình Biến đổi này có cái gì đó lấn cấn. Hy vọng là vậy, vì cậu và tôi.
Thomas thấy nhẹ cả người khi Alby nghĩ rằng nó bình thường nên cũng chẳng lưu tâm lắm tới những điều thằng bé vừa nói.
- Chuyện đó tệ như thế nào? Ký ức ấy?
- Tôi nhớ ra những chuyện từ khi còn bé, về nơi tôi sống, đại loại như thế. Nếu như Chúa giáng thế ngay bây giờ và bảo rằng tôi có thể về nhà... - Alby nhìn xuống đất và lại lắc đầu. - Nếu điều đó xảy ra, Đầu xanh à, thì tôi thà đi ngủ với đám Nhím sầu trước khi quay về.
Thomas ngạc nhiên khi nghe thấy mức độ tồi tệ của sự việc. Nó ước gì Alby đưa thêm vài chi tiết, mô tả chút gì đó, bất cứ thứ gì. Nhưng nó cũng biết vụ tự bóp cổ kia vẫn còn đang hằn sâu trong tâm trí của Alby nên thằng bé sẽ không dám nói gì thêm.
- Ờ mà, chưa chắc nó là sự thật Alby ạ. Có lẽ Huyết sầu là một dạng thuốc gây ảo giác cho cậu thôi. - Thomas hiểu mình đang bấu víu vào một cọng rơm.
Alby ngẫm nghĩ một lúc.
- Một loại thuốc... ảo giác... - Thằng bé lắc đầu. - Nghi lắm.
Thomas thấy cũng đáng để thử.
- Chúng ta vẫn phải thoát ra khỏi nơi này. - Nó mớm lời.
- Ừ, cảm ơn cậu, Đầu xanh ạ. - Alby nói một cách mỉa mai. - Không biết chúng tôi sẽ làm gì nếu không có những lời động viên của cậu. - Lại một nụ cười mỉm nữa.
Sự biến đổi trong tâm trạng của Alby làm cho Thomas không còn bận lòng nữa. Nó nói:
- Đừng có gọi tôi là Đầu xanh. Bây giờ con nhỏ kia mới là Đầu xanh.
- Được rồi, Đầu xanh. - Alby thở dài, rõ ràng là đã nói hết. - Đi kiếm đồ ăn tối đi. Một ngày tù tệ hại của cậu đã chấm dứt rồi.
- Một là quá đủ. - Mặc dù vẫn còn muốn hỏi thêm, nhưng Thomas đã sẵn sàng rời khỏi Trang thất. Hơn nữa, nó đang đói. Nó nhăn nhở cười với Alby rồi đi thẳng tới chỗ nhà bếp.
Bữa tối thật là ngon.
Chảo chiên đã biết là Thomas sẽ đến muộn, nên thằng bé đã để phần lại một đĩa đầy thịt bò nướng và khoai tây. Một mảnh giấy ghi chú chỉ cho nó chỗ cất bánh quy ở trong chạn. thằng nhóc đầu bếp có vẻ như hoàn toàn có ý định bảo lưu sự ủng hộ mà nó đã dành cho Thomas trong buổi Trang nghị. Minho đến gặp Thomas trong lúc nó đang ăn, lên dây cót cho nó một chút trước ngày huấn luyện đầu tiên, đồng thời cho nó biết một vài chi tiết và dặn dò cần thiết. Đó là những điều mà nó có thể nghiền ngẫm trước khi ngủ.
Khi cả hai đã xong, Thomas quay lại cái chỗ vắng vẻ mà nó đã ngủ đêm hôm trước, nơi góc thành phía sau Nghĩa trang. Nó nghĩ về mẩu đối thoại với Chuck, tự hỏi khi được bố mẹ chúc ngủ ngon cho mình thì sẽ cảm thấy như thế nào.
Đêm hôm đó, nhiều đứa chộn rộn đi lòng vòng trong Trảng, nhưng phần lớn thời gian nó được yên thân, như thể mọi người chỉ muốn đi ngủ, kết thúc một ngày cho xong. Thomas không hề phàn nàn về chuyện này. Đó chính là điều mà nó cần.
Vài mảnh khăn mà người ta đã đắp cho nó đêm hôm trước vẫn còn nằm ở đó. Thomas nhấc chúng lên và chui vào nằm, thoải mái rúc vào góc tường, nơi có một đám thường xuân dày. Khu rừng chào đón nó bằng nhiều thứ mùi lẫn lộn khi nó hít một hơi thật sâu, cố gắng thư giãn. Không khí thật tuyệt vời, và điều này lại khiến nó thắc mắc về thời tiết của Trảng. Không bao giờ có mưa hay có tuyết, không bao giờ quá nóng hay quá lạnh. Nếu không phải vì chút phiền phức ở chỗ chúng bị tách khỏi gia đình, bạn bè và bị nhốt ở trung tâm của một mê cung đầy quái vật, thì nơi này có lẽ đã là thiên đường. Có điều gì ở đây quá hoàn hảo. Nó biết như vậy, nhưng không thể giải thích được.
Suy nghĩ của nó lại quay về với những điều mà Minho đã nói trong bữa tối về kích thước và quy mô của Mê cung. Nó tin vào những điều thằng bé nói. Nó đã cảm nhận được tầm vóc vĩ đại của Mê cung trong chuyến đi tới Vách đá. Nhưng nó không thể mường tượng nổi làm thế nào một công trình tầm cỡ như vậy được xây dựng nên. Mê cung trải dài hàng nhiều dặm. Các Tầm đạo sinh phải gần như có một thể lực siêu nhân để thực hiện được điều mà chúng làm hàng ngày. Vậy mà chúng vẫn chưa bao giờ tìm thấy lối ra. Và mặc dù như vậy, mặc cho nỗi tuyệt vọng sâu sắc của tình thế, chúng vẫn chưa bỏ cuộc.
Trong bữa tối Minho đã kể lại cho Thomas nghe một câu chuyện xưa. Một trong những điều kỳ quặc mà thằng bé đã ngẫu nhiên nhớ lại được, về một người phụ nữ bị mắc kẹt lại trong một cái mê cung. Bà ta đã thoát được chỉ bằng cách luôn luôn giữ cho bàn tay phải luôn chạm vào vách tường của mê cung, trượt nó theo tường khi bà di chuyển. Nhờ làm như vậy, bà luôn rẽ phải mỗi khi có lối rẽ, và như vậy, những nguyên tắc vật lý, hình học đơn giản đã giúp bà tìm được một lối ra. Điều này thật sự có ý nghĩa.
Nhưng không phải ở đây. ở đây thì mọi con đường đều dẫn về Trảng. Chắc chắn phải có cái gì đó bị thiếu.
Ngày mai, nó sẽ bắt đầu kỳ huấn luyện. Ngày mai, nó có thể bắt đầu giúp đám trẻ tìm ra cái bị thiếu đó. Đúng lúc đó Thomas quyết định luôn. Quên tất cả những thứ kỳ quặc đi. Quên tất cả những chuyện tồi tệ. Quên hết tất cả. Nó sẽ không bỏ cuộc cho đến khi giải xong câu đố này và tìm ra đường về nhà.
Ngày mai. Cái từ đó bập bềnh trong tâm trí Thomas cho đến khi cuối cùng nó cũng ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.