Chương 55: Ai là ai?
Yên Đan (Amber)
17/08/2023
Lời anh nói mang ẩn ý sâu xa khiến kẻ có tật rục rịch, tâm can như có ngọn sóng dữ xô ngã đến bấp bênh.
- Anh nói vậy là có ý gì?
Cô cũng ngạc nhiên và chẳng hiểu điều anh muốn ám chỉ trong câu nói vừa rồi. Điềm Manh nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay anh:
- Ngạn Hy à...
Anh bình tĩnh, nét mặt chẳng chút thay đổi, riêng ánh mắt lại vô cùng kiên quyết:
- Anh đã làm gì, bản thân anh biết rõ. Sau nhiều năm trùng phùng, anh lại nói dối cô ấy về thân phận của chính mình. Đây là cách anh yêu thương Bách Ly sao?
Điều anh vừa nói ra như tiếng sét đánh ngang tai cô. Điềm Manh cẳng hay biết gì cả, nhưng dường như Kay đang cảm thấy nhột trong lòng khi Ngạn Hy đã nắm được điểm sai trái của anh ấy.
- Tôi không hiểu anh đang nói gì. Anh đừng ăn nói hàm hồ...
Cuộc nói chuyện đã đi đến căng thẳng cực điểm. Ngạn Hy cũng không muốn chần chừ thêm, anh muốn mau chóng vạch trần sự dối trá của Kay để kết thúc chuyện này.
- Anh không phải là Lâm Thần.
Cô mở to mắt kinh ngạc, sự việc đang diễn ra quá đỗi gây sốc. Ngay từ đầu Điềm Manh chỉ kể với anh chuyện Kay và cô là thanh mai trúc mã từ nhỏ. Bây giờ tình thế lại đảo ngược, cô có cảm giác anh cũng là người trong cuộc, biết được tường tận sự việc nên mới tự tin và dứt khoát nói ra chuyện vừa rồi.
Kay không khỏi ngạc nhiên khi Venn biết anh ấy còn có tên lúc nhỏ là Lâm Thần, nhưng Kay nghĩ có lẽ cô đã kể với anh chuyện này.
- Anh dựa vào đâu mà nói như vậy? Tôi chính là Lâm Thần, là trúc mã của Bách Ly.
Ngạn Hy đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Kay rồi đặt câu hỏi:
- Vậy anh vẫn còn giữ món quà kỷ niệm mà Bách Ly tặng sinh nhật anh chứ?
Nói đến quà sinh nhật, Kay càng không ấn tượng. Trong lúc anh ấy đang đứng hình không thể đáp lời, Ngạn Hy đã nhanh tay lấy trong túi áo ra một chiếc móc khóa có hình người nhện, trông khá cũ kỹ, phần dây kim loại đã bị hoen gỉ.
Lúc này Điềm Manh dường như đã nhận ra điểm mấu chốt. Rất nhiều chuyện ngày nhỏ mà cô và Lâm Thần từng trải qua nhưng Kay lại không hề nhớ. Điều đáng chú ý chính là chiếc móc khóa kia lại nằm trong tay anh. Điềm Manh nhớ rất rõ, ngày nhỏ Lâm Thần rất thích hoạt hình người nhện, chính vì vậy cô đã tiết kiệm tiền mừng tuổi ngày tết, đợi đến sinh nhật Lâm Thần và mua cho anh chiếc móc khóa này. Không ngờ anh vẫn còn giữ đến tận bây giờ.
Kay ấp úng khó nói nên lời, anh ấy hoang mang khi bị vạch trần, bản thân còn chẳng đoán được những bằng chứng mà đối phương đang nắm giữ:
- Anh không biết đến sự tồn tại của món quà này đúng chứ? Đây là món quà Bách Ly tặng tôi vào sinh nhật lần thứ mười ba.
Không đợi Kay phải thắc mắc cũng như khiến cô hoang mang, tò mò thêm nữa, anh cất lời khẳng định, phơi bày toàn bộ sự thật:
- Anh không thể là Lâm Thần vì tôi mới là Lâm Thần.
Khoảnh khắc hiện tại như ngừng trôi, không gian xung quanh thoáng chốc rơi vào trầm lặng bởi sự ngạc nhiên đến ngây người của cô và cả Kay. Chẳng lẽ người cô luôn tìm kiếm, mong ngóng gặp lại bấy lâu nay tuy xa tận chân trời nhưng gần ngay trước mắt.
- Anh nói...anh là Lâm Thần?
Cô cất lời hỏi anh, ánh mắt ngập tràn sự vỡ òa lẫn hoang mang không thể tả hết bằng lời. Ngạn Hy gật đầu xác nhận, lời lẽ khẳng định chắc nịch:
- Đúng vậy, anh chính là Lâm Thần. Ngày nhỏ em vẫn thích gọi anh là Tiểu Thần, em còn nhớ chứ?
Giây phút này Điềm Manh đã thật sự tin bạn trai hiện tại của cô cũng chính là trúc mã ngày nhỏ luôn hết mực yêu thương cô. Khi cả hai ở riêng bên cạnh nhau, cô vẫn hay gọi anh là Tiểu Thần, mang ý đầy yêu thương vì cô xem anh là một tiểu thiên thần, luôn bên cạnh chăm sóc, chia sẻ và an ủi cô.
- Anh thật sự là Lâm Thần, vậy thì...
Cô vừa nói vừa đưa mắt nhìn sang Kay. Nam ca sĩ biết rõ bây giờ chẳng thể né tránh được nữa. Trước khi Kay thú nhận, Ngạn Hy thẳng thắng chốt hạ:
- Kay đã nói dối.
Chưa dừng lại ở đó, anh nhìn thẳng vào mặt Kay rồi tiếp lời:
- Nếu tôi đoán không lầm thì cậu chính là Lâm Tường.
Một người xa lạ thì chẳng thể biết được mối quan hệ cũng như những chuyện đã xảy ra trong quá khứ giữa cô và Lâm Thần. Vì vậy đáp án chỉ có một, Kay chính là Lâm Tường, người bạn thưở thơ ấu của anh và cô. Ngày nhỏ, cô từng ở trước mặt Lâm Tường, nhiều lần nói sau này lớn lên sẽ cưới Lâm Thần và còn nhớ anh ấy làm chứng cho lời nói ấy.
Đến nước này thì nào có thể phản biện được nữa, Kay gật đầu thừa nhận, bên cạnh đó, anh ấy rất bất ngờ vì Venn chính là Lâm Thần.
- Cậu nói đúng, tôi là Lâm Tường.
Ngẫm lại sự việc, bây giờ Điềm Manh mới nhận ra ngay từ đầu đã tồn tại điểm bất thường. Ngạn Hy từng nói với cô, lúc nhỏ anh sống ở mái ấm tình thương, về sau được người thân nhận lại, điểm này hoàn toàn trùng khớp với câu chuyện của Lâm Thần, ấy vậy mà cô chẳng hề nhận ra. Còn Lâm Tường thì được một gia đình triệu phú nhận nuôi. Do cô chưa xem qua thông tin về gia thế của anh ấy trên mạng, nếu không Điềm Manh đã nhận ra chi tiết bất hợp lý, không tương đồng giữa quá khứ của Lâm Thần và Kay ở hiện tại. Đến cuối cùng, chàng trai cô yêu bây giờ cũng chính là người cô muốn cưới lúc nhỏ, một cuộc tình trọn vẹn còn hơn cả giấc mơ.
- Anh nói vậy là có ý gì?
Cô cũng ngạc nhiên và chẳng hiểu điều anh muốn ám chỉ trong câu nói vừa rồi. Điềm Manh nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay anh:
- Ngạn Hy à...
Anh bình tĩnh, nét mặt chẳng chút thay đổi, riêng ánh mắt lại vô cùng kiên quyết:
- Anh đã làm gì, bản thân anh biết rõ. Sau nhiều năm trùng phùng, anh lại nói dối cô ấy về thân phận của chính mình. Đây là cách anh yêu thương Bách Ly sao?
Điều anh vừa nói ra như tiếng sét đánh ngang tai cô. Điềm Manh cẳng hay biết gì cả, nhưng dường như Kay đang cảm thấy nhột trong lòng khi Ngạn Hy đã nắm được điểm sai trái của anh ấy.
- Tôi không hiểu anh đang nói gì. Anh đừng ăn nói hàm hồ...
Cuộc nói chuyện đã đi đến căng thẳng cực điểm. Ngạn Hy cũng không muốn chần chừ thêm, anh muốn mau chóng vạch trần sự dối trá của Kay để kết thúc chuyện này.
- Anh không phải là Lâm Thần.
Cô mở to mắt kinh ngạc, sự việc đang diễn ra quá đỗi gây sốc. Ngay từ đầu Điềm Manh chỉ kể với anh chuyện Kay và cô là thanh mai trúc mã từ nhỏ. Bây giờ tình thế lại đảo ngược, cô có cảm giác anh cũng là người trong cuộc, biết được tường tận sự việc nên mới tự tin và dứt khoát nói ra chuyện vừa rồi.
Kay không khỏi ngạc nhiên khi Venn biết anh ấy còn có tên lúc nhỏ là Lâm Thần, nhưng Kay nghĩ có lẽ cô đã kể với anh chuyện này.
- Anh dựa vào đâu mà nói như vậy? Tôi chính là Lâm Thần, là trúc mã của Bách Ly.
Ngạn Hy đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Kay rồi đặt câu hỏi:
- Vậy anh vẫn còn giữ món quà kỷ niệm mà Bách Ly tặng sinh nhật anh chứ?
Nói đến quà sinh nhật, Kay càng không ấn tượng. Trong lúc anh ấy đang đứng hình không thể đáp lời, Ngạn Hy đã nhanh tay lấy trong túi áo ra một chiếc móc khóa có hình người nhện, trông khá cũ kỹ, phần dây kim loại đã bị hoen gỉ.
Lúc này Điềm Manh dường như đã nhận ra điểm mấu chốt. Rất nhiều chuyện ngày nhỏ mà cô và Lâm Thần từng trải qua nhưng Kay lại không hề nhớ. Điều đáng chú ý chính là chiếc móc khóa kia lại nằm trong tay anh. Điềm Manh nhớ rất rõ, ngày nhỏ Lâm Thần rất thích hoạt hình người nhện, chính vì vậy cô đã tiết kiệm tiền mừng tuổi ngày tết, đợi đến sinh nhật Lâm Thần và mua cho anh chiếc móc khóa này. Không ngờ anh vẫn còn giữ đến tận bây giờ.
Kay ấp úng khó nói nên lời, anh ấy hoang mang khi bị vạch trần, bản thân còn chẳng đoán được những bằng chứng mà đối phương đang nắm giữ:
- Anh không biết đến sự tồn tại của món quà này đúng chứ? Đây là món quà Bách Ly tặng tôi vào sinh nhật lần thứ mười ba.
Không đợi Kay phải thắc mắc cũng như khiến cô hoang mang, tò mò thêm nữa, anh cất lời khẳng định, phơi bày toàn bộ sự thật:
- Anh không thể là Lâm Thần vì tôi mới là Lâm Thần.
Khoảnh khắc hiện tại như ngừng trôi, không gian xung quanh thoáng chốc rơi vào trầm lặng bởi sự ngạc nhiên đến ngây người của cô và cả Kay. Chẳng lẽ người cô luôn tìm kiếm, mong ngóng gặp lại bấy lâu nay tuy xa tận chân trời nhưng gần ngay trước mắt.
- Anh nói...anh là Lâm Thần?
Cô cất lời hỏi anh, ánh mắt ngập tràn sự vỡ òa lẫn hoang mang không thể tả hết bằng lời. Ngạn Hy gật đầu xác nhận, lời lẽ khẳng định chắc nịch:
- Đúng vậy, anh chính là Lâm Thần. Ngày nhỏ em vẫn thích gọi anh là Tiểu Thần, em còn nhớ chứ?
Giây phút này Điềm Manh đã thật sự tin bạn trai hiện tại của cô cũng chính là trúc mã ngày nhỏ luôn hết mực yêu thương cô. Khi cả hai ở riêng bên cạnh nhau, cô vẫn hay gọi anh là Tiểu Thần, mang ý đầy yêu thương vì cô xem anh là một tiểu thiên thần, luôn bên cạnh chăm sóc, chia sẻ và an ủi cô.
- Anh thật sự là Lâm Thần, vậy thì...
Cô vừa nói vừa đưa mắt nhìn sang Kay. Nam ca sĩ biết rõ bây giờ chẳng thể né tránh được nữa. Trước khi Kay thú nhận, Ngạn Hy thẳng thắng chốt hạ:
- Kay đã nói dối.
Chưa dừng lại ở đó, anh nhìn thẳng vào mặt Kay rồi tiếp lời:
- Nếu tôi đoán không lầm thì cậu chính là Lâm Tường.
Một người xa lạ thì chẳng thể biết được mối quan hệ cũng như những chuyện đã xảy ra trong quá khứ giữa cô và Lâm Thần. Vì vậy đáp án chỉ có một, Kay chính là Lâm Tường, người bạn thưở thơ ấu của anh và cô. Ngày nhỏ, cô từng ở trước mặt Lâm Tường, nhiều lần nói sau này lớn lên sẽ cưới Lâm Thần và còn nhớ anh ấy làm chứng cho lời nói ấy.
Đến nước này thì nào có thể phản biện được nữa, Kay gật đầu thừa nhận, bên cạnh đó, anh ấy rất bất ngờ vì Venn chính là Lâm Thần.
- Cậu nói đúng, tôi là Lâm Tường.
Ngẫm lại sự việc, bây giờ Điềm Manh mới nhận ra ngay từ đầu đã tồn tại điểm bất thường. Ngạn Hy từng nói với cô, lúc nhỏ anh sống ở mái ấm tình thương, về sau được người thân nhận lại, điểm này hoàn toàn trùng khớp với câu chuyện của Lâm Thần, ấy vậy mà cô chẳng hề nhận ra. Còn Lâm Tường thì được một gia đình triệu phú nhận nuôi. Do cô chưa xem qua thông tin về gia thế của anh ấy trên mạng, nếu không Điềm Manh đã nhận ra chi tiết bất hợp lý, không tương đồng giữa quá khứ của Lâm Thần và Kay ở hiện tại. Đến cuối cùng, chàng trai cô yêu bây giờ cũng chính là người cô muốn cưới lúc nhỏ, một cuộc tình trọn vẹn còn hơn cả giấc mơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.