Chương 67: Chỗ dựa (H+)
Yên Đan (Amber)
23/08/2023
Những thanh âm kiều diễm không ngừng thốt ra càng đốt cháy không gian phòng ngủ, sức nóng bỏng cứ thế tăng cao, đoàn tàu không ngừng hì hục đào hầm. Sau một lúc vật vã, chiếc chày rút lui khỏi hang, nhưng bấy nhiêu đây vẫn chưa đủ.
Anh nằm xuống cạnh cô, đưa tay nâng một chân của cô lên cao, tạo điều kiện thuận lợi để đưa cây gậy vào trong búp hoa đang khép hờ.
Đoàn tàu bên dưới liên tục thâm nhập, anh đưa một tay xoa nắn cặp tuyết lê đang nhún nhảy theo từng nhịp nhấp. Chài cối như hòa làm một, không ngừng phối hợp nhịp nhàng. Cả hai trao nhau nụ hôn sâu, anh dùng chiếc lưỡi không xương luồn lách qua hai hàm răng trắng đều của đối phương rồi tiến đến khoang miệng, ngang nhiên càn quét một vòng.
Sau một lúc vào ra, đoàn tàu rời khỏi đường hầm nhỏ chật hẹp, trước đó vẫn không quên để lại dòng chất lỏng ấm nóng. Cả hai thở dốc vì màn vận động cuồng nhiệt vừa diễn ra, anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán bạn gái, cứ thế mà dần chìm sâu vào giấc ngủ.
---------------------------------
Hôm nay là ngày công bố kết qua cuộc thi viết tiểu thuyết, Điềm Manh hồi hộp chờ đợi thông báo. Thấy cô cứ cầm điện thoại, vẻ mặt có chút căng thẳng, anh dịu dàng bước đến gần, còn tinh tế rót cho cô cốc nước.
- Em uống nước đi, anh thấy em đang rất nóng lòng muốn biết kết quả.
Cô cầm lấy cốc nước uống một ngụm rồi đáp:
- Đúng vậy, công sức miệt mài ba tháng qua mà. Chắc bây giờ các tác giả tham gia cuộc thi cũng đang hồi hộp giống em.
Cô vừa nói dứt câu thì trên trang chủ cuộc thi đã thông báo, là bài đăng công bố tác phẩm trúng giải. Điềm Manh càng thêm hồi hộp, cô căng thẳng đến mức không dám xem kết quả, tay cứ run run cả lên.
- Anh xem giúp em đi.
Cô đưa điện thoại cho anh, cố hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh. Ngạn Hy nở nụ cười vì trông cô quá đáng yêu, anh cầm lấy điện thoại của Điềm Manh rồi lướt xem bài đăng công bố giải thưởng.
Chỉ vài giây sau anh đã biết kết quả, Ngạn Hy nhìn cô, dịu dàng xoa đầu bạn gái. Cô cứ tưởng anh đang an ủi mình nên liền nói:
- Em cũng đã chuẩn bị tâm lý trước rồi. Thật ra lần này có rất nhiều tác giả viết chắc tay và nổi tiếng tham gia, vậy nên...
Trong khi cô cứ ngỡ bản thân đã trượt giải thì anh lập tức cất lời:
- Em đạt giải nhất rồi, tính khao anh thế nào đây?
Cô vẫn không tin được vào tai mình nên vội hỏi lại:
- Sao chứ? Em đạt giải nhất?
Ngạn Hy nở nụ cười gật đầu:
- Đúng vậy, em xem đi.
Anh đưa điện thoại cho cô, Điềm Manh tận mắt nhìn thấy bút danh của mình cùng tác phẩm "Dẫn dụ sói vào hang" được vinh danh ở mục giải nhất. Cô cứ ngỡ bản thân đang nằm mơ. Ban đầu cô chỉ mong mình có giải, cao lắm là giải nhì thì cô đã vui lắm rồi, nào ngờ kết quả vượt ngoài mong đợi. Công sức mà cô bỏ ra, không chỉ ở cuộc thi viết tiểu thuyết lần này mà còn trên chặng đường năm năm sáng tác cuối cùng cũng được quả ngọt xứng đáng.
- Em thật sự được giải nhất...
Cô thốt lên rồi ôm chằm lấy anh, không quên hôn lên má Ngạn Hy vì quá mừng rỡ. Trông cô vui vẻ như vậy, anh cũng thấy hạnh phúc lây.
Cô phấn khởi lướt đọc bình luận, có rất nhiều độc giả chúc mừng cô, tuy nhiên bên cạnh đó vẫn có những người để lại bình luận toxic, chê bai vì cho rằng cô không xứng đáng, giải nhất nên thuộc về một tác giả khác.
Ngạn Hy thấy cô đột nhiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt chăm chú nhìn vào điện thoại nên cũng cùng cô xem qua những dòng bình luận.
Anh biết cô đang nghĩ gì, Ngạn Hy dịu dàng ôm cô vào lòng, nhỏ nhẹ an ủi:
- Em đừng bận tâm đến những bình luận không hay đó, điều quan trọng là em đã nỗ lực hết mình. Có rất nhiều độc giả ủng hộ em vì họ nhìn thấy được sự cố gắng của em. Anh cũng đã và đang ngày ngày phải nhận nhiều lời chê bai, thậm chí rất nặng nề từ anti, nhưng anh đã dần học được cách làm quen và xem đó như một phần cuộc sống, có người yêu thì sẽ có kẻ ghét, chuyện này vốn dĩ rất bình thường.
Nghe lời anh nói, cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, đừng để cảm xúc của bản thân lệ thuộc vào vài ba lời nói của kẻ khác. Không ai có thể sống thay ai cả, chỉ cần hướng đến những điều tích cực, nơi có những người yêu thương mình, đó mới thật sự là hạnh phúc.
- Em hiểu rồi. Từ lúc viết truyện đến giờ em cũng nhận được nhiều lời chê bai, nhưng nhìn theo mặt tích cực, điều đó cũng là động lực để em cố gắng tiến bộ hơn từng ngày.
Anh mỉm cười, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô:
- Chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng, hứa với anh là không để những điều tiêu cực đó ảnh hưởng đến tâm trạng của em, được chứ?
Cô gật đầu rồi ôm chằm lấy anh, có Ngạn Hy bên cạnh thật tốt, anh như một chỗ dựa tinh thần vững chắc, giúp cô xua tan mọi muộn phiền, mệt nhọc. Cả đời cô, điều may mắn nhất là được gặp anh và được gặp lại anh.
Anh nằm xuống cạnh cô, đưa tay nâng một chân của cô lên cao, tạo điều kiện thuận lợi để đưa cây gậy vào trong búp hoa đang khép hờ.
Đoàn tàu bên dưới liên tục thâm nhập, anh đưa một tay xoa nắn cặp tuyết lê đang nhún nhảy theo từng nhịp nhấp. Chài cối như hòa làm một, không ngừng phối hợp nhịp nhàng. Cả hai trao nhau nụ hôn sâu, anh dùng chiếc lưỡi không xương luồn lách qua hai hàm răng trắng đều của đối phương rồi tiến đến khoang miệng, ngang nhiên càn quét một vòng.
Sau một lúc vào ra, đoàn tàu rời khỏi đường hầm nhỏ chật hẹp, trước đó vẫn không quên để lại dòng chất lỏng ấm nóng. Cả hai thở dốc vì màn vận động cuồng nhiệt vừa diễn ra, anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán bạn gái, cứ thế mà dần chìm sâu vào giấc ngủ.
---------------------------------
Hôm nay là ngày công bố kết qua cuộc thi viết tiểu thuyết, Điềm Manh hồi hộp chờ đợi thông báo. Thấy cô cứ cầm điện thoại, vẻ mặt có chút căng thẳng, anh dịu dàng bước đến gần, còn tinh tế rót cho cô cốc nước.
- Em uống nước đi, anh thấy em đang rất nóng lòng muốn biết kết quả.
Cô cầm lấy cốc nước uống một ngụm rồi đáp:
- Đúng vậy, công sức miệt mài ba tháng qua mà. Chắc bây giờ các tác giả tham gia cuộc thi cũng đang hồi hộp giống em.
Cô vừa nói dứt câu thì trên trang chủ cuộc thi đã thông báo, là bài đăng công bố tác phẩm trúng giải. Điềm Manh càng thêm hồi hộp, cô căng thẳng đến mức không dám xem kết quả, tay cứ run run cả lên.
- Anh xem giúp em đi.
Cô đưa điện thoại cho anh, cố hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh. Ngạn Hy nở nụ cười vì trông cô quá đáng yêu, anh cầm lấy điện thoại của Điềm Manh rồi lướt xem bài đăng công bố giải thưởng.
Chỉ vài giây sau anh đã biết kết quả, Ngạn Hy nhìn cô, dịu dàng xoa đầu bạn gái. Cô cứ tưởng anh đang an ủi mình nên liền nói:
- Em cũng đã chuẩn bị tâm lý trước rồi. Thật ra lần này có rất nhiều tác giả viết chắc tay và nổi tiếng tham gia, vậy nên...
Trong khi cô cứ ngỡ bản thân đã trượt giải thì anh lập tức cất lời:
- Em đạt giải nhất rồi, tính khao anh thế nào đây?
Cô vẫn không tin được vào tai mình nên vội hỏi lại:
- Sao chứ? Em đạt giải nhất?
Ngạn Hy nở nụ cười gật đầu:
- Đúng vậy, em xem đi.
Anh đưa điện thoại cho cô, Điềm Manh tận mắt nhìn thấy bút danh của mình cùng tác phẩm "Dẫn dụ sói vào hang" được vinh danh ở mục giải nhất. Cô cứ ngỡ bản thân đang nằm mơ. Ban đầu cô chỉ mong mình có giải, cao lắm là giải nhì thì cô đã vui lắm rồi, nào ngờ kết quả vượt ngoài mong đợi. Công sức mà cô bỏ ra, không chỉ ở cuộc thi viết tiểu thuyết lần này mà còn trên chặng đường năm năm sáng tác cuối cùng cũng được quả ngọt xứng đáng.
- Em thật sự được giải nhất...
Cô thốt lên rồi ôm chằm lấy anh, không quên hôn lên má Ngạn Hy vì quá mừng rỡ. Trông cô vui vẻ như vậy, anh cũng thấy hạnh phúc lây.
Cô phấn khởi lướt đọc bình luận, có rất nhiều độc giả chúc mừng cô, tuy nhiên bên cạnh đó vẫn có những người để lại bình luận toxic, chê bai vì cho rằng cô không xứng đáng, giải nhất nên thuộc về một tác giả khác.
Ngạn Hy thấy cô đột nhiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt chăm chú nhìn vào điện thoại nên cũng cùng cô xem qua những dòng bình luận.
Anh biết cô đang nghĩ gì, Ngạn Hy dịu dàng ôm cô vào lòng, nhỏ nhẹ an ủi:
- Em đừng bận tâm đến những bình luận không hay đó, điều quan trọng là em đã nỗ lực hết mình. Có rất nhiều độc giả ủng hộ em vì họ nhìn thấy được sự cố gắng của em. Anh cũng đã và đang ngày ngày phải nhận nhiều lời chê bai, thậm chí rất nặng nề từ anti, nhưng anh đã dần học được cách làm quen và xem đó như một phần cuộc sống, có người yêu thì sẽ có kẻ ghét, chuyện này vốn dĩ rất bình thường.
Nghe lời anh nói, cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, đừng để cảm xúc của bản thân lệ thuộc vào vài ba lời nói của kẻ khác. Không ai có thể sống thay ai cả, chỉ cần hướng đến những điều tích cực, nơi có những người yêu thương mình, đó mới thật sự là hạnh phúc.
- Em hiểu rồi. Từ lúc viết truyện đến giờ em cũng nhận được nhiều lời chê bai, nhưng nhìn theo mặt tích cực, điều đó cũng là động lực để em cố gắng tiến bộ hơn từng ngày.
Anh mỉm cười, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô:
- Chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng, hứa với anh là không để những điều tiêu cực đó ảnh hưởng đến tâm trạng của em, được chứ?
Cô gật đầu rồi ôm chằm lấy anh, có Ngạn Hy bên cạnh thật tốt, anh như một chỗ dựa tinh thần vững chắc, giúp cô xua tan mọi muộn phiền, mệt nhọc. Cả đời cô, điều may mắn nhất là được gặp anh và được gặp lại anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.