Chương 71: Gặp Brian
Yên Đan (Amber)
26/08/2023
Gần đây Ngạn Hy bận bịu với công việc, lịch trình của anh dày đặc, nhiều dự án cần thực hiện trong thời gian sắp tới nên thời gian cả hai dành cho nhau cũng ít hơn trước.
Cô tuy ở nhà nhưng vẫn tập trung viết tiểu thuyết, ra mắt tác phẩm đều đặn nên có nguồn thu nhập ổn định. Cách đây vài ngày, cô đã đến sở cảnh sát thăm Sara, tuy nhiên khi đối diện với cô, cô ta chẳng chút hối hận, đến nước này nhưng vẫn nhất quyết không nói lời xin lỗi.
Điềm Manh cũng thừa hiểu tính cách chanh chua, ngang ngược của Sara nên nào trách gì cô ta. Gác lại chuyện của Sara, dù sao cô ta đã nhận sự trừng trị thích đáng của pháp luận, bây giờ cô không muốn dính líu đến con người tệ bạc đó nữa.
Điềm Manh tập trung viết tiểu thuyết, cô đã bỏ hẳn nghề hacker, dù sao thì kiếm tiền bằng công việc ấy cũng không được oan minh chính đại. Cô vẫn sẽ phát triển khả năng am hiểu công nghệ của bản thân, nhưng chắn chắn sẽ không đi theo con đường hacker nữa.
Tiếng chuông điện thoại reo vang, cô nhìn tên hiển thị người gọi đến và vô cùng bất ngờ, sau nhiều tháng bật vô âm tính, cuối cùng Brian đã chủ động liên lạc với cô. Điềm Manh liền bắt máy, đầu dây bên kia lập tức cất lời:
- Bạn thân à, nhiều tháng không gặp, có nhớ mình không?
Cô mỉm cười khi nhận được cuộc gọi từ cậu bạn, chí ít cô biết được Brian vẫn đang ổn. Nhiều tháng qua cô có nhắn tin hỏi thăm, thậm chí gọi điện thoại để biết cuộc sống hiện tại của anh ấy nhưng đều không liên lạc được.
- Cuối cùng cậu cũng chịu gọi cho mình. Nhiều tháng qua cậu đã sống thế nào? Còn chẳng thèm trả lời tin nhắn của mình.
Dù sao cô và Brian đã là bạn thân hơn mười năm, cô xem anh ấy như người thân. Lần này Brian sang nước ngoài nhận nhiệm vụ, cắt đứt liên lạc suốt mấy tháng liền, cô đương nhiên lo lắng cho anh ấy.
Nghe câu nói trách móc chứa đựng sự quan tâm từ cô, Brian nở nụ cười, chỉ tiếc cô không nhìn thấy nét rạng rỡ trên gương mặt anh ấy:
- Mình xin lỗi, vì muốn tập trung cho công việc nên mình đã khóa điện thoại trong một thời gian. Mình biết cậu rất muốn gặp mình, mình về nước rồi, hiện đang ở sân bay Đại Vu. Bạn thân yêu có muốn đến đón mình không?
Cô ngạc nhiên đến mức đứng hình. Thật bó tay với cậu bạn thân, muốn cô đón thì cũng phải báo trước từ lúc chuẩn bị lên máy bay, ai đời đến khi chuyến bay đã đáp mới gọi cho cô, Brian luôn hành động bất chợt, hệt như phong cách khi cậu ấy làm hacker.
Bạn thân nhiều tháng không gặp, hôm nay mới về nước, cô đương nhiên không thể để Brian lủi thủi đi về một mình nên vội đáp:
- Thật tình, sao cậu không báo với mình sớm hơn chứ? Cậu ở yên sân bay chờ mình, mình đến đón cậu về nhà.
Hơn ai hết, cô biết rõ Brian không có người thân vì anh ấy là trẻ mồ côi từ nhỏ. Chính vì vậy cô càng phải đến sân bay đón Brian, cả hai luôn xem nhau như người một nhà. Điềm Manh gấp laptop, không quên điện thoại báo cho Ngạn Hy biết. Âm thanh chờ cuộc gọi kéo dài, tuy nhiên anh lại không bắt máy. Cô cũng biết có lẽ anh đang bận, tuy nhiên vẫn cố kiên trì gọi lại lần hai.
Cuộc gọi được chấp nhận nhưng người bắt máy lại không phải anh:
- Alo, tôi là quản lý Hàn đây.
Nhìn thấy tên hiển thị "Nóc nhà", quản lý Hàn liền biết cô đang gọi đến. Cô nghe giọng của Đan Khôi thì cũng nhanh chóng nhận ra anh ấy đang giữ điện thoại của Ngạn Hy, có lẽ anh đang bận việc.
- Tôi là Điềm Manh, tôi có thể nói chuyện với Ngạn Hy một lát không?
Quản lý Hàn nhìn về phía Ngạn Hy đang trong quá trình quay MV rồi đáp lời:
- Hiện giờ Ngạn Hy đang rất bận nên không thể nghe điện thoại được. Lát nữa tôi sẽ báo với cậu ấy là cô Điềm Manh gọi đến được không?
Anh bận việc thì cô cũng không còn cách nào khác, càng không muốn làm phiền anh, hơn nữa chuyện này cũng không có gì quan trọng, có thể nói sau cũng được, cô nhỏ nhẹ đáp:
- Được, cám ơn anh.
...
Tại sân bay Đại Vu,
Khi cô đến nơi đã thấy Brian đang ngồi ở băng ghế chờ cô, hình ảnh cô bạn thân đang nhanh chân chạy đến khiến Brian vô cùng vui mừng. Vóc dáng mảnh mai của người con gái anh ấy thầm thích suốt nhiều năm, sau bao tháng dài cuối cùng cũng gặp lại.
Vừa gặp nhau, cô liền cất lời "mắng" vì quan tâm, đồng thời đưa tay đấm nhẹ vào vai anh ấy:
- Cái tên này, về nước mà không báo trước với mình một tiếng. Lỡ như mình không có ở Đại Vu thì sao?
Brian mỉm cười rồi cúi người để có thể mặt đối mặt ở chiều cao tương đương với cô:
- Mình biết cậu đang ở Đại Vu nên mới về đấy. Thấy mình tài không?
Điềm Manh thật hết nói với cậu bạn, đi biền biệt mấy tháng trời, khi về lại đột ngột, bây giờ cô vẫn chưa tin chuyện Brian về nước là thật, quá nhanh quá nguy hiểm.
- Mình thật sự không đỡ nổi cậu.
Cả hai vừa lên taxi vừa trò chuyện, cô sẽ cùng Brian đến nhà hàng dùng cơm trưa. Trên đường đi, ngồi trên xe taxi, Brian đột nhiên cảm thấy không khỏe, thật ra mấy hôm trước anh ấy đã bị đau bên bụng phải, tuy nhiên Brian chỉ uống thuốc giảm đau và không đến viện khám, anh ấy cũng chẳng mấy bận tâm đến sức khỏe.
Thấy sắc mặt của Brian không được tốt, trán anh ấy lấm tấm mồ hôi, tay cứ ôm bụng khiến cô rất lo lắng.
- Cậu sao vậy? Cậu thấy không khỏe ở đâu à?
Cô tuy ở nhà nhưng vẫn tập trung viết tiểu thuyết, ra mắt tác phẩm đều đặn nên có nguồn thu nhập ổn định. Cách đây vài ngày, cô đã đến sở cảnh sát thăm Sara, tuy nhiên khi đối diện với cô, cô ta chẳng chút hối hận, đến nước này nhưng vẫn nhất quyết không nói lời xin lỗi.
Điềm Manh cũng thừa hiểu tính cách chanh chua, ngang ngược của Sara nên nào trách gì cô ta. Gác lại chuyện của Sara, dù sao cô ta đã nhận sự trừng trị thích đáng của pháp luận, bây giờ cô không muốn dính líu đến con người tệ bạc đó nữa.
Điềm Manh tập trung viết tiểu thuyết, cô đã bỏ hẳn nghề hacker, dù sao thì kiếm tiền bằng công việc ấy cũng không được oan minh chính đại. Cô vẫn sẽ phát triển khả năng am hiểu công nghệ của bản thân, nhưng chắn chắn sẽ không đi theo con đường hacker nữa.
Tiếng chuông điện thoại reo vang, cô nhìn tên hiển thị người gọi đến và vô cùng bất ngờ, sau nhiều tháng bật vô âm tính, cuối cùng Brian đã chủ động liên lạc với cô. Điềm Manh liền bắt máy, đầu dây bên kia lập tức cất lời:
- Bạn thân à, nhiều tháng không gặp, có nhớ mình không?
Cô mỉm cười khi nhận được cuộc gọi từ cậu bạn, chí ít cô biết được Brian vẫn đang ổn. Nhiều tháng qua cô có nhắn tin hỏi thăm, thậm chí gọi điện thoại để biết cuộc sống hiện tại của anh ấy nhưng đều không liên lạc được.
- Cuối cùng cậu cũng chịu gọi cho mình. Nhiều tháng qua cậu đã sống thế nào? Còn chẳng thèm trả lời tin nhắn của mình.
Dù sao cô và Brian đã là bạn thân hơn mười năm, cô xem anh ấy như người thân. Lần này Brian sang nước ngoài nhận nhiệm vụ, cắt đứt liên lạc suốt mấy tháng liền, cô đương nhiên lo lắng cho anh ấy.
Nghe câu nói trách móc chứa đựng sự quan tâm từ cô, Brian nở nụ cười, chỉ tiếc cô không nhìn thấy nét rạng rỡ trên gương mặt anh ấy:
- Mình xin lỗi, vì muốn tập trung cho công việc nên mình đã khóa điện thoại trong một thời gian. Mình biết cậu rất muốn gặp mình, mình về nước rồi, hiện đang ở sân bay Đại Vu. Bạn thân yêu có muốn đến đón mình không?
Cô ngạc nhiên đến mức đứng hình. Thật bó tay với cậu bạn thân, muốn cô đón thì cũng phải báo trước từ lúc chuẩn bị lên máy bay, ai đời đến khi chuyến bay đã đáp mới gọi cho cô, Brian luôn hành động bất chợt, hệt như phong cách khi cậu ấy làm hacker.
Bạn thân nhiều tháng không gặp, hôm nay mới về nước, cô đương nhiên không thể để Brian lủi thủi đi về một mình nên vội đáp:
- Thật tình, sao cậu không báo với mình sớm hơn chứ? Cậu ở yên sân bay chờ mình, mình đến đón cậu về nhà.
Hơn ai hết, cô biết rõ Brian không có người thân vì anh ấy là trẻ mồ côi từ nhỏ. Chính vì vậy cô càng phải đến sân bay đón Brian, cả hai luôn xem nhau như người một nhà. Điềm Manh gấp laptop, không quên điện thoại báo cho Ngạn Hy biết. Âm thanh chờ cuộc gọi kéo dài, tuy nhiên anh lại không bắt máy. Cô cũng biết có lẽ anh đang bận, tuy nhiên vẫn cố kiên trì gọi lại lần hai.
Cuộc gọi được chấp nhận nhưng người bắt máy lại không phải anh:
- Alo, tôi là quản lý Hàn đây.
Nhìn thấy tên hiển thị "Nóc nhà", quản lý Hàn liền biết cô đang gọi đến. Cô nghe giọng của Đan Khôi thì cũng nhanh chóng nhận ra anh ấy đang giữ điện thoại của Ngạn Hy, có lẽ anh đang bận việc.
- Tôi là Điềm Manh, tôi có thể nói chuyện với Ngạn Hy một lát không?
Quản lý Hàn nhìn về phía Ngạn Hy đang trong quá trình quay MV rồi đáp lời:
- Hiện giờ Ngạn Hy đang rất bận nên không thể nghe điện thoại được. Lát nữa tôi sẽ báo với cậu ấy là cô Điềm Manh gọi đến được không?
Anh bận việc thì cô cũng không còn cách nào khác, càng không muốn làm phiền anh, hơn nữa chuyện này cũng không có gì quan trọng, có thể nói sau cũng được, cô nhỏ nhẹ đáp:
- Được, cám ơn anh.
...
Tại sân bay Đại Vu,
Khi cô đến nơi đã thấy Brian đang ngồi ở băng ghế chờ cô, hình ảnh cô bạn thân đang nhanh chân chạy đến khiến Brian vô cùng vui mừng. Vóc dáng mảnh mai của người con gái anh ấy thầm thích suốt nhiều năm, sau bao tháng dài cuối cùng cũng gặp lại.
Vừa gặp nhau, cô liền cất lời "mắng" vì quan tâm, đồng thời đưa tay đấm nhẹ vào vai anh ấy:
- Cái tên này, về nước mà không báo trước với mình một tiếng. Lỡ như mình không có ở Đại Vu thì sao?
Brian mỉm cười rồi cúi người để có thể mặt đối mặt ở chiều cao tương đương với cô:
- Mình biết cậu đang ở Đại Vu nên mới về đấy. Thấy mình tài không?
Điềm Manh thật hết nói với cậu bạn, đi biền biệt mấy tháng trời, khi về lại đột ngột, bây giờ cô vẫn chưa tin chuyện Brian về nước là thật, quá nhanh quá nguy hiểm.
- Mình thật sự không đỡ nổi cậu.
Cả hai vừa lên taxi vừa trò chuyện, cô sẽ cùng Brian đến nhà hàng dùng cơm trưa. Trên đường đi, ngồi trên xe taxi, Brian đột nhiên cảm thấy không khỏe, thật ra mấy hôm trước anh ấy đã bị đau bên bụng phải, tuy nhiên Brian chỉ uống thuốc giảm đau và không đến viện khám, anh ấy cũng chẳng mấy bận tâm đến sức khỏe.
Thấy sắc mặt của Brian không được tốt, trán anh ấy lấm tấm mồ hôi, tay cứ ôm bụng khiến cô rất lo lắng.
- Cậu sao vậy? Cậu thấy không khỏe ở đâu à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.