Chương 95: Trùng phùng (END)
Yên Đan (Amber)
09/09/2023
Mẹ cô bận chăm sóc các em nhỏ cùng những bảo mẫu, vài phút sau bà ấy vui mừng chạy ra đón cô. Mấy hôm trước Điềm Manh đã báo với mẹ rằng hôm nay sẽ trở về nhà nên những ngày qua mẹ cô rất nôn nóng để được gặp con gái.
- Bách Ly con về rồi.
Mẹ đã biết chuyện cô có người yêu là ca sĩ nổi tiếng, vì tin tưởng con gái nên bà ấy rất thoải mái và luôn tôn trọng mọi quyết của cô.
- Mẹ à, con nhớ mẹ quá. Hôm nay con về cùng Ngạn Hy và ông bà nội của anh ấy.
Chuyện này mẹ cô đã được báo trước nên bà không bất ngờ. Nhưng dù sao cũng là lần đầu gặp ông bà nội của con rể nên mẹ không tránh khỏi hồi hộp và có chút bối rối.
- Chào cô, tôi là bà nội của Ngạn Hy.
Trông thấy ông bà nội, mẹ của Điềm Manh liền nở nụ cười niềm nở:
- Dạ con chào hai bác, con đã nghe Bách Ly nói hôm nay hai bác cùng cháu Ngạn Hy sẽ đến. Mời mọi người vào nhà.
Bé Chi đứng cạnh chị cả, cô bé nắm lấy bàn tay của Điềm Manh, lay lay tay cô rồi nói:
- Chị ơi, hôm nay có một anh đẹp trai đến phát quà cho bọn em, anh ấy đang ở trong nhà đấy.
Cô cùng mọi người và bé Chi đang đi vào trong, vừa bước vào nhà, Điềm Manh vừa ngẫm nghĩ, chẳng hiểu sao cô lại có một linh cảm nào đó rất khó tả.
- Chắc là mạnh thường quân đến phát quà đúng không?
Bé Chi lập tức lắc đầu, đôi môi chúm chím đáp lời:
- Dạ không phải đâu, anh đẹp trai này là người nổi tiếng đó, em từng thấy anh ấy trên tivi.
Chợt bé Chi ngước nhìn Ngạn Hy, nãy giờ cô nhóc không quan sát kỹ, bây giờ đột nhiên lại nhận ra thêm một điều:
- Mà anh đang đi cạnh chị cũng đẹp trai nữa, nhưng sao em thấy anh ấy quen lắm.
Vừa dứt bé Chi đã không ngớt nói tiếp:
- Anh ơi, anh là người nổi tiếng đúng không? Trông anh rất quen...
Cô và anh nhìn nhau rồi bật cười trước sự ngây ngô, đáng yêu của cô bé, Điềm Manh nhỏ nhẹ đáp:
- Anh ấy là ca sĩ Venn.
Ngạn Hy hài hước liền nhìn bé con mà bổ sung:
- Chị của em nói thiếu rồi, anh còn là bạn trai của cô ấy nữa.
Cô bé mắt chữ O mồm chữ A vì kinh ngạc, hôm nay vừa mừng chị gái về nhà lại vừa được một phen bất ngờ.
Vào trong nhà, cô lập tức chạm mặt Kay, anh ấy đang tặng quà cho các bé nhỏ. Thảo nào cách đây vài tuần, Kay từng hỏi cô địa chỉ hiện tại của mái ấm, không ngờ hôm nay anh ấy đến đây, chẳng nói trước với cô nên Điềm Manh nào hay biết.
Xem ra anh ấy cũng khéo chọn ngày, đôi bên vô tình chạm mặt nhau mà chẳng hề có sự sắp xếp trước.
- Lâm Tường...
Cô thốt lên tên gọi thân thuộc ngày xưa của Kay, mẹ cô ngạc nhiên lập tức khựng lại. Lúc sáng Kay đến đây, anh ấy nói muốn ghé thăm, phát quà và hỗ trợ chi phí cho mái ấm, ngoài ra anh ấy vẫn chưa nói với mẹ cô về việc anh ấy chính là Lâm Tường, đứa con nuôi được ba mẹ cô chăm sóc ngày xưa.
- Bách Ly, con vừa gọi ca sĩ Kay là... là Lâm Tường sao?
Dù thời gian anh ấy rời đi đã rất lâu nhưng mẹ chưa bao giờ quên tên của những người con từng được bà ấy nuôi nấng tại mái ấm. Cô định lát nữa sẽ nói mẹ biết cả chuyện của Ngạn Hy, nhưng nhân tiện chạm mặt Kay, thôi thì còn lúc nào thích hơn lúc này nữa.
- Dạ phải, anh Kay chính là Lâm Tường, còn Ngạn Hy là Lâm Thần, các anh ấy đều là con trai của mẹ.
Thật ra không phải Kay có ý giấu, chẳng qua anh ấy muốn lựa lúc thích hợp sẽ nói với mẹ trước khi ra về. Dù sao cũng đã gần hai thập kỷ trôi qua, Kay có chút bối rối vì chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng bây giờ cô đã thay anh ấy kể rõ mọi thứ.
Mẹ cô xúc động nhìn hai chàng trai cao lớn, chính là Lâm Thần và Lâm Tường ngày nào đã rời khỏi mái ấm năm mười ba tuổi. Sau hơn mười bảy năm gặp lại, giờ đây cả hai đều đã trở thành người nổi tiếng, sự nghiệp xán lạn, thành công rực rỡ, đặc biệt có sự thay đổi lớn về ngoại hình nên bà ấy chẳng thể nhận ra.
Ông bà nội cũng vô cùng bất ngờ, thì ra gia đình của Điềm Manh là người ơn đã cưu mang Ngạn Hy năm xưa. Bà nội nhớ đến những chuyện không phải trước đây đối với Điềm Manh lại càng thêm hổ thẹn.
Mẹ cô xúc động khi gặp lại hai người con trai, Ngạn Hy cũng cất lời:
- Mẹ à, con chính là Lâm Thần, suốt nhiều năm qua, con vẫn luôn tìm kiếm mẹ và Bách Ly, cám ơn mẹ vì ngày xưa đã yêu thương con như con ruột.
Kay cũng nở nụ cười bước đến gần bà ấy:
- Mẹ, mục đích hôm nay con về đây cũng là vì muốn gặp lại mẹ, sau đó là thăm các bé nhỏ.
Mẹ cô xúc động đến nghẹn ngào, khoảnh khắc này thật sự rất thiêng liêng. Mọi người cùng nhau ngồi xuống chuyện trò, kể lại quá trình trùng phùng với nhau. Kay cũng nói lời chúc mừng cho hạnh phúc của anh và cô, anh ấy không quên đặt trước một vé thiệp mời cưới.
- Bách Ly con về rồi.
Mẹ đã biết chuyện cô có người yêu là ca sĩ nổi tiếng, vì tin tưởng con gái nên bà ấy rất thoải mái và luôn tôn trọng mọi quyết của cô.
- Mẹ à, con nhớ mẹ quá. Hôm nay con về cùng Ngạn Hy và ông bà nội của anh ấy.
Chuyện này mẹ cô đã được báo trước nên bà không bất ngờ. Nhưng dù sao cũng là lần đầu gặp ông bà nội của con rể nên mẹ không tránh khỏi hồi hộp và có chút bối rối.
- Chào cô, tôi là bà nội của Ngạn Hy.
Trông thấy ông bà nội, mẹ của Điềm Manh liền nở nụ cười niềm nở:
- Dạ con chào hai bác, con đã nghe Bách Ly nói hôm nay hai bác cùng cháu Ngạn Hy sẽ đến. Mời mọi người vào nhà.
Bé Chi đứng cạnh chị cả, cô bé nắm lấy bàn tay của Điềm Manh, lay lay tay cô rồi nói:
- Chị ơi, hôm nay có một anh đẹp trai đến phát quà cho bọn em, anh ấy đang ở trong nhà đấy.
Cô cùng mọi người và bé Chi đang đi vào trong, vừa bước vào nhà, Điềm Manh vừa ngẫm nghĩ, chẳng hiểu sao cô lại có một linh cảm nào đó rất khó tả.
- Chắc là mạnh thường quân đến phát quà đúng không?
Bé Chi lập tức lắc đầu, đôi môi chúm chím đáp lời:
- Dạ không phải đâu, anh đẹp trai này là người nổi tiếng đó, em từng thấy anh ấy trên tivi.
Chợt bé Chi ngước nhìn Ngạn Hy, nãy giờ cô nhóc không quan sát kỹ, bây giờ đột nhiên lại nhận ra thêm một điều:
- Mà anh đang đi cạnh chị cũng đẹp trai nữa, nhưng sao em thấy anh ấy quen lắm.
Vừa dứt bé Chi đã không ngớt nói tiếp:
- Anh ơi, anh là người nổi tiếng đúng không? Trông anh rất quen...
Cô và anh nhìn nhau rồi bật cười trước sự ngây ngô, đáng yêu của cô bé, Điềm Manh nhỏ nhẹ đáp:
- Anh ấy là ca sĩ Venn.
Ngạn Hy hài hước liền nhìn bé con mà bổ sung:
- Chị của em nói thiếu rồi, anh còn là bạn trai của cô ấy nữa.
Cô bé mắt chữ O mồm chữ A vì kinh ngạc, hôm nay vừa mừng chị gái về nhà lại vừa được một phen bất ngờ.
Vào trong nhà, cô lập tức chạm mặt Kay, anh ấy đang tặng quà cho các bé nhỏ. Thảo nào cách đây vài tuần, Kay từng hỏi cô địa chỉ hiện tại của mái ấm, không ngờ hôm nay anh ấy đến đây, chẳng nói trước với cô nên Điềm Manh nào hay biết.
Xem ra anh ấy cũng khéo chọn ngày, đôi bên vô tình chạm mặt nhau mà chẳng hề có sự sắp xếp trước.
- Lâm Tường...
Cô thốt lên tên gọi thân thuộc ngày xưa của Kay, mẹ cô ngạc nhiên lập tức khựng lại. Lúc sáng Kay đến đây, anh ấy nói muốn ghé thăm, phát quà và hỗ trợ chi phí cho mái ấm, ngoài ra anh ấy vẫn chưa nói với mẹ cô về việc anh ấy chính là Lâm Tường, đứa con nuôi được ba mẹ cô chăm sóc ngày xưa.
- Bách Ly, con vừa gọi ca sĩ Kay là... là Lâm Tường sao?
Dù thời gian anh ấy rời đi đã rất lâu nhưng mẹ chưa bao giờ quên tên của những người con từng được bà ấy nuôi nấng tại mái ấm. Cô định lát nữa sẽ nói mẹ biết cả chuyện của Ngạn Hy, nhưng nhân tiện chạm mặt Kay, thôi thì còn lúc nào thích hơn lúc này nữa.
- Dạ phải, anh Kay chính là Lâm Tường, còn Ngạn Hy là Lâm Thần, các anh ấy đều là con trai của mẹ.
Thật ra không phải Kay có ý giấu, chẳng qua anh ấy muốn lựa lúc thích hợp sẽ nói với mẹ trước khi ra về. Dù sao cũng đã gần hai thập kỷ trôi qua, Kay có chút bối rối vì chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng bây giờ cô đã thay anh ấy kể rõ mọi thứ.
Mẹ cô xúc động nhìn hai chàng trai cao lớn, chính là Lâm Thần và Lâm Tường ngày nào đã rời khỏi mái ấm năm mười ba tuổi. Sau hơn mười bảy năm gặp lại, giờ đây cả hai đều đã trở thành người nổi tiếng, sự nghiệp xán lạn, thành công rực rỡ, đặc biệt có sự thay đổi lớn về ngoại hình nên bà ấy chẳng thể nhận ra.
Ông bà nội cũng vô cùng bất ngờ, thì ra gia đình của Điềm Manh là người ơn đã cưu mang Ngạn Hy năm xưa. Bà nội nhớ đến những chuyện không phải trước đây đối với Điềm Manh lại càng thêm hổ thẹn.
Mẹ cô xúc động khi gặp lại hai người con trai, Ngạn Hy cũng cất lời:
- Mẹ à, con chính là Lâm Thần, suốt nhiều năm qua, con vẫn luôn tìm kiếm mẹ và Bách Ly, cám ơn mẹ vì ngày xưa đã yêu thương con như con ruột.
Kay cũng nở nụ cười bước đến gần bà ấy:
- Mẹ, mục đích hôm nay con về đây cũng là vì muốn gặp lại mẹ, sau đó là thăm các bé nhỏ.
Mẹ cô xúc động đến nghẹn ngào, khoảnh khắc này thật sự rất thiêng liêng. Mọi người cùng nhau ngồi xuống chuyện trò, kể lại quá trình trùng phùng với nhau. Kay cũng nói lời chúc mừng cho hạnh phúc của anh và cô, anh ấy không quên đặt trước một vé thiệp mời cưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.