Chương 87: Chuyến tàu thời gian
Diện Đoàn Hồ
21/08/2023
Ngay khi nửa sau của câu nói phát ra, cánh cửa phía sau họ đột nhiên biến
thành một bức tường trắng, và vị trí của họ trở thành đầu tàu. Trước mặt họ là lối đi của đoàn tàu. Có rất nhiều phòng với cửa đóng kín ở một
bên hành lang, và một bức tường trắng ở bên kia. Những ngọn nến trên
tường dần dần được thắp lên khi giọng nữ máy móc từng chữ thông báo.
“Điều thứ nhất: Không được phép mang theo thú cưng lên tàu, nếu có mang theo, phải giao cho quản lý viên tạm thời trông giữ, sau khi đến nhà ga sẽ trả lại.”
Câu nói chấm dứt, Nagini lập tức biến mất trước mặt 2 người. Tiết tấu nhanh gọn làm Harry lập tức cảm giác đây là cái gọi là câu đố cuối cùng trong lời Ivy, cậu ngẩng đầu nhìn Voldermort, vừa lúc đối phương cũng quay ra nhìn cậu. Bốn mắt nhìn nhau, song phương đều thấy được vẻ ngưng trọng trong mắt người kia.
“Điều thứ 2: Một người chỉ có thể đi một chuyến tàu. Nếu đi cùng bạn, các quý khách sẽ được chia thành hai không gian song song khác nhau, tiến hành các nhiệm vụ tương tự nhưng khác nhau. Sau khi hoàn thành một phân đoạn, quá trình hoàn thành đều sẽ tự động nhập vào trong đầu bạn đi cùng.”
Những lời này kết thúc, Voldermort cũng biến mất, chỉ còn lại một mình Harry trong không gian ban đầu. Giọng nữ máy móc dường như càng lạnh hơn, ánh nến trên tường khẽ đung đưa theo luồng gió không biết từ đâu đến, càng khiến cho không gian có vẻ quỷ dị hơn một chút.
Harry kéo chặt áo choàng trên người, tiếp tục nghe.
“Điều thứ 3: Tất cả thời gian trong quá trình du lịch đều tương đương với thời gian thực.”
Lời này giúp Harry hiểu vì sao Ivy nói đề bài bí ẩn cuối cùng sẽ tiêu hao nhiều thời gian hơn họ tưởng. Đồng thời, quy tắc này cũng giúp cậu chắc chắn đây là đề bài cuối cùng.
“Điều 4: Chuyến tàu thời gian, đúng như tên gọi, là đưa bạn đến những khoảng thời gian khác nhau để giải đố. Các câu đố đều giống nhau, đều hướng tới mục đích là có được nụ hôn chủ động từ đối tượng mục tiêu. Đối tượng mục tiêu là một hành khách khác đi cùng bạn, nếu bạn đi một mình, quản trị viên sẽ chọn ngẫu nhiên giúp bạn.”
“Thông báo hành khách đã hoàn tất. Chúc quý khách lên đường thuận lợi.”
Sau khi thanh âm cuối cùng biến mất, còn chưa hiểu điều thứ 4 rốt cuộc có ý gì thì Harry đã cảm thấy đoàn tàu bắt đầu rung lên, giống như chuẩn bị khởi hành. Cậu căng thẳng nắm chặt áo choàng, dù sao từ lúc bắt đầu trò chơi đến giờ, cậu vẫn luôn hành động cùng Voldermort, đây là lần đầu tiên phải tự làm một mình.
Rồi, trước tiên phải làm rõ quy tắc yêu cầu bọn họ làm cái gì.
Ờ, điều thứ 4 vừa rồi nói cái gì nhỉ?
À, đúng rồi.
Nhận được nụ hôn chủ động của nhân vật mục tiêu. Nhân vật mục tiêu là hành khách đi cùng với mình.
Một nụ hôn? Một hành khách khác?!!
Harry lẩm nhẩm mấy lần, đột nhiên hiểu ra quy tắc này ý là gì.
Trong nháy mắt, cậu đơ đến ngây dại.
5 giây sau, Harry xoa thái dương, thấy đầu mình thật đau.
*****
Bên kia, Voldermort hiển nhiên là hiểu ra vấn đề nhanh hơn Harry, hơn thế nữa, hắn còn nhận ra một vấn đề mà Harry không phát hiện được: câu đố bọn họ cần giải sẽ chia thành vài phân đoạn. Nói cách khác, bọn họ ước chừng sẽ bị đưa tới vài khoảng thời gian khác nhau, tiếp nhận nụ hôn của đối tượng ở những độ tuổi khác nhau.
Rất thú vị —— Voldermort híp mắt, nghĩ tới Harry đang ở trong phòng khác —— chẳng qua có lẽ sẽ có chút phiền phức.
Khoảng nửa tiếng sau, đoàn tàu đang đi đột nhiên dừng lại.
Cửa tàu không mở nhưng một cửa phòng gần Voldermort nhất lại lặng lẽ hé ra. Voldermort không chút do dự đứng dậy, vỗ vỗ áo choàng, đẩy cửa vào.
Trong căn phòng là một thế giới khác.
Sau khi Voldermort bước vào, cửa phòng chậm rãi khép lại. Voldermort phát hiện, bản thân ước chừng đã đi tới đường Privet trong truyền thuyết. Bây giờ là buổi chiều, người đi đường từ từ nhiều lên. Voldermort do dự trong chốc lát, quơ đũa phép, biến quần áo trên người thành tây trang của Muggle.
Không lâu sau, hắn nhìn thấy Harry phiên bản bé con phấn phấn nộn nộn lắc lư đi ra từ một căn nhà. Trong tay cậu kéo một cái túi rác to bự gần bằng người, cánh tay mảnh khảnh cố sức lôi cái túi về phía trước. Cậu phải vất túi rác này tới chỗ tập kết, ngày mai sẽ có người đến lấy đi.
Bởi vì có ma pháp huyết thống bảo hộ, Voldermort không thể tiến vào ngôi nhà kia, hắn chỉ có thể đứng đó nhìn Harry mới khoảng 3,4 tuổi đi về phía mình. Mới ra khỏi cửa được một đoạn, Harry đã vấp phải một hòn đá, lảo đảo chực ngã.
Lúc này đột nhiên có một thế lực siêu nhiên nào đó đỡ lấy bé, kéo bé ra khỏi đống rác rưởi nhưng túi rác thì bị đổ ra, văng lung tung. Harry đầu tiên là kinh ngạc nhìn bốn phía, hình như không hiểu sao mình còn chưa bị ngã. Bé con nghiêng đầu, chớp chớp mắt, sau đó, tầm mắt rơi xuống đống rác tan hoang, con ngươi màu ngọc bích lập tức lấp lánh ánh nước.
Bé con cắn môi dưới, không để nước mắt rơi ra, chỉ giơ tay xoa mắt, ngồi xổm xuống, lụi cụi nhặt lại rác vào túi.
Nhưng chớp mắt một cái, đống rác giống như bị yểm bùa, tự động xếp hàng chui lại vào túi. Harry trợn to mắt, không thể tin nổi nhìn một màn này.
Voldermort thấy thời cơ đã điểm, liền quyết định xuất hiện trước mặt Harry. Hắn muốn bày ra một bộ hòa ái hiền lành nhưng không làm nổi, cuối cùng vẫn dùng bộ dạng mỉm cười mê hoặc thường ngày. Chính hắn cũng không biết, khóe miệng cong lên cười lạnh khi đối diện với ánh mắt sùng bái ngây thơ của tiểu Harry lại dần dần hiền hòa đi.
“Harry, xin chào!”
Hắn tự hỏi một chút, quyết định ngồi xổm xuống, để bản thân có thể ngang tầm mắt với Harry, bởi vì Harry lúc này thực sự quá nhỏ.
“Chú… chú, vừa rồi là cái gì vậy? Thật thần kì!” Mặc dù có hơi ngượng ngùng và sợ hãi nhưng gặp chuyện mê hoặc như vậy, tiểu Harry vẫn không nhịn được hỏi.
“Là phép thuật,” Voldermort nói. Tuy trong lòng bị hai chữ “Chú” non nớt kia làm cho hơi run rẩy nhưng nghĩ đến độ tuổi thực tế của mình hoàn toàn có thể làm ông của người ta, thậm chí là bố của ông người ta luôn, người nào đó vẫn mặt dày nói, “Gọi ‘Anh’.”
(Voldermort sinh năm 1926, Harry sinh năm 1980, bối cảnh bộ này là sau cuộc thi Tam pháp thuật, là năm Harry 16-17t, tức là hiện tại Voldy trẻ tuổi đẹp trai phong độ nhà ta thực chất đã là ông già 70t =)))))
“Anh,” Hoàn toàn không biết người trước mặt nội tâm hiểm ác, Harry bé con vẫn ngoan ngoãn gọi, gọi xong còn đỏ mặt, ngón tay vân vê góc áo, lát sau mới nói, “Anh, anh có thể dạy phép thuật cho em không?”
“Đương nhiên có thể,” Voldermort nhếch môi, xoa xoa mái tóc rối bù của Harry, thật mềm. Harry hơi nheo mắt, giống như cún nhỏ cọ cọ lòng bàn tay hắn.
Voldermort: … … … . . .
Hắn đột nhiên cảm thấy mình sắp biến thành luyến đồng…
Khụ…
Voldermort thầm ho khan một tiếng, kéo suy nghĩ xa xôi của mình trở về. Hắn đứng dậy, nắm bàn tay bé xíu mềm mại của Harry bé con, “Chúng ta tới công viên bên kia, anh sẽ từ từ dạy em, được không?”
“Nhưng mà dì sẽ mắng…” Tiểu Harry cau mày, có chút do dự. Lát sau, như đã hạ quyết tâm, gật đầu với Voldermort, “Được, chúng ta đi đi!”
Vì thế, Voldermort thuận lợi dẫn bé Harry đến công viên. Chuyện kế tiếp thì quá đơn giản. Có lẽ Harry trong hiện thực quá cứng nhắc và ngang ngạnh, tiểu Harry ngoan ngoãn nhất thời khiến ánh mắt của Voldermort cũng phải nhu hòa đi. Khiến cho Voldermort luôn đặt hiệu quả và lợi ích lên hàng đầu lần này lại không trực tiếp hoàn thành nhiệm vụ rồi chuồn mất. Hắn tìm một cái ghế dài, bế tiểu Harry lên, để bé con ngồi xuống bên cạnh mình.
Hắn bỏ đũa phép của mình vào tay tiểu Harry, dạy bé niệm vài chú ngữ đơn giản. Hắn đương nhiên biết tiểu Harry không thể thành công, cho nên vào lúc bé con lắp bắp niệm xong chú ngữ, hắn cũng đồng thời dùng bùa không tiếng động, khiến cho bùa chú phát ra giống như tiểu Harry làm.
Tiểu Harry cho rằng mình đã niệm chú thành công, cực kì vui vẻ, quay sang bổ nhào tới ôm chầm lấy Voldermort. Ôm xong mới phát hiện ra mình thất thố, lập tức thấp thỏm lui lại, thân thể có chút cứng ngắc, “Thực xin lỗi, tiên sinh… Con, con không phải cố ý.”
“Không sao,” Voldermort lập tức đáp, hắn vươn tay xoa xoa mái tóc mềm mại của bé con, mỉm cười, ‘Harry, em thích ta không?”
“Thích…?” Tiểu Harry nghiêng đầu, tựa hồ không hiểu.
“Chính là muốn ở cùng ta,” Voldermort giảng giải, “Như vậy, ta có thể hàng ngày dạy phép thuật cho em.”
“Thích! Muốn… mỗi ngày, cùng một chỗ…” Nghe thấy được học phép thuật, tiểu Harry lập tức đồng ý. Bé con ở tuổi này vẫn còn rất hiếm khi bị bạo phát ma lực, cho dù xuất hiện cũng không quá mạnh, cho nên còn chưa cảm nhận được chán ghét của Petunia hay những người xung quanh, chưa bị tiêm nhiễm suy nghĩ ‘Sức mạnh này là xấu xa’ của giới Muggle.
“Vậy chúng ta giao hẹn đi, Harry.”
“Gì cơ?” Harry khờ dại tròn mắt nhìn.
“Em hôn vào chỗ này một cái,” Voldermort chỉ chỉ môi mình, “Ta hứa về sau nhất định sẽ dạy phép thuật cho em.”
“Được!”
Harry nghe xong không chút do dự nghiêng người, hôn chụt một cái lên môi Voldermort.
*****
Khi đoạn kí ức này tiến vào đầu Harry đang ở một thời không khác, Harry đang trốn trong một góc cô nhi viện, nhìn chằm chằm bé trai tóc đen mắt đen cách đó không xa. Vào lúc cậu còn chưa biết nên tiếp cận đứa bé này như thế nào thì Voldermort nhanh như vậy đã hoàn thành giai đoạn nhiệm vụ đầu tiên.
Khi xem hết hình ảnh hệ thống truyền đến, Harry không khỏi run khóe môi, than thở chính mình khi còn bé thật quá dễ lừa, còn xỉ vả hành vi của Voldermort thật rất giống dân lừa đảo!
… Nhưng mà… Có lẽ cậu cũng có thể bắt chước Voldermort một chút?
“Điều thứ nhất: Không được phép mang theo thú cưng lên tàu, nếu có mang theo, phải giao cho quản lý viên tạm thời trông giữ, sau khi đến nhà ga sẽ trả lại.”
Câu nói chấm dứt, Nagini lập tức biến mất trước mặt 2 người. Tiết tấu nhanh gọn làm Harry lập tức cảm giác đây là cái gọi là câu đố cuối cùng trong lời Ivy, cậu ngẩng đầu nhìn Voldermort, vừa lúc đối phương cũng quay ra nhìn cậu. Bốn mắt nhìn nhau, song phương đều thấy được vẻ ngưng trọng trong mắt người kia.
“Điều thứ 2: Một người chỉ có thể đi một chuyến tàu. Nếu đi cùng bạn, các quý khách sẽ được chia thành hai không gian song song khác nhau, tiến hành các nhiệm vụ tương tự nhưng khác nhau. Sau khi hoàn thành một phân đoạn, quá trình hoàn thành đều sẽ tự động nhập vào trong đầu bạn đi cùng.”
Những lời này kết thúc, Voldermort cũng biến mất, chỉ còn lại một mình Harry trong không gian ban đầu. Giọng nữ máy móc dường như càng lạnh hơn, ánh nến trên tường khẽ đung đưa theo luồng gió không biết từ đâu đến, càng khiến cho không gian có vẻ quỷ dị hơn một chút.
Harry kéo chặt áo choàng trên người, tiếp tục nghe.
“Điều thứ 3: Tất cả thời gian trong quá trình du lịch đều tương đương với thời gian thực.”
Lời này giúp Harry hiểu vì sao Ivy nói đề bài bí ẩn cuối cùng sẽ tiêu hao nhiều thời gian hơn họ tưởng. Đồng thời, quy tắc này cũng giúp cậu chắc chắn đây là đề bài cuối cùng.
“Điều 4: Chuyến tàu thời gian, đúng như tên gọi, là đưa bạn đến những khoảng thời gian khác nhau để giải đố. Các câu đố đều giống nhau, đều hướng tới mục đích là có được nụ hôn chủ động từ đối tượng mục tiêu. Đối tượng mục tiêu là một hành khách khác đi cùng bạn, nếu bạn đi một mình, quản trị viên sẽ chọn ngẫu nhiên giúp bạn.”
“Thông báo hành khách đã hoàn tất. Chúc quý khách lên đường thuận lợi.”
Sau khi thanh âm cuối cùng biến mất, còn chưa hiểu điều thứ 4 rốt cuộc có ý gì thì Harry đã cảm thấy đoàn tàu bắt đầu rung lên, giống như chuẩn bị khởi hành. Cậu căng thẳng nắm chặt áo choàng, dù sao từ lúc bắt đầu trò chơi đến giờ, cậu vẫn luôn hành động cùng Voldermort, đây là lần đầu tiên phải tự làm một mình.
Rồi, trước tiên phải làm rõ quy tắc yêu cầu bọn họ làm cái gì.
Ờ, điều thứ 4 vừa rồi nói cái gì nhỉ?
À, đúng rồi.
Nhận được nụ hôn chủ động của nhân vật mục tiêu. Nhân vật mục tiêu là hành khách đi cùng với mình.
Một nụ hôn? Một hành khách khác?!!
Harry lẩm nhẩm mấy lần, đột nhiên hiểu ra quy tắc này ý là gì.
Trong nháy mắt, cậu đơ đến ngây dại.
5 giây sau, Harry xoa thái dương, thấy đầu mình thật đau.
*****
Bên kia, Voldermort hiển nhiên là hiểu ra vấn đề nhanh hơn Harry, hơn thế nữa, hắn còn nhận ra một vấn đề mà Harry không phát hiện được: câu đố bọn họ cần giải sẽ chia thành vài phân đoạn. Nói cách khác, bọn họ ước chừng sẽ bị đưa tới vài khoảng thời gian khác nhau, tiếp nhận nụ hôn của đối tượng ở những độ tuổi khác nhau.
Rất thú vị —— Voldermort híp mắt, nghĩ tới Harry đang ở trong phòng khác —— chẳng qua có lẽ sẽ có chút phiền phức.
Khoảng nửa tiếng sau, đoàn tàu đang đi đột nhiên dừng lại.
Cửa tàu không mở nhưng một cửa phòng gần Voldermort nhất lại lặng lẽ hé ra. Voldermort không chút do dự đứng dậy, vỗ vỗ áo choàng, đẩy cửa vào.
Trong căn phòng là một thế giới khác.
Sau khi Voldermort bước vào, cửa phòng chậm rãi khép lại. Voldermort phát hiện, bản thân ước chừng đã đi tới đường Privet trong truyền thuyết. Bây giờ là buổi chiều, người đi đường từ từ nhiều lên. Voldermort do dự trong chốc lát, quơ đũa phép, biến quần áo trên người thành tây trang của Muggle.
Không lâu sau, hắn nhìn thấy Harry phiên bản bé con phấn phấn nộn nộn lắc lư đi ra từ một căn nhà. Trong tay cậu kéo một cái túi rác to bự gần bằng người, cánh tay mảnh khảnh cố sức lôi cái túi về phía trước. Cậu phải vất túi rác này tới chỗ tập kết, ngày mai sẽ có người đến lấy đi.
Bởi vì có ma pháp huyết thống bảo hộ, Voldermort không thể tiến vào ngôi nhà kia, hắn chỉ có thể đứng đó nhìn Harry mới khoảng 3,4 tuổi đi về phía mình. Mới ra khỏi cửa được một đoạn, Harry đã vấp phải một hòn đá, lảo đảo chực ngã.
Lúc này đột nhiên có một thế lực siêu nhiên nào đó đỡ lấy bé, kéo bé ra khỏi đống rác rưởi nhưng túi rác thì bị đổ ra, văng lung tung. Harry đầu tiên là kinh ngạc nhìn bốn phía, hình như không hiểu sao mình còn chưa bị ngã. Bé con nghiêng đầu, chớp chớp mắt, sau đó, tầm mắt rơi xuống đống rác tan hoang, con ngươi màu ngọc bích lập tức lấp lánh ánh nước.
Bé con cắn môi dưới, không để nước mắt rơi ra, chỉ giơ tay xoa mắt, ngồi xổm xuống, lụi cụi nhặt lại rác vào túi.
Nhưng chớp mắt một cái, đống rác giống như bị yểm bùa, tự động xếp hàng chui lại vào túi. Harry trợn to mắt, không thể tin nổi nhìn một màn này.
Voldermort thấy thời cơ đã điểm, liền quyết định xuất hiện trước mặt Harry. Hắn muốn bày ra một bộ hòa ái hiền lành nhưng không làm nổi, cuối cùng vẫn dùng bộ dạng mỉm cười mê hoặc thường ngày. Chính hắn cũng không biết, khóe miệng cong lên cười lạnh khi đối diện với ánh mắt sùng bái ngây thơ của tiểu Harry lại dần dần hiền hòa đi.
“Harry, xin chào!”
Hắn tự hỏi một chút, quyết định ngồi xổm xuống, để bản thân có thể ngang tầm mắt với Harry, bởi vì Harry lúc này thực sự quá nhỏ.
“Chú… chú, vừa rồi là cái gì vậy? Thật thần kì!” Mặc dù có hơi ngượng ngùng và sợ hãi nhưng gặp chuyện mê hoặc như vậy, tiểu Harry vẫn không nhịn được hỏi.
“Là phép thuật,” Voldermort nói. Tuy trong lòng bị hai chữ “Chú” non nớt kia làm cho hơi run rẩy nhưng nghĩ đến độ tuổi thực tế của mình hoàn toàn có thể làm ông của người ta, thậm chí là bố của ông người ta luôn, người nào đó vẫn mặt dày nói, “Gọi ‘Anh’.”
(Voldermort sinh năm 1926, Harry sinh năm 1980, bối cảnh bộ này là sau cuộc thi Tam pháp thuật, là năm Harry 16-17t, tức là hiện tại Voldy trẻ tuổi đẹp trai phong độ nhà ta thực chất đã là ông già 70t =)))))
“Anh,” Hoàn toàn không biết người trước mặt nội tâm hiểm ác, Harry bé con vẫn ngoan ngoãn gọi, gọi xong còn đỏ mặt, ngón tay vân vê góc áo, lát sau mới nói, “Anh, anh có thể dạy phép thuật cho em không?”
“Đương nhiên có thể,” Voldermort nhếch môi, xoa xoa mái tóc rối bù của Harry, thật mềm. Harry hơi nheo mắt, giống như cún nhỏ cọ cọ lòng bàn tay hắn.
Voldermort: … … … . . .
Hắn đột nhiên cảm thấy mình sắp biến thành luyến đồng…
Khụ…
Voldermort thầm ho khan một tiếng, kéo suy nghĩ xa xôi của mình trở về. Hắn đứng dậy, nắm bàn tay bé xíu mềm mại của Harry bé con, “Chúng ta tới công viên bên kia, anh sẽ từ từ dạy em, được không?”
“Nhưng mà dì sẽ mắng…” Tiểu Harry cau mày, có chút do dự. Lát sau, như đã hạ quyết tâm, gật đầu với Voldermort, “Được, chúng ta đi đi!”
Vì thế, Voldermort thuận lợi dẫn bé Harry đến công viên. Chuyện kế tiếp thì quá đơn giản. Có lẽ Harry trong hiện thực quá cứng nhắc và ngang ngạnh, tiểu Harry ngoan ngoãn nhất thời khiến ánh mắt của Voldermort cũng phải nhu hòa đi. Khiến cho Voldermort luôn đặt hiệu quả và lợi ích lên hàng đầu lần này lại không trực tiếp hoàn thành nhiệm vụ rồi chuồn mất. Hắn tìm một cái ghế dài, bế tiểu Harry lên, để bé con ngồi xuống bên cạnh mình.
Hắn bỏ đũa phép của mình vào tay tiểu Harry, dạy bé niệm vài chú ngữ đơn giản. Hắn đương nhiên biết tiểu Harry không thể thành công, cho nên vào lúc bé con lắp bắp niệm xong chú ngữ, hắn cũng đồng thời dùng bùa không tiếng động, khiến cho bùa chú phát ra giống như tiểu Harry làm.
Tiểu Harry cho rằng mình đã niệm chú thành công, cực kì vui vẻ, quay sang bổ nhào tới ôm chầm lấy Voldermort. Ôm xong mới phát hiện ra mình thất thố, lập tức thấp thỏm lui lại, thân thể có chút cứng ngắc, “Thực xin lỗi, tiên sinh… Con, con không phải cố ý.”
“Không sao,” Voldermort lập tức đáp, hắn vươn tay xoa xoa mái tóc mềm mại của bé con, mỉm cười, ‘Harry, em thích ta không?”
“Thích…?” Tiểu Harry nghiêng đầu, tựa hồ không hiểu.
“Chính là muốn ở cùng ta,” Voldermort giảng giải, “Như vậy, ta có thể hàng ngày dạy phép thuật cho em.”
“Thích! Muốn… mỗi ngày, cùng một chỗ…” Nghe thấy được học phép thuật, tiểu Harry lập tức đồng ý. Bé con ở tuổi này vẫn còn rất hiếm khi bị bạo phát ma lực, cho dù xuất hiện cũng không quá mạnh, cho nên còn chưa cảm nhận được chán ghét của Petunia hay những người xung quanh, chưa bị tiêm nhiễm suy nghĩ ‘Sức mạnh này là xấu xa’ của giới Muggle.
“Vậy chúng ta giao hẹn đi, Harry.”
“Gì cơ?” Harry khờ dại tròn mắt nhìn.
“Em hôn vào chỗ này một cái,” Voldermort chỉ chỉ môi mình, “Ta hứa về sau nhất định sẽ dạy phép thuật cho em.”
“Được!”
Harry nghe xong không chút do dự nghiêng người, hôn chụt một cái lên môi Voldermort.
*****
Khi đoạn kí ức này tiến vào đầu Harry đang ở một thời không khác, Harry đang trốn trong một góc cô nhi viện, nhìn chằm chằm bé trai tóc đen mắt đen cách đó không xa. Vào lúc cậu còn chưa biết nên tiếp cận đứa bé này như thế nào thì Voldermort nhanh như vậy đã hoàn thành giai đoạn nhiệm vụ đầu tiên.
Khi xem hết hình ảnh hệ thống truyền đến, Harry không khỏi run khóe môi, than thở chính mình khi còn bé thật quá dễ lừa, còn xỉ vả hành vi của Voldermort thật rất giống dân lừa đảo!
… Nhưng mà… Có lẽ cậu cũng có thể bắt chước Voldermort một chút?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.