Chương 89: Thông minh bị thông minh hại
Diện Đoàn Hồ
21/08/2023
Bị cho là dễ lừa, Tom bé nhỏ hiện tại đang một bụng đầy ý xấu tính kế
thanh niên trước mặt. Nó từ đôi mắt trong suốt của đối phương nhìn ra
lời nói của mình hình như là điều đối phương muốn. Điều này làm cho nó
không khỏi hoài nghi người này có mục đích khác.
Tuy nó cố gắng làm ra vẻ mình thực tin tưởng đối phương nhưng cuối cùng thì tuổi vẫn còn quá nhỏ, vẫn sẽ có lúc lộ ra nghi ngờ, làm Harry vẫn luôn trộm quan sát nó vui vẻ nửa ngày. Cái kiểu rõ ràng là hoài nghi lại vẫn cố tỏ ra “Ta thực tin tưởng ngươi” này làm Harry thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu. Phải biết Voldermort trong tương lai đã luyện công phu trong ngoài bất nhất này đến xuất quỷ nhập thần.
Cậu còn chưa ý thức được Tom cũng đang tính kế mình, chỉ cho rằng bé trai tóc đen mắt đen trước mặt so với mình khi còn bé thì tính cảnh giác cao hơn. Cho nên vào lúc tò mò về phép thuật, lại đồng thời có sự giữ khoảng cách và cảnh giác với người lạ, rồi lại sợ người lạ này sẽ vì sự xa cách của nó mà tức giận, không dạy cho nó nữa.
…. Không thể không nói, Harry đã nghĩ quá tốt về Chúa tể hắc ám tương lai.
Thiên phú phép thuật của Tom cũng là điều ngoài dự đoán của Harry.
Cậu vốn tính toán học theo Voldermort, lừa gạt tiểu Tom một chút, không nghĩ tới khi đưa đũa phép cho Tom, Tom lặp lại chú ngữ vài lần, vậy mà thật sự có ánh sáng bắn ra.
Bởi vì chưa biết cách tập trung ma lực nên ánh sáng chỉ xẹt ra như tia lửa nhưng chỉ sau vài lần luyện tập, độ sáng rõ ràng đã tăng lên trông thấy. Khiến Harry không khỏi thở dài: thật sự là người so với người, tức chết người!
Tom hết sức hài lòng với biểu tình tán thưởng trên mặt thiếu niên, cảm giác tâm tình sung sướng thỏa mãn. Được người khác chăm chú theo dõi, toàn tâm toàn ý đối đãi, loại cảm giác này rất không tồi. Nó lại vẩy vẩy đũa phép, không thi triển chú ngữ, chỉ cảm thụ ma lực luân chuyển qua đũa phép.
Hai loại cảm giác đan xen, đột nhiên khiến Tom sinh ra tâm tư muốn vĩnh viễn chiếm giữ hai loại cảm giác này làm của riêng. Nó hơi cúi đầu, che giấu quang mang lưu chuyển trong đáy mắt, nảy ra một ý tưởng.
Nó điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, nở một nụ cười vừa đủ, khiến tươi cười của mình trở nên vừa lễ phép lại không mất đi vẻ đáng yêu ——— Tom tuyệt không thích hình dung này, nhưng nó cho rằng làm vậy sẽ chiếm được nhiều thiện cảm của người trước mặt hơn.
Chờ lúc nó ngẩng đầu lên lần nữa, không khí quanh thân trở nên có chút nhu thuận, lại mang theo chút chần chừ, thấp thỏm.
“Harry, anh thật sự không thể nhận nuôi em sao?”
Trước đó, vì dụ dỗ người trước mặt, Harry đã cố ý cho đối phương biết tên mình để kéo gần khoảng cách. Giờ phút này, Tom dùng kiểu ngữ điệu Voldermort tương lai hay dùng nhưng xen thêm chút giọng trẻ con non nớt gọi tên cậu, không hiểu sao tâm Harry mềm nhũn.
Rồi lại có chút khổ sở.
Bởi vì cậu thật sự không có cách nào nhận nuôi Tom. Thậm chí còn sinh ra vài ý tưởng lung tung: nếu như mình thật sự xuyên không đi tới thời đại này, nhận nuôi Tom, có khi nào có thể tránh được một loạt bị kịch về sau…
Nhưng không có nếu, cho nên cậu chỉ có thể cự tuyệt.
“Thật xin lỗi… nhưng anh thật sự không thể…”
Cậu nói, nhìn đối phương cố giấu nỗi thất vọng, tay chân càng thêm luống cuống. Cậu vươn tay, muốn vỗ nhẹ bả vai Tom nhưng nghĩ đến Tom từng hất tay mình ra thì lại do dự rồi rụt tay về.
Cậu nhìn bé trai trước mắt buồn bã, cảm giác như mình vừa phạm phải tội ác tày trời.
Mà giờ phút này, tâm lý của Tom hoàn toàn chẳng liên quan gì đến biểu tình trên mặt. Nếu Harry hiện tại cho nó một bùa Chiết Tâm Trí Thuật, cậu khẳng định sẽ tức đến mức dùng lời nguyền khống chế bắt nó hoàn thành nhiệm vụ luôn cho xong việc.
Tom cũng không quá vui vẻ. Nó trộm liếc bàn tay rụt lại của Harry, tỏ vẻ bất mãn. Đúng là hôm qua nó có hất tay Harry ra thật, nhưng đó là do nhất thời tức giận. Nó không có ghét đối phương đụng chạm, thậm chí còn qua tiếp xúc giữa hai người mà cảm nhận được trực tiếp cảm xúc của Harry. Harry có quan tâm đến nó —— dù không biết xuất phát từ nguyên nhân gì —— nhưng đối với một đứa trẻ xuất thân từ cô nhi viện, sự quan tâm đó vẫn thực hấp dẫn.
Chẳng qua chút bất mãn này cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của Tom. Nó đã đoán được Harry sẽ từ chối, mục đích của nó là cái khác cơ.
Nó nắm lấy cánh tay vừa rụt lại của Harry, trong giọng nói có chút chờ mong: “…Vậy, anh có thể đến gặp em mỗi ngày không?” Thấy Harry hơi chần chừ, nó lập tức nói tiếp, “Như vậy… bọn họ sẽ không còn có thể…bắt nạt em…”
“… Thật xin lỗi, anh không thể hứa với em được.” Harry không biết Voldermort khi còn ở cô nhi viện là như thế nào. Cụ Dumberdore chưa kịp đề cập với cậu chuyện này. Vì thế, cậu lựa chọn tin tưởng vào những gì mình đã biết. Vì thế, cậu không thể hứa hẹn gì với đối phương.
“… Vậy … Vậy anh có thể cho em mượn đũa phép vài ngày không?” Tom thật cẩn thận nói ra mục đích của mình.
“Đũa phép?”
Lời này vừa nói ra, Harry liền nhíu mày. Cậu thầm đánh giá biểu tình của Tom, trong lòng cảnh giác. Người này, sẽ không phải là đang diễn chứ?
Tom vừa thấy thần sắc Harry biến hóa liền biết không ổn. Nó dịch lại gần Harry, rũ mắt, “… Em, em chỉ muốn hù dọa bọn họ một chút… Khiến bọn họ tránh em. . . xa một chút…. Nếu anh không đồng ý… cũng không sao…” Nó thêm chút kích động vào giọng nói, bàn tay đang nắm lấy tay Harry cũng co chặt hơn một chút.
Harry nghe nó nói, thở phào một hơi.
Hẳn là cậu nghĩ nhiều rồi. Voldermort bây giờ còn nhỏ như vậy, sao có tâm tư sâu xa đến thế chứ. Cậu xóa đi ý nghĩ vừa rồi, xoa xoa đầu Tom: “Không được, vậy quá nguy hiểm. Nhưng lần sau anh tới có thể cho em mượn chơi một lát.”
Cho dù cảm thấy bản thân nghĩ nhiều nhưng Harry vẫn phải có sự đề phòng cần thiết. Cậu không muốn vì sơ sẩy của bản thân mà để Tom còn nhỏ như vậy đã cầm đũa phép giết người, vậy thật đáng sợ!
Tom nghe Harry trả lời, thầm bĩu môi, lại nghĩ nghĩ, cảm thấy kết quả này cũng tạm được. Nó đảo mắt, nhớ tới trước khi Harry dạy phép thuật có ám chỉ hy vọng mình có thể hôn anh ấy một cái…
Tom lui đầu lại, thừa dịp Harry không chú ý, vươn người qua hôn lên khóe miệng cậu một cái, “Vậy giao hẹn nhé, anh phải thường xuyên đến thăm em.”
“Hả?!”
*****
Khi Harry còn đang mơ mơ hồ hồ không hiểu sao mình lại hoàn thành được phân đoạn nhiệm vụ đầu tiên thì đã bị kéo về đoàn tàu, Voldermort cũng nhận được kí ức của Harry.
Xem xong một lượt, Voldermort đen mặt.
Trước không nói đến trong nhiệm vụ này rốt cuộc là ai thu phục ai, hắn dám cam đoan, suy nghĩ cuối cùng trong đầu thằng nhóc Tom kia chính là ‘Đối phương đã có khuynh hướng luyến đồng, vậy lấy lòng một chút có lẽ có thể tiếp tục nài nỉ, mượn được đũa phép dùng một thời gian’, chỉ là nó không nghĩ tới, đây chỉ là một nhiệm vụ mà thôi.
Hôn một cái, hết thảy đều kết thúc.
Giống như câu chuyện Cô bé lọ lem của Muggle vậy.
Voldermort tặc lưỡi, ngừng suy nghĩ, chuyển tầm nhìn qua bé trai đang nhổ cỏ vườn cách đó không xa. Căn cứ theo tìm hiểu của hắn sau gần một ngày tới đây, hiện tại Harry vừa nhận được thư thông báo nhập học Hogwarts, đang ở nhà chờ ngày khai giảng.
Hiện tại, chỉ còn vài ngày nữa là nhập học.
Voldermort biết mình phải hành động nhanh hơn, nếu không, đợi tiểu Harry nhập học Hogwarts hắn không thể dễ dàng trà trộn vào nữa. Cho dù muốn trà trộn cũng cần chuẩn bị rất nhiều, rất tốn thời gian, hắn không biết màn này có tất cả bao nhiêu phân đoạn nên phải tiết kiệm thời gian càng nhiều càng tốt.
Ngay từ sáng nay hắn đã thử tiếp cận chào Harry rồi nhưng so với Harry 3-4 tuổi thì Harry của hiện tại đã biết phòng bị hơn nhiều lắm. Đối mặt với một người lạ đột nhiên xuất hiện, Harry có vẻ ngạc nhiên cùng mất tự nhiên.
Cậu cười ngượng chào lại Voldermort nhưng vào lúc Voldermort tính gợi chuyện thì Harry lại bị tiếng rống thô lỗ của Vernon làm hoảng sợ.
“Này! Mày đang làm cái gì đấy? Đừng có nói chuyện với người lạ, nhanh vào nhà cho tao! Mày không muốn ăn tối nữa hả?!”
“Dạ, con về ngay.”
Harry lộ vẻ mặt ‘Không xong rồi’, cười cười vẻ xin lỗi với Voldermort rồi vèo một cái chạy vào nhà. Không thể bước chân vào nhà, Voldermort chỉ có thể đứng lại bên ngoài.
Từ chỗ bé con Harry qua đến thời không hiện tại giống như từ thiên đường rơi xuống địa ngục vậy, làm Voldermort tối sầm mặt.
Từ lúc đó đến giờ, hắn chưa tìm được cơ hội thứ hai tiếp cận Harry.
Chỉ có thể giống một tên biến thái cuồng theo dõi, đi lòng vòng quanh ngôi nhà số 4 đường Privet.
Nếu không phải có bùa ẩn thân, hắn thực hoài nghi có khi nào mình sẽ bị Muggle gọi cảnh sát bắt đi hay không.
Tuy nó cố gắng làm ra vẻ mình thực tin tưởng đối phương nhưng cuối cùng thì tuổi vẫn còn quá nhỏ, vẫn sẽ có lúc lộ ra nghi ngờ, làm Harry vẫn luôn trộm quan sát nó vui vẻ nửa ngày. Cái kiểu rõ ràng là hoài nghi lại vẫn cố tỏ ra “Ta thực tin tưởng ngươi” này làm Harry thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu. Phải biết Voldermort trong tương lai đã luyện công phu trong ngoài bất nhất này đến xuất quỷ nhập thần.
Cậu còn chưa ý thức được Tom cũng đang tính kế mình, chỉ cho rằng bé trai tóc đen mắt đen trước mặt so với mình khi còn bé thì tính cảnh giác cao hơn. Cho nên vào lúc tò mò về phép thuật, lại đồng thời có sự giữ khoảng cách và cảnh giác với người lạ, rồi lại sợ người lạ này sẽ vì sự xa cách của nó mà tức giận, không dạy cho nó nữa.
…. Không thể không nói, Harry đã nghĩ quá tốt về Chúa tể hắc ám tương lai.
Thiên phú phép thuật của Tom cũng là điều ngoài dự đoán của Harry.
Cậu vốn tính toán học theo Voldermort, lừa gạt tiểu Tom một chút, không nghĩ tới khi đưa đũa phép cho Tom, Tom lặp lại chú ngữ vài lần, vậy mà thật sự có ánh sáng bắn ra.
Bởi vì chưa biết cách tập trung ma lực nên ánh sáng chỉ xẹt ra như tia lửa nhưng chỉ sau vài lần luyện tập, độ sáng rõ ràng đã tăng lên trông thấy. Khiến Harry không khỏi thở dài: thật sự là người so với người, tức chết người!
Tom hết sức hài lòng với biểu tình tán thưởng trên mặt thiếu niên, cảm giác tâm tình sung sướng thỏa mãn. Được người khác chăm chú theo dõi, toàn tâm toàn ý đối đãi, loại cảm giác này rất không tồi. Nó lại vẩy vẩy đũa phép, không thi triển chú ngữ, chỉ cảm thụ ma lực luân chuyển qua đũa phép.
Hai loại cảm giác đan xen, đột nhiên khiến Tom sinh ra tâm tư muốn vĩnh viễn chiếm giữ hai loại cảm giác này làm của riêng. Nó hơi cúi đầu, che giấu quang mang lưu chuyển trong đáy mắt, nảy ra một ý tưởng.
Nó điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, nở một nụ cười vừa đủ, khiến tươi cười của mình trở nên vừa lễ phép lại không mất đi vẻ đáng yêu ——— Tom tuyệt không thích hình dung này, nhưng nó cho rằng làm vậy sẽ chiếm được nhiều thiện cảm của người trước mặt hơn.
Chờ lúc nó ngẩng đầu lên lần nữa, không khí quanh thân trở nên có chút nhu thuận, lại mang theo chút chần chừ, thấp thỏm.
“Harry, anh thật sự không thể nhận nuôi em sao?”
Trước đó, vì dụ dỗ người trước mặt, Harry đã cố ý cho đối phương biết tên mình để kéo gần khoảng cách. Giờ phút này, Tom dùng kiểu ngữ điệu Voldermort tương lai hay dùng nhưng xen thêm chút giọng trẻ con non nớt gọi tên cậu, không hiểu sao tâm Harry mềm nhũn.
Rồi lại có chút khổ sở.
Bởi vì cậu thật sự không có cách nào nhận nuôi Tom. Thậm chí còn sinh ra vài ý tưởng lung tung: nếu như mình thật sự xuyên không đi tới thời đại này, nhận nuôi Tom, có khi nào có thể tránh được một loạt bị kịch về sau…
Nhưng không có nếu, cho nên cậu chỉ có thể cự tuyệt.
“Thật xin lỗi… nhưng anh thật sự không thể…”
Cậu nói, nhìn đối phương cố giấu nỗi thất vọng, tay chân càng thêm luống cuống. Cậu vươn tay, muốn vỗ nhẹ bả vai Tom nhưng nghĩ đến Tom từng hất tay mình ra thì lại do dự rồi rụt tay về.
Cậu nhìn bé trai trước mắt buồn bã, cảm giác như mình vừa phạm phải tội ác tày trời.
Mà giờ phút này, tâm lý của Tom hoàn toàn chẳng liên quan gì đến biểu tình trên mặt. Nếu Harry hiện tại cho nó một bùa Chiết Tâm Trí Thuật, cậu khẳng định sẽ tức đến mức dùng lời nguyền khống chế bắt nó hoàn thành nhiệm vụ luôn cho xong việc.
Tom cũng không quá vui vẻ. Nó trộm liếc bàn tay rụt lại của Harry, tỏ vẻ bất mãn. Đúng là hôm qua nó có hất tay Harry ra thật, nhưng đó là do nhất thời tức giận. Nó không có ghét đối phương đụng chạm, thậm chí còn qua tiếp xúc giữa hai người mà cảm nhận được trực tiếp cảm xúc của Harry. Harry có quan tâm đến nó —— dù không biết xuất phát từ nguyên nhân gì —— nhưng đối với một đứa trẻ xuất thân từ cô nhi viện, sự quan tâm đó vẫn thực hấp dẫn.
Chẳng qua chút bất mãn này cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của Tom. Nó đã đoán được Harry sẽ từ chối, mục đích của nó là cái khác cơ.
Nó nắm lấy cánh tay vừa rụt lại của Harry, trong giọng nói có chút chờ mong: “…Vậy, anh có thể đến gặp em mỗi ngày không?” Thấy Harry hơi chần chừ, nó lập tức nói tiếp, “Như vậy… bọn họ sẽ không còn có thể…bắt nạt em…”
“… Thật xin lỗi, anh không thể hứa với em được.” Harry không biết Voldermort khi còn ở cô nhi viện là như thế nào. Cụ Dumberdore chưa kịp đề cập với cậu chuyện này. Vì thế, cậu lựa chọn tin tưởng vào những gì mình đã biết. Vì thế, cậu không thể hứa hẹn gì với đối phương.
“… Vậy … Vậy anh có thể cho em mượn đũa phép vài ngày không?” Tom thật cẩn thận nói ra mục đích của mình.
“Đũa phép?”
Lời này vừa nói ra, Harry liền nhíu mày. Cậu thầm đánh giá biểu tình của Tom, trong lòng cảnh giác. Người này, sẽ không phải là đang diễn chứ?
Tom vừa thấy thần sắc Harry biến hóa liền biết không ổn. Nó dịch lại gần Harry, rũ mắt, “… Em, em chỉ muốn hù dọa bọn họ một chút… Khiến bọn họ tránh em. . . xa một chút…. Nếu anh không đồng ý… cũng không sao…” Nó thêm chút kích động vào giọng nói, bàn tay đang nắm lấy tay Harry cũng co chặt hơn một chút.
Harry nghe nó nói, thở phào một hơi.
Hẳn là cậu nghĩ nhiều rồi. Voldermort bây giờ còn nhỏ như vậy, sao có tâm tư sâu xa đến thế chứ. Cậu xóa đi ý nghĩ vừa rồi, xoa xoa đầu Tom: “Không được, vậy quá nguy hiểm. Nhưng lần sau anh tới có thể cho em mượn chơi một lát.”
Cho dù cảm thấy bản thân nghĩ nhiều nhưng Harry vẫn phải có sự đề phòng cần thiết. Cậu không muốn vì sơ sẩy của bản thân mà để Tom còn nhỏ như vậy đã cầm đũa phép giết người, vậy thật đáng sợ!
Tom nghe Harry trả lời, thầm bĩu môi, lại nghĩ nghĩ, cảm thấy kết quả này cũng tạm được. Nó đảo mắt, nhớ tới trước khi Harry dạy phép thuật có ám chỉ hy vọng mình có thể hôn anh ấy một cái…
Tom lui đầu lại, thừa dịp Harry không chú ý, vươn người qua hôn lên khóe miệng cậu một cái, “Vậy giao hẹn nhé, anh phải thường xuyên đến thăm em.”
“Hả?!”
*****
Khi Harry còn đang mơ mơ hồ hồ không hiểu sao mình lại hoàn thành được phân đoạn nhiệm vụ đầu tiên thì đã bị kéo về đoàn tàu, Voldermort cũng nhận được kí ức của Harry.
Xem xong một lượt, Voldermort đen mặt.
Trước không nói đến trong nhiệm vụ này rốt cuộc là ai thu phục ai, hắn dám cam đoan, suy nghĩ cuối cùng trong đầu thằng nhóc Tom kia chính là ‘Đối phương đã có khuynh hướng luyến đồng, vậy lấy lòng một chút có lẽ có thể tiếp tục nài nỉ, mượn được đũa phép dùng một thời gian’, chỉ là nó không nghĩ tới, đây chỉ là một nhiệm vụ mà thôi.
Hôn một cái, hết thảy đều kết thúc.
Giống như câu chuyện Cô bé lọ lem của Muggle vậy.
Voldermort tặc lưỡi, ngừng suy nghĩ, chuyển tầm nhìn qua bé trai đang nhổ cỏ vườn cách đó không xa. Căn cứ theo tìm hiểu của hắn sau gần một ngày tới đây, hiện tại Harry vừa nhận được thư thông báo nhập học Hogwarts, đang ở nhà chờ ngày khai giảng.
Hiện tại, chỉ còn vài ngày nữa là nhập học.
Voldermort biết mình phải hành động nhanh hơn, nếu không, đợi tiểu Harry nhập học Hogwarts hắn không thể dễ dàng trà trộn vào nữa. Cho dù muốn trà trộn cũng cần chuẩn bị rất nhiều, rất tốn thời gian, hắn không biết màn này có tất cả bao nhiêu phân đoạn nên phải tiết kiệm thời gian càng nhiều càng tốt.
Ngay từ sáng nay hắn đã thử tiếp cận chào Harry rồi nhưng so với Harry 3-4 tuổi thì Harry của hiện tại đã biết phòng bị hơn nhiều lắm. Đối mặt với một người lạ đột nhiên xuất hiện, Harry có vẻ ngạc nhiên cùng mất tự nhiên.
Cậu cười ngượng chào lại Voldermort nhưng vào lúc Voldermort tính gợi chuyện thì Harry lại bị tiếng rống thô lỗ của Vernon làm hoảng sợ.
“Này! Mày đang làm cái gì đấy? Đừng có nói chuyện với người lạ, nhanh vào nhà cho tao! Mày không muốn ăn tối nữa hả?!”
“Dạ, con về ngay.”
Harry lộ vẻ mặt ‘Không xong rồi’, cười cười vẻ xin lỗi với Voldermort rồi vèo một cái chạy vào nhà. Không thể bước chân vào nhà, Voldermort chỉ có thể đứng lại bên ngoài.
Từ chỗ bé con Harry qua đến thời không hiện tại giống như từ thiên đường rơi xuống địa ngục vậy, làm Voldermort tối sầm mặt.
Từ lúc đó đến giờ, hắn chưa tìm được cơ hội thứ hai tiếp cận Harry.
Chỉ có thể giống một tên biến thái cuồng theo dõi, đi lòng vòng quanh ngôi nhà số 4 đường Privet.
Nếu không phải có bùa ẩn thân, hắn thực hoài nghi có khi nào mình sẽ bị Muggle gọi cảnh sát bắt đi hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.