Giải Ngải Ký

Chương 46: Chương 7-2: Đám ma (2)

Yamiyugi-Atemu

07/09/2016

Nhà thờ trong giấy mời nói đến là một nơi rất đặc biệt. Nó được xây cách đây không lâu, bên ngoài khang trang sạch đẹp, bên trong kiến trúc thiết kế theo phong cách phương Tây, lại được đặt ở ngay đầu đường Nguyễn Trãi, một con đường đông vui lúc nào cũng tấp nập người qua lại. Nhưng mà dân ở quanh đây người ta ít theo công giáo, vị cha xứ duy nhất còn làm việc ở đây cũng đã chuyển ra ngoài, ông ấy chỉ thỉnh thoảng tới thăm nom nơi này mỗi tháng đôi lần. Cũng có khi người ta tổ chức lễ cưới hoặc lễ tang ở đây, ấy là vì họ muốn tây hóa lối sống của bản thân, còn không cũng chẳng ai tới đây làm gì.

Quân và Cường đang đứng ngắm lối kiến trúc đầy tính nghệ thuật của nhà thờ, họ thấy cửa đóng và không ai ra vào đó cả, đồng hồ mới điểm 9h10’, có khi là hai người đã đến sớm. Quan khách nên tới trước để chuẩn bị cùng gia chủ mới phải, đừng để người chết cảm thấy cô đơn, ít nhiều cũng tới khóc cho người ta một tiếng, thưa thớt cũng không đến mức chẳng có ai thế này.

Quân chậc lưỡi, hắn đẩy cửa bước vào. Theo sau là Cường, cậu nhìn khắp căn phòng một lượt, có vẻ thân bằng cố hữu đã tới rồi. Ở vài hàng ghế đầu xuất hiện mấy cô nam quả nữ, họ mặc đồ đen, nữ tóc búi trễ hoặc thả qua vai, nam tóc vuốt ngược lịch lãm. Nhìn từ phía sau ai cũng như đang cúi mặt, cảm giác họ đang buồn và thương tiếc cho người quá cố nằm trong quan tài kia.

Người tới không nhiều, họ lại ngồi cách xa nhau, chẳng ai nói với ai câu gì, tất cả đều im lặng. Ngay tới một tiếng khóc cũng không có, người nằm trong linh cữu có lẽ đang cảm thấy rất cô đơn, hoặc do ảnh hưởng tâm lý mà Cường đã nghĩ vậy. Cậu vừa trải qua một nỗi mất mát quá lớn, không khí ở đây khiến cho cảm giác buồn đau trong cậu trỗi dậy. Mỗi bước một chậm lại, bất giác Cường nghĩ tới người nằm trong quan tài kia, một giây đó hình ảnh Bông chợt hiện nên trước mắt cậu.

Có thể tổ chức cho con bé một lễ tang sẽ tốt hơn, khiến nó phải chịu thiệt thòi như vậy, Cường thấy khổ tâm vô cùng. Thân xác không còn nguyên vẹn, nằm xuống mà một nén nhang cung không được thắp, tiếng khóc của cậu đêm hôm ấy liệu có đủ để xoa dịu vong linh con bé. Thậm chí còn không cho nó gặp bố mẹ lần cuối, thiết nghĩ, bản thân cậu có phải quá nhẫn tâm rồi. Những hình ảnh trong đầu càng lúc càng trở lên mông lung, Cường dừng bước, cậu bỗng sợ phải đối diện với chiếc quan tài kia, sợ phải nhìn vào trong đó, vì nhỡ đâu người nằm đó lại là Bông…

Quân không để ý tới tâm trạng của Cường, hắn cũng không nhìn sang những người xung quanh, mắt hắn tìm kiếm, sao còn chưa thấy gia chủ đâu cả, đây là lần đầu hắn làm chuyện này, sẽ không tránh khỏi bỡ ngỡ. Nhìn mãi không thấy người nhà ra đón, Quân nghĩ nên tự mình đi hỏi bọn họ thì hơn, đang lúc tang gia bối rối, sơ suất là điều khó tránh khỏi. Thế là Quân sải bước đi qua những hàng ghế, tiến gần tới linh cữu, bình thường phải có người trực ở đây, hiện tại lại chẳng có ai. Gia đình này có phải quá vô trách nhiệm, vừa nghĩ hắn vừa liếc mắt vào trong quan tài.

Cùng lúc đó, Cường đi tới bên một hàng ghế, cậu bắt đầu đứng không vững nữa, một tay phải vịn vào thành ghế cạnh đó để giữ thăng bằng. Suy nghĩ khiến cậu chịu đả kích vô cùng, lồng ngực đau thắt và cảm giác khó thở khiến đầu óc choáng váng. Cường vô tình va vào một người đang ngồi trên ghế, cú va không mạnh, nhưng để giữ phép lịch sự, cậu vội nhìn người đó và nói lời xin lỗi.

Hình như có gì đó không đúng ở đây.

Ngay lập tức Cường nhìn Quân, lại thấy tên đó cũng đang kinh ngạc nhìn mình, trong đầu hai người như muốn nổ tung. Vị quan khách ngồi trên ghế này, mắt mở thao láo, vẻ mặt cứng đờ, cơ bản đây không phải là mặt người, đây là manocanh. Cường nhìn nhanh sang những người khác, cũng là khuôn mặt y hệt như vậy, chỉ thay đổi kiểu tóc và trang phục, tất cả người ở đây đều là hình nộm. Ngay cả người nằm trong quan tài mà Quân vừa nhìn thấy kia, mặt mũi không khác gì các vị khách tới viếng, đích thị cũng là một manocanh.

Đây là lý do vì sao Cường không nghe được tiếng khóc nào trong phòng, cũng không thấy bất cứ ai cử động, bọn họ có phải người sống đâu mà cử động, lại càng không thể nói chuyện được. Quân bây giờ mới nhận ra, tại sao có người chết ở đây, mà hắn lại không nghe được giọng linh hồn họ phát ra. Người chết thường than vãn rất nhiều, vì họ còn muốn được sống tiếp, than vãn để giải tỏa tư tưởng của họ.

- Đúng là anh rất thích tiền, chỉ bỏ ra một chút mà có thể kéo anh tới đây, cũng không uổng phí mà.

Từ trên gác xếp có một người bước xuống, nghe giọng thì là nữ, Cường ngước mắt nhìn, chẳng phải kia là cô gái đêm hôm đó ôm manocanh đi họp sao. Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy bút chì màu đỏ, đùi sẻ cao, áo voan màu trắng, nhìn xa thì thấy rất quyến rũ.

- Anh biết em cô đơn thế nào không? Từ đêm mà anh đẩy em xuống giường, xé áo em, rồi tự nhiên bỏ đi, anh khiến con tim…

Vừa bước cô gái vừa cao giọng trách móc, hình như lúc này cô ấy mới nhận ra sự có mặt của Cường. Những lời tiếp theo lập tức nuốt lại, mắt cô ấy nhìn cậu chớp chớp. Cường nghe tới đó thì hiểu, đây là chuyện yêu đương giữa hai người bọn họ, tốt nhất không nên nghe, mà nghe rồi thì phải làm như mình điếc lác, chưa nghe thấy gì. Cường lảng đi chỗ khác, ý bảo cô cứ tiếp tục, coi như không thấy tôi là được.

- Sao anh cũng tới đây? – Cô gái hỏi, lần này rõ ràng ám chỉ Cường.

Cậu há miệng định nói, nhưng không biết mở lời thế nào. Nhìn sang Quân bên kia, dường như hắn vừa thoát khỏi kinh ngạc, sắc mặt chuyển từ trắng sang đỏ, lập tức hắn bước tới vỗ vai Cường, cười nói với cô gái:

- Tao có việc phải đi rồi, anh bạn này sẽ ở lại chơi với mày, hai người làm quen với nhau đi – Rồi quay qua Cường, nói tiếp – Trợ lý, ở đây tôi giao lại cho cậu, nợ tôi cũng xóa luôn, từ mai không phải đến làm nữa.

Dứt lời, hắn lập tức chuồn đi, nhanh tới mức không cho Cường kịp phản ứng lại, chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, bỗng đằng sau vang lên tiếng nói:

- Khoan đi đã.

Xoạt.

Con manocanh ngồi ghế chợt động, chớp mặt liền thấy cánh tay Quân bị nó giữ lại, thậm chí Cường đứng cạnh đó còn bị nó dọa cho giật mình. Hóa ra thứ này cũng biết cử động, tay nó còn rất linh hoạt, kinh ngạc ở chỗ, nó không cần nhìn sang mà vẫn chộp chính xác được. Như là ai vừa bật chế độ cảm biến tự động cho nó, hễ có người đi qua là chộp lấy vậy.

Không phải thế, Cường vừa nhìn về phía cô gái, thấy tay cô ấy cũng vươn ra nắm hờ trong không khí. Cậu lờ mờ hiểu được cơ chế của hành động vừa rồi, cô gái và con manocanh có kết nối với nhau, hành động của nó xuất phát từ cô ấy, đúng hơn là cô ấy đang điều khiển nó. Nhưng điều khiến bằng cách nào?

Vừa không để ý, Cường bỗng thấy cô gái biến mắt khỏi tầm mắt, cùng lúc có cái gì lướt vụt qua mặt cậu, liếc sang chỗ Quân, lại một lần nữa cậu phải tròn mắt kinh ngạc. Cô gái di chuyển từ cách đó 10m, tới sau lưng tên kia chỉ trong một cái liếc mắt. Đây là tốc độ thần thánh gì, dịch chuyển tức thời hay có động cơ phản lực gắn dưới chân cô ấy?

- Em muốn anh là của em.

Cô gái nói vào tai Quân, từ lúc tay hắn bị chộp lại cho tới lúc nghe thấy giọng cô ấy, tất cả chỉ mất chưa đầy ba giây, còn không đủ thời gian để hắn kịp đổ mồ hôi. Ngay lập tức, Quân thúc cùi chỏ về phía sau, cô gái nghiêng người né được, đồng thời hắn giật tay còn lại khỏi tầm nắm của con manocanh. Cô gái cũng không vừa, khi hắn còn chưa kịp rút cánh tay ra đòn kia về, cô ấy liền cầm luôn lấy nó.

Quân giật bắn mình, Cường rõ ràng thấy mặt hắn tái đi, cô gái dùng ánh mắt ma mị nói:

- Hôm nay em phải có được anh.

Tay còn lại giơ lên, chuẩn bị chạm vào bàn tay đang bị giữ chặt của Quân, cô gái liền bị hắn chặn lại. Giờ thì cô ấy nắm một tay của hắn, hắn cũng nắm một tay của cô ấy, không hiểu vừa rồi là cô gái định làm gì. Ở bàn tay kia Cường thấy cô ta cầm một vật, rất nhỏ và dài, hình như là một cây kim. Thế thì hiểu rồi, cô ta định châm cây kim kia vào bàn tay Quân. Trên cây kim đó chắc có độc, Cường nghĩ, có thể khiến hắn phản ứng quyết liệt như vậy, chắc chắn cây kim đó không phải bình thường.

Cốp!

Trước mắt Cường vừa diễn ra một màn thiết đầu công ngoạn mục. Quân lập tức lảo đảo lùi lại phía sau mất bước, mắt nhắm mắt mở lắc lắc đầu. Trong khi cô gái phải dùng tay đỡ trán, nghiêng người tựa vào thành ghế. Có vẻ cả hai đều rất đau, mấy giây trước hai người đó còn dính lấy nhau, chỉ cốp một tiếng, bọn họ liền cách nhau xa cả mét.

Cô gái lấy lại phong độ tức thì, bàn tay vung lên, đây mới là màn biểu diễn chính, Cường thấy tất cả manocanh có trong phòng đồng loạt bay lên. Tiếng lạch cạch phát ra từ những cơ thể đang buông thõng trên không ấy, làm cách nào để chúng có thể lơ lửng được như vậy. Cường liếc sang cô gái, một tay cô ấy vẫn đỡ trán, tay còn lại lập tức phất xuống.

Rào rào rào…



Hàng loạt những bóng đen lao vụt đi, chúng phi thân về vị trí Quân đang đứng, sai lầm của hắn là hôm nay không đem vũ khí theo, bây giờ hắn chỉ có tay không để chống trả lại lũ manocanh. Cường nhìn tên kia nhăn nhó vừa né tránh vừa đánh chặn những cánh tay liên tiếp chộp xuống khắp người hắn, tình thế rất tiến thoái lưỡng nan, đang nghĩ không biết có nên giúp hắn không, chợt cổ cậu cảm thấy nóng hổi:

- Anh là gì với Quân vậy?

Cường thót tim, cậu không kịp nhìn xuống, chân lập tức thoái lui, tay ôm cổ, được ba bước, cậu mới liếc xem vừa có chuyện gì xảy ra. Cô gái tiếp cận cậu lúc nào không hay, hơi thở phả vào cổ cậu vẫn còn nguyên cảm giác.

Thấy Cường không trả lời, cô gái tiến tới, cậu lùi lại, cô gái bước nhanh gấp đôi, Cường cũng lùi lại nhanh gấp đôi, không nhịn được, cậu nói:

- Tôi sẽ không đánh cô, vì thế đừng tiến tới đây nữa.

Lời vừa ra khỏi miệng, hai cổ tay Cường bỗng bị cái gì nắm lấy, chuyện quái gì vậy, cậu định giằng ra, nghĩ chưa thông, toàn thân liền bị kéo giật lại phía sau, lưng va đánh rầm vào thành gỗ. Hai tay Cường bị giữ ở tư thế mở rộng, kia là hai bàn tay nhựa đang nắm vào da thịt cậu, càng giằng ra thì nó càng thít chặt lại, máu chỗ đó không lưu thông nổi, bàn tay dần chuyển sang tím ngắt.

Nhìn lại mới thấy, đằng sau lưng cậu là chiếc quan tài, vậy thứ đang giữ lấy tay cậu kia hắn là người quá cố nằm trong đó. Cường vừa động tay, đột nhiên tứ chi bủn rủn, có ai đó vừa vuốt lên ngực cậu.

- Chỗ này có vẻ săn chắc.

Cô gái áp sát Cường, dùng ánh mắt mời gọi nhìn cậu, bàn tay cô ấy sờ trái sờ phải khắp ngực Cường, cảm giác hồi hộp khó tả. Sau đó cô ấy di chuyển xuống vùng bụng, cậu nín thở, nghe giọng cô ấy truyền vào tai, kèm theo hơi thở đầy kích thích:

- Ở đây thì sao?

Những chỗ cô ấy chạm vào, giống như có luồng điện chạy qua vậy, hơi tí lại nhói lên một cái. Cho tới khi tay cô ấy luồn xuống thân dưới, Cường không thể nhịn được nữa, cậu co chân lên gối vào giữa mặt cô gái. Phản xạ cô ấy rất tốt, vừa thấy chân Cường chuyển động, tay cô ấy lập tức rụt về phòng thủ, cú lên gối vừa rồi may mắn là cản lại được.

Trước khi Cường tung chân giáng cho cô ấy thêm một cước nữa, cô gái đã kịp ngửa người ra sau, thân hình lướt đi xa 2m. Đó là thứ võ công gì vậy, giống như trong mấy bộ phim chưởng Hồng Kông mà ngày trước hay xem, khinh công à? Cường không có thời gian tự hỏi, cậu giật mạnh hai tay đang bị nắm chặt ra.

Vừa rờ thử lên người, chưa kịp chạm, đầu ngón tay đã chảy máu. Lại đến món ám khí gì đây nữa, Cường cau mày nhìn đầu ngón tay đã bị cứa một đường, trong không khí giống như vừa lóe lên một tia sáng, vì còn dính máu của cậu nên nhìn sẽ nhận ra được, đó là một sợi dây rất mảnh.

Sạt… Sạt… sạt…

Cơ thể Cường bỗng chốc bị lôi đi, đột ngột tới mực cậu còn chẳng kịp hiểu sao người mình lại tự di chuyển được. Lúc này cậu vội ngẩng đầu, đập vào mắt là cô gái đang làm động tác vẫy gọi, tay xòe ra, hất lên hạ xuống. Khoan! Khoan! Khoan! Như vậy là gần quá rồi!

Cường vội cho hai tay lên cản lại, nhưng nơi cậu chạm vào thì không được lịch sự lắm, hai bàn tay cậu đang nắm trọn ngực cô gái. Cường sợ tới ngây người, còn chưa kịp rụt lại, hai tay cô gái đã đặt nên tay cậu. Cường chợt có cảm giác mu bàn tay mình nhói lên, tiếp đó, cậu thấy hai tay từ từ mở ra, lần này thì không có ai chạm vào cậu, tại sao tay cậu lại tự cử động, bản thân cũng không thể điều khiển được chúng bằng suy nghĩa nữa.

- Cô đã làm gì tôi? – Cường quắc mắt nhìn cô gái.

Từ trong lòng bàn tay cô gái thả xuống một cây kim, cậu thấy nó lơ lửng đung đưa trước mặt, lỗ kim có sỏ một sợi dây rất mảnh, gần như trong suốt. Còn chưa nhận ra ý đồ của cô ta, mu bàn chân Cường bỗng nhói lên, cây kim tuột khỏi tay cô gái, mũi nhọn đâm xuyên qua da thịt cậu. Cường gồng hai cánh tay, cắn chặt răng vào nhau, lông mày cau lại, muốn dùng tay nọ giật cây kim cắm ở tay kia ra, nhưng chỉ hơi thả lỏng là hai cánh tay lập tức trở về tư thế dang rộng.

Nhìn cậu chật vật với hai cánh tay không còn nằm trong kiểm soát, cô gái quàng tay lên cổ Cường, một tay vuốt tóc cậu, nói:

- Chưa có người nào thoát được rối quỷ này đâu, anh rất mạnh phải không? Cho em xem anh làm được những gì nào.

Đột nhiên đỉnh đầu Cường nhói lên, mắt thấy cô gái lùi lại, trước mặt cậu là Quân và đám manocanh đang quấn lấy nhau, cô ấy muốn cậu làm gì? Cường không thể suy nghĩ, não bộ của cậu như bị đình trệ, tự nhiên mọi thứ đều trở lên trống rỗng. Cơ thể cậu lại được thả lỏng, nhưng ý thức Cường đã bị thao túng.

“Đánh đi.”

Vừa có tiếng nói vang lên. Mục tiêu của cậu là người mặc áo sơ mi vừa bẻ cổ một con manocanh. Cảnh tượng tiếp có thể diễn tả như sau, Cường lập tức lao tới sau lưng con manocanh không đầu, tung chân đạp một cước vào lưng nó, cú đạp mạnh như một đòn búa tạ giáng xuống, khiến lưng con manocanh nứt đôi, đồng thời Quân cũng bị hất văng xuống đất.

Hắn ôm lưng ngồi nhổm dậy, vừa rồi bị con manocanh che mắt, hắn không thấy Cường lao tới, chẳng hiểu lực ở đây đạp tới mạnh như vậy, cay cú hắn chửi ầm lên:

- Chuyện quái gì vừa diễn ra vậy?

Rầm!

Quân lập tức im bặt. Vừa rồi, lúc hắn ngã xuống, có một con manocanh ở bên tay trái nhào qua định tấn công hắn, không ngờ nó lại bị Cường tóm được, cậu nắm đầu nó đập xuống thành ghế, làm cả ghế và đầu con manocanh đều bể nát. Quân vừa chửi dứt lời thì chứng kiến cảnh tượng đó, còn tưởng mình được cứu, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh băng của Cường, hắn biết mình đã sai.

Cô gái từ phía sau ôm lấy vai Cường, mặt Quân lúc này đã nhăn như khỉ ăn ớt, chuyện này cực kỳ là nguy hiểm rồi. Cô gái liếc mắt với Quân, nói:

- Chiếm lấy anh ta đi.

Ngay lập tức, Cường cho tay xuống túm cổ Quân, tên kia đã có chuẩn bị, hắn gạt tay Cường ra, tay khác của cậu lại chộp tới. Quân bình tĩnh nghiêng người né tránh, hắn chống hai tay ra sau, nhún chân bật người dậy trong tư thế trồng cây chuối, đầu gối lập tức húc vào cằm Cường. Nghe rắc một tiếng, như là xương răng va vào nhau.

Cường bị trúng một đầu gối thì bật lùi người lại, có máu từ trong miệng cậu chảy ra, kỳ lạ là tại sao cậu chưa thấy đau. Quân vừa thoát hiểm thành công, hắn xoay người tiếp đất nhẹ nhàng. Không có lấy một giây suy nghĩ, Cường đã áp sát vị trí của hắn, tay cậu nắm quyền, cú đấm tiếp theo bay tới chính giữa mặt Quân. Phản xạ tức thì, hắn nghiêng đầu, quyền sượt qua tai, một tay Quân giữ lấy cánh tay đang ra đòn, tay còn lại dùng cùi chỏ nhắm vào khủy tay đối phương và đập xuống. Tốc độ của hắn nhanh hơn Cường, đập liên tiếp hai đòn, không thấy tay Cường có dấu hiệu sứt mẻ gì. Lại nghĩ đánh giáp lá cà không thắng được, hắn chuyển cùi chỏ sang thụi vào mặt Cường.

Chẳng qua là cậu để yên xem hắn làm được gì, tới lúc hắn ra đòn sát thủ, cậu liền vung tay lên chộp lấy. Bây giờ Cường đã mạnh hơn Quân vài bậc, bị cậu tóm trúng, hắn coi như xong đời. Không thể nào, Quân ngửa đầu ra sau lấy đà, sau đó lao tới cụng thẳng vào đầu Cường. Trong một buổi sáng mà hắn dùng tới hai lần thiết đầu công, thực sự đau muốn nứt đầu.



Giáng đòn xong, hắn xây xẩm mặt mày, hai mắt như bị cúp điện, lúc sáng lúc tối, chân tay mất cảm giác, còn tưởng đã thoát được nhưng chợt nhận ra tay vẫn bị Cường giữ chặt. Đầu hắn thì đau như vậy, đầu Cường vẫn lành lặn, cơ mà nhìn kỹ thì sẽ thấy có một cục u rất to nổi lên trên trán cậu.

Mẹ kiếp, rối quỷ quả thực khó ăn, nó vừa giống như thuốc giảm đau liền cực cao, khiến người bị điều khiển không còn cảm giác được đau đớn, dù bị chặt hết chân tay cũng vẫn thấy bình thường. Cơ bản là vì thần kinh đã tê liệt, nên cơ thể không còn nhận biết được tổn thương. Thêm nữa, do đầu óc không thể tự điều khiển được nên những khả năng tiềm ẩn trong người bị điều khiển sẽ được bộc phát ở mức độ tối đa. Ví như hiện tại, Cường đang mạnh ngang với trâu.

Nghĩ tiếp làm sao được khi Cường vừa vung tay đập bẹp Quân xuống sàn nhà, xương sườn giống như đang xô hết vào một chỗ trong lồng ngực hắn. Mắt thấy cậu bước đến, hắn lập tức bật người dậy, cắn răng né sang trái, đúng như hắn nghĩ, tư duy đã cứu hắn một mạng, nếu không hắn đã ăn tiếp hai đạp của Cường.

Bên cạnh hắn là cái ghế vừa rồi bị Cường đập gãy, Quân nhanh tay cầm một phần gỗ lớn phang thẳng xuống đầu người đối diện, hắn biết là không thể khiến cậu bị thương với đòn này, nhưng có thể nới rộng khoảng cách một chút cũng tốt. Ấy thế mà Cường né được, cậu hơi nghiêng người, mặt tránh về một bên, mảnh gỗ chỉ đập sượt qua vai. Có sơ hở! Quân lập tức đạp lên thành ghế, bật người vung cùi chỏ nhắm vào gáy Cường mà giáng xuống. Bất kể ai trúng một đòn này đều sẽ phải chết.

Đấy là Quân nghĩ vậy thôi, trước khi cùi chỏ chạm vào gáy Cường, ngực của hắn đã lãnh một thụi của cậu. Cường đang ở tư thế khom người, cậu nghiêng tay chĩa cùi chỏ lên cao, đúng vị trí mà ngực Quân lao tới, chỉ cân hích mạnh một cái, xương ngực hắn lập tức dập nát. May mà Quân tinh mắt, hắn kịp phát hiện ra cái bẫy chết người đó, ngay lập tức hắn đổi tư thế, hạ cùi chỏ xuống, chống tay lên vai Cường, mượn đà húc đầu gồi vào bụng cậu.

Đòn này khá bất ngờ, Cường không kịp chắn nên cái húc đó tất nhiên cậu lãnh đủ. Bụng là vị trí hiểm yếu, cú húc đó hẳn là rất đau, nhưng Cường chỉ hơi mất sức một chút, ngoài ra cậu chẳng cảm thấy gì. Quân đã chiếm thế thượng phong, hắn biết dùng tay không được, vậy thì dùng chân, Cường còn chưa đứng thẳng được người, so với hắn cậu đang thấp hơn vài cái đầu, hắn lập tức cao chân, muốn tung cước xuống gáy Cường. Những chỗ hắn chọn đánh đều rất hiểm yếu, nếu không khiến cho Cường mất sức chiến đấu vĩnh viễn, hắn chắc chắn không thắng được.

Bốp!

Bắt được rồi.

Quân chợt nghĩ, đầu hắn toát mồ hôi. Vừa rồi khi chân hắn hạ xuống gần vai Cường, cậu không cho tay lên đỡ, mà trực tiếp chộp lấy cổ chân hắn. Hắn bây giờ rơi vào tư thế cực khó chịu, một chân đứng trụ, một chân giơ cao, vừa định nghiêng người chống tay vung nốt chân còn lại lên đạp, nhưng hắn không kịp hành động.

Cường cầm cổ chân Quân kéo đi, cậu muốn xem chân hắn còn dang rộng được bao nhiêu nữa. Ban đầu Quân còn xoay xở được, nhưng đột nhiên chân trụ của hắn mắc vào khúc gỗ nằm trên sàn nhà, Cường lúc đó không ngừng tay, cậu lôi mạnh một cái rồi thả chân hắn ra.

Roẹt!

Không phải quần hắn rách, hắn đã nghĩ vậy, nhưng dây chằng giữa hai chân thì rách rồi, mặt Quân chuyển từ đỏ sang trắng rất nhanh, trong mắt hắn còn thấy ầng ậng nước. Hắn tiếp đất trong tư thế xoạc chân, trông hắn bây giờ giống cái compa dạng hết cỡ vậy. Đau tới mức hắn chỉ muốn nằm lăn ra đất mà ôm lấy hạ bộ, một đòn đó đủ để hắn liệt luôn rồi.

Bụp!

Cường vừa đá một cái vào ngực hắn, khiến tư thế compa chuyển thành tư thế con tôm, Quân ôm ngực quằn quại, người hắn tưởng như vừa co dúm lại thành một nắm. Chưa hết, cậu còn đạp lên người hắn mấy cái, để hắn duỗi thẳng ra, thấy hắn không thể chống trả được nữa, có nên kết thúc bây giờ không?

- Làm đi.

Giọng cô gái vang lên sau lưng Cường, đó như một mệnh lệnh bất khả kháng, Cường lập tức cúi xuống, một tay cậu túm cổ áo tên kia, một tay nắm quyền.

Bốp!

Quân ăn trọn một đấm, trong miệng đã có vị mặn mặn của máu. Tay hắn tóm tấy bàn tay đang nắm áo mình, muốn gỡ nó ra nhưng không được, người này vốn không ưa gì hắn, có giời xuống đây cũng chẳng cứu nổi hắn lúc này.

Bốp!

Máu mũi Quân vừa chảy, bắt buộc hắn phải đưa tay lên chùi đi, để nó chảy vào miệng thì kinh chết. Mắt hắn bắt đầu mờ, bàn ghế trần nhà mặt đất bỗng đảo lộn, chỉ duy có người trước mặt kia là vẫn ngồi nguyên vị trí.

Cường lại vung tay lên, nhìn người trước mặt, tại sao hắn lại chảy nhiều máu như vậy, sao hắn không van xin đi, sao hắn lại dùng ánh mắt đó mà nhìn cậu. Và tại sao cậu lại liên tục đánh hắn, bây giờ hắn đâu thể nhúc nhích được nữa, cậu đánh hắn để được cái gì chứ?

Vượt ra khỏi ý thức, đó là bản chất của Cường, cậu chưa bao giờ là một kẻ hiếu chiến, nếu bắt buộc phải đánh nhau, cậu thường kết thúc khi người kia không thể đánh lại nữa. Có thể bây giờ cậu vẫn bị thao túng suy nghĩ, nhưng bản chất của cậu không mất đi, chính vì thế mà cánh tay của Cường khựng lại.

- Làm đi!

Cô gái nhắc lại mệnh lệnh. Cường chợt động, nhưng cậu vẫn không xuống tay được, cánh tay đang căng lên để chống lại sự điều khiển từ bên ngoài, cơ thể cậu đang tự mâu thuẫn, suy nghĩ của cậu bắt đầu lung lay. Không biết Quân có thấy được điều đó không, nhưng hắn hoàn toàn bình tĩnh, bị đánh ra nông nỗi này rồi, hắn cũng chẳng cuống lên được nữa.

Cường thấy ánh mắt người đối diện nhìn mình, không chút sợ hãi, bàn tay nắm quyền siết chặt lại, sao tự nhiên tim cậu đập nhanh quá, có rất nhiều giọng nói đang vang lên trong đầu cậu. Não Cường căng thẳng, chính ánh mắt kia đang ngăn cảnh hành động của cậu, không phải, là tay của hắn.

Cường thấy Quân từ từ đưa tay lên, hắn nắm lấy thứ gì đó vô hình trong không khí, ngay trước ngực cậu, lòng bàn tay hắn bắt đầu chảy máu.

- XUỐNG TAY ĐI!

Cô gái đột nhiên hét lên. Cường cau mày, trước cả khi cậu kịp nhận ra đó là mệnh lệnh, tay cậu đã hành động.

RẦM!

Một tiếng nổ lớn vang lên. Khói bụi từ đâu bốc ra mờ mắt, trên tường bỗng xuất hiện một vết lõm sâu hoắm, thứ vừa đâm vào tường là một chiếc ghế dài, từ trong vết lõm có hai bàn tay rủ xuống. Cường đã làm gì? Cậu chỉ nổi điên lên và hất cái ghế về phía cô gái, bao nhiêu căng thẳng và kìm nén nãy giờ cậu đều dồn vào một cái vung tay đó. Kết quả là cô gái bị ghế tông lún tường.

- Giỏi lắm.

Quân nhìn theo, hắn nhếch miệng cười. Bàn tay đang nắm trên không giật mạnh, một nắm sợi chỉ trong suốt có đầu kim xuyên trước ngực Cường liền được rút ra. Tay hắn bị cứa tới tóe máu, có thể thấy từng giọt từng giọt nhỏ xuống đầu kim.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giải Ngải Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook