Giải Ngải Ký

Chương 23: Quyển 1 - Chương 8-4: Âm hôn (4)

Yamiyugi-Atemu

11/08/2016

Tới cùng là có ba người đi với tôi, đúng hơn là cả phòng tôi ai cũng theo tới chỗ bà già bán hàng nước, hai thằng Duy và Mạnh sau khi nghe tôi nói sẽ tới khu người Hoa, bọn họ lập tức đòi đi, thành ra tôi không thể từ chối được. Không biết bà già có hạn chế số người đi theo không, nhưng tôi nghĩ càng đông thì càng an toàn, ít nhất họ cũng là những người tôi tin tưởng. Khi chúng tôi tới nơi, bà già đã bắt đầu dọn quán, có một cô gái đang phụ bà ấy sắp xếp đồ đạc,

Tôi có chào hỏi bà già một câu, thấy tôi tới bà ấy gật gật đầu, mấy người cùng qua thu dọn hàng quán, chỉ một lát là cả sạp nước của bà ấy đã nằm gọn trong mấy cái thúng đặt sau xe kéo. Chúng tôi đi theo chiếc xe kéo đó, qua đường đèo, xuống thị trấn.

Khu người Hoa trong tưởng tượng của tôi vô cùng ma mị, nhà lầu bằng gỗ, cửa đóng kín mít, ngoài hiên treo đèn lồng đỏ, trong nhà lúc nào cũng leo lét một ngọn đèn dầu. Nhưng mà khi đi vào thị trấn, chúng tôi rẽ qua bên trái và đi tiếp tới một nơi, vừa bước tới cổng chào, tôi lập tức nhận ra mình nghĩ sai rồi.

Cái nơi mà tôi đang đứng, nó sầm uất vô cùng, quán xá các loại đua nhau mở cửa, tiếng người cười nói ồn ào, hai bên đường đầy những biển hiệu đèn sáng nhấp nháy, thậm chí nó còn nhộn nhịp hơn cả ngoài thị trấn tôi vừa đi qua. Sau một lúc ngỡ ngàng, tôi quay ra hỏi thằng Cường:

- Sao mày bảo chỗ này bất ổn lắm, tao thấy nó ổn mà?

- Đấy là mày không biết thôi, nhìn kỹ xem quanh đây người ta kinh doanh cái gì – Thằng Cường nhỏ giọng chỉ tôi nhìn một quán hàng trước mặt.

“Nữ nhi quán”, cái tên này nghe mới gợi tình làm sao, mà ngoài cửa cũng có mấy cô gái đang vẫy vẫy, họ mặc quần trên đùi hai gang, áo sát ngực hở rốn, phải nói là rất mát mắt. Rồi, tôi đã hiểu, không phải chỉ có một “Nữ nhi quán”, bên kia có “Hồng Hoa thanh lâu”, cách đó không xa lại là “Bách hoa kỹ viện”, mà sôi động hơn cả lại chính là “Ải Mỹ Nhân quán” nằm ở ngay khu trung tâm, người ra người vào tấp nập. Hầu hết ngoài cửa mấy cái quán tên kêu kêu ấy đều có khá đông đàn bà con gái đứng tạo dáng, họ sáng tạo ra cả những dáng đứng mà tới trong mơ tôi cũng không nghĩ ra, và tôi cũng không muốn nghĩ ra.

Chưa hết, xen kẽ với mấy quán đèn mờ đó là hàng loạt những sới bạc. Đếm xơ xơ tôi đã thấy sáu sới hoạt động công khai, ngoài cửa có bảo kê đừng chắp tay ra sau, thấy ai nhìn vào soi mói là lập tức ra túm cổ dọa nạt. Sới bạc nào cũng rất lớn mạnh, xe cộ để đầy trên vỉa hè, đi qua có thể nghe thấy những tiếng hô ăn tiền của người chơi trong sới. Có chỗ người ta còn mở cả dịch vụ cầm đồ và cho vay nặng lãi kèm theo, mọi người chỉ việc chơi hết mình, không bao giờ lo thiếu tiền, hết tiền.

Thật không ngờ, ở một nơi hẻo lánh như vậy, lại có thể xuất hiện những cảnh tượng hết sức phồn hoa này. Bao nhiêu lo lắng trong lòng tôi, đều theo những cánh tay nuột nà đang vẫy vẫy kia bay hết. Tôi lại quay ra hỏi thằng Cường:

- Sao mày bảo nơi này khó vào lắm, tao thấy ai cũng vào được, thậm chí phải có người vào thì nơi này mới phát triển được chứ.

- Hoạt động ở đây đều được bảo kê hết rồi, muốn đi vào phải được cò mồi giới thiệu, nếu để cảnh sát phát hiện, chắc chắn cả khu này sẽ đi tù hết.

- Không phải chỉ thế đâu, người trong thị trấn không lui tới đây nhiều, người vào đây chủ yếu là khách du lịch hoặc người Trung Quốc qua biên giới, nơi này từ lâu đã là một khu ăn chơi rất nổi tiếng rồi – Thằng Mạnh lập tức nói chen vào, cậu ta liếc mắt nhìn sang chỗ cô gái mặc váy ngắn đang ngồi bắt chéo chân bên kia, trong lời nói đã có vài phần run rẩy.

- Mày không biết chỗ này à? Tao nghe mày bảo đi vào khu người Hoa, tưởng mày biết nó thế nào rồi chứ, được đi vào đây coi như cũng mở rộng tầm mắt đấy – thằng Mạnh vẫn nói.

- Lần đầu tao nghe tới luôn, không ngờ lại có nơi như vậy ở đây. Thảo nào ông quản trang nhất quyết không chịu dẫn tao đi.

Tôi hiểu hết rồi, hiểu cả mấy thằng cùng phòng này nữa, tưởng là chúng nó lo tôi đi một mình nguy hiểm, hóa ra là chúng nó muốn được mở rộng tầm mắt. Sao bây giờ tôi mới biết tới chốn thiên đường này, thực sự rất đáng để tôi mạo hiểm một lần.

Đang mải nhìn bóng hồng đầy hai bên đường, bỗng thằng Cường vỗ vai tôi, theo tay cậu ta chỉ, tôi thấy cái xe kéo của bà già đã ngoành vào một con hẻm. Sau khi bước vào hẻm, không khí bên ngoài lập tức biến mất, thay vào đó là cảm giác tối tăm, với hai bên tường cao và con đường không đèn đóm. Đi rất lâu, chỉ biết là con hẻm này cực kỳ sâu, đường lại chật chội, khác với vẻ sống động bên ngoài, nơi này thực sự khiến tôi phải cảnh giác. Tôi đã muốn hỏi còn phải đi bao xa nữa, nhưng vì nơi này quá yên tĩnh nên tôi không dám lên tiếng, sợ sẽ phá vỡ sự yên tĩnh đó.

Trước mặt tôi xuất hiện một ngã ba, bà già ngoành sang bên tay phải, những gì tôi đang nhìn thấy lúc này, đã có phần giống như trong tưởng tượng. Nhà ở đây mang một phong cách rất cổ điển, với tường cao hơn thân người bao bên ngoài và cổng lớn bằng gỗ trên dán đôi câu đối, nhà nào cũng đóng kín mít, không một ánh sáng hắt ra, cả vùng như chìm trong bóng tối. Đèn đường rải rác chiếu thành từng quầng sáng trắng, mấy người đi theo tiếng xe kéo kẽo kẹt phía trước, mắt nhìn xung quanh, rất giống với một cảnh trong phim nào đó mà tôi đã từng xem.

Đi được một đoạn, bà già bỗng dừng xe kéo, không biết bà ấy có quên là đang dẫn chúng tôi tới nhà ông thầy bùa không, lúc này tôi thấy bà ấy tiến về phía một cánh cổng lớn, bên trên dán hình hai ông thần bặm trợn. Sau mấy tiếng gõ cửa, cánh cổng hé mở, một người đàn ông mặt mũi đầy đặn bước ra, hai người bọn họ nói nhau cái gì đó, bà già có chỉ qua chỗ chúng tôi, sau đó người đàn ông kia gật gật đầu. Tôi thấy đây giống một cuộc buôn nô lệ, chúng tôi bị dẫn tới một nhà địa chủ và họ đang ngã giá, nhìn cách người đàn ông kia quan sát chúng tôi, có cảm giác như tôi đã được ông ấy lựa chọn.

Vừa nghĩ thì bà già bên kia đã cười cười chào tạm biệt người đàn ông mặt đầy đặn, tiếp đó bà ấy tới vỗ vỗ vai tôi, nói:

- Kia là người sẽ dẫn mầy vào trong gặp thầy Vương, có gì hãy nói hết với ông ấy, vào nhanh đi.

- Thế còn bà? – Tôi vẫn chưa yên tâm.

- Tau đi đường này về, cách đây mấy con ngõ nữa mới tới nhà tau, thôi, thời gian không có nhiều đâu, mầy mau theo lão Trư đi.

Lão Trư, Trư Bát Giới? Tôi thấy bà già cùng cô gái kéo xe rời đi, trong đầu đột nhiên hiện ra cái tên đó, đúng là người đàn ông kia giống Trư Bát Giới thật, vậy ông thầy bùa bên trong chắc là Đường Tăng, chuyện này sẽ không thành chuyện cười chứ. Người đàn ông tên lão Trư lập tức gọi chúng tôi, tôi thấy người đó chưa già nên cũng đáp lại một tiếng “chú”.

- Mấy cậu theo tôi, bà Mã đã kể với tôi về các cậu, coi như tôi cũng biết được một chút, tôi là Trư Tượng.

- Chú … Tượng – Tôi nói ra câu đó mà phải nhịn cười rất nhiều, đã Trư lại còn Tượng, chẳng phải là con Heo Vòi sao – Chuyện của chúng tôi có thể giải quyết được không?

- Tôi không chắc, vì tôi chỉ là giúp việc trong nhà thôi, có gì các cậu hãy hỏi thầy Vương, để tôi dẫn các cậu đi.

Sau màn chào hỏi, rất nhanh chúng tôi theo chân lão Trư đi vào nhà, qua cổng là một khoảng sân rộng, đi hết sân sẽ tới một dãy nhà, lão Trư nói đây là đại sảnh, theo tôi hiểu là nhà khách, chúng tôi ngồi đợi chú ta đi gọi thầy Vương tới. Phòng khách người Hoa đúng là rất đặc biệt, phòng rộng trần cao, bàn ghế đặt ba bộ kê làm hai dãy, một bộ đặt trên cùng, giống như hình chữ U. Người ta đặt chậu cảnh, bình hoa, tượng mười hai con giáp quanh các kệ gỗ trong phòng, bằng mắt thường cũng thấy chủ nhà là một người rất khá giả. Trên tường treo rất nhiều tranh thủy mặc, thư pháp, câu đối và một bức hoành phi bằng chữ Nho ở trung tâm phòng.

Được một lúc thì lão Trư dẫn người ra, chúng tôi lập tức đứng dậy, thầy Vương là người đã có tuổi, tưởng mạo đường hoàng, dáng vẻ nhàn nhã, thần thái thông tuệ, tổng quan thì là một người có thể tin tưởng được. Ông ấy bảo lão Trư lui vào pha trà, còn mình thì bước tới mời chúng tôi ngồi:

- Các cậu ngồi đi, chúng ta nói chuyện. Ta là Vương Nhất Thức, cứ gọi thầy Vương là được.

- Thầy Vương, tôi là Minh, đây là mấy người bạn của tôi, tôi tới đây là vì có chuyện muốn nhờ tới thầy.

- Ta nghe lão Trư nói, có người trong mấy cậu bị oán linh theo đuổi, vậy chuyện là như thế nào?

- Là tôi, chuyện này kể ra rất khó tin, …

Tôi thật lại tóm tắt cho thầy Vương nghe, những điểm quan trọng, những chi tiết siêu nhiên, những cảnh tượng ma quái, nói chung tôi nhớ gì nói đấy, cố gắng diễn tả thật rõ ràng, dễ hiểu. Thầy Vương ngồi yên lặng theo dõi câu chuyện của tôi, trong ánh mắt không hề có chút nghi ngờ, ngược lại tôi có thể đọc ra được từ nét mặt của thầy ấy một điều, chuyện này hết sức nghiêm trọng. Hai đầu mày cau lại, thỉnh thoảng thầy Vương có nhìn đi nơi khác, giống như đang suy nghĩ tới điều tôi vừa nói, tay trái vân vê chiếc nhẫn trên ngón cái tay phải, tư thế không hề thay đổi từ khi tôi bắt đầu kể về chuyện của mình.

Nói xong, lão Trư mới từ nhà trong bê một khay nước ra, thầy Vương như dứt khỏi mạch chuyện, ngẩng đầu nhìn lên bức thủy mặc treo trên tường. Được một lát ông ấy nói:



- Oán linh ấy đã từng hại tới cậu chưa?

Tôi lập tức trả lời:

- Tôi từng bị cô ấy gọi đi, ngay buổi tối sau khi quật mộ cô ấy lên mà không thấy gì trong đó.

- À, vậy là oán linh ấy chưa hại được cậu, vậy còn giấc mơ kia, cậu nói ai là người kể lại cho cậu?

- Là tôi, tôi là người bị cô gái đó nhập, suốt một tuần tôi không nhận thức được gì cả, những gì tôi nhớ gần như chỉ là những hình ảnh xuất hiện trong mơ – Cường nói.

Thầy Vương gật gật đầu, sau khi nhấp một ngụm trà, căn phòng bây giờ hoàn toàn im lặng. Tôi thấy ông thầy bùa này có vẻ bình tĩnh quá mức, làm gì cũng từ tốn, thực sự khiến người ta rất sốt ruột.

- Trên đời, tuyệt đối không được tin hai chuyện, thứ nhất là tiếng gọi lúc nửa đêm, và thứ hai, chính là những chuyện diễn ra trong mơ – Thầy Vương đặt chén trà xuống, nhìn tôi nói.

- Quỷ không xuất hiện khi ta phòng bị, vì con người là thực thể, ban đêm là lúc cơ thể mệt mỏi nhất, và giấc ngủ chính là thời điểm toàn thân mất cảm giác. Có những kẻ chết trong mơ, cũng là vì không thể chống lại được quỷ triền thân, tức là trở thành nơi chú ngụ cho quỷ - Ông ấy nói.

- Đây không đơn giản chỉ là nợ mạng, đây là có duyên thì đúng hơn, cô gái đó không thể theo ai ngoài cậu, vậy là vì bản thân cậu chính là nguyên nhân – Tới đây, thầy Vương bỗng chỉ vào tôi.

Tôi nghe mấy lời chậm rãi vừa rồi, trong đầu hiện lên vô vàn suy nghĩ, những gì xảy ra có cái gì đáng tin được sao, mà quỷ triền thân là cái mẹ gì, tôi đâu cố tình để trở thành người quen với cô gái đó. Bà tào bên kia thì bảo tôi nợ mạng, sang tới bên nàylại thêm có duyên, thế rốt cuộc là tôi với cô gái đó là thế nào?

Sau một hồi giải thích, thầy Vương mới hỏi tôi:

- Cậu có manh mối gì về cô gái kia không?

Tôi lập tức giao lá bùa tìm được trong quan tài cho thầy Vương. Ông ấy nhận mảnh giấy, nhìn lướt tử trên xuống dưới một lượt, hai mắt bỗng tối lại, thầy Vương nghi hoặc hỏi:

- Người này là bị chôn sống phải không?

- Đúng vậy, cô ấy không chồng mà có thai, bị dân làng bắt được nên họ đã phạt chết cô ấy - Tôi gật đầy nói.

- Không phải, đây là bùa của người Hoa, bùa này ...

Của người Hoa? Tại sao người Hoa lại có liên quan tới chuyện này, nếu như theo cách nói của ông quản trang, vậy người trong bản sẽ chỉ nhờ tới pháp thuật của bà tào để giải quyết những vấn đề tâm linh của họ. Vậy lá bùa này sao lại của người Hoa?

Thầy Vương rơi vào trầm ngâm, chúng tôi cùng chờ đợi câu trả lời về lá bùa kỳ lạ này. Trong chốc lát, ông ấy nhìn lại lá bùa, đôi tay bỗng trở lên run rẩy.

- Thầy nhớ ra được điều gì về lá bùa này rồi phải không?

- Đây, không thể nào, đây là bùa trấn hồn của một cổ thuật, nó đã bị cấm từ rất lâu, gần như ta chỉ được đọc nó qua giấy tờ ghi chép lại, những người cố thử nó trước đây đều đã thất bại.

- Cổ thuật gì vậy? Sao nó lại bị cấm?

- Cổ thuật đổi mạng lấy mạng, hồi sinh chuyển kiếp, có kẻ muốn làm người chết sống lại đã nghĩ ra thuật này. Nhưng vì thuật này đi ngược lại với luân thường đạo lý nên nó đã sớm bị cấm sử dụng.

- Lấy mạng đổi mạng, có phải là muốn hồi sinh một người thì phải giết chết một người khác?

- Là tế sống, dùng một trinh nữ.

- Trinh nữ? Không phải chứ, cô gái dưới mộ này đang mang thai.

Nghe tới đó chúng tôi đều tự thấy kinh ngạc, chuyện này thực sự ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người ở đây. Lá bùa của người Hoa kia liên quan tới một cổ thuật bị cấm, dùng một người sống đổi mạng cho một người chết, có phải là bọn họ không thể tìm được ai để làm vật tế nên đã bắt một cô gái dân tộc, chôn sống cô ấy đồng thời thi hành nghi lễ.

Nhưng chắc chắn nghi lễ này đã thất bại, vì cô gái ấy không phải trinh nữ, cô ấy đang mang thai. Một xác hai mạng. Tôi đã lờ mờ hiểu ra những chuyện kinh khủng dẫn tới cái chết của cô gái, khiến cho cô ấy uất nghẹn tới mức này, chỉ có thể là bị giết hết sức oan uổng.

- Nói như vậy thì thầy có cách gì để giải quyết chuyện này không? – Bỗng Cường hỏi. Đáng ra lúc này khoan hãy hỏi câu đó, trước mắt phải giải quyết chuyện của cô gái đã.

- Khoan, tao...

- Giải quyết chuyện của mày trước, cô ấy dẫu sao cũng đã chết, nếu mày không tìm cách để thoát khỏi thứ quỷ quái này, mày cũng phải chết theo cô ấy đấy - Cường gạt lời tôi đi - Thầy có nghĩ ra cách gì không?

- Để xem đã, ta không chắc đã hóa duyên được cho cậu, nhưng vì cậu là người sống, cô gái đó là người chết, duyên này không thành được, nếu còn dây dưa, e rằng cả hai sẽ làm khổ nhau, vì thế mà cô gái ấy tốt nhất nên dừng lại đi thôi.

Câu vừa rồi của thầy Vương lại khiến tôi cảm thấy, đây thực ra chỉ là một câu chuyện tình yêu ngang trái, giữa linh hồn của một người con gái và một chàng trai người trần, họ đang sắp bị chia lìa. Mà tôi thì không muốn làm chàng trai đó, thế nên tôi chấp nhận để ông thầy bùa kia làm phép hóa duyên âm cho tôi.

Thầy Vương dẫn mọi người tới một căn phòng khác, bên trong có rất nhiều kệ sách và một bộ bàn ghế để viết lách. Ông ấy hỏi tôi bát tự, xem tử vi can tri rồi viết một lá xớ dài bằng chữ Nho, thấy mấy người bọn tôi không hiểu lắm, ông ấy nói đây là thủ tục trong nghề tâm linh. Sau khi trao đổi hoàn tất, thầy Vương nói:

- Ta sẽ nói qua một chút về kế hoạch cho các cậu. Chuyện này không cần phải chần chừ nữa, ngay đêm nay, cậu sẽ phải thành hôn với oán linh đó.



- Thành hôn? – Chúng tôi kinh ngạc hỏi.

- Đúng, ta sẽ dùng một hình nhân bằng giấy làm cô dâu, còn…

- Khoan khoan – tôi ngắt lời thầy Vương – Ý thầy là tôi sẽ cười một hồn ma? Đừng đùa, tôi tới tìm thầy là muốn thầy ngăn không cho chuyện này xảy ra mà.

- Không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Ý niệm của oán linh này lớn tới nỗi, nó đã hóa quỷ, nếu muốn diệt trừ tận gốc, chỉ có một cách, đó là hoàn thành ý niệm của nó. Nó muốn cậu làm chồng, vậy ta sẽ đứng ra tổ chức âm hôn cho nó, chỉ cần con quỷ ấy xuất hiện, ta chắc chắn sẽ bắt giết nó, khiến nó vĩnh viễn không được siêu sinh.

Ông thầy này nói cái gì mà tàn độc thế, cô gái ấy dẫu sao cũng chỉ là bị hại, tôi có thể thông cảm được, đâu cần thiết phải đuổi cùng giết tận như vậy.

- Có cách nào chỉ cần làm cho cô ấy buông tha cho tôi mà không phải giết cô ấy không?

- Là cậu chưa biết quỷ là loài sinh vật như nào thôi, chúng sẽ không dừng lại cho tới khi hại được cậu, tha cho chúng chính là tự giết mình đấy.

- Vậy sắp xếp thế nào tùy thầy. Nhưng phải chắc chắn là sau đêm nay, tôi sẽ không còn liên quan tới chuyện quái quỷ này nữa.

Thầy Vương nhìn tôi, khóe miệng chợt cười, ngừng một lát ông ấy mới nói tiếp:

- Cậu đã thấy được hình dạng thực của oán linh đó chưa?

- Tôi thấy đó là một cô gái dân tộc, ngoại hình hoàn toàn giống người bình thường.

- Không phải, đó là do cậu tự tưởng tượng ra, hình hài thật của quỷ, rất đáng sợ.

- Ý thầy là gì?

- Ta muốn cậu chuẩn bị tinh thần, vậy nên, dùng cái này đi, cậu sẽ hiểu những gì ta vừa nói.

Thầy Vương lấy từ hộc bàn ra một cái lọ nhỏ, lắc lắc trong tay và đưa sang cho tôi. Lọ làm bằng sứ, chỉ to hơn ngón tay cái một ít, bên trong chứa chất lỏng, tôi nhìn ông ấy hỏi, cái lọ này để làm gì.

- Đây là nước mắt trâu, nhỏ nó vào mắt, cậu sẽ thấy được ma quỷ.

Nước mắt trâu mà nhiều được như vậy sao, mà ai chứng minh trâu bò nhìn được ma quỷ, hơn nữa chắc gì đây đã là nước sạch, nhỏ vào mù mắt ai đền cho tôi, trên mặt tôi hiện đúng hai chữ nghi ngờ. Thầy Vương liền giải thích:

- Không phải như cậu nghĩ đâu, nước này thực sự có hiệu quả, nếu cậu không tin, ta sẽ thử làm cho cậu xem.

Nói rồi, ông ấy lấy lại lọ sứ, mở nút và đổ thứ chất lỏng bên trong vào mắt. Tôi có thể thấy thứ chất lỏng đó trong suốt, giống như nước trắng bình thường, không biết nó có mùi vị gì không. Sau đó thầy Vương quay ra nhìn tôi, hai mắt vẫn nhắm mở bình thường, không đau đớn hay tấy đỏ gì. Nhưng mà tôi vẫn không tin, bây giờ lừa đảo cũng có trăm kiểu, đây có khi chỉ là chiêu trò thôi. Nhỡ tôi đổ vào mắt mà có chuyện, ông ta bắt tôi trả tiền để có thuốc giải thì làm thế nào.

- Để tao thử, tao muốn xem con ma hình thù thế nào – Từ phía sau, thằng Mạnh nhao lên trước mặt tôi.

Tôi muốn hội ý một chút với bọn họ, nhưng thằng Mạnh hành động nhanh hơn, cậu ta chộp cái lọ trong tay tôi và dốc nó vào mắt. Tôi thầm chửi, trên đời này đúng thật không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. Nhưng mà thằng Mạnh vẫn bình thường, nhỏ xong mấy giọt nước thánh đó, cậu ta quay ra nói là chẳng thấy gì. Thầy Vương bảo, quỷ không thể ra vào được nhà của ông ấy, thế nên đứng ở đây không thấy được là đúng. Sau cùng vẫn là đợi tôi nhỏ thứ nước khả nghi này vào mắt, bất đắc dĩ tôi cũng ngửa cổ lên đổ vài giọt vào. Tiếp theo tôi đợi xem có phản ứng nào xảy ra không, may mắn là tôi chẳng cảm thấy trong người có gì thay đổi cả.

- Giờ ta sẽ bảo lão Trư đi lấy hình nhân cô dâu tới đây, dưới nhà ngang còn một phòng trống, ta dẫn các cậu tới đó, hãy trải cái thảm đỏ này từ trong phòng ra tới hiên, chỉ được thắp một cây nến ở góc cô dâu ngồi thôi, còn lại không được để ánh sáng chiếu vào. Nhớ lau sạch cái bàn đối diện cửa chính đi, đặt mấy xấp vàng mã, một bát nhang, lát nữa ta sẽ đem thêm mấy bát cơm cúng nữa tới. Nghi lễ phải đầy đủ như đám cưới của người sống vậy.

Chúng tôi lấy đồ và đi theo thầy Vương tới căn phòng kia, bên trong có giường, tủ và một bộ bàn ghế gỗ đã kê sẵn. Vì không ai sử dụng nên bụi rất dày, cảm giác cũng lạnh lẽo hơn bình thường. Thầy Vương quay sang nói với tôi:

- Cậu sẽ ngồi ở ghế bên trái, thắp nến ở góc bàn bên phải, khi thấy quỷ theo ánh nến vào phòng, không được sợ hãi, đừng làm ra tiếng động, nó chưa thấy cậu, cho tới khi nhập vào hình nhân, cậu không được liếc sang nó. Cầm lấy lá bùa này, khi nào nó nhập vào hình nhân rồi thì dán lên trán hình nhân, không để cho nó di chuyển. Phải thật bình tĩnh, nếu cậu dao động, thần trí sẽ bị quỷ thao túng, khi đó cậu sẽ gặp nguy hiểm.

- Làm sao mà tôi không nhìn nó mà vẫn có thể biết được nó nhập vào hình nhân?

- Ta sẽ buộc một đầu sợi dây đỏ vào cổ tay hình nhân, cậu giữ đầu dây còn lại, nếu thấy sợi dây động, lập tức dán lá bùa vào trán hình nhân. Làm gì cũng không được nhìn vào mặt nó, ta sẽ ở phía sau yểm trợ cho cậu. Còn có bạn của cậu ở bên ngoài nữa.

- Chúng tôi có thể vào đây cùng thầy được không, nếu ở ngoài, chúng tôi sẽ không yên tâm – Cường lên tiếng.

- Cậu không sợ sẽ làm bạn mình phân tâm sao? Trong quá trình đó các cậu có làm ra chuyện gì, khiến cho con quỷ kia nổi giận, vậy cũng chính là hại chết anh bạn này đấy.

- Chúng tôi sẽ làm theo ý thầy, không để sơ xuất nào xảy ra đâu – Mạnh nói. Giờ tôi mới biếu mấy thằng này rất thích xem trò ma quỷ, tại sao không phải là bọn họ gặp chuyện, cứ phải là tôi mới được sao.

- Chuyện này sẽ không nguy hiểm chứ? – Tôi hỏi.

- Ta đảm bảo với cậu, oán linh kia sẽ không còn theo bám cậu được nữa. Nhưng chi phí cho chuyện này không phải rẻ đâu, cậu có chấp nhận không?

Đường Tăng có khác, làm việc rất chuyên nghiệp, năm xưa Bồ Tát dạy làm cái gì cũng phải mất đồng tiền, tôi biết chứ, vì thế nên lập tức gật đầu, nói:

- Cái đó tôi đã chuẩn bị, thầy cứ ra giá đi.

Tôi sẽ không đề cập tới chuyện tiền nong ở đây, vì thực tế cái giá mà tôi phải trả cho một lần này, không phải chỉ có tiền, mà còn là những thứ quan trọng hơn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giải Ngải Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook