Chương 2
Nhung Subi
05/04/2017
"Tịch huynh, hữu lễ" Nói xong ta lại ôm quyền cúi thấp người một
lần nữa. Tiếu Hà ở một bên cười ha hả: "Đều là huynh đệ thân quen cả, A Thần,
mấy hôm trước chính Tịch Yến huynh đệ đây cứu ta một mạng khỏi tay quân Thát
Tát, chúng truy đuổi tới tận kinh thành, suýt nữa thì mật hàm của sư phụ đệ rơi
vào tay giặc..."
Hoàng đế trước mắt, tạm thời gọi là Tịch Yến nhìn ta thật sâu, ánh mắt đó
khiến ta cảm thấy rất áp bức. "Vậy ra Thần đệ là đệ tử của Lưu tướng quân sao?
Đúng là không nhìn ra... Thiếu niên xuất anh hùng." Hắn vừa nói vừa chậc đầu
lưỡi. Ta từ chối cho ý kiến. Lát sau, tiểu nhị mang đồ ăn lên, A Nguyệt nhận lấy
bầu rượu đã được hâm nóng, định rót vào ly của ta thì ta đã đoạt lấy từ tay nàng,
mở nắp rồi lướt ngang cằm để hương rượu nồng đậm cánh mũi, "Đúng là Thiệu
Hưng Trạng nguyên hồng, mỹ tửu. Đệ nghe nói Bách lão đã ủ bình này ba năm,
thật không ngờ bị huynh đoạt mất." Ta vui vẻ nhìn Tiếu Hà nói.
"Đệ là quỷ linh tinh, không phải của ta, Tịch huynh đệ đem đến, đừng làm
rộn, rót cho người ta trước" Tiếu Hà lắc đầu nhìn ta cười, Tịch yến thì tỏ vẻ không
việc gì, người ta vẫn ngồi như pho tượng đó.
Ta lại nhìn mấy chiếc chén ngọc màu hổ phách trên bàn, nhíu mày rồi gọi tiểu
nhị "Đổi cho ta mấy chiếc dương chi bạch ngọc đời Bắc Tống đi, nói với Bách lão
rằng nếu không giao ra thì từ mai ta sẽ không ủ Hoa điêu tửu (còn gọi là Nữ nhi
hồng) cho ông ta uống nữa.". Chỉ chốc lát sau, chén đã tới tay ta, ta vụng trộm
cười hắc hắc hai tiếng, bỏ qua ánh mắt tò mò của mọi người, rót đầy một ly rồi tự
mình nhấm nháp, thật tốt.
"Tại sao lại là chén dương chi bạch ngọc?" A Nguyệt chính là không kiên nhẫn
nhất. "Nha đầu, át chủ bài của Hạm Đạm Lâu là gì?" Ta hỏi ngược lại nàng. "Là
rượu Lan Lăng" Tịch Yến trả lời thay nàng. "Rượu Lan Lăng này khi uống, dùng
chén ngọc có màu hổ phách sẽ khiến màu rượu phát ra ánh đỏ, hơn nữa sẽ thơm
hơn. Nhưng Thiệu Hưng Trạng nguyên hồng này, nếu dùng loại chén đó sẽ hơi
thô tục một chút, làm ta mất hương vị theo. Tất nhiên dương chi bạch ngọc đời
Bắc Tống là tốt nhất, vừa vặn Bách lão có loại này, ta phải hưởng dụng rồi..."
Không khí yên ắng một chút sau đó tiếng cười sảng khoái tràn ngập căn phòng.
Ta cứ mải uống rượu như vậy, tới khi định thần thì Tiếu Hà và Tịch Yến đang
nói đến chiến sự bên bờ sông Lạc lúc này. Vân Nam Quốc và Thát Tát giao chiến
đã lâu, giằng co không ngừng trước thành Lạc Thủy, hiện tại đang là mùa hạ,
sông Lạc không còn hung hãn nữa, Thát Tát lại mưu đồ đánh bại đội quân do Lưu
Trị Lưu tướng quân chỉ huy, chiếm lấy thành Lạc Thủy để lấy đó làm bàn đạp,
chiếm luôn Hũ thành. "Hiện tại tình thế đang rất cấp bách, ta đã thông qua lão
tướng quân (ông ngoại chị nc) đưa mật hàm lên trên để xin cứu viện, hiện tại chắc
đã tới Triêu Thần Điện rồi", Tiếu Hà nhìn ta một lát rồi lại nói "Sư phụ đệ có nói,
nếu có lương tâm mau giải cứu người". Ta bật cười, đây đúng là tính khí cậu cả rồi,
không có trực tiếp viết thư cho ta mà lại nhờ Tiếu Hà chuyển lời. "Rất đơn giản" ta
lại nhấc ly lên. "Như thế nào?" Tịch Yến rót thêm rượu cho ta, không chút ngạc
nhiên, ta biết hắn đã đau đầu nhiều ngày vì vấn đề này, nếu không sao lại có cuộc
hội ngộ hôm nay.
"Ta có một kế, nếu thất bại, ta mất Lạc Thủy thành, bắt buộc chờ cơ hội sau
giành lại. Nhưng nếu thành công, Thát Tát sẽ mất luôn đội quân tinh nhuệ Kỳ
Ngân giáp được bồi dưỡng tỉ mỉ". Ta khiêu mi nhìn hoàng đế, hắn đang nhíu mày
thật chặt nhìn vào mắt ta, như tin lại như không tin. Lúc này, ta đã thấm rượu, lắc
đầu hai cái, ta lại nói: "Kế sách mai ta sẽ viết, phiền Tiếu huynh đem đến cho gia
sư. Hiện tại ta phải về rồi, hẹn hôm khác. Cáo biệt.". Vừa đi được hai bước, đúng
như ta dự đoán, Tịch Vũ đế bỏ qua hết thảy lễ nghi, kéo tay áo ta lại "Mai gặp lại
tại đây, không gặp không về", hắn lộ ra uy nghi của bậc đế vương mà chính hắn
cũng không biết. Ta cười rộ để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ xíu, "Được, không gặp
không về". Ta hiểu ý hắn, hắn muốn chính ta dâng lên kế sách, muốn trọng dụng
ta.
lần nữa. Tiếu Hà ở một bên cười ha hả: "Đều là huynh đệ thân quen cả, A Thần,
mấy hôm trước chính Tịch Yến huynh đệ đây cứu ta một mạng khỏi tay quân Thát
Tát, chúng truy đuổi tới tận kinh thành, suýt nữa thì mật hàm của sư phụ đệ rơi
vào tay giặc..."
Hoàng đế trước mắt, tạm thời gọi là Tịch Yến nhìn ta thật sâu, ánh mắt đó
khiến ta cảm thấy rất áp bức. "Vậy ra Thần đệ là đệ tử của Lưu tướng quân sao?
Đúng là không nhìn ra... Thiếu niên xuất anh hùng." Hắn vừa nói vừa chậc đầu
lưỡi. Ta từ chối cho ý kiến. Lát sau, tiểu nhị mang đồ ăn lên, A Nguyệt nhận lấy
bầu rượu đã được hâm nóng, định rót vào ly của ta thì ta đã đoạt lấy từ tay nàng,
mở nắp rồi lướt ngang cằm để hương rượu nồng đậm cánh mũi, "Đúng là Thiệu
Hưng Trạng nguyên hồng, mỹ tửu. Đệ nghe nói Bách lão đã ủ bình này ba năm,
thật không ngờ bị huynh đoạt mất." Ta vui vẻ nhìn Tiếu Hà nói.
"Đệ là quỷ linh tinh, không phải của ta, Tịch huynh đệ đem đến, đừng làm
rộn, rót cho người ta trước" Tiếu Hà lắc đầu nhìn ta cười, Tịch yến thì tỏ vẻ không
việc gì, người ta vẫn ngồi như pho tượng đó.
Ta lại nhìn mấy chiếc chén ngọc màu hổ phách trên bàn, nhíu mày rồi gọi tiểu
nhị "Đổi cho ta mấy chiếc dương chi bạch ngọc đời Bắc Tống đi, nói với Bách lão
rằng nếu không giao ra thì từ mai ta sẽ không ủ Hoa điêu tửu (còn gọi là Nữ nhi
hồng) cho ông ta uống nữa.". Chỉ chốc lát sau, chén đã tới tay ta, ta vụng trộm
cười hắc hắc hai tiếng, bỏ qua ánh mắt tò mò của mọi người, rót đầy một ly rồi tự
mình nhấm nháp, thật tốt.
"Tại sao lại là chén dương chi bạch ngọc?" A Nguyệt chính là không kiên nhẫn
nhất. "Nha đầu, át chủ bài của Hạm Đạm Lâu là gì?" Ta hỏi ngược lại nàng. "Là
rượu Lan Lăng" Tịch Yến trả lời thay nàng. "Rượu Lan Lăng này khi uống, dùng
chén ngọc có màu hổ phách sẽ khiến màu rượu phát ra ánh đỏ, hơn nữa sẽ thơm
hơn. Nhưng Thiệu Hưng Trạng nguyên hồng này, nếu dùng loại chén đó sẽ hơi
thô tục một chút, làm ta mất hương vị theo. Tất nhiên dương chi bạch ngọc đời
Bắc Tống là tốt nhất, vừa vặn Bách lão có loại này, ta phải hưởng dụng rồi..."
Không khí yên ắng một chút sau đó tiếng cười sảng khoái tràn ngập căn phòng.
Ta cứ mải uống rượu như vậy, tới khi định thần thì Tiếu Hà và Tịch Yến đang
nói đến chiến sự bên bờ sông Lạc lúc này. Vân Nam Quốc và Thát Tát giao chiến
đã lâu, giằng co không ngừng trước thành Lạc Thủy, hiện tại đang là mùa hạ,
sông Lạc không còn hung hãn nữa, Thát Tát lại mưu đồ đánh bại đội quân do Lưu
Trị Lưu tướng quân chỉ huy, chiếm lấy thành Lạc Thủy để lấy đó làm bàn đạp,
chiếm luôn Hũ thành. "Hiện tại tình thế đang rất cấp bách, ta đã thông qua lão
tướng quân (ông ngoại chị nc) đưa mật hàm lên trên để xin cứu viện, hiện tại chắc
đã tới Triêu Thần Điện rồi", Tiếu Hà nhìn ta một lát rồi lại nói "Sư phụ đệ có nói,
nếu có lương tâm mau giải cứu người". Ta bật cười, đây đúng là tính khí cậu cả rồi,
không có trực tiếp viết thư cho ta mà lại nhờ Tiếu Hà chuyển lời. "Rất đơn giản" ta
lại nhấc ly lên. "Như thế nào?" Tịch Yến rót thêm rượu cho ta, không chút ngạc
nhiên, ta biết hắn đã đau đầu nhiều ngày vì vấn đề này, nếu không sao lại có cuộc
hội ngộ hôm nay.
"Ta có một kế, nếu thất bại, ta mất Lạc Thủy thành, bắt buộc chờ cơ hội sau
giành lại. Nhưng nếu thành công, Thát Tát sẽ mất luôn đội quân tinh nhuệ Kỳ
Ngân giáp được bồi dưỡng tỉ mỉ". Ta khiêu mi nhìn hoàng đế, hắn đang nhíu mày
thật chặt nhìn vào mắt ta, như tin lại như không tin. Lúc này, ta đã thấm rượu, lắc
đầu hai cái, ta lại nói: "Kế sách mai ta sẽ viết, phiền Tiếu huynh đem đến cho gia
sư. Hiện tại ta phải về rồi, hẹn hôm khác. Cáo biệt.". Vừa đi được hai bước, đúng
như ta dự đoán, Tịch Vũ đế bỏ qua hết thảy lễ nghi, kéo tay áo ta lại "Mai gặp lại
tại đây, không gặp không về", hắn lộ ra uy nghi của bậc đế vương mà chính hắn
cũng không biết. Ta cười rộ để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ xíu, "Được, không gặp
không về". Ta hiểu ý hắn, hắn muốn chính ta dâng lên kế sách, muốn trọng dụng
ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.