Chương 72: Tỉnh táo lại
Khinh Sa Mặc Vũ
20/12/2020
Một đêm trôi qua, Trần ngự y vẫn chưa có đi ra, Hiên Viên Hủ cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở bên ngoài đợi.
Sau một đêm không ngủ mắt Hiên Viên Hủ nổi lên quần thâm, vẻ mặt đông cứng, cả người như một khối băng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. Hắn biết việc mình làm trong lúc đó đã triệt để phá hủy tình cảm của người kia, vô phương khôi phục.
Khi Trần ngự y mang theo cái hòm thuốc đi ra, Hiên Viên Hủ bật người đứng dậy, trước mắt chợt hoa lên, thân thể lảo đảo lại ngã ngồi xuống ghế.
“Vương gia!”
Trần ngự y kinh hô một tiếng, bước nhanh đến bên cạnh Hiên Viên Hủ đưa cho hắn. Hiên Viên Hủ lại khoát tay, giọng đứt quãng.
“Hắn...thế nào... rồi?”
Trần ngự y lắc đầu.
“Tuy rằng bảo vệ được mạng sống, nhưng chán nản công tâm, muốn tỉnh lại cũng không dễ dàng.”
Hiên Viên Hủ suy sụp tựa lưng vào ghế ngồi, trong miệng lẩm bẩm.
“Sống... tốt rồi...”
Trần ngự y thở dài một tiếng.
“Thần đã kê đơn thuốc, mỗi ngày uống một lần, về phần có thể tỉnh hay không phải xem tạo hóa.”
“Đa tạ Trần ngự y.”
“Vậy lão thần đi chuẩn bị thuốc.”
Trần ngự y hành lễ xong rời đi.
Chống đỡ thân thể đứng lên, Hiên Viên Hủ lảo đảo tiến vào trong. Nhìn người nằm trên giường, tay hắn run rẩy chạm vào hai má lạnh như băng của đối phương.
“Vận Nhi à.”
Tuyệt vọng, bi thương, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Hàn Vận nhắm mắt giống như là đang ngủ say, chỉ chìm ở trong thế giới của mình, hết thảy thế gian bên ngoài này đều là thoáng qua.
Giữa trưa, thời điểm Trần ngự y đến, Hiên Viên Hủ vẫn ngồi ở bên giường như trước, chưa từng rời khỏi một bước.
Đem chén thuốc đưa cho Vương gia, Trần ngự y yên lặng lui ra.
“Vận Nhi à, uống thuốc.”
Nâng thân thể vô lực của Hàn Vận dậy, Hiên Viên Hủ nhìn đến những dấu vết xanh tím ở lòng ngực đối phương, trong lòng bỗng nhiên đau xót.
“Ta biết Vân Nhi nhất định rất hận ta, nhưng thuốc là phải uống.”
Giúp đỡ khối thân thể yếu ớt này tựa vào lồng ngực mình, Hiên Viên Hủ cầm lấy cái muỗng, đem thuốc từng chút từng chút đưa vào miệng đối phương, rồi cẩn thận dùng khăn lụa lau đi nước thuốc tràn ra ngoài miệng.
Một lần nữa đem đối phương nằm lại trên giường, đắp chăn cẩn thận. Hiên Viên Hủ từ dưới giường lấy ra cái bô, bàn tay đưa vào trong quần lấy ra vật nhỏ mềm mềm lạnh lạnh, chờ đợi đối phương đi tiểu.
Đợi nghe được tiếng nước chảy kết thúc, Hiên Viên Hủ đứng dậy đem cái bô mang đi, khi trở về trong tay bưng một chậu nước ấm.
Nhúng khăn ướt, Hiên Viên Hủ biết Hàn Vận thích sạch sẽ, nhẹ nhàng lau thân thể đối phương, đem mỗi một chỗ đều lau sạch.
Sau đó một lần nữa ngồi trở lại bên giường, lẳng lặng nhìn người trên giường.
Cứ như vậy ngày qua ngày, tình huống Vương phủ rất nhanh truyền đến trong tai Hiên Viên Tiêu Thụy, đã năm ngày Hủ Vương gia chưa vào triều, hắn chỉ có thể thở dài.
Nhìn đồ ăn từ tẩm cung mang ra, vẫn như trước chưa bị động qua một chút nào, lão quản gia cũng là người lớn tuổi nhất trong phủ vẻ mặt lo lắng. Trừ bỏ cháo nấu mỗi ngày cho Hàn công tử, món ăn đưa vào tẩm cung Vương gia chưa từng bị động qua. Còn như vậy, dù là thân mình làm bằng sắt cũng chịu không nổi!
“Tư Không đại nhân còn chưa có trở về sao?”
Lão quản gia hỏi thị vệ.
“Đang trên đường về, vài ngày nữa có thể về phủ.”
Thị vệ trả lời. Trạng thái Vương gia làm tất cả mọi người trong Vương phủ lo lắng không thôi.
Rốt cục việc lão quản gia cầu thần bái phật đã thành hiện thực, ngày kế tiếp Tư Không Hàn từ Võ Lâm Minh đã chạy về.
“Vương gia đâu?”
Tư Không Hàn đang cùng Tà Thiên Viêm thương thảo thì người của lão quản gia đến báo tin, hắn không thể không gấp trở về.
“Ở tẩm cung. Tư Không đại nhân, Vương gia đã năm sáu ngày chưa có ăn cơm, ngài khuyên nhủ Vương gia đi. Cứ như vậy sao mà được.”
Lão quản gia tận tình nói. Vương gia không chỉ là chủ Vương phủ, mà thậm chí là tâm phúc của toàn bộ dân chúng Hiên Viên Quốc. Nếu thực sự xảy ra chuyện không hay thì làm sao được?
Tư Không Hàn khẽ nhíu mày, xem ra việc hắn lo lắng đã xảy ra.
“Chuẩn bị đồ ăn đưa đến tẩm cung, ta đi gặp mặt Vương gia.”
Dứt lời liền nhanh chóng đi tẩm cung.
“Dạ!”
Lão quản gia lập tức tự mình đi phân phó phòng bếp chuẩn bị.
“Cốc cốc.”
Tư Không Hàn gõ cửa tẩm cung.
“Đi ra ngoài, bổn vương ai cũng không gặp.”
Hiện tại không phải thời gian Trần ngự y đưa thuốc đến, nhất định là người khác. Tư Không Hàn mày kiếm nhíu chặt, lần đầu tiên cãi lời Vương gia đẩy cửa mà vào.
Hiên Viên Hủ không hề nghĩ đến bên trong phủ còn có ai lớn mật như thế, đang muốn hỏi tội lại phát hiện là Tư Không Hàn.
“Ngươi sao đã trở lại?”
“Thuộc hạ nếu không trở về, sẽ không biết còn có thể nhìn thấy Vương gia hay không.”
Giọng Tư Không Hàn đầy châm chọc. Người trước mắt vẻ mặt gầy đi rất nhiều, thật là vị chủ tử anh minh thần võ mà hắn nguyện trung thành đó sao?
Hiên Viên Hủ tất nhiên biết Tư Không Hàn không có ý gì, chỉ không biết là nô tài nào trong Vương phủ lắm miệng.
Thấy Hiên Viên Hủ không lên tiếng, Tư Không Hàn tiến lên hai bước.
“Vương gia, chuyện của Hàn công tử thuộc hạ đã nghe nói, chỉ là ngài còn như vậy khi Hàn công tử tỉnh lại ngài cũng nhìn không thấy.”
Chẳng lẽ Vương gia không biết tình trạng thân thể hiện tại của mình sao?
Hiên Viên Hủ sờ sờ mặt, hai má thật là đã lõm xuống. Hắn không thể không thừa nhận, ngồi ở bên giường cũng có khả năng té xỉu bất cứ lúc nào. Chỉ là như vậy còn chưa đủ, so với đau đớn đại thúc phải chịu tính là cái gì.
“Vương gia, ngài chẳng lẽ vì Hàn Vận mà buông bỏ toàn bộ Hiên Viên Quốc, buông bỏ dân chúng sao?”
Tư Không Hàn ép sát nói, bởi vì hắn biết không làm như vậy Vương gia căn bản không chịu đứng dậy.
“Làm càn!”
Hiên Viên Hủ gầm lên.
Tư Không Hàn lần này cũng không có quỳ xuống đất thỉnh tội, mà là đem thư Lục Ngạc gửi tới chuyển giao cho Vương gia.
“Đây là cái gì?”
“Là thư Lục Ngạc đưa tới.”
Hắn cùng Lục Ngạc, Trương Tuyền đều là thành viên quan trọng của Vương phủ. Bởi vậy đều có liên hệ chặt chẽ, trừ Trương Tuyền hiện tại đang ở Tháp Nhĩ quốc thư tín không tiện, nếu không định kỳ đều phải đem tin tức bẩm báo.
Nhắc tới Lục Ngạc, Hiên Viên Hủ tiếp nhận thư, nhìn về phía người tiều tụy trên giường.
“Vương gia, thuộc hạ nghĩ Hàn công tử làm việc này không chỉ là vì Vương gia, càng là vì dân chúng Hiên Viên Quốc đang chịu đói chịu khổ. Chẳng lẽ ngài muốn cho cố gắng của Hàn công tử như nước chảy về biển Đông sao?”
Tư Không Hàn đã xem qua thư, trừ kính nể Hàn Vận giỏi ngoại giao, càng thêm kính nể cảm tình của Hàn Vận đối với Vương gia. Bởi vậy nhìn Vương gia như vậy, hắn không có một chút trách cứ Hàn Vận.
Nội dung thư là những việc Hàn Vận đã làm ở biên giới Hiên Viên Quốc cùng Tháp Nhĩ Quốc. Hàn Vận ở biên giới thu mua hàng hóa, chuyện này Hiên Viên Hủ đã sớm biết, nhưng đối với việc Tháp Nhĩ Quốc cùng Hiên Viên Quốc khai thông mậu dịch, hắn không biết chút nào.
Hiên Viên Quốc tình hình nạn tai tràn lan, rất nhiều địa phương mất mùa. Mà phong thư này, đúng là Phấn Mai báo cho Lục Ngạc biết tin tức. Hàn Vận lần này trở về muốn cho Hiên Viên Hủ một kinh hỉ, hai quốc gia khai thông thị trường, người Hiên Viên Quốc có thể dùng tơ lụa đổi lấy lương thực của Tháp Nhĩ Quốc. Bảo đảm lương thực là ưu tiên hàng đầu của một quốc gia. Nhóm giao dịch đầu tiên đã đem tơ lụa từ Hàn Trạch đổi thành lương thực, mà lương thực trao đổi về đã được Lục Ngạc phái người áp tải về phía nam.
Trong thư Lục Ngạc luôn tỏ lòng hâm mộ, hy vọng Vương gia đừng cô phụ tình nghĩa này của công tử.
Mà hắn rốt cuộc đối với Hàn Vận làm cái gì!
Nhìn đến người trên giường không sinh khí, Hiên Viên Hủ đem thư dùng lực nắm chặt trong tay, tròng mắt tràn ngập tơ máu, trong ánh mắt lộ vẻ hối hận sâu sắc.
“Vương gia, đừng phụ tấm lòng Hàn công tử dành cho ngài, tất cả hết thảy đều là vì Hiên Viên Quốc.”
Tư Không Hàn đột nhiên quỳ xuống tạo thành âm thanh boong boong như sắt thép, hốc mắt vào lúc này không khỏi ươn ướt.
Hiên Viên Hủ tuy rằng không có lên tiếng, nhưng vẻ mặt đã không còn trống vắng suy sụp như trước nữa.
Lúc này lão quản gia đem đồ ăn bưng tới, lặng lẽ để trên bàn, yên lặng rời đi.
Hiên Viên Hủ đứng dậy.
“Trong chốc lát theo ta tiến cung.”
“Dạ, Vương gia.”
Tư Không Hàn lập tức lĩnh lệnh.
Đưa tới thân tín chiếu cố Hàn Vận. Hiên Viên Hủ dùng cơm trưa, rửa mặt chải đầu thay quần áo xong, mang theo Tư Không Hàn tiến cung. Hắn không thể cô phụ Hàn Vận vì hắn làm hết thảy mọi việc. Đây là căn cứ xác định bọn họ có yêu!
Khi Hiên Viên Tiêu Thụy nhìn thấy Hiên Viên Hủ tỉnh táo lại, lập tức triệu tập chúng thần đến Ngự Thư Phòng nghị sự.
Hiên Viên Hủ đứng ở Ngự Thư Phòng đem chứng từ xác nhận Tháp Nhĩ Quốc cùng Hiên Viên Quốc khai thông mậu dịch giao cho Hộ Bộ.
Hiên Viên Quốc là quốc gia sản xuất tơ lụa lớn, dùng đặc sản bổn quốc đến đổi lương thực chính là một giao dịch đột phá, càng làm giàu cho quốc gia.
Hiên Viên Tiêu Thụy liên tục gật đầu, tỏ vẻ hưng phấn. Tháp Nhĩ Quốc nông nghiệp phát đạt, có thể cùng quốc gia nông nghiệp lui tới Hiên Viên Quốc càng thêm thực lực. Như vậy không chỉ có thể cải thiện vấn đề thiếu lương thực, đối mặt Thần Quốc ép sát từng bước cũng có cường lực hậu thuẫn.
“Lão thần nhất định không phụ nhắc nhở của Hoàng Thượng cùng Vương gia, nhất định đem mậu dịch hai quốc gia phát triển đi lên.”
Hộ Bộ Thượng Thư kích động khiến tay run run. Lương thực có, hắn rốt cục không cần ngày đêm lo lắng phỏng chừng tóc đen cũng có thể hóa bạc.
Đợi nghị sự chấm dứt, Hiên Viên Tiêu Thụy cho mọi người lui, chỉ lưu lại Hiên Viên Hủ.
“Hủ Nhi ngồi, cùng ta nói chuyện của con đi.”
Đối với chuyện của Hiên Viên Hủ mấy ngày gần đây không phải mặc kệ không hỏi, cũng không phải Hiên Viên Tiêu Thụy quan tâm là ai, mà là bởi vì đã từng yêu cho nên từ bụng ta suy ra bụng người.
Sau một đêm không ngủ mắt Hiên Viên Hủ nổi lên quần thâm, vẻ mặt đông cứng, cả người như một khối băng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. Hắn biết việc mình làm trong lúc đó đã triệt để phá hủy tình cảm của người kia, vô phương khôi phục.
Khi Trần ngự y mang theo cái hòm thuốc đi ra, Hiên Viên Hủ bật người đứng dậy, trước mắt chợt hoa lên, thân thể lảo đảo lại ngã ngồi xuống ghế.
“Vương gia!”
Trần ngự y kinh hô một tiếng, bước nhanh đến bên cạnh Hiên Viên Hủ đưa cho hắn. Hiên Viên Hủ lại khoát tay, giọng đứt quãng.
“Hắn...thế nào... rồi?”
Trần ngự y lắc đầu.
“Tuy rằng bảo vệ được mạng sống, nhưng chán nản công tâm, muốn tỉnh lại cũng không dễ dàng.”
Hiên Viên Hủ suy sụp tựa lưng vào ghế ngồi, trong miệng lẩm bẩm.
“Sống... tốt rồi...”
Trần ngự y thở dài một tiếng.
“Thần đã kê đơn thuốc, mỗi ngày uống một lần, về phần có thể tỉnh hay không phải xem tạo hóa.”
“Đa tạ Trần ngự y.”
“Vậy lão thần đi chuẩn bị thuốc.”
Trần ngự y hành lễ xong rời đi.
Chống đỡ thân thể đứng lên, Hiên Viên Hủ lảo đảo tiến vào trong. Nhìn người nằm trên giường, tay hắn run rẩy chạm vào hai má lạnh như băng của đối phương.
“Vận Nhi à.”
Tuyệt vọng, bi thương, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Hàn Vận nhắm mắt giống như là đang ngủ say, chỉ chìm ở trong thế giới của mình, hết thảy thế gian bên ngoài này đều là thoáng qua.
Giữa trưa, thời điểm Trần ngự y đến, Hiên Viên Hủ vẫn ngồi ở bên giường như trước, chưa từng rời khỏi một bước.
Đem chén thuốc đưa cho Vương gia, Trần ngự y yên lặng lui ra.
“Vận Nhi à, uống thuốc.”
Nâng thân thể vô lực của Hàn Vận dậy, Hiên Viên Hủ nhìn đến những dấu vết xanh tím ở lòng ngực đối phương, trong lòng bỗng nhiên đau xót.
“Ta biết Vân Nhi nhất định rất hận ta, nhưng thuốc là phải uống.”
Giúp đỡ khối thân thể yếu ớt này tựa vào lồng ngực mình, Hiên Viên Hủ cầm lấy cái muỗng, đem thuốc từng chút từng chút đưa vào miệng đối phương, rồi cẩn thận dùng khăn lụa lau đi nước thuốc tràn ra ngoài miệng.
Một lần nữa đem đối phương nằm lại trên giường, đắp chăn cẩn thận. Hiên Viên Hủ từ dưới giường lấy ra cái bô, bàn tay đưa vào trong quần lấy ra vật nhỏ mềm mềm lạnh lạnh, chờ đợi đối phương đi tiểu.
Đợi nghe được tiếng nước chảy kết thúc, Hiên Viên Hủ đứng dậy đem cái bô mang đi, khi trở về trong tay bưng một chậu nước ấm.
Nhúng khăn ướt, Hiên Viên Hủ biết Hàn Vận thích sạch sẽ, nhẹ nhàng lau thân thể đối phương, đem mỗi một chỗ đều lau sạch.
Sau đó một lần nữa ngồi trở lại bên giường, lẳng lặng nhìn người trên giường.
Cứ như vậy ngày qua ngày, tình huống Vương phủ rất nhanh truyền đến trong tai Hiên Viên Tiêu Thụy, đã năm ngày Hủ Vương gia chưa vào triều, hắn chỉ có thể thở dài.
Nhìn đồ ăn từ tẩm cung mang ra, vẫn như trước chưa bị động qua một chút nào, lão quản gia cũng là người lớn tuổi nhất trong phủ vẻ mặt lo lắng. Trừ bỏ cháo nấu mỗi ngày cho Hàn công tử, món ăn đưa vào tẩm cung Vương gia chưa từng bị động qua. Còn như vậy, dù là thân mình làm bằng sắt cũng chịu không nổi!
“Tư Không đại nhân còn chưa có trở về sao?”
Lão quản gia hỏi thị vệ.
“Đang trên đường về, vài ngày nữa có thể về phủ.”
Thị vệ trả lời. Trạng thái Vương gia làm tất cả mọi người trong Vương phủ lo lắng không thôi.
Rốt cục việc lão quản gia cầu thần bái phật đã thành hiện thực, ngày kế tiếp Tư Không Hàn từ Võ Lâm Minh đã chạy về.
“Vương gia đâu?”
Tư Không Hàn đang cùng Tà Thiên Viêm thương thảo thì người của lão quản gia đến báo tin, hắn không thể không gấp trở về.
“Ở tẩm cung. Tư Không đại nhân, Vương gia đã năm sáu ngày chưa có ăn cơm, ngài khuyên nhủ Vương gia đi. Cứ như vậy sao mà được.”
Lão quản gia tận tình nói. Vương gia không chỉ là chủ Vương phủ, mà thậm chí là tâm phúc của toàn bộ dân chúng Hiên Viên Quốc. Nếu thực sự xảy ra chuyện không hay thì làm sao được?
Tư Không Hàn khẽ nhíu mày, xem ra việc hắn lo lắng đã xảy ra.
“Chuẩn bị đồ ăn đưa đến tẩm cung, ta đi gặp mặt Vương gia.”
Dứt lời liền nhanh chóng đi tẩm cung.
“Dạ!”
Lão quản gia lập tức tự mình đi phân phó phòng bếp chuẩn bị.
“Cốc cốc.”
Tư Không Hàn gõ cửa tẩm cung.
“Đi ra ngoài, bổn vương ai cũng không gặp.”
Hiện tại không phải thời gian Trần ngự y đưa thuốc đến, nhất định là người khác. Tư Không Hàn mày kiếm nhíu chặt, lần đầu tiên cãi lời Vương gia đẩy cửa mà vào.
Hiên Viên Hủ không hề nghĩ đến bên trong phủ còn có ai lớn mật như thế, đang muốn hỏi tội lại phát hiện là Tư Không Hàn.
“Ngươi sao đã trở lại?”
“Thuộc hạ nếu không trở về, sẽ không biết còn có thể nhìn thấy Vương gia hay không.”
Giọng Tư Không Hàn đầy châm chọc. Người trước mắt vẻ mặt gầy đi rất nhiều, thật là vị chủ tử anh minh thần võ mà hắn nguyện trung thành đó sao?
Hiên Viên Hủ tất nhiên biết Tư Không Hàn không có ý gì, chỉ không biết là nô tài nào trong Vương phủ lắm miệng.
Thấy Hiên Viên Hủ không lên tiếng, Tư Không Hàn tiến lên hai bước.
“Vương gia, chuyện của Hàn công tử thuộc hạ đã nghe nói, chỉ là ngài còn như vậy khi Hàn công tử tỉnh lại ngài cũng nhìn không thấy.”
Chẳng lẽ Vương gia không biết tình trạng thân thể hiện tại của mình sao?
Hiên Viên Hủ sờ sờ mặt, hai má thật là đã lõm xuống. Hắn không thể không thừa nhận, ngồi ở bên giường cũng có khả năng té xỉu bất cứ lúc nào. Chỉ là như vậy còn chưa đủ, so với đau đớn đại thúc phải chịu tính là cái gì.
“Vương gia, ngài chẳng lẽ vì Hàn Vận mà buông bỏ toàn bộ Hiên Viên Quốc, buông bỏ dân chúng sao?”
Tư Không Hàn ép sát nói, bởi vì hắn biết không làm như vậy Vương gia căn bản không chịu đứng dậy.
“Làm càn!”
Hiên Viên Hủ gầm lên.
Tư Không Hàn lần này cũng không có quỳ xuống đất thỉnh tội, mà là đem thư Lục Ngạc gửi tới chuyển giao cho Vương gia.
“Đây là cái gì?”
“Là thư Lục Ngạc đưa tới.”
Hắn cùng Lục Ngạc, Trương Tuyền đều là thành viên quan trọng của Vương phủ. Bởi vậy đều có liên hệ chặt chẽ, trừ Trương Tuyền hiện tại đang ở Tháp Nhĩ quốc thư tín không tiện, nếu không định kỳ đều phải đem tin tức bẩm báo.
Nhắc tới Lục Ngạc, Hiên Viên Hủ tiếp nhận thư, nhìn về phía người tiều tụy trên giường.
“Vương gia, thuộc hạ nghĩ Hàn công tử làm việc này không chỉ là vì Vương gia, càng là vì dân chúng Hiên Viên Quốc đang chịu đói chịu khổ. Chẳng lẽ ngài muốn cho cố gắng của Hàn công tử như nước chảy về biển Đông sao?”
Tư Không Hàn đã xem qua thư, trừ kính nể Hàn Vận giỏi ngoại giao, càng thêm kính nể cảm tình của Hàn Vận đối với Vương gia. Bởi vậy nhìn Vương gia như vậy, hắn không có một chút trách cứ Hàn Vận.
Nội dung thư là những việc Hàn Vận đã làm ở biên giới Hiên Viên Quốc cùng Tháp Nhĩ Quốc. Hàn Vận ở biên giới thu mua hàng hóa, chuyện này Hiên Viên Hủ đã sớm biết, nhưng đối với việc Tháp Nhĩ Quốc cùng Hiên Viên Quốc khai thông mậu dịch, hắn không biết chút nào.
Hiên Viên Quốc tình hình nạn tai tràn lan, rất nhiều địa phương mất mùa. Mà phong thư này, đúng là Phấn Mai báo cho Lục Ngạc biết tin tức. Hàn Vận lần này trở về muốn cho Hiên Viên Hủ một kinh hỉ, hai quốc gia khai thông thị trường, người Hiên Viên Quốc có thể dùng tơ lụa đổi lấy lương thực của Tháp Nhĩ Quốc. Bảo đảm lương thực là ưu tiên hàng đầu của một quốc gia. Nhóm giao dịch đầu tiên đã đem tơ lụa từ Hàn Trạch đổi thành lương thực, mà lương thực trao đổi về đã được Lục Ngạc phái người áp tải về phía nam.
Trong thư Lục Ngạc luôn tỏ lòng hâm mộ, hy vọng Vương gia đừng cô phụ tình nghĩa này của công tử.
Mà hắn rốt cuộc đối với Hàn Vận làm cái gì!
Nhìn đến người trên giường không sinh khí, Hiên Viên Hủ đem thư dùng lực nắm chặt trong tay, tròng mắt tràn ngập tơ máu, trong ánh mắt lộ vẻ hối hận sâu sắc.
“Vương gia, đừng phụ tấm lòng Hàn công tử dành cho ngài, tất cả hết thảy đều là vì Hiên Viên Quốc.”
Tư Không Hàn đột nhiên quỳ xuống tạo thành âm thanh boong boong như sắt thép, hốc mắt vào lúc này không khỏi ươn ướt.
Hiên Viên Hủ tuy rằng không có lên tiếng, nhưng vẻ mặt đã không còn trống vắng suy sụp như trước nữa.
Lúc này lão quản gia đem đồ ăn bưng tới, lặng lẽ để trên bàn, yên lặng rời đi.
Hiên Viên Hủ đứng dậy.
“Trong chốc lát theo ta tiến cung.”
“Dạ, Vương gia.”
Tư Không Hàn lập tức lĩnh lệnh.
Đưa tới thân tín chiếu cố Hàn Vận. Hiên Viên Hủ dùng cơm trưa, rửa mặt chải đầu thay quần áo xong, mang theo Tư Không Hàn tiến cung. Hắn không thể cô phụ Hàn Vận vì hắn làm hết thảy mọi việc. Đây là căn cứ xác định bọn họ có yêu!
Khi Hiên Viên Tiêu Thụy nhìn thấy Hiên Viên Hủ tỉnh táo lại, lập tức triệu tập chúng thần đến Ngự Thư Phòng nghị sự.
Hiên Viên Hủ đứng ở Ngự Thư Phòng đem chứng từ xác nhận Tháp Nhĩ Quốc cùng Hiên Viên Quốc khai thông mậu dịch giao cho Hộ Bộ.
Hiên Viên Quốc là quốc gia sản xuất tơ lụa lớn, dùng đặc sản bổn quốc đến đổi lương thực chính là một giao dịch đột phá, càng làm giàu cho quốc gia.
Hiên Viên Tiêu Thụy liên tục gật đầu, tỏ vẻ hưng phấn. Tháp Nhĩ Quốc nông nghiệp phát đạt, có thể cùng quốc gia nông nghiệp lui tới Hiên Viên Quốc càng thêm thực lực. Như vậy không chỉ có thể cải thiện vấn đề thiếu lương thực, đối mặt Thần Quốc ép sát từng bước cũng có cường lực hậu thuẫn.
“Lão thần nhất định không phụ nhắc nhở của Hoàng Thượng cùng Vương gia, nhất định đem mậu dịch hai quốc gia phát triển đi lên.”
Hộ Bộ Thượng Thư kích động khiến tay run run. Lương thực có, hắn rốt cục không cần ngày đêm lo lắng phỏng chừng tóc đen cũng có thể hóa bạc.
Đợi nghị sự chấm dứt, Hiên Viên Tiêu Thụy cho mọi người lui, chỉ lưu lại Hiên Viên Hủ.
“Hủ Nhi ngồi, cùng ta nói chuyện của con đi.”
Đối với chuyện của Hiên Viên Hủ mấy ngày gần đây không phải mặc kệ không hỏi, cũng không phải Hiên Viên Tiêu Thụy quan tâm là ai, mà là bởi vì đã từng yêu cho nên từ bụng ta suy ra bụng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.