Chương 223: Anh là ma quỷ
Triều Ca Như
04/05/2021
Trái tim Đan Diễn Vi như bị ai dẫm nát, cả người gần như chết lặng
sắp không còn cảm giác, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng hít một hơi, ổn định lại
ánh mắt, cố nuốt giọt lệ vào trong, mang theo hận cùng oán, nói từng chữ một.
“Lục Trình Thiên, anh là ma quỷ.”
Bỗng dưng, một trận gió lướt qua tai Đan Diễn Vi, thổi tung vài sợi tóc bên thái dương cô, tủ quần áo bên cạnh phát ra tiếng nổi ‘ ầm ’ một cái, cánh tay cứng như sắt thép của người đàn ông dừng lại bên cạnh cô.
Trong lòng Đan Diễn Vi không hề dao động, thậm chí còn muốn cười một chút, ha hả, làm sao lại thẹn quá hóa giận thế này, đối với sự tàn nhẫn của anh, lời này của cô đối với anh mà nói chẳng qua chỉ như là đồ đệ gặp sư phụ, căn bản chưa đủ làm nên sóng gió gì.
Đôi mắt Lục Trình Thiên hơi trầm xuống, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo tức giận chưa từng có từ trước đến nay, đè thấp thanh thì thầm bên tai cô: “Tôi là ma quỷ, vậy còn em Đan Diễn Vi, so với tôi còn không bằng thì em là cái gì.”
Giờ phút này Đan Diễn Vi tuyệt không sợ hãi cơn thịnh nộ của Lục Trình Thiên, đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng nhìn anh, rồi hé ra nụ cười tươi đẹp, ngọt ngào nói: “Lục Trình Thiên so với anh tôi căn bản không đáng nhắc đến, có thể tôi chính là một kẻ ngốc.”
Ngây ngốc ẩn nhẫn đến bây giờ, yên lặng bảo hộ một phần nhỏ trong tim, hy vọng có một ngày anh có thể trông thấy cái giá cô bỏ ra, chuyện phát triển đến bây giờ cũng đã khó có thể vãn hồi.
Muốn một tiếng chia tay vui vẻ, cô cũng đã cảm thấy vô cùng xa xỉ, trên thế giới nếu đã chia tay, quả nhiên ngay cả làm bạn cũng không được nữa.
Lúc ấy yêu sâu đậm bao nhiêu, bây giờ có bấy nhiêu hận.
Nhiều hơn là hận bản thân, cứ si ngốc như vậy.
Lục Trình Thiên rất không thích ánh mắt như nhìn thấu tất cả này của Đan Diễn Vi, trong lòng như mất đi một cái gì đó, trống rỗng đến nỗi anh tìm không thấy, giọng nói lạnh như băng có chút khẩn trương: “Những thứ Hà Cảnh Quân có thể cho em, anh cũng có thể cho em.”
Vì sao em tình nguyện lựa chọn Hà Cảnh Quân, cũng không nguyện ý ở lại bên người anh.
Có một số người đàn ông thích thâm trầm giống như biển, bao la như bầu trời, không nắm giữ được như cơn gió, Lục Trình Thiên chính là một người che giấu cảm tình sâu đậm như thế, anh chưa bao giờ nói, cũng chưa bao giờ giải thích.
Bởi vì với anh việc này đã thành thói quen, trong tiềm thức anh cảm thấy Đan Diễn Vi hẳn là hiểu được ý của anh mới đúng, nhưng anh chính là quá tự đại, cứ cho rằng những người khác đương nhiên hiểu được.
Không biết Đan Diễn Vi kỳ thật cái gì cũng không biết, cho dù như thế, anh vẫn là Lục Trình Thiên kia, tất cả tâm tình đều giấu sâu trong đôi mắt không thấy đáy ấy, không cho bất kỳ ai nhìn trộm ra được một chút nào.
Đan Diễn Vi đã không còn quan tâm nhiều như vậy nữa, đầu óc loạn thành một đoàn, trong lòng thầm nghĩ làm sao mới có thể trả thù người đàn ông bên cạnh, dựa vào đâu cô thì thống khổ muốn chết, anh lại có thể biểu hiện như không để ý chút nào.
Cho nên cô dùng những lời khó nghe nhất mà cô có thể nghĩ đến nói ra làm cho anh không thoải mái: “Anh ấy dịu dàng hơn anh, hiểu ý người khác hơn anh, hiết săn sóc người khác hơn anh, được chưa?”
“Được, giỏi lắm, Đan Diễn Vi em giỏi lắm.” Lục Trình Thiên ngực phập phồng tức giận, anh sợ chính mình còn ở đây nữa, sẽ không nhịn được bóp chết cô gái nhỏ bên cạnh, cô dám nói Hà Cảnh Quân tốt hơn anh.
Người đàn ông tay không thể mang vai không thể vác kia, chỗ nào tốt hơn anh chứ.
“Anh ấy chỗ nào cũng tốt hơn anh.” Ít nhất sẽ không để cho cô muốn lui cũng không được, muốn tránh cũng không thoát.
Đan Diễn Vi có thể cảm giác được ánh mắt Lục Trình Thiên nhìn cô thấy có bao nhiêu đáng sợ, nhưng cô vẫn kiên trì không yếu thế chút nào nhìn lại anh, thời gian trôi qua từng giây từng phút, lâu đến mức cô nghĩ Lục Trình Thiên muốn ra tay dạy dỗ cô.
Cuối cùng anh cũng buông tay không chống lên cánh tủ nữa, không nói một lời nhặt lên quân áo rơi vãi trên mặt đất, mặc lên người, trước khi đi còn để lại một câu không ai hiểu nổi.
“Đan Diễn Vi, nếu em vẫn có thể giữ vững thái độ này, tôi tuyệt đối sẽ mỏi mắt trông chờ.”
Nói xong, hình bóng cao lớn biến mất khỏi phòng, chỉ chốc lát sau ngoài cửa cũng vang lên tiếng đóng cửa.
Đan Diễn Vi giống như sống sót sau tai nạn, cả người hư thoát bám vào tủ quần áo, thở ra một hơi, ai nói lòng dạ đàn bà sâu như đáy biển, cô cảm thấy lòng dạ đàn ông mới sâu không lường được.
Cái gì gọi là giữ vững thái độ này, mỏi mắt mong chờ, là cảm thấy hôm nay không bị cô làm cho tức chết nên tiếc nuối sao?
Mặc kệ như thế nào nhưng mà chuyện kia vẫn bị cô giấu được.
Trái tim treo lơ lửng của Đan Diễn Vi rốt cục cũng buông xuống, cô mỏi mệt ngồi lại mép giường, dơ tay bật đèn lên, phòng ngủ tối đen lập tức sáng như ban ngày, cô chưa kịp thích ứng nhắm mắt lại.
Chậm rãi để ánh mắt từ từ thích ứng với ánh sáng ánh sáng, mới chậm rãi mở ra, tầm mắt theo bản năng nhìn về nơi Lục Trình Thiên vừa mới đấm xuống.
Trái tim không nhịn được run rẩy một chút, Lục Trình Thiên không biết đã dùng bao nhiêu sức lực, thật sự đem cửa gỗ trên tủ quần áo, đập ra một vết rạn thật dài, nhìn qua là thấy rõ ràng.
Sức lực phải lớn thế nào, mới có thể làm được như vậy, nếu một quyền kia không đánh vào tủ quần áo, mà là trên mặt cô, khả năng mặt cô có thể sẽ lõm xuống.
Lục Trình Thiên thật sự là quá đáng sợ.
Đan Diễn Vi nhìn vết rạn kia trong lòng mãi không thể bình tĩnh lại được, nếu để cho anh phát hiện ra Du Du bí mật, cô thà tình nguyện nhận một quyền kia, có điều Lục Trình Thiên hình như không có thói quen đánh phụ nữ.
Vẫn may, còn bảo vệ được khuôn mặt, có điều phép khích tướng không phải mỗi lần dùng đều thành công, ban nãy cô cũng là thử vận may, nếu Lục Trình Thiên thật sự cứng rắn tiếp tục, cô cũng đã chuẩn bị chạy lấy người.
Đan Diễn Vi tĩnh tọa trong chốc lát, chờ tim đập bình thường lại, nhìn thoáng qua thời gian trên di động, sắp mười giờ tối, khả năng hiện tại Du Du đã ngủ rồi.
Nghĩ đến dáng người nho nhỏ kia nhất định là ngồi ở trên giường không ngừng nhìn về phía cửa phòng, trông mòn con mắt đợi cô trở về, trong lòng cô tràn đầy áy náy.
Haiz, Thoáng cái mà hai người đã ở trong nhà trọ ba tiếng đồng hồ.
Đan Diễn Vi chỉnh đốn lại tâm tình, mang theo một chút đồ dùng hàng ngày tính toán trở về bệnh viện cùng Du Du, như vậy lòng cô cũng sẽ kiên định hơn rất nhiều.
Cô không biết, dưới lầu một chiếc BMW màu bạc gặp phải một chiếc Jaguar màu đen, khi hai chiếc xe lướt qua nhau, hai người bên trong xe đều không hạ cửa kính xuống, có điều đều ăn ý ngừng lại.
Khóe miệng Lục Trình Thiên khẽ cong lên như đang mỉm cười đắc ý, nhẹ nhàng đạp chân ga, chiếc xe với tính năng vô cùng lao vút ra ngoài.
Mà bên trong chiếc BMW màu bạc, ngón tay thon dài sạch sẽ của Hà Cảnh Quân nắm chặt lấy tay lái, mu bàn tay nổi đầy gân xanh như muốn nứt ra, giống như đang kìm nén cơn giận lớn này.
Giờ này Lục Trình Thiên đi ra từ trong chung cư, hai người đã xảy ra chuyện gì không cần nói cũng biết, nhưng anh không muốn tin tưởng Vi Vi vẫn còn có thể chấp nhận Lục Trình Thiên, anh đáng cuộc, đánh cuộc Vi Vi sẽ không đi ra từ cổng chung cư.
Nhưng mà chưa đến nửa tiếng, anh đã nhìn thấy người con gái anh luôn nghĩ đến cầm theo một túi hành lý, từ trong cửa nhìn xung quanh rồi bước ra.
Trong phút ấy, trong lòng Hà Cảnh Quân cảm nhận được cái gọi là tâm lạnh như tro tàn, cổ họng nghẹn lại, khô đắng, làm gì có lý do nào nữa để anh lừa mình dối người đây.
“Lục Trình Thiên, anh là ma quỷ.”
Bỗng dưng, một trận gió lướt qua tai Đan Diễn Vi, thổi tung vài sợi tóc bên thái dương cô, tủ quần áo bên cạnh phát ra tiếng nổi ‘ ầm ’ một cái, cánh tay cứng như sắt thép của người đàn ông dừng lại bên cạnh cô.
Trong lòng Đan Diễn Vi không hề dao động, thậm chí còn muốn cười một chút, ha hả, làm sao lại thẹn quá hóa giận thế này, đối với sự tàn nhẫn của anh, lời này của cô đối với anh mà nói chẳng qua chỉ như là đồ đệ gặp sư phụ, căn bản chưa đủ làm nên sóng gió gì.
Đôi mắt Lục Trình Thiên hơi trầm xuống, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo tức giận chưa từng có từ trước đến nay, đè thấp thanh thì thầm bên tai cô: “Tôi là ma quỷ, vậy còn em Đan Diễn Vi, so với tôi còn không bằng thì em là cái gì.”
Giờ phút này Đan Diễn Vi tuyệt không sợ hãi cơn thịnh nộ của Lục Trình Thiên, đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng nhìn anh, rồi hé ra nụ cười tươi đẹp, ngọt ngào nói: “Lục Trình Thiên so với anh tôi căn bản không đáng nhắc đến, có thể tôi chính là một kẻ ngốc.”
Ngây ngốc ẩn nhẫn đến bây giờ, yên lặng bảo hộ một phần nhỏ trong tim, hy vọng có một ngày anh có thể trông thấy cái giá cô bỏ ra, chuyện phát triển đến bây giờ cũng đã khó có thể vãn hồi.
Muốn một tiếng chia tay vui vẻ, cô cũng đã cảm thấy vô cùng xa xỉ, trên thế giới nếu đã chia tay, quả nhiên ngay cả làm bạn cũng không được nữa.
Lúc ấy yêu sâu đậm bao nhiêu, bây giờ có bấy nhiêu hận.
Nhiều hơn là hận bản thân, cứ si ngốc như vậy.
Lục Trình Thiên rất không thích ánh mắt như nhìn thấu tất cả này của Đan Diễn Vi, trong lòng như mất đi một cái gì đó, trống rỗng đến nỗi anh tìm không thấy, giọng nói lạnh như băng có chút khẩn trương: “Những thứ Hà Cảnh Quân có thể cho em, anh cũng có thể cho em.”
Vì sao em tình nguyện lựa chọn Hà Cảnh Quân, cũng không nguyện ý ở lại bên người anh.
Có một số người đàn ông thích thâm trầm giống như biển, bao la như bầu trời, không nắm giữ được như cơn gió, Lục Trình Thiên chính là một người che giấu cảm tình sâu đậm như thế, anh chưa bao giờ nói, cũng chưa bao giờ giải thích.
Bởi vì với anh việc này đã thành thói quen, trong tiềm thức anh cảm thấy Đan Diễn Vi hẳn là hiểu được ý của anh mới đúng, nhưng anh chính là quá tự đại, cứ cho rằng những người khác đương nhiên hiểu được.
Không biết Đan Diễn Vi kỳ thật cái gì cũng không biết, cho dù như thế, anh vẫn là Lục Trình Thiên kia, tất cả tâm tình đều giấu sâu trong đôi mắt không thấy đáy ấy, không cho bất kỳ ai nhìn trộm ra được một chút nào.
Đan Diễn Vi đã không còn quan tâm nhiều như vậy nữa, đầu óc loạn thành một đoàn, trong lòng thầm nghĩ làm sao mới có thể trả thù người đàn ông bên cạnh, dựa vào đâu cô thì thống khổ muốn chết, anh lại có thể biểu hiện như không để ý chút nào.
Cho nên cô dùng những lời khó nghe nhất mà cô có thể nghĩ đến nói ra làm cho anh không thoải mái: “Anh ấy dịu dàng hơn anh, hiểu ý người khác hơn anh, hiết săn sóc người khác hơn anh, được chưa?”
“Được, giỏi lắm, Đan Diễn Vi em giỏi lắm.” Lục Trình Thiên ngực phập phồng tức giận, anh sợ chính mình còn ở đây nữa, sẽ không nhịn được bóp chết cô gái nhỏ bên cạnh, cô dám nói Hà Cảnh Quân tốt hơn anh.
Người đàn ông tay không thể mang vai không thể vác kia, chỗ nào tốt hơn anh chứ.
“Anh ấy chỗ nào cũng tốt hơn anh.” Ít nhất sẽ không để cho cô muốn lui cũng không được, muốn tránh cũng không thoát.
Đan Diễn Vi có thể cảm giác được ánh mắt Lục Trình Thiên nhìn cô thấy có bao nhiêu đáng sợ, nhưng cô vẫn kiên trì không yếu thế chút nào nhìn lại anh, thời gian trôi qua từng giây từng phút, lâu đến mức cô nghĩ Lục Trình Thiên muốn ra tay dạy dỗ cô.
Cuối cùng anh cũng buông tay không chống lên cánh tủ nữa, không nói một lời nhặt lên quân áo rơi vãi trên mặt đất, mặc lên người, trước khi đi còn để lại một câu không ai hiểu nổi.
“Đan Diễn Vi, nếu em vẫn có thể giữ vững thái độ này, tôi tuyệt đối sẽ mỏi mắt trông chờ.”
Nói xong, hình bóng cao lớn biến mất khỏi phòng, chỉ chốc lát sau ngoài cửa cũng vang lên tiếng đóng cửa.
Đan Diễn Vi giống như sống sót sau tai nạn, cả người hư thoát bám vào tủ quần áo, thở ra một hơi, ai nói lòng dạ đàn bà sâu như đáy biển, cô cảm thấy lòng dạ đàn ông mới sâu không lường được.
Cái gì gọi là giữ vững thái độ này, mỏi mắt mong chờ, là cảm thấy hôm nay không bị cô làm cho tức chết nên tiếc nuối sao?
Mặc kệ như thế nào nhưng mà chuyện kia vẫn bị cô giấu được.
Trái tim treo lơ lửng của Đan Diễn Vi rốt cục cũng buông xuống, cô mỏi mệt ngồi lại mép giường, dơ tay bật đèn lên, phòng ngủ tối đen lập tức sáng như ban ngày, cô chưa kịp thích ứng nhắm mắt lại.
Chậm rãi để ánh mắt từ từ thích ứng với ánh sáng ánh sáng, mới chậm rãi mở ra, tầm mắt theo bản năng nhìn về nơi Lục Trình Thiên vừa mới đấm xuống.
Trái tim không nhịn được run rẩy một chút, Lục Trình Thiên không biết đã dùng bao nhiêu sức lực, thật sự đem cửa gỗ trên tủ quần áo, đập ra một vết rạn thật dài, nhìn qua là thấy rõ ràng.
Sức lực phải lớn thế nào, mới có thể làm được như vậy, nếu một quyền kia không đánh vào tủ quần áo, mà là trên mặt cô, khả năng mặt cô có thể sẽ lõm xuống.
Lục Trình Thiên thật sự là quá đáng sợ.
Đan Diễn Vi nhìn vết rạn kia trong lòng mãi không thể bình tĩnh lại được, nếu để cho anh phát hiện ra Du Du bí mật, cô thà tình nguyện nhận một quyền kia, có điều Lục Trình Thiên hình như không có thói quen đánh phụ nữ.
Vẫn may, còn bảo vệ được khuôn mặt, có điều phép khích tướng không phải mỗi lần dùng đều thành công, ban nãy cô cũng là thử vận may, nếu Lục Trình Thiên thật sự cứng rắn tiếp tục, cô cũng đã chuẩn bị chạy lấy người.
Đan Diễn Vi tĩnh tọa trong chốc lát, chờ tim đập bình thường lại, nhìn thoáng qua thời gian trên di động, sắp mười giờ tối, khả năng hiện tại Du Du đã ngủ rồi.
Nghĩ đến dáng người nho nhỏ kia nhất định là ngồi ở trên giường không ngừng nhìn về phía cửa phòng, trông mòn con mắt đợi cô trở về, trong lòng cô tràn đầy áy náy.
Haiz, Thoáng cái mà hai người đã ở trong nhà trọ ba tiếng đồng hồ.
Đan Diễn Vi chỉnh đốn lại tâm tình, mang theo một chút đồ dùng hàng ngày tính toán trở về bệnh viện cùng Du Du, như vậy lòng cô cũng sẽ kiên định hơn rất nhiều.
Cô không biết, dưới lầu một chiếc BMW màu bạc gặp phải một chiếc Jaguar màu đen, khi hai chiếc xe lướt qua nhau, hai người bên trong xe đều không hạ cửa kính xuống, có điều đều ăn ý ngừng lại.
Khóe miệng Lục Trình Thiên khẽ cong lên như đang mỉm cười đắc ý, nhẹ nhàng đạp chân ga, chiếc xe với tính năng vô cùng lao vút ra ngoài.
Mà bên trong chiếc BMW màu bạc, ngón tay thon dài sạch sẽ của Hà Cảnh Quân nắm chặt lấy tay lái, mu bàn tay nổi đầy gân xanh như muốn nứt ra, giống như đang kìm nén cơn giận lớn này.
Giờ này Lục Trình Thiên đi ra từ trong chung cư, hai người đã xảy ra chuyện gì không cần nói cũng biết, nhưng anh không muốn tin tưởng Vi Vi vẫn còn có thể chấp nhận Lục Trình Thiên, anh đáng cuộc, đánh cuộc Vi Vi sẽ không đi ra từ cổng chung cư.
Nhưng mà chưa đến nửa tiếng, anh đã nhìn thấy người con gái anh luôn nghĩ đến cầm theo một túi hành lý, từ trong cửa nhìn xung quanh rồi bước ra.
Trong phút ấy, trong lòng Hà Cảnh Quân cảm nhận được cái gọi là tâm lạnh như tro tàn, cổ họng nghẹn lại, khô đắng, làm gì có lý do nào nữa để anh lừa mình dối người đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.