Chương 315: ANH SẼ PHẢN ỨNG THẾ NÀO?
Triều Ca Như
04/05/2021
Vạn Đại Bằng mơ màng nghe thấy bên cạnh mình có tiếng người ồn ào ầm ĩ, tưởng bản thân đang ở trong nhà, định mở miệng mắng người, nhưng vừa mở mắt, đã thấy hàng trăm cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Gã chớp mắt mấy lần, cúi đầu mới phát hiện bản thân đã bị treo dưới cột buồm, trên người không mảnh vải che thân, chỉ có một tấm gỗ nát, gã kích động lắc qua lắc lại khiến toàn bộ cơ thể bị lộ ra.
Vạn Đại Bằng không nhịn được nữa liên tục gào thét: “Người đâu, người đâu, mau thả tôi xuống, thả tôi xuống.”
Các phóng viên nào có quan tâm đến tiếng cầu cứu của gã, họ chỉ hận không thể chiếu máy quay phim quay thẳng vào hạ bộ quan trọng của gã.
Vừa mở mắt dậy, Đan Diễn Vy đã nhìn thấy một đôi mắt nai to tròn long lanh đang nhìn mình, thấy cô tỉnh lại, nó nở nụ cười đầy vui sướng.
“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng dậy rồi.”
Đan Diễn Vy vuốt ve khuôn mặt bánh bao của nó: “Ừ, hôm nay Du Du dậy sớm thế.”
“Không phải Du Du dậy sớm đâu, mà là mẹ ngủ dậy muộn. Chú Hà đến mấy lần rồi, nhưng chú Hà biết mẹ đang ngủ, nên không cho con gọi mẹ dậy.” Du Du khoanh chân lại, hai tay chống cằm chăm chú nhìn Đan Diễn Vy.
Lúc ngủ, mẹ giống như thiên sứ nó nhìn thấy trên TV vậy.
Đan Diễn Vy cầm điện thoại xem giờ, sắp mười hai giờ trưa rồi, chẳng trách ngoài trời sáng rõ thế. Cô từ trên giường ngồi dậy. Hôm qua cô cũng không biết mấy giờ thì ngủ thiếp đi, lúc mới dậy cứ tưởng vẫn còn sớm, ai dè đã muộn thế này rồi.
“Chú Hà có nói tìm mẹ có chuyện gì không?”
Du Du nghiêng đầu nghĩ một chút nói: “Hình như là chú ấy muốn đưa mẹ đi đâu đó.”
“Nguy rồi.” Đan Diễn Vy nhớ ra trước khi đi ngủ cô đã đồng ý với Cảnh Quân đi gặp mẹ anh ấy, cô vội gọi điện thoại.
“Cảnh Quân, em xin lỗi, em ngủ dậy muộn. Giờ anh đang ở đâu, có muốn em đến giải thích với bác gái một chút không, đều là lỗi của em.”
“Vy Vy em đừng gấp, anh đã nói với mẹ rồi, không sao đâu, em cứ yên tâm ở nhà nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài có chút việc.” Nhận được điện thoại của Đan Diễn Vy, nghe giọng của Cảnh Quân rất vui.
Đan Diễn Vy thở phào: “Vâng, để lần sau em sẽ đến nhà xin lỗi bác gái vậy.”
“Không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi, buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé?” Hà Cảnh Quân dịu dàng hỏi.
“Vâng.”
Hai người cúp điện thoại, Đan Diễn Vy còn chưa lấy lại tinh thần thì điện thoại trong tay lại rung lên, cô tưởng Hà Cảnh Quân còn có chuyện chưa nói xong, lập tức nghe điện thoại.
“Cảnh Quân?”
“Tớ bảo sao gọi điện thoại cho cậu mà máy cứ bận, thì ra là cậu và Hà Cảnh Quân đang nói chuyện điện thoại với nhau.” Tiếng cười sang sảng tinh quái của Vu Tư Tư từ điện thoại truyền tới.
Đan Diễn Vy tức giận nói: “Cậu tìm tớ có chuyện gì thế?”
“Không có chuyện thì không thể tìm cậu sao, cậu còn không nói rõ ràng cho tớ, thì tớ sẽ xông đến đó.” Hôm qua cô cũng đã nói rồi, hôm sau sẽ đến hỏi ra nhẽ.
Đan Diễn Vy liếc nhìn gương mặt hiếu kỳ của bánh bao nhỏ đáng yêu bên cạnh, nói lấp liếm cho qua: “Có chuyện gì không thể để lần sau nói đi, tớ phải dậy chăm Du Du rồi.”
Du Du lập tức hiểu ra, mẹ và dì có chuyện riêng cần nói, nên nó ngoan ngoãn trượt xuống khỏi giường.
“Du Du con đi đâu đấy?” Đan Diễn Vy rời khỏi điện thoại nói.
Du Du vừa đi giày, vừa nói: “Mẹ, con xuống dưới nhà uống nước.”
“…” Đan Diễn Vy nói vậy là muốn để Vu Tư Tư nghe thấy, thằng nhóc nghịch ngợm, lúc nên đi thì lại không đi: “Đi đi, lát nữa mẹ xuống với con.”
“Con biết rồi ạ.” Du Du cũng không quay đầu lại, đi ra ngoài luôn.
Đầu điện thoại bên kia, Vu Tư Tư cũng nghe được cuộc đối thoại của mẹ con họ, cô không nhịn được ôm bụng cười to: “Ha ha, lần này cậu không còn viện cớ gì được nữa nhé.”
Đan Diễn Vy bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, cậu có chuyện gì cứ hỏi đi.”
“Ả tiện nhân Vũ Thư đó ra nước ngoài tìm cậu, sao cậu không nói gì với tớ, để hôm qua tớ trực tiếp đánh chết cô ta cho rồi.” Vu Tư Tư lòng đầy căm phẫn hỏi. Trên thực tế Vũ Thư cũng không nói gì, cô chỉ muốn lừa Vy Vy một chút.
Đan Diễn Vy hơi sững sờ, cô không ngờ hôm qua Vũ Thư cũng ở hiện trường. Vậy chẳng khác nào việc Lục Trình Thiên cứu cô đi Vũ Thư cũng đã biết, nghĩ tới đây, tâm trạng của cô trở nên nặng nề một cách khó hiểu.
Cô nghĩ có lẽ bạn mình đã biết việc ở nước ngoài rồi, cũng không cần phải che giấu nữa, nên cô kể hết mọi việc xảy ra ở nước ngoài ngày đó cho cô ấy.
Bao gồm cả việc bây giờ cô vẫn còn bị thương chưa khỏi: “Sự việc là như thế, tớ tưởng sau khi tớ và Cảnh Quân đính hôn, cô ta sẽ buông tha cho mẹ con tớ, nhưng tớ cũng không chắc chắn việc hôm qua có phải do cô ta sắp xếp hay không.”
Đầu điện thoại kia không có một tiếng động, Đan Diễn Vy tưởng điện thoại mất tín hiệu, cô liếc nhìn, thấy cuộc trò chuyện vẫn chưa bị ngắt, sao lại không có âm thanh gì nhỉ?
Cô kìm không được gọi vài tiếng: “Alo? Alo Alo? Tư Tư cậu vẫn còn ở đó chứ, có nghe thấy tớ nói không?”
“Tớ giận đến mức nói không nên lời.” Vu Tư Tư không ngờ sẽ nghe thấy một đáp án kinh người như thế, cô tức giận đến mức đầu cũng sắp xì khói rồi: “Đan Diễn Vy, cậu vẫn không coi tớ là bạn, chuyện lớn như vậy mà bây giờ cậu mới nói cho tớ.”
“Tớ, tớ, tớ tưởng cậu đã biết rồi…” Giọng Đan Diễn Vy nhỏ dần, sớm biết thế này thì cô sẽ không đánh mà đã khai như thế.
Vu Tư Tư tức đến mức vừa đi vừa dậm chân bình bịch, hận không thể giẫm nát sàn nhà lát đá hoa: “Tại sao cậu không nói, bây giờ tớ sẽ đi tìm ả tiện nhân đó tính sổ, trên thế giới này sao lại có loại phụ nữ ác độc như vậy chứ.”
Sự ác độc của Vũ Thư khiến Tư Tư mở rộng tầm mắt, ả còn dám thuê sát thủ chạy theo ra nước ngoài ám sát, nếu Vy Vy không nhanh trí, thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Nếu còn để mặc ả, thì chắc chắn Vy Vy sẽ tiếp tục gặp nguy hiểm, chắc chắn không tránh khỏi bị thương, nghĩ tới đây, lửa giận trong lòng cô từ từ bùng lên.
Không được, cô nhất định phải thay trời hành đạo giết chết ả tiện nhân đó mới được.
“Tư Tư cậu đừng kích động, chuyện này không đơn giản như cậu nghĩ đâu.” Đan Diễn Vy nghe giọng điệu của Vu Tư Tư thì vội khuyên nhủ: “Bây giờ còn chưa điều tra rõ ràng, cậu đừng đi tìm cô ta vội.”
Chủ yếu Đan Diễn Vy cũng không muốn bạn mình dấn thân vào nguy hiểm.
“Không nói đến chuyện ngày hôm qua, chỉ cần dựa vào việc ả đã làm với cậu và Du Du, cũng đã đủ để kết tội rồi cậu biết không.” Vu Tư Tư một tay chống nạnh, một tay nắm chặt điện thoại, khớp xương kêu răng rắc: “À mà, Lục Trình Thiên có biết chuyện này hay không?”
“Tớ, tớ, tớ bận chuyện của Du Du nên là…”
Vừa nghe thấy giọng điệu ấp úng này của Đan Diễn Vy, Vu Tư Tư đã biết chắc chắn cô chưa nói: “Đừng kiếm cớ với tớ, xảy ra chuyện lớn như vậy mà Lục Trình Thiên lại không biết, nếu như không phải vì anh ta thì con điên ác độc Vũ Thư đó có đi tìm cậu không, Du Du thiếu chút nữa… thôi, nói đến đây tớ lại cảm thấy uất nghẹn.”
Vu Tư Tư sắp bị cô bạn thân làm cho tức chết rồi.
“Cậu không nói, thì để tớ nói giúp cậu, tớ thật muốn xem xem Lục Trình Thiên sẽ có phản ứng thế nào?”
Gã chớp mắt mấy lần, cúi đầu mới phát hiện bản thân đã bị treo dưới cột buồm, trên người không mảnh vải che thân, chỉ có một tấm gỗ nát, gã kích động lắc qua lắc lại khiến toàn bộ cơ thể bị lộ ra.
Vạn Đại Bằng không nhịn được nữa liên tục gào thét: “Người đâu, người đâu, mau thả tôi xuống, thả tôi xuống.”
Các phóng viên nào có quan tâm đến tiếng cầu cứu của gã, họ chỉ hận không thể chiếu máy quay phim quay thẳng vào hạ bộ quan trọng của gã.
Vừa mở mắt dậy, Đan Diễn Vy đã nhìn thấy một đôi mắt nai to tròn long lanh đang nhìn mình, thấy cô tỉnh lại, nó nở nụ cười đầy vui sướng.
“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng dậy rồi.”
Đan Diễn Vy vuốt ve khuôn mặt bánh bao của nó: “Ừ, hôm nay Du Du dậy sớm thế.”
“Không phải Du Du dậy sớm đâu, mà là mẹ ngủ dậy muộn. Chú Hà đến mấy lần rồi, nhưng chú Hà biết mẹ đang ngủ, nên không cho con gọi mẹ dậy.” Du Du khoanh chân lại, hai tay chống cằm chăm chú nhìn Đan Diễn Vy.
Lúc ngủ, mẹ giống như thiên sứ nó nhìn thấy trên TV vậy.
Đan Diễn Vy cầm điện thoại xem giờ, sắp mười hai giờ trưa rồi, chẳng trách ngoài trời sáng rõ thế. Cô từ trên giường ngồi dậy. Hôm qua cô cũng không biết mấy giờ thì ngủ thiếp đi, lúc mới dậy cứ tưởng vẫn còn sớm, ai dè đã muộn thế này rồi.
“Chú Hà có nói tìm mẹ có chuyện gì không?”
Du Du nghiêng đầu nghĩ một chút nói: “Hình như là chú ấy muốn đưa mẹ đi đâu đó.”
“Nguy rồi.” Đan Diễn Vy nhớ ra trước khi đi ngủ cô đã đồng ý với Cảnh Quân đi gặp mẹ anh ấy, cô vội gọi điện thoại.
“Cảnh Quân, em xin lỗi, em ngủ dậy muộn. Giờ anh đang ở đâu, có muốn em đến giải thích với bác gái một chút không, đều là lỗi của em.”
“Vy Vy em đừng gấp, anh đã nói với mẹ rồi, không sao đâu, em cứ yên tâm ở nhà nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài có chút việc.” Nhận được điện thoại của Đan Diễn Vy, nghe giọng của Cảnh Quân rất vui.
Đan Diễn Vy thở phào: “Vâng, để lần sau em sẽ đến nhà xin lỗi bác gái vậy.”
“Không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi, buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé?” Hà Cảnh Quân dịu dàng hỏi.
“Vâng.”
Hai người cúp điện thoại, Đan Diễn Vy còn chưa lấy lại tinh thần thì điện thoại trong tay lại rung lên, cô tưởng Hà Cảnh Quân còn có chuyện chưa nói xong, lập tức nghe điện thoại.
“Cảnh Quân?”
“Tớ bảo sao gọi điện thoại cho cậu mà máy cứ bận, thì ra là cậu và Hà Cảnh Quân đang nói chuyện điện thoại với nhau.” Tiếng cười sang sảng tinh quái của Vu Tư Tư từ điện thoại truyền tới.
Đan Diễn Vy tức giận nói: “Cậu tìm tớ có chuyện gì thế?”
“Không có chuyện thì không thể tìm cậu sao, cậu còn không nói rõ ràng cho tớ, thì tớ sẽ xông đến đó.” Hôm qua cô cũng đã nói rồi, hôm sau sẽ đến hỏi ra nhẽ.
Đan Diễn Vy liếc nhìn gương mặt hiếu kỳ của bánh bao nhỏ đáng yêu bên cạnh, nói lấp liếm cho qua: “Có chuyện gì không thể để lần sau nói đi, tớ phải dậy chăm Du Du rồi.”
Du Du lập tức hiểu ra, mẹ và dì có chuyện riêng cần nói, nên nó ngoan ngoãn trượt xuống khỏi giường.
“Du Du con đi đâu đấy?” Đan Diễn Vy rời khỏi điện thoại nói.
Du Du vừa đi giày, vừa nói: “Mẹ, con xuống dưới nhà uống nước.”
“…” Đan Diễn Vy nói vậy là muốn để Vu Tư Tư nghe thấy, thằng nhóc nghịch ngợm, lúc nên đi thì lại không đi: “Đi đi, lát nữa mẹ xuống với con.”
“Con biết rồi ạ.” Du Du cũng không quay đầu lại, đi ra ngoài luôn.
Đầu điện thoại bên kia, Vu Tư Tư cũng nghe được cuộc đối thoại của mẹ con họ, cô không nhịn được ôm bụng cười to: “Ha ha, lần này cậu không còn viện cớ gì được nữa nhé.”
Đan Diễn Vy bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, cậu có chuyện gì cứ hỏi đi.”
“Ả tiện nhân Vũ Thư đó ra nước ngoài tìm cậu, sao cậu không nói gì với tớ, để hôm qua tớ trực tiếp đánh chết cô ta cho rồi.” Vu Tư Tư lòng đầy căm phẫn hỏi. Trên thực tế Vũ Thư cũng không nói gì, cô chỉ muốn lừa Vy Vy một chút.
Đan Diễn Vy hơi sững sờ, cô không ngờ hôm qua Vũ Thư cũng ở hiện trường. Vậy chẳng khác nào việc Lục Trình Thiên cứu cô đi Vũ Thư cũng đã biết, nghĩ tới đây, tâm trạng của cô trở nên nặng nề một cách khó hiểu.
Cô nghĩ có lẽ bạn mình đã biết việc ở nước ngoài rồi, cũng không cần phải che giấu nữa, nên cô kể hết mọi việc xảy ra ở nước ngoài ngày đó cho cô ấy.
Bao gồm cả việc bây giờ cô vẫn còn bị thương chưa khỏi: “Sự việc là như thế, tớ tưởng sau khi tớ và Cảnh Quân đính hôn, cô ta sẽ buông tha cho mẹ con tớ, nhưng tớ cũng không chắc chắn việc hôm qua có phải do cô ta sắp xếp hay không.”
Đầu điện thoại kia không có một tiếng động, Đan Diễn Vy tưởng điện thoại mất tín hiệu, cô liếc nhìn, thấy cuộc trò chuyện vẫn chưa bị ngắt, sao lại không có âm thanh gì nhỉ?
Cô kìm không được gọi vài tiếng: “Alo? Alo Alo? Tư Tư cậu vẫn còn ở đó chứ, có nghe thấy tớ nói không?”
“Tớ giận đến mức nói không nên lời.” Vu Tư Tư không ngờ sẽ nghe thấy một đáp án kinh người như thế, cô tức giận đến mức đầu cũng sắp xì khói rồi: “Đan Diễn Vy, cậu vẫn không coi tớ là bạn, chuyện lớn như vậy mà bây giờ cậu mới nói cho tớ.”
“Tớ, tớ, tớ tưởng cậu đã biết rồi…” Giọng Đan Diễn Vy nhỏ dần, sớm biết thế này thì cô sẽ không đánh mà đã khai như thế.
Vu Tư Tư tức đến mức vừa đi vừa dậm chân bình bịch, hận không thể giẫm nát sàn nhà lát đá hoa: “Tại sao cậu không nói, bây giờ tớ sẽ đi tìm ả tiện nhân đó tính sổ, trên thế giới này sao lại có loại phụ nữ ác độc như vậy chứ.”
Sự ác độc của Vũ Thư khiến Tư Tư mở rộng tầm mắt, ả còn dám thuê sát thủ chạy theo ra nước ngoài ám sát, nếu Vy Vy không nhanh trí, thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Nếu còn để mặc ả, thì chắc chắn Vy Vy sẽ tiếp tục gặp nguy hiểm, chắc chắn không tránh khỏi bị thương, nghĩ tới đây, lửa giận trong lòng cô từ từ bùng lên.
Không được, cô nhất định phải thay trời hành đạo giết chết ả tiện nhân đó mới được.
“Tư Tư cậu đừng kích động, chuyện này không đơn giản như cậu nghĩ đâu.” Đan Diễn Vy nghe giọng điệu của Vu Tư Tư thì vội khuyên nhủ: “Bây giờ còn chưa điều tra rõ ràng, cậu đừng đi tìm cô ta vội.”
Chủ yếu Đan Diễn Vy cũng không muốn bạn mình dấn thân vào nguy hiểm.
“Không nói đến chuyện ngày hôm qua, chỉ cần dựa vào việc ả đã làm với cậu và Du Du, cũng đã đủ để kết tội rồi cậu biết không.” Vu Tư Tư một tay chống nạnh, một tay nắm chặt điện thoại, khớp xương kêu răng rắc: “À mà, Lục Trình Thiên có biết chuyện này hay không?”
“Tớ, tớ, tớ bận chuyện của Du Du nên là…”
Vừa nghe thấy giọng điệu ấp úng này của Đan Diễn Vy, Vu Tư Tư đã biết chắc chắn cô chưa nói: “Đừng kiếm cớ với tớ, xảy ra chuyện lớn như vậy mà Lục Trình Thiên lại không biết, nếu như không phải vì anh ta thì con điên ác độc Vũ Thư đó có đi tìm cậu không, Du Du thiếu chút nữa… thôi, nói đến đây tớ lại cảm thấy uất nghẹn.”
Vu Tư Tư sắp bị cô bạn thân làm cho tức chết rồi.
“Cậu không nói, thì để tớ nói giúp cậu, tớ thật muốn xem xem Lục Trình Thiên sẽ có phản ứng thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.