Chương 238: Băng sơn vạn năm tan chảy
Triều Ca Như
04/05/2021
Du Du vừa bước vào cửa liền liên tục liếc nhìn ở chỗ đông người, thấy ngay thân ảnh Lục Trình Thiên hấp dẫn ánh mắt người khác đang ngồi dựa
vào cửa sổ, vô thức giơ tay chỉnh chỉnh đầu tóc, lại kiểm tra quần áo
của mình để chắc chắn rằng không có sơ hở gì.
Rồi hít một hơi thật mạnh đi về phía anh.
“Chú Lục, để chú chờ lâu rồi.”
Lục Trình Thiên ừ một tiếng, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bánh bao của Du Du, anh nhớ lần trước khuôn mặt của cậu bé không trắng như vậy, chẳng lẽ gần đây phải chịu ảnh hưởng vì sự vô trách nhiệm của ba mẹ, cho nên mới biến thành dạng này.
Du Du không chịu được ánh mắt đó của Lục Trình Thiên, phấn nền có dày đến đâu cũng không thể che được chút ẩn hồng trên má: “Chú ơi, cháu có làm phiền chú không ạ.”
“Không có.” Lục Trình Thiên thu lại ánh mắt, tiếng nói chuyện bên cạnh làm anh vô thức câu mày, Anh không thích những nơi ồn ào, nếu không phải vì chờ đứa nhóc này thì anh căn bản sẽ không đến đến những nơi như vậy.
“Wow, người đàn ông kia đẹp trai quá.”
“Đưa bé đó không phải là con của anh ta chứ, cái đầu xù đó trông thật cá tính, hai người đứng cạnh nhau quả thật dễ thương chết đi được.”
“Đúng á, gương mặt của hai người cũng giống nhau, trái tim tớ không chịu nổi nữa rồi.”
Hai bọn họ rất giống nhau sao? Lục Trình Thiên vô ý nghe được câu nói này ở bên cạnh, ánh mắt đen sâu thẳm của anh lại hướng đến bé bánh bao trắng nõn, cậu bé cũng mở to cặp mắt đen trắng rõ ràng mà nhìn mình.
Rất hiếm khi gặp được một đứa nhỏ có gan lớn như vậy.
Ngửi thấy mùi gà rán và hamburger, Du Du lâu rồi chưa có gì bỏ bụng xoa xoa cái bụng tròn trống rỗng của mình.
Dù sao đây cũng là người “ba bội bạc” của bé, ăn một bữa KFC chắc là không quá đáng đâu.
Lục Trình Thiên nghĩ rằng Pudding đói bụng nên mới chạy ra ngoài, trong lòng bắt đầu lên án ba mẹ vô trách nhiệm của bé, giọng nói khó tránh được sự dịu dàng: “Ưm, chú dẫn cháu đi ăn cơm nhé.”
Trong mắt Lục Trình Thiên, KFC chỉ là một loại thực phẩm ăn vặt, càng không thích hợp với một đứa trẻ đang phát triển.
“Chú Lục, cháu muốn ăn cánh gà nướng và khoai tây chiên.” Du Du chớp chớp hàng mi cong vuốt như cánh quạt và nói bằng giọng năn nỉ.
Không ăn KFC thì bé còn đến làm gì, gần đây mẹ quản quá nghiêm khắc, dì lén dẫn bé đi ăn đều bị phát hiện, lâu lắm rồi bé vẫn chưa được ăn khoai tây chiên.
Bé đáng thương lắm có biết không hả.
“Mấy thứ này không thích hợp để cháu ăn, chú dẫn cháu đi ăn cơm.” Lục Trình Thiên vẫn không đồng ý, anh vẫn còn rất nhiều chuyện để làm, nhưng nhịn không được lại vì đứa nhỏ này mà tạm gác lại mọi việc, chạy đến nơi mà mình không thích nhất để chờ đợi.
Đây là một sự thách thức tôn nghiêm đối với anh.
“Chú Lục, cháu đói….” Du Du nói, miệng mím lại thành một đường thẳng, đôi mắt lúc nói chuyện còn mang một tầng sương mù.
Lục Trình Thiên nhìn vào đôi mắt chứa sự mong chờ của Du Du, thất thần trong một giây, anh không biết tại sao lại có thể thấy được ánh mắt của Đan Diễn Vy trên người của đứa bé không có quan hệ với mình, ba lần bảy lượt đều nhìn thấy hình bóng của Đan Diễn Vy.
“Cháu thật sự năm tuổi?” Anh không biết tại sao bản thân mình lại hỏi câu này, trong đầu có một ý niệm cứ thôi thúc anh phải làm như vậy. Du Du nhịn không được xoa xoa tai, một cái tay khác vươn ra quơ quơ phía trước Lục Trình Thiên: “Chú à, cháu đã năm tuổi rồi.”
Lục Trình Thiên nhìn động tác nhỏ của bé, đôi mắt đen nhịn không được mà hơi âm trầm, tại sao ngay cả động tác nhỏ khi nói dối cũng có chút giống, mỗi người đều có những cử chỉ vô tình của mình nhưng đều không thể nhận ra.
Ví dụ như lúc nói dối Đan Diễn Vy sẽ xoa xoa tai, hoặc là lúc chột dạ sẽ chớp chớp mắt.
Đột nhiên, anh phản ứng, bản thân cứ luôn nhớ về người phụ nữ đã ngã vào lòng của người đàn ông khác, sắc mặt của anh trầm xuống.
Du Du ở bên cạnh nhìn thấy sự thay đổi cảm xúc của Lục Trình Thiên, trực giác nói cho bé biết tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì, dùng giọng điệu nhỏ nhẹ mà nói: “Chú Lục, có phải là không thể không chú.”
Ánh mắt Lục Trình Thiên không tránh khỏi dao động, nhìn chăm chăm khuôn mặt vô tội của bé vài giây: “Không, cháu muốn ăn gì?”
Âm thanh lanh lảnh của Du Du rất nhanh liền trả lời: “Suất ăn trẻ em ạ.”
“….” Lục Trình Thiên liếc mắt nhìn một hàng dài đang xếp hàng, liền quyết định không dẫn bé đến đó mà kêu trợ lý của mình đi mua.
“Đi thôi, lát nữa sẽ có người mang đến cho cháu.”
Lục Trình Thiên rất tự nhiên mà dắt cánh tay mập mạp của bé đi ra ngoài.
“Vậy chúng ta đi đâu ạ.” Hai tai của Du Du hồng hồng, bước chân có chút ngắn nên Lục Trình Thiên đành phải thả chậm tốc độ, bé mới miễn cưỡng theo kịp.
Lục Trình Thiên đi không được mấy bước liền nhạy bén cảm nhận hơi thở của bạn nhỏ bên cạnh có chút nặng nhọc, nhẹ nhàng buông tay, trực tiếp cuối người xuống bế Du Du đang kinh ngạc tròn mắt, nhẹ nhàng ôm vào lòng đi ra ngoài.
Lục Trình Thiên không có phản ứng gì nhưng lại biết được trái tim trong lồng ngực của Du Du bắt đầu đập loạn xạ, gương mặt nhỏ cũng nhanh chóng đỏ ửng một mảng, thái độ kiêu ngạo vừa thu lại không quá ba giây liền ỡm ờ dựa vào vai của Lục Trình Thiên.
Bé tuyệt đối không phải là muốn gần gũi với chú ấy, chỉ là, chỉ là và lo lắng mình sẽ bị ngã xuống.
Khoảnh khắc làn da mịn màng của Du Du chạm vào cổ của anh, bước chân của Lục Trình Thiên sững lại vài giây, sau đó làm như chuyện gì cũng chưa xảy ra, ôm bé đến Sở Sự Vụ của mình.
Vu Tư Tư đang trốn trong góc của quán cà phê đối diện thưởng thức cà phê ở quán này, ăn bánh gato, trong đầu còn nghỉ lát nữa lúc đi đón Du Du phải mua thêm một miếng nữa, không để ý nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, một ngụm cà phê liền trực tiếp phun thẳng ra, con ngươi như muốn rớt ra khỏi mắt.
Giống như là lo lắng cặp mắt vẫn còn trẻ của mình bị mờ, nhịn không được bắt đầu giơ tay dụi dụi mắt, đợi ổn định lại nhìn tiếp, hai thân ảnh một lớn một nhỏ đó không phải là cô nhìn nhầm rồi.
Chuyện đó thật sự tồn tại.
Kìm lòng không nổi mà mở miệng: “Má ơi, lúc nào mà Lục Trình Thiên đã ôm Du Du rồi, anh ta anh ta muốn đem người đi đâu vậy.”
Vu Tư Tư hoảng loạn muốn gọi điện thoại cho Du Du, tay cầm điện thoại giữa chừng liền bỏ lại, tự nói với chính mình: “Không được, nếu bây giờ điện thoại cho Du Du không phải là sẽ bị lộ ư, không đúng, không đúng, Lục Trình Thiên biết mình là cô của Du Du mà, nhưng điểm này lại có vẻ không thích hợp.”
Làm sao mới tốt đây.
Du Du dường như cũng nhìn thấy bộ dáng vò đầu bức tai của Vu Tư Tư, khóe mắt lén lút nhìn Lục Trình Thiên ngay trước mặt, cẩn thận dùng động tác tay ra hiệu với Vu Tư Tư rằng mình vẫn an toàn.
Vu Tư Tư nhìn thấy cử chỉ an toàn của Du Du, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn là khóc, tiêu đời rồi, nếu như Vy Vy biết được chuyện Lục Trình Thiên ôm Du Du đi, nhất định sẽ giết cô mất.
Cô không thể gấp gáp mà đâm đầu vô chỗ chết được, chỉ có thể thấp thỏm ngồi đây đợi hai tiếng đồng hồ, đây cũng là thời gian đã đồng ý với Du Du, qua hai tiếng đồng hồ cô sẽ đi giải cứu con tin.
Hi vọng là Du Du thông minh, không bị Lục Trình Thiên phát hiện sơ hở.
Rồi hít một hơi thật mạnh đi về phía anh.
“Chú Lục, để chú chờ lâu rồi.”
Lục Trình Thiên ừ một tiếng, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bánh bao của Du Du, anh nhớ lần trước khuôn mặt của cậu bé không trắng như vậy, chẳng lẽ gần đây phải chịu ảnh hưởng vì sự vô trách nhiệm của ba mẹ, cho nên mới biến thành dạng này.
Du Du không chịu được ánh mắt đó của Lục Trình Thiên, phấn nền có dày đến đâu cũng không thể che được chút ẩn hồng trên má: “Chú ơi, cháu có làm phiền chú không ạ.”
“Không có.” Lục Trình Thiên thu lại ánh mắt, tiếng nói chuyện bên cạnh làm anh vô thức câu mày, Anh không thích những nơi ồn ào, nếu không phải vì chờ đứa nhóc này thì anh căn bản sẽ không đến đến những nơi như vậy.
“Wow, người đàn ông kia đẹp trai quá.”
“Đưa bé đó không phải là con của anh ta chứ, cái đầu xù đó trông thật cá tính, hai người đứng cạnh nhau quả thật dễ thương chết đi được.”
“Đúng á, gương mặt của hai người cũng giống nhau, trái tim tớ không chịu nổi nữa rồi.”
Hai bọn họ rất giống nhau sao? Lục Trình Thiên vô ý nghe được câu nói này ở bên cạnh, ánh mắt đen sâu thẳm của anh lại hướng đến bé bánh bao trắng nõn, cậu bé cũng mở to cặp mắt đen trắng rõ ràng mà nhìn mình.
Rất hiếm khi gặp được một đứa nhỏ có gan lớn như vậy.
Ngửi thấy mùi gà rán và hamburger, Du Du lâu rồi chưa có gì bỏ bụng xoa xoa cái bụng tròn trống rỗng của mình.
Dù sao đây cũng là người “ba bội bạc” của bé, ăn một bữa KFC chắc là không quá đáng đâu.
Lục Trình Thiên nghĩ rằng Pudding đói bụng nên mới chạy ra ngoài, trong lòng bắt đầu lên án ba mẹ vô trách nhiệm của bé, giọng nói khó tránh được sự dịu dàng: “Ưm, chú dẫn cháu đi ăn cơm nhé.”
Trong mắt Lục Trình Thiên, KFC chỉ là một loại thực phẩm ăn vặt, càng không thích hợp với một đứa trẻ đang phát triển.
“Chú Lục, cháu muốn ăn cánh gà nướng và khoai tây chiên.” Du Du chớp chớp hàng mi cong vuốt như cánh quạt và nói bằng giọng năn nỉ.
Không ăn KFC thì bé còn đến làm gì, gần đây mẹ quản quá nghiêm khắc, dì lén dẫn bé đi ăn đều bị phát hiện, lâu lắm rồi bé vẫn chưa được ăn khoai tây chiên.
Bé đáng thương lắm có biết không hả.
“Mấy thứ này không thích hợp để cháu ăn, chú dẫn cháu đi ăn cơm.” Lục Trình Thiên vẫn không đồng ý, anh vẫn còn rất nhiều chuyện để làm, nhưng nhịn không được lại vì đứa nhỏ này mà tạm gác lại mọi việc, chạy đến nơi mà mình không thích nhất để chờ đợi.
Đây là một sự thách thức tôn nghiêm đối với anh.
“Chú Lục, cháu đói….” Du Du nói, miệng mím lại thành một đường thẳng, đôi mắt lúc nói chuyện còn mang một tầng sương mù.
Lục Trình Thiên nhìn vào đôi mắt chứa sự mong chờ của Du Du, thất thần trong một giây, anh không biết tại sao lại có thể thấy được ánh mắt của Đan Diễn Vy trên người của đứa bé không có quan hệ với mình, ba lần bảy lượt đều nhìn thấy hình bóng của Đan Diễn Vy.
“Cháu thật sự năm tuổi?” Anh không biết tại sao bản thân mình lại hỏi câu này, trong đầu có một ý niệm cứ thôi thúc anh phải làm như vậy. Du Du nhịn không được xoa xoa tai, một cái tay khác vươn ra quơ quơ phía trước Lục Trình Thiên: “Chú à, cháu đã năm tuổi rồi.”
Lục Trình Thiên nhìn động tác nhỏ của bé, đôi mắt đen nhịn không được mà hơi âm trầm, tại sao ngay cả động tác nhỏ khi nói dối cũng có chút giống, mỗi người đều có những cử chỉ vô tình của mình nhưng đều không thể nhận ra.
Ví dụ như lúc nói dối Đan Diễn Vy sẽ xoa xoa tai, hoặc là lúc chột dạ sẽ chớp chớp mắt.
Đột nhiên, anh phản ứng, bản thân cứ luôn nhớ về người phụ nữ đã ngã vào lòng của người đàn ông khác, sắc mặt của anh trầm xuống.
Du Du ở bên cạnh nhìn thấy sự thay đổi cảm xúc của Lục Trình Thiên, trực giác nói cho bé biết tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì, dùng giọng điệu nhỏ nhẹ mà nói: “Chú Lục, có phải là không thể không chú.”
Ánh mắt Lục Trình Thiên không tránh khỏi dao động, nhìn chăm chăm khuôn mặt vô tội của bé vài giây: “Không, cháu muốn ăn gì?”
Âm thanh lanh lảnh của Du Du rất nhanh liền trả lời: “Suất ăn trẻ em ạ.”
“….” Lục Trình Thiên liếc mắt nhìn một hàng dài đang xếp hàng, liền quyết định không dẫn bé đến đó mà kêu trợ lý của mình đi mua.
“Đi thôi, lát nữa sẽ có người mang đến cho cháu.”
Lục Trình Thiên rất tự nhiên mà dắt cánh tay mập mạp của bé đi ra ngoài.
“Vậy chúng ta đi đâu ạ.” Hai tai của Du Du hồng hồng, bước chân có chút ngắn nên Lục Trình Thiên đành phải thả chậm tốc độ, bé mới miễn cưỡng theo kịp.
Lục Trình Thiên đi không được mấy bước liền nhạy bén cảm nhận hơi thở của bạn nhỏ bên cạnh có chút nặng nhọc, nhẹ nhàng buông tay, trực tiếp cuối người xuống bế Du Du đang kinh ngạc tròn mắt, nhẹ nhàng ôm vào lòng đi ra ngoài.
Lục Trình Thiên không có phản ứng gì nhưng lại biết được trái tim trong lồng ngực của Du Du bắt đầu đập loạn xạ, gương mặt nhỏ cũng nhanh chóng đỏ ửng một mảng, thái độ kiêu ngạo vừa thu lại không quá ba giây liền ỡm ờ dựa vào vai của Lục Trình Thiên.
Bé tuyệt đối không phải là muốn gần gũi với chú ấy, chỉ là, chỉ là và lo lắng mình sẽ bị ngã xuống.
Khoảnh khắc làn da mịn màng của Du Du chạm vào cổ của anh, bước chân của Lục Trình Thiên sững lại vài giây, sau đó làm như chuyện gì cũng chưa xảy ra, ôm bé đến Sở Sự Vụ của mình.
Vu Tư Tư đang trốn trong góc của quán cà phê đối diện thưởng thức cà phê ở quán này, ăn bánh gato, trong đầu còn nghỉ lát nữa lúc đi đón Du Du phải mua thêm một miếng nữa, không để ý nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, một ngụm cà phê liền trực tiếp phun thẳng ra, con ngươi như muốn rớt ra khỏi mắt.
Giống như là lo lắng cặp mắt vẫn còn trẻ của mình bị mờ, nhịn không được bắt đầu giơ tay dụi dụi mắt, đợi ổn định lại nhìn tiếp, hai thân ảnh một lớn một nhỏ đó không phải là cô nhìn nhầm rồi.
Chuyện đó thật sự tồn tại.
Kìm lòng không nổi mà mở miệng: “Má ơi, lúc nào mà Lục Trình Thiên đã ôm Du Du rồi, anh ta anh ta muốn đem người đi đâu vậy.”
Vu Tư Tư hoảng loạn muốn gọi điện thoại cho Du Du, tay cầm điện thoại giữa chừng liền bỏ lại, tự nói với chính mình: “Không được, nếu bây giờ điện thoại cho Du Du không phải là sẽ bị lộ ư, không đúng, không đúng, Lục Trình Thiên biết mình là cô của Du Du mà, nhưng điểm này lại có vẻ không thích hợp.”
Làm sao mới tốt đây.
Du Du dường như cũng nhìn thấy bộ dáng vò đầu bức tai của Vu Tư Tư, khóe mắt lén lút nhìn Lục Trình Thiên ngay trước mặt, cẩn thận dùng động tác tay ra hiệu với Vu Tư Tư rằng mình vẫn an toàn.
Vu Tư Tư nhìn thấy cử chỉ an toàn của Du Du, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn là khóc, tiêu đời rồi, nếu như Vy Vy biết được chuyện Lục Trình Thiên ôm Du Du đi, nhất định sẽ giết cô mất.
Cô không thể gấp gáp mà đâm đầu vô chỗ chết được, chỉ có thể thấp thỏm ngồi đây đợi hai tiếng đồng hồ, đây cũng là thời gian đã đồng ý với Du Du, qua hai tiếng đồng hồ cô sẽ đi giải cứu con tin.
Hi vọng là Du Du thông minh, không bị Lục Trình Thiên phát hiện sơ hở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.