Chương 419: CHỊ DÂU CHẠY MẤT RỒI
Triều Ca Như
04/05/2021
Trong suy nghĩ của cô, sau này anh sẽ có gia đình của mình, sẽ có người mà mình yêu, sẽ có một đứa con khác, sự tồn tại của Du Du cũng không có ý nghĩa gì. Lục Trình Thiên không có quyền nuôi dưỡng Du Du, cũng sẽ không công khai ra bên ngoài cái gì, người ở bên ngoài cho rằng Du Du không có ý nghĩa gì đối với Lục Trình Thiên, như vậy thì tốt với Du Du hơn.
Nghĩ như vậy, suy nghĩ của cô càng thêm chắc chắn.
Lục Trình Thiên còn không biết, vốn là muốn có lý do thuyết phục cô ở lại, nhưng lại càng khiến cô đi xa hơn.
Ăn cơm xong, Đan Diễn Vy tự mình tắm rửa cho Du Du, nhìn thằng bé ngủ xong, lúc này mới đi ra cửa.
Mẹ Lục nhìn Đan Diễn Vy xuống lầu, vội vàng nói: “Vy Vy à, hôm nay cũng đã trễ như vậy rồi, không bằng đợi ngày mai rồi hẵng đi sau khi Du Du tỉnh dậy chắc chắn rất muốn nhìn thấy mẹ.”
Trong nháy mắt, Đan Diễn Vy hơi do dự, nhưng cô vẫn lắc đầu rất nhanh: “Bạn của con còn đang chờ con. Thật có lỗi với bác gái, con đi trước đây.”
Mẹ Lục thất vọng.
Lúc này Lục Trình Thiên có chút gấp gáp, thầm mắng Hà Cảnh Quân là âm hồn bất tán.
“Đi tiễn người ta chút đi.” Mẹ Lục thấy anh còn đứng ngốc lăng ở đó, lập tức nhìn không được mà chọc chọc eo của anh, một mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Chân mày Lục Trình Thiên hơi giãn ra, cuối cùng vẫn cứng ngắc trả lời: “Để tôi đưa cô đi.”
Đan Diễn Vy nhớ đến mình cũng có lời để nói, cho nên không từ chối.
Ban đêm, trong những đám cỏ, tiếng kêu của các loại côn trùng tạo thành một khúc hòa âm.
Cả đường hai người không nói với nhau câu nào.
Đi đến cổng, Đan Diễn Vy hít sâu một hơi: “Lục Trình Thiên, thật sự xin lỗi, trước đó là tôi quá qua loa cho nên đã đồng ý một năm ước hẹn với anh.”
“Qua loa? A!” Lục Trình Thiên nhẹ giọng a một cái, cẩn thận cân nhắc hai chữ này.
“Chứ không phải là bởi vì Hà Cảnh Quân đã tẩy não cô rồi, cho nên bây giờ cô vội vã muốn trở thành bà chủ nhà họ Hà ư?” Giọng nói Lục Trình Thiên trào phóng, ngữ khí có chút nặng.
Đan Diễn Vy hơi ảo não: “Anh không thể dễ nói chuyện một chút sao? Nếu như tôi thật sự muốn trở thành vợ của ai, muốn sống cuộc sống vinh hoa phú quý, tôi có Du Du ở đây, đến tìm anh không bằng tìm Hà Cảnh Quân còn thuận tiện hơn.”
Lục Trình Thiên nhìn Đan Diễn Vy một cái, lời nói đến miệng bị mắc lại trong cổ họng, cuối cùng mở miệng nói một câu: “Cho nên cô muốn một chân đạp hai thuyền? Câu lấy hai đầu?”
“Lục Trình Thiên!” Đan Diễn Vy hơi tức giận dậm chân.
Nhìn dáng vẻ của cô tức giận phát điên, bỗng nhiên Lục Trình Thiên lại cảm thấy trong đầu không có suy nghĩ gì nữa.
Lồng ngực có chút phập phồng, nhẹ giọng cười cười. Lục Trình Thiên bước lên phía trước kéo cô lại: “Đan Diễn Vy, cô đoán xem lần này cô có thể thành công hay không?”
“Cái gì?” Đan Diễn Vy hơi sững sờ, cô cũng không theo kịp được suy nghĩ của anh.
Hai tay Lục Trình Thiên nắm lấy bờ vai của cô, đối mặt với cô, bên trong đôi mắt đen nhánh là vòng xoáy thật sâu, giống như có thể hút người khác vào.
Lục Trình Thiên không rõ ràng nói ra mấy chữ: “Tôi nói là cô đoán xem lần này cô có thể đoạt được quyền nuôi dưỡng trong tay của tôi không?”
Trong lòng Đan Diễn Vy hơi ngẩn ra, cô không hề nắm chắc.
Nhưng đối diện với ánh mắt khiêu khích của anh, cô vẫn cắn răng nói: “Tôi tin tưởng vào luật pháp.”
“Thế nhưng tôi lại tin tưởng vào chính mình, làm sao bây giờ?” Khóe miệng anh hơi giương lên, tự tin tự đại mà nói.
Đan Diễn Vy hất tay của anh ra: “Tôi đã quyết định kết hôn với Hà Cảnh Quân, đến lúc đó sự tồn tại của tôi còn lớn hơn anh, Du Du nhất định sẽ đi theo tôi.”
“Tôi cá là Hà Cảnh Quân sẽ không kết hôn với cô.” Lục Trình Thiên nhíu mày.
Bỗng nhiên Đan Diễn Vy nhìn về phía anh: “Anh đã làm cái gì?”
Người nhà họ Hà đúng là tai to mặt lớn, trong lòng cô cũng biết không dễ dàng, nhưng lúc mà Lục Trình Thiên nói ra, khó tránh khỏi khiến cô nghi ngờ.
Lục Trình Thiên lắc đầu: “Không cần tôi làm cái gì cả. Chỉ sợ là cô không biết, Hà Cảnh Quân có một người vợ sắp cưới tên là Lâm Nhã, rất được sự yêu thích của bà Hà. Cô ta là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên với Hà Cảnh Quân, quan trọng nhất chính là cô ta và Hà Cảnh Quân có hôn ước với nhau.”
Sắc mặt Đan Diễn Vy bỗng nhiên tái nhợt.
Lục Trình Thiên nhìn thấy vậy, trong lòng cực kỳ khoái chí.
Thế lực của nhà họ Hà kém xa với nhà họ Lục, nhưng mà nhà họ Lục rất coi trọng danh dự, lại xa với thành phố Kinh, nếu như Hà Cảnh Quân muốn làm chút chuyện gì đó ở thành phố Cần An cũng không phải là không thể nào. Huống chi cái cô gái nhỏ này lại đem người ta là bạn thân ở trong lòng, anh nhìn mà thấy khó chịu.
Cũng không sao, cơm ngon thì không sợ trễ, anh chính là cần sự hoàn chỉnh, loại bỏ người đàn ông kia trong lòng cô, cho dù là có chút cảm kích cũng không được.
Trong mắt Lục Trình Thiên là sự chiếm hữu mãnh liệt.
“Sao lại như vậy… cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng nghe anh ấy nói.” Đan Diễn Vy hơi sững sờ.
Lục Trình Thiên nhướng mày ra vẻ kinh ngạc: “Thật à? Quan hệ của hai người tốt như vậy, cũng sắp kết hôn rồi, vậy mà không biết hắn ta đã có vợ chưa cưới từ trước, thật tình!”
Đan Diễn Vy thu lại tức giận: “Tôi sẽ hỏi chuyện này cho rõ ràng, nhưng Lục Trình Thiên, anh đừng để tôi biết anh giở tròn quỷ sau lưng tôi.”
“Yên tâm đi, tôi chỉ là có lòng tốt mà nói với cô một tiếng mà thôi. Nếu như muốn cướp người đàn ông của người khác, bị người khác phỉ nhổ bất lương thì cũng là chuyện của cô, tôi phải nhanh chóng thưa kiện để dành con trai về, mấy chuyện mà cô nói đó tôi cũng không cần phải quan tâm.” Lục Trình Thiên lạnh lùng mở miệng, trong đầu lại chắc chắn là cô đã từ bỏ rồi.
Đan Diễn Vy trừng mắt nhìn anh một cái, nhìn điện thoại di động lại vang lên, lúc này bước chân ra ngoài.
Lục Trình Thiên vẫn đi theo sau lưng cô, cố chấp đưa cô ra tới cổng.
“A lô, Cảnh Quân, em ra đến rồi.” Đan Diễn Vy nhận điện thoại, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng cũng thấy được.
Hà Cảnh Quân nghe như vậy lập tức lái xe ra từ trong bóng tối.
Không bao lâu sau liền đi tới trước mặt Đan Diễn Vy: “Vy Vy.”
Đan Diễn Vy bước chân đi về phía trước, Lục Trình Thiên tận mắt nhìn thấy hai người lái xe rời đi, ánh mắt sắc lạnh sâu thẳm.
“Cậu chủ, tôi cứ không hiểu anh cứ để chị dâu đi như vậy sao?” Trương Hoàng ở sau lưng có chút hoài nghi mà xuất hiện ở đằng sau Lục Trình Thiên.
Bây giờ việc bảo vệ trật tự trong trang viên này đều nằm trong tay của anh ta, lại thêm việc không có chuyện gì thì dạy Du Du một vài thứ. Mặc dù bây giờ Trương Hoàng vẫn kính nể không thôi đối với Lục Trình Thiên, nhưng tốt xấu gì cũng xem như dám nói chuyện lớn tiếng.
Lục Trình Thiên lắc đầu: “Để Kiều Chấn Ly cử mấy người theo dõi, tôi không hy vọng trong mấy ngày này cô ấy lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
Trương Hoàng càng mờ mịt không hiểu, trước đó còn ồn ào muốn lật cả trời, lúc này lại yên lặng mà bảo vệ?
Nhưng mà anh ta vẫn đủ tin tưởng Lục Trình Thiên, gật đầu: “Vâng.”
Lục Trình Thiên lại nhìn ánh đèn xe chậm rãi xuống núi ở phía xa, trong lòng cười lạnh.
“Hà Cảnh Quân, đừng nói tôi không cho anh cơ hội, cứ hưởng thụ thời gian mấy ngày này mà ở cạnh cô ấy đi.”
Bởi vì sau này anh ta sẽ có một gia đình khác, cô cũng sẽ thuộc về anh, từ người đến trái tim và trên cả pháp luật, hoàn hoàn chỉnh chỉnh, cô cũng có thân phận là vợ của Lục Trình Thiên anh.
Trong xe, Hà Cảnh Quân Hơi nghi ngờ một chút: “Du Du đâu? Sao không dẫn Du Du theo? Nhà của chúng ta cũng đã chuẩn bị xong rồi, đã chuẩn bị một phòng cho Du Du, chắc chắn thằng bé sẽ rất thích.”
Trong lòng Đan Diễn Vy vô cùng hỗn loạn, rất cảm động với hành động của Hà Cảnh Quân, nhưng không thể không suy nghĩ về lời nói của Lục Trình Thiên.
Cô tin tưởng Lục Trình Thiên sẽ không bắn tên không đích* trong chuyện này.
Cho nên Hà Cảnh Quân thật sự có một cô vợ chưa cưới?
Đan Diễn Vy khẽ há miệng muốn lên tiếng hỏi.
Nghĩ như vậy, suy nghĩ của cô càng thêm chắc chắn.
Lục Trình Thiên còn không biết, vốn là muốn có lý do thuyết phục cô ở lại, nhưng lại càng khiến cô đi xa hơn.
Ăn cơm xong, Đan Diễn Vy tự mình tắm rửa cho Du Du, nhìn thằng bé ngủ xong, lúc này mới đi ra cửa.
Mẹ Lục nhìn Đan Diễn Vy xuống lầu, vội vàng nói: “Vy Vy à, hôm nay cũng đã trễ như vậy rồi, không bằng đợi ngày mai rồi hẵng đi sau khi Du Du tỉnh dậy chắc chắn rất muốn nhìn thấy mẹ.”
Trong nháy mắt, Đan Diễn Vy hơi do dự, nhưng cô vẫn lắc đầu rất nhanh: “Bạn của con còn đang chờ con. Thật có lỗi với bác gái, con đi trước đây.”
Mẹ Lục thất vọng.
Lúc này Lục Trình Thiên có chút gấp gáp, thầm mắng Hà Cảnh Quân là âm hồn bất tán.
“Đi tiễn người ta chút đi.” Mẹ Lục thấy anh còn đứng ngốc lăng ở đó, lập tức nhìn không được mà chọc chọc eo của anh, một mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Chân mày Lục Trình Thiên hơi giãn ra, cuối cùng vẫn cứng ngắc trả lời: “Để tôi đưa cô đi.”
Đan Diễn Vy nhớ đến mình cũng có lời để nói, cho nên không từ chối.
Ban đêm, trong những đám cỏ, tiếng kêu của các loại côn trùng tạo thành một khúc hòa âm.
Cả đường hai người không nói với nhau câu nào.
Đi đến cổng, Đan Diễn Vy hít sâu một hơi: “Lục Trình Thiên, thật sự xin lỗi, trước đó là tôi quá qua loa cho nên đã đồng ý một năm ước hẹn với anh.”
“Qua loa? A!” Lục Trình Thiên nhẹ giọng a một cái, cẩn thận cân nhắc hai chữ này.
“Chứ không phải là bởi vì Hà Cảnh Quân đã tẩy não cô rồi, cho nên bây giờ cô vội vã muốn trở thành bà chủ nhà họ Hà ư?” Giọng nói Lục Trình Thiên trào phóng, ngữ khí có chút nặng.
Đan Diễn Vy hơi ảo não: “Anh không thể dễ nói chuyện một chút sao? Nếu như tôi thật sự muốn trở thành vợ của ai, muốn sống cuộc sống vinh hoa phú quý, tôi có Du Du ở đây, đến tìm anh không bằng tìm Hà Cảnh Quân còn thuận tiện hơn.”
Lục Trình Thiên nhìn Đan Diễn Vy một cái, lời nói đến miệng bị mắc lại trong cổ họng, cuối cùng mở miệng nói một câu: “Cho nên cô muốn một chân đạp hai thuyền? Câu lấy hai đầu?”
“Lục Trình Thiên!” Đan Diễn Vy hơi tức giận dậm chân.
Nhìn dáng vẻ của cô tức giận phát điên, bỗng nhiên Lục Trình Thiên lại cảm thấy trong đầu không có suy nghĩ gì nữa.
Lồng ngực có chút phập phồng, nhẹ giọng cười cười. Lục Trình Thiên bước lên phía trước kéo cô lại: “Đan Diễn Vy, cô đoán xem lần này cô có thể thành công hay không?”
“Cái gì?” Đan Diễn Vy hơi sững sờ, cô cũng không theo kịp được suy nghĩ của anh.
Hai tay Lục Trình Thiên nắm lấy bờ vai của cô, đối mặt với cô, bên trong đôi mắt đen nhánh là vòng xoáy thật sâu, giống như có thể hút người khác vào.
Lục Trình Thiên không rõ ràng nói ra mấy chữ: “Tôi nói là cô đoán xem lần này cô có thể đoạt được quyền nuôi dưỡng trong tay của tôi không?”
Trong lòng Đan Diễn Vy hơi ngẩn ra, cô không hề nắm chắc.
Nhưng đối diện với ánh mắt khiêu khích của anh, cô vẫn cắn răng nói: “Tôi tin tưởng vào luật pháp.”
“Thế nhưng tôi lại tin tưởng vào chính mình, làm sao bây giờ?” Khóe miệng anh hơi giương lên, tự tin tự đại mà nói.
Đan Diễn Vy hất tay của anh ra: “Tôi đã quyết định kết hôn với Hà Cảnh Quân, đến lúc đó sự tồn tại của tôi còn lớn hơn anh, Du Du nhất định sẽ đi theo tôi.”
“Tôi cá là Hà Cảnh Quân sẽ không kết hôn với cô.” Lục Trình Thiên nhíu mày.
Bỗng nhiên Đan Diễn Vy nhìn về phía anh: “Anh đã làm cái gì?”
Người nhà họ Hà đúng là tai to mặt lớn, trong lòng cô cũng biết không dễ dàng, nhưng lúc mà Lục Trình Thiên nói ra, khó tránh khỏi khiến cô nghi ngờ.
Lục Trình Thiên lắc đầu: “Không cần tôi làm cái gì cả. Chỉ sợ là cô không biết, Hà Cảnh Quân có một người vợ sắp cưới tên là Lâm Nhã, rất được sự yêu thích của bà Hà. Cô ta là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên với Hà Cảnh Quân, quan trọng nhất chính là cô ta và Hà Cảnh Quân có hôn ước với nhau.”
Sắc mặt Đan Diễn Vy bỗng nhiên tái nhợt.
Lục Trình Thiên nhìn thấy vậy, trong lòng cực kỳ khoái chí.
Thế lực của nhà họ Hà kém xa với nhà họ Lục, nhưng mà nhà họ Lục rất coi trọng danh dự, lại xa với thành phố Kinh, nếu như Hà Cảnh Quân muốn làm chút chuyện gì đó ở thành phố Cần An cũng không phải là không thể nào. Huống chi cái cô gái nhỏ này lại đem người ta là bạn thân ở trong lòng, anh nhìn mà thấy khó chịu.
Cũng không sao, cơm ngon thì không sợ trễ, anh chính là cần sự hoàn chỉnh, loại bỏ người đàn ông kia trong lòng cô, cho dù là có chút cảm kích cũng không được.
Trong mắt Lục Trình Thiên là sự chiếm hữu mãnh liệt.
“Sao lại như vậy… cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng nghe anh ấy nói.” Đan Diễn Vy hơi sững sờ.
Lục Trình Thiên nhướng mày ra vẻ kinh ngạc: “Thật à? Quan hệ của hai người tốt như vậy, cũng sắp kết hôn rồi, vậy mà không biết hắn ta đã có vợ chưa cưới từ trước, thật tình!”
Đan Diễn Vy thu lại tức giận: “Tôi sẽ hỏi chuyện này cho rõ ràng, nhưng Lục Trình Thiên, anh đừng để tôi biết anh giở tròn quỷ sau lưng tôi.”
“Yên tâm đi, tôi chỉ là có lòng tốt mà nói với cô một tiếng mà thôi. Nếu như muốn cướp người đàn ông của người khác, bị người khác phỉ nhổ bất lương thì cũng là chuyện của cô, tôi phải nhanh chóng thưa kiện để dành con trai về, mấy chuyện mà cô nói đó tôi cũng không cần phải quan tâm.” Lục Trình Thiên lạnh lùng mở miệng, trong đầu lại chắc chắn là cô đã từ bỏ rồi.
Đan Diễn Vy trừng mắt nhìn anh một cái, nhìn điện thoại di động lại vang lên, lúc này bước chân ra ngoài.
Lục Trình Thiên vẫn đi theo sau lưng cô, cố chấp đưa cô ra tới cổng.
“A lô, Cảnh Quân, em ra đến rồi.” Đan Diễn Vy nhận điện thoại, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng cũng thấy được.
Hà Cảnh Quân nghe như vậy lập tức lái xe ra từ trong bóng tối.
Không bao lâu sau liền đi tới trước mặt Đan Diễn Vy: “Vy Vy.”
Đan Diễn Vy bước chân đi về phía trước, Lục Trình Thiên tận mắt nhìn thấy hai người lái xe rời đi, ánh mắt sắc lạnh sâu thẳm.
“Cậu chủ, tôi cứ không hiểu anh cứ để chị dâu đi như vậy sao?” Trương Hoàng ở sau lưng có chút hoài nghi mà xuất hiện ở đằng sau Lục Trình Thiên.
Bây giờ việc bảo vệ trật tự trong trang viên này đều nằm trong tay của anh ta, lại thêm việc không có chuyện gì thì dạy Du Du một vài thứ. Mặc dù bây giờ Trương Hoàng vẫn kính nể không thôi đối với Lục Trình Thiên, nhưng tốt xấu gì cũng xem như dám nói chuyện lớn tiếng.
Lục Trình Thiên lắc đầu: “Để Kiều Chấn Ly cử mấy người theo dõi, tôi không hy vọng trong mấy ngày này cô ấy lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
Trương Hoàng càng mờ mịt không hiểu, trước đó còn ồn ào muốn lật cả trời, lúc này lại yên lặng mà bảo vệ?
Nhưng mà anh ta vẫn đủ tin tưởng Lục Trình Thiên, gật đầu: “Vâng.”
Lục Trình Thiên lại nhìn ánh đèn xe chậm rãi xuống núi ở phía xa, trong lòng cười lạnh.
“Hà Cảnh Quân, đừng nói tôi không cho anh cơ hội, cứ hưởng thụ thời gian mấy ngày này mà ở cạnh cô ấy đi.”
Bởi vì sau này anh ta sẽ có một gia đình khác, cô cũng sẽ thuộc về anh, từ người đến trái tim và trên cả pháp luật, hoàn hoàn chỉnh chỉnh, cô cũng có thân phận là vợ của Lục Trình Thiên anh.
Trong xe, Hà Cảnh Quân Hơi nghi ngờ một chút: “Du Du đâu? Sao không dẫn Du Du theo? Nhà của chúng ta cũng đã chuẩn bị xong rồi, đã chuẩn bị một phòng cho Du Du, chắc chắn thằng bé sẽ rất thích.”
Trong lòng Đan Diễn Vy vô cùng hỗn loạn, rất cảm động với hành động của Hà Cảnh Quân, nhưng không thể không suy nghĩ về lời nói của Lục Trình Thiên.
Cô tin tưởng Lục Trình Thiên sẽ không bắn tên không đích* trong chuyện này.
Cho nên Hà Cảnh Quân thật sự có một cô vợ chưa cưới?
Đan Diễn Vy khẽ há miệng muốn lên tiếng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.