Chương 304: Chỉ là sợ dây buộc tóc hơi chặt
Triều Ca Như
04/05/2021
“Tư Tư, là tớ không tốt, tớ… .”
Đan Diễn Vy chưa kịp nói hết câu thì Hà Cảnh Quân đã cướp lời: “Chuyện này nên trách anh, là anh kéo Vy Vy cùng anh trở về.”
Cô còn chưa nói gì, hai người này đã bắt đầu bao che khuyết điểm cho nhau, Vu Tư Tư làm như bị thương rất nặng, nói như thế nào cô đều cảm thấy Hà Cảnh Quân dù ở bất cứ khía cạnh nào cũng rất xứng đôi với Vy Vy, nếu Vy Vy có thể quên người đàn ông cặn bã Lục Trình Thiên thì thật tốt.
“Được rồi, được rồi, tớ chỉ nói đùa một chút thôi, có cần phải nghiêm túc vậy không, thật chẳng thú vị chút nào, từ nay về sau tớ còn dám tùy tiện nói đùa với mọi người hay sao?”
Đan Diễn Vy cười khẽ: “Biết cậu mạnh miệng mềm lòng, cũng không cần khoe khoang như vậy nha.”
“Thôi đi, tớ muốn hỏi là buổi tối cậu có tham gia bữa tiệc kia không? Nếu đi chúng ta có thể cùng đi.” Vu Tư Tư đổ người xuống ghế sô pha, lười biếng hỏi.
Đan Diễn Vy thoáng nghi ngờ hỏi: “Tư Tư, sao cậu biết tối nay tớ sẽ tham gia bữa tiệc đó?”
Vu Tư Tư ngồi thẳng người, tức giận nói: “Hễ là người có chút giao thiệp ở thành phố Cần An này, đều sẽ đến tham gia bữa tiệc kia.”
“Vì sao?” Đan Diễn Vy càng thấy kì lạ, lúc nào Tư Tư phải tham gia tiệc rượu?
Hà Cảnh Quân trợn tròn mắt thay Vu Tư Tư nói: “Mỗi năm một lần thành phố Cần An sẽ tổ chức tiệc rượu xã giao, về cơ bản những người có thân phận sẽ đều được mời, hơn nữa những người nhận được thiếp mời đều phải có mặt.”
“Còn những người không có thiếp mời, tất cả chỉ là ruồi muỗi.”
Thời gian này chính là thời điểm tốt để giao lữu giữa các doanh nhân với nhau, nhiều người tụ tập để tránh sự nghi ngờ, mỗi năm tổ chức giao lưu một lần, nói dễ nghe hơn chính là công khai tìm một mối quan hệ.
Người có tiền tìm kẻ có quyền, có quyền tìm thú vui, những thiếu nữ chưa kết hôn có thể tìm kiếm nơi có con rùa vàng, những người đàn ông không có phụ nữ thì nơi này chính là một khu vực săn bắn, những kiểu phụ nữ không thể đụng vào.
Đối với những người có quyền có tiền, cô chỉ muốn vẽ một cái vòng và nguyền rủa bọn họ.
Vu Tư Tư quên, nhà họ Vu cũng thuộc cái thứ hai.
Nói trắng ra thì chính là treo đầu dê bán thịt chó.
Đan Diễn Vy còn chưa kịp phản ứng: “Hóa ra thành phố Cần An còn có tiệc rượu kiểu này nữa.”
Từ trước đến nay cô chưa từng biết đến.
“Cậu không biết cũng là chuyện bình thường, trước kia Lục, khục, cái gì, cậu không biết thật ra cũng rất tốt, những người kia đều là những kẻ ăn tươi nuốt sống người khác.” Vu Tư Tư suýt chút nữa đã nhả ra ba chữ Lục Trình Thiên, nói được nửa liền nuốt ngược trở lại.
Nguy thật, suýt chút nữa nói sai.
Mà theo hiểu biết của cô những năm gần đây, Lục Trình Thiên cũng là lần đầu tiên tham gia tiệc rượu này, không phải anh không có tư cách tham gia mà là anh không thèm tham ra buổi ‘tiệc giao lưu’ thế này.
Không biết vì lý do gì lần này uống nhầm thuốc, lần đầu tiên đồng ý thiệp mời, cho nên tiệc rượu năm nay so với mọi năm càng có nhiều cảm xúc hơn.
Rất nhiều người trong số bọn họ đều là chạy theo Lục Trình Thiên.
Còn về phần tại sao anh có thể nhận được thiệp mời mà không tham dự thì không một ai biết anh dùng thủ đoạn gì để cho những người kia ngậm miệng.
Cô lén liếc nhìn bạn mình, trông thấy cô ấy không có biểu hiện gì lạ lùng mới thả lỏng tinh thần trở lại.
Đan Diễn Vy đã nghe được chữ Lục từ miệng Tư Tư, nhưng không muốn để Cảnh Quân và Tư Tư nhận ra nên cô giả vờ như không nghe thấy: “Cho nên hôm nay cậu tới đây là chính là để nói cho tớ chuyện này?”
“Đương nhiên là không phải, ý của tớ là chúng ta cùng nhau đi mua quần áo.” Vu Tư Tư mở tủ quần áo của mình, không tìm được bộ nào phù hợp, nghĩ đến bạn tốt của cô cũng sẽ đi nên cô vội vàng tới.
Ánh mắt Đan Diễn Vy áy náy nhìn thoáng qua Hà Cảnh Quân: “Xem ra em không thể đi cùng anh được rồi.”
“Không sao, buổi tối anh đến đón các em.” Hà Cảnh Quân cưng chiều cười một tiếng.
Vu Tư Tư cảm thấy ghê răng, haizz, hơi thở của hormone tình yêu, ngửi khiến toàn thân không được khỏe, mặc dù đây chỉ là tình cảm đơn phương của Hà Cảnh Quân…
“Được.” Đan Diễn Vy khẽ gật đầu đáp ứng.
Vu Tư Tư lập tức nhảy từ trên ghế xuống, nhảy đến bên người Đan Diễn Vy, khoác tay cô nói: “Cậu đưa tớ đi, con tin liền để lại cho cậu.”
Nói xong chớp chớp mắt về phía Du Du.
“Dì, con không phải là con tin.” Người bạn nhỏ Du Du nhìn cô với ánh mắt ai oán.
Vu Tư Tư lập tức biến thân thành con mèo điên cuồng, cào mái tóc Du Du thành một cái ổ gà, lại còn làm ra vẻ một ‘người con gái ngốc’, sờ cằm bé nói: “Bảo bối, làm sao mà dì có thể coi con là con tin được chứ, nếu không dì đưa con đi trốn nha.”
Nếu như không phải hiểu rõ tính cách bạn của mình, Đan Diễn Vy có thể nghi ngờ cô có phải tên biến thái mê luyến trẻ con hay không, rõ ràng bên ngoài là một bà chị tính cách nóng nảy, nhìn hiện tại lại như rất đức hạnh.
Đạo đức giả, đạo đức giả, đơn giản chính là quá đạo đức giả.
“Tư Tư, cậu nên có chừng mực nha.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé ngoan của cô lập tức bị gặm thành vết.
Vu Tư Tư ngượng ngùng buông Du Du ra: “Hắc hắc, xin lỗi nha, không kiềm chế được.”
“Dì chú ý hình tượng một chút.” Du Du sững sờ một lát, sau đó bình tĩnh lại rút tờ giấy lau trên bàn tới xoa xoa mặt.
Còn nhỏ tuổi mà bé đã phải chịu ‘tình yêu’ mà lẽ ra không nên tiếp nhận, thật đúng là làm khó cho bé.
“Dì hứa lần sau sẽ chú ý một chút.” Vu Tư Tư chớp đôi mắt ngây thơ, cô hứa lần sau sẽ làm như vậy.
“Được rồi, chúng ta đi nhanh thôi.” Đan Diễn Vy lo lắng phải đợi ở dưới, Du Du vừa mất bình tĩnh, cô cũng không dỗ nổi.
Vu Tư Tư đành phải đồng ý: “Được.”
Các nàng còn chưa kịp quay người, Hà Cảnh Quân đột nhiên đi đến trước mặt Đan Diễn Vy, năm cổ tay cô, nhíu mày hỏi: “Vy Vy, tay của em sao vậy?”
Hai cổ tay cô đều đỏ hồng, mặc dù rất nhạt nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy nhưng cô cọ xát từ từ liến nhìn thấy rõ ràng.
Đan Diễn Vy căng thẳng, giả vờ như không có việc gì nói: “Vừa rồi lúc trở về em không cẩn thận nên bị ngã, chắc là bị va vào đâu đó.”
Lúc cô trở về lo mọi người sẽ phát hiện ra nên có dùng phấn lót trang điểm để che đi, chỉ là vừa rồi có lẽ ở cùng với Du Du không cẩn thận bị cọ vào nên bị Cảnh Quân phát hiện.
“Va vào, sẽ là…” Vu Tư Tư nhìn thoáng qua cũng rất ngạc nhiên, lại nhận được tín hiệu phát ra từ phía Đan Diễn Vy, những lời cô định nói liền nuốt ngược trở lại, đổi lại một câu: “Thật ra cái này cũng rất bình thường, Vy Vy, có phải cậu cậu quên bỏ dây buộc tóc ra đúng không? Không biết da cậu rất mỏng sao, như thế này làm cho người khác hiểu nhầm không tốt.”
Nói xong, Vu Tư Tư tự khen ngợi mình một câu, thật quá thông minh.
Có Vu Tư Tư giải vây, Đan Diễn Vy cũng dễ dàng thuận theo lời nói của cô: “Chả trách em luôn cảm thấy cổ tay có chút ngứa, hóa ra là như vậy, thật sự không có chú ý, lại để anh lo lắng.”
Hà Cảnh Quân có chút ngờ vực, nhìn sợ dây buộc tóc trên đầu của Đan Diễn Vy, cuối cùng cũng không hỏi nhiều: “Lần sau đừng bất cẩn như vậy, đổi một sợi dây lỏng một chút.”
“Được, em biết rồi.” Đan Diễn Vy đồng ý, cũng không dám đối mặt với Hà Cảnh Quân.
Đan Diễn Vy chưa kịp nói hết câu thì Hà Cảnh Quân đã cướp lời: “Chuyện này nên trách anh, là anh kéo Vy Vy cùng anh trở về.”
Cô còn chưa nói gì, hai người này đã bắt đầu bao che khuyết điểm cho nhau, Vu Tư Tư làm như bị thương rất nặng, nói như thế nào cô đều cảm thấy Hà Cảnh Quân dù ở bất cứ khía cạnh nào cũng rất xứng đôi với Vy Vy, nếu Vy Vy có thể quên người đàn ông cặn bã Lục Trình Thiên thì thật tốt.
“Được rồi, được rồi, tớ chỉ nói đùa một chút thôi, có cần phải nghiêm túc vậy không, thật chẳng thú vị chút nào, từ nay về sau tớ còn dám tùy tiện nói đùa với mọi người hay sao?”
Đan Diễn Vy cười khẽ: “Biết cậu mạnh miệng mềm lòng, cũng không cần khoe khoang như vậy nha.”
“Thôi đi, tớ muốn hỏi là buổi tối cậu có tham gia bữa tiệc kia không? Nếu đi chúng ta có thể cùng đi.” Vu Tư Tư đổ người xuống ghế sô pha, lười biếng hỏi.
Đan Diễn Vy thoáng nghi ngờ hỏi: “Tư Tư, sao cậu biết tối nay tớ sẽ tham gia bữa tiệc đó?”
Vu Tư Tư ngồi thẳng người, tức giận nói: “Hễ là người có chút giao thiệp ở thành phố Cần An này, đều sẽ đến tham gia bữa tiệc kia.”
“Vì sao?” Đan Diễn Vy càng thấy kì lạ, lúc nào Tư Tư phải tham gia tiệc rượu?
Hà Cảnh Quân trợn tròn mắt thay Vu Tư Tư nói: “Mỗi năm một lần thành phố Cần An sẽ tổ chức tiệc rượu xã giao, về cơ bản những người có thân phận sẽ đều được mời, hơn nữa những người nhận được thiếp mời đều phải có mặt.”
“Còn những người không có thiếp mời, tất cả chỉ là ruồi muỗi.”
Thời gian này chính là thời điểm tốt để giao lữu giữa các doanh nhân với nhau, nhiều người tụ tập để tránh sự nghi ngờ, mỗi năm tổ chức giao lưu một lần, nói dễ nghe hơn chính là công khai tìm một mối quan hệ.
Người có tiền tìm kẻ có quyền, có quyền tìm thú vui, những thiếu nữ chưa kết hôn có thể tìm kiếm nơi có con rùa vàng, những người đàn ông không có phụ nữ thì nơi này chính là một khu vực săn bắn, những kiểu phụ nữ không thể đụng vào.
Đối với những người có quyền có tiền, cô chỉ muốn vẽ một cái vòng và nguyền rủa bọn họ.
Vu Tư Tư quên, nhà họ Vu cũng thuộc cái thứ hai.
Nói trắng ra thì chính là treo đầu dê bán thịt chó.
Đan Diễn Vy còn chưa kịp phản ứng: “Hóa ra thành phố Cần An còn có tiệc rượu kiểu này nữa.”
Từ trước đến nay cô chưa từng biết đến.
“Cậu không biết cũng là chuyện bình thường, trước kia Lục, khục, cái gì, cậu không biết thật ra cũng rất tốt, những người kia đều là những kẻ ăn tươi nuốt sống người khác.” Vu Tư Tư suýt chút nữa đã nhả ra ba chữ Lục Trình Thiên, nói được nửa liền nuốt ngược trở lại.
Nguy thật, suýt chút nữa nói sai.
Mà theo hiểu biết của cô những năm gần đây, Lục Trình Thiên cũng là lần đầu tiên tham gia tiệc rượu này, không phải anh không có tư cách tham gia mà là anh không thèm tham ra buổi ‘tiệc giao lưu’ thế này.
Không biết vì lý do gì lần này uống nhầm thuốc, lần đầu tiên đồng ý thiệp mời, cho nên tiệc rượu năm nay so với mọi năm càng có nhiều cảm xúc hơn.
Rất nhiều người trong số bọn họ đều là chạy theo Lục Trình Thiên.
Còn về phần tại sao anh có thể nhận được thiệp mời mà không tham dự thì không một ai biết anh dùng thủ đoạn gì để cho những người kia ngậm miệng.
Cô lén liếc nhìn bạn mình, trông thấy cô ấy không có biểu hiện gì lạ lùng mới thả lỏng tinh thần trở lại.
Đan Diễn Vy đã nghe được chữ Lục từ miệng Tư Tư, nhưng không muốn để Cảnh Quân và Tư Tư nhận ra nên cô giả vờ như không nghe thấy: “Cho nên hôm nay cậu tới đây là chính là để nói cho tớ chuyện này?”
“Đương nhiên là không phải, ý của tớ là chúng ta cùng nhau đi mua quần áo.” Vu Tư Tư mở tủ quần áo của mình, không tìm được bộ nào phù hợp, nghĩ đến bạn tốt của cô cũng sẽ đi nên cô vội vàng tới.
Ánh mắt Đan Diễn Vy áy náy nhìn thoáng qua Hà Cảnh Quân: “Xem ra em không thể đi cùng anh được rồi.”
“Không sao, buổi tối anh đến đón các em.” Hà Cảnh Quân cưng chiều cười một tiếng.
Vu Tư Tư cảm thấy ghê răng, haizz, hơi thở của hormone tình yêu, ngửi khiến toàn thân không được khỏe, mặc dù đây chỉ là tình cảm đơn phương của Hà Cảnh Quân…
“Được.” Đan Diễn Vy khẽ gật đầu đáp ứng.
Vu Tư Tư lập tức nhảy từ trên ghế xuống, nhảy đến bên người Đan Diễn Vy, khoác tay cô nói: “Cậu đưa tớ đi, con tin liền để lại cho cậu.”
Nói xong chớp chớp mắt về phía Du Du.
“Dì, con không phải là con tin.” Người bạn nhỏ Du Du nhìn cô với ánh mắt ai oán.
Vu Tư Tư lập tức biến thân thành con mèo điên cuồng, cào mái tóc Du Du thành một cái ổ gà, lại còn làm ra vẻ một ‘người con gái ngốc’, sờ cằm bé nói: “Bảo bối, làm sao mà dì có thể coi con là con tin được chứ, nếu không dì đưa con đi trốn nha.”
Nếu như không phải hiểu rõ tính cách bạn của mình, Đan Diễn Vy có thể nghi ngờ cô có phải tên biến thái mê luyến trẻ con hay không, rõ ràng bên ngoài là một bà chị tính cách nóng nảy, nhìn hiện tại lại như rất đức hạnh.
Đạo đức giả, đạo đức giả, đơn giản chính là quá đạo đức giả.
“Tư Tư, cậu nên có chừng mực nha.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé ngoan của cô lập tức bị gặm thành vết.
Vu Tư Tư ngượng ngùng buông Du Du ra: “Hắc hắc, xin lỗi nha, không kiềm chế được.”
“Dì chú ý hình tượng một chút.” Du Du sững sờ một lát, sau đó bình tĩnh lại rút tờ giấy lau trên bàn tới xoa xoa mặt.
Còn nhỏ tuổi mà bé đã phải chịu ‘tình yêu’ mà lẽ ra không nên tiếp nhận, thật đúng là làm khó cho bé.
“Dì hứa lần sau sẽ chú ý một chút.” Vu Tư Tư chớp đôi mắt ngây thơ, cô hứa lần sau sẽ làm như vậy.
“Được rồi, chúng ta đi nhanh thôi.” Đan Diễn Vy lo lắng phải đợi ở dưới, Du Du vừa mất bình tĩnh, cô cũng không dỗ nổi.
Vu Tư Tư đành phải đồng ý: “Được.”
Các nàng còn chưa kịp quay người, Hà Cảnh Quân đột nhiên đi đến trước mặt Đan Diễn Vy, năm cổ tay cô, nhíu mày hỏi: “Vy Vy, tay của em sao vậy?”
Hai cổ tay cô đều đỏ hồng, mặc dù rất nhạt nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy nhưng cô cọ xát từ từ liến nhìn thấy rõ ràng.
Đan Diễn Vy căng thẳng, giả vờ như không có việc gì nói: “Vừa rồi lúc trở về em không cẩn thận nên bị ngã, chắc là bị va vào đâu đó.”
Lúc cô trở về lo mọi người sẽ phát hiện ra nên có dùng phấn lót trang điểm để che đi, chỉ là vừa rồi có lẽ ở cùng với Du Du không cẩn thận bị cọ vào nên bị Cảnh Quân phát hiện.
“Va vào, sẽ là…” Vu Tư Tư nhìn thoáng qua cũng rất ngạc nhiên, lại nhận được tín hiệu phát ra từ phía Đan Diễn Vy, những lời cô định nói liền nuốt ngược trở lại, đổi lại một câu: “Thật ra cái này cũng rất bình thường, Vy Vy, có phải cậu cậu quên bỏ dây buộc tóc ra đúng không? Không biết da cậu rất mỏng sao, như thế này làm cho người khác hiểu nhầm không tốt.”
Nói xong, Vu Tư Tư tự khen ngợi mình một câu, thật quá thông minh.
Có Vu Tư Tư giải vây, Đan Diễn Vy cũng dễ dàng thuận theo lời nói của cô: “Chả trách em luôn cảm thấy cổ tay có chút ngứa, hóa ra là như vậy, thật sự không có chú ý, lại để anh lo lắng.”
Hà Cảnh Quân có chút ngờ vực, nhìn sợ dây buộc tóc trên đầu của Đan Diễn Vy, cuối cùng cũng không hỏi nhiều: “Lần sau đừng bất cẩn như vậy, đổi một sợi dây lỏng một chút.”
“Được, em biết rồi.” Đan Diễn Vy đồng ý, cũng không dám đối mặt với Hà Cảnh Quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.