Chương 295: Chúng ta kết hôn đi
Triều Ca Như
04/05/2021
“Anh không muốn sao? Xin lỗi Cảnh Quân, là em ăn nói linh tinh, anh
không cần phải để trong lòng.” Đan Diễn Vy cho rằng Hà Cảnh Quân không
muốn, liền vội vàng xin lỗi.
Sau khi liên lụy Cảnh Quân nhiều lần như vậy, cô làm sao có thể quá đáng yêu cầu người ta kết hôn với cô chứ, cô đúng là quá tự cao mà.
“Không, không phải, Vy Vy, anh là quá kích động, anh không nghe nhầm phải không, em thật sự đồng ý kết hôn với anh?” Hà Cảnh Quân bị một cái bánh đột ngột từ trên trời rơi xuống có chút kích động nói không nên lời.
“Em….” Đan Diễn Vy đối mặt với ánh mắt sáng rực của Hà Cảnh Quân, đột nhiên lại nói không nên lời.
Hà Cảnh Quân đợi cô lâu như vậy, chính là đợi cô nói câu này, anh còn cho rằng phải đợi rất lâu nữa, thật không ngờ Vy Vy đột nhiên lại nói ra, sao anh có thể không vui mừng được chứ, không cho phép cô lùi bước.
Ba bước thành hai bước, đi thẳng đến bên cạnh cô, nghiêm túc lại lo lắng không yên nhìn cô: “Vy Vy, em thật sự đồng ý gả cho anh sao?”
Đan Diễn Vy liếc nhìn Hà Cảnh Quân, lại nhanh chóng thu lại ánh mắt, móng tay sáng trắng đậy lên ngón tay, khẽ hít một hơi nói: “Ừ, nếu như anh đồng ý.”
“Đương nhiên là anh đồng ý, anh làm mơ cũng đồng ý.” Hà Cảnh Quân nhanh chóng trả lời, đương nhiên anh ta hi vọng được kết hôn với cô, chỉ là anh ta không hiểu tại sao Vy Vy lại đột nhiên nói đến chuyện muốn kết hôn với anh ta.
Nghĩ đến cô vẫn luôn nói không có cách nào để báo đáp ân tình của anh, trong lòng bất ngờ trùng xuống, mặc dù anh ta muốn kết hôn với Vy Vy nhưng không hi vọng cô là vì trả ơn anh mới đáp ứng anh.
Hà Cảnh Quân cười khổ hỏi: “Vy Vy, em nói thật với anh đi, có phải là vì em muốn báo đáp anh mới muốn kết hôn với anh.”
“Không phải, em không phải là loại phụ nữ sẽ vì báo đáo mà kết hôn.”
Đan Diễn Vy nghe thấy sự tự giễu trong lời nói của Hà Cảnh Quân, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt nhìn thẳng vào anh nói: “Cảnh Quân, em biết quyết định này của em rất đột ngột, chỉ là em cảm thấy kết hôn với anh, sẽ sống chung với nhau rất tốt.”
Chỉ là sống chung với nhau rất tốt mà thôi, không phải là tình yêu, không phải là thích, niềm vui trong mắt Hà Cảnh Quân có chút phai nhạt, anh không hi vọng Vy Vy là nhất thời kích động mới quyết định như vậy, sau này sẽ hối hận: “Vy Vy, em thật sự muốn sống với anh cả đời này.”
Đan Diễn Vy không muốn lừa dối Hà Cảnh Quân, cắn môi, thở dài, áy náy nói: “Cảnh Quân em không lừa anh, bây giờ chúng ta kết hôn, em có thể không cho anh được tình cảm mà anh muốn, nhưng em sẽ cố gắng chăm sóc tốt gia đình của chúng ta.”
Trái tim cô sớm đã chết, có thể cả đời này sẽ không có cách nào yêu một người đàn ông khác, nhưng cô hi vọng Du Du có một người cha tốt, một gia đinh hoàn chỉnh, cho dù cô giao cả bản thân mình.
Chỉ cần cô kết hôn, có thể sẽ không có nhiều nguy hiểm như vậy, Vũ Tư và những người khác sẽ không cảm thấy cô là một mối đe dọa nữa.
Hà Cảnh Quân đột nhiên giơ tay ra bao bọc lấy bàn tay bé nhỏ trắng nõn của cô, Đan Diễn Vy sững sờ một giây, ngước nhìn anh một cách vô thức.
“Vy Vy, anh biết em không thể quên được anh ta nhanh như vậy, nhưng anh nguyện ý đợi em, cho dù cả cuộc đời này em không yêu anh, anh cũng nguyện ý ở bên cạnh em, bảo vệ em, bảo vệ Du Du.”
Ánh mắt Hà Cảnh Quân dịu dàng lại kiên định khẽ nở nụ cười nhìn cô, trong lòng anh sớm đã biết điểm này, nhưng trái tim anh vẫn không thể kiềm chế được sự thôi thúc muốn cưới cô.
Anh yêu cô hơn bất cứ điều gì, chỉ cần có thể kết hôn với cô, cho dù không yêu, sau này sống chung với nhau cũng sẽ nảy sinh tình cảm, bình thường mà đẹp đẽ.
Trong lòng Đan Diễn Vy đột nhiên dao động, đối với sự che chở và tình yêu vô tư không vụ lợi của Hà Cảnh Quân, cô thật sự rất cảm động, cũng cảm thấy rất thê lương, cô muốn cố gắng cảm động tình cảm nồng cháy của Cảnh Ngôn.
Muốn trái tim cứng rắn trên ngực mình vì anh mà rung động, nhưng cho dù cô ở trong lòng cô đánh trái tim kia như thế nào, cô vẫn không chút động lòng, ngoài cảm động còn có vô cùng xấu hổ.
Cô quả là một người phụ nữ ích kỷ, vì con của mình, vì cài gọi là nhà, cũng vì để bản thân chết tâm, mà muốn kéo một người đàn ông ôn nhu như ngọc xuống nước.
Đan Diễn Vy, mày không thể ích kỷ như vậy!
“Cảnh Ngôn, em cảm thấy có chút qua loa rồi, vẫn là thôi đi.”
“Vy Vy, em thật sự muốn từ chối anh sao.” Hà Cảnh Quân nhìn Đan Diễn Vy bắt đầu co rúm lại, giọng nói mang theo chút bi thương.
Đan Diễn Vy không thấy anh như vậy, trong lòng kinh bỉ chính mình không phải là người mà: “Không phải, Cảnh Quân anh đừng hiểu nhầm em, không phải là em muốn từ chối anh, mà là em cảm thấy như vậy quá không công bằng với anh, em không thể làm tổn thương anh, em….”
Đan Diễn Vy đột nhiên không nói nên lời, bởi vì Hà Cảnh Quân từ từ di chuyển bàn tay cô đến vị trí ngực của anh, dưới lòng bàn tay là nhịp tim ổn định lại mạnh mẽ của anh.
“Thùng thùng thùng” mỗi lần đều đánh vào lòng bàn tay cô, như muốn nhắc nhở cô rằng mội một nhịp đập của anh đều là vì cô.
“Vy Vy, em có cảm nhận được không, đây chính là câu trả lời trong trái tim anh.” Hà Cảnh Quân cười, nụ cười thuần khiết giống như măng mùa xuân chồi lên từ mặt đất trong những ngày xuân, không màng thế sự, đơn thuần khiến Đan Diễn Vy muốn rơi lệ.
“Cảnh Quân, việc lớn cả đời quyết định nhanh như vậy, không cần phải thông báo với bác trai bác gái một tiếng sao?” Giọng nói của cô có chút khàn hỏi.
Đôi mắt Hà Cảnh Quân sáng lên, cô đồng ý lời cầu hôn của anh sao: “Vy Vy, em không cần lo lắng vấn đề này, chuyện hôn nhân của anh, anh tự mình làm chủ.”
Còn có tâm trạng đùa thêm một câu: “Hơn nữa cha mẹ anh luôn mong anh tìm một cô gái để kết hôn, bọn họ đều nói chỉ cần là phụ nữ là được.”
Đan Diễn Vy bị biểu cảm cường điệu của Hà Cảnh Quân trọc cười, cô biết Hà Cảnh Quân là vì để cô không còn căng thẳng nữa nên mới làm như vậy: “Được, vậy em đợi tin tức của anh.”
“Đợi chúng ta về nước sẽ đính hôn trước.” Hà Cảnh Quân không thể chờ đợi được nữa, muốn nói cho cả thế giới biết Vy Vy là vị hôn thê của anh.
Trời xanh không phụ lòng người, sự kiên định và chờ đợi của anh không có lãng phí.
Đan Diễn Vy có chút xấu hổ với những lời nói thẳng thắn của anh, rụt rè rút tay khỏi tay anh, đứng dậy nói: “Vậy, em lên lầu trước xem Du Du.”
“Ừ, anh vừa từ bên ngoài về, thay quần áo trước đã sau đó sẽ lên lầu thăm Du Du.” Bàn tay Hà Cảnh Quân trống rỗng, trong lòng cũng trống rỗng, nghĩ đến việc Vy Vy đồng ý gả cho anh, tâm trạng lập tức trở lại.
“Được.” Đan Diễn Vy gật đầu, đi lên tầng trước.
Lúc ở cầu thang, trái tim cô đột nhiên không hiểu sao lại co rút, loại cảm giác kìm nén này gần như hết hơi khiến cô phải thở dốc.
Đan Diễn Vy dùng lực đè vào ngực, để trái tim của mình bình thường trở lại, đôi mắt thoáng qua một chút nỗi đau trong sự vui vẻ, tiếp tục đi lên tầng. Cô tuyệt đối sẽ không vì Lục Trình Thiên người đàn ông đã làm tổn thương trái tim mình mà khó chịu, chỉ cần cô đính hôn với Hà Cảnh Quân, thì cô chính là vị hôn thê của Hà Cảnh Quân, cho dù không thể lập tức yêu Cảnh Quân, cũng sẽ phải quên đi người đàn ông kia.
Chỉ là cô càng giả vờ không để ý, mạch máu ở trong trái tim cô lại không ngừng co rút lại.
Sau khi liên lụy Cảnh Quân nhiều lần như vậy, cô làm sao có thể quá đáng yêu cầu người ta kết hôn với cô chứ, cô đúng là quá tự cao mà.
“Không, không phải, Vy Vy, anh là quá kích động, anh không nghe nhầm phải không, em thật sự đồng ý kết hôn với anh?” Hà Cảnh Quân bị một cái bánh đột ngột từ trên trời rơi xuống có chút kích động nói không nên lời.
“Em….” Đan Diễn Vy đối mặt với ánh mắt sáng rực của Hà Cảnh Quân, đột nhiên lại nói không nên lời.
Hà Cảnh Quân đợi cô lâu như vậy, chính là đợi cô nói câu này, anh còn cho rằng phải đợi rất lâu nữa, thật không ngờ Vy Vy đột nhiên lại nói ra, sao anh có thể không vui mừng được chứ, không cho phép cô lùi bước.
Ba bước thành hai bước, đi thẳng đến bên cạnh cô, nghiêm túc lại lo lắng không yên nhìn cô: “Vy Vy, em thật sự đồng ý gả cho anh sao?”
Đan Diễn Vy liếc nhìn Hà Cảnh Quân, lại nhanh chóng thu lại ánh mắt, móng tay sáng trắng đậy lên ngón tay, khẽ hít một hơi nói: “Ừ, nếu như anh đồng ý.”
“Đương nhiên là anh đồng ý, anh làm mơ cũng đồng ý.” Hà Cảnh Quân nhanh chóng trả lời, đương nhiên anh ta hi vọng được kết hôn với cô, chỉ là anh ta không hiểu tại sao Vy Vy lại đột nhiên nói đến chuyện muốn kết hôn với anh ta.
Nghĩ đến cô vẫn luôn nói không có cách nào để báo đáp ân tình của anh, trong lòng bất ngờ trùng xuống, mặc dù anh ta muốn kết hôn với Vy Vy nhưng không hi vọng cô là vì trả ơn anh mới đáp ứng anh.
Hà Cảnh Quân cười khổ hỏi: “Vy Vy, em nói thật với anh đi, có phải là vì em muốn báo đáp anh mới muốn kết hôn với anh.”
“Không phải, em không phải là loại phụ nữ sẽ vì báo đáo mà kết hôn.”
Đan Diễn Vy nghe thấy sự tự giễu trong lời nói của Hà Cảnh Quân, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt nhìn thẳng vào anh nói: “Cảnh Quân, em biết quyết định này của em rất đột ngột, chỉ là em cảm thấy kết hôn với anh, sẽ sống chung với nhau rất tốt.”
Chỉ là sống chung với nhau rất tốt mà thôi, không phải là tình yêu, không phải là thích, niềm vui trong mắt Hà Cảnh Quân có chút phai nhạt, anh không hi vọng Vy Vy là nhất thời kích động mới quyết định như vậy, sau này sẽ hối hận: “Vy Vy, em thật sự muốn sống với anh cả đời này.”
Đan Diễn Vy không muốn lừa dối Hà Cảnh Quân, cắn môi, thở dài, áy náy nói: “Cảnh Quân em không lừa anh, bây giờ chúng ta kết hôn, em có thể không cho anh được tình cảm mà anh muốn, nhưng em sẽ cố gắng chăm sóc tốt gia đình của chúng ta.”
Trái tim cô sớm đã chết, có thể cả đời này sẽ không có cách nào yêu một người đàn ông khác, nhưng cô hi vọng Du Du có một người cha tốt, một gia đinh hoàn chỉnh, cho dù cô giao cả bản thân mình.
Chỉ cần cô kết hôn, có thể sẽ không có nhiều nguy hiểm như vậy, Vũ Tư và những người khác sẽ không cảm thấy cô là một mối đe dọa nữa.
Hà Cảnh Quân đột nhiên giơ tay ra bao bọc lấy bàn tay bé nhỏ trắng nõn của cô, Đan Diễn Vy sững sờ một giây, ngước nhìn anh một cách vô thức.
“Vy Vy, anh biết em không thể quên được anh ta nhanh như vậy, nhưng anh nguyện ý đợi em, cho dù cả cuộc đời này em không yêu anh, anh cũng nguyện ý ở bên cạnh em, bảo vệ em, bảo vệ Du Du.”
Ánh mắt Hà Cảnh Quân dịu dàng lại kiên định khẽ nở nụ cười nhìn cô, trong lòng anh sớm đã biết điểm này, nhưng trái tim anh vẫn không thể kiềm chế được sự thôi thúc muốn cưới cô.
Anh yêu cô hơn bất cứ điều gì, chỉ cần có thể kết hôn với cô, cho dù không yêu, sau này sống chung với nhau cũng sẽ nảy sinh tình cảm, bình thường mà đẹp đẽ.
Trong lòng Đan Diễn Vy đột nhiên dao động, đối với sự che chở và tình yêu vô tư không vụ lợi của Hà Cảnh Quân, cô thật sự rất cảm động, cũng cảm thấy rất thê lương, cô muốn cố gắng cảm động tình cảm nồng cháy của Cảnh Ngôn.
Muốn trái tim cứng rắn trên ngực mình vì anh mà rung động, nhưng cho dù cô ở trong lòng cô đánh trái tim kia như thế nào, cô vẫn không chút động lòng, ngoài cảm động còn có vô cùng xấu hổ.
Cô quả là một người phụ nữ ích kỷ, vì con của mình, vì cài gọi là nhà, cũng vì để bản thân chết tâm, mà muốn kéo một người đàn ông ôn nhu như ngọc xuống nước.
Đan Diễn Vy, mày không thể ích kỷ như vậy!
“Cảnh Ngôn, em cảm thấy có chút qua loa rồi, vẫn là thôi đi.”
“Vy Vy, em thật sự muốn từ chối anh sao.” Hà Cảnh Quân nhìn Đan Diễn Vy bắt đầu co rúm lại, giọng nói mang theo chút bi thương.
Đan Diễn Vy không thấy anh như vậy, trong lòng kinh bỉ chính mình không phải là người mà: “Không phải, Cảnh Quân anh đừng hiểu nhầm em, không phải là em muốn từ chối anh, mà là em cảm thấy như vậy quá không công bằng với anh, em không thể làm tổn thương anh, em….”
Đan Diễn Vy đột nhiên không nói nên lời, bởi vì Hà Cảnh Quân từ từ di chuyển bàn tay cô đến vị trí ngực của anh, dưới lòng bàn tay là nhịp tim ổn định lại mạnh mẽ của anh.
“Thùng thùng thùng” mỗi lần đều đánh vào lòng bàn tay cô, như muốn nhắc nhở cô rằng mội một nhịp đập của anh đều là vì cô.
“Vy Vy, em có cảm nhận được không, đây chính là câu trả lời trong trái tim anh.” Hà Cảnh Quân cười, nụ cười thuần khiết giống như măng mùa xuân chồi lên từ mặt đất trong những ngày xuân, không màng thế sự, đơn thuần khiến Đan Diễn Vy muốn rơi lệ.
“Cảnh Quân, việc lớn cả đời quyết định nhanh như vậy, không cần phải thông báo với bác trai bác gái một tiếng sao?” Giọng nói của cô có chút khàn hỏi.
Đôi mắt Hà Cảnh Quân sáng lên, cô đồng ý lời cầu hôn của anh sao: “Vy Vy, em không cần lo lắng vấn đề này, chuyện hôn nhân của anh, anh tự mình làm chủ.”
Còn có tâm trạng đùa thêm một câu: “Hơn nữa cha mẹ anh luôn mong anh tìm một cô gái để kết hôn, bọn họ đều nói chỉ cần là phụ nữ là được.”
Đan Diễn Vy bị biểu cảm cường điệu của Hà Cảnh Quân trọc cười, cô biết Hà Cảnh Quân là vì để cô không còn căng thẳng nữa nên mới làm như vậy: “Được, vậy em đợi tin tức của anh.”
“Đợi chúng ta về nước sẽ đính hôn trước.” Hà Cảnh Quân không thể chờ đợi được nữa, muốn nói cho cả thế giới biết Vy Vy là vị hôn thê của anh.
Trời xanh không phụ lòng người, sự kiên định và chờ đợi của anh không có lãng phí.
Đan Diễn Vy có chút xấu hổ với những lời nói thẳng thắn của anh, rụt rè rút tay khỏi tay anh, đứng dậy nói: “Vậy, em lên lầu trước xem Du Du.”
“Ừ, anh vừa từ bên ngoài về, thay quần áo trước đã sau đó sẽ lên lầu thăm Du Du.” Bàn tay Hà Cảnh Quân trống rỗng, trong lòng cũng trống rỗng, nghĩ đến việc Vy Vy đồng ý gả cho anh, tâm trạng lập tức trở lại.
“Được.” Đan Diễn Vy gật đầu, đi lên tầng trước.
Lúc ở cầu thang, trái tim cô đột nhiên không hiểu sao lại co rút, loại cảm giác kìm nén này gần như hết hơi khiến cô phải thở dốc.
Đan Diễn Vy dùng lực đè vào ngực, để trái tim của mình bình thường trở lại, đôi mắt thoáng qua một chút nỗi đau trong sự vui vẻ, tiếp tục đi lên tầng. Cô tuyệt đối sẽ không vì Lục Trình Thiên người đàn ông đã làm tổn thương trái tim mình mà khó chịu, chỉ cần cô đính hôn với Hà Cảnh Quân, thì cô chính là vị hôn thê của Hà Cảnh Quân, cho dù không thể lập tức yêu Cảnh Quân, cũng sẽ phải quên đi người đàn ông kia.
Chỉ là cô càng giả vờ không để ý, mạch máu ở trong trái tim cô lại không ngừng co rút lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.