Chương 281: Chuyến dịch sự chú ý
Triều Ca Như
04/05/2021
“Thật à, anh ta biết rồi.” Đan Diễn Vy không biết lúc này bản thân
đang có tâm trạng gì, chỉ là cảm giác trong lòng chua chát khó chịu,
giống đang như rưới vào tim một cốc nước chanh, vị chua làm cho trái tim co lại thành một mảng.
Vu Tư Tư không nghe ra sự thay đổi ngữ khí của Đan Diễn Vy, vẫn tiếp tục ở đó lải nhải, “Cậu không biết, Lục Trình Thiên lúc đến tìm tớ đáng sợ như thế nào, nếu như không phải là tim tớ khỏe, có khi bị anh ta dọa cho mắc bệnh tim rồi.”
“Tớ thấy anh ta đúng là điên rồi, lúc có thì không trân trọng, đến lúc mất rồi mới đi khắp thế giới để tìm, đã quá muộn rồi.”Nói đến cuối câu Vu Tư Tư còn mang chút giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác.
Đường Kỳ Dũng nghe thấy người phụ nữ nói về người anh em tốt của mình như thế, không đồng tình mà lắc đầu, có điều anh vẫn sáng suốt lựa chọn không mở lời, nếu như trong thời khắc này chọc giận cô, công sức anh vất vả cả đêm để phục vụ cô có lẽ sẽ hoàn toàn tan vỡ.
Vì hưởng phúc, chỉ còn cách hy sinh danh dự của anh em rồi.
Đan Diễn Vy nhè nhẹ thở ra một hơi, đáy lòng là một vùng lạnh lẽo, khóe mi không biết tự lúc nào tích đầy nước mắt nóng hổi, lớp sương mù đang không ngừng bốc lên kia, như sắp ngưng kết lại đè bẹp cô.
“Tư Tư, cậu, không nói với anh ta đấy chứ.”
Nghe tin Lục Trình Thiên đang tìm cô, cô không hề vui mừng, chỉ cảm thấy ở vị trí lồng ngực, khó chịu như sắp không thở được.
“Không, tớ làm sao có thể làm chuyện ấy, với cả tớ cũng không biết cậu đang ở đâu mà, bây giờ cậu tuyệt đối không được nói ra, đợi thời cơ đến tớ sẽ bảo với cậu.”
Vu Tư Tư phòng bị liếc nhìn Đường Kỳ Dũng bất hạnh một cái, hừm, bên cạnh còn có một tên gián điệp lớn đây này.
“Được.” Đan Diễn Vy bóp lấy ngực, cố gắng để giọng nói nghe không quá khàn, “Tư Tư, muộn rồi, cậu ngủ sớm đi, đợi có thời gian chúng ta liên lạc.”
“A? Nhưng mà Vy Vy, tớ vẫn chưa buồn ngủ……” Vu Tư Tư vẫn chưa nói xong, đầu bên kia Đan Diễn Vy đã cúp điện thoại, để lại cô trong sự ngơ ngác, “Cái gì thế?”
Đường Kỳ Dũng nhìn người phụ nữ vẻ mặt ngây ngốc, không nhẫn tâm tiếp tục nhìn cô ngẩn người thêm nữa bèn nhắc nhở một câu, “Em nói quá nhiều rồi.”
Anh với tư cách là bạn của cả hai , thực sự không biết nên nói gì, rõ ràng là cả hai đều có tình cảm với nhau, nhưng lại thích làm tổn thương nhau.
Thiên là người có nhiệm vụ trên mình, không thể không tiếp cận nhà họ Vũ, chỉ là do bệnh gia trưởng quá nặng, lúc nào cũng nghĩ Vy Vy nhất định sẽ luôn ở bên mình, kết cục đến khi người thực sự đi mất, mới bắt đầu sốt sắng lên.
“Em làm gì nói nhiều nào.” Vu Tư Tư vẫn chưa phát hiện ra mình nói sai ở đâu.
“…………” Đường Kỳ Dũng chẳng còn gì để nói, để mặc cô tự do suy nghĩ.
“Em làm gì sai, em không sai, nhất định tín hiệu bên nước đó không tốt!”
Đầu bên kia, Đan Diễn Vy tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại đã cúp, toàn thân sinh lực như bị ai đó rút cạn, mềm yếu dựa mình vào tường, mắt hơi khép, nước mắt đập vào ngón tay, như từng viên từng viên đá, gõ vào trái tim cô.
Cô nghĩ rằng bản thân mình có thể không để tâm đến, cuối cùng vẫn là khống chế không nổi cảm xúc đau lòng ấy, nhìn đứa bé đang nằm ngủ an nhiên trên giường, Đan Diễn Vy dùng sức dồn nén đi hết tất cả những đau lòng của mình.
Không được phép đau lòng, việc cô cần tập trung hiện tại là cuộc phẫu thuật của Du Du, đợi Du Du phẫu thuật xong, cô còn phải chăm sóc để Du Du hồi phục, không có nhiều thời gian mà nghĩ tới việc khác.
Cứ như vậy Đan Diễn Vy kìm nén đi tất cả cảm xúc, dẫn Du Du ra nước ngoài yên ổn được mấy hôm, thường ngày đều là Hà Cảnh Quân lái xe đưa bọn họ đi dạo xung quanh, nhân tiện mua thức ăn về nấu.
Trong nước, Lục Trình Thiên lấy được video giám sát mà Đan Diễn Vy đi cùng Hà Cảnh Quân ra nước ngoài, nhưng không hề có bóng dáng của đứa bé.
Bởi vì camera giám sát sớm đã bị Vũ Thư sau khi nhìn thấy liền cho người xử lý, cô biết có giấu diếm cũng không có ích gì, anh phát hiện ra là điều sớm muộn, cho nên lập tức chỉnh sửa lại video, để anh nhìn thấy cảnh tượng Đan Diễn Vy và Hà Cảnh Quân hai nguời họ bỏ trốn.
“Luật sư Lục, ngài xem có cần tiếp tục tìm không?”
Văn phòng một lúc lâu không có hồi đáp, Lục Trình Thiên đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào người phụ nữ quấn quýt bên cạnh người đàn ông, màn hình dừng lại ở nét mặt không giấu nổi sự mừng rỡ của người phụ nữ ấy.
‘Cạch’ một tiếng nho nhỏ kêu, người đàn ông ngồi bên dưới nhìn chiếc bút trong tay Lục Trình Thiên bị bẻ gãy, đôi mắt trợn lên như sắp tuột ra khỏi tròng.
Bút máy đó, là chiếc bút máy thực sự làm từ sắt, lại còn là chiếc bút máy Vạn Bảo Long, bất kể từ chế tác cho đến chất lượng thì nó chính là chiếc bút độc nhất vô nhị, bẻ gãy như vậy chẳng lẽ không cảm thấy tiếc sao.
Một chiếc bút Vạn Bảo Long sơ sơ cũng đến 9 triệu đồng, hơn nữa cái lực cổ tay ấy, đến anh ta là con nhà võ còn cảm thấy lực bất tòng tâm.
“Cho người quay lại đây.” Một người phụ nữ không biết liêm sỉ như thế, Lục Trình Thiên anh đây không có hứng thú, tay vừa buông, một nửa chiếc bút lăn trên mặt bàn rơi xuống đất.
“Vâng.” Người đàn ông cúi đầu đáp một tiếng, quay người lui ra, có một thời khắc, anh ta cảm thấy như mình có thể sẽ chết ở trong đó, trở thành một cái chết mất mặt nhất, bị dọa chết.
Luật sư Lục sát khí trên người quá lớn, thật đáng sợ, anh sau này không muốn bị đẩy ra làm bia đỡ đạn thêm nữa.
Không khí phòng làm việc đang hưng thịnh phồn vinh bỗng nhiên như bị phủ lên một tầng mây sấm sét, bất cứ lúc nào cũng có thể bị sấm sét ập đến đánh cho sống dở chết dở.
Mọi người đều biết đại luật sư Lục của họ thời gian gần đây tâm trạng không tốt, ai mà gặp xui xẻo động vào anh, thì chỉ có chờ chết.
Thời gian này lòng người hoang mang, làm việc đều hết sức cẩn thận, chỉ lo sợ người bị gọi vào trong đó là mình.
‘Ầm’ một tiếng, có một người đàn ông cầm tài liệu ủ rũ bước ra.
“Sao thế, lại bị trả về rồi à?”
“Đúng vậy.” Người đàn ông chán nản gật đầu.
Đồng nghiệp bên cạnh an ủi vỗ vỗ vai anh ta tỏ ra đồng cảm, “Không sao, tôi đã bị từ chối 3 lần rồi.”
Lại có vài tiếng thở dài.
Chẳng ai biết luật sư Lục tại sao trở nên nóng nảy như vậy, tìm Lân Hoàng nghe ngóng tin tức, Lân Hoàng lại tự cứu lấy mình, bọn họ chỉ cần giao tài liệu là được rồi, người thư ký tội nghiệp ngày ngày phải đối mặt với đại ác ma như anh ta, mới là người cần được an ủi nhất có hiểu không.
Có điều anh ta cũng không hiểu được luật sư Lục tại sao đột nhiên trở nên mưa nắng thất thường như thế.
Trông giống như, giống như là bị thất tình vậy……
Nhưng anh ta không dám nói ra, nói rồi anh ta tuyệt đối đừng mong sống thoải mái
“Đường Tổng, cuối cùng anh cũng đến.”
“Đường Tổng, đã lâu không gặp, tại sao dạo gần đây không thấy anh đến đây chơi.”
“Đường Tổng, anh có khát không, có đói không, có muốn ăn chút điểm tâm không?”
Đường Kỳ Dũng đối với sự nhiệt tình bất ngờ này có chút khó chịu, tại sao người người với con mắt khao khát nhìn vào mình, giống như đang nhìn một vị chúa cứu thế, anh đã làm nên việc công đức lớn lao gì sao?
Gần đây hình như anh cũng không làm gì cả, ánh mắt thăm dò của anh nhìn Lân Hoàng một cái, chuyện này là thế nào.
Lân Hoàng xua xua tay đuổi những người kia nhanh chóng đi làm việc, bản thân dẫn Đường Kỳ Dũng đi về hướng văn phòng, vừa đi, vừa kích động nói: “Anh Đường, cuối cùng anh cũng đến rồi,”
Vu Tư Tư không nghe ra sự thay đổi ngữ khí của Đan Diễn Vy, vẫn tiếp tục ở đó lải nhải, “Cậu không biết, Lục Trình Thiên lúc đến tìm tớ đáng sợ như thế nào, nếu như không phải là tim tớ khỏe, có khi bị anh ta dọa cho mắc bệnh tim rồi.”
“Tớ thấy anh ta đúng là điên rồi, lúc có thì không trân trọng, đến lúc mất rồi mới đi khắp thế giới để tìm, đã quá muộn rồi.”Nói đến cuối câu Vu Tư Tư còn mang chút giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác.
Đường Kỳ Dũng nghe thấy người phụ nữ nói về người anh em tốt của mình như thế, không đồng tình mà lắc đầu, có điều anh vẫn sáng suốt lựa chọn không mở lời, nếu như trong thời khắc này chọc giận cô, công sức anh vất vả cả đêm để phục vụ cô có lẽ sẽ hoàn toàn tan vỡ.
Vì hưởng phúc, chỉ còn cách hy sinh danh dự của anh em rồi.
Đan Diễn Vy nhè nhẹ thở ra một hơi, đáy lòng là một vùng lạnh lẽo, khóe mi không biết tự lúc nào tích đầy nước mắt nóng hổi, lớp sương mù đang không ngừng bốc lên kia, như sắp ngưng kết lại đè bẹp cô.
“Tư Tư, cậu, không nói với anh ta đấy chứ.”
Nghe tin Lục Trình Thiên đang tìm cô, cô không hề vui mừng, chỉ cảm thấy ở vị trí lồng ngực, khó chịu như sắp không thở được.
“Không, tớ làm sao có thể làm chuyện ấy, với cả tớ cũng không biết cậu đang ở đâu mà, bây giờ cậu tuyệt đối không được nói ra, đợi thời cơ đến tớ sẽ bảo với cậu.”
Vu Tư Tư phòng bị liếc nhìn Đường Kỳ Dũng bất hạnh một cái, hừm, bên cạnh còn có một tên gián điệp lớn đây này.
“Được.” Đan Diễn Vy bóp lấy ngực, cố gắng để giọng nói nghe không quá khàn, “Tư Tư, muộn rồi, cậu ngủ sớm đi, đợi có thời gian chúng ta liên lạc.”
“A? Nhưng mà Vy Vy, tớ vẫn chưa buồn ngủ……” Vu Tư Tư vẫn chưa nói xong, đầu bên kia Đan Diễn Vy đã cúp điện thoại, để lại cô trong sự ngơ ngác, “Cái gì thế?”
Đường Kỳ Dũng nhìn người phụ nữ vẻ mặt ngây ngốc, không nhẫn tâm tiếp tục nhìn cô ngẩn người thêm nữa bèn nhắc nhở một câu, “Em nói quá nhiều rồi.”
Anh với tư cách là bạn của cả hai , thực sự không biết nên nói gì, rõ ràng là cả hai đều có tình cảm với nhau, nhưng lại thích làm tổn thương nhau.
Thiên là người có nhiệm vụ trên mình, không thể không tiếp cận nhà họ Vũ, chỉ là do bệnh gia trưởng quá nặng, lúc nào cũng nghĩ Vy Vy nhất định sẽ luôn ở bên mình, kết cục đến khi người thực sự đi mất, mới bắt đầu sốt sắng lên.
“Em làm gì nói nhiều nào.” Vu Tư Tư vẫn chưa phát hiện ra mình nói sai ở đâu.
“…………” Đường Kỳ Dũng chẳng còn gì để nói, để mặc cô tự do suy nghĩ.
“Em làm gì sai, em không sai, nhất định tín hiệu bên nước đó không tốt!”
Đầu bên kia, Đan Diễn Vy tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại đã cúp, toàn thân sinh lực như bị ai đó rút cạn, mềm yếu dựa mình vào tường, mắt hơi khép, nước mắt đập vào ngón tay, như từng viên từng viên đá, gõ vào trái tim cô.
Cô nghĩ rằng bản thân mình có thể không để tâm đến, cuối cùng vẫn là khống chế không nổi cảm xúc đau lòng ấy, nhìn đứa bé đang nằm ngủ an nhiên trên giường, Đan Diễn Vy dùng sức dồn nén đi hết tất cả những đau lòng của mình.
Không được phép đau lòng, việc cô cần tập trung hiện tại là cuộc phẫu thuật của Du Du, đợi Du Du phẫu thuật xong, cô còn phải chăm sóc để Du Du hồi phục, không có nhiều thời gian mà nghĩ tới việc khác.
Cứ như vậy Đan Diễn Vy kìm nén đi tất cả cảm xúc, dẫn Du Du ra nước ngoài yên ổn được mấy hôm, thường ngày đều là Hà Cảnh Quân lái xe đưa bọn họ đi dạo xung quanh, nhân tiện mua thức ăn về nấu.
Trong nước, Lục Trình Thiên lấy được video giám sát mà Đan Diễn Vy đi cùng Hà Cảnh Quân ra nước ngoài, nhưng không hề có bóng dáng của đứa bé.
Bởi vì camera giám sát sớm đã bị Vũ Thư sau khi nhìn thấy liền cho người xử lý, cô biết có giấu diếm cũng không có ích gì, anh phát hiện ra là điều sớm muộn, cho nên lập tức chỉnh sửa lại video, để anh nhìn thấy cảnh tượng Đan Diễn Vy và Hà Cảnh Quân hai nguời họ bỏ trốn.
“Luật sư Lục, ngài xem có cần tiếp tục tìm không?”
Văn phòng một lúc lâu không có hồi đáp, Lục Trình Thiên đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào người phụ nữ quấn quýt bên cạnh người đàn ông, màn hình dừng lại ở nét mặt không giấu nổi sự mừng rỡ của người phụ nữ ấy.
‘Cạch’ một tiếng nho nhỏ kêu, người đàn ông ngồi bên dưới nhìn chiếc bút trong tay Lục Trình Thiên bị bẻ gãy, đôi mắt trợn lên như sắp tuột ra khỏi tròng.
Bút máy đó, là chiếc bút máy thực sự làm từ sắt, lại còn là chiếc bút máy Vạn Bảo Long, bất kể từ chế tác cho đến chất lượng thì nó chính là chiếc bút độc nhất vô nhị, bẻ gãy như vậy chẳng lẽ không cảm thấy tiếc sao.
Một chiếc bút Vạn Bảo Long sơ sơ cũng đến 9 triệu đồng, hơn nữa cái lực cổ tay ấy, đến anh ta là con nhà võ còn cảm thấy lực bất tòng tâm.
“Cho người quay lại đây.” Một người phụ nữ không biết liêm sỉ như thế, Lục Trình Thiên anh đây không có hứng thú, tay vừa buông, một nửa chiếc bút lăn trên mặt bàn rơi xuống đất.
“Vâng.” Người đàn ông cúi đầu đáp một tiếng, quay người lui ra, có một thời khắc, anh ta cảm thấy như mình có thể sẽ chết ở trong đó, trở thành một cái chết mất mặt nhất, bị dọa chết.
Luật sư Lục sát khí trên người quá lớn, thật đáng sợ, anh sau này không muốn bị đẩy ra làm bia đỡ đạn thêm nữa.
Không khí phòng làm việc đang hưng thịnh phồn vinh bỗng nhiên như bị phủ lên một tầng mây sấm sét, bất cứ lúc nào cũng có thể bị sấm sét ập đến đánh cho sống dở chết dở.
Mọi người đều biết đại luật sư Lục của họ thời gian gần đây tâm trạng không tốt, ai mà gặp xui xẻo động vào anh, thì chỉ có chờ chết.
Thời gian này lòng người hoang mang, làm việc đều hết sức cẩn thận, chỉ lo sợ người bị gọi vào trong đó là mình.
‘Ầm’ một tiếng, có một người đàn ông cầm tài liệu ủ rũ bước ra.
“Sao thế, lại bị trả về rồi à?”
“Đúng vậy.” Người đàn ông chán nản gật đầu.
Đồng nghiệp bên cạnh an ủi vỗ vỗ vai anh ta tỏ ra đồng cảm, “Không sao, tôi đã bị từ chối 3 lần rồi.”
Lại có vài tiếng thở dài.
Chẳng ai biết luật sư Lục tại sao trở nên nóng nảy như vậy, tìm Lân Hoàng nghe ngóng tin tức, Lân Hoàng lại tự cứu lấy mình, bọn họ chỉ cần giao tài liệu là được rồi, người thư ký tội nghiệp ngày ngày phải đối mặt với đại ác ma như anh ta, mới là người cần được an ủi nhất có hiểu không.
Có điều anh ta cũng không hiểu được luật sư Lục tại sao đột nhiên trở nên mưa nắng thất thường như thế.
Trông giống như, giống như là bị thất tình vậy……
Nhưng anh ta không dám nói ra, nói rồi anh ta tuyệt đối đừng mong sống thoải mái
“Đường Tổng, cuối cùng anh cũng đến.”
“Đường Tổng, đã lâu không gặp, tại sao dạo gần đây không thấy anh đến đây chơi.”
“Đường Tổng, anh có khát không, có đói không, có muốn ăn chút điểm tâm không?”
Đường Kỳ Dũng đối với sự nhiệt tình bất ngờ này có chút khó chịu, tại sao người người với con mắt khao khát nhìn vào mình, giống như đang nhìn một vị chúa cứu thế, anh đã làm nên việc công đức lớn lao gì sao?
Gần đây hình như anh cũng không làm gì cả, ánh mắt thăm dò của anh nhìn Lân Hoàng một cái, chuyện này là thế nào.
Lân Hoàng xua xua tay đuổi những người kia nhanh chóng đi làm việc, bản thân dẫn Đường Kỳ Dũng đi về hướng văn phòng, vừa đi, vừa kích động nói: “Anh Đường, cuối cùng anh cũng đến rồi,”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.